Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Chương 19: Đau nửa đầu và tinh dầu


Đọc truyện Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy – Chương 19: Đau nửa đầu và tinh dầu

10.1

Toàn bộ trợ lý và vệ sĩ đi theo Tạ Đắc đến Bắc Kinh được nghỉ xả hơi một buổi tối. Mọi người biết tin được nghỉ, vui vẻ dư hơi sôi nổi bàn luận sau lưng sếp chắc là hẹn hò với ai đó, hành trình bí mật như thế, bởi vì chuyện như thế này vô cùng hiếm thấy.

Đổng Toàn không quen thuộc Bắc Kinh, cũng không muốn cùng mọi người ra ngoài uống rượu, không chỗ nào đi, đành phải ngồi rảnh rang ở đại sảnh khách sạn cho hết thời gian. Anh lại nhớ đến cậu sếp trẻ tuổi mấy ngày nay hễ có thời gian là cao hứng bừng bừng đi học mấy trò ảo thuật với người trợ lý bên cạnh, lại kêu anh đi cửa hàng ảo thuật mua mấy thứ đạo cụ nho nhỏ về, như là bài tú lơ khơ, dây ruy băng, tiền xu, bó hoa các loại, mặc dù không nói rõ nguyên nhân, nhưng anh cũng đoán ra được là cậu muốn lấy lòng cô Tân.

Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ giữa đại sảnh giống như cơn mưa thủy ngân tầm tã trút xuống. Xuyên qua bức tường bằng kính, anh thấy chiếc xe của Tạ Đắc lao nhanh tới trước, két một tiếng dừng trước cửa. Anh đoán chắc là Tân Ý Điền cũng ở trong xe. Đã trải qua chuyện ”khách sạn Kính Tâm” lần trước, sợ cô đi vào thấy anh lại ngượng ngập, lập tức đứng dậy đổi chỗ ngồi, ngồi ở sofa trong góc khuất đưa lưng về phía cửa.

Xe đậu chỗ đó hồi lâu không thấy động tĩnh. Nhân viên khách sạn thấy tình huống không bình thường bèn tiến tới gõ cửa xe. Tạ Đắc một mình bước xuống, bước chân hơi chênh vênh, khi bước lên bậc thềm thì lảo đảo một chút, suýt chút ngã nhào. Cậu đẩy cửa ra loạng chà loạng choạng đi vào, Đổng Toàn phát hiện cậu không bình thường, mặt trắng như tờ giấy, lớp mồ hôi rịn trên vầng trán, trên khuôn mặt là vẻ đau đớn cố nén đến mức quen thuộc. Anh vội chạy đến, lo lắng hỏi: “Cậu Tạ, cậu làm sao vậy? Đau nửa đầu lại tái phát sao?”

Tạ Đắc xua xua tay, hơi thở mong manh nói: “Không sao, ngủ một giấc thì khỏe thôi. Anh đỡ tôi với.” Đổng Toàn khẩn trương đỡ về phòng, thấy cậu cắn chặt răng đến mức hai bên thái dương đều nổi hết lên, đường gân xanh trên đó thấy một cách rõ ràng, vội hỏi: “Có cần đi bệnh viện khám không?”

“Bác sĩ cũng không có cách nào, không chích thuốc giảm đau thì cũng là uống thuốc thôi. Đau một hồi thì đỡ thôi, dùa sao cũng quen rồi.” Tạ Đắc nói xong, cũng không chống chọi nổi, bịch một tiếng ngã trên giường.

Đổng Toàn biết lúc này cậu sợ ánh sáng, sợ lạnh, sợ ồn, chỉ mở ngọn đèn tường ở hành lang, và nhẹ nhàng khe khẽ kéo rèm cửa sổ lại, “Cậu Tạ, có muốn uống chút trà nóng không?”

“Không muốn gì hết, tôi chỉ muốn yên lặng ngủ một giấc.” Tạ Đắc thể xác và tinh thần đã bị thương nghiêm trọng, lại chịu đựng cơn đau đầu giày vò mình, cả người như hấp hối. Mặt cậu vùi trong gối đầu, hai tay áp chặt vào hai bên gối đầu, nhờ đó để giảm bớt đau đầu, nhưng mà không hiệu quả.


Đổng Toàn cũng hết cách, đành phải khép cửa ra ngoài.

Chứng đau nửa đầu của Tạ Đắc tồn tại đã lâu, trước khi phát tác không hề dự báo trước. Có đôi khi đang họp được kha khá, một trận đau đầu kéo tới, chỉ sau vài phút lại đỡ; có đôi khi là trời mưa dầm, bên đau đầu như muốn nổ tung, kéo dài liên tiếp mấy tiếng đồng hồ; có đôi khi là trước giờ đàm phán nửa tiếng, đến phiên cậu vào cuộc, đột nhiên lại không đau nữa…

Cậu cũng đi khám bác sĩ, bị kiểm tra xét nghiệm đủ loại, kết quả nhận được là do nhân tố tâm lý và tinh thần chiếm chủ đạo, nhưng tìm không ra phương án giải quyết triệt để tận gốc chứng đau nửa đầu, chỉ khư khư cậu phải giảm bớt lượng công việc, duy trì tâm trạng lạc quan, cậu tức giận sa sầm mặt bỏ đi.

Tạ Đắc đau nửa đầu lần này không chỉ phát tác kịch liệt, hơn nữa thời gian tiếp diễn vô cùng dài.

Đổng Toàn đợi bên ngoài đã hai tiếng đồng hồ, thấy cậu chưa có dấu hiệu chuyển biến tốt, liền bưng nước nóng và khăn mặt, vắt khô khăn mặt nóng đắp lên trán cậu. Cứ như thế liên tục thay khăn, hai tay anh bị nước nóng làm phỏng vừa đỏ vừa sưng. Anh đỡ Tạ Đắc đi toilet ra, phát hiện ánh mắt cậu trống rỗng không có gì, đồng tử màu đen không có tiêu cự, tay chân lạnh lẽo, nhưng ra giường phía dưới bị mồ hôi thấm ướt hết. Anh liền hoảng sợ, nói khẽ bên tai Tạ Đắc: “Cậu Tạ, chúng ta nên đi bệnh viện thôi!”

Tạ Đắc xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía anh cuộn tròn, khẽ lắc đầu, khăn mặt trên trán rơi trên giường. Đổng Toàn nhặt khăn mặt lên ném vào chậu nước, gấp đến độ không biết làm thế nào mới được. Anh không quen cuộc sống ở Bắc Kinh, sợ Tạ Đắc trách tội lại không dám huy động nhân lực, người quen biết duy nhất chỉ có Tân Ý Điền. Nhưng bây giờ trễ thế này, anh không dám tùy tiện quấy rầy cô. Nếu cậu Tạ và cô tối nay tiến triển thuận lợi, cũng sẽ không dẫn đến đau nửa đầu.

Anh bưng chậu rửa mặt đi đổ nước, chỉ nghe trên đất phịch một tiếng. Tạ Đắc cảm thấy dường như có người cầm cái đục đục vào đầu cậu, từng chút lại từng chút, giống như muốn khoét óc cậu ra, chưa bao giờ đau một cách đáng sợ thế này. Cậu thực sự chống đỡ không được, từ trên giường ngã xuống, lăn vài vòng trên sàn mới dừng lại. Cậu ngã thế này làm Đổng Toàn sợ hãi, cảm thấy xảy ra chuyện lớn. Dìu cậu lên giường nằm xong xuôi, lập tức ra ngoài cửa gọi điện cho Tân Ý Điền.

Tháo chuông phải đợi người buộc chuông.


Sau khi chấm dứt quan hệ với Tạ Đắc, Tân Ý Điền rầu rĩ không vui trở lại nơi ở, lòng cô như có gánh nặng ngàn cân đè ép căn bản làm cô không thở nổi. Cô không thiết ăn uống, cái gì cũng chưa ăn, nằm xuống liền ngủ, cơ thể rõ ràng rất uể oải, hết lần này tới lần khác thế nào cũng ngủ không được. Trong đầu chứa nhiều tâm tư ùn ùn kéo đến, quấy nhiễu khiến cô không yên lòng. Nằm trằn trọc trên giường suốt hai tiếng đồng hồ, cô dứt khoát đem laptop lên giường mở phim nhiều tập ra xem.

Khi nhận được điện thoại Đổng Toàn, bởi vì cô nhìn chòng chọc cái laptop đến nỗi buồn nuôn mắc ói, thân thể không tốt, tâm tình sa sút. Đổng Toàn nói vài ba câu về tình hình của Tạ Đắc với cô. Cô đầu tiên là trầm mặc, sau thở dài hỏi: “Anh Đổng, anh muốn tôi làm sao?”

“Tính tình cậu Tạ rất bướng, nhất là lúc sinh bệnh, tôi cần cô đến khách sạn một chuyến khuyên cậu ấy đi bệnh viện. Sáng mai cậu ấy có cuộc họp rất quantrọng, không thể vắng mặt.” Tình hình Tạ Đắc càng ngày càng không tốt, Đổng Toàn thứ nhất lo lắng, thứ hai cũng sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì bản thân không gánh nổi trách nhiệm này.

“Loại bệnh đau nửa đầu này, không phải đã nói đi bệnh viện cũng vô dụng sao?”

Đổng Toàn nhất thời bị cô hỏi đến nghẹn lời. Tân Ý Điền ở đầu dây bên kia suy nghĩ, nói: “Như vậy đi, tôi đi qua đó rồi nói sau, dù sao cũng không xa.” Cô ở trong lòng cười khổ một chút, trong lòng Tạ Đắc lúc này muốn giết cô cũng có, sao còn nghe lời cô.

Cô mang đồ đạc ra cửa. Đầu tiên là đi đến tiệm làm đẹp không được bắt mắt cho lắm ở gần khu phố, từ cửa sổ nhìn bên trong thấy đèn còn sáng, nhưng đã kéo rèm cửa, tất nhiên tiệm đã đóng cửa. Cô đứng ở ngoài gõ gõ cửa, nhẹ giọng gọi: “Tiểu Diêu, chị đã ngủ chưa?”

Một người phụ nữ ước chừng khoảng ba mươi tuổi đi ra mở cửa, mái tóc dài bù xù, mang dép lê, trên người đã thay áo ngủ, thấy cô, hơi giật mình, “Đã trễ thế này, có chuyện gì sao?”

“À, là như vậy, một người… thân thích, vừa gọi điện thoại cho em, đau nửa đầu phát tác, đau dữ dội lắm. Trình mát xa của chị không phải tốt sao? Có thể đi với em một chuyến không?”


Tiểu Diêu do dự, “Bây giờ hả?”

Cô lập tức nói: “Em gửi chị gấp đôi tiền, đi về bắt xe.”

Tiểu Diêu làm một vẻ mặt bất đắc dĩ, “Không phải vấn đề tiền bạc… Được rồi, coi như nể mặt em.” Chị đổi quần áo nhanh chóng, vừa cột tóc vừa tìm cao mát xa khắp nơi.

“Đừng dùng cao xoa bóp, em mang tinh dầu rồi. Đi thôi.”

Hai người bắt xe đến khách sạn Tế Châu nơi Tạ Đắc ở. Đổng Toàn xuống đón các cô. Tiểu Diêu theo anh đi vào phòng, vô cùng sốc, bám vào Tân Ý Điền nói khẽ bên tai: “Phòng Tổng thống! Người thân thích này của em làm gì thế? Không phải xã hội đen chứ?” Tân Ý Điền ngón trỏ tay phải đặt trên môi, nhẹ nhàng “Xuỵt” một tiếng. Tiểu diêu tỏ ý mình rất hồi hộp, nhỏ giọng nói thầm, “Ngộ nhỡxoa bóp không tốt, hay là có chỗ không hợp ý cậu ta, sẽ không bị đánh chứ? Đêm hôm khuya khoắt, cảm giác nơm nớp lo sợ.”

“Không đâu, chị yên tâm đi.” Tân Ý Điền xoa dịu chị, lập tức lại nói giỡn: “Nếu chị bị đánh, em là người đầu tiên lao ra giúp chị đánh lại.” Tiểu Diêu cười cười với chị, tâm trạng căng thẳng thả lỏng đôi chút.

Tân Ý Điền không vào phòng ngủ, mà đợi ở ngoài phòng khách. Cô lấy trong túi ra cái tráp gỗ dài khoảng bốn mươi centimet, rộng chừng ba mươi centimet, khi mở ra bên trong là từng lọ tinh dầu được sắp xếp ngăn nắp.

“Wow, nhiều thế!” Tiểu Diêu giương mắt nhìn, “Tinh dầu mát xa hiệu quả cực tốt, mắc lắm đó.” chị ghé sát vào nhìn, “Có thể dùng trực tiếp sao?”

Tân Ý Điền nhỏ giọng nói cho chị cách dùng, “Mấy thứ tinh dầu theo bài thuốc dân gian này đều có nồng độ cao, trực tiếp dùng sẽ tổn thương da. Chị trước tiên thử trộn tinh dầu bạc hà, hoa mộc lê, huân y thảo mỗi thứ một giọt trộn chung với dầu nóng, coi có hiệu quả hay không.” Cô lấy trong tráp gỗ lấy mấy lọ tinh dầu đã nói, căn dặn: “Loại tinh dầu này nồng lắm, nếu mát xa thân thể, dùng tí xíu là đủ rồi.”

Đổng Toàn dẫn Tiểu Diêu vào phòng ngủ. Chị thấy Tạ Đắc nằm trên giường, đau đến nỗi ngũ quan chụm lại, vội vã hòa tinh dầu ngồi xuống cuối giường, mát xa đầu cho cậu trước. Tinh dầu thực vật thiên nhiên tinh khiết tỏa ra mùi hương dễ chịu xoa dịu nỗi đau đớn trong lòng, tâm trạng tuyệt vọng của Tạ Đắc, dưới lực xoa bóp vừa phải của Tiểu Diêu, cơn đau nửa đầu tuy rằng không biến mất, nhưng cũng không làm người ta khó chịu nữa.


Sau khi cả đầu đều hoàn toàn thấm tinh dầu, triệu chứng đau đầu của Tạ Đắc đỡ hơn chút,tỏ ý muốn xoa bóp lưng. Tiểu diêu không dám có ý kiến khác, ra ngoài trao đổi với Tân Ý Điền về đổi cách phối hợp tinh dầu. Tân Ý Điền lộ vẻ khó xử, xòe hai tay nói: “Em cũng đâu phải thầy xoa bóp tinh dầu chuyên nghiệp… tự chị quyết định được rồi…”

Tiểu diêu dở khóc dở cười, “Haiz, chị còn tưởng em hiểu biết lắm, mới nãy xém chút bị em hù rồi! Được, đưa tráp cho chị, tự chị suy nghĩ cách làm.” Chị mang tráp gỗ đựng tinh dầu vào trong, xoa bóp hết lưng đổi thành gáy, hết gáy lại đến đầu, cho đến lúc hai tay xoa bóp đến đau nhức, mở miệng tỏ ý mình mệt rồi, Tạ Đắc mới buông tha chị.

Tân Ý Điền ngồi trên sofa ở phòng khách đợi đến khi ngủ luôn. Bị tiếng bước chân giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra thấy Tạ Đắc mặc áo ngủ tự mình tiễn Tiểu Diêu ra ngoài tỏ ý cảm kích, ngẩn ngơ một hồi, cúi đầu tránh né ánh mắt cậu, lẳng lặng ngồi thẳng người. Tạ Đắc vẫn cho rằng tiểu Diêu là do Đổng Toàn mời tới, đột nhiên nhìn thấy cô thì sắc mặc thay đổi, lạnh lùng quát: “Cô ở đây làm gì?” Lập tức phản ứng, nghiến răng nói: “Tôi sống hay chết, liên quan gì đến cô?”

“Không liên quan tôi, cho nên tôi đi.” Cô tức giận nói. Không phân biệt tốt xấu, không biết lòng người tốt. Hiện giờ cậu có sức mắng người rồi, xem ra đau nửa đầu đỡ rồi.

Cô cầm túi xách định muốn đi ngang qua cậu, Tạ Đắc đột nhiên vươn tay chặn cô. Cậu nổi giận nhìn chòng chọc cô, không nói một lời, ánh mắt âm u như lưỡi dao lăng trì thàn kinh yếu đuối của cô. Trong khoảng không tràn ngập không khí căng thẳng chạm vào là nổ ngay.

Đổng Toàn vẫn canh giữ bên ngoài phòng khách thấy thế nhanh chóng kéo Tiểu Diêu đi ra trước.

Tân Ý Điền chịu thua trận trong ánh mắt khiển trách lặng lẽ của cậu, run rẩy quay đầu đi, nhẹ giọng nói: “Cậu lại sao thế?”

“Cô lợi dụng tôi xong, mặc xong quần áo liền trở mặt không biết người, còn dám hỏi tôi vì sao?” Tạ Đắc càng nghĩ càng thấy mình nản lòng. Cậu đâu có làm gì sai, tối đó rõ ràng là cô tự nguyện!

Tân Ý Điền vội vàng chặn cậu, “Oái, dừng lại–, không cần nói khó nghe như vậy –” Mắt cô nhìn hướng cửa, vô lực vỗ vỗ trán, cắn môi nói: “Cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi. Tôi đi đây.” Cô thừa dịp cậu không chú ý, cấp tốc vụt qua người cậu.

Tạ Đắc thấy bộ dáng này của cô, lo sợ cậu như nước lũ và thú dữ, trong phút chốc sẽ bắt đầu tấn công cô, không có ngăn cản, nặng nề vùi mặt vào sofa nơi cô ngủ lúc nãy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.