Bạn đang đọc Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống – Chương 295: Hiểu Lầm Tiếp Theo
Lăng Huyền Phong ngớ người, tại sao ai ai ở Xảo Thủ Nhai nhìn mình cũng giống như kẻ thù vậy? Hay là do phong cách ăn mặc của mình? Thấy người trung niên bế tiểu loli tên Dung Nhi đi ra ngoài, Lăng Huyền Phong vội chạy ra.
– Khoan đã!
Người trung niên quay đầu lại lạnh nhạt hỏi:
– Chuyện gì?
Lăng Huyền Phong nói:
– Lão huynh, hình như có gì đó hiểu lầm ở đây, ta là…
Người trung niên thả tiểu loli xuống, nói:
– Tiểu Dung nhi cứ về trước đi, Thiết gia gia sẽ theo sau ngay.
Bé loli Dung nhi nhoẻn miệng cười nụ cười dễ thương, ngọt ngào nói:
– Ta biết rồi, Thiết đại gia nhớ qua sớm nha!
Nói xong nàng nhanh chóng chạy ra ngoài, trên đường đi còn chào hỏi mấy lão phụ bên đường, ai ai cũng nở nụ cười chào đón cô bé loli đáng yêu này.
Trung niên họ Thiết nói:
– Ta một mực chú ý đến ngươi từ lúc ngươi bước chân vào Xảo Thủ Nhai này.
Lão gia ta ghét nhất là đám chó săn của Thái Xương!
Lăng Huyền Phong kinh ngạc:
– Ngươi hiểu lầm, ta không phải…
Trung niên cắt lời:
– Có người nhìn thấy ngươi cười nói bàn chuyện làm ăn với quản sự của Thái Xương hội, ngươi còn chối?! Xảo Thủ Nhai chúng ta nghèo nhưng không nhục! Đối đầu với Đoạn lão đệ là đối đầu với chúng ta! Ta thấy ngươi có vẻ biết chút võ nghệ, vậy thì để chúng ta lĩnh giáo xem sao! A Lực!
Nghe theo tiếng gọi của lão Thiết, đại hán A Lực chạy tới.
– Đem hắn đánh ra khỏi Xảo Thủ Nhai!
A Lực bẻ cổ tay nói:
– Tiểu tử! Nghe thấy Thiết đại gia nói chứ? Khôn hồn tự động rời khỏi, tránh cho phải chịu đau khổ!
Lăng Huyền Phong cười khổ, đến lúc này chắc phải đánh một chầu rồi mới có cơ hội nói chuyện, thế là hắn lắc đầu:
– Ta không đi, các ngươi lại không chịu nghe ta giải thích, giờ thì muốn nói gì thì đánh cái đã!
A Lực thấy Lăng Huyền Phong không chịu đi, hét lớn:
– Tiểu tử tìm chết!
Hét lớn một tiếng, một luồng khí lực từ bên trong thể nội A Lực trào ra, thân hình hắn nhanh chóng xạm lại biến thành một màu cổ đồng.
Lăng Huyền Phong nhìn thầm tắc lưỡi:
– Không ngờ lại là người luyện ngoại công, lại có thể tu tới Võ Vương, xem ra có chút môn đạo.
Thôi được, chơi đùa với hắn một chút vậy.
Bịch bịch bịch bịch!
Từng tiếng bước chân nặng nề vang lên, A Lực lao tới, quanh thân hình vang lên từng tiếng xé gió, đầy vai của mình lên phía trước, nhằm húc thẳng vào Lăng Huyền Phong.
Lăng Huyền Phong thấy thế thì cười nhẹ, lách thân hình một cái đã tránh thoát được.
Rầm!
A Lực chạy quá đà đâm vào bức tường phía trước khiến nó đổ sập.
Lăng Huyền Phong tặc lưỡi, tầm này mà không đi làm dịch vụ dỡ nhà hơi phí!
Khục! Khục!
Ho vài tiếng, A Lực thân hình dầy bụi bước ra.
– Tiểu tử đứng đó cho đại gia đánh trúng ngươi!
Lăng Huyền Phong trợn mắt:
– Đầu ngươi nhúng nước hả? Tại sao bản thiếu gia phải đứng yên để cho ngươi đánh? Bản thiếu gia vẫn còn yêu khuôn mặt này lắm a! Với lại bản thiếu không phải thích bị ngược!
A Lực lại hét:
– Xem thiết đầu công của lão tử!
Vuốt đầu một cái, A Lực cắm thẳng đầu về phía Lăng Huyền Phong.
Lăng Huyền Phong lắc đầu:
– Ngươi lao đầu đi như thế không thấy địch nhân làm sao đánh trúng?
Nói xong lại lách mình tránh được, đồng thời chân phải ngáng ra, A Lực bị vấp ngay lập tức lấy tư thế chó đớp cứt ngã nhào xuống.
Lão Thiết sắc mặt đen thui quát:
– A Lực! Đánh tử tế! Ngươi đang làm mất mặt chúng ta đó!
A Lực sắc mặt xấu hổ:
– Xin lỗi Thiết gia, A Lực đánh nghiêm túc.
Nói xong, A Lực lại vận khí, lần này cả người của hắn lại biến hành một màu vàng kim, Lăng Huyền Phong hứng thú nhìn:
– Trông ngươi không khác gì con tắc kè hoa cả, sặc sỡ đấy!
A Lực lại hét:
– Xem chiêu!
Nói đoạn, huy động hai tay đấm ra một đôi song quyền, uy lực tuyệt luân, tiếng xé gió cuồn cuộn.
Lăng Huyền Phong mỉm cười, hai tay nhẹ nhàng đưa ra.
Lão Thiết nhíu mày:
– Tiểu tử này muốn chết sao? Lại còn đi ngạnh kháng song quyền của A Lực? Phải biết song quyền này ngay cả Võ Tông cũng phải ăn chút thiệt thòi a!
Bành!
Lăng Huyền Phong hai tay đỡ được song quyền của A Lực, kình khí tán ra xung quanh, gió thổi phần phật, bụi bay mù mịt.
A Lực biến sắc:
– Không thể nào!
Hắn muốn thu tay lại, nhưng hai bàn tay của Lăng Huyền Phong như hai chiếc kìm sắt kẹp lại, không cho hắn rút song quyền lại.
A Lực sắc mặt biến thành màu đỏ như máu vì cố gắng rút tay ra khỏi song thủ của Lăng Huyền Phong.
– Tiểu tử! Thả tay lão tử ra!
Lăng Huyền Phong cười:
– Như ngươi muốn!
Ách! Bịch!
Bất ngờ thả tay ra, A Lực theo quán tính ngã ngửa ra đằng sau, bờ mông êm ái tiếp súc với nền gạch, chẳng may có một viên gạch đầu hơi tù tù một xíu đang nhô lên, chẳng may trùng hợp thay cúc hoa của A Lực lại đang lao tới, và sau đó… à mà không có sau đó.
– Ái!!!!
Một tiếng rú thảm thiết như chọc tiết lợn từng hồi vang lên, A Lực sắc mặt biến thành màu xanh lá chuối, hai tay ôm đít hít vào từng hồi mạnh mẽ, bờ mông từng hồi run bần bật.
Lăng Huyền Phong mặt đờ ra, vội vàng xua tay:
– Này! Không phải tại ta đâu nha! Tại ngươi..
Ặc!
Xung quanh bách tính hiếu kỳ quay lại xem, khi thấy thảm trạng của A Lực thì lập tức cúc hoa một số người tự nhiên thắt lại, ai ai cũng cảm nhận được một luồng hơi lạnh xộc thẳng từ xương cụt lên tới tận óc, một số người thầm than:
– Cái này… thốn quá rồi… khổ thân A Lực…
Lão Thiết hai tay ôm mặt.
Tại sao ta lại có một tên thủ hạ ngốc nghếch đến thế cơ chứ.
Đang muốn xông lên, thì có một bàn tay giữ vai hắn lại.
Lão Thiết quay sang:
– Vinh Hoán, Vinh Quang, Vinh Sử! Là các người?
Đó là 3 huynh đệ sinh ba tuổi trung niên, mặc áo bố màu trắng xám đá hơi ố vàng, một trong ba người nói:
– Để chúng ta vào thôi Thiết đại gia!
Nói xong hai người liền xông tới:
– Tiểu tử! Rời khỏi Xảo Thủ Nhai!
Lăng Huyền Phong nhìn thấy 3 người, trong đầu lập tức nghĩ đến: Nếu có 3 huynh đệ Độc Cô ở đây thì tốt biết mấy, cặp sinh 3 đấu với cặp sinh 3, chắc chắn là vui biết mấy.
Lúc này, từng tiếng huýt dài vang lên, 3 bóng người xuất hiện trước mặt Lăng Huyền Phong.
Lăng tam thiếu trong lòng thầm nhủ: Thiêng thật, vừa nhắc đến một cái là 3 tên này lại xuất hiện.
Có khi sau này thắp hương muỗi cũng hiện hồn đây.
Không sai, chính là 3 huynh đệ nhà Độc Cô!