Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống

Chương 23: Trận đấu đầu tiên của Lăng Tam Thiếu


Bạn đang đọc Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống – Chương 23: Trận đấu đầu tiên của Lăng Tam Thiếu

– Hiếu Kiệt lão đệ, nếu muốn gặp ta ở vòng trong, phải nghỉ ngơi cho tốt.

Lăng Huyền Phong bỏ lại một câu. Lăng Hiếu Kiệt khựng lại một chút, sau đó tiếp tục đi. Lôi đài tỷ võ vẫn được tiếp tục, các cặp đôi đều ra sức chiến đấu với nhau, cốt để thể hiện cho gia chủ và các vị quan khách thấy nỗ lực của chính mình. Tuy rằng mỗi trận đều khá ác liệt, nhưng nếu tính về đặc sắc giống như trận của Lăng Hiếu Kiệt, vậy thì chưa có. Lăng Huyền Phong đứng ngáp dài, không biết bao giờ mới tới lượt hắn đây, hắn đã có chút cảm thấy nhàm chán.

Rốt cục thì…

– Lăng Huyền Phong, Lăng Hoàng lên sàn!!

Lăng tam thiếu phấn chấn! Rốt cục cũng tới lượt, từ nãy tới giờ hắn đã có chút buồn ngủ. Không chần chừ một chút nào, hắn lập tức thi triển khinh công nhảy lên trên sàn đấu. Vẫn là phong thái ấy, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn kết hợp với bộ quân phục dã chiến khiến cho hắn toát ra một vẻ cuốn hút lạ kỳ. Duy chỉ có điều lúc hắn đi lên thì chẳng có ai thèm vỗ tay. Đi theo sau hắn là Lăng Hoàng. Thân hình của hắn cao hơn Lăng tam thiếu, lưng hùm vai gấu, 2 người đứng cạnh nhau làm cho Lăng Huyền Phong cảm thấy mình đang đứng trước một tòa núi nhỏ. Mẹ kiếp! Bây giờ nhìn hắn còn to con hơn lúc nãy! – Lăng Tam thiếu âm thầm cảm thán.

– Lăng Hoàng cố lên!

– Lăng Hoàng tất thắng!

….

Trái ngược với Lăng Huyền Phong, Lăng Hoàng nhận được sự cổ vũ của đông đảo đệ tử Lăng gia. Ta kháo! Con mẹ nó bổn thiếu gia tệ đến thế sao? Lăng tam thiếu mặt tím như màu gan heo, gân xanh nổi đầy đầu.

– Tam thiếu gia cố lên!! Ngài là siêu cấp đẹp trai vô địch!

– Thiếu gia, Thần nhi cổ vũ cho ngài! Chiến thắng a!


Ở một góc đằng xa, Tiểu Tam và Lăng Thần hô lớn, tuy nhiên giọng của 2 người nhanh chóng bị sự cổ vũ cho Lăng Hoàng lấn át.

Cuối cùng ủng hộ hắn cũng chỉ có tiểu tử Ngô Tam Nhi và Lăng Thần mà thôi. Lắc đầu cười khổ, không quan tâm nữa, hắn hướng tới Lăng Hoàng:

– Lăng Hoàng, tu vi của ngươi so ra kém bổn thiếu, có gì ngươi cứ toàn lực ra tay!

– Ta hiểu, tam thiếu thứ tội!

2 người bắt đầu thủ thế. Lăng Vinh trưởng lão cũng không muốn câu giờ, hô lên “Bắt đầu!”.

Lăng Hoàng phát ra đấu khí hộ thân, chầm chậm bước tới. Hắn không có ý định lao lên, bởi vì đấu khí của hắn kém xa Lăng Huyền Phong, hắn mong rằng kinh nghiệm chiến đấu của mình sẽ bù đắp lại thiếu hụt về tu vi đấu khí. Lăng Huyền Phong đứng đối diện, 2 tay chắp sau lưng, không có biểu hiện gì của việc vận khí cả. Cái này làm cho mọi người xung quanh cảm thấy bất ngờ. Không ngờ cuồng vọng đến như vậy?

– Thiên Cân Thối Pháp!!!

Lăng Hoàng cuối cùng không nhịn được, đấu khí tập trung vào 2 chân, tung ra một cú đá dũng mãnh. Thiên Cân Thối Pháp là một bộ công pháp chiến đấu bằng chân của Lăng Gia, 2 chân tụ đấu khí tung ra những cú đá mạnh có sức nặng tựa ngàn cân. Nếu bị đá trúng nhẹ thì sẽ bị gãy xương, nặng thì có thể bị lực đạo của cú đá đè chết.

Cú đá của Lăng Hoàng đã gần tới nơi Lăng Huyền Phong, nhưng hắn vẫn đứng yên bất động. Lăng Hoàng trong lòng bực tức: Tưởng có chút tu vi mà muốn ra vẻ ta đây sao? Ngươi muốn chết à? Mau né đi! Nhưng khiến hắn thất vọng là Lăng Tam thiếu vẫn đứng đó, hơn nữa vẫn mỉm cười nhìn hắn. Cú đá rốt cục cũng tới nơi, mọi người hoảng hốt, Lăng Huyền Phong vẫn không né tránh. Đứng ngoài quan sát, Lăng Thần lo lắng hét:

– Thiếu gia!!!!!!!!!

Nàng không muốn nhìn thấy cảnh sau đó, liền nhắm mắt lại.


Ngay khi mọi người nghĩ sẽ có một cú va chạm mạnh, Lăng Huyền Phong có thể bị đánh bật ra, thậm chí rơi khỏi đài cũng không phải không thể, hắn rốt cục cũng động thân

Nhạn Hành Công!

Xoẹt!!!! Vù!!

Chúi người xuống phía trước, Lăng Huyền Phong dễ dàng né được cú đá của Lăng Hoàng, đồng thời phi thân ra phía sau một khoảng cách 3 mét.

Mọi người kinh ngạc, không ngờ Lăng Huyền Phong lại có thân pháp kỳ diệu tới như vậy, trực tiếp phi thân né đòn của đối phương.

Lăng Huyền Phong sau khi né được đòn, lập tức vận công ra đòn

– Bạch Vân Cái Đỉnh!!!

Cúi người xuống, hắn dùng chân phải quét vào hạ bàn của Lăng Hoàng. Do chân phải đang đá lên chưa kịp thu công, lại bị Lăng Huyền Phong quét trúng chân trái, Lăng Hoàng lập tức bị đốn ngã. Không cho hắn thời gian thở dốc, Lăng Huyền Phong tung người lên cao đấm mạnh xuống.

– Xích Mục Phần Tình!!

Nội lực bao bọc lấy tay phải, phát ra cú đấm tựa lưu tinh, tiếng xé gió xoạt xoạt. Lăng Hoàng kinh hãi, vội vã né qua một bên, tức thì Lăng Huyền Phong đấm trúng sàn đấu


Bùm!!!! Chỗ Lăng Huyền Phong đứng có một cái hố nhỏ, xung quanh là hàng loạt vết nứt. Lăng Hoàng thấy thế liền đổ mồ hôi lạnh, nếu vừa rồi hắn không né qua một bên thì chắc chắn hắn sẽ thảm như cái sàn kia rồi.

– Cú đấm thật bá đạo! – Ngồi xem trên khán đài, Vu lão gia tử thốt lên. Càng ngày lão càng hứng thú tới tôn tử của lão hữu Lăng Bạo kia rồi, thiên tư xuất sắc không nói, riêng đấu kỹ kia tìm trong khắp vương quốc cũng không có mấy bộ võ kỹ có thể so sánh về uy lực.

Kim Chính Đông ngồi xem mà thất thần. Đây đáng lẽ chính là con rể của hắn, nhưng chỉ vì tầm nhìn hạn hẹp, để vị “con rể tiện nghi” nguyên bản thuộc về gia tộc của mình, biến thành đối thủ cường đại. Hắn bây giờ ngay cả ý định muốn tự sát cũng có rồi. Hắn hối hận, hối hận không suy nghĩ kỹ càng, vì cái lợi trước mắt mà bỏ đi trợ lực cường đại. Bây giờ nhớ lại ngày hôm đó tới Lăng Gia đề cập tới chuyện hối hôn, Lăng Phiên Hùng không những không tỏ ra tức giận mà tỏ vẻ bình tĩnh, thản nhiên, xen lẫn một chút tiếc hận. Hóa ra là vậy! Hóa ra Lăng Phiên Hùng đã biết là Lăng Huyền Phong có thể tu luyện, nhưng vẫn cứ giấu nhẹm đi, xem phản ứng của các gia tộc khác như thế nào. Kết quả là vị gia chủ của Lăng Gia cảm thấy thất vọng với Kim Gia.

Nếu như Lăng Huyền Phong mà biết được Kim Chính Đông đang nghĩ gì, chắc hắn ngửa mặt lên trời cười ba tiếng. Ta kháo! Không uống sữa Fristy mà trí tưởng tượng bay cao vậy? Chính xác là tên Lăng Huyền Phong kia không có tu vi, hơn nữa chân chính là một tên hoàn khố. Chẳng qua cơ duyên xảo hợp ta nhập hồn vào người hắn nên mới có ngày hôm nay mà thôi.

Kim Tiểu Uyên, nhìn Lăng Huyền Phong uy phong lẫm lẫm, cực độ tiêu sái, bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn của nàng nắm chặt, trên mặt một mảnh trắng bệch, Lăng Huyền Phong biểu hiện càng mạnh mẽ, trong đầu nàng lại càng hồi tưởng lại những lời châm chọc trước kia của mình.

Các thế lực khác đều nín thở, cả đám nhìn Lăng Tam Thiếu với ánh vô cùng phức tạp, đáy lòng cảm thấy ngũ vị tạp trần. Chưa nói thiên phú tu luyện yêu nghiệt của hắn, ngay cả thực lực của bản thân hắn, cũng đủ để cho bọn họ ghé mắt. Cả đám đều đang suy nghĩ xem con đường sau này sẽ thế nào.

– ———————————-

Ở dưới đài, sau khi né được một chiêu kia của Lăng Tam Thiếu, Lăng Hoàng ngay lập tức bật dậy, vận đấu khí vào 2 chân rồi hét lớn

– Toàn Phong Thối! Thân hình hắn xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, toàn thân trong nháy mắt ngưng thành một thể, cực kỳ chuẩn xác giống như cây roi quất thẳng vào Lăng Huyền Phong.

Lăng tam thiếu thấy đối phương thế tới như cuồng phong, hắn không muốn trực diện đỡ đòn, lập tức thi triển Lăng Không Đạp Hư phi thân lên, sau đó dùng Phù Dao Bộ Pháp xoay tròn trên không để tạo một bước đệm nữa, cuối cùng dùng Xuyên Vân Tung phi người ra xa.

Ầm!! Toàn Phong Thối của Lăng Hoàng đánh trúng cây cột ở góc lôi đài, khiến nó nát vụn. Liên tục ra 2 chiêu mạnh mẽ, đấu khí trong người hắn bị rút gần cạn, hắn muốn thi triển một chiêu cuối cùng

– Tam Thiếu! Nếu là hảo hán thì đừng có né tránh, đỡ một chiêu này của ta! Mãnh hổ bạo kích!!!

Dồn toàn lực vào một kích cuối cùng, hắn muốn kết thúc trận đấu này thật nhanh. Thắng thua không còn ý nghĩa nữa, cho dù thắng thì vào vòng sau hắn cũng sẽ không khôi phục đầy đủ.


– Tiếp thì tiếp, bổn thiếu gia sợ sao? Mãnh Hổ thôi sơn!

Nội lực vận đến cực hạn, Lăng Huyền Phong tung ra một quyền. Quyền đầu bao hàm nội lực xé gió lao đi, rít gào trong không trung tựa như mãnh hổ vồ mồi, vô cùng bá đạo.

Chát!! Binh!! Hự!!!

2 đấu thủ đâm vào nhau gây ra chấn động, khói bụi bay đầy trời. Tất cả mọi người chỉ nghe thấy có 3 âm thanh, sau đó một bóng người bay ra, ngã xuống đất bất tỉnh, không ai khác chính là Lăng Hoàng!

Âm thanh đầu tiên là tiếng 2 quyền đầu va chạm vào nhau. Âm thanh thứ 2 là do chiêu thức của Lăng Huyền Phong phá vỡ đấu khí hộ thân của Lăng Hoàng, đánh lên người hắn. Còn âm thanh thứ 3 là Lăng Hoàng bị trúng chiêu bay ra ngoài. Tất cả chỉ xảy ra trong một cái nháy mắt mà thôi. Khói bụi tan đi, trên lôi đài hiện ra một thân ảnh cao ngất, đứng chắp 2 tay sau lưng bình thản nhìn Lăng Hoàng. Đó không phải ai khác chính là Lăng Huyền Phong! 2 người đấu với nhau mà Lăng Huyền Phong quần áo không bị xê dịch chút nào, thật đáng kinh ngạc. Phải biết rằng Cửu giai võ sĩ muốn đánh bại thất giai võ sĩ cho dù có dựa vào cấp độ đi chăng nữa cxung phải tốn chút công sức. Nhưng Lăng tam thiếu thì nhàn nhã như đi chơi vậy. Quái thai! Trong đầu tất cả mọi người đều có chung một suy nghĩ. Im lặng! Toàn trường im lặng một cách đáng sợ!

– Trận đấu kết thúc! Lăng Huyền Phong thắng!

Âm thanh của Lăng Vinh lập tức đánh vỡ sự im lặng. Ngay lập tức Lăng Thần nhảy lên hét lớn:

– Thiếu gia, ngài thắng rồi!!! Thiếu gia thật đẹp trai, oa!!!!!!!!!!

Tiểu nha đầu hét lớn, sắc mặt hồng hào trông vô cùng đáng yêu, có điều mọi người đều đang chú ý đến Lăng Huyền Phong chứ không ai để ý tới nàng.

– Không ngờ tiểu tử này thắng dễ dàng như vậy. Ta vốn nghĩ hắn thắng có chút chật vật, nhưng tiểu tử này, ài! – Lăng Phiên Hùng ngồi trên đài cảm thán không thôi. Không ngờ chất nhi của hắn thắng đẹp đẽ đến như vậy, xem ra vẫn có chút xem thường hắn.

Quan khách có mặt đều kinh ngạc, thật không ngờ Lăng tam thiếu gia lại thắng một cách đơn giản thế này. Thần tình mọi người có vẻ trầm trọng, xem ra, đời thứ 3 Lăng Gia lại có một thiên tài xuất thế. Nhất thời nhiều người nhìn sang Kim Gia với vẻ hả hê. Con rể quý như vậy mà vẫn mặt dày đi hối hôn, bây giờ biết hối hận rồi chứ?

– Uy! Bổn thiếu gia thắng mà lại không vỗ tay sao? – Lăng Huyền Phong có chút nghẹn khuất, người khác chiến thắng thì được vỗ tay tán thưởng nhiệt liệt, còn hắn thắng thì mọi người trợn mắt lên nhìn như quái vật. Thiên lý ở đâu a!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.