Đọc truyện Tội + Cộng Sự – Chương 14: Pháp y Sở Nam
Bữa cơm này Diệp Phi ăn trong dày vò, anh rất buồn rầu, mới nửa năm không gặp, sao con nhỏ này lại bướng thế rồi? Thậm chí còn bướng hơn cả lũ con trai. Lúc ăn cơm cũng không chịu yên, mẹ Diệp lệnh anh phải tự dỗ nó ăn, anh chỉ đành chạy theo sau nó, vừa dỗ vừa chịu đựng nó dùng hai bàn tay đầy dầu mỡ túm lấy quần áo anh. Có mấy lần Diệp Phi suýt không chịu nổi, định tóm lấy nó trói vào ghế.
Sao trẻ con lại phiền phức thế này?
Hầu hạ tổ tông nhỏ ăn xong nửa bát cơm, Diệp Mạc chuyển sang hầu hạ nửa bát còn lại, cuối cùng Diệp Phi mới được ngồi ăn phần mình.
Chương Thụy Phương nhìn Diệp Sương, cười tươi như hoa, “Đứa nhỏ này bướng như con hồi xưa ấy! Haizz, Diệp Phi này, nuôi con không dễ nhỉ?”
Nhìn mẹ Diệp yêu quý cháu nội, Diệp Phi càng thêm quyết tâm giữ kín sự thật trong lòng. Nếu Trang Dao không nói, thì đứa nhỏ này vẫn là máu mủ của gia đình anh. Bản thân anh không thể tạo ra đứa trẻ nào cho nhà họ Diệp, thôi thì cứ để Diệp Sương bù vào chỗ trống đó vậy.
Diệp Phi buồn bực ăn cơm, không lên tiếng.
“Biết mẹ khổ thế nào chưa?”
Diệp Phi vâng dạ mấy lần, rồi ngước lên nhìn Chương Thụy Phương, “Mẹ lại có gì muốn nói à?”
Chương Thụy Phương vội vàng ghé sát lại, nhỏ giọng hỏi, “Con này, mẹ thấy Tiểu Dao có ý nối lại với con đấy, con xem thế nào đi?”
Diệp Phi bất đắc dĩ đáp, “Mẹ nghĩ cái gì thế? Cô ấy sắp tái hôn cơ mà, ý tứ gì nữa?”
“Tuy rằng thế, nhưng mẹ cảm thấy vậy đó, con bé chưa quên được con đâu, mẹ là người từng trải, mẹ hiểu tâm lý phụ nữ mà, lần đầu bao giờ chẳng hơn hẳn lần sau, nhất là nghĩa vợ chồng.”
“Mẹ ơi, con xin mẹ đừng suy diễn nữa được không? Bọn con không có khả năng! Mẹ bỏ cuộc đi.”
Chương Thụy Phương đau khổ nói, “Mẹ thương cháu mẹ mà! Tiểu Sương có làm gì sai đâu? Chuyện người lớn chúng mày gây ra, chỉ có trẻ con là khổ!”
Diệp Phi nhìn Diệp Sương và Diệp Mạc đang túm tụm cười đùa, “Con thấy nó rất vui mà.”
“Bây giờ nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, đến khi nó lớn lên, nhìn người ta có cha có mẹ, lúc ấy nó sẽ cô đơn, khó chịu. Mày không thấy hầu hết thanh thiếu niên hư hỏng đều là vì gia đình thiếu cha mẹ, tuổi thơ bất hạnh à? Gia đình mà tan nát thì rất dễ ảnh hưởng đến cuộc đời của trẻ con!”
Diệp Phi cúi đầu ăn cơm, “Đó chỉ là một số trường hợp đặc biệt, mẹ đừng vơ đũa cả nắm thế. Con thấy Tiểu Sương ở đây rất vui, chẳng phải có mẹ và Diệp Mạc đấy sao? Có mẹ và Diệp Mạc là con yên tâm rồi.”
Chương Thụy Phương tức giận vỗ đầu Diệp Phi, “Thôi ngay! Chẳng lẽ nó cứ phải sống mãi với chú và bà nội à?”
Diệp Phi xoa đầu, “Thế này không được, thế kia cũng không được, tóm lại mẹ muốn thế nào? Hay là trả nó về cho Trang Dao nhé?”
Chương Thụy Phương giận đến suýt lật bàn, nhưng hôm nay bà gọi con trai cả về không phải để cãi nhau. Bà mím môi, hạ hỏa, kiên nhẫn nói, “Ý mẹ là, cụ Điền hàng xóm giới thiệu cho con một cô, mẹ xem ảnh rồi, xinh lắm…”
“Haizzz! Mẹ stop nhé!” Diệp Phi đau đầu. Anh đã biết mẹ anh quanh co lòng vòng là chắc chắn có mục đích mà.
“Để mẹ nói hết đã, cô này —”
“Được rồi được rồi! Mẹ đừng nói nữa, ăn cơm cũng chẳng yên!” Diệp Phi gắp một miếng thịt nhai ngấu nghiến, Chương Thụy Phương giận tím ruột, thằng con này bị bà chiều hư rồi! Sao nó lại khó ưa thế cơ chứ! Cuối cùng Chương Thụy Phương không nhịn nổi, nhưng vừa há miệng định mắng thì điện thoại của Diệp Phi lại reo vang.
Diệp Phi ra hiệu “suỵt”, Chương Thụy Phương đành phải nhịn xuống.
Thấy Diệp Phi dập máy xong thì sầm mặt, Chương Thụy Phương lo lắng quên cả giận, ân cần hỏi, “Sao thế?”
“Có vụ án, mẹ ơi, con về đội đây, mọi người cứ tiếp tục nhé.” Diệp Phi đứng dậy, cầm áo vest lên.
“Chưa ăn bánh ngọt mà!” Chương Thụy Phương hô.
“Để lần sau.” Diệp Phi chẳng buồn quay đầu lại, đóng cửa “rầm” một tiếng.
Diệp Sương nhìn ra cửa, bĩu môi. Diệp Mạc nhéo má bé, hỏi, “Sao thế?”
Diệp Sương bĩu môi rất cong, cong như móc áo, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập tức giận, quay ngoắt sang hướng khác, không nói lời nào.
“Mẹ ơi, hình như Diệp Sương giận anh hai rồi.”
Chương Thụy Phương vội vàng chạy ra ôm lấy Diệp Sương, cười nói, “Hai cha con nhà này giống nhau y hệt, hồi trước ba con ra ngoài phá án, anh con cũng làm cái mặt như thế này, mặt mũi tính tình hai đứa như đúc từ một khuôn.”
Diệp Mạc cười hì hì, “Con thì phải giống ba chứ!”
Chương Thụy Phương nhìn Diệp Mạc, “Cũng không hẳn, con có giống ba đâu. Anh con hồi trước thích chơi súng, con lại thích chơi búp bê.” Bà thở dài, “Nhưng cũng khó trách, ba con không ở nhà, mẹ thì bận, đành phải gửi con cho dì trông hộ, con chơi với con gái dì cả ngày, không may quần áo cho búp bê thì cũng mặc váy chạy khắp nhà.”
Diệp Mạc mặt đỏ như cà chua, “Mẹ ơi! Ai thích chơi cái đó? Mẹ đừng nói bậy nha!” Diệp Mạc thật sự muốn chối bỏ quãng thời gian nọ, cậu muốn giống anh cậu cơ, chơi đạn bi thép, chơi người giấy, chơi súng!
Chương Thụy Phương xoa đầu Diệp Mạc, cười nói, “Thằng ngốc này, cuống cái gì, hồi trước chơi không có nghĩa là bây giờ cũng chơi mà.”
Diệp Mạc gỡ tay mẹ ra, méo miệng quay vào nhà, than thở, “Con có chơi búp bê đâu!”
※
Diệp Phi chạy tới hiện trường vụ án, đưa giấy chứng nhận rồi đi qua băng cảnh báo, lão Vương đang chỉ huy đội tra khám hiện trường, thấy Diệp Phi đến thì vội bước lên đón.
“Có chuyện gì thế?”
“Người chết… là trẻ con, đã thối rữa.”
Diệp Phi nhíu mày, hỏi, “Xác định thân phận chưa?”
“Vẫn chưa, tôi đã phái Tiểu Đông và Diêu Khiết điều tra trẻ em mất tích quanh khu vực này.”
Diệp Phi nhìn quanh, “Cái vụ trẻ em mất tích Lão Lưu phụ trách còn chưa tiến triển, bên này đã xuất hiện một thi thể trẻ em…”
“Có khi nào do cùng một người làm không?” Lão Vương hỏi.
“Trước mắt chưa thể xác định, đi, kiểm tra kỹ rồi nói.”
Hiện trường vụ án là một bãi rác nhỏ phía sau khu chợ nông sản, rác thải từ các cửa tiệm đổ dồn về đây. Vài người khoác áo blouse trắng vây quanh ba thùng rác, đang tiến hành kiểm tra bước đầu thi thể. Diệp Phi liếc mắt đã thấy một bóng dáng quen thuộc, tim thót lên, vội vàng bước tới đứng sau lưng người nọ, thử gọi một tiếng, “Sở Nam?”
Người đang ngồi trên đất ngẩng đầu nhìn Diệp Phi, sau lại cúi xuống, tiếp tục kiểm tra thi thể.
Mặt mũi Sở Nam khác hẳn người bình thường, thuộc kiểu chỉ cần liếc mắt đã nhận ra giữa đám đông. Làn da hắn trắng bệch, cảm giác như dưới lớp biểu bì không có mạch máu, rõ ràng là rất ít khi hoạt động ngoài trời. Phía dưới hai hàng mi vừa đen vừa dày là một đôi mắt xếch hẹp dài, bởi vì ánh mắt là điểm cuốn hút nhất của hắn, nên Diệp Phi cực kỳ ghét đôi mắt này. Mũi hắn cao, thẳng, nhọn, môi hồng. Tai rộng đón gió, cằm góc cạnh. Diệp Phi nghĩ, dù khuôn mặt và tác phong anh ghét nhất này có hóa thành bùn thì anh vẫn nhận ra.
Diệp Phi lấy ngón tay chọc chọc bả vai Sở Nam, “Này, anh có chuyện cần nói với cậu đấy, câm hả? Sao cậu lại ở đây? Lý Ngọc Mai đâu?”
Sở Nam đứng dậy, nhìn nhìn Diệp Phi, “Cô Lý về đội hai, giờ tôi nhận công việc của cô.”
Diệp Phi rất ngạc nhiên, “Hả? Cậu nhận á?”
Nghe thấy hàm ý trong lời Diệp Phi, Sở Nam nghiêng đầu hỏi, “Tôi thì sao?”
Thì sao ấy à? Thằng ranh này còn dám hỏi cơ đấy?
Diệp Phi từ nhỏ đến lớn không thù hằn ai bao giờ, nhưng nếu miễn cưỡng phải chọn một người, thì trừ Sở Nam ra cũng chẳng còn ai khác.
Sở Nam là con trai một người bạn của ba anh, bằng tuổi em trai anh, cùng lớn lên trong một khoảnh sân. Sở Nam IQ siêu cao, thông minh vô cùng, nhưng từ nhỏ tính tình đã quái gở cao ngạo, chẳng thích giao tiếp với ai, nên hết sức không được lòng hàng xóm và bè bạn. Ba năm trước hắn đã là sinh viên đại học Y, khi đó Diệp Phi vừa lên làm phó đội trưởng đội Trinh sát Hình sự. Lúc ấy địa phận thuộc quyền của anh xảy ra rất nhiều án giết người, nhưng hiện trường nào cũng chỉ để lại một vết máu rộng, thi thể không cánh mà bay. Tổ chuyên án tiêu tốn ba tháng mới tìm được kẻ khả nghi, mà kẻ khả nghi này chính là Sở Nam.
Diệp Phi nhớ rõ, lúc xông vào căn hộ thuê của hắn, mùi Formalin nồng nặc ập tới. Bọn họ phá cửa phòng ngủ, nhìn thấy trong phòng kê bốn chiếc giường thờ song song, bên trên đặt ba cái xác, chính là thi thể mất tích của ba vụ án giết người. Mà điều khiến Diệp Phi và cảnh sát khiếp sợ nhất là, Sở Nam nằm giữa ba xác chết, tay ôm một trong ba, ngủ say sưa.
Trong phòng bày la liệt dụng cụ y tế, mấy chiếc bình thủy tinh đều đựng bộ phận thân thể người, còn có mùi xác chết, khiến cho cảnh sát ghê tởm vô cùng.
Ngay cả lão Vương kinh nghiệm đầy mình kiến thức rộng rãi cũng chịu không nổi.
Sở Nam tỉnh lại, nhìn thấy cảnh sát còn dám quát bảo không được đụng vào thi thể của hắn, phản kháng điên cuồng. Cảnh sát phải đánh ngất hắn, đưa hắn về Cục. Cuối cùng Sở Nam không phải là hung thủ, thậm chí hắn còn giúp cảnh sát tróc nã hung thủ thật sự, hơn nữa còn nắm giữ rất nhiều manh mối. Diệp Phi ban đầu không tin, nhưng Sở Nam suy luận và phân tích rất hợp lý, chính xác và logic. Cảnh sát căn cứ vào manh mối hắn cung cấp, bắt được hung thủ thật sự. Nhưng hắn phá hỏng hiện trường, ăn trộm thi thể, làm rối loạn quá trình điều tra, cản trở người thi hành công vụ, Diệp Phi vốn định cho hắn ngồi tù mấy tháng, nhưng ngại ba hắn là bộ trưởng, nên chỉ nhốt ba ngày rồi thả ra, cũng không lập biên bản.
Sau này Sở Nam bị ba hắn tống vào viện tâm thần một thời gian, bác sĩ nói hắn có dấu hiệu tâm thần phân liệt cấp độ nhẹ, còn mắc một căn bệnh quái gở — cuồng xác chết.
Sở bộ trưởng giúp hắn che đậy việc này, sau khi từ viện tâm thần ra vẫn có thể tiếp tục học Y, Sở Nam là một sinh viên thiên tài, năm thứ hai đã hoàn thành toàn bộ chương trình chính quy, rồi thực tập tốt nghiệp, nhưng cuối cùng hắn không vào bệnh viện lớn làm bác sĩ cứu người, mà chạy đi làm pháp y. Giao tiếp với thi thể lại khiến hắn hứng thú. Diệp Phi nhớ lại vẻ mặt cuồng nhiệt hết sức kìm nén của hắn khi nhìn thấy thi thể, chưa gì đã nổi da gà.
Mà khổ nhất là Sở Nam lại được phân đến trung tâm pháp y của Cục anh, Lý Ngọc Mai lùi về tuyến hai, từ nay công tác của bà đều do học trò cưng Sở Nam tiếp quản, nghe tin dữ này, Diệp Phi chỉ cảm thấy dạ dày quặn lên, cổ họng cũng thít lại.
“Tiếp đến nhờ các anh đấy, Diệp đội trưởng.” Sở Nam không có hứng với người sống, thản nhiên liếc mắt nhìn Diệp Phi, xoay người chuẩn bị rời đi.
Diệp Phi tuy rất không tình nguyện, nhưng vẫn phải gọi hắn lại, “Này, đừng đi vội, nói lại tình trạng người chết cho tôi đã.”
Sở Nam liếc mắt nhìn thi thể, đáp, “Thi thể đã thối rữa, cần làm thêm một bước kiểm tra mới xác định rõ được. Người chết là một bé gái, trên dưới 8 tuổi, thân thể có rất nhiều vết dao chém và đánh đập, miệng đã từng bị dán băng dính, tứ chi có dấu vết bị trói bằng dây thừng, chắc chắn khi còn sống đã bị ngược đãi. Thêm nữa… có khả năng đã bị xâm hại tình dục khi còn sống.”
“Cái gì?!” Lão Vương sợ hãi thốt lên, nghiến răng nghiến lợi chửi, “Cô, cô bé này mới nhiêu lớn?! Đúng là thằng súc vật!”
Diệp Phi ngồi xuống cạnh thi thể, xốc vải trắng lên. Phá án đã nhiều năm, quan sát bao nhiêu cái xác, xác chết bị băm nát anh cũng đã từng gặp, nhưng trông thấy thảm trạng của cô bé này, tim anh vẫn đau nhói, không đành lòng nhìn tiếp, anh nhắm mắt, lại đắp vải trắng lên.
“Nếu Diệp đội trưởng không còn vấn đề gì thì tôi sẽ mang thi thể về kiểm tra.” Sở Nam tháo găng tay, cởi áo blouse trắng, cúi đầu nhìn Diệp Phi.
Diệp Phi đứng dậy, nhìn mặt Sở Nam khiến anh nảy sinh thái độ tồi, hỏi, “Cậu mang về?”
Sở Nam nhướn mày, “Đúng thế, không thì sao? Anh phụ trách khám nghiệm tử thi à?”
Diệp Phi nhớ lại bộ dạng Sở Nam ôm thi thể ngủ, thật sự không muốn Sở Nam mang cô bé này về kiểm tra. Anh há miệng định nói, nhưng lại không biết nói gì.
Lúc này, điện thoại của Sở Nam đổ chuông, hắn nhận cuộc gọi, “Diệp Mạc, chuyện gì thế?”
Nghe thấy tên “Diệp Mạc”, Diệp Phi giật bắn mình.
Anh giật điện thoại của Sở Nam, quát to, “Diệp Mạc! Mày gọi cho Sở Nam làm gì?”
Bị cảnh sát ngang nhiên trấn lột, Sở Nam khoanh tay trước ngực, nhíu mày sốt ruột nhìn anh.
“Anh à? Sao anh lại đi cùng Sở Nam?”
“Vớ vẩn ít thôi, mày gọi nó làm gì?”
“À, có ít tài liệu Y học em không hiểu, định hỏi cậu ấy một chút, tháng 9 khai giảng rồi, em muốn học trước một ít.”
“Thế thôi hả?”
“Vâng, còn sao được nữa?”
Diệp Phi đảo mắt nhìn Sở Nam, che micro lại, thấp giọng nói, “Diệp Mạc, từ nay cấm qua lại với Sở Nam, rõ chưa? Em muốn học y thì anh cũng quen một người học đại học Y, anh sẽ bảo cậu ấy giúp em.”
“Dạ? Sở Nam sao thế? Cậu ấy chọc giận anh à?”
“Đừng có hỏi nhiều, nghe anh, Sở Nam chẳng tốt đẹp gì đâu!”
“Anh ơi… Anh đừng có nói lung tung mà.”
“Mày nghe anh là được! Giờ anh còn vụ án, có gì nói chuyện sau.”
Không đợi Diệp Mạc đáp lời, Diệp Phi cúp máy luôn, anh trả điện thoại cho Sở Nam, bình tĩnh cười, “Diệp Mạc nhầm máy.”
Sở Nam cầm điện thoại về, chỉ nhìn một cái rồi cất vào túi, có vẻ hoàn toàn không để bụng hành vi vừa rồi của Diệp Phi.
“Giờ mang thi thể về được chưa?” Đây mới là điều hắn quan tâm.
Diệp Phi xác nhận lại hiện trường với lão Vương, miễn cưỡng đáp, “Được rồi, mang về đi.”
Sở Nam mặt không biến sắc, ra hiệu bảo trợ lý khiêng thi thể, cùng rời khỏi hiện trường.
Lão Vương nhìn theo, hỏi, “Thằng nhỏ này chữa hết bệnh chưa vậy? Hình như bình thường hơn hồi trước nhỉ?”
“Không biết…” Diệp Phi đáp.
Cũng giống Diệp Phi, lão Vương nhớ tới bộ dạng Sở Nam ôm thi thể nằm ngủ khi đó, không khỏi đắng cả họng.
Cảnh sát cẩn thận tra xét hiện trường thêm lần nữa, bởi vì xung quanh toàn rác rưởi, nên không thể xác định nhứng thứ nào mới là vật chứng. Người qua lại đông, dấu chân hỗn độn, vân tay dày đặc, rất khó phân tích.
Lúc này Vu Bân thong dong mang theo một số cảnh sát cùng tới, Diệp Phi hất cằm ra hiệu đống rác, đánh mắt với lão Vương, lão Vương lập tức hiểu ý, vẫy tay gọi Vu Bân.
Lão Vương nghiêm túc nói, “Tiểu Vu này, thấy đống rác kia không? Bên trong chắc chắn có manh mối nghi phạm để lại, nhưng phân loại rác rưởi là một nhiệm vụ nặng nề…”
Vu Bân bịt mũi nhìn đống rác, trán vã mồ hôi.
“Chú với vài người kiểm kê rác trong hiện trường đi, phân loại hết ra, rõ chưa? Nhiệm vụ này hết sức gian khổ, bọn anh có phá được án hay không là nhờ chú cả đấy!”
Vu Bân nghe vậy thì lên tinh thần, siết chặt hai tay, xúc động nói, “Rõ! Em xin hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Lão Vương khen ngợi vỗ vai Vu Bân, vẫy tay với mấy người khác, “Các cậu đến giúp Vu Bân đi, còn lại theo tôi về đội.”Lên xe rồi, Lão Vương không nhịn nổi, phá lên cười ha hả, nhìn sang Diệp Phi, “Diệp đội trưởng độc ác thế, đống rác kia chất đầy xe tải đấy!”
“Aizz, anh đừng coi thường việc này, không thấy giày và quần áo của cô bé nọ, có lẽ đã lẫn vào rác rồi. Tìm được cũng coi như lập công lớn. Tiểu Vu tính tình cẩn thận, cả đội không ai làm việc này hợp hơn cậu ấy đâu.”
Lão Vương chỉ cười không nói.
Diệp Phi khởi động máy, lái xe ra ngoài. Lúc này mặt trời đã ngả về Tây, chân trời đỏ sậm màu máu.