Đọc truyện Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất) – Chương 4
Sở Tự lúc này mới phản ứng lại.
“Sở Tự, làm người đại diện kim bài trong giới, cuộc sống thối nát bị phơi bày ra ánh sáng, cậu có gì muốn nói không? Xin hỏi cậu có phủ nhận hành vi quy tắc ngầm nghệ nhân không?”
“Cậu có phủ nhận chuyện mình lợi dụng công việc để ép buộc nghệ nhân phát sinh quan hệ với mình không?”
“Nghe nói cậu lợi dụng chức vụ dùng cơ hội công việc của Đàm Thành để phát sinh quan hệ bất chính với nghệ nhân?”
“Sở Tự….”
“Sở Tự, xin hỏi sự thật có phải là vậy không?”
“… xin hãy trả lời câu hỏi của chúng ta a Sở Tự!” Thấy cậu phản ứng, nhóm phóng viên bắt đầu liên tiếp truy kích chuyện hình ảnh về quan hệ riêng tư của Sở Tự bị lộ ra ngoài.
Sở Tự bây giờ có thể nói là miếng thịt tươi đang nóng sốt trong giới.
Đối mặt với ánh đèn flash không ngừng lóe sáng, Sở Tự sửa sang lại chiếc nơ trên cổ, điều chỉnh dáng vẻ rồi quay về phía ống kính, mỉm cười: “Mọi người cảm thấy tôi cần phải quy tắc ngầm thì người ta mới cùng tôi lên giường à?”
Nhóm phóng viên đang không ngừng chụp hình, thấy Sở Tự mỉm cười thì đều giật mình. Sở Tự ăn mặc chỉnh tề, cử chỉ thong dong, dáng vẻ tao nhã, thoạt nhìn hệt như một quý công tử tướng mạo xuất chúng, luận về dung mạo cùng khí chất thì không hề thua kém người bạn ảnh đế Đàm Thành của mình… Năm đó, lúc Sở Tự cùng Đàm Thành còn chưa nổi tiếng, từng có người hỏi, tướng mạo Sở Tự đẹp như vậy sao không làm ngôi sao mà lại làm người đại diện…
Thậm chí trong giới từng có tin đồn là có người muốn quy tắc ngầm Sở Tự để đổi lấy cơ hội cho Đàm Thành.
Sở Tự như vậy… thật sự cần phải dựa vào quy tắc ngầm mới có người chịu lên giường sao?
Nhóm phóng viên cũng bắt đầu nghi hoặc.
“Sở Tự, đừng tránh nặng tìm nhẹ, xin cậu hãy trả lời về những tấm hình của cậu cùng nghệ nhân thuê phòng, chúng có phải là thật không? Cậu lợi có phủ định chuyện mình lợi dụng chức vụ, dùng tài nguyên vốn thuộc về Đàm Thành để trao đổi với nghệ nhân khác không?” Có một phóng viên hồi phục tinh thần, lại một lần nữa chất vấn.
Sở Tự lịch sự hướng người nọ gật gật đầu: “Tôi đã là người trưởng thành, hơn nữa vẫn còn độc thân nên không hề vi phạm pháp luật hay ngoại tình gì cả, vì thế tôi nghĩ chuyện thuê phòng với người nào là vấn đề riêng tư của tôi, không cần báo cáo cũng không tiện trả lời.”
“Thế nhưng làm chức nghiệp đại diện, tôi có thể cam đoan giữa mình cùng nghệ nhân ngoại trừ tình bạn cùng công việc thì không hề có quan hệ mờ ám gì khác.” Sở Tự nhìn thẳng vào ống kính trả lời: “Hơn nữa cũng không hề làm ra chuyện gì có lỗi với nghề nghiệp của mình, cũng như dùng tài nguyên vốn có của nghệ nhân để trao đổi lợi ích.”
Làm một người đại diện, cậu cảm thấy vấn đề tác phong của mình so ra chẳng đáng gì so với nghệ nhân dựa vào hình tượng để kiếm cơm.
Bất quá đạo đức chức nghiệp cùng tu dưỡng đối với cậu vẫn rất quan trọng, vì thế nhân cơ hội có phóng viên tự tìm tới cửa, cậu cảm thấy mình cần phải làm sáng tỏ.
“Sở Tự…”
“… Sở Tự.”
Nhóm phóng viên còn muốn hỏi gì đó, bất quá sau khi nói xong chuyện mình muốn, Sở Tự liền không để ý tới nhóm phóng viên nữa, nhấc chân bỏ đi.
Ngay sau loạt tin tức nóng hổi của Sở Tự cùng bảy tám nghệ nhân nhỏ bị tung ra làm cư dân mạng cùng nhóm fan của các nghệ nhân chửi rủa, muốn xua đuổi Sở Tự ra khỏi giới giải trí. Hồi âm của Sở Tự cũng nhanh chóng xuất hiện, đoạn phim Sở Tự đối đáp với nhóm phóng viên nhanh chóng được up lên.
‘Tự nhiên tôi cảm thấy Sở Tự có chút đẹp trai, làm sao bây giờ? Hắn không trao đổi lợi ích cũng chưa kết hôn, hơn nữa đã là người trưởng thành, đi thuê phòng với người nào cũng là chuyện của hắn, chúng ta làm sao quản được, làm người đại diện, Sở Tự làm tốt bổn phận của mình không phải được rồi à? Hắn cũng đâu phải nhân vật của công chúng, việc gì mà mắng hắn phá hư bầu không khí của giới giải trí?’
‘Nếu Sở Tự không dùng cơ hội trao đổi thì làm gì có ai nguyện ý quan hệ với một người đại diện nho nhỏ không tiền không thế chứ, có đánh chết tôi tôi cũng không tin!’
‘Gì mà không tin chứ? Dù sao thì Sở Tự cũng đẹp trai a, nếu là tôi, cho dù phải dâng tiền ra tôi cũng nguyện ý lên giường với hắn, ngao ngao ngao~’
‘Không quan tâm, quản hắn gì gì với ai, chỉ cần hắn đính chính rõ quan hệ với Thành Thành nhà tôi thì tốt rồi!’
‘Nghe nói Hán Ngữ sẽ đổi người đại diện cho Thành Thành nhà tôi… đến khi đó, để xem tên mặt trắng kia làm thế nào giả vờ giả vịt là người đại diện kim bài nữa.’
Trên mạng internet lại dấy lên một trận nghị luận.
Sở Tự vào không gian trên mạng của mình xem thử, phát hiện cả không gian không còn tràn ngập tiếng chửi mắng cùng rác rưởi, trứng thối như mới đầu, tâm tình nháy mắt tốt lên hẳn.
Sau khi bàn bạc sơ qua với công ty điện ảnh Tinh Quang đối diện Hán Ngữ, Sở Tự liền nằm xuống đánh một giấc ngon lành hiếm có.
Bất quá hôm sau, Sở Tự từ sớm đã tới tổng công ty Hán Ngữ.
Trong giới giải trí của đế quốc An Sâm, Hán Ngữ không thể coi là công ty giải trí hàng đầu, kém xa Thôi Xán mà Sở gia đứng sau, chỉ có thể xem là một công ty giải trí bình thường, phần lớn nghệ nhân được tuyển từ giới người mẫu cùng ngôi sao mạng, chỉ có hai ba người có thể xem là có tiếng nói ở công ty.
Ảnh đế Đàm Thành có thể nói hoàn toàn xứng đáng được công ty coi trọng.
Bởi vì trước đó vẫn luôn mang theo Đàm Thành nên Sở Tự cũng được nể trọng theo.
Năm đó Sở Tự quyết liệt một trận với Sở gia rồi dẫn theo Đàm Thành diện mạo xuất sắc vừa mới ra nghề quanh quẩn khắp nơi, sau nhiều lần trắc trở đụng phải những kẻ muốn quy tắc ngầm thì được Hán Ngữ (khi đó chỉ là một công ty nhỏ) tiếp nhận rồi từng bước từng bước đạt được vinh quang hôm nay, Sở Tự vì thế mà luôn niệm tình cũ, không muốn rời khỏi Hoa Ngữ.
Chính là tình cảm mà Hoa Ngữ dành cho cậu cùng cậu dành cho đối phương tựa hồ quá khác biệt.
Cũng như câu nói chim khôn chọn cành mà đậu, tôi hiền chọn chúa mà thờ vậy.
Ở Hán Ngữ này đã mười mấy năm, cũng đã đến lúc nói tạm biệt.
“Sở Tự, cậu ở công ty chúng tôi bỏ công bỏ sức làm việc nhiều năm như vậy, không nói công lao cũng có khổ lao, hiện giờ xảy ra việc thế này… bảo chúng tôi cứ vậy bỏ cậu xuống thì không đành lòng.” Hôm nay, Sở Tự rốt cuộc cũng gặp được nhóm cao tầng Hán Ngữ mà mình đã chờ suốt hôm qua, vừa mở miệng đối phương đã tỏ vẻ cao cao tại thượng.
Hôm nay Đàm Thành cũng có mặt, chẳng qua anh ta không nhìn Sở Tự, mà Sở Tự cũng chẳng nhìn tới anh ta.
Sau khi nói vài lời xoa dịu, cao tầng Hán Ngữ mới đề cập tới trọng điểm cuộc nói chuyện hôm nay: “Bảo chúng tôi giải ước với cậu thì chúng tôi không làm được, bất quá bây giờ thanh danh cậu như vậy thì không còn thích hợp dẫn dắt ảnh đế Đàm Thành, từ hôm nay trở đi, người đại diện của Đàm Thành chính là Đinh Ninh, chúng tôi sẽ sắp xếp nghệ nhân mới cho cậu, tin tưởng cậu cũng không có ý kiến đi?”
Thoạt nghe thì có vẻ là hiệp thương, thế nhưng giọng điệu thì nghiễm nhiên quyết đoán vô cùng.
“Tôi không có ý kiến, nghệ nhân đạt được thành công chính là tâm huyết lớn nhất của người đại diện, tôi mang Đàm Thành mười mấy năm, bắt đầu từ lúc ra nghề cho tới bây giờ, giờ trở thành ảnh đế rồi, tôi gặp chuyện, công ty nói muốn đổi, tôi sao có thể có ý kiến chứ?” Nghe lời này của cao tầng, Sở Tự cười nhạo một tiếng, châm chọc nói.
Công sức cậu tiêu phí trên người Đàm Thành mười mấy năm qua đúng là uy chó.
“Mặc kệ cậu nói thế nào, hiện giờ thanh danh cậu tệ như vậy, đã không thể trợ giúp được gì cho Đàm Thành nữa.” Cao tầng công ty không ngờ Sở Tự lại không biết điều như vậy, giọng điệu liền lộ rõ bất mãn.
Sở Tự lại tiếp tục cười nhạo: “Tôi chưa từng nghe tới chuyện người đại diện phải có thanh danh tốt, tác phong sinh hoạt cũng phải gìn giữ. Không phải năng lực công việc cùng đạo đức chức nghiệp mới là thứ phải chú trọng à?”
Cậu không hề làm trái đạo đức chức nghiệp, công việc thì luôn cẩn trọng, cậu không phục.
“Năng lực công việc? Mười mấy năm qua cậu chỉ dẫn dắt được một mình Đàm Thành, cậu nói đó là năng lực à? Bất quá chỉ là mèo mù đụng phải chuột chết, đụng ngay Đàm Thành có tư chất tốt mà tôi, tôi tin tưởng nếu Đinh Ninh làm người đại diện cho Đàm Thành thì sự nghiệp của cậu ta lại càng tiếng xa hơn, hiện giờ kết cục đã định, cậu phản đối cũng không có ích gì đâu.” Cao tầng công ty đã mất hết kiên nhẫn, căn bản không muốn ứng đối với một nhân vật nho nhỏ như Sở Tự nữa.
Sở Tự muốn ở thì ở, còn không thì cứ cút!
Sở Tự cười lạnh một tiếng, lần đầu tiên liếc nhìn về phía Đàm Thành: “Còn Đàm Thành thì sao? Cậu cũng đồng ý, không có ý kiến gì sao?”
Cho dù đã sớm biết đáp án nhưng Sở Tự vẫn muốn hỏi lại, công sức suốt mười mấy năm qua cùng tình bằng hữu cùng vượt qua khốn khó từ thời đại học đến vây giờ, liệu có thực sự uy chó hay không.
“Đàm Thành đã đồng ý rồi.” Đàm Thành im lặng không đáp, là Đinh Ninh đáp thay.
Sở Tự không buông tha, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Đàm Thành: “Tôi hỏi là hỏi Đàm Thành!”
Đàm Thành vẫn trầm mặc.
“Đàm Thành—–” Sở Tự lại gọi một tiếng.
Đàm Thành trầm mặc hồi lâu mới thở dài, ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm trầm nhìn Sở Tự, âm thanh khàn khàn nói: “Sở Tự… tôi thực thất vọng về cậu.”
“Cậu thất vọng về tôi? Làm một người đại diện tôi cảm thấy mình đã tận hết chức trách, không tìm ra chút sai lầm nào, thật không biết tôi đã làm gì làm cậu thất vọng.” Nghe thấy câu này, Sở Tự không muốn một lần nữa nếm trải tâm tình bị đả kích ở đời trước, chỉ cười lạnh nhìn đối phương.
Tuy trong quyển tiểu thuyết mà cậu đã đọc, ở đời trước của Lâm Khinh Vũ, cậu đã cùng Đàm Thành tiến tới với nhau….
Bất quá trong kí ức của Sở Tự, cậu cùng Đàm Thành chỉ là quan hệ người đại diện cùng nghệ nhân mà thôi, thời đại học cậu quả thực từng thầm mếm Đàm Thành, thế nhưng sau khi nhận ra đối phương là trai thẳng thì liền từ bỏ, từ trước đến giờ vẫn luôn duy trì quan hệ bạn tốt. Sau khi trở thành người đại diện của Đàm Thành, vì nghĩ tới đạo đức cùng tính chuyên nghiệp của chức nghiệp, cậu không hề nghĩ tới chuyện cùng Đàm Thành tiến tới quan hệ tình lữ…
Đàm Thành có cảm giác gì về cậu, có tình cảm với cậu hay không, Sở Tự không biết.
Cậu chỉ biết, Sở Tự cậu đây không hề có nửa điểm áy náy với Đàm Thành.
Đàm Thành cúi đầu trầm mặc không nói, bộ dáng đã thất vọng tràn trề về Sở Tự, trước khi sự tình bị lộ ra, Lâm Khinh Vũ đã từng nói tới chuyện này, thế nhưng tới tận bây giờ anh vẫn không muốn tin tưởng Sở Tự thật sự là người như vậy.
“Tùy cậu nghĩ thế nào, nếu đây là lựa chọn của cậu, tôi tôn trọng.” Sở Tự nháy mắt hiểu ra câu nói hoạn nạn thấy chân tình, cậu cảm thấy quyển tiểu thuyết kia tuy tam quan bất chính nhưng đánh giá về Đàm Thành thì hoàn toàn chính xác.
Đây đúng là một kẻ cặn bã không quả quyết, không có chính kiến: “Từ nay về sau, tôi không còn là người đại diện của cậu nữa.”
Sở Tự vừa dứt lời, Đàm Thành liền chấn động, có một nháy mắt muốn giữ Sở Tự lại, bất quá rất nhanh đã nhịn xuống.
Công ty nói đúng, thân phận của anh hiện giờ không thể có một người đại diện thanh danh tệ hại như Sở Tự, không có ích lợi gì cho tiền đồ của anh.
“Anh Sở, sau này tôi nhất định sẽ thay anh chăm lo cho Đàm Thành thật tốt, anh cứ yên tâm.” Đinh Ninh mỉm cười sáng lạn, giả mù sa mưa nói: “Đúng rồi, hiện giờ trong tay anh Sở đã không còn nghệ nhân nào, anh có muốn chọn vài người mới không?”
Cô ta dừng một chút, sau đó lại ra vẻ nói: “Chỉ là gần nhất tin đồn về anh Sở nhiều quá, người mới trong công ty đều sợ hãi, không dám đi theo anh. Phải làm sao bây giờ nha?”
“Không cần, tôi từ chức!” Sở Tự lạnh lùng nhìn Đinh Ninh diễn trò, hệt như nhìn một con khỉ.
Đàm Thành lập tức bật dậy, thực khẩn trương nhìn qua: “Sở Tự, cậu nói cái gì?”
Nhiều năm như vậy, tuy thất vọng nhưng Đàm Thành không phải không có cảm tình với Sở Tự…
“Tôi nói tôi từ chức, ngay bây giờ.” Sở Tự nói rõ từng câu từng chữ.
Cao tầng công ty vừa nghe những lời này thì lập tức lên tiếng: “Này là tự cậu nói?”
Là tự Sở Tự muốn đi chứ không phải Hán Ngữ bọn họ không nghĩ tới tình cũ mà đuổi cậu ta đi.
“Sở Tự, cậu đừng kích động như vậy.” Đàm Thành nhìn Sở Tự, có ý muốn khuyên nhủ.
Bất quá Sở Tự lại nói: “Tôi chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.”
Lòng người dễ thay đổi thế nào, cậu đã nhìn thấu.
***tiểu kịch trường***
Đàm Thành: Sở Tự, cậu làm tôi thực thất vọng.
Sở Tự: thất vọng con bà nhà cậu!