Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)

Chương 60


Đọc truyện Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất) – Chương 60

Sau lễ tình nhân, Sở Tự liền dọn vào phòng Viên Tiệp không đi nữa.

Đối với chuyện Viên Tiệp mắc chứng rối loạn lưỡng lực, hai người đều thầm hiểu trong lòng không nhắc tới chủ đề này nữa. Viên Tiệp không không còn dấu thuốc trong lọ vitamin mà trực tiếp để trước mặt Sở Tự, Sở Tự cũng không nói gì.

Chỉ đặc biệt chú ý tới tình trạng tâm lý của anh.

Trước kia không biết Viên Tiệp bị bệnh, Sở Tự còn qua loa, rất nhiều chuyện khó tránh sơ sẩy hoặc không nghĩ quá nhiều, thế nhưng sau khi biết chuyện, Sở Tự lập tức cẩn thận tỉ mỉ, đặc biệt chú ý tới tâm tình Viên Tiệp, mỗi khi về muộn sẽ chủ động báo lý do, để Viên Tiệp biết lịch trình làm việc trong ngày của mình, hơn nữa tới những mốc time cố định sẽ gọi điện cho anh, tâm tình hỏi han một chút…

Lúc Viên Tiệp chủ động hỏi về một người nào đó, trước kia Sở Tự không hề nghĩ ngợi nhiều, thế nhưng hiện giờ Sở Tự lại nhạy bén cảm nhận được Viên Tiệp đại khái là đang ghen tị, vì thế sẽ chủ động làm sáng tỏ nghi ngờ của anh, đồng thời để anh có cảm giác an toàn.

Quả thực làm Viên Tiệp vừa vui sướng lại buồn cười.

Lúc hai người mới dọn vào chung một phòng, làm xử nam vừa mới khai trai, Viên Tiệp không có cách nào kiềm nén được dục hỏa. Có đôi khi hai người chỉ cần liếc nhìn nhau một cái liền bùng lên ngọn lửa dục vọng. Sở Tự khá hưởng thụ chuyện này, bởi vì Viên Tiệp khá ngượng ngùng nên mới đầu cậu thậm chí còn phải cố tình trêu chọc một phen…. Chính là Viên Tiệp lại vì thế mà hiểu nhầm, nghĩ là vì hai người làm chuyện thân thiết nên Sở Tự mới để ý mình như vậy, thậm chí còn tưởng Sở Tự ham mê tình dục, vì thế lại càng ra sức hơn…

Sở Tự thực thích cơ bụng của Viên Tiệp, cứ nhịn không được vươn móng vuốt sờ mó.

Có đôi lúc chỉ là tùy tiện sờ sờ một chút mà thôi, không hề có ý tưởng gì cả, thế nhưng Viên Tiệp lại hiểu thành Sở Tự cố ý đưa ra ám chỉ, lập tức đè cậu xuống giường… quả thực làm Sở Tự thực bất đắc dĩ.

Lúc ngủ, Viên Tiệp ôm Sở Tự rất chặt.

Tháng đầu tiên mới dọn vào chung phòng, hai người cơ hồ ngày nào cũng lăn lộn trên giường một lần, không làm sẽ không chịu ngủ.

Viên Tiệp cơ hồ bị rèn thành thói quen, bởi vì như vậy Sở Tự sẽ khá ngoan, mỗi khi làm xong đều mệt mỏi lăn ra ngủ, anh cũng không cần lo lắng vấn đề nghỉ ngơi không quy luật của cậu nữa.

Chính là Sở Tự bắt đầu chịu không nổi…

Vì thế dưới sự kháng nghị mãnh liệt của Sở Tự, hoạt động tình sự của bọn họ từ mỗi ngày biến thành một tuần ba lần, bốn ngày còn lại nghỉ ngơi.

Từ tin tức trên mạng Sở Tự biết được chuyện Đàm Thành chia tay với Lâm Khinh Vũ, bất quá không để trong lòng.

Hiện giờ đối với cậu mà nói, hai người kia chẳng liên quan gì tới cậu…

Ngày nọ Viên Tiệp trở về, đột nhiên đưa một chiếc hộp nhỏ cho Sở Tự.

Sở Tự không chút nghĩ ngợi mở ra, phát hiện tên trong là một cặp nhẫn đôi, Sở Tự nghiền ngẫm nhìn Viên Tiệp, tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Này là anh muốn cầu hôn tôi à?”


Viên Tiệp bình tĩnh nhìn cậu, không nói gì.

Sở Tự lấy một chiếc nhẫn ra, sau đó kéo tay Viên Tiệp qua, nhanh gọn lẹ đeo vào ngón áp út của anh.

“Tiểu Tự, cám ơn em.” Viên Tiệp có chút kích động đặt một nụ hôn lên trán Sở Tự, sau đó cầm lấy chiếc nhẫn còn lại, có chút run rẩy cẩn thận đeo lên ngón áp út Sở Tự.

Như vậy bọn họ đã xác định quan hệ.

Gần nhất tâm tình Viên Tiệp tốt lắm, trên bàn tay đột nhiên xuất hiện một chiếc nhẫn thực bắt mắt làm không ít người trong quân bộ liếc nhìn. Ngay cả cấp trên của Viên Tiệp, An thượng tướng cũng liếc mắt vài lần, vẻ mặt hòa ái hỏi: “Tiểu Viên, gần nhất đang yêu à?”

“Vâng tướng quân.” Viên Tiệp không hề giấu diếm chiếc nhẫn trên tay, có chút ngượng ngùng cười nói.

An thượng tướng là một ông cụ tốt tính, thấy vậy liền khen ngợi: “Yêu thì tốt, yêu thì tốt, con chủ động như vậy là rất tốt, trước kia thấy con cứ một thân một mình, tôi còn sốt ruột thay… còn định giới thiệu vài đứa nhỏ không tồi, giờ con có người yêu rồi thì tôi cũng an tâm, tin tưởng cha mẹ con cũng vậy…”

Nhìn Viên Tiệp thoát khỏi kiếp độc thân, tảng đá trong lòng ông phảng phất cũng biến mất.

“Ôi chao, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, tính toán khi nào kết hôn đây? Tôi phải uống rượu mừng rồi còn lì xì cho con nữa a. Chuyện con cái không cần nôn nóng, bất quá kết hôn phải nhanh một chút, bằng không cứ cô đơn như vậy thì không có ý nghĩa… Vẫn là hai người sống chung thì vui vẻ hơn.” An thượng tướng hỏi han không ít, hiển nhiên rất coi trọng vị hậu bối này.

Viên Tiệp nhất nhất đáp lời.

Lúc An thượng tướng hỏi tới chuyện kết hôn, Viên Tiệp liền tỏ ra ngượng ngùng: “Vẫn chưa quyết định, bất quá sẽ nhanh thôi, đến khi đó nhất định sẽ mời ngài uống rượu mừng.”

“Tốt lắm, tốt lắm.” An thượng tướng thực cao hứng.

Bà Viên cũng phát hiện chiếc nhẫn cùng tâm tình Viên Tiệp gần nhất có biến hóa, bất quá vì căn bệnh kia nên bà không dám hỏi nhiều.

Viên Hà liếc mắt liền nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út cùng dấu hôn trên cổ Viên Tiệp: “Ôi chao, anh…”

Vừa định hỏi một chút, Viên Hà đã bị bà Viên túm lấy.

“Làm sao vậy?” Viên Tiệp khó hiểu nhìn qua.

Nhìn sắc mặt mẹ mình, Viên Hà lập tức sửa lời: “Không có gì cả, chỉ là thấy cổ anh giống như bị muỗi cắn nên định sứt dầu…”


“Ò.” Viên Tiệp cũng không nghĩ nhiều.

Chuyện mình và Sở Tự, anh vẫn chưa nghĩ thông suốt xem nên làm thế nào nói với người nhà, cũng không biết Sở Tự có chịu gặp cha mẹ hay không.

Đợi Viên Tiệp ăn cơm xong rời đi, Viên Hà mới nói với bà Viên: “Mẹ, con thấy dấu trên cổ anh hai hình như là dấu hôn đó, hơn nữa trên tay còn có nhẫn… Trước đó ảnh đột nhiên muốn dọn qua bên Tây Điển, lại còn đột ngột phát bệnh, con thấy hình như ảnh đang yêu.”

“Yêu? Không thể nào… năm đó anh con thích Tàng Phong như vậy…” Bà Viên cũng thực lo lắng, không dám nghĩ nhiều: “Nếu anh con buông bỏ được thì tốt, vô luận nó thích người nào, mẹ cũng thỏa hiệp.”

Viên Hà cũng hùa theo: “Cũng mười mấy năm rồi, anh hai cũng nên quên chuyện kia đi.”

“Cũng vì anh con mà bác Sở tới giờ vẫn không chịu tha thứ cho Tàng Phong, mà tính tình Tàng Phong cũng quá ương ngạnh, nhất quyết không chịu về nhà… Nếu anh con có thể buông bỏ chuyện kia, nói không chừng hai cha con nhà ấy cũng hòa hảo lại.” Bà Viên không chỉ lo cho Viên Tiệp mà còn nghĩ tới Sở Tự, Sở Tự là đứa nhỏ bà nhìn từ nhỏ tới lớn, là đứa con duy nhất của người bạn thân.

Trong lòng bà Viên, Sở Tự cũng không khác gì con ruột của bà.

Đối với việc này, Viên Hà cũng thực bất đắc dĩ: “Trước kia nếu người lớn không định ra cọc hôn sự kia thì tốt rồi, sự tình cũng không nháo thành thế này.”

“Khi đó mấy đứa vẫn còn nhỏ, chúng ta đâu biết sau này lại thế này a.” Bà Viên thở dài.

Nhớ tới mẹ Sở Tự, bà lại nói: “Bác Sở của con cùng Tàng Phong nháo thành như vậy, nếu dì Phùng của con nhìn thấy, không biết sẽ thương tâm cỡ nào.”

Viên Hà cũng thở dài.

Hai nhà Viên Sở vốn giống như một đại gia đình vậy.

“Trong số đám nhỏ, chỉ có mỗi mình con là đỡ lo nhất.” Bà Viên nhìn Viên Hà, lại thở dài.

Trong số đám nhóc, Sở Tự nhỏ nhất nên được yêu thương nhất, cũng được nhóm trưởng bối bao dung nhất. Mà Viên Tiệp lớn nhất nên được ký thác kỳ vọng cao nhất, yêu cầu cũng nhiều nhất. Viên Hà đứng giữa, bị xem nhẹ nhất.

Kết quả lại chính là đứa đỡ lo nhất.

****


Từ khi biết bệnh tình của Viên Tiệp, Sở Tự không còn đi tìm Trầm Triệt nữa. Bất quá không biết đã xảy ra chuyện gì, Trầm Triệt cư nhiên chủ động gọi điện thoại cho Sở Tự: “Đại diện Sở, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi muốn ký kế ước với anh.”

“Kia thực sự tốt quá…” Tuy không còn mê muội Trầm Triệt như lúc ban đầu nhưng Sở Tự vẫn nhìn trúng âm sắc của thiếu niên này, hiện giờ Trầm Triệt chủ động tìm tới cửa, cậu tự nhiên sẽ không buông tha.

Trầm Triệt im lặng một lúc rồi mới do dự nói tiếp: “Chính là bên Ân Giác…”

Cậu làm công việc gì cũng bị Ân Giác phá hỏng, chính vì thế sau khi biết thân phận Sở Tự, cậu mới cân nhắc tới lời đề nghị của đối phương…

Cậu cần một ông chủ không sợ Ân Giác.

“Người khác sợ cậu ta, tôi không sợ, chuyện này cậu cứ yên tâm. Nếu cậu đã là nghệ nhân của tôi thì tôi sẽ bảo hộ cậu, tôi sẽ không để bất kỳ kẻ nào quấy rầy công việc của nghệ nhân mình.” Sở Tự cũng hiểu được băn khoăn trong lòng Trầm Triệt, liền trảm đinh chặt sắt nói.

Thực tế cậu cũng rất chướng mắt về hành vi ỷ thế hiếp người của Ân Giác.

Trầm Triệt nhàn nhạt lại ẩn chút cảm kích nói: “Cám ơn ngài, đại diện Sở.”

“Đừng khách sáo.”

Trầm Triệt còn nói thêm: “Tôi vẫn còn thời hạn hợp đồng với Đức Xuyên, cần phải giải ước.”

Đức Xuyên chính là tên quán bar kia.

“Chuyện này cậu có thể an tâm, tôi có thể thay mặt cậu giải quyết.” Sở Tự quả thực rất thích tiếng hát của cậu nhỏ này.

Vì để thuận lợi ký kết Trầm Triệt, Sở Tự tự mình chạy tới Đức Xuyên một chuyến. Lúc trước vì muốn thuyết phục Trầm Triệt nên thường xuyên đóng đô ở Đức Xuyên, dần dần cũng thân thiết với ông chủ ở đó, vì thế trực tiếp nói: “Trầm Triệt ở đây cùng lắm chỉ là một ca sĩ nghiệp dư thôi, không có cơ hội phát triển, không bằng anh giải ước tặng cậu ta cho tôi đi.”

Ông chủ Đức Xuyên vốn đã bị chuyện Ân Giác lần trước dọa hoảng, hơn nữa tình cảm với Sở Tự cũng không tệ, liền sảng khoái thả Trầm Triệt đi.

Tiếp đó, chính là chuyện ký hợp đồng.

Bởi vì Sở Tự không dành ra được thời gian rảnh nên bọn họ định ngày ký hợp đồng vào cuối tuần, Trầm Triệt không ký kết với Tinh Quang mà chỉ ký hợp đồng cá nhân với Sở Tự mà thôi.

Sở Tự định sẵn thời gian, vì suy xét tới tâm tình Viên Tiệp, ngày đó liền dẫn anh theo.

Viên Tiệp thực cao hứng.

“Vị này là?” Trầm Triệt thực bất ngờ khi Sở Tự còn dẫn theo một người khác, liếc mắt liền thấy cặp nhẫn đôi trên tay hai người.


Sở Tự không chút e dè vui vẻ nói: “Đây là người yêu của tôi, hôm nay là cuối tuần, sợ ảnh hiểu lầm tôi lén ra ngoài hẹn hò nên cố ý dẫn theo.”

Sau ngày lễ tình nhân kia, Sở Tự lục tục dẫn Viên Tiệp làm quen với nhóm bạn bè trong giới giải trí của mình.

Viên Tiệp không có cảm giác an toàn, cậu sẽ cố gắng cấp cho anh.

Nghe thấy những lời này, khóe môi Viên Tiệp lập tức nhếch lên thật cao.

“Hóa ra là vậy, tình cảm của đại diện Sở và người yêu thực tốt.” Thái độ Trầm Triệt vẫn nhàn nhạt thản nhiên như cũ, thế nhưng nhìn bầu không khí hạnh phúc xung quanh Viên Tiệp và Sở Tự vẫn không khỏi lộ ra yêu thích cùng ngưỡng mộ.

Sở Tự cũng không mãi mê tình tứ, nhanh chóng lấy bản hợp đồng trong cặp công văn đưa qua, sảng khoái nói: “Cậu Trầm, nếu không còn vấn đề gì thì bây giờ chúng ta nói về hợp đồng đi.”

“Ừm.” Trầm Triệt cũng không dị nghị.

Hai người thảo luận cả một buổi trưa mới rốt cuộc đạt thành nhất trí.

Lúc chấm dứt, Sở Tự đứng dậy trước, vươn tay về phía Trầm Triệt: “Hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.” Trầm Triệt cũng đứng dậy bắt tay Sở Tự.

Nhìn gương mặt làm việc thực nghiêm nghị của Sở Tự, Viên Tiệp cũng không còn lo lắng Sở Tự có tình cảm gì đó với Trầm Triệt. Có thể nhìn thấy một mặt khác của Sở Tự mà bình thường rất hiếm khi nhìn thấy, Viên Tiệp cảm thấy trong lòng thực ngọt ngào.

Anh nghĩ, người ta nói quả thực không sai, đàn ông khi làm việc là suất nhất.

Sau khi ký hợp đồng với Trầm Triệt, Sở Tự tự mình tìm tới người bạn nhạc sĩ, nhờ đối phương giúp Trầm Triệt phổ nhạc những bài hát do mình viết lời.

Làm người đại diện có danh tiếng không thấp không giới, nhất cử nhất động của Sở Tự ở trên mạng rất được chú ý.

Cạu vừa mới ký kết Trầm Triệt xong, trên mạng lập tức có tin, không ít người biết Sở Tự vừa ký kết một người mới…

Rất nhiều người khó hiểu, diện mạo Trầm Triệt bình thường như vậy, biểu tình lại cứng ngắc, Sở Tự rốt cuộc nhìn trúng điểm nào của đối phương.

Đối với những nghi ngờ cùng chất vấn đó, Sở Tự không hề lên tiếng đáp lời.

Thẳng đến khi album của Trầm Triệt được phát hành, những người chú ý Sở Tự liền ôm tâm tư tò mò nghe thử, nghe xong liền hiểu ra lý do.

Diện mạo Trầm Triệt tuy bình thường, còn có chút cứng ngắc, thế nhưng vừa cất tiếng hát… thì chính là âm thanh của thiên nhiên.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.