Bạn đang đọc Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống – Chương 100: Về nhà
Hứa Hàm Yên cùng Hứa Như Yên được cứu tỉnh, ban đầu còn hét lên vì sợ hãi…
– AAAA!! Van cầu ngươi, xin tha cho ta! Đừng động vào ta!! Xin ngươi!!
– Bình tĩnh! Là ta!
Nghe được giọng nói quen thuộc, 2 nàng mở mắt ra, đập vào mắt là thân ảnh của Lăng Huyền Phong, lập tức mừng rỡ:
– Lăng thiếu gia! Là ngài đến cứu chúng ta!
– Ừm! Thanh nhi đâu? Sao chỉ có 2 người ở đây?
– Thanh tỷ… Hức hức! Thanh tỷ bị một nữ nhân mang đi rồi. – Hứa Hàm Yên nước mắt lưng tròng nói ra.
– Nữ nhân nào? Là ai? Của gia tộc nào?
– Tiểu nữ không rõ, chỉ biết là bà ta mặc một bộ váy màu xanh lam. Sau khi chúng ta bị bắt vào đây được một lúc, thì bà ta từ phía cửa sổ vô thanh vô tức đi vào, sau khi nhìn thấy Mục tỷ tỷ thì kinh ngạc, sau đó gọi nàng là cái gì “Thánh nữ”, sau đó trực tiếp mang nàng rời đi.
Thánh nữ? Mục Uyển Thanh là Thánh nữ? Thánh nữ của giáo phái nào vậy ta?
– Vậy bà ta có nói mình ở thế lực nào không?
– Ta nghe bà ta nói là tới từ cái gì Thanh Vân Các ở Ngọc Trì Sơn.
Ngọc Trì Sơn? Thanh Vân Các? Lăng Huyền Phong nhíu nhíu mày. Ngọc Trì Sơn hắn biết, nhưng không biết ở đó lại lòi ra một Thanh Vân Các nữa. Bỗng dưng nghe thấy tiếng thở dài từ phía Lý Mục, hắn quay sang hỏi:
– Ngươi có biết manh mối gì sao?
– Bẩm thiếu gia… Chuyện này… ta có nghe nói qua, nhưng không rõ ràng lắm.
– Nói!
– Thật ra… tứ muội vốn không phải là thân muội muội của chúng ta…
– Ừm! Ta cũng có nghi ngờ từ đầu, vốn các ngươi vốn không cùng họ. Hơn nữa các ngươi so với nàng lớn tuổi hơn không ít.
– Đúng thế. Thật ra hơn 10 năm trước, lão gia chủ đã giao nàng cho chúng ta, hơn nữa chỉ để lại một câu…
– Câu gì?
– “Chăm sóc nàng thật tốt, coi nàng như thân muội muội của các ngươi” – Lão nhân gia chỉ nói vậy.
– Gia gia của ta nói như vậy? Không có tiết lộ thân thế của nàng sao?
– Thiếu gia, chuyện này thuộc hạ nghĩ ngài nên hỏi lão gia tử thì hơn, chứ chúng ta cũng không biết gì cả.
Lăng Huyền Phong gật gật đầu. Xem ra trước khi đi tới học viện phải hỏi kỹ càng một phen.
– Thôi được rồi. Bây giờ chúng ta chuẩn bị về nhà. Nhị vị cô nương sau này có tính toán gì chăng?
– Bẩm thiếu gia, chúng tiểu nữ…. – Hứa Hàm Yên chỉ nói được vài chữ, sau đó trầm mặc.
– Hay là thế này, tạm thời các ngươi theo ta về, sau đó ta sẽ nhờ Tô Mị của Phục Ma Hội sắp xếp cho các nàng, được chứ?
– Như vậy thì tốt quá! Cảm ơn Lăng thiếu gia! – Hứa Hàm Yên mừng rỡ gật đầu.
– ————————————-
– Lý Mục. Ngươi có biết ở đế đô còn có 1 Lăng Gia nữa không?
Trên đường lớn, Lăng Huyền Phong hỏi Lý Mục. Bọn hắn đã rời Hà Gia trạch được 3 ngày. Trước khi đi cũng hăm dọa Hà Hữu Tài một phen, rằng nếu còn ức hiếp dân lành bá tánh thì không chỉ đoạn mỗi 2 chân nữa đâu, Hà Hữu Tài gật đầu như gà mổ thóc, vội vàng thề thốt. Sau khi tiễn đám ôn thần này đi, trực tiếp ngã từ trên xe lăn xuống, thầm thề từ giờ về sau tu chí làm ăn, không ức hiếp bá tánh nữa.
– Bẩm thiếu gia, chuyện này… thuộc hạ từ trước đến nay chỉ có biết huấn luyện, sau đó đi làm nhiệm vụ, không màng đến chuyện khác, cho nên…. – Lý Mục xấu hổ cúi đầu.
Lăng Huyền Phong lắc lắc đầu thở dài, xem ra chỉ có thể hỏi gia gia hoặc đại bá. Trên đường có chút nhàm chán, vốn hắn còn muốn hỏi thêm, nhưng nghĩ lại 2 tên đầu đất này chỉ biết có luyện võ rồi đánh nhau, chắc cũng không biết gì, đành tiu nghỉu thở dài. Nghĩ lại đến việc Mục Uyển Thanh bị bắt đi, hắn lại ngao ngán. Mẹ kiếp! Lão tử cần thực lực! Cần nhanh chóng luyện võ công! Không thể để thân nhân của mình bị bắt đi mà trơ mắt nhìn ra như vậy được. Trong mắt hắn tóe ra lửa. Thanh Vân Các! Dám bắt lão bà của ta đi mà không hỏi ý kiến. Nếu nàng bị tổn thương một cọng lông chân, lão tử không ngại dẫn người đi diệt Thanh Vân Các của các ngươi!
Hành trình trở về nhà chính thức đánh dấu chấm hết khi mọi người nhìn thấy cổng thành Thủy Mặc ở phía xa xa.
– Phù! Cuối cùng cũng về tới nhà.
Lăng Huyền Phong thở dài. Trên đường đi, mặc dù cười nói vô tư với mọi người, nhưng thần kinh hắn lúc nào cũng căng như dây đàn. Hắn không dám lơ là. Có trời mới biết rằng biết đâu trong một lúc bất cẩn, lại có sát thủ phi ra cứa cổ hắn một cái thì chỉ có nuốt hận mà đi ngắm gà khỏa thân thôi. Hiện tại đã tới phạm vi của Mặc Thủy thành, cho dù có sát thủ cũng phải cân nhắc một hai, dù sao không phải ai cũng có gan đi ám sát con em đệ tử một đại gia tộc ngay tại địa bàn của họ cả. Ngoài chuyện này ra, Lăng Huyền Phong cũng phải nhanh chóng thông tri cho đại bá biết về nội ứng ở Lăng Gia. Đó có thể là bất kỳ ai, hơn nữa hiện tại địch tối ta sáng, không cẩn thận rất dễ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
– —————————————-
– Đứng lại! Người tới là ai?
Đến dưới cổng thành, có một tiếng quát nghiêm nghị vang lên. Lăng Huyền Phong cũng không cảm thấy lạ, dù sao đấy là chức trách của họ, kiểm tra người ra vào trong thành là chuyện phải làm.
– Là ta! Lăng Huyền Phong!
Người lính gác cổng sau khi nghe được danh hào, thì lập tức cung kính:
– Hóa ra là tam thiếu gia! Xin mời vào!
Chốt chặn nhanh chóng được giải tán, Lăng Huyền Phong dẫn đầu đám người đi vào trong thành. Ở một nơi xa xa, có một bóng đen lên tiếng:
– Lăng gia tam thiếu đã trở về, mau chóng bẩm báo gia chủ!
Dứt lời, có một bóng đen bay vụt đi…
– Tam thiếu gia đã trở lại! Mau bẩm báo gia chủ!
Trước đại môn Lăng gia, một hộ vệ mắt khá tinh nhìn thấy người đi đầu chính là Lăng Huyền Phong, mặc dù hơi sững sờ vì tam thiếu gia thay đổi rất nhiều, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn sẽ nhận ra.
– Thiếu gia! Ngài đã trở về! – Một hộ vệ ôm quyền cúi chào.
– Ừm! Gia chủ đang ở đâu, mau mang ta tới gặp người!
– Hồi thiếu gia! Gia chủ đang ở cùng tam gia trong thư phòng uống trà, xin mời theo tiểu nhân.
Vừa nói, tên hộ vệ vừa liếc liếc nhìn con tuấn mã Lăng Huyền Phong đang cưỡi. Trong lòng hắn than thở, thật là một con thần tuấn, trông thật uy vũ. Đích thực, Ngọc Tiêu Dao chính là cực phẩm trong các loại cực phẩm bảo mã, dọc đường thu hút rất nhiều ánh mắt, nhất là nữ nhân, ánh mắt càng lộ ra vẻ si ngốc.
– Dắt nó vào trong, hơn nữa xây dựng riêng cho nó một cái chuồng, dùng loại cỏ tốt nhất. Ngươi yên tâm, nó rất biết nghe lời. – Lăng Huyền Phong phân phó một hạ nhân, sau đó nhanh chóng đi theo hộ vệ tiến đến thư phòng.
Trên đường đi, Lăng Huyền Phong nghe thấy một tiếng gọi:
– Tam ca!
Ngoái lại nhìn, hắn mỉm cười, đó là tứ đệ của hắn, Lăng Hiếu Kiệt. Hôm nay trông tinh thần của hắn vô cùng tốt, có vẻ như tu vi lại tăng tiến không ít.
– Tứ đệ! Ngươi khỏe!
– Tam ca! Có thời gian rảnh, ra võ đường! Ta muốn thu hồi lại mặt mũi!
Lăng Hiếu Kiệt sau đại hội luận võ bị đánh cho khá thảm, trực tiếp bị nội thương, hôn mê mất 1 ngày. Sau khi ở chỗ gia chủ biết được tam ca mà mình ngày trước khinh thường tu vi đã là Võ Sĩ cửu giai đỉnh, tùy thời tiến vào Võ Sư, trong lòng hắn hiện lên một đoàn lửa nóng. Không ngờ tam ca che giấu sâu như vậy! Không được, ta nhất định phải cố gắng, đột phá Võ Sư, khiêu chiến hắn, vãn hồi lại mặt mũi! Thế là Lăng Hiếu Kiệt điên cuồng lao đầu vào tu luyện. Không ngờ trong vòng một tháng trực tiếp đề thăng từ Võ Sĩ thất giai lên cửu giai, khiến cho các đệ tử khác trong gia tộc sùng bái không thôi.
– Ồ? Tứ đệ muốn khiêu chiến ta?
– Đúng! Lần trước bại dưới tay huynh! Ta tâm phục khẩu phục! Nhưng ta càng muốn đánh bại huynh! Sáng ngày mai ta sẽ khiêu chiến huynh, có dám nhận lời?
Lăng Huyền Phong buồn cười nhưng hắn không dám. Với công lực của hắn bây giờ, một ngón tay cũng có thể dí chết Lăng Hiếu Kiệt, nhưng hắn cũng hiểu trong gia tộc phải có ganh đua mới có thể tăng cường thực lực, cho nên hắn nhận lời, thầm nghĩ ngày mai ta đánh cho ngươi không quá thảm là được.