Tôi Cùng Ánh Trăng Sáng Của Tra Công He Rồi

Chương 6


Bạn đang đọc Tôi Cùng Ánh Trăng Sáng Của Tra Công He Rồi – Chương 6


29/10/2022
Sắc mặt Thẩm Bích Tiêu rất khó coi.
Hắn đương nhiên hiểu ý của Tiêu Sở Dịch.
Vì sao lại đột nhiên trở mặt?
Vì sao không còn tin tưởng hắn?
Vì sao lại đòi lại những thứ mà cậu đã từng cho hắn?
—— Cậu không thích hắn nữa.
Chính là câu trả lời đơn giản như vậy.
Cho nên giờ phút này Tiêu Sở Dịch đang đứng thẳng lưng ở trước mặt hắn, không còn dáng vẻ thấp thỏm như trước nữa, thà có lệ kéo một người qua đường như vậy nói là tình yêu đích thực của mình.
Nhìn xem, hắn trong lòng cậu, còn không sánh bằng một người qua đường lần đầu gặp mặt.
Cậu không còn thích hắn nữa, nên hắn đối với cậu mà nói chẳng là cái thá gì.
Thẩm Bích Tiêu không nói rõ được nỗi uất ức và khó chịu trong lòng hắn đến từ chỗ nào.
Theo lý mà nói, sau khi trải qua cuộc tranh chấp này, tình yêu giữa bọn họ vốn không thể nào có thể tiếp tục kéo dài.
Nhưng ngầm hiểu lẫn nhau và thái độ có lệ của đối phương là hai chuyện khác nhau.
Theo như Thẩm Bích Tiêu tính toán, lẽ ra phải đem tên ngu này xoay vòng vòng, đến khi sự thật bại lộ, thì lại nhẹ nhàng vứt xuống một câu “Tôi chưa từng thích cậu.”
Mà chắc chắn không phải sau khi bị ép vào tình cảnh đáng xấu hổ này, rồi lại bị đối phương vứt cho một câu đó.

Tiêu Sở Dịch nhìn hắn, yêu hắn không phải là chuyện đương nhiên sao?
Cậu làm sao dám, làm sao dám vứt bỏ hắn giống như rác rưởi?
Lúc trước Tiêu Sở Dịch quấn lấy hắn, hắn chê cậu phiền phức, khi ở chung với cậu hắn đều phải dùng hai từ “Nhẫn nại”, mà ngay lúc này Tiêu Sở Dịch nói không thích hắn, hắn lại cảm thấy cả người khó chịu, tóm lại là hắn muốn nhìn thấy đối phương dùng bộ dáng hèn mọn mà ngưỡng mộ nhìn hắn.
Ngay lúc này lòng tự trọng của Thẩm Bích Tiêu đã bị đánh cho tan tác.
Trong lòng kích động hồi lâu cũng không thể bình tĩnh được, hắn chưa bao giờ thật sự nhìn chằm chằm Tiêu Sở Dịch như bây giờ, tựa như lần đầu tiên nhìn rõ người này, thậm chí còn quên nhìn người qua đường bên cạnh kia.
Thẳng đến khi người qua đường ngoài cửa hơi mất kiên nhẫn, đổi tư thế dựa vào cửa, cuối cùng lọt vào trong tầm mắt đám người.
Bộ dáng chân chính của người qua đường vô tội hiện ra trước mặt mọi người, cô gái gần cửa che miệng há hốc mồm.
Người đàn ông ở trước mắt nói đẹp có thể còn chưa đủ, đôi chân dài thẳng tắp, quầy tây trang đen phối với áo sơ mi trắng, cổ tay áo không cài, được vén lên trên cánh tay, làm giảm đi mấy phần nghiêm túc.
Nổi bật nhất đương nhiên là gương mặt xuất sắc kia, đôi chân mày đẹp như tranh vẽ, từng nét đều được vẽ đến “tinh xảo”, đôi mắt đào hoa ẩn hiện sau cặp kính gọng mỏng, như những vì sao trong đêm, đẹp và sâu thẳm.
Chỉ có điều gương mặt kia…!Trông quen quen.
Cô gái trong phòng len lén đánh giá người đàn ông, trong lòng sinh ra một chút nghi hoặc.
Đến cùng là gương mặt này đã thấy ở đâu rồi nhỉ?
Nếu như là một anh chàng đẹp trai như vậy không có lý nào cô không có ấn tượng gì.
Ánh mắt người qua đường vô tội đang đứng ở cửa rơi xuống trên cổ tay đang bị nắm lấy của mình, lại dời mắt về trên mặt Tiêu Sở Dịch, lười biếng nói: “…!Các người xong chưa? Trước tiên có thể buông tay tôi ra không? Nam nam thụ thụ bất thân.”
Thẩm Bích Tiêu nghe thấy tiếng nói khẽ giật mình, nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy rõ người nói, sắc mặt thay đổi: “Thịnh Dư Hàng?”
Thịnh Dư Hàng?
Cái tên này nghe có chút quen tai…

Tiêu Sở Dịch đang chuẩn bị buông tay người đàn ông này ra, nghe xong lời này liền suy nghĩ một chút, dư quang quét mắt đến phản ứng của Thẩm Bích Tiêu, trong đầu đột nhiên hiểu rõ.
Năm ngón tay vừa mới nới lỏng lại nắm chặt lại, trong lòng cậu có chút kích động – loại kích thích này.
Thịnh Dư Hàng, mẹ nó cái tên này không phải là ánh trăng sáng mà Thẩm Bích Tiêu suốt mười mấy năm nhớ mãi không quên trong kịch bản gốc kia sao!
Tiêu Sở Dịch vô thức nghiêng đầu, nhìn người qua đường ngoài ý muốn trúng thưởng kia, lại vừa lúc đối mặt với ánh mắt dò xét của đối phương.
Chẳng qua so về da mặt, Tiêu Sở Dịch tuyệt đối sẽ không thua, cho nên cậu giật mình một chút, liền công khai nhìn thẳng mặt của đối phương.
Không thể không nói, trong kịch bản Thẩm Bích Tiêu đem tiểu thiếu gia xem như thế thân của ánh trăng sáng cũng không phải không có lý do, chỉ nhìn mặt, hai người bọn họ xác thực cũng có chỗ giống nhau.
Không phải là loại đi ra đường người ta sẽ tưởng là anh em kia, mà là một loại khí chất thần thánh nào đó rất giống nhau —— có lẽ vì cả hai đều có ngoại hình sắc sảo và đẹp mắt, lần đầu tiên thấy sẽ tác động thị giác nên nhìn qua cả hai có chút giống nhau.

Đặc biệt là khi chỉ nhìn vào chính diện, cảm giác lệch vị trí mà ánh sáng và bóng tối chồng chéo lên nhau càng rõ ràng hơn.
Nhận thấy được ánh mắt bình tĩnh của Tiêu Sở Dịch, Thịnh Dư Hàng cũng kinh ngạc nhướng mày, bàn tay sắp tránh thoát cũng không khỏi dừng lại.
Anh duy trì tư thế như vậy quay đầu, trước tiên nhìn về phía người gọi anh ở bên trong căn phòng.
“Cậu là…” Ánh mắt Thịnh Dư Hàng quét một vòng trên người Thẩm Bích Tiêu, suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ ra tên của hắn, “Ai?”
Thẩm Bích Tiêu: “…”
Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt, suy sụp của người đàn ông trong phòng, vẻ mặt đáng thương như bị sét đánh, khoé miệng Tiêu Sở Dịch giật giật, không khỏi muốn giúp hắn ta khống chế nước trong não bảo hắn đừng có ooc* nữa.
*OOC có nghĩa “Out Of Character”, dịch sang tiếng Việt là “Không hợp với tính cách”.


Từ này là từ thường dùng để đề cập đến lĩnh vực diễn xuất, diễn viên.

Khi nói OOC là nói đến việc không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó.

( Nguồn: Từ điển viết tắt)
Sau khi chuyện ngoài ý muốn này xảy ra, Tiêu Sở Dịch cẩn thận nhớ lại kịch bản gốc một chút, không khỏi có chút hứng thú cong lên khóe miệng.
Phản ứng lần này của Thẩm Bích Tiêu có lẽ không phải là giả, dù là trong cốt truyện hay trong trí nhớ kiếp trước của nguyên chủ đều có một nỗi chấp niệm ám ảnh sâu sắc với vị ánh trăng sáng này.
Ngay cả khi về sau hắn quay sang yêu tiểu thiếu gia, cũng chỉ là sau cái chết của nguyên chủ, bởi vì nỗi cô đơn khi người thân xa lánh và nguyên chủ khi chết, cho nên mới nhớ lại cái tốt của nguyên chủ rồi sinh ra tình cảm muộn màng đó.
Bây giờ mọi chuyện còn chưa phát sinh, trong lòng Thẩm Bích Tiêu chỉ nghĩ đến vị ánh trăng sáng kia, bất ngờ không kịp đề phòng mà được nhìn thấy người mà hắn nhung nhớ, mất hồn mất vía cũng coi như là chuyện bình thường.
Còn người bên cạnh trùng hợp xuất hiện này “Ánh trăng sáng” ——
Nhớ lại trí nhớ của kiếp trước cùng kịch bản miêu tả, phản ứng của anh cũng không tính quá kỳ quái.
Cái bộ tiểu thuyết cẩu huyết ngược luyến này, chín mươi phần trăm đất diễn đều chỉ có hai nhân vật chính, những nhân vật khác không phải làm nền thì chỉ là công cụ hình người mà thôi, nhằm mục địch vì ngược nhân vật chính mà phục vụ.
Vị “Ánh trăng sáng” trước mặt này thuộc cái trước, người thật chưa hề chính thức ra sân, chỉ dựa vào một cái tên và một tấm hình liền tạo thành trận ngược luyến bên trong linh hồn nhân vật chính này.
Tiểu thuyết máu chó ngược vì lợi ích chứ không nói về logic, bên trong kịch bản gốc cũng không có nói về quá trình cụ thể Thẩm Bích Tiêu thích ánh trăng sáng như thế nào, chỉ giới thiệu sơ qua bối cảnh mà thôi.
Ánh trăng sáng cùng Thẩm Bích Tiêu là bạn học trung học, về sau anh chưa tốt nghiệp đã ra nước ngoài, cùng bạn học cắt đứt liên lạc.
Thẩm Bích Tiêu nhiều năm không gặp được người trong lòng, lại vẫn ghi tạc trong lòng, theo thời gian càng lâu, chấp niệm càng sâu.
Trong nửa sau kịch bản gốc, xuất hiện ảnh chụp Thẩm Bích Tiêu ôm ánh trăng sáng ngủ, kết quả bị Tiêu Sở Dịch nhìn thấy, về sau tiểu thiếu gia lại bị tên công cặn bã này hành hạ.
Bỏ qua thân phận người trong cuộc đi, Tiêu Sở Dịch rất có cảm tình với chàng trai bên cạnh này.
Trong trí nhớ kiếp trước của tiểu thiếu gia, ngoài mấy tấm ảnh đó ra, bản thân cậu ta cũng chưa từng nhìn thấy ánh trăng sáng, chỉ nghe được từ trong miệng Thẩm Bích Tiêu vẫn thường nhắc tới.
Thời điểm đó ánh trăng sáng vẫn luôn ở nước ngoài, cho dù thỉnh thoảng có về nước thì cũng không tụ tập này nọ, anh và Thẩm Bích Tiêu cũng không phải người chung một vòng, gần như không có cơ hội gặp mặt nhau.

Huống chi lúc cao trung quan hệ của Thẩm Bích Tiêu và ánh trăng sáng cũng không thể nói là tốt, không gặp mấy năm, anh sớm đã quên mất người này.
Nói cách khác, Thẩm Bích Tiêu hiện tại chỉ là một người xa lạ đối với ánh trăng sáng mà thôi.
Bất cứ ai biết mình bị lừa bởi một người xa lạ còn bị ôm rồi chụp ảnh cũng sẽ cảm thấy rợn người.
Tiêu Sở Dịch suy nghĩ một chút, nếu là cậu, có lẽ sẽ không nhịn được đem hắn băm thịt ngay tại chỗ.
Cảm nhận được ánh mắt Tiêu Sở Dịch nhìn anh càng lúc càng phát ra sự đồng tình cùng thương hại, Thịnh Dư Hàng chợt cảm thấy lạnh sống lưng, khi nghiêng đầu nhìn lại, lại chỉ thấy người kia khẽ cúi đầu, đếm kẽ nứt giữa những viên gạch trên mặt đất.
Phần gáy nhợt nhạt tạo cho người ta cảm giác yếu ớt dễ vỡ, vài sợi tóc rối xõa phía trên lộ ra vẻ đáng yêu và ngốc nghếch khi không nhìn mặt.
Thịnh Dư Hàng lại nhớ đến người mà mình gặp ở cửa toilet buổi sáng, cả người đầy vẻ mệt mỏi chật vật, giờ lại chồng lên với bóng người trước mặt.
Bên trong phòng xảy ra chuyện gì anh cũng không rõ lắm, nhưng có những người qua đường gần đó đang nói chuyện nhỏ nhẹ, anh nghe một vài thứ, rồi lại chắp nối lại câu chuyện.

Một ví dụ điển hình về sự thất bại trong hợp tác kinh doanh giữa chính mình và người yêu.
Cái chuyện này xảy ra trên thương trường nhiều không kể xiết, Thịnh Dư Hàng nghe nhiều gặp nhiều, cũng cảm thấy phiền chán, thấy người trong phòng ngốc lăng chậm chạp không nói gì, anh liền xoay người bước ra ngoài.
“Đi thôi.”
Thịnh Dư Hàng nắm ngược tay Tiêu Sở Dịch rồi dắt tay cậu đi.
Tiêu Sở Dịch ngẩn người, vô thức hỏi: “Đi đâu?”
Thịnh Dư Hàng quét mắt nhìn cậu một cái, cười khẽ: “Không phải cậu nói là muốn theo đuổi tôi sao? Trước khi bắt đầu hẹn hò thì ăn một bữa cơm trước đi.”
————————
Tuần sau tui bắt đầu thi giữa kỳ rồi không biết có ra chương được hong nữa nên nếu tui không ra chương được thì xin lỗi mọi người nhe •́⁠ ⁠ ⁠‿⁠ ⁠,⁠•̀
Chúc mấy bạn chuẩn bị thi giữa kỳ hoặc đang thi làm bài tốt nha, chúc mấy bạn thi tốt, trúng tủ, được điểm cao nè (⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)⁠.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.