Bạn đang đọc Tôi Cư Nhiên Bị Một Tên Nô ng Dân Cưỡng Gian – Chương 2
Suất ca nghe vậy gật gật đầu, chủ động dìu hắn ngồi lên sau đó đứng dậy rót nước cho hắn.
Gã trước tiên dùng phích nước nóng rót nước ra, có lẽ cảm thấy quá nóng, dùng hai cái bát quẫy một lúc mới đưa cho Nhiếp Ân Tây uống.
Nhìn gã ôn nhu làm một loạt động tác, Nhiếp Ân Tây càng cảm thấy quái dị hơn, vị suất ca này hẳn sẽ không thật coi hắn là vợ mà nuôi đi…
Hắn rất khát, tiếp nhận cái bát quan sát một lúc, xác định nước trong suốt mới uống, sau đó suýt nữa phun ra.
Lúc thường ở nhà uống nước đều đã qua làm sạch, dầu gì cũng là nước khoáng, Nhiếp Ân Tây lần đầu uống nước giếng, cảm thấy khó ở không chịu được.
Suất ca thấy hắn bộ dạng phi thường không khỏe, có chút khẩn trương lên.
Nhiếp Ân Tây cau mày uống toàn bộ. Bởi rất khát, nước này uống hai ba ngụm cư nhiên thấy quen, còn có thể nếm ra chút vị ngọt.
Nhiếp Ân Tây lau miệng, nói: “Tự giới thiệu một chút, tôi là Nhiếp Tây, Nhiếp trong Nhĩ Nhiếp, Tây trong đông tây nam bắc.”
Vì lý do an toàn, hắn không nói tên thật.
“Chu Vũ, trời mưa.”
“Vậy tôi gọi anh là Vũ ca nhé?”
Trong mắt Chu Vũ xẹt qua một tia cười, hai con mắt đào hoa khẽ cong dễ nhìn lạ thường, gật gật đầu.
“Vũ ca, như vậy đi, mười vạn, anh đem tôi về nhà, thế nào?”
Chu Vũ biểu tình lạnh xuống: “Không cần nhắc lại chuyện này.”
Nói xong gã không cho Nhiếp Ân Tây cơ hội phản bác, cầm chén trên bàn đi ra ngoài.
??
Hắn chuẩn bị một bụng lời nói không có đất dụng võ, cả việc cho vị suất ca này đến thành phố phát triển đều nghĩ ra rồi, giờ lại nghẹn vào, cực kỳ khó chịu.
Nhiếp Ân Tây nghe thấy âm thanh chốt cửa, tâm liền chìm xuống, buồn bực nện một quyền lên giường, trái lại làm chính mình đau, ôm tay thổi nửa ngày.
Khiến Nhiếp Ân Tây bất ngờ chính là, mấy ngày sau đó Chu Vũ không hề để ý đến hắn.
Sáng sớm Nhiếp Ân Tây còn chưa tỉnh dậy, điểm tâm và bữa trưa đã để trên bàn. Nhiếp Ân Tây phát hiện điểm tâm đặc biệt nhiều, hơn nữa bữa trưa không ai đưa cơm cho hắn, bởi vậy xác định đây là cả bữa trưa.
Dầu trong thức ăn hẳn là mỡ lợn, rất mặn, hơn nữa đem từ sáng sớm nên đến trưa liền nguội ngắt. Nhiếp Ân Tây cũng không làm được sự tình uống nước sôi ăn rau trộn, đồ ăn lại bốc lên mùi tanh, hắn cảm thấy thật ghê tởm, nên căn bản không động vào.
Cơm tối ngày đầu tiên là Chu Vũ đưa cho hắn. Nhiếp Ân Tây vừa mở miệng nói hai câu trả thù lao đưa hắn về nhà, Chu Vũ liền lạnh lùng liếc hắn, thần sắc cực không cao hứng, sau đó cấp tốc đóng cửa ly khai.
Nhiếp Ân Tây cực kỳ ảo não. Hắn ở trong phòng này dằn vặt một ngày, biện pháp gì cũng dùng mà không ra được, cũng không dám đụng vào đồ Chu Vũ, sợ gã sinh khí.
Hắn dằn vặt xong liền ngồi trên giường nghĩ sẵn trong đầu, kết quả không có người nghe!
Mấy ngày sau đó đều là một nam sinh thấp thấp đen đen đưa cơm cho hắn. Nhiếp Ân Tây thử cùng y nói chuyện nhưng đối phương căn bản nghe không hiểu tiếng phổ thông, vừa mở miệng chính là tiếng địa phương, Nhiếp Ân Tây một chữ đều nghe không hiểu.
Nhiếp Ân Tây sắp hỏng mất, loại hành vi này của Chu Vũ coi hắn như heo mà nuôi, không biết lúc nào thì bị cắt tiết, cảm giác như có đầu kiếm chỉa vào cổ làm cho hắn lúc nào cũng lo lắng đề phòng.
Liên tiếp mấy ngày Nhiếp Ân Tây đều ngủ không ngon, khỏi nói trong núi nhiều muỗi, hắn mỗi lần ngủ đều hận không thể cả người co vào trong chăn, vẫn là bị hun khó có thể ngủ. Bất quá mấy ngày nay hắn xem như triệt để miễn dịch với mùi vị bị tử thượng. Ban ngày Nhiếp Ân Tây ngẫu nhiên sẽ thấy trên đất có một loại sâu thật dài bò qua. Ban đầu hắn rít gào nhảy lên giường, sau đó cũng chỉ là sởn cả tóc gáy, co lại ở trên giường xem nó bò đến đâu.
Đêm đó, ác mộng của Nhiếp Ân Tây ngoại trừ bị Chu Vũ phân thây nhiều hơn một cảnh: Bị sâu cắn chết.
Hắn còn mơ thấy nhà trọ nhỏ sáng sủa sạch sẽ của mình, mơ tới điện thoại di động của mình, mơ tới hắn tình cờ đánh du hí một hai lần liền cảm thấy chán, còn có nhà hàng Pháp làm sườn bò tuyệt nhất, dự định du lịch về thì xem triển lãm tranh của hắn.
Hắn nghĩ hắn sẽ không bao giờ chán loại sinh hoạt nhịp điệu cao trong thành phố. Đạp nền nhà lồi lõm dưới chân, nhìn căn phòng trang hoàng như thế kỷ trước, Nhiếp Ân Tây cơ hồ oán hận mình, tại sao không nghĩ đến không nên chạy tới nơi hẻo lánh này du lịch? Trong công viên bên bờ biển nơi nào mà không thể vẽ vật thực? Tại sao lại bò lên núi?
Có vài thứ chỉ khi mất đi mới thấy quý trọng, Nhiếp Ân Tây nghĩ mình đã rõ ràng đạo lý này từ lâu, mà không nghĩ tới còn có thời khắc hối hận như vậy. Hắn bị vây trong căn phòng này, dần rõ ràng so với nỗi sợ càng làm người ta sợ chính là cô độc.
Khiến Nhiếp Ân Tây thống khổ còn có vấn đề bài tiết. Dưới giường thả một cái bình có nắp đựng nước tiểu, là nam hài thấp thấp lấy cho hắn, Nhiếp Ân Tây lúc đó mặt đều tái rồi, nhưng khi hắn nghẹn đến không chịu được, hắn vẫn phải khuất phục.
Ngày thứ năm, Chu Vũ đem cơm cho hắn. Nhiếp Ân Tây vừa thấy gã tiến vào liền từ trên giường bắn lên: “Vũ ca! Anh muốn bao nhiêu tiền tôi sẽ đưa bấy nhiêu! Anh yên tâm tôi sẽ không báo cảnh sát! Tôi thề!”
Chu Vũ liếc hắn một cái, thả đồ xuống liền đi.
Nhiếp Ân Tây thật sự muốn chết. Hắn vừa đói vừa mệt, liên tục mấy ngày chỉ ăn điểm tâm, đói đến mức chỉ có thể nằm trên giường nghĩ bậy nghĩ bạ, cả người gầy đi trông thấy.
Hắn nằm trên giường, trong bụng truyền đến từng cơn đau đớn, xung quanh yên tĩnh làm hắn sợ hãi. Hắn nhìn từng mảnh gỗ xếp chỉnh tề trên nóc nhà, nước mắt bất tri bất giác từ trong hốc mắt chảy ra.
Hắn nghĩ, lần sau Chu Vũ đến, hắn nhất định sẽ không lại nói chuyện rời đi.
Nhiếp Ân Tây chuẩn bị kỹ càng, Chu Vũ lại không trở lại.
Hai ngày sau đều là nam hài thấp thấp kia đến đưa cơm. Nhiếp Ân Tây không ngừng khoa tay bảo gọi Chu Vũ đến, nam hài khó hiểu nhìn hắn, không dám nói nhiều, để đồ xuống liền rời đi.
Chu Vũ vạn nhất không đến nữa thì sao bây giờ?
Giả thiết này làm Nhiếp Ân Tây càng ngày càng hoảng hốt. Tinh thần hắn trở nên bất thường, nghĩ đi nghĩ lại nước mắt liền tách một tiếng rơi xuống.
Hắn muốn về nhà…
Hắn nên làm gì nha…
Lúc Nhiếp Ân Tây tính đến ngày thứ tám, Chu Vũ rốt cuộc xuất hiện.
Hắn mở cửa, Nhiếp Ân Tây bị ánh sáng đột ngột chiếu vào, lập tức nhìn về phía cửa. Thân hình cao lớn của Chu Vũ đắm chìm trong dương quang, ngũ quan lập thể làm người ta không dời nổi mắt.
Chu Vũ mới khóa kỹ cửa đem thức ăn để xuống, Nhiếp Ân Tây liền giày cũng không đi chạy tới, nắm cánh tay gã, ngửa mặt lên nhìn.
“Vũ ca, Vũ ca, tôi nguyện ý lưu lại, anh đừng bỏ rơi tôi.”
Chu Vũ nhìn khuôn mặt hắn, lúc Nhiếp Ân Tây mới tới trên mặt còn có chút thịt, qua mấy ngày đói bụng chút thịt ấy liền không còn, hiện ra đôi mắt càng to hơn, tròn vo giống như động vật nhỏ, bên trong ngậm nước như một giây sau có thể khóc lên.
Dựa theo kế hoạch của Chu Vũ, phải bơ hắn nửa tháng không nói chuyện với hắn.
Nhưng nhìn hắn lôi cánh tay mình dáng vẻ đáng thương, Chu Vũ mềm lòng.
Lúc Nhiếp Ân Tây hôn mê, gã thường ở bên mớm thuốc cho hắn, cơ hồ khắp người mỗi một tấc da thịt đều trắng trẻo mềm mại bất đồng với mình. Chu Vũ càng ngày càng rõ ràng, Nhiếp Ân Tây không thuộc về nơi này, không thuộc ngọn núi hoang vu lạc hậu này, là gã kiên quyết giữ Nhiếp Ân Tây lại. Gã nhìn thụy nhan điềm tĩnh của Nhiếp Ân Tây, trong lòng âm thầm thề, coi như ở trong núi, gã cũng có thể đem người nuôi giống như trong thành phố.
Gã thở dài, đem Nhiếp Ân Tây ôm ngang lên, hai ba bước đặt trên giường.
Nhiếp Ân Tây thật sự sợ rồi, hắn một chút cũng không phản kháng, treo cánh tay trên cổ Chu Vũ. Thời điểm Chu Vũ đem hắn đặt trên giường, Nhiếp Ân Tây sợ gã đi liền lấy tay quấn chặt cổ gã. Chu Vũ tốt tính ngồi ở bên giường, mặc động tác của hắn.
“Tại sao không ăn cơm?”
Nhiếp Ân Tây không dám đem lời xoi mói nói ra, nhăn nhó đáp: “Khẩu vị không tốt…”
Chu Vũ nhíu mày, ca này khó, bọn họ ở trong núi từ bé đến lớn chưa từng nghe có bệnh khẩu vị không tốt. Có thể ăn là tốt rồi, nhất định là tật xấu của người thành phố yếu ớt.
Nhiếp Ân Tây thấy gã cau mày liền sợ, vội nói: “Sau này tôi nhất định sẽ ăn thật ngon. Vũ ca, anh đừng nóng giận.”
Chu Vũ nhìn bộ dáng tội nghiệp của hắn, trong lòng một mảnh mềm mại, nói: “Tôi không sinh khí. Có phải cơm ăn không ngon? Cậu muốn ăn gì?”
Chu Vũ chịu để ý đến hắn, không coi hắn như người trong suốt là ân tứ lớn lao, Nhiếp Ân Tây tự nhiên không dám thiêu tam kiếm tứ, lắc đầu một cái: “Tôi đều ăn. Vũ ca, anh đừng lại không để ý đến tôi. Tôi sai rồi.”
Chu Vũ sờ sờ đầu hắn: “Ăn cơm thật ngon, gầy không dễ nhìn.”
Nhiếp Ân Tây điên cuồng gật đầu.
“Ăn chút cơm đi. Buổi trưa tôi lại tới.”
Thấy Nhiếp Ân Tây rốt cuộc thái độ mềm xuống, Chu Vũ cũng không khỏi có chút cao hứng. Có bước thức nhất thì có bước thứ hai, gã tin Nhiếp Ân Tây cuối cùng sẽ chịu ở lại chỗ này, cùng gã hạnh phúc sinh sống.
“Vũ ca, có thể ăn với tôi không?” Nhiếp Ân Tây nhìn gò má nhu hòa của gã, cẩn thận từng li từng tí một hỏi.
“Tôi còn phải xuống hồ, buổi trưa sẽ trở về.”
Nghe Chu Vũ nói buổi trưa sẽ trở lại, Nhiếp Ân Tây đôi mắt lập tức sáng lên.
“Há, kia, buổi trưa anh về sớm một chút.” Nhiếp Ân Tây kéo cổ tay gã nói.
Chu Vũ tâm lý tràn đầy một loại cảm giác kỳ dị. Từ sau khi cha mẹ mất, một mình gã sống trên núi, dần dần quên mất người một nhà là khái niệm gì.
Hiện nay, có một người gã liếc mắt liền vừa ý, người đó nói muốn gã về nhà sớm, Chu Vũ không tự chủ mỉm cười gật đầu.
Nhiếp Ân Tây thấy gã đáp ứng, buông lỏng cổ tay ra.
Không còn cảm xúc âm áp kia, Chu Vũ sờ cổ tay mình, có chút mất mát.
Gã hiếm khi có một loại dục vọng không muốn đi làm muốn ở nhà.
Nhưng gã phải đi làm việc nhà nông, nếu không làm sao nuôi sống tiểu thiếu gia này.
Chu Vũ thông báo vài câu, sau đó như cũ đóng cửa lại. Cũng không phải gã không muốn thả Nhiếp Ân Tây, thật sự trên núi quá nguy hiểm, gã sợ hắn một mình ra ngoài chạy loạn.
Chu Vũ vừa ra khỏi cửa, Nhiếp Ân Tây phảng phất như bị rút xương cốt tê liệt ngồi trên giường một lúc, sau đó bò lên như giận hờn mà từng ngụm ăn bánh cao lương, uống cạn cháo hoa.
Nếu Chu Vũ thấy hắn khó nuôi, trực tiếp vứt hắn trong núi thì sao giờ? Ôm ý niệm như vậy, Nhiếp Ân Tây cưỡng bách mình nhai loại đồ ăn dự trữ này, càng ăn càng oan ức.
Hắn lúc nào thì chịu qua khổ như thế? Ăn mặc đi lại không hợp ý, còn phải đi lấy lòng người khác.
Hắn một bên nghiền ngẫm, nước mắt không tự chủ tí tách rơi xuống, rơi vào trong bát, lại uống vào.