Tội + Cộng Sự

Chương 51: Mỉm cười trong bóng tối


Đọc truyện Tội + Cộng Sự – Chương 51: Mỉm cười trong bóng tối

“Ấy nhóc này, sao muộn rồi còn đến đây?”

“Một mình không ngủ được, đến xem thế nào.”

“Không ngủ được thì tìm bạn gái ngủ cùng, chỗ này ngoài đàn ông cũng chỉ còn đàn bà cơ bắp, không ai ngủ với nhóc đâu.”

“Mấy người đừng đùa nữa, người ta vẫn còn vị thành niên đấy.”

“Đâu có, 18 rồi còn gì, vớ vẩn còn mất zin rồi ấy.”

Đám cảnh sát mỗi người một câu, đương sự Bạch Minh Ngữ chỉ vô tư nhếch miệng cười, hai tay đúi túi áo khoác lông, đi lên lầu.

Diệp Phi đang từ trên lầu đi xuống, nghe thấy giọng Bạch Minh Ngữ thì vội vàng ra đón.

“Anh Phi!” Bạch Minh Ngữ cười với anh.

“Mấy giờ rồi sao chưa ngủ, đến đây làm gì?” Diệp Phi vội vã khép lại áo cho Bạch Minh Ngữ, thấy vành tai cậu đỏ ửng vì lạnh thì vội vàng xoa xoa cho cậu ấm lên, “Em đi bộ đến à?”

“Vâng.” Bạch Minh Ngữ ôm eo Diệp Phi, nhẹ giọng lẩm bẩm, “Anh Phi, em nhớ anh quá. Anh không ở cạnh em, em không ngủ được.”

Phía sau có tiếng bước chân truyền tới, Diệp Phi giật bắn mình, cuống cuồng đẩy cậu ra, ồn ào ho khan, cười nói, “À… Ha ha, đã bảo nhóc này tửu lượng kém mà, đi họp lớp không biết kiềm chế, lại uống nhiều thế này.” Diệp Phi nói với Quan Tiểu Đông vừa đi tới, “Tôi đưa cậu ấy lên lầu nghỉ ngơi một lát, giúp tôi quan sát phía dưới nhé.”

Quan Tiểu Đông “Vâng” một tiếng, ngờ vực nhìn Bạch Minh Ngữ. Bạch Minh Ngữ đúng là có đỏ mặt, nhưng đâu có giống uống nhiều, chưa kể còn không ngửi thấy mùi rượu. Diệp đội trưởng nói dối làm gì?


Đưa Bạch Minh Ngữ vào phòng làm việc, đóng chặt cửa, Diệp Phi vừa giúp Bạch Minh Ngữ cởi áo khoác vừa nói, “Sáng mai vẫn phải đi học đúng không? Em chợp mắt một lát đi, trưa mai về ngủ bù.”

Bạch Minh Ngữ ôm eo Diệp Phi, gác đầu trên vai anh, thân dưới không nghe lời cọ cọ, “Anh Phi ngủ với em đi.”

Diệp Phi hít một hơi, trấn áp hưng phấn trong cơ thể, vỗ vỗ lưng Bạch Minh Ngữ, dịu dàng nói, “Đừng quấy, anh phải làm việc.”

“Anh đừng hiểu lầm, ý em không phải thế.” Bạch Minh Ngữ khẽ cười, “Em thấy anh mệt quá, muốn để anh nghỉ ngơi một lát. Ngủ thôi, không làm gì đâu.”

Diệp Phi thở ra một hơi, thấp giọng nói, “Bây giờ chưa ngủ được, vừa nhận được một cú điện thoại thần bí, anh phải đi xử lý một chút.”

“Có gì mà xử lý, chẳng phải vẫn còn Đinh kỹ thuật đấy sao?” Bạch Minh Ngữ thình lình ôm ngang lấy Diệp Phi, nhấc bổng anh lên, Diệp Phi giật bắn mình, vô thức bắt lấy áo Bạch Minh Ngữ, Bạch Minh Ngữ cười nói, “Anh Phi thế này giống con gái ghê.”

Diệp Phi vội vàng buông tay ra, thấp giọng mắng, “Ranh con, em làm gì thế?”

“Ngủ chứ gì!” Bạch Minh Ngữ ném Diệp Phi lên sô pha, sau đó nhảy lên, đẩy Diệp Phi vào trong, lấy hai tay kẹp chặt anh. Diệp Phi mất hứng, tránh mãi không thoát, nghiêm khắc nói, “Tiểu Ngữ! Đừng quấy nữa! Anh đang bận!”

“Hung thủ đạt được mục đích rồi, trong thời gian ngắn sẽ không có động tĩnh gì đâu, yên tâm đi.”

Diệp Phi chớp mắt, nhóc con vẫn chưa hồ đồ, suy nghĩ rất rõ ràng. Diệp Phi cũng thoáng dịu đi, “Nói thì nói vậy, nhưng không thể lơi lỏng một giây, bất cứ chi tiết và dấu vết nào cũng không thể bỏ qua. Chưa bắt được hung thủ thì không ai dám chắc không có gì ngoài ý muốn phát sinh.” Diệp Phi đẩy đẩy cậu, “Ngoan, cho anh xuống.”

Bạch Minh Ngữ bắt lấy tay Diệp Phi, lật người đè anh lại, cúi xuống hôn môi anh, Diệp Phi nhíu mày trừng cậu, Bạch Minh Ngữ dịu dàng nói, “Anh cứ ngủ đi, em đi canh chừng cho, có gì xảy ra em sẽ báo ngay. Anh tin vào năng lực của em chứ anh Phi?”

Diệp Phi tức khắc héo rũ, “Vậy, vậy sao được, thức đêm không tốt cho sức khỏe. Mai em đi học không tỉnh táo.”


“Em còn trẻ, thức vài hôm không sao đâu. Anh thì khác, mấy ngày không nghỉ ngơi là có nếp nhăn đấy… Chậc chậc…” Bạch Minh Ngữ giơ ngón cái sờ khóe mắt Diệp Phi, thấy vẻ mặt Diệp Phi như bị sét đánh trúng thì nhếch miệng cười, nhảy xuống sô pha nói, “Được rồi, anh ngủ một giấc đi, có gì em sẽ báo ngay.”

Dõi theo khuôn mặt trẻ trung phấn chấn của Bạch Minh Ngữ biến mất khỏi tầm mắt, Diệp Phi ngơ ngác nhìn ván cửa hồi lâu mới hoàn hồn, bất giác giơ tay tự nhéo má, cảm giác tựa hồ… Đúng là không săn chắc như ngày xưa.

Diệp Phi giật mình vỡ lẽ, hóa ra câu “Trai ba mươi tuổi còn son” chỉ dùng cho dị tính luyến… “Chồng già vợ trẻ” cũng chỉ áp dụng cho dị tính luyến… Vì dù sao đàn ông vẫn lão hóa chậm hơn phụ nữ. Nhưng còn đồng tính thì… Tốc độ lão hóa như nhau, tức là chẳng phải anh càng già, càng xuống dốc, thì Bạch Minh Ngữ lại càng đẹp trai, càng trổ mã hay sao?

Lần đầu tiên trong đời Diệp Phi có cảm giác tự ti về tuổi tác và ngoại hình của mình, bị cảm xúc thúc đẩy, anh quyết định ngủ một giấc thật ngon, lấy sức tẩm bổ dung nhan.

Anh trở mình, cố gắng ngủ. Khi thể xác và tinh thần cùng thả lỏng, mệt nhọc và kiệt sức ập tới, lập tức ngủ say như chết.

Một đêm bình an.

Sáng sớm, Diệp Phi được Bạch Minh Ngữ đánh thức, ăn bánh quẩy và sữa đậu nành cậu mua, nghe cậu thuật lại công tác.

Đêm qua Đinh kỹ thuật đã tra xét những người có quan hệ với Hà Phương ở Thiên Tân, đều không có dãy số này. Thân phận người gọi không rõ, bởi vì đây là số mới. Cho dù là số vùng khác cũng chưa thể dám chắc chính là từ Thiên Tân gọi đi, không thể loại bỏ khả năng hung thủ mua số vùng khác để sử dụng tại Bắc Kinh.

Bởi vì thời gian trò chuyện quá ngắn, với kỹ thuật hiện tại, cảnh sát không thể xác định vị trí. Cho dù định vị được thì chắc chắn hung thủ đã vứt bỏ sim điện thoại, chuyển vị trí. Manh mối này tới đây thì đứt đoạn.

“Tại sao hung thủ phải gọi cuộc điện thoại vô nghĩa này chứ?” Quan Tiểu Đông kỳ quái hỏi.


Diệp Phi nhìn Bạch Minh Ngữ, hai người đều thấy được đáp án trong mắt đối phương. Lão Vương cười khẩy nói, “Xem ra chính là hôm nay, đó là hắn nhắc nhở chúng ta, trò chơi bắt đầu.”

7 giờ sáng, Diệp Phi hoàn tất phân công công việc, chuẩn bị mang theo vài đội viên chủ chốt cùng xuất phát. Bạch Minh Ngữ muốn theo, Diệp Phi không đồng ý, khuyên can hồi lâu mới dỗ được bé con. Diệp Phi gọi xe cho Bạch Minh Ngữ, hứa là tối nay xong việc sẽ đến tìm cậu.

Ánh mắt ai oán trước lúc rời đi của Bạch Minh Ngữ làm Diệp Phi hoảng hốt không thôi, đối với anh, công việc luôn luôn quan trọng hơn tình cảm và sinh hoạt, nhưng từ khi gặp bé con này, anh đã công tư bất phân minh trầm trọng. Diệp Phi lo Bạch Minh Ngữ còn trẻ, tâm tính chưa ổn định; cũng sợ bản thân mình sẽ phân tâm vì Bạch Minh Ngữ, anh đã thích cậu quá đáng rồi.

Có thể tìm được người mình thích là chuyện tốt, nhưng dù thế nào cũng phải biết cân đối công việc và tình yêu, Diệp Phi chưa từng trải qua tình huống này, nên mới không biết làm sao cho đúng. Anh chỉ muốn lo cho xong vụ án rồi ở bên Bạch Minh Ngữ thật nhiều, bồi dưỡng tình cảm, để khi bận rộn thì anh cũng không phải lo cậu sẽ chán anh vì anh bỏ bê cậu.

Tiểu Ngữ thông minh hiểu biết hơn những đứa nhỏ cùng tuổi rất nhiều, lại có thể giúp anh phá án, hai người cũng có không ít cơ hội ở bên nhau lúc anh làm việc. Hiện tại, anh chỉ có thể đặt toàn bộ tâm tư lên vụ án này, về phía Tiểu Ngữ, anh tin rằng cậu sẽ hiểu anh.

Cảnh sát bố trí phòng theo dõi ngay bên cạnh phòng làm việc của Hà Phương. Anh muốn kiểm tra thiết bị và nhân viên lần cuối cùng trước khi đưa vào hoạt động.

Hà Phương tuy không mê tín, nhưng sáng nay mắt gã máy liên hồi, trong lòng cũng bất an, cảm giác này rất không ổn, gã thật sự không muốn đi làm. Gã cũng biết mình tránh được mùng một chưa chắc tránh được mười lăm, dù ở nhà thêm vài ngày thì cái gì phải đối mặt rồi cũng sẽ đối mặt thôi. Chẳng bằng sớm bắt được hung thủ, cả nhà gã mới sớm được yên tâm đón Tết. Hơn nữa 4 giờ sáng nay gã đã tìm Diệp Phi, bóng gió thể hiện ý muốn của mình, Diệp Phi chỉ dùng một câu để gạt bỏ. Diệp Phi nói, “Nếu hung phạm chỉ quan sát ngài, chẳng lẽ chúng tôi cứ phải phục vụ một mình ngài hay sao?”

Cảnh lực hữu hạn, gã cũng không phải chủ tịch nước, sao có thể được cảnh sát vũ trang túc trực 24 giờ bên người? Điều này tất nhiên Hà Phương biết. Nhưng chính vì biết, nên trong lòng gã mới sợ, mới luống cuống.

Hiện tại gã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nghe theo lời Diệp Phi, mỗi ngày cứ đi làm như thường, lẳng lặng chờ đợi hung thủ tiếp cận, tận dụng cơ hội tóm gọn hung thủ trong lúc hắn đang chuẩn bị xuống tay.

Nhìn bộ dạng căng thẳng của Hà Phương, Tiểu Ngụy ngồi bên cạnh nói, “Ngài Hà đừng lo, đặc công đã kiểm tra cặn kẽ quãng đường từ nhà tới công ty ngài, trước sau chiếc xe này đều có người của chúng tôi bám sát. Diệp đội trưởng cũng đã bố trí cảnh sát mặc thường phục bên cạnh công ty ngài, bất cứ ai khả nghi cũng không thể tiếp cận ngài.”

Quan Tiểu Đông lái xe, cười tiếp lời, “Đúng thế, nếu có bất trắc thì vẫn còn đồng chí Tiểu Ngụy vô địch võ tự do bảo vệ ngài mà. Có cậu ấy ở đây, không ai dám dụng vào một sợi tóc của ngài.”

“Vậy sao…” Hà Phương có vẻ thoải mái cười.

Khoảng năm phút sau, Diệp Phi gọi tới, xác nhận vị trí của họ.


Tính toán thời gian, Diệp Phi nói vào loa, “Tôi là Diệp Phi, các tổ chú ý, mười phút sau mục tiêu sẽ tới. Từ giờ trở đi, nghiêm túc làm theo kế hoạch, không có lệnh của tôi, không ai được tự ý hành động.”

Theo dõi qua video, các tổ mặc thường phục đã vào chỗ, Diệp Phi kiểm tra một lần, nói vào loa, “04, 04, đừng dáo dác nhìn quanh như thế, bây giờ anh là một ông cụ, đứa bé trong xe đẩy của anh mới cần được chú ý. Còn nữa, đừng đi tới đi lui như thế, thỉnh thoảng ra ghế ngồi nghỉ đi, uống mấy ngụm nước ấm, hoặc là tán chuyện với mấy ông bà già khác đi. Bên cạnh có hàng bán trứng luộc nước trà kìa? Mua một quả mà ăn.”

Cảnh sát bên cạnh phì cười, “Diệp đội trưởng am hiểu thế.”

Lão Vương thấp giọng nói, “Trước khi làm cảnh sát, Diệp đội trưởng thường ngồi ở nhà ga, ngày đêm quan sát đủ loại người muôn hình muôn vẻ, học tập tác phong và biểu cảm, phân tích hành vi của họ, luyện thành đôi mắt hoả nhãn kim tinh, bắt được không ít tội phạm đang lẩn trốn. Tuy tuổi nghề chưa lâu, nhưng tính kỹ ra thì tư cách của cậu ấy còn cao hơn tôi nhiều. Các cậu muốn làm cảnh sát giỏi thì phải như Diệp đội trưởng, phải chịu cực khổ, phải có quyết tâm, còn phải chú ý quan sát!”

Không ngờ cảm thán một câu mà lão Vương cho cả bài diễn thuyết, bình thường lão Vương thích nhất là ca ngợi công danh sự nghiệp của Diệp đội trưởng, ban đầu nghe thì thán phục vô cùng, nhưng nghe mãi cũng nhàm tai phát mệt. Sợ lão Vương lại tiếp tục ca, cảnh sát trẻ rụt cổ, chuyển đề tài, “Diệp đội trưởng ơi, sao phải bố trí nhiều cảnh lực bên ngoài như thế? Hung thủ sao có gan ra tay trước mặt mọi người? Cảnh lực trong văn phòng ít quá, anh không sợ hắn lẻn vào trong gây án sao?”

Diệp Phi mỉm cười, “Giờ đi làm rất đông đúc, người từ bốn phương tám hướng đổ về, đi lại trên đường khó tránh khỏi va chạm. Giờ đang là mùa Đông, đại đa số đều mặc quần áo dày, đội mũ, rất khó phán đoán kẻ khả nghi qua biểu cảm và đặc thù ăn mặc. Cho nên bên ngoài là không gian khó kiểm soát nhất, phải bố trí nhiều cảnh lực mới hạn chế được sơ sảy. Còn trong văn phòng không gian nhỏ, các nhân viên ra vào thường cố định, xuất hiện gương mặt lạ thì rất dễ nhận ra. Chúng ta chỉ cần bố trí cảnh lực tại thang máy, thang bộ và các lối ra vào là có thể kiểm soát tương đối.”

Lão Vương gật đầu, “Diệp đội trưởng nói không sai, nếu tôi là hung thủ, tôi cũng sẽ cân nhắc ra tay trong giờ làm. Hung thủ rất thông minh, từ cuộc điện thoại đêm qua, chắc hắn đã biết chúng ta phái người bảo vệ Hà Phương. Nhưng nếu hắn ra tay trước mắt bao người, chẳng những không giành phần thắng mà còn cắt đứt đường lui của mình. Cậu nói xem hắn còn dám chọn phương pháp này không?”

“Không biết.” Diệp Phi nhíu mày nhìn màn hình, rơi vào trầm tư. Từ thủ đoạn gây án những lần trước, hung thủ vừa độc ác vừa chững chạc, cũng rất thông minh xảo quyệt, có vẻ còn hơi cố chấp. Hắn không chỉ giết người để báo thù, mà còn để cười nhạo cảnh sát, lấy khiêu khích cảnh sát làm niềm vui.

Nếu tôi là hung thủ…

Có thể giết người trước công chúng, hơn nữa còn trốn thoát ngay dưới mũi cảnh sát, chính là nỗi nhục nhã vô cùng đối với cảnh sát. Điều này vừa đạt được mục đích trả thù, lại vừa thỏa mãn được nhu cầu giải trí của tôi, tuyệt đối là phương thức hành hung tốt nhất.

Nhưng bốn phía đều là cảnh sát, bên người Hà Phương lại có cảnh sát đặc nhiệm bảo vệ túc trực, tôi nên ra tay thế nào?

Trong bóng tối, người đàn ông đeo găng tay cao su màu trắng, tay cầm một con dao giải phẫu bóng loáng, nhẹ nhàng cắt lên da cô.

Cô hoảng sợ mở to mắt, toàn thân run rẩy kịch liệt, “Đừng sợ, để ta biểu diễn cho hoàn mỹ, tạm thời cô chưa thể chết được.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.