Bạn đang đọc Tôi Cư Nhiên Bị Một Tên Nô ng Dân Cưỡng Gian – Chương 6
Canh gà cuối cùng vẫn không uống thành —— Chu Vũ còn muốn cho Nhiếp Ân Tây nếm chút mùi đau khổ, Nhiếp Ân Tây lại không cho gã cơ hội, víu ở trên người gã không xuống. Chu Vũ không nỡ lòng ngạnh túm hắn, hai người cuối cùng lảo đảo ngồi lên giường. Nhiếp Ân Tây vẫn quấn lấy gã không buông tay.
Nhiếp Ân Tây cũng không cho Chu Vũ cơ hội mở miệng, chính mình nằm nhoài trên hõm cổ gã nhỏ giọng khóc lên.
Lớn chừng này, Chu Vũ hiếm khi có tư vị tay chân luống cuống như thế. Nhiếp Ân Tây đầu xù cọ hai má gã, đôi môi ấm áp kề sát trên động mạch, nước mắt không ngừng nhỏ xuống. Gã nóng khó chịu.
“Nha, Vũ ca, anh, anh đừng lại nhốt em, em sợ…”
“Em sợ anh không để ý tới em…”
“Em, nha nha, em không phải cố ý. Em, em chính là nhớ nhà.”
“Em muốn về nhà…”
Chu Vũ đáy lòng cũng thấy có chút không đúng, thế nhưng trong lồng ngực trong mắt trong tai tất cả đều là thân ảnh của Nhiếp Ân Tây, gã một chút cũng không cách nào suy nghĩ, chỉ có thể bị động bị Nhiếp Ân Tây dẫn dắt dòng suy nghĩ.
Gã kỳ thực cũng chuẩn bị chịu dày vò —— gã biết làm như vậy là không đúng.
Chu Vũ là người hiếm thấy trong núi học đến sơ trung, nhận biết không ít chữ, là “người có ăn học”. Tuy rằng không nghĩ tới việc ra khỏi núi, nhưng cũng không phải giống đại đa số người trong núi không biết gì bên ngoài cả.
Phụ trách “Đi hàng” cũng không phải người trong núi, mà là người Mã gia trang ở ngoài mấy dặm, người sống trên núi gọi hắn lão Mã.
Đi hàng vẫn luôn có, trong núi xem ra là một nơi buôn bán tốt—— cưới vợ còn phải tiền cưới, mà tiền mua lão bà so với tiền cưới ít hơn nhiều. Hơn nữa ngày càng ít cô nương muốn gả vào núi, càng muốn gả ra ngoài thôn hơn. Người sống trên núi cưới vợ càng ngày càng khó khăn, này mới có chuyện mua tức phụ.
Chu Vũ chưa từng nghĩ mình sẽ mua tức phụ, ít nhất trong nhận thức nông cạn của gã, đem người bên ngoài nhốt trong núi là không đúng, hoặc dùng từ ngữ người sống trên núi đều sẽ không nghĩ tới, là trái pháp luật.
Thế nhưng gã cũng chưa từng nghĩ đến, gã sẽ gặp phải Nhiếp Ân Tây.
Gặp Nhiếp Ân Tây là tại một buổi chiều có mưa, gã và Chu Đại Trụ mới từ trong hồ trở về, từ chân núi đi lên liền thấy lão Mã lại chuyển hàng.
Chu Đại Trụ tuổi tác còn nhỏ, muốn đi xem chút náo nhiệt, Chu Vũ đối với chuyện như vậy bình thường sẽ không tham dự —— trên thực tế gã vốn cũng không thích nơi đông người, điểm này từ việc gã ở trên sườn núi có thể nhìn ra.
Chu Đại Trụ đẩy đoàn người ra xem bên trong, Chu Vũ cầm cái cuốc dựa vào một thân cây bên cạnh đoàn người, liếc mắt từ trong khe hở đoàn người thấy Nhiếp Ân Tây hôn mê.
Cho đến hôm nay Chu Vũ cũng không rõ ràng tại sao mình muốn mua hắn —— đó là một loại kích động rất khó giải thích được, có một âm thanh ở dưới đáy lòng Chu Vũ hò hét: Chính là hắn, hắn là của ngươi.
Nhiếp Ân Tây chỉ lộ ra gò má tinh xảo, hai má đỏ hồng hồng, có lẽ bị sốt không nhẹ, tóc tai bị mưa bụi xối ướt, một sợi lại một sợi khoát lên trên trán, cả người núp ở trong bao tải.
Lão Mã nước miếng văng tung tóe giới thiệu: “10 ngàn tam, thiếu một phân không bán, mang theo hàng này đi rất lâu, thôn cuối cùng, bán không được coi như xong!”
“Coi như xong” chính là bán vào kỹ viện.
Có thể lý giải, tuy rằng Nhiếp Ân Tây lớn lên đẹp đẽ, thế nhưng hiện tại cưới vợ đều yêu thích thân thể cường tráng, vừa có thể trồng trọt cũng có thể sinh con, đẹp đẽ cũng không thể ăn, huống hồ Nhiếp Ân Tây có vẻ có bệnh.
“Cô gái này thật thanh tú!”
“Dễ nhìn thì sao? Con gái trong thành đều yêu kiều đòi mạng.”
“Có thể giảm giá chút không?”
Lão Mã vỗ đi vô số cánh tay muốn mò người Nhiếp Ân Tây, đáp: “Một phân cũng không giảm, dẫn đi lâu như vậy, xuống giá bán thì thiệt chết à.”
Giá thật sự quá cao, trước đều bán sáu, bảy ngàn tám, chín ngàn.
Mắt thấy không ai mua, lão Mã đem bao tải cột lại, dự định cõng Nhiếp Ân Tây rời đi.
Không biết bao lâu,thời điểm Chu Vũ đứng ở trước đoàn người không kiềm chế nổi trái tim chính mình sắp phá lồng ngực mà ra, kiên định mà run rẩy nói: “Mã thúc, tôi mua.”
Chu Đại Trụ bên cạnh trợn mắt ngoác mồm, cái cuốc trong tay loảng xoảng ầm một tiếng rơi trên mặt đất.
Chu Vũ cực kỳ vui mừng mình đúng lúc mua lại Nhiếp Ân Tây, đem người ôm về nhà mới biết hắn sốt nghiêm trọng đến mức nào, tiếp tục như thế người không ngốc cũng chết, dù đến kỹ viện cũng không chống đỡ được.
Phát sốt phải dùng rượu thuốc lau người, gã trước tiên dùng nước nóng chà xát Nhiếp Ân Tây một lần, thời điểm mở nút áo tay đều run rẩy.
Chu Vũ mua một cái khăn mặt mới tinh, là gã chạy đến cửa hàng tốt nhất dưới chân núi mua, cho dù như vậy vẫn cảm thấy vải thô ráp tiếp xúc với da thịt nhắn nhụi ở trong tay. Gã nhẹ nhàng sát qua xương quai xanh, sát qua eo, sát từng chút một, chính mình phảng phất bị thuốc mùi rượu chưng hôn mê, đầu óc choáng váng, trong đôi mắt rót đầy màu da trắng loáng. Xuống chút nữa nhìn thấy hạ thân Nhiếp Ân Tây, trong đầu gã ầm một tiếng, cảm thấy mình hỏng rồi.
Gã thích một nam nhân.
Yêu thích tới không hề có đạo lý, lại không làm cho gã có chút nào ý nguyện lùi bước.
Chu Vũ từ nhỏ đến lớn đều trầm mặc ít nói, cũng không phải người tốt. Ngày thường thuận hướng phía trước đi vòng quanh. Ngoại trừ lớn lên vẻ ngoài “đoan chính” thì nhân sinh không có điểm sáng khác, lại không nghĩ rằng có thể gặp được một người khiến cho gã lấy hết dũng khí đuổi theo.
Chu Vũ rất nhanh quyết định, lưu lại Nhiếp Ân Tây, hơn nữa không thể để cho thân phận nam nhân của hắn bị phát hiện.
Tâm gã nhỏ nhen, tạm thời không rêu rao chuyện mua vợ, cũng ngừng liên lạc với sinh ý thảo dược bên ngoài, sợ có người thấy manh mối mà tìm đến. Gã nghĩ một loạt kế hoạch sau khi Nhiếp Ân Tây tỉnh lại—— gã muốn khiến Nhiếp Ân Tây cam tâm tình nguyện ở lại chỗ này.
Chu Vũ cũng từng ở vô số thời khắc xoắn xuýt: Không phải nên đem Nhiếp Ân Tây trở về sao?
Cho dù chưa từng thấy, gã cũng có thể tưởng tượng ra quỹ tích sinh hoạt của Nhiếp Ân Tây, người nhà chắc chắn tỉ mỉ che chở hắn, không cho hắn chịu một xíu khổ khó, nhất định là sinh sống ở một nơi sạch sẽ sáng sủa mới có thể nuôi ra dáng dấp tinh khiết như thế.
Hắn không có chuyện gì lại an vị trên mép giường nhìn chằm chằm Nhiếp Ân Tây, nhìn như vậy kỳ thực có thể rõ ràng phân biệt được Nhiếp Ân Tây là nam, bất quá tóc dài cùng tướng mạo tinh xảo khiến người ta ảo giác. Về phần vẻ ngoài, Nhiếp Ân Tây là người đẹp nhất Chu Vũ từng gặp.
Nhưng không chỉ bề ngoài.
Gã càng nhìn càng mê muội, cảm thấy Nhiếp Ân Tây chính là lễ vật trời cao đưa cho gã. Không phải thì tại sao trùng hợp như thế, lão Mã đi hàng nhận thức rất nhiều người, sao lại cố tình xem Nhiếp Ân Tây như nữ hài mà bán đến đây? Không phải thì tại sao tiền trong tay của gã vừa vặn có thể mua lại hắn?
Cuối cùng hắn tàn nhẫn quyết định.
Gã muốn đem Nhiếp Ân Tây ở lại chỗ này, dù gã biết làm như vậy không đúng, dù gã biết có một gia đình vì Nhiếp Ân Tây mất tích mà đau khổ.
Liền để gã sai đi, cho dù có trừng phạt hay chịu hậu quả thế nào cũng không đáng kể. Nếu như bây giờ bảo gã buông tay, gã không chịu được.
Nhiếp Ân Tây quấn lấy Chu Vũ khóc rất lâu, lúc đầu diễn chiếm đa số, có lẽ liên quan đến chuyện sống còn, kỹ năng diễn xuất cư nhiên cao lạ kỳ. Thế nhưng sau đó là chân tình thực cảm.
Hắn thật sợ sệt, cũng thật sự nhớ nhà.
Chu Vũ chỉ có thể ôm hắn thuận khí cho hắn, tâm lý dày vò đòi mạng —— gã đau lòng Nhiếp Ân Tây, cũng biết làm thế nào sẽ khiến hắn ngừng khóc.
Thế nhưng cố tình không làm được.
Gã ôm Nhiếp Ân Tây chặt hơn, trong tâm không ngừng nói xin lỗi.
Xin lỗi, sau này em quen ở đây sẽ tốt hơn, anh sẽ đối tốt với em.
Sẽ đối với em rất tốt rất tốt.
Hai người ôm nhau náo loạn một canh giờ, Chu Vũ mới nghĩ tới mở miệng dỗ hắn, cũng không biết dỗ thế nào, chỉ đơn giản nói : Đừng khóc, đừng khóc. Nhiếp Ân Tây dần dần im tiếng, một đôi mắt hồng hồng như thỏ, đem áo T-shirt kém chất lượng của Chu Vũ đều khóc ướt một mảng lớn.
Chu Vũ nghiêm túc lau nước mắt trên mặt hắn “Đừng khóc, anh đánh em là không đúng, sau này chỉ cần không chạy, anh sẽ không bao giờ đánh em.”
Nhiếp Ân Tây cúi đầu nhìn gã, nhìn nửa ngày liền dúi đầu vào trong hõm cổ, thật giống như vậy mới có thể tìm kiếm cảm giác an toàn.
Hắn rầu rĩ nói: “Em không chạy. Vũ ca, em không chạy.”