Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)

Chương 26


Đọc truyện Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất) – Chương 26

Lâm Khinh Vũ thấy mọi người xung quanh nhìn qua thì giành trước một bước, hất nước bẩn lên người Tô Khuyết: “Tô tiền bối, tôi biết anh lợi hại, anh có chỗ chống lưng, tôi không thể trêu vào anh, bây giờ vai nam chính cũng là của anh rồi, tôi chỉ muốn hảo hảo ở đoàn phim đảm nhiệm một vai phụ nhỏ nhoi thôi, tôi xin anh, anh bỏ qua cho tôi đi mà.”

Cậu ta đã sớm tính toán, nơi này chính là điểm mù của camera giám sát.

Mới đầu vì sao cậu ta cùng Tô Khuyết nảy sinh tranh chấp, camera hoàn toàn không quay lại được…

Nhân viên đoàn phim vốn đang bận rộn, không hề chú ý tới bên này, vì thế cũng không biết vì sao hai người này lại cãi nhau hay rốt cuộc là ai tới tìm ai. Bởi vì âm thanh của Lâm Khinh Vũ đột nhiên lớn lên nên bọn họ mới nhìn qua.

Nhìn bộ dáng khổ sở của Lâm Khinh Vũ, thoạt nhìn giống như đang bị Tô Khuyết bắt nạt.

“Cậu làm gì vậy hả?” Tô Khuyết sững sờ.

Lâm Khinh Vũ túm chặt lấy Tô Khuyết, vừa than khóc vừa quỳ xuống: “Tô tiền bối, cầu xin anh tha cho tôi đi, tôi chỉ muốn an an ổn ổn hoàn thành vai diễn của mình thôi, tôi cầu xin anh…”

Tô Khuyết thấy ngày càng nhiều người nhìn qua, lúng túng nói: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả, cậu đứng lên cho tôi…”

Người này đúng là kẻ bệnh thần kinh.

“Tô Khuyết cùng Lâm Khinh Vũ làm sao vậy?”

“Bình thường thấy Tô Khuyết cũng hiền lành lắm mà, này là đang bắt nạt Lâm Khinh Vũ à?”

“Hình như là vậy, một người là nam chính một người là nam phụ, không phải quá rõ ràng rồi à? Sớm đã nghe nói Tô Khuyết dùng quy tắc ngầm, trước kia Lâm Khinh Vũ thân là người đóng thế nghịch tập trở thành nam chính, Tô Khuyết ăn một vố đau như vậy, giờ cùng đóng một bộ phim nên Tô Khuyết muốn trả đũa cũng không có gì lạ.”

Bởi vì Lâm Khinh Vũ cứ van xin lạy lục không ngừng, nhóm người nhất thời không rõ chân tướng bắt đầu xì xào thảo luận.

Đại não Tô Khuyết hỗn loạn, thực không ngờ thời này vẫn còn người dùng chiêu ăn vạ, hơn nữa còn diễn hệt như thật, Tô Khuyết chỉ có thể luống cuống nói: “Cậu đứng lên cho tôi!”


Người không biết thấy vậy có lẽ sẽ nghĩ là cậu làm gì Lâm Khinh Vũ thật mất.

Lâm Khinh Vũ không thèm để ý, cứ cố chấp túm lấy Tô Khuyết, nước mắt ào ạt rơi như mưa.

Âm thanh xì xào to nhỏ xung quanh càng lúc càng lớn.

“Lăn lộn trong giới giải trí này nhiều năm như vậy, ăn vạ thấy cũng nhiều, thế nhưng chưa từng thấy ăn vạ ghê gớm cỡ này! Lâm Khinh Vũ, giỏi, giỏi lắm, thế thân nghịch tập, quả nhiên không đơn giản… Kỹ thuật diễn xuất trong phim không tốt cho lắm nhưng công phu giả vờ giả vịt ngoài đời thì tuyệt đỉnh. Hôm nay tôi rốt cuộc cũng mở mang tầm mắt.” Ngay lúc Tô Khuyết hoang mang lo sợ, Biện Huy từ trong đám người bước ra.

Tô Khuyết nhìn thấy Biện Huy thì thở phào một hơi, thực cảm kích nhìn đối phương: “Anh Huy—–”

Chuyện phát sinh vừa nãy người khác không nhìn thấy, thế nhưng Biện Huy ở xa xa có liếc mắt nhìn qua, cũng thấy rõ ràng…. là Lâm Khinh Vũ chủ động tìm tới Tô Khuyết.

Thực không ngờ người này cư nhiên lại vừa ăn cướp vừa la làng…

Nhân phẩm Tô Khuyết thế nào, Biện Huy tự nhiên tin tưởng, thế nhưng đối với vị Lâm Khinh Vũ mà bằng hữu vẫn luôn khen ngợi này… Trước đó Biện Huy có xem người này diễn vài màn, diễn xuất tàm tạm, tuy thua kém Tô Khuyết nhưng vẫn tốt hơn mớ bình hoa trong giới, hơn nữa đối phương cũng chỉ diễn vai phụ thôi nên Biện Huy cũng không có ác cảm.

Thế nhưng sau hôm nay, Biện Huy thực sự phải đổi mới cái nhìn của mình: “Hôm nay có tôi ở đây, ai cũng đừng hòng hất nước bẩn Tô Khuyết! Vừa nãy rõ ràng là cậu tới tìm Tô Khuyết nói chuyện trước, giờ ở đó giả vờ đáng thương cái gì.” Anh lăn lộn trong giới này lâu như vậy nhưng chưa từng gặp qua ai ghê tởm thế này.

Bộ dáng bình thường, diễn xuất cũng bình thường, thực không biết cậu ta lấy đâu ra tự tin chạy tới ăn vạ Tô Khuyết.

Cũng không biết bôi đen Tô Khuyết với đoàn phim thì cậu ta có lợi ích gì.

Lâm Khinh Vũ phản ứng cực nhanh, vừa thấy có người ra mặt giúp Tô Khuyết thì liền tỏ ra bất đắc dĩ, lấy lý do thoái thác mà mình đã sớm chuẩn bị ra nói: “Nếu không phải Tô tiền bồi dồn tôi vào đường cùng, sao tôi phải tìm tới chứ?”

Nhân mạch [vòng liên hệ] cùng nhân khí của Biện Huy đều rất cao, trong bản ghi chú của hệ thống, Biện Huy cũng là một đối tượng công lược. Lâm Khinh Vũ tiến vào đoàn phim được vài ngày, cũng từng thử lôi kéo làm quen, đáng tiếc không có cách nào lọt vào mắt vị thiếu gia này, đối phương hoàn toàn không để tâm tới cậu, độ hảo cảm vẫn luôn nằm ở con số không, Lâm Khinh Vũ thông qua hệ thống biết được người này cư nhiên có hảo cảm cực cao với Tô Khuyết, hơn nữa còn là càng ngày càng cao hơn…

Cứ như vậy, cho dù Biện Huy có thế lực cùng nhân khí cao cỡ nào, Lâm Khinh Vũ cũng chỉ có thể xếp đối phương vào danh sách địch nhân, từ bỏ tiến hành công lược.


“Tôi dồn cậu vào đường cùng? Tôi làm sao dồn cậu vào đường cùng hả?” Tô Khuyết ù ù cạc cạc, nếu cậu có bản lĩnh dồn Tô Khuyết vào đường cùng thì bản thân cậu cũng không suy sút như hôm nay.

Lâm Khinh Vũ quả thực có bản lĩnh đổi trắng thay đen: “Tô tiền bối còn hỏi làm sao dồn tôi vào đường cùng sao, sau lưng tiền bối có bao nhiêu chỗ dựa thì tiền bối rõ ràng nhất, đừng có ở đó giả vờ không hay không biết gì cả.”

Nói xong, Lâm Khinh Vũ còn cười nhạo một tiếng, phảng phất như mình vừa nói ra một sự thật rõ rành rành.

“Tôi có chỗ dựa vững chắc?” Tô Khuyết lần đầu tiên gặp phải chuyện thế này, kim chủ của cậu không phải sớm bị Lâm Khinh Vũ cướp đi rồi sao? Không phải cậu ta còn mới khoe khoang được Tề Dự tặng đồng hồ à? Cậu ta bị mất trí nhớ à?

“Tô tiền bối để tay lên ngực tự hỏi đi, nếu không phải có chỗ dựa vững chắc, vai nam chính của bộ phim này có thể lọt vào tay anh à? Thầy Biện sẽ tới đóng vai phụ cho anh à? Từ khi xuất đạo Tô tiền bối vẫn luôn được nâng đỡ, anh đừng tưởng tất cả mọi người đều là người mù!” Lâm Khinh Vũ chắc chắn Tô Khuyết đã đáp ứng thì tuyệt đối không thể nói ra lý do mình giành được tài nguyên, vì thế mặc dù đang thay đen đổi trắng cũng không hề kiêng dè.

Tô Khuyết thực không ngờ người này không biết xấu hổ như vậy: “Cậu——-”

Khoảnh khắc đó, Tô Khuyết cơ hồ muốn nói ra sự thật… bất quá nghĩ tới mình đã đáp ứng sẽ giữ kín bí mật.

“Tô tiền bối, tôi cầu xin anh, anh tha cho tôi đi.” Lâm Khinh Vũ thấy Tô Khuyết nghẹn lời, lại trắng trợn giả vờ đáng thương.

Một đám người vây ở xung quanh xem trò vui, náo nhiệt không thôi.

Không ít người tin tưởng Tô Khuyết ỷ vào hậu trường mà bắt nạt Lâm Khinh Vũ.

‘bộp.. bộp.. bộp’

Đúng lúc này trong đám người đột nhiên vang lên một trận vỗ tay, mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy Sở Tự sải bước đi tới: “Lợi hại, đóng thế Lâm đúng là lợi hại!”

“Anh Sở—-” Tô Khuyết vừa thấy Sở Tự tới thì chẳng khác nào nhìn thấy cứu tinh.

Lâm Khinh Vũ nhíu mi: “Sở Tự?”


Trong lòng Lâm Khinh Vũ biết rất rõ, Sở Tự khó chơi hơn Tô Khuyết nhiều.

“Bất quá, cậu nói Tô Khuyết nhà tôi có hậu trường mạnh hơn cậu, có thể dồn cậu vào đường cùng thì tôi không chấp nhận.” Sở Tự đi tới trước mặt Lâm Khinh Vũ, lạnh nhạt nhìn đối phương.

Mớ trò bịp bôi đen người khác này của Lâm Khinh Vũ, Sở Tự đã từng xem qua trong quyển tiểu thuyết kia.

Vì gần nhất Lâm Khinh Vũ tới đoàn phim, Sở Tự sợ Tô Khuyết không thể ứng phó nên vẫn không rời đi… ở đây chờ đợi Lâm Khinh Vũ xuất chiêu.

Cậu dừng một chút mới nói tiếp: “Tính ra, một vị ở tầng chót như đóng thế Lâm có thể nghịch tập như vậy thì hậu trường phải rất lớn mới đúng, hơn nữa còn không phải là một người.”

Lúc trước bọn họ chỉ đáp ứng không nói ra chuyện trợ lý Lâm Khinh Vũ muốn mưu sát Tô Khuyết thôi, chứ không đáp ứng không lộ ra chuyện Lâm Khinh Vũ có người nâng đỡ…

“Sở Tự, anh nói bậy bạ gì đó? Nghệ nhân của anh không sạch sẽ thì thôi đi, đừng có hất nước bẩn lên người tôi… tôi mới không phải loại người bán mình để đổi lấy sự nổi tiếng.” Da mặt Lâm Khinh Vũ dày chẳng kém gì tường thành, không chút biến sắc há mồm phản bác Sở Tự.

Sở Tự nghe vậy thì lập tức phì cười: “A! Cậu không phải kẻ bán mình để nổi tiếng à? Thế cậu nói cho tôi biết, cậu cùng Đàm Thành có quan hệ gì? Cậu cùng người đầu tư Tề Dự của bộ phim này có quan hệ gì, rồi ba ngày trước lúc chín giờ tối, cậu đang ở cùng ai?” Sở Tự lạnh lùng nhìn Lâm Khinh Vũ, tựa hồ đang nhìn một con rệp.

Sắc mặt Lâm Khinh Vũ xanh mét.

Đám người lại bắt đầu xì xào: “Tề Dự không phải là kim chủ của Tô Khuyết à? Sao tự dưng lại liên quan tới Lâm Khinh Vũ?”

“Ai biết đâu…”

“Bớt ở đây giả nhăng giả cuội đi. Tô Khuyết vì sao lại đảm nhận vai nam chính, trong lòng chúng ta đều biết rất rõ… chúng ta đáp ứng Tề Dự không nói ra không có nghĩa là cậu có thể tùy ý bôi đen Tô Khuyết.” Sở Tự không thèm để tâm tới những lời xì xào ở xung quanh, chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Khinh Vũ.

Lâm Khinh Vũ trầm mặc nửa ngày mới khàn khàn hộc ra một câu: “Vạch lá tìm sâu?”

Thoạt nhìn cứ như cậu ta thật sự mới là người bị Sở Tự nói xấu.

Đàm Thành là bạn trai, Tề Dự là đối tượng công lược… Tuy hiện giờ Tề Dự đúng là đang theo đuổi thế nhưng Lâm Khinh Vũ vẫn chưa đáp ứng, giữa bọn họ không có tiến triển thực tế…

Việc này cho dù nháo lớn thế nào, Lâm Khinh Vũ vẫn có thể giải thích thông suốt với hai người này.


“Tốt, cho dù cậu không thừa nhận cũng chẳng sao cả.” Sở Tự không thể không bội phục tố chất tâm lý vững chắc như tường thành của Lâm Khinh Vũ, bất quá chẳng sao cả, cậu vẫn còn hậu chiêu.

Sở Tự mỉm cười nhìn Lâm Khinh Vũ.

Lâm Khinh Vũ nghi hoặc nhíu mày nhìn Sở Tự, không biết người này định nói gì, bất quá nếu có năng lực biết trước thì chắn chắn cậu ta sẽ lao tới bịt miệng Sở Tự trước.

Độ cung bên khóe môi của Sở Tự càng lúc càng lớn: “Cái tên Hiên Viên Hoàng, tôi nghĩ cậu không xa lạ đi?”

Hiên Viên Hoàng là tên của vị thiếu chủ xã hội đen, là vị tiểu công đầu tiên của Lâm Khinh Vũ, cũng là người chống đỡ lớn nhất, bí mật nhất…

Quả nhiên cái tên này vừa nói ra, sắc mặt Lâm Khinh Vũ lập tức trắng bệch.

Bởi vì liên quan tới giới xã hội đen nên Hiên Viên Hoàng cùng thế lực của anh ta đều giấu rất kín, cũng không có ai hay biết… Chính là làm thế nào Sở Tự lại biết?

Lâm Khinh Vũ không ngừng suy nghĩ rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.

Đám người vây xem thấy sắc mặt Lâm Khinh trắng bệch, á khẩu không thể chối cãi thì lập tức hiểu ra những lời Sở Tự nói không phải nói bừa, nhìn lại bộ dáng ngây thơ thánh thiện của Lâm Khinh Vũ, ánh mắt trở nên quái dị.

Không phải đều là được bao dưỡng sao?

Hơn nữa kim chủ sau lưng Lâm Khinh Vũ hình như không phải một, nếu đã vậy khi nãy cậu ta còn giả vờ thanh liêm gào khóc nói mình bị Tô Khuyết hãm hại là sao chứ?

Giả vờ cho ai xem vậy?

“Cậu giả vờ trong sáng thánh khiết, giả vờ bị Tô Khuyết nhà chúng tôi khi dễ không phải chỉ vì muốn chạy tới cáo trạng với Tề Dự à? Chính là cậu tìm sai người rồi… Tô Khuyết nhà chúng tôi đã sớm chia tay với Tề Dự, cho dù bây giờ Tề Dự có tới cầu xin thì Tô Khuyết cũng không quay lại đâu, chúng tôi không có rãnh mà phối hợp diễn trò với cậu! Tô Khuyết cũng không có hứng thú vì Tề Dự mà bắt nạt cậu đâu….” Sở Tự từ trên cao nhìn bộ dáng chật vật của Lâm Khinh Vũ, tâm tình cực tốt.

Bát nước bẩn mà Lâm Khinh Vũ vừa tát ra, cậu đã hoàn toàn hất trả lại.

Lâm Khinh Vũ vốn vì mục đích khác mới chạy tới ăn vạ Tô Khuyết, bất quá bị Sở Tự nói vậy thì lại giống như Lâm Khinh Vũ vì muốn được Tề Dự thương tiếc mới làm vậy.

Sở Tự thực muốn xem xem sau này Lâm Khinh Vũ làm thế nào giả vờ làm thánh nam cấm dục trong sáng thánh khiết trước mặt Tề Dự nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.