Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)

Chương 63


Đọc truyện Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất) – Chương 63

Sao chép kịch bản cùng cải biên đại cương thô sơ thành kịch bản hoàn chỉnh là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng, đối với một nhà biên kịch mà nói đây là hành vi lên án cùng chỉ trích nặng nề nhất, chẳng khác nào tuyên án tử hình trong giới văn học.

Lên án của Tưởng Linh Chi vừa tung ra, trên mạng lại một lần nữa nhấc lên sóng gió, vô số dân mạng bị fan của đạo diễn Quách Hằng cùng Tưởng Linh Chi dẫn dắt ùa qua weibo Sở Tự chửi rủa.

Thậm chí còn dùng cách thức của blogger, mua view đẩy đề tài #Sở Tự Sao Chép Kịch Bản# lên tít mạng.

‘Sở Tự sao chép? Này là thật à? Không phải anh ta có giấy chứng nhận biên kịch cấp S à? Tự mình không thể viết hay sao mà phải sao chép của người khác?’

‘Khẳng định là thật, Sở Tự có giấy chứng nhận biên kịch cấp S thì sao chứ, có từng viết ra tác phẩm nào đâu, nói không chừng tầm bằng kia là dùng tiền mua ấy. Biên kịch Tưởng là biên kịch kim bài đàng hoài, tác phẩm có ‘xxxx’ ‘yyyy’ ‘zzzzz’, cho dù không có chứng nhận biên kịch cấp S thì thực lực chẳng lẽ lại thua kém Sở Tự à? Sở Tự sao chép kịch bản của biên kịch Tưởng là chuyện bình thường, Sở Tự vốn cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, trước kia đời sống cá nhân hỗn loạn như vậy, làm ra chuyện thế này cũng không lạ…’

‘Vừa xem qua các tác phẩm của biên kịch tưởng, đúng là nhà biên kịch chân kích, Sở Tự thực quá ghê tởm.’

‘Biên kịch Tưởng sao có thể vu cáo Sở Tự chứ, bà có nhiều tác phẩm như vậy cần chi phải vu oan cho một người đại diện có sinh hoạt cá nhân hỗn loạn như vậy à? Sở Tự thực ghê tởm, nhân phẩm thấp kém, bại hoại!’

Thủy quân mà Tưởng Linh Chi thu mua không chỉ hạ thấp Sở Tự mà còn đề cao Tưởng Linh Chi, trực tiếp kéo bà ta lên vị trí biên kịch quốc bảo.

Thật không thể nào hiểu nổi, một người ngay cả bằng cấp biên kịch cấp S như bà ta lấy đâu ra tự tin tự thổi phồng chính mình như vậy.

Cũng may trước khi bị Tưởng Linh Chi chỉa thẳng mũi dùi, Sở Tự đã sớm có phòng bị.

Sau khi status chỉ trích Sở Tự sao chép vừa được đăng lên weibo, đoàn đội của Sở Tự lập tức post thanh minh: ‘Sao chép đúng là hành vi rất nghiêm trọng trong giới cầm bút, muốn cáo trạng thì phải có chứng cớ rõ ràng. Nếu biên kịch Tưởng Linh Chi cho rằng Sở Tự sao chép kịch bản của mình thì xin bà hãy đưa ra bằng chứng rồi hãy nói chuyện, bằng không chúng tôi sẽ tố cáo bà tội phỉ báng.’

‘Mặc khác, hai vị biên kịch Sở Tự cùng Tưởng Linh chi đều cải biên từ đại cương của biên kịch Uông, nếu biên kịch Tưởng muốn đưa ra bằng chứng thì xin đừng dùng đại cương của biên kịch Uông để so sánh, xin hãy dùng những tình tiết đặc biệt trong kịch bản của mình để so sanh với tình tiết của ngài Sở. P/s: bởi vì liên quan tới hiệp nghị giữ bí mật nên ngài có thể tới ủy ban biên kịch quốc gia lập hồ sơ kịch bản, đợi đến khi phim trình chiếu, kịch bản của ngài Sở được không khai rồi đối chiếu, cám ơn đã hợp tác.’

Lời đáp lại vừa có tình có lý lại còn có con dấu của phòng làm việc.

Mọi người đều hiểu rõ, cho dù đại cương cùng mở đầu giống nhau nhưng vì tư tưởng khác biệt nên kịch bản được viết ra vẫn có sự khác biệt, càng về sau thì khác biệt lại càng lớn.

Phòng làm việc Sở Tự vừa lên tiếng, không ít quần chúng vây xem bị Tưởng Linh Chi dẫn dắt bình tĩnh trở lại, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, quay đầu đòi Tưởng Linh Chi đưa ra bằng chứng.

‘Đúng vậy, tố người ta sao chép thì phải có bằng chứng, tốt xấu gì cũng có cái gì đó để so sánh đi? Hiện giờ kịch bản hai bên chưa được không khai, phim cũng chưa chiếu, chỉ trích cái gì?’

‘Cho dù là tiền bối cũng không thể ăn nói lung tung chỉ trích người ta sao chép đi? Kia có khác gì vua oan giá họa đâu chứ?’

‘Đúng vậy, sao chép phải có bằng chứng.’


Blogger bên Sở Tự cũng lập tức thu mua thủy quân, nhất thời fan cùng thủy quân hai bên tiến hành hỗn chiến, thủy bên bên Tưởng Linh Chi cố ngụy biện, fan cùng dân mạng vây xem thì nhất quyết yêu cầu đưa ra bằng chứng, bảo Tưởng Linh Chi đi lập hồ sơ kịch bản.

Lúc này, Tưởng Linh Chi lại tiếp tục đăng status.

Biên kịch Tưởng Linh Chi: ‘Không phải tôi không muốn đưa ra bằng chứng, chỉ là lúc viết kịch bản tôi đã ký cam kết giữ bí mật, trước khi kịch bản được dựng thành phim và trình chiếu công khai, tuyệt đối không thể tiết lộ tình tiết kịch bản. Rốt cuộc có sao chép hay không, trong lòng Sở Tự rõ ràng nhất.’

Nghiễm nhiên bị bốn chữ hiệp nghị bí mật của phòng làm việc Sở Tự cho linh cảm, Tưởng Linh Chi liền viện cái cớ này mà tùy ý định đoạt trắng đen. Status này tiếp tục kích động lượng fan cùng thủy quân của bà tiến quân ồ ạt.

Fan cùng thủy quân của Tưởng Linh Chi thậm chí còn nháo tới weibo Tinh Quang đòi công ty công khai kịch bản của Tưởng Linh Chi dùng Sở Tự để so sánh, muốn đòi công đạo cho Tưởng Linh Chi. Còn nói Tinh Quang luôn mồm nói hiệp nghị bí mật chẳng qua là muốn che dấu sự thực Sở Tự sao chép kịch bản của Tưởng Linh Chi mà thôi.

Thậm chí thủy quân còn cố ý đẩy các bài post với tiêu đề ‘cự tuyệt xem phim sao chép’ lên đầu đề.

Phim còn chưa quay đã phát sinh sự tình thế này, Sở Tự cũng thực bất đắc dĩ. Nếu Tưởng Linh Chi cứ nháo như vậy thì sự tình sẽ ngày một lớn, cho dù cậu không sao chép thì phim không cần tuyên truyền đã bị chụp mũ là phim đạo.

Làm một người đàn ông cậu không muốn tranh cãi hơn thua với một người phụ nữ lớn tuổi… như vậy quả thực quá mất mặt.

Thế nhưng Tưởng Linh Chi thực sự quá….

Trong hình huống không có cách nào, Sở Tự chỉ đành trực tiếp lên weibo lên tiếng: ‘Trước khi phim trình chiếu, muốn chúng tôi công khai kịch bản là chuyện không có khả năng. Biên kịch Tưởng Linh Chi, nếu bà cho rằng tôi sao chép kịch bản của bà thì có thể mang kịch bản của mình tới ủy ban biên kịch An Sâm lập hồ sơ công chứng, chờ đến khi phim trình chiếu, chúng ta có thể so sánh kịch bản, tất có công đạo rõ ràng. Tôi không sao chép, không thẹn với lương tâm, thế nhưng làm một nhà biên kịch, một người đại diện, tôi không thể để việc này ảnh hưởng tới hình tượng của bộ phim, xin mọi người lý giải.’

Vì hiệp nghị bí mật kịch bản cậu không thể công khai tiết lộ kịch bản hai bên, quả thực không có cách nào chứng minh sự trong sạch của mình trước màn vu oan giá họa của Tưởng Linh Chi.

Sở Tự biết không ít bí mật đen của Tưởng Linh Chi, thế nhưng ngoại trừ Lâm Khinh Vũ cũng những kẻ bỉ ổi ác ý bôi đen nghệ nhân nhà mình, Sở Tự không muốn dùng cách này để hạ bệ đối phương… Người trong giới này ít nhiều gì cũng có vài bí mật không sạch sẽ, hở ra liền vạch trần bí mật của người ta đối với Sở Tự là một hành vi không có nhân phẩm.

Cũng may lần này mũi dùi của Tưởng Linh Chi nhắm vào Sở Tự chứ không phải nghệ nhân của cậu.

Làm một người đại diện, Sở Tự không quá coi trọng thanh danh của mình.

Quả nhiên cho dù Sở Tự chính thức đáp lại cùng giải thích lý do không thể công khai so sánh kịch bản hai bên thì vẫn có fan của Tưởng Linh Chi nhảy dựng lên chửi đổng trong weibo của cậu.

‘Vì cái gì không thể công khai kịch bản, chột dạ à? Chó sao chép, chờ đến khi phim trình chiếu xong thì vụ việc cũng nguội lạnh, khi đó biên kịch Tưởng còn muốn đòi trong sạch gì nữa? Ghê tởm.’

‘Đánh chết tôi cũng không xem bộ phim sao chép của Sở Tự. Sở Tự cùng Phan Nghiên Nghiên cùng một giuộc cả, ghê tởm!’


‘Sao chép chết đi.’

Đủ loại lời bình như vậy tràn ngập trong weibo Sở Tự.

Tâm lý thừa nhận của Sở Tự không thấp, trực tiếp không để ý tới những lời kia, cậu cũng không phải dựa vào những lời bình kia mà kiếm cơm ăn, cho dù đám người kia mắng lợi hại cỡ nào, cậu cũng không mất miếng thịt nào.

Sở Tự không màn tới ngôn luận, còn Tưởng Linh Chi thì không ngừng than vãn ỷ ôi trên weibo của mình, làm không ít fan lên tiếng an ủi.

Thậm chí còn có người đưa ra chủ ý, bảo Tưởng Linh Chi mua lại kịch bản của mình rồi tự dựng thành phim, như vậy cũng không cần e ngại hiệp nghị giữ bí mật nội dung nữa.

Không biết Tưởng Linh Chi nghĩ thế nào mà cảm thấy với phần đại cương của biên kịch Uông, Sở Tự có sửa thế nào cũng thua kém mình. Vì để chứng minh Sở Tự sao chép kịch bản cùng hại đối phương rơi đài thê thảm, đồng thời thu hút đồng tình cùng duy trì của dư luận, Tưởng Linh Chi thực sự bị fan giật dây chạy tới weibo Tinh Quang đòi mua lại kịch bản đã bị từ bỏ của mình.

Tưởng Linh Chi hành động như vậy lại càng giống như quang minh chính đại nói Sở Tự sao chép.

Nhóm dân mạng đều duy trì, bắt đầu ào ạt chạy tới weibo Sở Tự mắng chửi, bắt cậu phải trả lại kịch bản.

Tới giờ phút này, song phương đã đâm lao đành phải theo lao.

Sau khi Sở Tự bàn bạc với Phương Lệ cùng Phan Nghiên Nghiên, tập đoàn Tinh Quang chính thức lên tiếng trên mạng, đồng ý bán lại bản quyền kịch bản của Tưởng Linh Chi, thế nhưng cũng yêu cầu bà không được tùy tiện công bố nội dung kịch bản của mình cùng Sở Tự.

Nhóm quần chúng vẫn háo hức vây xem.

Cho dù Tinh Quang đã đồng ý với Tưởng Linh Chi cầu nhưng dưới weibo vẫn có người hùng hùng hổ hổ nói Tinh Quang yêu cầu như vậy chẳng qua muốn bao che sự thực Sở Tự sao chép mà thôi.

Sở Tự quả thực không còn lời nào để nói.

*****

Sở Tự vốn tưởng sự việc đã tới mức này, thông cáo phim đã ra rồi, cho dù nhóm dân mạng hùng hổ thế nào cũng không ngăn cản được bộ phim tiến hành khởi quay, mà Tưởng Linh Chi cũng không tác quai tác quái nữa.

Nào ngờ không tới vài ngày sau, Tưởng Linh Chi đã lấy kịch bản về cư nhiên lại một lần nữa đăng status công kích Sở Tự.


Biên kịch Tưởng Linh Chi: ‘Kịch bản đã lấy lại, cám ơn tập đoàn Tinh Quang không làm khó dễ. Bởi vì không thể công khai kịch bản để đòi lại công đạo cho mình, kế tiếp tôi định chuyển thể kịch bản thành một quyển tiểu thuyết xuất bản tên là ‘Ngôi Sao Truyền Kỳ’, cám ơn mọi người ủng hộ. Đến khi đó vừa xem phim vừa xem tiểu thuyết, tin tưởng mọi người sẽ có được sự so sánh công bằng. Sở Tự.’

Đối với chuyện dùng đại cương kịch bản của người khác để viết thành tiểu thuyết của mình, Sở Tự thực bó tay Tưởng Linh Chi, bất quá nếu biên kịch đã công khai trao quyền tùy ý sử dụng và cải biên thì cậu cũng chỉ mặc người ta muốn làm gì thì làm thôi.

Sở Tự tự nhiên không có ý kiến, chỉ lên weibo đáp lại Tưởng Linh Chi: ‘Chúc mừng bà Tưởng sắp ra sách mới, lúc tiểu thuyết được xuất bản, phim được trình chiếu thì mọi người đều có thể so sánh công bằng. Đến khi đó kịch bản của chúng ta rốt cuộc có sao chép hay không, mọi người cũng tự hiểu được.’

Sau đó không thèm để ý tới phản ứng của mọi người, trực tiếp tắt weibo.

“Sao lại nhíu mày bực bội vậy Tiểu Tự?” Thấy Sở Tự tức giận tắt weibo, Viên Tiệp liền ôn nhu hỏi.

Sở Tự tự nhiên không đưa chuyện phiền não trong công việc về nhà, chỉ nói: “Không có gì, chỉ là ở trên mạng đụng phải một kẻ thiểu não, không muốn cãi cọ với bà ta thôi.”

“Trước đó anh có xem tin tức, nghe nói hiện giờ nạn bạo lực trên mạng rất ghê gớm, mấy lời bọn họ nói em đừng quá để ý, đừng vì những lời ngôn luận ba phải kia mà tức giận hại thân.” Viên Tiệp không biết làm thế nào an ủi, cũng không hỏi sâu vào công việc của Sở Tự, chỉ nói vậy.

Nhìn thấy Viên Tiệp, nháy mắt tất cả phiền não trong đầu Sở Tự đều bay biến, chỉ còn lại an nhàn: “Yên tâm, tôi không phải loại người mềm yếu dễ tổn thương như vậy đâu, mới không thèm để ý những lời bọn họ nói. Tôi chỉ để ý tới anh thôi.”

Bất thình lình nghe thấy những lời mật ngọt, vành tai Viên Tiệp đỏ ửng lên, có chút ngượng ngùng tiến tới bên tai Sở Tự phun ra hơi thở nóng rực: “Hôm nay là cuối tuần, thời gian cũng không còn sớm, em có muốn không?”

Ám chỉ trong câu nói đã quá rõ ràng.

“Muốn, đương nhiên là muốn rồi.” Sở Tự trả lời thực quyết đoán.

Bởi vì chuyện Tưởng Linh Chi mà đã mấy ngày cậu không làm chuyện gì kia với Viên Tiệp, nếu còn nhịn nữa, cậu cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần mình đều khó chịu…

Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Sở Tự hỏi: “Ôi chao, trong nhà còn bao không? Tôi nhớ lần trước hình như dùng hết rồi.”

“Anh mua rồi.” Viên Tiệp thì thầm.

Sở Tự sâu xa nhìn anh, giọng nói đầy ý trêu chọc: “Ô… tôi hiểu rồi… xem ra gần nhất cả hai chúng ta đều thực thiếu thốn a, tôi đi tắm, anh lấy bao chờ tôi.”

Nói xong, cậu liền phấn khởi chạy vào phòng tắm.

Chỉ chốc lát sau, tiếng nước bên trong liền vang lên.

Viên Tiệp cầm bao ngồi chờ, anh cảm thấy cuộc sống bây giờ quả thực ngọt ngào vô cùng.

Đúng lúc này, thông tấn khí của Sở Tự đặt trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên, thấy tiếng nước trong phòng tắm vẫn vang lên không dừng, thử gọi vài tiếng mà không nghe thấy Sở Tự đáp lại, anh liền thay cậu bắt máy.


“Sở Tự, Sở… Sở Tự cậu đang ở đâu?” Viên Tiệp còn chưa kịp nói gì, âm thanh say khướt đã từ đầu dây bên kia truyền tới.

Viên Tiệp nhíu nhíu mày, không biết trễ thế này mà ai lại gọi tới, liền cẩn thận hỏi: “Cậu là…?”

“Tôi là Đàm Thành…. Sở Tự, tôi rất nhớ cậu, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi, cậu nói đúng cả, tôi sai thực rồi. Thực xin lỗi Sở Tự, tôi không nên tìm cậu, thế nhưng nghĩ thật lâu, lại thực nhớ cậu, mới nhịn không được…. Tôi thực sự rất nhớ cậu, thực hoài niệm mười mấy năm bên nhau cùng vượt qua sóng gió trước kia, tôi…” Không đợi Viên Tiệp nói chuyện, âm thanh say khướt của Đàm Thành đã không ngừng lải nhải.

Nghiễm nhiên đã do sự rất lâu, rất lâu… sau đó mới mượn rượu lấy can đảm để gọi cho Sở Tự.

Sắc mặt Viên Tiệp sa sầm, giọng nói lạnh lùng: “Xin lỗi, tôi không phải Sở Tự.”

“Không phải Sở Tự, vậy anh là ai?” Đầu kia, Đàm Thành đã say tới mơ mơ hồ hồ.

Viên Tiệp lạnh giọng nói: “Hiện giờ Sở Tự đang tắm, tôi là chồng của em ấy.” Nói xong, không chờ Đàm Thành phản ứng, Viên Tiệp đã cúp máy trước.

Lúc Sở Tự từ phòng tắm bước ra tóc vẫn còn tích nước, quần áo còn chưa kịp mặc, chỉ quấn mỗi cái khăn tắm. Cậu vốn định vừa ra liền cùng Viên Tiệp lăn lên giường, kết quả lại nhìn thấy Viên Tiệp không chút nhúc nhích ngồi trên giường, tay cầm thông tấn khí của cậu.

Sở Tự sửng sốt, hoàn toàn không biết đối phương bị làm sao.

Liên tưởng tới căn bệnh của Viên Tiệp, Sở Tự lập tức nôn nóng hỏi: “Sao vậy?”

“Vừa nãy có một số lạ gọi tới cho em, hình như là uống rượu, nói năng lung tung lộn xộn… Anh nghe máy, nói với đối phương anh là chồng em, em không ngại chứ?” Viên Tiệp thoạt nhìn thực bình thường nhìn qua Sở Tự, có chút dò xét hỏi.

Sở Tự không dám lơ là, lập tức nói: “Có gì phải để ý chứ, anh vốn chính là người yêu của tôi mà. Số lạ à, ai vậy?”

Nói xong liền cầm lấy thông tấn khí trong tay Viên Tiệp, nhìn lịch sử cuộc gọi, quả thực có một cuộc gọi kéo dài hơn một phút từ số lạ, cậu liền bấm gọi trở lại, đồng thời mở loa ngoài…

Cậu không thẹn với lương tâm, chỉ mong Viên Tiệp đừng nghĩ ngợi quá nhiều. Thế nhưng trời không chiều lòng người, ngay lúc Sở Tự muốn chứng minh sự trong sạch thì gọi mãi mà đối phương không chịu nghe máy.

“Cái kia, anh Viên…” Sở Tự mở miệng muốn giải thích, sợ anh phát bệnh nghĩ ngợi lung tung, cũng không biết là kẻ xúi quẩy nào nửa đêm nửa hôm say xỉn gọi vào số cậu.

Thấy vẻ mặt Sở Tự không giống giả vờ, Viên Tiệp mới thờ hắt một hơi.

Không đợi Sở Tự giải thích, nhìn mái tóc vẫn còn tích nước của Sở Tự, thân thể Viên Tiệp lập tức nóng lên, trực tiếp bổ gục Sở Tự chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm lên giường.

Sau đó, Sở Tự ù ù cạc cạc bị Viên Tiệp gây sức ép cả một đêm.

Đêm này Sở Tự không biết đã thầm mắng cái kẻ say xỉn nửa đêm gọi điện lảm nhảm kia biết bao nhiêu lần.

Con mẹ nó có thù gì với cậu a.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.