Đọc truyện Tối Cường Hệ Thống – Chương 86: Chết có gì đáng sợ?
Dịch & biên: †Ares†
oOo
– Ta muốn tất cả các ngươi chôn cùng với tông môn của ta…
Giọng nói tràn ngập âm lãnh truyền ra từ bên trong vòng lốc xoáy đen.
– Các vị cẩn thận một chút, tên này có chút cổ quái…
Chín đại tông chủ nhíu mày, cỗ khí tức này quá cường đại, khiến bọn hắn không thể không cảnh giác.
Dư nghiệt Thánh Ma Tông này rốt cuộc là dùng biện pháp gì để nháy mắt bạo tăng đến tình trạng như thế?
Lâm Phàm đứng trong lốc xoáy, nhìn đám người chín đại tông môn trên không trung, nở một nụ cười dữ tợn. Khí tức cuồng bạo đã sớm ăn mòn lý trí cuối cùng của Lâm Phàm.
Nhưng ở trong đầu Lâm Phàm vẫn tồn tại ý niệm cuối cùng.
Giết sạch tất cả đám người ở đây, để cho bọn chúng chôn cùng.
“Ầm…”
Một cột sáng đen kịt phóng vút lên cao, chọc thủng trời xanh.
Giờ khắc này Lâm Phàm lộ ra chân diện mục. Đệ tử chín đại tông môn vừa nhìn thấy, lập tức bị hù tới sắc mặt trắng bệch.
Đây rốt cuộc là người hay là ma?
Trên thân hình cao lớn đỏ như máu, cháy lên hừng hực ngọn lửa màu, con mắt đen kịt tản ra khí tức khủng bố, nơi đuôi mắt có hai ngọn lửa đen lơ lửng, một đôi móng vuốt sắc bén đến mức chỉ nhìn thôi đã khiến người ta cảm nhận được sự lạnh lẽo chưa từng có.
Khủng bố, thật sự là quá kinh khủng.
Thánh Ma lão tổ nhìn đệ tử đã hoàn toàn thay đổi trước mắt, trong lòng cũng hoảng hốt, tới cùng là chuyện gì xảy ra?
Khí tức… Đây là khí thức Đại Thiên Vị.
Rốt cuộc là dùng phương pháp gì lại có thể đem tu vi tăng lên tận cảnh giới Đại Thiên Vị?
Khí này tức so với ma còn muốn ma hơn, so với mãnh thú còn muốn tàn bạo hơn.
Giờ khắc này Lâm Phàm động, đôi mắt đen kịt không có một tia tình cảm nào nhìn lên đám đệ tử chín đại tông môn trên không, cuối cùng dừng lại trên người một gã đệ tử.
– Nghê sư huynh, đệ đến báo thù cho huynh.
Giọng của Lâm Phàm đã khàn khàn tràn ngập ma tính, giống như đã biến thành vạn thế hung ma.
Vèo…
Trong ánh nhìn chằm chằm của chín đại tông chủ cùng Thiên Hậu, Lâm Phàm đột nhiên biến mất.
– Ngươi dám…
Vừa lúc đó, Hắc Bào lão tổ biến sắc, nhìn thấy dư nghiệt Thánh Ma Tông này vọt vào trong đám đệ tử chín đại tông.
– Ngươi…
Đệ tử Nhập Thần cấp tám kia thấy tuyệt thế hung ma này đột nhiên xuất hiện ở trước mặt thì sắc mặt lập tức tái nhợt.
Hắn vội vàng phản kháng, một chưởng dồn toàn bộ chân nguyên hung hăng đánh về phía Lâm Phàm.
“Ầm…”
Đệ tử này thấy mình đáng trúng đích, đang vui vẻ thì đột nhiên kêu thảm lên.
– Tay của taaa…
Một ngọn lửa màu đen dính lên cánh tay hắn, muốn dập tắt nhưng lại không thể.
– Ta muốn đem ngươi bằm thây vạn đoạn.
Hung quang trong mắt Lâm Phàm đại tăng, cánh tay ác ma khổng lồ hung hăng nắm chặt lấy đệ tử Nhập Thần cấp tám này.
– Dừng cho ta!
Hắc Bào lão tổ thấy một màn như vậy, lớn tiếng quát.
Đây chính là một đệ tử Nhập Thần cấp tám, không thể để mặc chết như thế được.
Lâm Phàm nở nụ cười tàn nhẫn, hai tay tóm lấy gã đệ tử này, sau đó xé đôi ra, một cơn mưa máu rơi đầy lên mặt đất, tản ra mùi máu tươi nồng đậm trong không khí.
– Khặc khặc…
U quang trong mắt Lâm Phàm đại chấn, lại hướng đệ tử địch tông chung quanh mà xuống tay.
– Diệt sư huynh đệ của ta, ta muốn giết sạch toàn bộ các ngươi.
Lâm Phàm lao vào tàn sát đám đệ tử chín đại tông đã sớm bị hù mất hồn, muốn cho bọn chúng chôn cùng sư huynh đệ của mình.
– Đồ khốn!
Hắc Bào lão tổ không thể nhịn được nữa, lập tức ra tay.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Phàm lại biến mất.
– Ở nơi này.
Hắc Bào lão tổ cảnh giới Đại Thiên Vị, tự nhiên có thể dễ dàng cảm ứng được hành tung của Lâm Phàm.
Nhưng tại một sát na đó, tiếng kêu thảm thiết đã truyền khắp toàn bộ thiên địa.
Lâm Phàm lấy thủ đoạn tàn nhẫn đẫm máu mà tàn sát mỗi một đệ tử địch tông.
Chết không toàn thây, đôi tay ác ma kia đem toàn bộ đệ tử địch tông mà nó bắt được xé thành mảnh nhỏ, Thâm Uyên Hắc Viêm hung hăng giày vò bọn chúng.
Giết.
Giết….
Trong lòng Lâm Phàm chỉ có giết, trong mắt chỉ có máu tươi.
– Đồ khốn khiếp, dừng tay cho ta.
Hắc Bào lão tổ nhìn chuyện trước mắt, dữ tợn rống giận:
– Các ngươi còn nhìn cái gì nữa, không mau ngăn cản tên khốn này, hay là đợi hắn thật sự giết sạch đệ tử của chúng ta sao?
Các tông chủ khác biến sắc, cũng không do dự, lập tức ra tay. Nếu mặc kệ người này giết xuống, chỉ sợ toàn bộ đệ tử mình mang đến sẽ chết cả ở nơi này.
– Tốt, tốt, giết rất tốt…
Thánh Ma lão tổ ngồi dưới đất cười điên cuồng, nước mắt ngăn không được chảy xuôi theo, mà nước mắt kia đều biến thành đỏ như máu.
– Thánh Ma lão tổ, lão tử diệt ngươi trước.
Càn Khôn tông chủ căm giận quát.
– Lưu hắn một mạng, ép hỏi chỗ giấu thần huyết.
….
Chín đại tông chủ ra tay trong nháy mắt, tất phải diệt trừ dư nghiệt này.
Lâm Phàm cười điên dại, không để ý chín đại tông chủ chặn đường, mỗi khi bắt được đệ tử địch tông nào đều sẽ hung tàn xé xác.
– Ta muốn nhìn tim của các ngươi đến cùng có phải là màu đen hay không?
Lâm Phàm rống giận, một trảo xuyên qua ngực một gã đệ tử địch tông, móc lấy trái tim ra.
– Tông chủ, cứu mạng a.
– Đây là ác ma…
Giờ khắc này đệ tử chín đại tông môn kêu gào thảm thiết, nơi ác ma đi qua, một mạng cũng không lưu lại.
Biển máu ngập trời, từ trên không rơi xuống tạo thành từng cơn mưa máu, mặt đất sớm đã bị nhuộm thành màu đỏ.
Lâm Phàm muốn dùng máu tươi của những tên khốn khiếp này để tế điện toàn bộ các sư huynh đệ.
– Chết cho ta…
Hai mắt Hắc Bào lão tổ đỏ bừng, một chưởng ẩn chứa uy thế vô thượng khiến cả không gian cũng vặn vẹo đánh về phía sau lưng Lâm Phàm.
Giờ khắc này chín đại tông chủ phong tỏa đường đi của Lâm Phàm, thi triển công pháp vô thượng cùng đánh về phía hắn.
Lâm Phàm rống giận, thét vang trời, Thâm Uyên Hắc Viêm hừng hực bốc vọt lên:
– Lão tử liều mạng với các ngươi.
Lâm Phàm nhằm phía Bích Hải lão ẩu bị tông chủ chặt đứt một tay.
Bích Hải lão ẩu bị chém đứt một tay, khí tức hư nhược không ít, giờ phút này thấy Lâm Phàm vọt tới thì cười lạnh liên tục.
– Muốn chết!
Quải trượng trong tay mụ đại chấn thanh mang, quét về phía Lâm Phàm.
“Xoẹt…”
Lâm Phàm không có né tránh, tùy ý để thanh mang xuyên qua.
– Lão tử muốn ngươi chết.
Lâm Phàm gào thét, trong miệng sớm đã đầy máu tươi. Hắn biết dù tu vi mình bạo tăng, nhưng ở trong tay chín tông chủ cũng không có cơ hội sống. Lâm Phàm giờ khắc này coi như liều mạng muốn mang theo một người.
Các tông chủ khác cũng hung hăng ra chưởng.
“Phụtttt…”
Từng đóa hoa máu từ miệng Lâm Phàm phiêu tán mà ra, nhưng hắn vẫn không hề ngừng lại.
– Bích Hải lão ẩu, đi chết đi.
Lâm Phàm hét lớn, một trảo xiên thẳng tới phá vỡ lồng ngực Bích Hải lão ẩu.
Từng luồng Thâm Uyên Hắc Viêm giống như hỏa xà cắn nuốt lấy Bích Hải lão ẩu. Sắc mặt Bích Hải lão biến thành trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi.
– Trảm!
Vừa lúc đó, một luồng chớp sáng lóe lên.
Yến hoàng không biết từ khi nào đã rút kiếm vọt tới, một kiếm chặt gần đứt lìa cánh tay đang đâm vào người Bích Hải lão ẩu của Lâm Phàm.
– Yến hoàng…
Lâm Phàm nhìn thấy Bích Hải lão ẩu gạt được tay của mình ra, không chết mà lui về sau chữa thương thì hung hăng căm tức nhìn Yến hoàng.
– Giết hắn.
– Đợi một chút…
Vừa lúc đó, Thiên Hậu bỗng mở miệng.
Lâm Phàm suy yếu đứng tại chỗ, Thâm Uyên Hắc Viêm trên người càng ngày càng yếu, giống như có thể tắt bất cứ lúc nào. Máu tươi thấm đẫm trên người Lâm Phàm, thân thể cuồng bạo vỡ nát, thê thảm vô cùng.
– Ha ha…
Lâm Phàm cười thảm, giờ phút này đã không còn bất cứ hy vọng nào nữa, nhưng hắn không cam lòng, tại sao hắn không thể mạnh hơn.
– Ta hỏi ngươi, sau khi dùng Vô Thượng Đan, ngươi có biến đổi gì?
Thiên Hậu hỏi Lâm Phàm.
– Là ngươi cho ta.
Lâm Phàm nhìn khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Thiên Hậu, sắc mặt bình tĩnh hỏi.
– Đúng, lễ vật vì ngươi giúp ta giải vây mà thôi. Nếu ngươi không muốn chết thì nói cho ta biết.
….
– Ha ha…
Lâm Phàm cười, nhìn lên trời:
– Chết có gì đáng sợ, chẳng qua nếu như ngươi muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi.
– Thiên Hậu, chẳng lẽ ngươi muốn cứu hắn?
Tông chủ chín đại tông môn đồng loạt biến sắc.
Tuy tiểu tử này đã dùng tinh huyết Phần Thiên Tê, nhưng lấy thủ đoạn thần bí của Thiên Hậu, nói không chừng có thể có biện pháp. Nếu để cho tiểu tử này sống sót, chỉ sợ sau này hậu quả khó lường.
Thiên Hậu không vui hừ lạnh một tiếng, khiến chín đại tông chủ sợ hãi không dám ra tay, sau đó nhìn Lâm Phàm.
– Tốt!
Lâm Phàm chầm chậm động thân, mỗi bước đi đều lưu lại một vệt máu, mà phía sau lưng trúng một kích hợp lực của tám tông chủ kia đã sớm máu thịt lẫn lộn, mơ hồ không rõ, cho dù là Bất Diệt Ma Thể cũng không cách nào ngăn cản.
Lâm Phàm từ từ tới trước mặt Thiên Hậu, nhìn đôi mắt trong suốt kia:
– Ta chỉ muốn nói cho mình ngươi biết.
– Được!
Thiên Hậu cũng không cự tuyệt yêu cầu của Lâm Phàm, thậm chí trong đôi mắt lóe lên một tia ý vị không rõ.
Lâm Phàm hơi khom người xuống, ghé sát bên tai Thiên Hậu:
– Kỳ thật…
– Mạnh sư huynh, đệ giúp huynh báo thù…
“Phập…”
Mắt Lâm Phàm lộ ra hung quang, nhanh như chớp há miệng cắn lên cái cổ trơn nhẵn của Thiên Hậu, hàm răng nanh sau khi thú hóa kia cắm thật sâu vào cái cổ đó.
“Ầm…”
Mắt Thiên Hậu chợt lóe hàn quang, một chưởng đánh bay Lâm Phàm.
Giờ phút này trên cái cổ tuyết trắng của Thiên Hậu xuất hiện một loạt dấu răng màu sâu hoắm, thậm chí có cả máu chảy ra từ đó.
– Ngươi lại dám…
Mặt Thiên Hậu lạnh như băng sương, chín đại tông chủ không khỏi rùng mình một cái, giống như trái tim cũng đột ngột ngừng đập.
– Ha ha…
Lâm Phàm giờ phút này cười đến điên dại, dù rằng vừa cười vừa hộc máu cũng không ngăn được hắn tiếp tục cười.
– Tông chủ, đệ tử đã tận lực, không làm mất mặt tông môn.
Lâm Phàm nhìn tông chủ ở một bên, khí tức bản thân càng ngày càng yếu.
Tinh huyết Phần Thiên Tê đã đến lúc hết tác dụng, thân thể Lâm Phàm không ngừng thu nhỏ lại, dần dần khôi phục bộ dáng ban đầu.
– Tốt… Tốt…
Thánh Ma lão tổ cuồng tiếu:
– Thiên Hậu, Hắc Bào lão tổ, Yến hoàng, Bích Hải lão ẩu… Chín đại tông môn, các ngươi sẽ hối hận…
Thánh Ma lão tổ rống giận, rồi đột nhiên khí tức càng lúc càng mạnh, thậm chí một cỗ tử khí che trời theo bản thân hắn bạo phát ra.
– Không tốt, lão muốn tự bạo.
Chín đại tông chủ biến sắc, hậu quả cảnh giới Đại Thiên Vị tự bạo vượt xa người có thể tưởng tượng.
Giờ khắc này ánh sáng đen kịt chói lòa, che mắt tất cả bọn chúng.
Lâm Phàm thấy được một lệnh bài tản ra từng luồng u quang, theo trong tay Thánh Ma lão tổ bay tới, đồng thời một giọt máu màu vàng cũng từ mi tâm Thánh Ma lão tổ trôi nổi ra.
Thánh Ma lão tổ điểm lên trán Lâm Phàm, điều khiển thần huyết bay vào.
– Trở về đi, trở lại nơi khởi nguồn, nói với bổn tông, ta thẹn với tông môn…
….
Khí tức thần huyết…
Ngay một khắc đó, Thiên Hậu cùng chín đại tông chủ biến sắc, đây là khí tức thần huyết.
– Không tốt, chúng ta bị lừa.
Vừa lúc này, thân hình Thánh Ma lão tổ càng lúc càng phình to, rồi đột nhiên giống như quả bóng bị người chọc một lỗ, một cỗ khí tức phụt mạnh ra, lại lập tức bị lệnh bài kia hấp thu.
….
Khi ánh sáng tán đi, không còn thấy Lâm Phàm đâu nữa.
Mà đồng thời thân hình Thánh Ma lão tổ cũng trở thành một bộ xương trắng, giống như tinh khí thần toàn thân đã tiêu tán sạch.
– Chuyện gì xảy ra?
Chín đại tông chủ đưa mắt nhìn nhau, không rõ đã xảy ra cái gì.
Thiên Hậu nhìn về phía Lâm Phàm đã biến mất, khẽ cau mày…
—–oo0oo—–
Hết quyển I.