Tối Cường Hệ Thống

Chương 77: Trở về tông môn


Đọc truyện Tối Cường Hệ Thống – Chương 77: Trở về tông môn

Dịch & biên: †Ares†

oOo

– Dừng tay cho ta!

Ngay lúc Lâm Phàm chuẩn bị động thủ, chợt có một tiếng quát vang ngăn lại.

– Thật sự là đệ sao? Lâm sư đệ?

Một giọng nói quen thuộc truyền vào tai Lâm Phàm.

Lâm Phàm nghe tiếng nhìn lại, khóe miệng nở một nụ cười. Nghê sư huynh trông vẫn thế, nhưng tu vi đã đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên.

Lâm Phàm nhớ rõ lúc mình rời đi Nghê sư huynh vẫn chỉ là Hậu Thiên cấp tám, không ngờ giờ đã tăng mạnh, không biết là gặp được kỳ ngộ gì.

– Nghê sư huynh, chẳng lẽ còn có ai đẹp trai được như đệ sao?

Lâm Phàm đứng nguyên tại chỗ cười nói.

Nghê Minh Dương nhìn người đứng trước mặt mình, dụi dụi mắt không dám tin, toàn thân run lên, cảm giác muốn xông lên đập một trận này chỉ có Lâm sư đệ mới tạo ra được.

– Lâm sư đệ, không phải đệ đã… Không ngờ sư huynh còn có thể nhìn thấy đệ.

Nghê Minh Dương kích động tiến lên, bắt lấy bả vai Lâm Phàm nói.

Hắn cùng Doãn sư đệ tự tay mai táng cho Lâm sư đệ, xác định trăm phần trăm sư đệ đã chết đi, nhưng giờ Lâm sư đệ lại tươi cười xuất hiện ở trước mắt hắn, thật sự để hắn rất khó tin tưởng.

Tới cùng là xảy ra chuyện gì, vì sao Lâm sư đệ có thể sống lại?

Nghê Minh Dương không nghĩ ra nổi, nhưng bất kể thế nào, Lâm sư đệ bình an vô sự xuất hiện ở trước mặt hắn đã là việc vui lớn nhất.

– Nghê sư đệ, đệ quen người này sao?


Lúc này các đệ tử nội môn xung quanh nghi ngờ hỏi.

– Đúng thế, các vị sư huynh, đây là Lâm sư đệ, là đệ tử ngoại môn của Thánh Ma Tông, nhưng vì một vài nguyên nhân mà đến hôm nay mới trở về.

Nghê Minh Dương nói.

– Ồ, nếu là người một nhà thì được rồi, mọi người giải tán thôi.

Đệ tử nội môn ra tay ban nãy gật gật đầu, dù có chút bực mình với việc sư đệ này mạnh mẽ xông lên đỉnh núi, nhưng đã là hiểu lầm thì không cần tính toán nữa.

Hơn nữa nhìn bộ dáng hai người, hiển nhiên là có một thời gian rất dài chưa gặp nhau, không chừng sư đệ này đã xảy ra việc gì đó khiến cả lệnh bài cũng đánh mất.

Giờ phút này, trong đám người, Hàn Lục nhíu mày, vẻ mặt không dám tin, người này không phải đã chết rồi sao? Tại sao có thể trở lại?

Khi Lâm Phàm bị đánh chết, Hàn Lục còn rất cao hứng trong lòng, dù sao người này thật sự là làm cho người ta chán ghét.

Thế nhưng tên khốn này lại thần kỳ trở về, làm Hàn Lục rất không vui. Ông trời có mắt như mù, lại không để gã tai họa này chết đi.

Hàn Lục có Ngọc Tịnh Bình trợ giúp, tu vi cũng mau chóng tăng lên, người khác cố gắng mấy năm, hắn chỉ cần một tháng.

Tu vi của hắn cũng từ Hậu Thiên cấp bốn lên tới Hậu Thiên cấp tám, cách cảnh giới Tiên Thiên chỉ còn hai bước, mà lấy công hiệu của Ngọc Tịnh Bình, Hàn Lục nắm chắc trong vòng nửa tháng tới sẽ tăng đến cảnh giới Tiên Thiên.

Lúc này người vây xem đều đã giải tán, Nghê Minh Dương vẫn còn rất hưng phấn vì Lâm sư đệ sống lại.

– Sư đệ, ta dẫn đệ đi tìm Doãn sư đệ. Từ sau khi đệ giả chết, Doãn sư đệ giống như biến thành người khác, mỗi ngày đều vùi đầu trong phòng mà tu luyện, ngoại trừ khi dùng cơm còn có thể nhìn thấy, thời gian khác đều không gặp được. Đệ cũng phải thành thật khai báo một chút, tới cùng là chuyện gì xảy ra, khi đó rõ ràng đệ đã chết rồi cơ mà?

Nghê Minh Dương nói.

Lâm Phàm gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng. Hắn không nghĩ tới bởi vì mình mà làm cho Doãn sư huynh biến thành như vậy.

Doãn sư huynh tận mắt nhìn thấy hắn bị sư huynh nội môn lỡ tay đánh chết nhưng lại bất lực không thể đòi chút công đạo, chỉ sợ nội tâm cũng áy náy vạn phần.

– Nghê sư huynh, vừa vặn đệ cũng có chuyện muốn nói với các huynh, mong các huynh góp ý giải quyết.


Lâm Phàm chỉ là một đệ tử ngoại môn, muốn gặp trực tiếp tông chủ là chuyện không thể nào. Huống hồ Lâm Phàm sợ nhất việc tông chủ có thể không tin lời mình nói.

….

– Cái gì, Lâm sư đệ, đệ nói thật sao?

Ở trong phòng của Doãn Mạch Thần, hai sư huynh nghe xong chuyện Lâm sư đệ nói thì đều lộ thần sắc không dám tin.

Hoàng triều Đại Yến liên hợp cùng các tông môn khác tấn công Thánh Ma Tông? Sao có thể?

Tông môn trong thiên hạ, nước giếng không phạm nước sông, làm sao có thể vô duyên vô cớ tấn công Thánh Ma Tông.

– Sư đệ, đệ có nghe lầm không?

Nghê Minh Dương nói.

Lâm Phàm lắc lắc đầu:

– Sư huynh, đương nhiên chính xác trăm phần trăm, những điều này đệ chính tai nghe thấy.

– Sư đệ, Yến hoàng tu vi thông thiên, đệ nói chính tai nghe được… Chuyện này cho dù nói trước mặt tông chủ sợ là cũng không ai tin.

Nghê Minh Dương nói.

– Đúng thế, sư đệ, chuyện này không thể đùa được đâu.

Khi Doãn Mạch Thần nhìn thấy Lâm sư đệ trở về thì cả người choáng váng, mãi mới dám tin Lâm sư đệ có thể sống lại.

– Sư huynh, các huynh thấy đệ giống nói đùa sao? Nếu không phải đệ chính tai nghe thấy thì cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi từ hoàng triều Đại Yến gấp gáp trở về.

Nghê Minh Dương hai người nghe chuyện Lâm Phàm giả chết trốn tới hoàng triều Đại Yến du ngoạn thì cũng chỉ biết lắc đầu, sư đệ này vì ra ngoài mà cả thủ đoạn như thế cũng lấy ra.


– Sư đệ, hai người chúng ta đương nhiên tin tưởng đệ, nếu thật thế thì chuyện này quá kinh khủng.

Nghê Minh Dương kinh hãi nói.

– Nghê sư huynh, đệ nghĩ nên mời Mạnh Dương Tuyền Mạnh sư huynh hỗ trợ làm chủ, đem đệ đi gặp tông chủ. Sư huynh cũng rõ, nếu chỉ có một tông môn tới thì đệ hoàn toàn tin tưởng Thánh Ma Tông có thể chống đỡ được, nhưng mấu chốt là chỉ sợ không chỉ một hai cái tông môn tấn công Thánh Ma Tông. Nếu không cho tông chủ biết, đợi tới lúc bị người ta đánh tới, tông môn từ trên xuống dưới sẽ không một ai may mắn thoát được.

Lâm Phàm nói.

– Được, ta lập tức dẫn đệ đi gặp Mạnh sư huynh.

Nghê Minh Dương cũng biết rõ chuyện nghiêm trọng, không chút do dự đáp ứng.

Mạnh Dương Tuyền tuy là đệ tử ngoại môn, nhưng tu vi Nhập Thần cấp sáu, rõ ràng là Boss ẩn.

….

Thanh Tâm Các.

Nơi xa hoa nhất tại ngoại môn, cũng là chỗ ở của Mạnh Dương Tuyền.

Lúc này Mạnh Dương Tuyền đang dịu dàng nhìn sư muội múa kiếm ngoài đình viện, nhìn đến si mê.

– Sư huynh, Kinh Hồng Kiếm Pháp huynh dạy cho muội, muội luyện thành rồi.

Mộc Thần Vũ tập luyện tới trán đẫm mồ hôi, lại càng có vẻ xinh đẹp động lòng người.

– Sư muội, ngộ tính tốt lắm, kiếm pháp Huyền giai này sư muội lĩnh ngộ được bước đầu rồi, chỉ cần sau này cố gắng thêm, tu vi nhất định càng tốt hơn.

Mạnh Dương Tuyền mỉm cười nói.

Mộc Thần Vũ tươi cười, nhìn Mạnh sư huynh trước mắt, trong ánh mắt chợt lóe lên một tia không nỡ.

– Sư huynh, muội muốn ra thế giới bên ngoài nhìn một cái, có thể mang muội đi được không?

Mộc Thần Vũ nói.

Mạnh Dương Tuyền hơi sững sờ, tim đập mạnh hơn, đây là lần đầu tiên sư muội chủ động rủ hắn ra ngoài tông môn du ngoạn thế gian.

Tuy rằng Mộc Thần Vũ là đệ tử ngoại môn, không được ra khỏi tông môn, nhưng Mạnh Dương Tuyền là ai? Đó là một đại Boss ẩn núp trong lốt đệ tử ngoại môn, muốn mang một đệ tử ngoại môn ra ngoài tự nhiên không thành vấn đề.


– Tốt, nếu sư muội đã có nhã hứng, sư huynh sẽ phụng bồi.

Mạnh Dương Tuyền cưng chiều nói.

– Nghê Minh Dương cầu kiến Mạnh sư huynh.

Vừa lúc đó, bên ngoài truyền tới tiếng của Nghê Minh Dương.

– Minh Dương hả, vào đi!

Mạnh Dương Tuyền nhẹ giọng nói.

Mà khi thấy Lâm Phàm đi theo Nghê Minh Dương tiến vào, Mạnh Dương Tuyền cũng cả kinh:

– Ngươi là Lâm sư đệ?

– Tham kiến sư huynh.

Lâm Phàm ôm quyền nói.

– Mạnh sư huynh, Lâm sư đệ còn nhỏ ham chơi, ngày đó giả chết rời khỏi tông môn, ra ngoài dạo chơi một vòng.

Nghê Minh Dương giải thích nói.

Mạnh Dương Tuyền khẽ nhíu mày, giả chết? Điều này sao có thể, ngày đó chính mình tự kiểm tra, sinh cơ đã đứt, làm sao có thể là giả chết?

– Minh Dương, có chuyện gì?

Mạnh Dương Tuyền hỏi.

– Sư huynh, Lâm sư đệ có chuyện quan trọng muốn báo cho tông chủ, muốn nhờ sư huynh dẫn tiến!

Nghê Minh Dương nói, nếu muốn gặp được tông chủ thì chỉ có thể nhờ Mạnh sư huynh hỗ trợ.

Bằng không lấy thân phận của bọn họ, căn bản không có khả năng nhìn thấy tông chủ.

—–oo0oo—–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.