Bạn đang đọc Tôi Cư Nhiên Bị Một Tên Nô ng Dân Cưỡng Gian – Chương 10
Ngày thứ hai, Nhiếp Ân Tây bị Chu Vũ đánh thức. Đêm qua hắn ngủ ngon tinh thần rất sảng khoái, có thể vì biết Chu Vũ sẽ không làm hành động quá phận nào với hắn, bởi vậy chất lượng giấc ngủ rất tốt.
Hắn mê mê muội muội mở mắt ra, lười biếng nằm trên giường không muốn động, hãy còn đắm chìm trong mông lung buồn ngủ. Chu Vũ nhìn bộ dạng hồ đồ của hắn, ở bên giường cúi người đem Nhiếp Ân Tây ôm đến chậu rửa mặt bên cạnh.
Mấy ngày nay Nhiếp Ân Tây căn bản chưa từng xuống giường, mới mấy ngày trước còn phát sốt khó chịu, vô luận làm gì cũng ở trên giường, dù muốn xuống giường cũng là Chu Vũ cõng hoặc ôm.
Hắn rất nhẹ, Chu Vũ có thể khiêng mấy trăm cân củi đi đường núi, ôm hắn dễ như ăn cháo.
Thân thể lung lay một chút, Nhiếp Ân Tây chậm rãi tỉnh lại. Hắn nhớ tới mình ngày hôm nay có thể ra ngoài, lập tức cả người tràn đầy tinh thần, cấp tốc đánh răng rửa mặt.
Cơm đã được dọn sẵn.
Sáng hôm nay ăn bánh màn thầu, một chút dưa muối và nước cơm. Từ sau khi Chu Vũ nhìn ra Nhiếp Ân Tây không quen ăn bánh cao lương, trên bàn cơm căn bản chưa từng xuất hiện.
Chút tâm ý này Nhiếp Ân Tây còn có thể tiếp thu.
Hắn uống nước cơm còn phát hiện ra kinh hỉ, ngày hôm nay trong nước cơm có mứt táo.
Quá lâu không ăn đồ ngọt, vị ngọt ngào mềm mại của mứt táo tan ra trong cổ họng, Nhiếp Ân Tây thỏa mãn nheo mắt lại, muốn ép khô mọi tia ngọt của mứt.
Chu Vũ thấy cũng vui vẻ. Đây là gã dậy sớm chạy xuống núi đến Bá gia lấy, quả nhiên Tây Tây thích.
Trong bát Nhiếp Ân Tây có bảy, tám quả táo, sắp chất đầy bát. Hắn liếc nhìn bát Chu Vũ, một quả cũng không có.
…Đây là thật coi hắn như tức phụ mà đau sao.
Nhiếp Ân Tây múc một quả táo trong bát mình sang bát Chu Vũ, gã liên tục xua tay: “Anh không thích ăn ngọt, em ăn nhiều một chút.”
Nhiếp Ân Tây đành phải thôi.
Chu Vũ lại chuẩn bị rất lâu mới mở cửa. Gã đội cho Nhiếp Ân Tây một cái mũ cỏ nhỏ xấu phát khiếp, còn đem dây buộc phía dưới cột chặt lại, phòng ngừa bị rơi, lại mặc cho hắn một áo khoác vải bố. Theo Chu Vũ nói, bên ngoài ánh sáng quá độc, sợ Nhiếp Ân Tây không chịu nổi.
Nhiếp Ân Tây không phản đối, hắn lúc thường cũng không có thói quen bôi kem chống nắng, thúc giục Chu Vũ nhanh một chút.
Thế nhưng lúc Chu Vũ lấy chìa khóa mở cánh cửa kia, Nhiếp Ân Tây ngược lại lùi bước.
Cửa bị Chu Vũ đẩy ra, một luồng ánh sáng tràn vào, cảnh tượng bên ngoài trước nay chưa rõ ràng, núi non xanh biếc ngút ngàn thẳng tiến vào mắt Nhiếp Ân Tây.
Chu Vũ ra trước, đứng ở cửa nhìn Nhiếp Ân Tây.
Nhiếp Ân Tây cơ hồ toàn thân run lên. Hắn cật lực kềm chế kích động co cẳng bỏ chạy, cẩn thận từng chút một bước ra khỏi cửa.
Hắn ra ngoài, tròn hai mươi ngày, hắn ra ngoài.
Đắm chìm trong ánh nắng đã lâu không thấy, Nhiếp Ân Tây có loại cảm giác muốn rơi lệ.
Chu Vũ đi đông phòng tìm đồ, Nhiếp Ân Tây ở trong sân dạo tới dạo lui, đánh giá nhà nhỏ của Chu Vũ.
Nhìn từ bên ngoài, nhà Chu Vũ giống nhà ngói phía nam, nóc nhọn, nhưng cũng không giống lắm, khả năng có liên quan tới tập quán địa phương.
Sân coi như lớn, tổng cộng có ba gian phòng. Hướng nam hai gian, phòng chính là nơi Nhiếp Ân Tây ở, phía tây còn một phòng, hẳn là nhà bếp. Nhiếp Ân Tây thấy phía trên có một ống khói.
Nhiếp Ân Tây đang đứng trên một con đường đá, con đường này đối diện phòng chính, một đường kéo dài đến chỗ cửa lớn, bên cạnh đông phòng là một mảnh vườn, trồng rau xanh mướt, hắn chỉ nhận ra hành.
Tường bao đều dùng dá chồng lên, tuy rằng không cao lắm, nhưng Nhiếp Ân Tây tuyệt đối không thể bò qua.
Hắn hít sâu một hơi, không khí mát lành trong núi rót vào phổi hắn, khiến tâm tình người ta thoải mái không ít.
Không vội, từ từ đi.
Hôm nay Chu Vũ muốn mang hắn đi hái thảo dược, hắn vào đông phòng tìm một cái ba lô đeo lên lưng, hai người ra cửa đi lên núi.
Nhiếp Ân Tây càng đi càng hỏng mất. Nơi Chu Vũ ở nói khó nghe chính là nơi hoang tàn vắng vẻ, nhìn xuống núi có thể thấy một loạt nhà nhỏ nằm dưới chân núi, mà khu nhà này đều sắp đến sườn núi.
Hắn chỉ chỉ bên dưới, hỏi Chu Vũ: “Chu Đại Trụ ở dưới kia sao?”
Chu Vũ gật gật đầu.
Nhiếp Ân Tây vốn còn muốn hỏi Chu Vũ tại sao không vào thôn ở, suy nghĩ một chút không hỏi nữa.
Hai người đi qua một đoạn bình địa, một đường nhỏ uốn lượn qua tầng tầng lớp lớp cây rừng hướng lên trên, có thể thấy là vì người đi nhiều mà thành đường.
Nhiếp Ân Tây hôm nay xỏ giày thể thao của mình, đi còn có thể. Hắn đi theo Chu Vũ chầm chậm trèo lên trên, gặp chỗ khó đi thì Chu Vũ phải dìu hắn một cái.
Bọn họ tình cờ cũng sẽ dừng lại hái chút thảo dược, Nhiếp Ân Tây không biết cũng không đoán được, chỉ có thể nghe Chu Vũ giới thiệu cho, mà Chu Vũ nói hắn nghe cũng không hiểu, Nhiếp Ân Tây đoán tên gọi này hẳn là do người địa phương đặt.
Nhiếp Ân Tây bị nhốt lâu, nhìn xung quanh cảm giác hoa cỏ cây cối đều đáng yêu, khắp nơi sờ loạn.
Chu Vũ có chút không yên lòng, trên núi thỉnh thoảng sẽ có rắn bò qua. Lúc không hái thảo dược gã vẫn nắm tay Nhiếp Ân Tây, tay lớn khô ráo ấm áp đem bàn tay mảnh khảnh của hắn bao lại chặt chẽ.
Gã nghĩ Nhiếp Ân Tây bệnh nặng mới khỏi, không đi lên nữa, hái chút thảo dược liền định mang Nhiếp Ân Tây xuống. Nhiếp Ân Tây trên trán phủ một lớp mồ hôi mỏng, cũng cảm thấy hơi mệt, không kiên trì nữa.
Đường xuống núi khó đi hơn nhiều, chủ yếu là nhiều đá, cây cối đan xen khiến người ta thấy không rõ đường. Nhiếp Ân Tây dưới chân không vững thiếu chút té xuống, Chu Vũ bị hắn kéo lệch đi, suýt bị hù chết, nói gì cũng không để Nhiếp Ân Tây tiếp tục đi.
Gã đem ba lô đeo trước người, ngồi xổm ra hiệu Nhiếp Ân Tây tới. Nhiếp Ân Tây không cưỡng được, nằm nhoài trên lưng gã.
Lưng Chu Vũ rất vững vàng, cho dù đi đường núi cũng không khiến Nhiếp Ân Tây cảm thấy xóc nảy chút nào. Nhiếp Ân Tây tựa cằm lên vai gã, ngẩng đầu nhìn ngọn núi bao la bát ngát, trong phút chốc tâm tình không biết là tư vị gì.
Lưng Chu Vũ dán chặt ngực Nhiếp Ân Tây, tiếng tim đập của gã thật giống như muốn cùng tần suất với nhịp đập của Nhiếp Ân Tây. Gã hẩy hẩy Nhiếp Ân Tây lên lưng, ôm chặt hơn một chút, trong lòng là cảm giác thỏa mãn chưa từng có.