Bạn đang đọc Tôi Cư Nhiên Bị Một Tên Nô ng Dân Cưỡng Gian – Chương 30
Lúc Nhiếp Ân Tây tỉnh lại cảm thấy eo rất mỏi, giường mềm mại đã lâu không gặp thật giống như có thể đem hắn nuốt vào trong đó. Hắn sửng sốt hai giây, ký ức lần nữa tràn vào trong đầu, trước mắt hắn một mảnh đâm nhói, đâm hắn cơ hồ không thấy rõ mọi vật.
Không biết là tốt hay xấu, hắn về nhà.
Biểu ca hạ người nhìn hắn: “Tiểu Tây, sao vậy? Đầu còn đau không?”
Nhiếp Ân Tây nhìn thấy y lại bắt đầu chảy nước mắt, trên thực tế hắn không biết mình vì sao lại khóc, thế nhưng khóc xác thực làm giảm bớt một chút cảm giác đâm nhói trong mắt, hắn gọi “biểu ca” xong lại tiếp tục khóc, khóc đến cơ hồ không thở nổi, hắn thật giống như đã lâu không làm càn khóc như vậy. Nhiếp Viễn Đông luống cuống đưa giấy cho hắn, nói với hắn hết thảy đều đã qua, một loại cảm giác càng bi thương tuyệt vọng thuận theo tâm Nhiếp Ân Tây từ từ chìm xuống.
Thực sự tất cả đều đã qua sao?
Hắn khóc lóc nhớ lại Chu Vũ, nôn khan hỏi Nhiếp Viễn Đông: “Biểu ca, khụ khụ, Chu Vũ đâu? Hắn bị bắt sao?”
Nhiếp Viễn Đông mới biết hắn hỏi cái kẻ hư hư thực thực lừa bán người kia, tức giận nói: “Tiểu Tây không cần sợ, em muốn để hắn ở tù bao lâu?”
Ai biết Nhiếp Ân Tây khóc càng thương tâm, hắn nắm mạnh tay Nhiếp Viễn Đông: “Biểu ca, hắn không phải người xấu, hắn đã cứu em, anh đi nói với cảnh sát, thả hắn ra đi!”
Nhiếp Viễn Đông không thể tin gạt tay Nhiếp Ân Tây: “Tiểu Tây, em nói thật?”
Nhiếp Ân Tây càng sốt ruột, hắn nghiêng người thiếu chút lăn xuống giường, được Nhiếp Viễn Đông đỡ lấy: “Là sự thật, là thật, anh không được để cảnh sát hiểu lầm…”
Nhiếp Viễn Đông sắc mặt âm trầm, lúc y thay đồ cho Nhiếp Ân Tây đã thấy vết tích trên người hắn, hiện tại Nhiếp Ân Tây lại bộ dáng này, tự nhiên không khó suy đoán giữa hai người đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Là Nhiếp Viễn Đông phát hiện Nhiếp Ân Tây mất tích đầu tiên.
Hai người cùng nhau lớn lên, tuy ban đầu có thể nói y không quá thích biểu đệ tính cách âm nhu này, thế nhưng nhiều năm như vậy dù sao cũng có tình cảm, hơn nữa Nhiếp Ân Tây ngoan ngoãn đáng yêu, Nhiếp Viễn Đông lúc trưởng thành đặc biệt thích đùa cợt hắn, lúc trở thành một nam nhân thành công ngược lại càng sủng hắn hơn. Lần triển lãm đầu tiên trong đời Nhiếp Ân Tây chính là do Nhiếp Viễn Đông bỏ ra một số tiền lớn xử lý.
Nhiếp Ân Tây năm nay về nước, ở trong nhà mấy ngày mới đi ra ngoài. Nhiếp Viễn Đông đưa hắn đi làm quen không ít người trong thành, chính là để lót đường cho hắn, kết quả Nhiếp Ân Tây không những không cảm kích còn ầm ĩ với y một trận sau đó về nhà trọ của mình.
Lại sau, Nhiếp Ân Tây gọi điện cho thúc thúc nói mình muốn đi du lịch phía nam vẽ cây cối, có thể sẽ đi một khoảng thời gian rất dài. Nhiếp Viễn Đông lúc đó không chủ động liên hệ với hắn nhưng vẫn cấp cho hắn không ít tiền trong thẻ.
Trong vòng một tháng Nhiếp Ân Tây vẫn thỉnh thoảng gọi điện về, cũng có nhiều bạn mới, thế nhưng tháng sau lại bặt vô âm tín. Nhiếp Viễn Đông từ từ cảm thấy không đúng, lại gọi cho Nhiếp Ân Tây thì không thấy tiếp.
Cậu em họ kia giận lâu như vậy? Nhiếp Viễn Đông tra được đoàn du lịch của Nhiếp Ân Tây, gọi điện thoại cho hướng dẫn viên thì biết được lúc sau Nhiếp Ân Tây không đi cùng, mà cùng một nữ sinh tên Trần Thiến lên máy bay trở về.
Nhiếp Viễn Đông theo thông tin đó tìm cha mẹ Trần Thiến mới biết được đối phương đã mất tích một khoảng thời gian. Nhiếp Viễn Đông ở trong thư phòng nổi giận đùng đùng quăng điện thoại, nguyên một tháng, cư nhiên không ai phát hiện Nhiếp Ân Tây mất tích!
Tiếp theo chính là tìm kiếm không có điểm dừng, Nhiếp Viễn Đông không dám nói cho người cha cao tuổi chuyện này, chính mình vận dụng quan hệ tìm, mà có một số việc mờ ám tất nhiên không thể gọn gàng, Nhiếp Viễn Đông tìm tròn ba tháng cũng không ra tung tích, thật sự khó tìm, giống như mò kim đáy biển.
Lúc này nữ sinh tên Trần Thiến kia thông qua cảnh sát liên lạc, nghe Trần Thiến miêu tả, Nhiếp Viễn Đông sắp nổ tung tại chỗ. Nhiếp Ân Tây và Trần Thiến cùng bị lừa bán. Trần Thiến trải qua thiên tân vạn khổ mới từ trong núi trốn ra được, sau đó báo tin cho người thân Nhiếp Ân Tây.
Nhiếp Viễn Đông tạo áp lực cho cơ quan công an, phải phái thêm nhân lực đi tìm Nhiếp Ân Tây.
Cũng may Trần Thiến đủ thông tuệ lại kiên cường, cô ởtrong núi cũng không bị sỉ nhục, nói dối trên người mình có bệnh mới tránh đượcmột kiếp. Cô nhớ bộ dạng bọn buôn người, tại chỗ chỉ ra lão Mã, thuận lý thành chương tìm được nhà Chu Vũ.
Lúc Nhiếp Viễn Đông lên núi rất hồi hộp, y lo sẽ thấy thi thể Nhiếp Ân Tây hoặc gì đó khác, thế nhưng y nhìn thấy biểu đệ coi như hoàn hảo ở trong sân, tâm lý cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mà không phải tình huống xấu nhất.
Nhiếp Viễn Đông cuối cùng vẫn nhẹ dạ nghe Nhiếp Ân Tây, không tạo áp lực khiến người của đồn công an giam giữ Chu Vũ.
Nhưng việc này cùng thời điểm điều tra Nhiếp Ân Tây kiên trì nói Chu Vũ không gây cho hắn bất cứ thương tổn nào quan hệ rất lớn, công an cũng không quá nguyện ý quản chuyện trong núi, nếu Nhiếp Ân Tây đã nói không có, Chu Vũ cũng không tham gia đường dây tội phạm buôn người, sau khi làm xong thủ tục cuối tuần liền thả.
Cảnh sát nói với Nhiếp Ân Tây, Chu Vũ ở trong đồn tâm tình phi thường không ổn định, mỗi ngày đều kêu tên hắn, còn có khuynh hướng tự hại mình. Nhiếp Ân Tây nghe trái tim đều chảy máu, nhưng hắn cảm thấy không nên tiếp tục nữa.
Ngày Nhiếp Ân Tây lên máy bay về nhà là một ngày trời nắng đẹp. Máy bay chậm rãi cất cánh, tiếng ồn cực đại muốn đem màng nhĩ hắn xuyên thủng. Hắn nhìn tầng mây vụn ngoài cửa sổ, chậm rãi dựa vào ghế nhắm mắt lại.