Đọc truyện Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy – Chương 16: Tức giận không nói nên lời
8.2
Tân Ý Điền bỗng hiểu ra vấn đề. Có lẽ do Ngụy Tiên muốn vạch rõ với cô ta, cô ta không phục, do đó tìm đến tận cửa muốn mình khó xử. Biết tỏng đối thủ diễn trò phô trương thanh thế, lòng cô liền nhẹ nhõm, tựa vào sofa thong thả tự nhiên nhìn đối phương, nhưng không nói lời nào.
Loại dáng vẻ nắm chắc thắng lợi trong tầm tay của cô chọc giận Vương Nghi Thất. Cô ta nhướn mày cười nhạt nói: “Chị cho là chị thắng rồi? Còn sớm quá đó! Không tin, chúng ta chờ xem.”
Thuở bình sinh Tân Ý Điền không muốn nhất là gây thù hằn, nhất là phụ nữ. Kết quả chỉ dẫn đến hai bên cùng thiệt hại. Cô thở dài nói: “Nếu như một người phụ nữ tìm đủ mọi cách để quyến rũ một người đàn ông, huống chi người đó lại là phụ nữ đẹp, tôi không nghĩ rằng người đàn ông đó có thể chống lại sắc đẹp đó. Cho nên, tôi tin. Tôi và Ngụy Tiên có ba năm tình cảm, chúng tôi đã cùng nhau trải qua những ngày tháng gian nan, không bạn bè thân thích ở Pháp. Loại cảm giác sống nương tựa lẫn nhau, tôi nghĩ rằng cho dù cô không thể đồng cảm đi chăng nữa, nhưng chắc chắc có thể hiểu được.” Nói đến đây cô dừng lại, dùng giọng điệu chân thành mà tha thiết nói: “Tôi kết hôn với anh ấy, không phải bởi vì cô, cũng không phải bởi vì Tạ Đắc, là bởi vì tôi muốn kết hôn với anh ấy.”
Chí ít cho tới bây giờ, cô vẫn nghĩ như vậy, thành tâm thành ý mà nghĩ như vậy.
Vương Nghi Thất thoáng chốc bị sự thẳng thắn thành khẩn của cô áp đảo, nhưng nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường, hất cằm nói: “Chị cho rằng tôi thật sự tùy tiện đến mức miễn là đàn ông thì có thể lên giường tôi?” Đàn ông đối với Vương Nghi Thất mà nói chia làm hai loại, một loại là thấy được ăn được, còn có một loại là thấy được sờ không được. Tạ Đắc đối với cô mà nói chắc chắn là loại sau. Do đó cô buộc lòng phải thay đổi mục tiêu, có đôi khi khó tránh khỏi mang theo một loại tâm lý phá hoại.
“Tôi vẫn cho rằng cô thích… Tạ Đắc… Tại sao cô lại miễn cưỡng quấn lấy Ngụy Tiên không tha?” Để gạt bỏ sự cố chấp của cô ta, Tân Ý Điền thay đổi đề tài, mặc dù đề tài này khiến cô có cảm giác không được tự nhiên.
Không nghĩ đến việc này giống như ngòi nổ nhóm lên oán hận chất chứa trong lòng Vương Nghi Thất. Vương Nghi Thất dốc hết sức châm biếm cô: “Thì ra cô vì một Ngụy Tiên mà thật sự có thể vô tình như thế với Tạ Đắc! Ngay cả tôi cũng thấy đau lòng thay anh ta. Nữ thần trong lòng trước giờ chẳng thèm ngó tới anh ta, thậm chí vứt bỏ anh ta như dép rách, có thể hy sinh bất cứ lúc nào — “
Tân Ý Điền tức giận đến nung nóng mặt, cố sức nắm chặt hai tay vào nhau, thực sự không thể nhịn được nữa, lạnh lùng quát: “Cô nói đủ chưa?”
Vương Nghi Thất dừng lại đoạn cuối câu nói, nhíu mày nhìn như có chừng có mực, nhưng câu nói kế tiếp của cô khiến Tân Ý Điền hoàn toàn không khống chế được —
“Chị có phải bị lãnh cảm hay không?” Ngón trỏ tay phải cô đặt bên môi, ra vẻ thờ ơ hỏi.
Tân Ý Điền giống như bị người ta tát một bạt tai đau điếng, tím mặt đứng lên. Với cô mà nói đây chắc chắnlà một sự sỉ nhục cực độ. Cô quay ra căm giận Ngụy Tiên, đàn ông khi ở trên giường thật sự cái gì cũng đều nói hết! Cô trên cao nhìn xuống Vương Nghi Thất, ráng sức tỏ ra dáng vẻ khinh thường, miệt thị, thế nhưng cô không biết mình làm có thành công hay không. Cô ôm lấy quần áo, bỏ lại một câu: “Không còn gì để nói với cô.” Cũng không quay đầu lại mà đi. Kỳ thực càng giống như chạy trối chết.
Từ cửa hàng đi ra dưới ánh nắng mặt trời, cảm giác bị nước bẩn bắn vào người chẳng những không không tiêu tan, mà qua sự phơi nắng gay gắt, trái lại càng bốc mùi. Cảm giác thẹn quá hóa giận càng lúc càng nghiêm trọng. Cô không bắt xe, dọc theo ven đường đi nhanh về phía trước, càng đi càng nhanh, suýt chút là chạy. Dây kim loại trên túi xách đánh vào trước ngực, rất đau. Cô thở phì phò dừng lại, dúi đầu vào trong quần áo, im lặng tự hỏi mình: “Vì sao lại tức giận, phẫn nộ như vậy chứ?”
Bởi vì bị đâm trúng nỗi đau thầm kín.
Cô vẫn nghi ngờ mình là đứa lãnh cảm. Nhưng đây là chuyện riêng tư, cô chưa hề nói cho bất kỳ ai, kể cả bác sĩ. Cho nên Vương Nghi Thất không nể mặt mà bóc trần khuyết điểm cô như thế, cô đặc biệt không thể chịu được.
Phần lớn thời gian cô và Ngụy Tiên đều là ‘bộc phát cảm tình, lễ nghĩa chừng mực”. Thỉnh thoảng cảm xúc trào dâng, cô không có cách nào tập trung tinh thần, thay đổi cách thức giúp anh — Ngụy Tiên cũng đâu có nói gì đâu! Hơn nữa họ còn chưa kết hôn, sợ gây ra sai lầm, nên về mặt này có kiêng dè, chẳng lẽ như thế cô cũng làm sai sao?
Cô đứng giữa đường, tức giận không ngớt, chỉ hận tối đó không cho Ngụy Tiên một bạt tai. Cũng không biết anh ta nói hưu nói vượn những gì, để Vương Nghi Thất làm nhục mình như vậy.
Sự việc khác cô đều có thể đối phó như thường, cho dù là đau khổ, tuyệt vọng, sợ hãi, căm hận, những tâm tình tiêu cực kịch liệt này, cô đều có thể nghĩ ra cách hóa giải rất tốt. Duy nhất chuyện này, cô xấu hổ đối mặt, tâm tình nhất thời tìm không được chỗ phát tiết, bởi vậy canh cánh trong lòng, càng nghĩ càng giận, càng giận càng không biết làm thế nào mới có thể khôi phục trạng thái bình thường. Cô không hy vọng vì vậy mà sinh ra bóng ma tâm lý, ở mặt này khác với người thường.
Đây là lần thứ hai có người hỏi cô “Chị có phải bị lãnh cảm hay không”.
Lần đầu tiên là khi học đại học. Trong đại học, cô bắt đầu học cách kết giao bạn bè, nhưng đa số đều là các bạn gái. Có người chú ý đến, nói giỡn với cô: “Này, Tân Ý Điền, cậu cũng nên làm quen với các bạn nam đi, đừng lúc nào cũng đi chung với mấy bạn nữ ra ra vào vào, người ta còn tưởng cậu là đồng tính luyến ái đấy.” Bị mọi người xúi giục, cô thử qua lại với một đàn anh cùng khoa.
Đàn anh đó tên là gì, hình dáng ra sao, bây giờ cô nhớ không ra nữa, chỉ nhớ rõ họ Tôn. Mỗi lần gặp cô, trong miệng đều ngậm một cây kẹo mút. Buổi tối trong rừng cây hôn cô, cô nếm được trong miệng anh ta có vị ngọt đã bị lên men, lập tức đẩy anh ta ra. Có lẽ do trên mặt cô hiện vẻ chán ghét đả kích anh ta, anh hỏi không cần nghĩ ngợi: “Em có phải bị lãnh cảm hay không?”
Chuyện qua lại đó coi như bỏ mặc. Cô không cảm thấy thương tâm, ngược lại thở phào một hơi.
Nghĩ lại thấy giống như truyện cười. Nhưng mà bây giờ cô không thể trốn tránh, bắt đầu chất vấn bản thân, rốt cuộc là do vấn đề thân thể hay là vấn đề tâm lý? Nếu như có thể tìm được phương pháp giải quyết, tự nhiên sẽ tốt thôi. Cô vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên dừng lại, đối diện với cửa kính thủy tinh dọc đường làm bộ dạng hung thần dữ dằn, có vẻ không vui nói: “Sao tôi biết được? Tổng cộng chỉ có quen mỗi Ngụy Tiên là bạn trai thôi mà!”
Cứ như thế vô tri vô giác đi về khách sạn, lúc này trời đã tối đen. Màn đêm, đèn đường, dòng xe, cửa hàng, gió đêm, trời sao, những hình ảnh này như những cảnh quay trong phim cấp tốc hiện ra trước mắt cô. Mắt thấy khách sạn trong tầm nhìn, cô bỗng nhiên mất hết khí lực, đặt mông ngồi ngẩn ngơ trên thềm đá dài ven đường, không nhúc nhích. Cô có loại xúc động muốn đem quần áo trong tay ném hết vào thùng rác.
“Cứ biến thành đá như vậy cùng không tệ, so với bị tình địch làm nhục “lãnh cảm” còn tốt chán.” Cô cam chịu mà nghĩ vậy. Cả buổi chiều, chuyện này vẫn quanh quẩn trong đầu không đi, vững vàng chiếm giữ toàn bộ thể xác và tinh thần cô, giống như bén rễ đâm chồi.
Có cái bóng tiến gần phía cô. Cô khó khăn nhích người qua một bên nhường chỗ. Người mới đến không thức thời mà ngồi xuống phía bên trái cô. Cô cực kỳ không khách khí lườm lại, muốn kêu anh ta cách xa mình một chút. Ngẩng đầu thì thấy Tạ Đắc với nụ cười yếu ớt quay mặt sang nhìn cô.
Cậu với dáng vẻ tâm trạng không tệ, mà cô lại bê bết dường này.
Cô nhìn xa xa thấy chiếc xe vô cùng bắt mắt của cậu đậu trước cửa khách sạn, có lẽ đang chờ cô. Cô không có hứng nói chuyện, cũng không hỏi cậu có chuyện gì, ngẩn người nhìn thẳng vào một chỗ nào đó trong bầu trời đêm.
Tạ Đắc cũng không nói gì.
Thật kỳ lạ, trầm mặc như vậy lại không khiến người ta cảm thấy lúng túng. Cứ như thế trôi qua vài phút đồng hồ, cậu đột nhiên hỏi: “Có muốn ăn kem không?”
Tân Ý Điền nhìn theo hướng ngón tay cậu thấy một cửa hàng tiện lợi hai mươi bốn giờ, không nói gì. Cậu phủi phủi quần áo đứng lên. Đi vài bước, Tân Ý Điền gọi cậu hỏi: “Cậu có tiền lẻ chứ?”
Cậu ngây ra một hồi, “Có mang thẻ.”
Tân Ý Điền lấy toàn bộ quần áo trong túi nhựa đang ôm trong lòng ném xuống đất, lục lọi trong bao lấy một tờ tiền đưa cho cậu, nhún vai nói: “Hết rồi, chỉ còn mười đồng lẻ. Thôi kệ, mua chai nước giùm tôi.”
Cậu nhanh chóng quay lại với một hộp kem và một chai nước suối. Tân Ý Điền nhận hộp kem, hỏi: “Sao chỉ mua có một hộp? Còn cậu, không ăn sao?”
“Không đủ tiền. Máy cà thẻ của họ lại hư.”
“À, vậy cậu uống nước đi.”
Ban đầu cậu không có dấu hiệu gì, qua một hồi nhìn chằm chằm vào hộp kem của cô, nói: “Tôi cũng muốn ăn.”
Tân Ý Điền liếc cậu một cái, không đếm xỉa đến ánh mắt tha thiết và lời nói ám chỉ của cậu, kiên quyết từ chối: “Không được.” Nói xong cô múc một muỗng kem thiệt to cho vào miệng.
“Thôi bỏ đi, tôi ăn cơm.” Giọng cậu nghe có vẻ rầu rĩ.
“Tôi cũng đói bụng. Đi, ăn cơm thôi, tôi mời khách. Cho nên –” cằm cô khẽ nâng chỉ vào quần áo trên mặt đất, con mắt xoay tròn nhìn cậu.
Tạ Đắc tần ngần một hồi, cuối cùng khom người ôm lấy quần áo. Nhưng sắc mặt cậu càng lúc càng kém, lúc đi tới xe, gần như là ném quần áo vào ghế sau như vải rách, chỉ thiếu việc chà chà lên chúng nữa thôi.
Cô tùy tiện sai bảo cậu, thậm chí coi cậu như cu li, mà cậu, lại như được ăn mật. Cậu cảm thấy phẫn nộ vì bản thân mình lại tầm thường như vậy.
Cô hình như không thấy được, hỏi thẳng: “Cậu muốn ăn gì?”
Cậu không nói lời nào, chiếc xe như mũi tên rời cung phóng trên đường, sau một hồi rẽ trái ngoặt phải thì dừng lại trước một ngôi nhà có bề ngoài giống như nhà riêng. Tân Ý Điền xuống xe nhìn vào phía trong, đây là nhà hàng tư nhân nổi tiếng, nghiêng người nhìn Tạ Đắc, mở to hai mắt nói: “Đây là cậu trả thù hay là gây hấn? Hừ, tôi mời vẫn nổi đấy!” Nói xong ngẩng đầu sải bước đi vào.
Cô vừa vào liền gọi rượu. Tạ Đắc không ngăn cản. Hai người kèn cựa nhau trên bàn ăn, coi thức ăn trên bàn là quân địch, càn quét một trận.
Tân Ý Điền uống rượu không ít, không những tự mình uống, còn muốn Tạ Đắc cùng uống. Cô một tay cầm ly rượu, một tay chống cằm, làm vẻ mặt nghiêm trang nói: “Mặt mũi tôi không đủ lớn phải vậy không? Không mời được Tạ Tổng uống ly rượu này?” Lúc đầu Tạ Đắc không để ý đến cô, sau lại bị cô ép đến không còn cách, nổi nóng trừng cô nói: “Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, cũng đừng trách tôi. Đây là cô tự tìm tới.”
Cô thậm chí cùng cậu uống rượu giao bôi. Hai người tay kéo tay, mặt sát mặt, hơi thở nóng rực quyện vào nhau cùng một chỗ, Tạ Đắc uống đến toàn thân đều nóng lên.
Thừa dịp lý trí còn tỉnh táo, cậu ngăn cô, thở dài nói: “Được rồi, đi thôi.” Tân Ý Điền được cậu nửa dìu nữa ôm ngồi vào xe, đầu nghẹo vào kính xe mà ngủ, lộ ra một đoạn cổ trắng như bông bưởi.
Tạ Đắc nhìn cô say bất tỉnh nhân sự, dễ như trở bàn tay, nội tâm kịch liệt đấu tranh tư tưởng. Một lát, cậu thở dài, quay đầu xe chạy hướng khách sạn nơi cô ở.