Bạn đang đọc Tôi Cư Nhiên Bị Một Tên Nô ng Dân Cưỡng Gian – Chương 13
Nhiếp Ân Tây chán nản mệt mỏi rút lui vài bước ngã xuống trên giường, cảm xúc đôi môi Chu Vũ ở trên trán hắn lưu xuống giống như gợn sóng từng vòng lăn vào trong lòng hắn, phiền hắn, làm cho hắn hận không thể điên cuồng hò hét rít gào để phát tiết.
Không, này vô dụng.
Hắn tê liệt một hồi liền lên tinh thần, chính mình ở trong phòng làm một chút động tác kéo duỗi thể hình đơn giản, tăng cao thể lực của mình.
Nhiếp Ân Tây một bên làm một bên lảm nhảm lảm nhảm: Nhất định có thể trở về, có thể.
Thời gian tiến hành “Tiệc mừng” cũng không lâu, Chu Vũ đơn giản chiêu đãi khách nhân một chút liền kết thúc, Nhiếp Ân Tây cẩn thận víu cửa sổ xem, nỗ lực nhớ kỹ những khuôn mặt này.
Chờ tiễn xong khách, người nhà họ Chu liền đứng ở trong sân thương lượng một hồi, có lẽ là biết Nhiếp Ân Tây nghe không hiểu, tiếng nói không kiêng dè chút nào. Chu đại nương âm thanh càng to, Nhiếp Ân Tây chỉ có thể nghe hiểu rõ vài từ “Tức phụ”, “Ta”, vẫn là lén lén lút lút nghe Chu Vũ tình cờ nói chuyện học được.
Chu Viễn nắm góc áo ca ca, nghe không hiểu người lớn đang nói gì, chỉ nhớ chị dâu mới rất đẹp, nó không nhịn được lại đến cửa phòng xem, muốn xuyên qua chút khe hở nhìn chị dâu.
Không thấy.
Chu Viễn liền lén lén lút lút ló đầu hướng cửa sổ bên kia xem, vừa vặn cùng đôi mắt lộ ra của Nhiếp Ân Tây đối nhau. Đôi mắt Nhiếp Ân Tây có những cảm xúc nó xem không hiểu. Chu Viễn chỉ cảm thấy ánh mắt hắn trắng đen rõ ràng, giờ khắc này không chớp một cái nhìn chằm chằm người khác rất khủng bố, sợ đến giật mình một cái, hô: “Ca! Chị dâu ở kia!”
Chu Vũ đột nhiên quay đầu, cửa đã khóa kỹ, cửa sổ cũng hoàn hảo không chút tổn hại, mặt trên rỗng tuếch —— Nhiếp Ân Tây bị Chu Viễn kêu một tiếng rụt trở lại.
Gã nói cực nhanh: “Đại bá, đại nương, hai người trở về đi, Tây Tây rất tốt.”
Chu đại bá thở dài, đi ra ngoài trước tiên.
Chu Đại Trụ tát một cái lên đầu Chu Viễn “Hô loạn cái gì?”
Chu Viễn một bên bị ca ca nắm một bên gãi đầu, nhe răng toét miệng nói: “Chị dâu chính là ở trên cửa sổ xem chúng ta…”
“Còn nói!”
Chu đại nương đi cuối cùng, bà đem một bao đồ nhét vào ngực Chu Vũ, nói: “Cái này đưa cho tức phụ, nó sẽ tự biết.”
Chu Vũ gật gật đầu, tiễn Chu đại nương một chút, khóa đại môn rồi nhanh chân chạy vào trong nhà.
Nhiếp Ân Tây giống thường ngày tẻ nhạt ngồi ở mạn giường khua chân.
Tim Chu Vũ lúc này mới coi như thả lại trong bụng, gã chậm rãi đi tới, đem đồ Chu đại nương đưa cho đặt ở trên rương, sau đó ngồi cạnh Nhiếp Ân Tây.
“Xong rồi? Vậy em thay quần áo.”
Nhiếp Ân Tây giờ khắc này gò má bị ánh sáng xuyên qua cửa sổ dát lên một tầng vầng sáng, lông mi mơ hồ trong ánh sáng màu vàng, có vẻ hơi không giống thật.
Hắn mặc một thân nữ trang Chu Vũ không biết lấy từ đâu ra, vải thô in chút hoa nhỏ, phía dưới là váy điều.
Nhiếp Ân Tây cấp tốc đổi lại áo dài và quần cộc.
Chu Vũ muốn mở miệng nói gì đó, gã nhận ra được Nhiếp Ân Tây tâm tình không quá tốt, thế nhưng miệng gã dốt nát, chỉ có thể ở trong lòng trước tiên yên lặng tìm từ.
Nhiếp Ân Tây ngược lại mở miệng trước: “Vũ ca, có kéo không? Em muốn cắt tóc.”
Hắn một tháng mọc không ít tóc, dưới chân tóc đen không ít, vốn là mềm mại đẹp đẽ bởi vì không thể hảo hảo dưỡng nên giờ sờ thô ráp khiến người khó chịu.
Chu Vũ suy nghĩ một hồi, tìm kéo trong rương cho hắn. Gã cũng không phải sợ Nhiếp Ân Tây lấy cái này tấn công gã, gã chỉ lo Nhiếp Ân Tây lấy cái này tự sát, mà có gã ở bên cạnh nhìn hẳn là cũng không có vấn đề gì.
Nhiếp Ân Tây cùng tóc của chính mình chiến đấu hai mươi phút, cuối cùng cũng coi như đem tóc ngọn bị hỏng toàn bộ cắt đi, hắn cắt không có thủ pháp gì, sau gáy không nhìn thấy liền thẳng thắn để Chu Vũ cắt cho hắn.
Chu Vũ vốn là không đồng ý —— gã cảm thấy tóc tai Nhiếp Ân Tây cũng rất đẹp mắt, mà không biết tại sao Nhiếp Ân Tây không vui, một yêu cầu nhỏ như cắt tóc gã không thể không đáp ứng.
Cắt xong tóc Nhiếp Ân Tây cùng bị chó gặm không khác gì nhau, cũng may cực kì xinh đẹp nên kiểu tóc nào đều có thể hold được, chỉ có điều hơi quái dị, Chu Vũ bất đắc dĩ vuốt vuốt tóc cho hắn, nói: “Sau này dẫn em xuống núi cắt tóc.”
Nhiếp Ân Tây nghe đến hai chữ sau này cả người đều nổi da gà.
Có lẽ là nghi thức “Tiệc mừng” làm cho Chu Vũ tương đối yên tâm, lúc chạng vạng gã lại mang hắn đi ra ngoài một chuyến, vẫn là đi xuống núi.
Hai người nắm tay, Nhiếp Ân Tây ngưng thần nhớ kỹ con đường xuống núi, cùng Chu Vũ câu được câu không tán gẫu.
“Tây Tây, em lên đại học rồi sao?”
“Ừm.”
“Vậy em học cái gì?”
“Học hội họa.”
“Trong đại học cũng dạy hội họa?”
“Đúng.”
“Em là họa sĩ sao?”
“Em chủ yếu vẽ phong cảnh.”
Nói tới chuyện này Nhiếp Ân Tây nói nhiều một chút, “Nơi này phong cảnh rất tốt, nhưng đáng tiếc hiện tại em không có công cụ.”
“Em muốn dùng bút chì sao?”
“… Dùng thuốc màu.” Kỳ thực còn có bàn vẽ giá tranh bút vẽ nữa, mà Nhiếp Ân Tây chẳng thèm nói, Chu Vũ ngược lại cũng không hiểu.
Nhiếp Ân Tây giờ khắc này tận lực để cho mình buông lỏng, đem Chu Vũ tưởng tượng thành một người bạn, ôn hòa nói chuyện phiếm.
Hai người ở trên sơn đạo gặp một khối đá lớn bóng loáng, ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, dự định trở về đường cũ.
Ngay lúc hai người vừa muốn đứng dậy trở về, một cô gái đột nhiên từ bên dưới đường núi nhỏ nhô ra, hô: “Tiểu Vũ ca!”
Nhiếp Ân Tây tâm trạng đột nhiên căng thẳng, xem hướng người tới, nhanh chóng nghĩ xem mình có thể cầu cứu hay không.
Cô nương này rất đẫy đà, quần áo rất đắt, quấn hai bím tóc bánh quai chèo, dáng dấp có thể nói là đẹp, đôi mắt rất lớn, thế nhưng lại lộ ra một luồng chua ngoa khó giải thích được.
Chu Vũ lực tay lớn đến đáng sợ, vừa thấy người đến lập tức đem hắn kéo đến phía sau lưng mình, Nhiếp Ân Tây cơ hồ bị trực tiếp quăng đi.
“Nhá, vốn là muốn lên nhà anh nhìn, đây chính là vợ anh mua?” Ngữ khí của cô rất xem thường, Nhiếp Ân Tây nghe thấy từ “vợ” này, biết cô đang nói mình.
“Ngụy Ngọc Phân! Cô xong chưa!”
“Em không xong! Anh nghĩ lời em cho rõ ràng! Nhà em có đất có người, bên nào không thể so với ả tóc ngắn giống nam nhân này, vừa gầy vừa xấu?”
Nhiếp Ân Tây ló đầu nhìn nữ hài oán giận này, hắn chỉ có thể nghe hiểu “Nam nhân” “Vừa gầy vừa xấu”, Chu Vũ lại cường ngạnh đem hắn ấn về, đem hắn chắn đến chặt chẽ.
Kỳ thực Ngụy Ngọc Phân căn bản không thấy rõ Nhiếp Ân Tây lớn lên hình dáng ra sao, cô chỉ mơ hồ nhìn thấy đầu tóc ngắn cùng cẳng chân mảnh khảnh của đối phương, tâm lý nhận định đây là một ả xấu xí, không phải thì sao Chu Vũ lại bưng không cho người ta xem?
Chu Vũ không muốn cãi nhau với cô “Cút!”
Ngụy Ngọc Phân lần đầu tiên bị mắng như thế, lại là bị người mình thích mắng, sắc mặt cứng đờ, cảm giác xấu hổ cùng thương tâm ở trong lòng nồng đậm phủ kín, oa oa khóc lớn chạy xuống núi.
Chu Vũ không nói một lời lôi Nhiếp Ân Tây hướng trên núi đi.
Nhiếp Ân Tây lại không buông tha gã: “Đây là ai a?”
Hắn giống như ngây thơ hỏi, tay nắm tay Chu Vũ.
Chu Vũ liếc mắt nhìn hắn, giải thích: “Một cô gái nhà bà con xa thôn bên, có chút mâu thuẫn.”
Nhiếp Ân Tây không tiếp tục truy hỏi, tâm lý cũng hiểu được cô gái này và Chu Vũ trước phải có chuyện gì.
Hắn nỗ lực hồi tưởng mặt cô gái vừa nãy, vững vàng ghi nhớ ở trong lòng.
Chu Vũ nhìn hắn bộ dạng bình tĩnh, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng gã không nghĩ tới Nhiếp Ân Tây lại buổi tối tìm gã tính sổ.
Mới vừa tắm rửa xong, trên người Nhiếp Ân Tây còn mang theo mùi xà phòng thơm ngát, hòa vào mùi thơm khác của da thịt. Chu Vũ đem hắn ôm ở trên người ấn gáy lại hôn môi, hai người không chút chướng ngại môi lưỡi đụng vào nhau, Chu Vũ cấp thiết liếm láp hàm răng của hắn cùng đầu lưỡi, hàm cắn đôi môi hắn, đầu ngón tay cắm vào trong tóc, tinh tế ma sát khiến người ta ngứa không ngừng.
Nhiếp Ân Tây nghiêng đầu né tránh, khuỷu tay chặn lại bả vai gã, đột nhiên thấp giọng hỏi: “Vũ ca, em cắt tóc rất xấu sao?”
Chu Vũ mới hiểu được hắn đang để trong lòng lời Ngụy Ngọc Phân nói ban ngày, xoa xoa đầu hắn, “Không xấu, em làm sao cũng không xấu.”
“Thật sự không xấu?”
“Không xấu một chút nào, em đầu trọc cũng đẹp.”
Trong đêm tối tất cả thanh âm nhỏ đều bị vô hạn khuếch đại, Chu Vũ thật giống nghe thấy Nhiếp Ân Tây trầm thấp cười một tiếng, tiếng cười kia rất nhẹ, nhưng vẫn truyền tới lỗ tai gã, khiến gã cơ hồ khó có thể tự kiềm chế.
“Vũ ca, anh biết không?”
“Hả?”
“Anh có rất nhiều lần, đều chọc vào em.”
Lời còn chưa dứt, tay Nhiếp Ân Tây cách lớp vải quần mỏng manh kia của Chu Vũ, vò vật giữa hai chân gã từ lâu đã dâng trào dục vọng.