Đọc truyện Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất) – Chương 18
Bản tính Lâm Khinh Vũ hẹp hòi thế nào, sau khi đọc quyển tiểu thuyết ‘trọng sinh chi nam thần công lược’ kia, Sở Tự biết rất rõ.
Bởi vậy, nếu hôm nay đã chính thức gây chiến, hơn nữa còn đoạt đi tài nguyên trong tay Lâm Khinh Vũ, Sở Tự không có cách nào nhàn nhã như trước, ngược lại phải luôn đề phòng Lâm Khinh Vũ trả thù.
Vừa rời khỏi phim trường thử kính, Sở Tự lập tức gọi cho một người bạn bên truyền thông: “Alo, anh Lưu, em là Tiểu Sở…. à, em cần anh giúp em nhìn chằm chằm một người, cứ đi theo cậu ta, nhất định bên anh sẽ có tin sốt dẻo….”
Lâm Khinh Vũ cùng một lúc kết giao thân mật với hơn ba người đàn ông, Sở Tự không tin bị phóng viên nhìn chằm chằm như vậy mà cậu ta vẫn có thể giấu kín.
Lần này, Sở Tự cậu nhất định phải bắt Lâm Khinh Vũ thân bại danh liệt, không có cách nào xoay người.
Có thể vì nghĩ rằng đời trước mình sở dĩ không thể nổi tiếng chính vì không có blogger cùng đoàn đội nên đời này sau khi trọng sinh, ngoại trừ hệ thống bàn tay vàng, điều Lâm Khinh Vũ chú ý nhất chính là hai điều này.
Sau khi Tô Khuyết được công bố là nam chính của ‘ánh trăng nói dối’, đoàn đội của Lâm Khinh Vũ lập tức ồ ạt tạo topic với chủ đề #Tô Khuyết quy tắc ngầm đổi vai diễn#, #Tô Khuyết giật vai diễn của Lâm Khinh Vũ#, #diễn viên tốt Lâm Khinh Vũ bị chôn vùi#.
Chuyện người đóng thế Lâm Khinh Vũ nghịch tập Tô Khuyết vốn rất được chú ý, hơn nữa gần nhất vì bộ phim ‘chuyện tình hoa hồng’ đang nóng sốt nên các chủ đề này lập tức nhảy lên đầu bảng.
‘Tô Khuyết dựa vào quy tắc ngầm này đúng là ghê tởm, cư nhiên đoạt vai diễn của Lâm Khinh Vũ, trở thành nam chính trong tác phẩm lớn.’
‘Diễn xuất của Lâm Khinh Vũ tốt hơn Tô Khuyết, làm người đóng thế lâu như vậy khó khăn lắm mới được lên làm diễn viên, thế mà lại bị một kẻ như Tô Khuyết đoạt vai diễn, thế giới này đúng là không công bằng.’
‘Kỹ thuật của Lâm Khinh Vũ quả thực rất tốt, diễn xuất trong ‘Mạc Tây cùng An Kiều’ phải nói là ăn đứt bình hoa Tô Khuyết kia, đề cử mọi người xem.’
Đoàn đội cùng fan của Lâm Khinh Vũ thực hăng say chê bai Tô Khuyết.
Lúc Sở Tự đọc được mấy dòng bình luận kia thì ghê gởm không thôi, đang định thuê thủy quân đánh trả lại thì phát hiện nhóm fan có được từ bộ phim ‘chuyện tình hoa hồng’ sau ba tháng vẫn chưa tan rã, không cần cậu thuê thủy quân, nhóm fan này đã đáp trả lại.
‘Xin đừng đánh đồng thiếu gia nhà tôi với Lâm đóng thế, cám ơn. Thiếu gia nhà tôi mặt đẹp hơn vị thế thân kia không biết bao nhiêu lần, thay vì chọn gương mặt bình thường như người qua đường, đạo diễn chọn một soái ca không phải thực bình thường à? Đừng có hở ra là quy tắc ngầm quy tắc ngầm, ok?’
‘Đóng thế chính là đóng thế, Lâm Khinh Vũ một chút khí chất của diễn viên cũng không có, làm sao so được với thiếu gia nhà tôi.’
‘Đừng đụng chạm nha, thiếu gia nhà tôi từ khi xuất đạo tới giờ chỉ diễn vai chính, làm quái gì đánh đồng thiếu gia với kẻ quái dị kia hả, diễn xuất của An Lợi thiếu gia nhà tôi trong ‘chuyện tình hoa hồng’ soái muốn nổ màn hình, diễn xuất cũng cực tốt!’
‘Cấm đụng chạm, thiếu gia nhà tôi thực khinh thường vị đóng thế nào đó!’
‘Cấm đụng chạm nhau nha.’
Bên dưới là một loạt ‘cấm đụng chạm’, đảm bảo Lâm Khinh Vũ mà thấy thì thể nào cũng tức tới xù đầu.
Sở Tự sung sướng lật xem bình luận của fan Tô Khuyết chiến đấu với fan và thủy quân của Lâm Khinh Vũ, tâm tình tốt hơn hẳn. Đúng lúc này thông tấn khí của Sở Tự vang lên, người gọi tới là Đàm Thành.
Sở Tự khựng lại nửa giây, sau đó vẫn lựa chọn tiếp nhận.
Đàm Thành đã biết chuyện Tô Khuyết đảm nhận vai nam chính của ‘ánh trăng nói dối’, cũng không biết Lâm Khinh Vũ đã nói gì mà Đàm thành vừa mở mồm đã giở giọng bênh vực Lâm Khinh Vũ mà chỉ trích cậu: “Sở Tự, tôi thật không ngờ cậu biến thành cái dạng này, cư nhiên dùng thủ đoạn giúp tên bình hoa Tô Khuyết chỉ biết dùng quy tắc ngầm kia đoạt lấy vai diễn của Khinh Vũ? Cậu sao có thể làm như vậy hả?”
“Vì sao tôi không thể chứ? Tôi là người đại diện của Tô Khuyết chứ không phải của Lâm Khinh Vũ, làm người đại diện, giúp nghệ nhân tranh thủ vai diễn không phải là chuyện thực bình thường à?” Sở Tự cười lạnh một tiếng, dùng giọng điệu châm chọc phản bác: “Về phần sử dụng thủ đoạn, bất quá chỉ là sử dụng bản lĩnh thôi, nếu người đại diện của Lâm Khinh Vũ có bản lĩnh thì cứ giành lại đi.”
Cậu dừng một chút rồi nói tiếp: “Dù sao thì trong mắt Tề tổng, Lâm Khinh Vũ có ưu thế hơn hẳn Tô Khuyết nhà tôi a.”
“Sở Tự, cậu…” Đàm Thành còn muốn nói gì đó để biểu đạt sự thất vọng của mình dành cho Sở Tự.
Bất quá Sở Tự không để Đàm Thành có cơ hội này, chua chát nói: “Bất quá tôi khuyên cậu một câu, thay vì ra mặt cho bạn trai mà gọi điện chỉ trích tôi, cậu nên đi hỏi thăm xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì để đỡ mất mặt với người ta.”
Trước giờ cậu vẫn luôn giữ chữ tín, nếu đã đáp ứng Tề Dự thì nhất định sẽ không nói một chữ…
Mà tới tận giờ phút này vẫn không hề hay biết chút gì, Sở Tự thấy người bạn ảnh đế mà mình từng dốc tâm dốc sức dẫn dắt này đúng là ngốc tới đáng yêu.
“Sở Tự, rốt cuộc cậu có ý tứ gì hả?” Đàm Thành không hiểu.
Sở Tự căn bản không có hứng thú giúp đối phương giải đáp thắc mắc, gọn gàng dứt khoát cúp máy rồi mắng một tiếng: “Rác rưởi—–”
Vừa mới cắt thông tin của Đàm Thành xong, vừa quay lưng Sở Tự liền liên hệ với vài blogger có quan hệ không tồi.
Chỉnh sửa không gian weibo của Tô Khuyết, liên kết thảo luận với các nhóm marketing kia, tiếp đó bắt đầu đắp nặn hình ảnh cùng tính cách mới cho Tô Khuyết… Trong giới này, trừ phi đã trở thành nghệ thuật gia lão làng cho dù không đóng phim cũng không bị quên lãng, bằng không, phàm là nghệ nhân có chút tiếng tăm, vì soát cảm giác tồn tại phải nhờ vào bài post đưa tin của các blogger…
Người xem đại đa số đều rất chán ghét những bài post tung tin vịt, thế nhưng bọn họ lại không biết nếu không có các tin tức đó nghệ nhân căn bản sẽ không được chú ý, mà không được chú ý tự nhiên sẽ không nhận được vai diễn.
Điểm khác biệt chính là thủ pháp viết bài cao hay thấp để lưu lại ấn tượng trong lòng người xem mà thôi.
Ví dụ, có vài nghệ nhân giống như Lâm Khinh Vũ, rõ ràng diện mạo vô cùng bình thường, chỉ thanh thú hơn người qua đường một chút mà thôi, thế nhưng bên blogger lại có thể xây dựng thành một người có khí chất thanh cao như hoa sen. Ngược lại có vài nghệ nhân rõ ràng không nổi tiếng, không được chú ý, thế nhưng blogger lại thổi phồng lên một cách thái quá, đoàn đội còn cố tình lại xây dựng hình tượng một vị nghệ thuật gia khiêm tốn không tranh không giành chỉ một lòng quay phim để hứng lôi…
Mà lần này, Sở Tự cùng các người bạn blogger thương nghị xây dựng hình ảnh mới của Tô Khuyết có chút ngốc ngốc giống tính cách thật…
Trước kia công ty cũng từng xây dựng hình tượng cho Tô Khuyết, bất quá vì có diện mạo tốt nên bọn họ đắp nặn thành hình tượng quý công tử hoàn mỹ đa tài đa nghệ, để tránh bại lộ, thậm chí ngay cả status trên weibo của Tô Khuyết cũng do người đại diện đăng.
Tạo hình như vậy thoạt nhìn rất tốt nhưng thực tế lại khó khống chế nhất.
Phải biết trong lòng mỗi người đều tồn tại một chút u ám cùng nghi hoặc, hình tượng càng hoàn mỹ chừng nào thì họ lại càng nghi ngờ, càng phỏng đoán, sẽ không dễ dàng nảy sinh tình cảm thân thiết….
Vì thế tới tay Sở Tự, cậu không tính toán để Tô Khuyết tiếp tục loại hình tượng này nữa.
Đang trao đổi hăng say với nhóm blogger thì thông tấn khí lại reo vang, Sở Tự bực bội nhíu chặt mi, vốn định chuyển qua chế độ đang bận xin đừng quấy rầy thế nhưng lúc nhìn thấy thông tin người gửi tin thì hàng mày lập tức buông lỏng.
Người nọ là Viên Tiệp.
Vẫn là một khuôn như cũ: ‘Có đó không?’
‘Có.’ Cơn buồn bực dâng trào vì Lâm Khinh Vũ cùng Đàm Thành đột nhiên biến mất không còn tăm hơi.
Từ trung học đã rời khỏi nhà, suốt mười mấy năm qua không hề liên lạc, hiện giờ đột nhiên liên hệ lại nên Viên Tiệp hiển nhiên được xếp vào vị trí thân nhân thân thiết.
Viên Tiệp trả lời lại rất nhanh: ‘Có bận gì không?’
‘Ừm, cũng không vội lắm.’ Sở Tự đã không nhớ rõ đã bao nhiêu năm rồi mình không nói chuyện một cách đoan đoan chính chính kiểu một hỏi một đáp thế này, bất quá tâm tình quả thực an ổn bình thản đến lạ kỳ.
Viên Tiệp hỏi han khá công thức hóa: ‘Làm gì?’
‘Thiết lập hình tượng cho nghệ nhân đang mang.’ Sở Tự vừa trao đổi với nhóm blogger vừa trả lời tin của Viên Tiệp.
Tính cách của Viên Tiệp tuy rất giống một cụ già, thế nhưng lại rất có tinh thần học hỏi, không hiểu liền hỏi: ‘Thiết lập hình tượng là cái gì?’
Sở Tự 囧một chút, lúc này mới chú ý tới mình vô tình sử dụng từ ngữ mạng, vì thế liền kiên nhẫn giải thích: ‘Có nghĩa là đắp nặn một tính cách riêng biệt cho nghệ nhân của tôi, để mọi người chú ý tới cậu ta.’
‘Diễn viên không phải chỉ cần diễn xuất giỏi là được à? Vì sao còn phải đắp nặn để công chúng chú ý? Cậu ta không có tính cách của riêng mình à?’ Viên Tiệp không hiểu lắm.
Sở Tự lại tiếp tục 囧: ‘Bình thường anh không xem TV hay lên mạng à anh Viên?’
Cậu thực hoài nghi, tuổi của cậu cùng Viên Tiệp thực sự chỉ kém có ba tuổi thôi sao….
‘Công tác bận rộn không có nhiều thời gian lắm, bất quá vẫn dành thời gian cố định để xem TV cùng lên mạng.’ Ở biên tinh xa xôi, Viên Tiệp không thể nhìn thấy biểu tình quẫn bách của Sở Tự, liền nề nếp đáp.
Sở Tự khó khăn gõ chữ: ‘Kia anh thường xem cái gì?’
‘Những chương trình tin tức liên quan tới quân đội, phim ảnh có đề tài quân sự hoặc chính trị, tôi thấy bộ ‘kiến quốc vĩ nghiệp’ khá hay, em có hứng thú thì xem thử xem.’ Viên Tiệp trả lời tin thực sự rất nhanh, bất quá lại hoàn toàn trật đường ray.
Sở Tự: ‘…’
Tâm thực mệt a.
Giờ phút này Sở Tự cảm thấy nội tâm của mình sắp hỏng mất rồi, hơn nữa còn đặc biệt muốn chạy lên mạng tạo một bài post nặc danh cầu giúp đỡ.
#cầu giúp đỡ, xin hỏi bình thường mọi người làm thế nào bồi ông nội nói chuyện phiếm vậy, đang ol, rất gấp.#