Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 42: Mâu thuẫn


Đọc truyện Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất) – Chương 42: Mâu thuẫn

Thu sắc vô biên đột nhiên rời khỏi đội ngũ, Lý Tưởng thắc mắc nhịn không được hỏi trên kênh đội ngũ “Ủa tên kia kể chuyện đã rồi rời đội vậy?”

Lưu Xuyên cười “Spy thôi.”

Lý Tưởng nghe vậy phản ứng hoàn toàn trái ngược với kiểu bình tĩnh của Ngô Trạch Văn, lập tức nổi giận “Đậu má! Tui thấy nghi lắm mà, từ lúc vào đội đã bắt chuyện lôi kéo làm quen với chúng ta rồi, hoá ra là spy… Chà, tính ra đây là lần đầu tiên tui gặp spy bằng xương bằng thịt đó chứ.”

Lý Tưởng nói xong, cũng tự cảm thấy hưng phấn, đó giờ chơi game cũng lâu rồi nhưng chưa bao giờ thể nghiệm quá loại đãi ngộ bị người khác đặc biệt chú ý, đến mức phái luôn cả spy tiếp cận thăm dò như vậy…

Đi theo cao thủ, quả nhiên cả thế giới đều đảo lộn.

Lưu Xuyên cố ý kích thích cậu chàng “Là spy công hội chiến đội Trường An mà cậu thích nhất phái tới đó.”

Lý Tưởng “…”

Lưu Xuyên nói tiếp “Nếu bên Trường An mời cậu vào công hội của họ, cậu có chịu không?”

Lý Tưởng nhăn mặt “Không vào! Tui chỉ thích Dạ Sắc thôi, chứ không ưa đội trưởng Kiếm Ngân của bọn họ, tui cảm thấy tên kia tính tình rất nóng nảy, rất táo bạo.”

Coi bộ cậu chàng Lý Tưởng này chỉ là fan cuồng của Dạ Sắc thôi chứ không phải fan của chiến đội Trường An… Cũng đúng, phỏng chừng Trường An có bao nhiêu tuyển thủ, bao gồm những ai, cậu chàng cũng chả biết nữa.

Lưu Xuyên cười nói “Cuồng mỗi Dạ Sắc thôi à? Tôi cùng tò mò, sao cậu lại thích Dạ Sắc như thế, nói tôi nghe thử xem?”

Lí do của Lý Tưởng rất đơn giản “Mỗi lần Dạ Sắc dùng cửu âm bạch cốt trảo đều cho người khác cảm giác vô cùng quyết đoán lại lợi hại, thủ đoạn đủ độc ác, sao không khiến người khác quỳ bái được chứ!”

“…” Lưu Xuyên cười sặc sụa.

Đột nhiên anh nghĩ, nếu nguyên đoạn nói này nhắn cho Tần Dạ xem, vẻ mặt của cậu ta khẳng định rất thú vị!

Nghĩ vậy, Lưu Xuyên liền không do dự, ngay lập tức hành, anh mở QQ gõ lại y hệt nguyên đoạn ca ngợi của Lý Tưởng gửi tin nhắn cho Tần Dạ, cũng sẵn tiện phán một câu nhận xét của mình “Nè, một tên fan cuồng của cậu nói đó, mỗi lần cậu dùng cửu âm bạch cốt trảo rất quyết đoán, rất sắc bén, thủ đoạn đủ độc ác… Chà, tôi thấy câu cuối đặc biệt chuẩn nha, thủ đoạn độc ác~”

Bất ngờ là, tin nhắn gửi đi rồi, không lâu sau liền nhận được hồi phục, một câu vô cùng đơn giản mà sắc bén “Bệnh thần kinh lại tái phát à?”

Lưu Xuyên “…”

***

Im lặng một lúc, Lưu Xuyên mới hồi phục lại “Cậu vẫn chưa ngủ à? Sắp hai giờ sáng rồi đó, tôi còn tính để sáng mai cậu dậy thấy tin nhắn QQ của tôi kinh hỉ một chút…”

Tần Dạ trả lời “Không ngủ được.”

Lưu Xuyên hỏi “Không phải sáng mai bên cậu phải đi Bắc Kinh họp sao? Tôi nhớ là hội nghị trước mùa giải, đội trưởng lẫn đội phó đều phải có mặt thì phải?”

Tần Dạ nói “Ờ, sáng mai 8 giờ rưỡi lên máy bay.”

Lưu Xuyên hỏi “Vậy sao giờ này còn chưa ngủ?”

Tần Dạ nói “Đau đầu, ngủ không được.”

Lưu Xuyên bất đắc dĩ “Chứng đau nửa đầu lại tái phát sao?”

Tần Dạ “Ừ.”

Lưu Xuyên nghi hoặc “Cậu làm sao thế? Có chuyện gì buồn bực trong lòng không thể nói với tôi?”

Tần Dạ trầm mặc một hồi, mới đánh chữ trả lời “Trận tổng chung kết mùa trước đánh với Thất Tinh Thảo, tôi chủ động yêu cầu không tham gia thi đấu. Trước trận đấu tôi đã cãi nhau một trận với Dương Kiếm, khiến không khí cả đội trở nên nặng nề. Bọn họ giành được giải quán quân, sau trận đấu tổ chức tiệc mừng tôi lại bị cảm khá nặng cho nên mới không tham gia được. Hôm nay Dương Kiếm dự tiệc, uống rượu say quay về gây chuyện cãi nhau, tôi mặc kệ cậu ta. Dù sao, giờ lời của tôi nói cậu ta cũng chẳng nghe lọt vào tai.”

“…” Lần này tới phiên Lưu Xuyên trầm mặc.

Tần Dạ vẫn còn tiếp tục nói “Tình huống bên đội tôi cậu biết rồi đấy. Trong đội cũng có một Nga My trảo, trình độ cũng tương đương tôi. Tên kia cũng thi đấu quá vài trận, phối hợp rất ăn ý với Dương Kiếm…. Hợp đồng của tôi và Trường An sắp sửa đến kỳ, cho nên…”

Lưu Xuyên kinh ngạc “Đừng nói với tôi cậu muốn chuyển sang đội khác đấy?”

Tần Dạ vẻ mặt bình tĩnh nói “Tôi đã ở Trường An từ những ngày đầu mới đầu thành lập cho đến tận bây giờ, nếu như có thể, tôi cũng không muốn rời đi. Nhưng mà hiện tại, mỗi ngày ở Trường An khiến tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng, tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và các đội viên khác càng lúc càng xa… Trừ mỗi Hân Nhiên còn thi thoảng nói với tôi vài câu ra, những người còn lại toàn bộ đều bị Dương Kiếm biến thành phần tử nhiệt huyết. Nói thật, phong cách của tôi đã không còn hợp với chiến đội hiện tại nữa…”


Lưu Xuyên nghiêm túc nói “Tuyển thủ đẳng cấp như cậu, nếu như chuyển đội sẽ tạo ảnh hưởng rất lớn cho liên minh, cậu đã suy xét kỹ chưa?”

Tần Dạ cũng giống như Lưu Xuyên, các tuyển thủ loại hình chuyên như họ rất khó chuyển đội, bởi vì một khi tuyển thủ trung tâm rời đi chiến đội, chắc chắn sẽ khiến phong cách lẫn đấu pháp thi đấu của chiến đội đó bị thay đổi. Cho nên trừ phi cực kỳ bất đắc dĩ, rất ít chiến đội dám thay đổi chủ lực.

Chiến đội Trường An là do Tần Dạ cùng Lâm Lập Minh cùng nhay xây nên. Ở mùa thi đấu thứ sáu, đội trưởng Lâm Lập Minh chuẩn bị nghỉ thi đấu, cũng đúng lúc khai quật được Dương Kiếm.

Trong giới tuyển thủ, tốc độ tay của Dương Kiếm thuộc hàng nhanh nhất, lại thêm tuổi trẻ hăng hái, phát huy đấu pháp bùng nổ tầng kiếm ý của Võ Đang kiếm tông đến mức cực hạn, biểu hiện cực kỳ xuất sắc trong mùa giải thứ bảy, thậm chí còn nhận được giải tuyển thủ xuất sắc nhất toàn năm.

Lâm Lập Minh bởi vì đến tuổi kết hôn, sau mùa thi đấu thứ bảy liền tuyên bố rời khỏi liên minh, cũng đề cử người thay thế vị trí Võ Đang kiếm tông của mình là Dương Kiếm lên làm đội trưởng, Tần Dạ vẫn như cũ làm đội phó.

Đối với an bài này, Tần Dạ hoàn toàn không có ý kiến, dù sao làm đội trưởng phải tiếp nhận các loại phỏng vấn, mà Tần Dạ lại không thích giao tiếp ứng phó với phóng viên truyền thông. Tính cách Dương Kiếm sáng sủa hoạt bát hơn anh, lại giỏi quan hệ ngoại giao, thực thích hợp làm đội trưởng.

Trải qua hai mùa giải thi đấu tôi luyện, Dương Kiếm mau chóng thành thục lớn dần, nhưng đồng thời mâu thuẫn giữa hai người cũng bắt đầu trồi lên mặt nước. Cả hai người tuy đều cùng là tuyển thủ loại hình sắc bén thiên về bùng nổ bạo kích, nhưng tư tưởng lại kém rất xa, căn bản không thể thích ứng với nhau.

Các cựu đội viên của Trường An lần lượt nghỉ thi đấu, thay vào đó là các đội viên mới toanh. Đội viên mới vào đối với Tần Dạ không có quá nhiều cảm tình, lúc thi đấu thường xuyên xảy ra trường hợp đội trưởng cùng đội phó mâu thuẫn trong chỉ huy, đội viên tất nhiên phải nghe đội trưởng

Dần dần, dưới sự dẫn dắt của Dương Kiếm, phong cách lẫn đấu pháp của Trường An bắt đầu thay đổi, những nhân tài mới gia nhập có quan điểm tương đồng với Dương Kiếm trở thành chủ lực của chiến đội. Ngược lại, Tần Dạ vốn là thành viên có tư lịch lâu năm nhất lại càng lúc càng tách rời khỏi tiết tấu của chiến đội, không cách nào dung nhập với tân nhân, có loại cảm giác vô lực tựa như “Trường Giang sóng sau đè sóng trước vậy.”

Mâu thuẫn nội bộ trong chiến đội không thể tuyên dương ra ngoài, dù sao cũng không phải chuyện đáng ăn mừng gì… Nhưng các tuyển thủ khác trong giới phàm là có chút hiểu biết, đều rất rõ ràng chuyện này.

Nói tóm lại một câu thì —— hai cao thủ Tần Dạ và Dương Kiếm, không cách nào ma hợp với nhau được.

Đội trưởng chiến đội Đồng Tước, Thiệu Trạch Hàng, nổi danh là lạnh như băng, đội phó Lộc Tường tính cách lại hoạt bát vui vẻ, cả hai người thoạt nhìn như hai cực đoan ngược nhau, kỳ thực lại phối hợp vô cùng ăn ý—— Là bởi vì Lộc Tường tâm tư rất đơn thuần, cậu cam tâm nghe Thiệu Trạch Hàng an bài sắp xếp mọi thứ; Mà Thiệu Trạch Hàng bề ngoài nhìn có vẻ lạnh lùng, kỳ thực tâm tư lại vô cùng cẩn thận tỉ mỉ. Cả hai người lẫn nhau thích ứng đối phương, lý giải đối phương, cho nên tổ hợp của bọn họ mới có thể tiến xa như vậy, mới có thể dẫn dắt Đồng Tước bước lên hàng ngũ chiến đội hào môn.

Đội trưởng chiến đội Thất Tinh Thảo, Tiếu Tư Kính, tính cách trầm ổn, cũng nổi danh khó trêu vào, có một chút nghiện thuốc lá; Mà đội phó Tô Thế Luân thì lại mắc chứng bệnh ưa sạch sẽ, ghét nhất là mùi thuốc lá. Cả hai người tính cách ngược nhau như vậy, thoạt nhìn không có khả năng cùng nhau hợp tác, nhưng vậy mà bọn họ vẫn phối hợp hỗ trợ lẫn nhau sắc bén vô cùng —— Là bởi vì Tiếu Tư Kính bề ngoài nghiêm khác nhưng làm người lại cực kì có nguyên tắc, Tô Thế Luân nổi danh là độc miệng nhưng làm người lại mềm lòng lại biết săn sóc. Bọn họ thấu hiểu lẫn nhau, cùng nắm tay cùng tiến lên, cho nên mới có Thất Tinh Thảo như ngày hôm nay.

Nhìn một vòng khắp các chiến đội mạnh của liên minh, tất cả đội trưởng, đội phó, đội viên chủ lực của họ đều có nét độc đáo riêng của mình, nhưng dù cho tính cách của bọn họ có khác nhau đến trái ngược hoàn toàn đi nữa, họ cũng sẽ cố gắng thích ứng lẫn nhau, hợp tác với nhau, coi nhau như đồng bọn đắc lực nhất của mình.

Chỉ có Trường An thì không.

Đội trưởng Dương Kiếm và đội phó Tần Dạ của chiến đội Trường An, vẫn luôn không cách nào lý giải và phối hợp với nhau. Tư tưởng của hai người khác nhau rất lớn, tính cách cũng kém quá xa, hơn nữa cả hai đều là loại người hiếu thắng, đều không có cách thuyết phục đối phương, dẫn đến thường xuyên xuất hiện tình cảnh ý kiến bất đồng trong thi đấu.

Thế mới biết, không phải cứ gom hết một đám đại thần lại một chỗ liền thiên hạ vô địch, Võ Lâm thi đấu là đoàn chiến, cần nhất là sự phối hợp đoàn đội, một người cân cả team là chuyện hoàn toàn không tưởng. Hơn nữa trận đấu đều là giữa các đội thực lực chênh lệch không quá nhiều, càng chú trọng hơn vào sự đồng tâm hiệp lực của toàn đội.

Trận đấu Trường An đoạt quán quân mùa trước Lưu Xuyên cũng có xem, Tần Dạ khi ấy không lên thi đấu, là Dương Kiếm chỉ huy toàn trận. Dương Kiếm dẫn dắt chiến đội Trường An phát huy không tệ cũng không tốt. Nhưng mà, Tô Thế Luân bên phía Thất Tinh Thảo không có trong danh sách thi đấu, đây mới là nguyên nhân chủ yếu cho trận thắng của Trường An.

Đêm trước trận chung kết, Tô Thế Luân bởi vì gặp tai nạn xe cộ mà bị thương chân, cho nên phải nằm viện tĩnh dưỡng. Thất Tinh Thảo lâm thời đổi chủ lực, Tiếu đội một mình chỉ huy dẫn dắt cả đội, sĩ khí của cả đội bởi vì đội phó bị thương mà có một chút ảnh hưởng, cho nên Trường An mới chiếm lợi thế đoạt được quán quân.

Hơn nữa, mùa giải thứ chín cũng đúng dịp các cường đội như Đồng Tước, Thịnh Đường, Lạc Hoa Từ… có sự điều chỉnh đội viên, Lưu Xuyên của Hoa Hạ đúng lúc nghỉ thi đấu, bởi vậy cường đội duy nhất không có sự thay đổi nhân sự Trường An phong độ lại thành ra ổn định nhất.

Chiến đội Trường An đoạt quán quân, có thể nói là đủ thiên thời địa lợi, duy nhất thiếu là nhân hoà.

Dương Kiếm bởi vì đăng quang đội trưởng đội quán quân mà trở nên kiêu ngạo tự mãn, có lẽ là bởi vì cậu ta còn rất trẻ, dưới sự tâng bốc của truyền thông cùng fan hâm mộ, khiến cậu ta mờ mắt đi, không nhận ra được vị trí của bản thân mình… Đây chính là điều tối kị nhất của một tuyển thủ chuyên nghiệp!

Tần Dạ nói “Tôi không có cách nào phối hợp đấu pháp của Dương Kiếm, cậu ta lại cứ khư khư cố chấp… Giờ đội viên cả đội đều nghe lời cậu ta, cứ tiếp tục như vậy, mâu thuẫn bên trong chiến đội sẽ càng lúc càng nghiêm trọng. Nếu muốn bảo toàn đội ngũ, chắc chắn phải có người ra đi, vậy để tôi ra đi đi. Cũng từng là đội hữu với nhau, gặp thế nào thì chia tay thế đó vậy.”

Lưu Xuyên “…”

Tần Dạ dành cảm tình cho Trường An rất nhiều, Lưu Xuyên là tuyển thủ cùng lứa với anh, từng tận mắt chứng kiến anh và đội trưởng Lâm Lập Minh một tay gầy dựng phát triển đội ngũ này, năm ấy Lâm Lập Minh quyết định nghỉ thi đấu, cứ ngỡ là Trường An sẽ phải giải tán, là một mình Tần Dạ cắn răn chống đỡ tiếp tục kiên trì; Khi ấy đội trưởng mới như Dương Kiếm cái gì cũng chẳng biết, Tần Dạ làm đội phó có thể nói là tẫn hết sức mình giúp đỡ cậu ta.

Có ai ngờ Dương Kiếm lại biến thành như bây giờ đâu?

Nam hài ngây ngô của năm đó, từng bước từng bước lớn dần, lại biến thành một thanh lợi kiếm chói loà hào quang.

Kiếm, càng sắc bén bao nhiêu, càng phải ẩn giấu sâu bên trong vỏ kiếm bấy nhiêu, đến thời điểm mấu chốt mới xuất ra một kiếm chí mạng, chứ không phải ngày ngày tuốt khỏi vỏ để mọi người chiêm ngưỡng. Dương Kiếm quá trẻ, quá mức nhiệt huyết, không biết cách thu liễm nhuệ khí của chính mình, dùng nhuệ khí sắc bén làm bị thương người bên cạnh, muốn tránh cũng không tránh được.

Tần Dạ không muốn nhìn chiến đội này sụp đổ, cho nên mới lựa chọn phương thức rời đi để bảo vệ Trường An.

Đáng tiếc, khổ tâm của anh, có lẽ Dương Kiếm vĩnh viễn cũng không thể hiểu được.

Tính cách của Tần Dạ căn bản chẳng cần ai an ủi mình, anh nhìn mọi thứ rất rõ, cũng hiểu rất rõ. Lưu Xuyên biết thế, cho nên thực sự không biết có thể làm gì cho anh, im lặng hồi lâu mới hỏi “Hiệp ước của cậu với Trường An, đến chừng nào mới hết kỳ?”

Tần Dạ nói “Tháng một sang năm là mãn hạn. Coi như tôi cùng họ đánh nốt mùa thi đấu cuối cùng này đi, có rời đi tôi cũng sẽ an bài tốt hết thảy mọi chuyện trong đội rồi mới đi.”


Lưu Xuyên nghĩ nghĩ, đột nhiên mỉm cười nói “Phải rồi, sang năm nhân dịp thi đấu tranh giải anh hùng thành phố, tôi sẽ mang đội chính thức trở về.”

“…” Tần Dạ đánh chữ hỏi “Đừng nói là cậu muốn lôi kéo tôi qua chiến đội mới của cậu đấy?”

Lưu Xuyên cười nói “Sao hả? Theo tôi chứ? Tư tưởng của cậu với Dương Kiếm không hợp, với tôi lại khá hợp đấy, cậu cảm thấy thế nào?”

Tần Dạ “…”

Bảo một đại thần đứng đầu liên minh chạy qua chiến đội mới toanh đến tận cái tên cũng chưa lòi ra…. Còn đi đánh cái gì giải anh hùng toàn thành phố nữa, người này dám nói ra mà không thấy xấu hổ sao!?

Cơ mà, Lưu Xuyên đó giờ vốn mặt dày không biết hai chữ xấu hổ viết thế nào, Tần Dạ cũng quen rồi.

Tần Dạ lạnh lùng nói “Tự đi mà đánh một mình, đừng kéo tôi xuống nước.”

Lưu Xuyên hết sức nghiêm túc nói “Tôi không nói đùa với cậu, lúc trước tôi đã bảo với cậu rồi còn gì, tôi sẽ trở lại liên minh, cũng nhất định tổ kiến một đội ngũ hoàn toàn mới. Nếu như cậu đồng ý gia nhập thì đối với tôi sẽ như hổ thêm cánh, chúng ta cùng nhau đi lấy cúp về, thế nào?”

Tần Dạ quả thực bó tay “Tiếp tục nổ đi, năm rồi mấy đội mới thành tích cơ hồ toàn đếm ngược từ dưới lên, bị mấy cường đội hành như một con cẩu, cậu còn tính đoạt cúp? Tưởng Tiếu đội Thiệu đội đều là ngồi chơi xem cho vui sao?”

Lưu Xuyên thu hồi cười cợt, thật lòng nói “Được rồi, không đùa nữa, đoạt cup quả thực có hơi khó xíu. Bất quá cup thì không chắc nhưng tôi rất có lòng tin có thể lọt vào bát cường. Tóm lại qua đầu năm, hiệp ước của cậu với Trường An mãn hạn, lúc đó nếu như cậu không có đội nào cảm thấy muốn chuyển qua, cậu có thể suy xét thử đề nghị của tôi, chúng ta cùng nhau bắt đầu lại từ đầu.”

Tần Dạ “…”

Lưu Xuyên mỉm cười nói “Bất kể cậu chọn lựa như thế nào, bên tôi bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cậu, Tần Dạ.”

——Bất kể cậu chọn lựa như thế nào, bên tôi bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cậu, Tần Dạ.

——Đây là lời hứa của Lưu Xuyên dành cho anh.

Tần Dạ bất giác cảm thấy ấm áp trong lòng.

Kẻ gây cừu hận đệ nhất liên minh, Xuyên thần mà vô số người thống hận cũng sẽ có lúc khiến người khác cảm giác tin cậy. Những lời này của Lưu Xuyên tương đương tạo cho Tần Dạ đường lui cuối cùng, bất kể tương lai thế nào, nếu như thực sự hết cách… Mình vẫn có thể đến đội Lưu Xuyên tìm chỗ nương tựa không phải sao?

Tần Dạ khẽ cong khoé môi, nói “Ok, tôi nhớ lời này. Nếu như thật sự không có lựa chọn nào khác, tôi sẽ sang đội cậu.”

Lưu Xuyên cười nói “Nói rồi đấy, đừng quên.”

Tần Dạ nói “Ừ.”

Lưu Xuyên nói “Cậu cũng đừng bực bội chuyện Dương Kiếm nữa, tên nhóc Dương Kiếm quả thực là có thiên tư, tiếc là tâm tính không ngay. Cậu cứ chờ mà xem, liên minh thiếu người tài sao, Dương Kiếm còn non lắm, sớm muộn cũng sẽ vấp ngã.”

Tần Dạ bất đắc dĩ “Tôi có nói có khuyên cậu ta cũng không nghe lọt, chỉ mong cậu ta sớm nhận ra tình thế của mình, mau chóng tiến bộ hơn.”

Lưu Xuyên nói “Ừ, cũng mong. Thôi không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi. Sáng mai cậu phải chuyến sớm đến đế đô còn gì?”

Tần Dạ vốn dĩ không cảm thấy buồn ngủ, tán gẫu với Lưu Xuyên lại càng cảm thấy tỉnh táo hơn, liền nói “Thôi kệ đi, dù sao cũng khó ngủ, tôi thức luôn vậy. Cậu đang làm gì đấy?”

Lưu Xuyên nói “Đang chơi bên server mới này. Sao hả? Sớm vậy đã quyết định qua đội tôi rồi à?”

Tần Dạ “…”

Tần Dạ tạm để di động sang một bên, ngồi dậy khoác một cái chăn bông bước đến ngồi xuống trước máy tính, mở QQ và client Võ Lâm ra, mới buzz Lưu Xuyên hỏi “Khu 7 Điện Tín? Server Thuỷ Long Ngâm đúng không?”

Lưu Xuyên kinh ngạc “Không phải đâu? Cậu thực sự đầu nhập qua bên tôi thật à? Tôi thấy áp lực lắm đó nữ thần Dạ Sắc!”

Tần Dạ nhíu mày “Đừng nhảm nữa, lâu rồi không chơi game, tôi qua server mới thử một chút.”

Lưu Xuyên nói “Ok, ID của tôi là Lưu Danh Bách Thế, cậu vào game thì pm tôi ha.”

Tần Dạ “Lưu Danh Bách Thế? Sao không đặt là Di Xú Vạn Niên cho hợp với cậu hơn?”


Lưu Xuyên trả lời “Cậu không cảm thấy lưu danh bách thế hợp với tôi hơn sao?”

“…”

Đặt cái tên thôi cũng có thể kéo cừu hận, cậu thực sự vô địch rồi đấy.

Tần Dạ không thèm nhìn ai đó, chọn lựa server đăng nhập vào game liền tạo nhân vật nữ Nga My, đặt tên là Thất Dạ Tuyết, cũng thuận tay sửa một chút vẻ ngoài, sau đó mới nhấn bắt đầu.

***

Hai giờ rưỡi sáng, khu vực Tân Thủ Thôn lúc này cũng vắng vẻ đi, không đông đúc chật chội như hồi mới mở server.

Tần Dạ đứng dậy đi làm cho mình một cốc cafe, sau đó vừa uống cafe vừa chạy nhiệm vụ. Tuy là lâu rồi anh không chơi game, nhưng với trình độ cùng năng lực lý giải của một tuyển thủ chuyên nghiệp, vài nhiệm vụ cấp thấp không làm khó được anh, đơn giản giống như một vị đoạt giải olympic toán học đi tính mấy bài cộng trừ nhân chia vậy.

Không bao lâu liền lên cấp 10, được phép rời khỏi Tân Thủ Thôn. Tần Dạ lúc này mới tìm kiếm tên Lưu Danh Bách Thế, cũng gửi lời mời xin kết bạn.

Lưu Xuyên thấy tên “Thất Dạ Tuyết” liền biết ngay là Tần Dạ, bệnh nhân có chứng cưỡng chế đặt tên đều phải có một chữ “Dạ” thật sự không có thuốc chữa.

Lưu Xuyên thêm hảo hữu, cũng mời Tần Dạ vào đội, sau đó giới thiệu trên kênh đội ngũ “Đây là bạn của tôi, gọi Dạ Dạ là được.”

Ngô Trạch Văn cùng Lý Tưởng rất phối hợp, đồng loạt phát vỗ tay chào mừng đội hữu mới.

Lưu Xuyên tư tán gẫu giới thiệu cho Tần Dạ “Ngũ Độc là bà xã tôi, đại sư là bạn Ngũ Độc.”

Tần Dạ nhíu mày, dùng tư tán gẫu trả lời lại “Cái quỷ gì nghe loạn xà ngầu vậy?”

Lưu Xuyên cười “Đại sư nhìn vậy chứ là fan cuồng của cậu đó, cũng cậu ta khen cậu ” thủ đoạn độc ác ” chứ đâu, lúc trước còn bị cậu hành cả buổi.”

Tần Dạ “…”

Lý Tưởng thấy Nga Mi chỉ mới cấp 10, liền ngứa mồm hỏi “Nga My muội muội mới chơi sao? Là dân sai giờ hả? Sao khuya vậy mới chơi?”

Lưu Xuyên cười “Không phải sai giờ, là mất ngủ.”

Lý Tưởng nói “Ồ ra vậy, lúc trước tui cũng hay mất ngủ lắm! Mỗi lần mất ngủ muội thử mở nhạc nhẹ nghe đi, hiệu quả lắm, có cần tui đề cử cho hông?”

Tần Dạ “…Không cần.”

Lưu Xuyên ở bên cạnh âm thầm cười trộm, nếu cậu chàng Lý Tưởng này biết “Nga My muội muội” chính là nữ thần Dạ Sắc trong lòng mình, lại còn là nam nhân nữa… chắc là sẽ phấn khích lắm… Cơ mà, vở kịch phấn khích như vậy mở màn sớm ngay bây giờ thì, không vui…

Lưu Xuyên nói “Đại sư, cậu rảnh lắm không có gì làm đúng không? Kéo cấp cho bạn tôi đi. Nó là tân thủ, kéo cấp nhanh hơn.”

Lý Tưởng lập tức nhận nhiệm vụ mới từ đội trưởng “Ok, Dạ Dạ tui qua Tân Thủ Trấn chờ bạn ha, mới chơi không sao hết, tui dắt bạn làm nhiệm vụ!”

Nói xong, liền tí tớn tí tởn chạy đi Tân Thủ Trấn ở Giang Nam.

Tần Dạ “…”

Còn lại hai người, Lưu Xuyên bảo Ngô Trạch Văn “Bà xã, đi thôi! Chúng ta đi luyện khinh công, theo anh!”

Ngô Trạch Văn thật thà gật đầu “Ừ.”

Lưu Xuyên mang Ngô Trạch Văn đi luyện khing công, Lý Tưởng thì về Tân Thủ Thôn kéo Tần Dạ. Bốn người chia làm hai phân đội nhỏ.

Sợ Nga My muội muội mới chơi game làm nhiệm vụ thấy chán, Lý Tưởng liền phát huy bản sắc nhiệt tình thân thiện của mình.

Lý Tưởng hỏi “Dạ Dạ là bạn ngoài đời Đường Môn hả?”

Tần Dạ trả lời “Ờ.”

Lý Tưởng lại hỏi “Dạ Dạ quyết định chơi luôn Nga My hả? Muốn theo đường buff hay đường trảo?”

Tần Dạ lười đánh chữ, chỉ đáp một từ “Trảo.”

Lý Tưởng hỏi tiếp “Hiếm thấy ghê nha. Rất ít người chơi Nga My chịu theo trảo, lưu phái hình thích khách rất khó chơi, nhưng mà nếu chơi giỏi thì siêu lợi hại luôn.”

Tần Dạ đáp “Ờ.”

Lý Tưởng bất ngờ nói “Cẩn thận, đừng đụng vào quái tinh anh, để tui đánh cho, bạn ở cạnh chờ xong nhiệm vụ được rồi. Bạn mới cấp 10 bị quái đánh dễ chết lắm.”

Tần Dạ “…”


Lý Tưởng “Chỗ này phải dùng khinh công mới bay qua được, mà thôi, để tui kéo bạn qua.”

Sau đó, Thiếu Lâm sử dụng long trảo thủ, kéo thẳng Tần Dạ bay từ bên kia sang chỗ mình.

Tần Dạ “…”

Lý Tưởng “Đây nè, qua đây nhận nhiệm vụ nè, nhận rồi chúng ta đi làm tiếp.”

Tần Dạ “…”

Muội ngươi!

Đây là coi mình như tân thủ cấp gà mờ mà “hướng dẫn” sao? Tên đại sư này sao nói nhiều tới như vậy chứ!

Tần Dạ nhịn hết nổi rồi, lập tức tư tán gẫu Lưu Xuyên “Cậu thu hồi tên nhị hoá ngu xuẩn này về được không? Cứ lảm nhảm suốt làm tôi nhức đầu muốn chết!”

Lưu Xuyên cười nói “Đại sư này là hoạt náo viên mà, còn là fan cuồng của cậu nữa, nhắc tới cậu là nữ thần treo bên miệng thôi. Không phải cậu cảm thấy khó chịu trong lòng sao? Tôi đem hoạt náo viên đội tôi cho cậu mượn rồi, cảm thấy bực bội liền đi hành cậu ta, hành cỡ nào cũng được, cậu ta cũng sẽ không phản kháng.”

Tần Dạ “…”

Nghe Lưu Xuyên nói mà ngón tay trượt trên bàn phím, nhân vật cũng vì thế mà té xuống vách núi, chết.

Lý Tưởng kinh ngạc nói “Dạ Dạ bạn cẩn thận một chút đó, game này hệ thống khinh công rất khó nắm bắt, bạn mới biết chơi đừng chạy lung tung. Nhiêm vụ để tui làm giúp cho, bạn đứng bên cạnh chờ là được! À phải rồi, sau khi chết có thể hồi sinh tại chỗ đó, bạn chọn tại chỗ hồi sinh đi, tui chạy qua chỗ bạn liền.”

Tần Dạ “…”

Lưu Xuyên bên kia nhìn hai người, cười đến sặc sụa.

Tần Dạ vẻ mặt không biểu tình chọn lựa hồi sinh cho Nga My sống lại tại chỗ, cảm thấy huyệt thái dương có chút nhức nhối.

Anh đột nhiên nhận ra một điều, rảnh rỗi nhàm chán không có gì làm, chạy đi server mới chơi là sai lầm vô cùng!

♥ ♥ ♥

≤ Tiểu kịch trường ≥

Có lần, nhân dịp sinh nhật Tần Dạ, nhị hoá Lý Tưởng chạy đi mua một cái bánh ngọt kem dâu to bự tràn đầy tình yêu dâng đến bên giường Tần Dạ.

Tần Dạ:……Không ăn đồ ngọt, trả hàng.

Lý Tưởng: Đừng trả hàng mà, em giúp anh ăn ha. Còn có quà tặng kèm miễn phí nữa nè ^-^

Tần Dạ: Qùa tặng kèm?

Lý Tưởng (đỏ mặt): Em tự đóng gói tặng cho anh nè, đã tắm rửa sạch sẽ rồi đó (nhào tới nhào tới…)

Tần Dạ:…

Hệ thống: Nữ hiệp Nga My Thất Dạ Tuyết mở cừu sát với ngài.

Lý Tưởng: Ui da ui da! Đừng giết đừng giết! Em biết sai rồi biết sai rồi…

Lưu Xuyên: Đồ đệ mau chạy! Chạy nhanh lên! Khinh công đâu? Khinh công sư phụ dạy quên rồi hả?

Lý Tưởng: Hết nại lực khinh công rồi sư phụ!!!!

Lý Tưởng bị Tần Dạ vung trảo trảo trảo trảo, ràn rụa nước mắt…

Lưu Xuyên đứng cạnh xem cười đến vô tình…

Ngô Trạch Văn thật lòng ngồi đếm tiền…

Thanh Phong Đạo Trưởng bình tĩnh chỉnh sửa trang bị treo lên cửa hàng bán…

—— —— Trên đây là cảnh gà bay chó sủa hàng ngày của các vai chính.

____________________

Giải thích một chút

+ Chứng cưỡng chế: Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive-Compulsive Disorder – OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức… []

+ Quan hệ của Tần Dạ vs Lý Tưởng là niên hạ, nên xưng hô sẽ ngược ha, Lý Tưởng xưng em và gọi Tần Dạ là anh ^_^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.