Bạn đang đọc Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống – Chương 298: Hiểu Lầm Hóa Giải
Vinh Hoán chịu thua, cơ thể bỗng nhiên nhẹ hẳn đi, giống như là trút được gánh nặng nào đó, thở phào rồi ngã lăn ra đất.
Ánh mắt của lão nhìn lên trời: Bầu trời hôm nay thật đẹp, cảm thán được một câu trong lòng, lão liền ngất đi vì quá mệt mỏi.
– Đại ca!
Vinh Quang, Vinh Sử hốt hoảng chạy tới kiểm tra, khi thấy rằng Vinh Hoán chỉ ngất đi vì mệt mỏi, hai người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Quay lại nhìn đám Độc Cô huynh đệ một lúc lâu, xong cười khổ với lão Thiết:
– Thiết đại gia, thật ngại quá, huynh đệ chúng ta bại..
Câu nói dường như đã làm đám đông bùng nổ.
Tất cả mọi người xung quanh đều ồ lên một tiếng kinh ngạc:
– Vinh gia huynh đệ thế mà bại? Thật không ngờ!
– Chẳng có gì bất ngờ cả, cái này nằm trong dự tính rồi!
– Nói phét cũng không biết ngượng! Lúc nãy không biết ai là kẻ gáy to nhất! Nào là Vinh lão đại tất thắng, ba thằng ranh con các kiểu..
– Im miệng! Ngươi không nói không ai tưởng ngươi câm đâu!
Lão Thiết sắc mặt cũng bắt đầu khó coi.
Không ngờ đám Thái Xương lại mời được cao thủ tới.
Xem ra lần này mọi việc hỏng bét rồi!
Đúng lúc lão Thiết đang không biết phải làm gì, thì ở một đám người khác chạy tới:
– Đám đạo tặc Thái Xương! Đừng có càn rỡ!
Lão Thiết hai mắt sáng lên, đến rất đúng lúc!
– Là lão Thường với Vân tỷ!
– Thường huynh đệ với Vân Vận đến rồi!
Đám bách tính cũng hoan hô xôn xao, xem ra hai người này cũng khá được lòng mọi người.
Lão Thiết nhanh chóng chạy ra:
– Thường Phát! Vân Vận! Các ngươi đến rất đúng lúc!
Thường Phát là một nam tử hán khuôn mặt khá nhọn với cái mũi khá to, thân mặc trường bào màu tím, hai tay là hai quả đấm làm bằng kim loại, có vẻ như là một quyền thủ.
Còn Vân Vận là một nữ tử tầm hơn 40, dáng người hơi mập, nước da trắng nhợt, khuôn mặt do trang điểm quá đà nên chỗ xanh chỗ đỏ, tô điểm trên mặt là một cái nốt ruồi to ở phía mép trái.
Lăng Huyền Phong khi nghe thấy tên Vân Vận, trong đầu một vạn dấu hỏi chấm, đến khi nhìn thấy người thì hơi rung mình.
Mẹ kiếp, đây đúng không phải là “Đấu Phá Thương Khung”, chứ Vân Vận nhan sắc mà như thế này, tay Tiêu Viêm kia mà thích được thì đúng là ối dồi ôi.
Thường Phát lạnh lùng lên tiếng:
– Thiết đại gia không cần nói nhiều, tại hạ đã biết! Đám tiểu tử kia! Dám ra đây giương oai! Chán sống rồi sao! Các ngươi khi dễ Xảo Thủ Nhai không có người đấy hả?
Lăng Huyền Phong cũng có chút bực mình.
Mẹ kiếp, bố mày đến đây hỏi han lịch sự đàng hoàng, mắt nào mà mấy lão già các ngươi thấy là đang giương oai?
Xem ra càng lúc càng bị hiểu nhầm, nhìn ánh mắt Thường Phát như muốn ăn tươi nuốt sống bên mình, Lăng Huyền Phong chán cũng chẳng buồn nói.
Thôi thì đã mấy lão già các ngươi tìm đánh, thế thì đừng trách bản thiếu gia bắt nạt người già! Chứ nếu không càng nhường nhịn, e rằng tất cả hảo thủ trong cái Xảo Thủ Nhai này chắc cũng đến đây đòi so chiêu mất!
– Bản thiếu gia nói một lần cuối cùng! Bản thiếu đến đây hỏi thăm một chút tin tức, thái độ từ nãy đến giờ của bản thiếu cũng là đã vô cùng lịch sự! Các ngươi còn muốn được đà lấn tới, đừng trách bản thiếu không khách khí!
Lăng Huyền Phong nghiến răng lạnh lùng nói, lập tức vận chuyển chân khí.
Cửu Dương Thần Công nhanh chóng vận chuyển, mọi người xung quanh liền cảm thấy một luồng khí nóng rực phát ra từ Lăng Huyền Phong, sắc mặt đại biến:
– Không tốt! Tiểu tử này là Võ Tôn! Mọi người cẩn thận!
Bách tính thấy mọi chuyện có vẻ đi hơi xa, cảm thấy có mùi không ổn, lập tức ba chân bốn cẳng chạy biệt tăm biệt tích, chỉ còn lại đám người phe lão Thiết ở lại.
Lão Thiết sắc mặt cũng phi thường ngưng trọng, để tiểu Loli Dung Nhi xuống rồi nói:
– Tiểu Dung Nhi, ngươi về nhà trước, Thiết gia gia giải quyết chuyện riêng một chút rồi sẽ tới nha!
Nói xong hắn xoa đầu Dung Nhi.
Tiểu Loli vẫn còn nhỏ, chưa nhận thức được nguy hiểm, nhưng vẫn rất nghe lời, dạ một tiếng rồi chạy về nhà.
Lão Thiết quay lại nói:
– Các hạ cho dù có là Võ Tôn đi nữa, chúng ta cũng quyết không đầu hàng Thái Xương, muốn chém thì chém, muốn giết thì giết, đừng nhiều lời, các huynh đệ chúng ta liều chết đến cùng!
Đám người phe lão Thiết mặc dù cũng hơi run sợ, nhưng nghĩa khí trong lòng lên cao, cũng đồng thanh hô:
– Phải! Liều chết với đám Thái Xương cẩu!
Trong lúc nhiệt độ đang lên đỉnh điểm, một âm thanh trong trẻo vang lên:
– Dừng tay! Đừng đánh nữa!
Một thiếu nữ áo xanh gương mặt hốt hoảng cùng với một đại hán áo trắng sắc mặt cực kỳ trầm trọng phi thân tới.
Là Diệp Tử Khâm cùng Đoạn Cảnh Vinh!
Lão Thiết thấy hai người đến thì hô lớn:
– Tiểu Diệp Tử! Lão Đoạn, sao các ngươi đến đây? Đến đúng lúc lắm, mau cùng chúng ta đánh đuổi Thái Xương cẩu tặc!
Đoạn Cảnh Vinh sắc mặt bất đắc dĩ, cười khổ nói:
– Lão Thiết, mọi người nghe ta nói, dừng tay a! Đều là người nhà, sao lại đánh thành dạng này?
Lão Thiết nghe thấy vậy liền nửa tin nửa ngờ, tuy nhiên cũng không định ra tay nữa.
Lăng Huyền Phong thấy hai người đến cũng lập tức đình chỉ vận công, lại ngồi xuống rót cốc trà uống cho hạ hỏa.
– Lão Đoạn, sao các ngươi lại cản ta, chuyện này là thế nào? Ta cần một lời giải thích đầy đủ!
Đoạn Cảnh Vinh cũng cười nói:
– Không vấn đề gì, chúng ta về nói chuyện.
Lăng thiếu hiệp, ngươi cũng cùng đi chứ?
Lăng Huyền Phong gật đầu, dĩ nhiên mặt mũi của lão Đoạn là vẫn phải cho.
Mọi người theo đó cũng dần hạ nhiệt bầu không khí xuống.
————–
Tại Phục Ma Hội phân đà, cuối cùng Đoạn Cảnh Vinh cũng đóng vai trung gian hòa giải, giải thích toàn bộ về lai lịch của Lăng Huyền Phong, lão Thiết lúc này cũng ngạc nhiên, sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện liền đứng lên tạ lỗi:
– Ầy không biết là Phục Ma Hội tân giáo chủ, tại hạ thất kính, chuyện lúc nãy, xin thiếu hiệp bỏ qua!
Lăng Huyền Phong cũng cười nói:
– Không có gì, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, có chút hiểu lầm nhưng cũng giải quyết xong, cũng không có gì đáng ngại.
Lão Thiết cười khổ:
– Ài, hỏng chuyện là ở chỗ có người của chúng ta nhìn thấy thiếu hiệp nói chuyện với tên Lạc Phong đó.
Thiếu hiệp cũng biết, Đoạn Kim Minh với Thái Xương Thương hội như nước với lửa.
Mong thiếu hiệp bỏ qua cho đám nghệ nhân chúng ta, thường ngày cũng là do bọn chúng quan thương cấu kết làm bậy, áp bức chúng ta đã lâu, nếu không có chút võ nghệ phòng thân, sao mà sống nổi.
Tuy nhiên lão Thiết cũng cam đoan rằng tất cả mọi người đều là người tốt, chúng ta cũng chỉ là muốn một cuộc sống tốt hơn cho bách tính mà thôi.
Lăng Huyền Phong gật đầu, tỏ thái độ chuyện này tới đây coi như xong, liền nói:
– Chuyện này dù sao cũng do lỗi tại hạ ban đầu không nói rõ.
Chỉ tiếc rằng kế hoạch muốn trà trộn vào Thái Xương bị ngâm nước nóng.
Vừa nãy nháo chuyện lớn đến như vậy, bọn hắn chắc chắn sẽ có đề phòng, giờ chúng ta phải tìm cách khác vậy.
Lão Thiết khuôn mặt cũng có chút hổ thẹn.
Lăng Huyền Phong khoát tay:
– Thôi, chuyện đã xảy ra coi như xong, hiện tại chúng ta cần phải có kế hoạch mới, không cần đổ máu càng tốt.
Cực chẳng đã mới phải dùng binh, hiện tại là thời điểm cần mọi người hiến kế đây!
Lăng Huyền Phong nói xong, mọi người trong phòng im thin thít, ai cũng vẻ mặt đăm chiêu, nghĩ mãi cũng không ra được kế hoạch nào trọn vẹn một chút.
Lăng Huyền Phong cũng bất đắc dĩ, nhưng không tiện càu nhàu, thôi thì để thêm một thời gian nữa vậy, đến đâu được thì đến.