Bạn đang đọc Tôi Cư Nhiên Bị Một Tên Nô ng Dân Cưỡng Gian – Chương 19
Về phía Chu Vũ, dùng tốc độ nhanh nhất đưa Vương bá đến phòng khám bệnh, gọi người báo cho con Vương bá, liền vô cùng lo lắng chạy về.
Càng chạy, Chu Vũ càng căng thẳng, gã giống như muốn tự tay vạch trần một kết quả vô cùng trọng yếu, kết quả này gần trong gang tấc, gã lại không có dũng khí xem.
Chạy một lúc đã đến chỗ gã và Nhiếp Ân Tây đứng lúc trước, Chu Vũ từ xa nhìn lại, không có ai, mũ rơm trên bờ ruộng cũng rất rõ ràng.
Chu Vũ lẩm bẩm an ủi mình: “Tây Tây, Tây Tây hẳn là ngại phơi nắng, trốn dưới cây rồi, nhất định là vậy.”
Gã từng bước từng bước đi tới, nện bước đặc biệt dài đằng đẵng, trước tiên nhặt cái mũ cỏ nhỏ kia lên xoa nhẹ hai lần mới tiếp tục tới gần cây liễu.
Gã thử thăm dò gọi: “Tây Tây?”
Không ai trả lời.
Chu Vũ nhìn như bình tĩnh tiếp nhận sự thực này, dù tâm lý ê ẩm cơ hồ muốn nổ tung.
Gã tự nhủ: “Không quan trọng lắm, trước tiên tìm theo con đường Tây Tây đi xuống kia.”
Chu Vũ thuận theo vết tích Nhiếp Ân Tây đạp ra đi xuống, gã càng chạy, tâm lý càng như một cây đuốc cháy càng vượng, hận không thể ngẩng mặt lên trời hò hét gào thét mới có thể phát tiết ra ngoài, phẫn nộ mang đến cho gã động lực, gã đi rất nhanh, không bao lâu đã đến nơi Nhiếp Ân Tây gặp Ngụy Ngọc Phân.
Ngụy Ngọc Phân vẫn ở đó, Chu Vũ âm trầm trừng mắt nhìn cô ta, đôi mắt đỏ cơ hồ có thể chảy ra máu, lạnh như băng hỏi: “Cô có nhìn thấy vợ tôi không, chính là người cô gặp trên núi lần trước.”
Ngụy Ngọc Phân cũng bị gã nhìn đến co rúm lại, biểu tình của Chu Vũ thật sự khiến người khác sợ hãi, cô không khỏi liên tưởng tới vết tích xanh tím trên người Nhiếp Ân Tây, phút chốc trong đầu đã có suy đoán.
Chu Vũ tuy rằng nhà nghèo nhưng lại có dáng dấp đẹp trai, vừa không có cha mẹ phải hầu hạ, ở trong núi không đến nỗi không cưới được vợ. Nhưng hiện tại xem ra, Chu Vũ có ham mê đánh lão bà, sợ cưới người ở gần mà đánh đập sẽ khiến người ta đàm tiếu, cho nên mới mua một bà vợ để tùy ý đánh chửi?
Lúc nãy thấy cô gái kia gầy lợi hại, trên cổ trên cánh tay đều là vết thương, chắc chắn bị đánh không nhẹ, Chu Vũ ra tay quá tàn nhẫn.
Ngụy Ngọc Phân trong lòng suy tính, đáp: “Em không biết, nhưng vừa nãy có một người tóc vàng hỏi em vào thị trấn đi thế nào, em đã chỉ đường.”
Chu Vũ cơn giận xông lên đỉnh đầu, gã cơ hồ muốn bóp cổ Ngụy Ngọc Phân chất vấn ả: Quản việc không đâu tại sao không chết đi? Tại sao lại chỉ đường? Kia là người của gã, tại sao không ngăn cản hắn?
Chu Vũ tuyệt vọng nhắm mắt lại, dựa theo tình hình này, gã đuổi theo Nhiếp Ân Tây, Nhiếp Ân Tây cũng đã không sai biệt lắm đến huyện thành.
Đầu óc gã hơi động, chạy về phía một nhà trong thôn.
Thời điểm Chu Vũ tìm tới Mã ca, Mã ca đang ở trong phòng hút thuốc phiện. Chu Vũ nói rõ ý đồ của mình, Mã ca nở nụ cười, ống hút trong tay khói bay lượn lờ, nói: “Vợ cậu cũng có bản lãnh đấy, dám chạy trốn khỏi thôn.”
“Làm phiền Mã ca.”
“Không cần khách sáo, bất quá các anh em vất vả một hồi, thế nào cũng phải cấp chút phí bồi dưỡng chứ.”
Chu Vũ bình tĩnh nhìn chằm chằm mặt đất: “Chỉ cần có thể đem hắn mang về, bao nhiêu tiền cũng được.”
Mã ca thoải mái cười to, ra cửa gọi năm sáu người đang nghỉ ngơi trong sân.
“Đi, lái xe tản ra tìm kiếm, giúp Chu Vũ tìm tức phụ như thiên tiên này, các ngươi đều gặp rồi.”
“Khổ cực các anh em, tìm hắn mang về là được, ta sẽ tự mình quản giáo.”
Chu Vũ không đi tìm, gã chán chường ngồi trên ghế, hình ảnh Nhiếp Ân Tây mỉm cười phất tay với gã, đáp ứng gã sẽ không đi một lần lại một lần chiếu lại trong đầu gã.
Một khắc không thấy Nhiếp Ân Tây kia, trong lòng Chu Vũ có thứ gì đó răng rắc vỡ vụn, có thể là mộng đẹp gã tự mình thêu dệt, cũng có thể là ngụy trang kín kẽ không một lỗ hổng của Nhiếp Ân Tây.
Gã sớm nên nghĩ đến, thế giới bên ngoài đặc sắc như vậy, thoải mái như vậy, Nhiếp Ân Tây sao sẽ cam tâm tình nguyện bởi vì chút tình cảm buồn cười mà lưu lại trong rừng sâu núi thẳm này.
Nhiếp Ân Tây đi, gã không chịu được, gã sẽ nổi điên, đã từng trải qua thời gian tốt đẹp, gã không chịu được cuộc sống lạnh lẽo như trước đây chưa có Nhiếp Ân Tây. Gã cần nụ hôn của Nhiếp Ân Tây, ôm ấp của Nhiếp Ân Tây, tất cả của Nhiếp Ân Tây.
Chu Vũ kỳ thực gần như phát điên, cũng không biết lúc thủ hạ Mã ca đưa Nhiếp Ân Tây trở lại có thể phát hiện hắn là nam hay không, hoặc giả chính Nhiếp Ân Tây tiết lộ, coi như bị người trong thôn đánh đập, xương sống bị đâm nát, gã cũng tuyệt đối không buông tha Nhiếp Ân Tây, gã tuyệt đối sẽ không buông tay.
Âm thanh máy kéo leng keng leng keng từ xa tới gần, Chu Vũ há hốc mồm, không phát ra âm thanh. Gã hai ba bước chạy tới, nhìn thấy một Nhiếp Ân Tây cả người tàn tạ.
Má phải sưng lớn, khóe miệng còn vết máu khả nghi, cánh tay và bắp chân đều bị trầy da, đầu gối nghiêm trọng nhất, có một vết thương đang ồ ồ chảy máu.
Thần trí Nhiếp Ân Tây coi như tỉnh táo, hắn nỗ lực đỡ cạnh xe, dùng nửa bên khuôn mặt sưng tấy mang theo vết thương cười quỷ dị với Chu Vũ.
“Hiện tại không cần giả vờ nữa, tôi đem lời này nói ra. Chu Vũ, anh có bản lĩnh thì giam tôi cả đời, nếu không, lần sau tôi nhất định sẽ tiếp tục chạy.”