Tôi Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không

Chương 77


Bạn đang đọc Tôi Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không – Chương 77


Hashtag #Nghi vấn Phó Hàn Chu giải nghệ#, chỉ trong một giờ đồng hồ ngắn ngủi đã vượt qua một tỷ lượt đọc.
Vốn dĩ fan không tin điều này, dù sao thì một tuần trước Phó Hàn Chu vẫn còn đang quay phim trong đoàn, sao đang yên đang lành lại giải nghệ được?
Nhưng chuyện đã ồn ào tới mức này rồi, studio lại chẳng có chút động tĩnh nào cả, đến cả đăng bài thanh minh sự việc cũng không, để mặc cho dư luận bùng nổ.
Giang Sơ Niên không có chút kinh ngạc nào về việc Phó Hàn Chu muốn giải nghệ.

Mới đầu anh là vì muốn khi Tô Vân Cảnh quay về có thể nhìn thấy mình nên mới vào giới giải trí.
Bây giờ Tô Vân Cảnh đã quay về rồi, fan lại không có thiện ý với Tô Vân Cảnh như vậy, Phó Hàn Chu rời đi là điều rất bình thường.
Thế nhưng Giang Sơ Niên cảm thấy chuyện này có mở đầu thì phải có kết thúc, ít nhất thì cũng phải đăng bài nói rõ với tất cả mọi người.
Hiển nhiên Phó Hàn Chu không có ý định này, anh không cần người khác thích anh, cũng không quan tâm cái nhìn của người khác.

Cho nên vì sao phải nói với những người không liên quan làm gì?
Đây cũng là nguyên nhân vì sao studio từ đầu đến cuối không đáp trả những nghị luận gần đây.
Không phản hồi đồng nghĩa với chấp nhận, fan dần dần trở nên hoảng loạn, điên cuồng comment bên dưới bài đăng của studio.
“Cầu xin mấy người nói gì đi, anh Phó sẽ không giải nghệ đâu đúng không?”
“A a a a a a, anh Phó vốn dĩ đã rất ít khi lộ mặt rồi, bây giờ thì càng hay rồi, trực tiếp giải nghệ luôn, tôi muốn điên luôn mất.”
“Sao tôi lại cảm thấy anh Phó đang tức giận vì mấy người chửi Vân Vân nhỉ? Dù sao thì fan não tàn cũng có hàng đống.”
“Có chút chuyện là đám fan CP lại nhặng xị lên, tởm thật đấy.”
Studio càng không phản hồi, không gian cho mọi người tưởng tượng càng vô hạn.
Tin tức Phó Hàn Chu giải nghệ không chỉ nổi rần rần trên Weibo, thảo luận bên Zhihu, Douban* cũng rất nhiều.
*Zhihu, Douban đều là trang web và app giải trí của Trung Quốc
Một người làm truyền thông cá nhân tên Thích Vận trong một lần phỏng vấn đặc biệt đã trả lời về vấn đề Phó Hàn Chu giải nghệ.
Các bài đăng của cô so với các tài khoản marketing đưa tin khác ít tương tác ảo hơn nên càng có sức thuyết phục.
Theo trực giác của cá nhân Thích Vận, khả năng Phó Hàn Chu giải nghệ là rất lớn.
Một là Phó Hàn Chu khác với những minh tinh khác.

Anh không cần phải ăn bát cơm này, nằm ở nhà thôi cũng có hàng đống tiền bay tới.
Cái kiểu cậu chủ nhà giàu như Phó Hàn Chu, vào giới giải trí chẳng qua chỉ để chơi mà thôi.
Từ những bộ phim mà anh đóng mấy năm qua, có thể nhìn ra anh không bỏ ra quá nhiều công sức, cũng không quan tâm lắm tới việc nổi tiếng.
Thứ hai là trạng thái của studio Phó Hàn Chu.
Thích Vận lấy một vài ví dụ Giang Sơ Niên xử lý các vấn đề công chúng.

Từ những kinh nghiệm lần trước có thể thấy Giang Sơ Niên làm việc rất quyết đoán, triệt để.
Nhưng bắt đầu từ khi tài khoản Weibo của studio mắng fan lâu năm, tới tin đồn Phó Hàn Chu giải nghệ, studio chưa hề có chút động tĩnh nào, điều này rất không phù hợp với tác phong làm việc của Giang Sơ Niên.
Hơn nữa còn có tin bên phía nhãn hàng cao cấp kia sẽ đổi người đại diện nên tỷ lệ Phó Hàn Chu giải nghệ càng lớn.
Thích Vận còn phân tích tranh cãi Giang Sơ Niên vì giúp Tô Vân Cảnh hot mà gán ghép với Phó Hàn Chu đến mức lên hot search.

Theo cô thấy, chuyện này không hề tồn tại.
Nếu Phó Hàn Chu định giải nghệ và Giang Sơ Niên muốn kiếm một cây rụng tiền khác, vậy thì tài nguyên của Tô Vân Cảnh phải có sẵn từ lâu trước khi công chúng biết tới cậu.
Năm đó Phó Hàn Chu có thể nổi tiếng, đơn thuần là ngoài ý muốn.
Thời đại hiện nay đã thay đổi từ lâu rồi.

Nổi tiếng chỉ sau một đêm đa số đều do các công ty đằng sau nhúng tay vào, sau khi nổi tiếng người này sẽ liên tục lên hot search, duy trì độ hot.
Cái này giống như mở một buổi dạ hội, thứ khán giả thấy là kết quả của vô số buổi tập luyện của các diễn viên, ca sĩ và đội nhảy.
Nếu như Giang Sơ Niên thật sự muốn để Tô Vân Cảnh nổi tiếng, vậy thì sau khi cậu và Phó Hàn Chu có scandal phải liên tục xuất hiện mới đúng.
Với độ nổi tiếng hiện tại của Tô Vân Cảnh, các show giải trí đều muốn cướp lấy cậu.

Dù sao thì bạn bè trong giới của Phó Hàn Chu cũng ít, lấy cái này để làm điểm chú ý, tỉ lệ xem và độ thảo luận không thấp nổi.
Nhưng đằng sau Tô Vân Cảnh không hề có tài nguyên, giới thiệu trên Weibo của cậu hiện tại vẫn để là trợ lý tư nhân của Phó Hàn Chu.
Hơn nữa cho dù fan có chửi như thế nào, thậm chí là bạn bè trước kia cũng tới cọ fame luôn rồi, Tô Vân Cảnh vẫn không có bất kỳ phản hồi nào trên Weibo.
Tuy rằng cậu mà trả lời chắc chắn sẽ bị chửi, nhưng nổi lên nhờ tai tiếng cũng là một loại nổi tiếng.
Nghệ sĩ bây giờ, đặc biệt là kiểu nghệ sĩ nhỏ như cậu, sợ nhất là cả showbiz không ai tìm.
Có biết bao nhiêu nghệ sĩ nổi lên từ tai tiếng, bây giờ lại đường đường chính chính đánh bóng tên tuổi? Lại có biết bao nhiêu nghệ sĩ quanh đi quẩn lại chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa?
Thích Vận bày tỏ nếu như Tô Vân Cảnh thật sự muốn debut vậy thì cô thực sự nể phục Tô Vân Cảnh, bởi vì người này quá kiên nhẫn.
Nói về hiện tại, nhìn có vẻ Tô Vân Cảnh là người được lợi, dù sao thì hotsearch cũng khiến cậu lộ mặt.
Nhưng từ khi người ta xảy ra chuyện tới giờ, ngoài share một bài Weibo của studio ra thì chẳng xuất hiện nữa.
Cho nên Thích Vận cảm thấy, chỉ đơn thuần nhìn vào điểm này thôi, cậu đã mạnh hơi mấy đám bạn cùng phòng cũ thảo mai cọ fame nhiều rồi.
Thích Vận phân tích có luận điểm chứng cứ rõ ràng, ngoài những fan only não tàn của Phó Hàn Chu ra, fan bình thường và người qua đường đều vô cùng tán thành.
Nếu như không phải Tô Vân Cảnh mua hotsearch, lợi dụng Phó Hàn Chu để nổi tiếng, vậy thì có lẽ cậu thực sự là bạn tốt của Phó Hàn Chu.
Phó Hàn Chu không có tài khoản Weibo, studio lại cứ giả chết, fan chỉ có thể đặt kỳ vọng lên Tô Vân Cảnh, đồng lạt quỳ dưới Weibo của cậu.
“Tôi sai rồi, tôi không nên tin mấy lời đồn vô căn cứ, xin cậu hãy bảo Phó Hàn Chu nói gì đi, kêu một tiếng với mọi người đi mà.”
“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi, nhưng quỳ ở đây xin anh Phó đừng giải nghệ mà.

(đầu mèo khóc lóc.jpg)”
“Hôm qua bạn không để ý tới tôi, tới hôm nay bạn không với nổi tới tôi, ôm Vân Vân nhà chúng tôi đi đây, mấy người khác nên cút đi rồi.”
“Tôi biết sự hèn hạ khi làm fan, nhưng không ngờ rằng có một ngày lại hèn hạ tới mức quỳ liếm người lợi dụng anh mình? Đúng là lấy làm ngạc nhiên đấy!”
“Là một người qua đường, thấy mấy người bị vả mặt như vậy đúng là buồn cười chết mất ha ha ha.”
Fan não tàn vẫn kiên trì quan điểm của mình, lấy trạm tỷ đã thoát fan kia làm đại biểu, vẫn chửi bới Tô Vân Cảnh ở trên mạng.
Khắp Huaban đều là những tin tức sốt dẻo về Tô Vân Cảnh, các bài mắng chửi đã tăng lên con số hàng nghìn.
Lần này studio Phó Hàn Chu không yêu cầu Huaban xóa bài mà gửi một thư luật sư cho mười người bao gồm cả trạm tỷ trong đó.
Mười người này là những người đầu tiên đứng ra chửi Tô Vân Cảnh.
Trạm tỷ sau khi thoát fan quay lại dẫm rất nghiêm trọng, không chỉ chửi Tô Vân Cảnh, mà còn bịa đặt những thông tin giả về Phó Hàn Chu.

Tạm thời buông xuống sự phiến diện về Tô Vân Cảnh, tin tức studio kiện những người phỉ báng vừa lộ ra, fan cảm thấy dường như quan hệ giữa Phó Hàn Chu và Tô Vân Cảnh rất tốt.
Danh tiếng về Tô Vân Cảnh cũng hoàn toàn lật ngược.
Trước đây fan còn chửi cậu là “để nổi tiếng mà không từ thủ đoạn”, bây giờ lại trở thành “bạn tốt của anh trai nhà chúng tôi” trong mắt fan.
Một đám người chạy tới xin lỗi nhận sai, hy vọng Tô Vân Cảnh có thể lấy thân phận bạn tốt để khuyên Phó Hàn Chu ở lại trong giới giải trí.
Sau khi Tô Vân Cảnh biết thì dở khó dở cười, giới giải trí đúng là một nơi thay đổi liên tục, giây trước còn có thể chửi cậu, giây sau đã có thể nâng cậu lên tận trời rồi.
Nhưng nếu như đụng tới lợi ích của bọn họ, thì bọn họ vẫn sẽ trở mặt rất vô tình.
Đây chính là giới giải trí, là một nơi yêu cầu rất cao về đạo đức, trừ thánh nhân không bao giờ phạm lỗi ra, ai cũng sẽ bị phỉ nhổ.
Cho dù những người này thật lòng thật dạ xin lỗi hay là có mục đích khác thì chuyện Phó Hàn Chu giải nghệ cũng đã chắc như đinh đóng cột rồi.
Dưới đề nghị của Tô Vân Cảnh, Giang Sơ Niên có thể sẽ dẫn dắt Mộ Ca, như vậy studio cũng sẽ không giải tán.
Lý Tùy An chỉ là mở một tài khoản studio trên Weibo mà thôi, anh ấy vẫn chưa chọn xong người của đoàn đội.
Lần trước khi Lý Tùy An ngồi máy bay đi tìm Mộ Ca đã dùng tới công phu uốn ba tấc lưỡi để Mộ Ca ký cả hợp đồng người đại diện và hợp đồng thương mại của mình với Lý Tùy An.
Với quan hệ của Giang Sơ Niên trong giới giải trí bây giờ, anh có thể lấy được nhiều tài nguyên cho Mộ Ca hơn.
Đoàn đội của Phó Hàn Chu đã rất dày dặn kinh nghiệm, năng lực giải quyết những tin xấu cũng là tốt nhất, Lý Tùy An coi như lấy được một đoàn đội đã được huấn luyện thành thục.
Việc bàn bạc bước đầu của Giang Sơ Niên và Lý Tùy An đã thành công, không có gì bất ngờ thì anh ấy sẽ dẫn cả đoàn đội tới bên Lý Tùy An, làm việc cho Mộ Ca.
Tô Vân Cảnh cũng coi như giúp nữ chính tiểu thuyết một tay, dù sao thì bản thân cô cũng phải có đoàn đội, còn phải làm quen một thời gian rất dài.
Theo như tiến triển trong tiểu thuyết, sự nghiệp của Mộ Ca đã đang trên đà tiến lên rồi, sau đó cô ấy sẽ dần dần đi l3n đỉnh cao, đạt được vòng nguyệt quế.
Mà một ngón tay vàng khác của Mộ Ca cũng xuất hiện rồi, người này chính là Thích Vận.
Trong tiểu thuyết, người đại diện của Mộ Ca chính là Thích Vận, Lý Tùy An thấy năng lực làm việc của cô rất mạnh, liền lôi kéo cô về.
Năng lực của Thích Vận mạnh, quan hệ của cô cũng rộng, có hai người bọn họ cùng nhau giúp đỡ Mộ Ca, con đường minh tinh của cô có thể còn thuận lợi hơn ở trong tiểu thuyết nguyên tác.
Thấy trên mạng đỡ bới chửi bới mình, Tô Vân Cảnh mở điện thoại đã tắt máy một tuần lên.
Khi mở Wechat ra, trừ Văn Yến Lai thì Viên Minh cũng gửi tin nhắn cho cậu.
Viên Minh gửi liên tục hơn ba mươi tin cho cậu.
Ngoài mấy tin đầu là để gây sự chú ý ra, bảo Tô Vân Cảnh đứng ra giải thích với fan của Phó Hàn Chu, còn lại toàn bộ đều là chửi bới.
“Họ Tô kia, mày được lắm, dám chơi ông đây một vố như vậy.”
“Đừng để tao bắt được mày, tới lúc đó ông đây sẽ cho người dằn vặt mày chết thì thôi.”
Mấy ngày trước Viên Minh nhờ Tô Vân Cảnh mà tăng được kha khá fan, một trang livestream nào đó thấy cậu ta có chuyện để nói, mời cậu ta tới livestream để tung hết chuyện của Tô Vân Cảnh lên.
Một buổi livestream như vậy, một buổi tối, Viên Minh kiếm được hàng chục vạn tệ.
Bởi vì hiệu quả livestream tốt, lượng người xem nhiều, trang livestream ký hợp đồng quảng cáo với cậu ta.
Ngay lúc Viên Minh tưởng rằng sự nghiệp của mình đã có khởi sắc thì người đại diện Nghiêm Vĩ của cậu ta nói rằng, có một ông chủ lớn nhìn trúng cậu ta.
Nếu như cậu ta biết điều, ông chủ kia có thể giới thiệu một bộ phim mạng cho Viên Minh diễn nam phụ.
Tuy rằng Viên Minh không phải cong, nhưng chỉ cắn răng kiên trì một buổi tối là có thể có được cơ hội khó kiếm này.
Trước đây Viên Minh luôn là diễn viên quần chúng trong phim mạng, nam phụ đối với cậu ta là điều khó mà gặp được.


Nếu như bộ phim mạng đó nổi lên, giá trị của cậu ta cũng theo đó mà phất lên như diều gặp gió.
Viên Minh suy nghĩ, cuối cùng cắn răng đồng ý.
Sau khi tới khách sạn, Viên Minh mới phát hiện người này không ngờ lại là Lý Quốc Trung có danh tiếng rất tệ trong giới.
Viên Minh không quen biết Lý Quốc Trung, nhưng biết con người ông ta không kiêng dè điều gì cả, còn có vài sở thích đặc biệt.
Nhìn thấy Lý Quốc Trung, Viên Minh bị dọa cho mặt trắng bệch.
Cậu ta định lấy cớ rời đi.

Lý Quốc Trung nhìn ra được ý đồ của cậu ta, vậy là lập tức tát cậu ta hai bạt tai, đe dọa cậu ta, nếu như đêm nay Viên Minh rời đi, thì sau này đừng mong sống trong cái giới này nữa.
Lần trước Lý Quốc Trung ở trong khách sạn bị một minh tinh nhỏ đạp cho một phát, tới tận bây giờ ông ta mới dịu đi một chút, không ngờ rằng lại gặp phải một tên không biết điều.
Viên Minh cũng không dám không nghe theo, bị tra tấn tới suýt chết thì gặp phải cảnh sát tới điều tra, bắt bọn họ tới cục cảnh sát.
Không biết ai báo tin cho bên truyền thông, hai người bọn họ đi từ trong khách sạn ra liền bị chụp ảnh lại.
Xong chuyện Viên Minh mới biết, Nghiêm Vĩ nói rằng ông chủ lớn kia không phải là Lý Quốc Trung, không biết tại sao ông ta lại xuất hiện trong căn phòng đó.
Vợ của Lý Quốc Trung có bối cảnh rất sâu, gỡ ảnh trên các phương tiện truyền thông xuống, suýt chút nữa còn đánh gãy một chân cậu ta.
Bởi vì chuyện này, Lý Quốc Trung hiểu lầm rằng Viên Minh và Nghiêm Vĩ chơi ông ta một vố.
Nghiêm Vĩ tự mình còn chưa bảo vệ được chứ đừng nói là Viên Minh, vậy là cậu ta bị vợ của Lý Quốc Trung trực tiếp phong sát*.
(*: không cho một nghệ sĩ nào đó xuất hiện trên các phương tiện truyền thông nữa)
Chuyện tính kế Viên Minh, Nghiêm Vĩ và Lý Quốc Trung này, Nghiêm Vĩ nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có thể là Tô Vân Cảnh làm.
Cách một cái màn hình, Tô Vân Cảnh cũng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Viên Minh.
Đối với chuyện tính kế mà Viên Minh nói, Tô Vân Cảnh chẳng hiểu gì cả, cậu cũng vừa mới biết chuyện Viên Minh cọ fame của cậu, cho dù cậu có muốn trả thù, nhưng còn chưa ra tay mà.
Lẽ nào là nhóc cool ngầu làm sao?
Tô Vân Cảnh quay đầu lại nhìn, Phó Hàn Chu đang ngồi trên giường mặc quần áo cho những con gấu bông kia.
Hôm qua anh đặt mua quần áo nhỏ trên mạng về, tự mình giặt, phơi khô xong thì thay quần áo cho đám gấu của anh.
Phó Hàn Chu rất nhạy cảm, cảm giác được Tô Vân Cảnh đang nhìn anh, ngẩng đầu lên nhìn, lặng lẽ dò hỏi, làm sao vậy?
Đôi diện với đôi mắt đen láy thuần khiết kia, những lời kia lăn một vòng trên đầu lưỡi, rồi lại bị Tô Vân Cảnh nuốt trở về.
Bây giờ Tô Vân Cảnh cũng không có tâm trạng muốn biết đang xảy ra chuyện gì, cậu thẳng tay xóa tin nhắn Wechat Viên Minh gửi tới luôn.
Mấy ngày nay ở lại đây, đa số thời gian Phó Hàn Chu đều che mắt lại.
Bộ phận trên cơ thể người không sử dụng trong thời gian dài thì sẽ suy thoái đi, cho nên mỗi ngày Tô Vân Cảnh đều sẽ mở tấm khăn ra cho anh, để anh nhìn một lát.
Nhìn nhóc cool ngầu một mặt bình tĩnh, trái tim Tô Vân Cảnh rung động, hỏi anh: “Bây giờ anh nhìn thấy em như thế nào?”
Cậu hỏi vừa cẩn thận vừa tràn ngập mong chờ.
Nếu như Phó Hàn Chu có thể nhìn thấy được bộ dạng vốn có của cậu, vậy thì có nghĩ là ảo giác của anh đã biến mất, bước đầu chữa lành thành công
“Ừm.”
Tô Vân Cảnh không biết tiếng “Ừm” này của anh là có ý gì, thấy anh cụp mi mắt xuống, coi như đã hiểu rõ đáp án.
Haiz.
Xem ra vẫn còn phải đợi thêm một thời gian nữa.
Chỉ mất mát một lát, Tô Vân Cảnh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình: “Anh mặc quần áo cho gấu của anh tiếp đi.”
Tô Vân Cảnh xoay người lại, không để Phó Hàn Chu nhìn thấy khuôn mặt của cậu.
Phó Hàn Chu nhìn theo bóng lưng của Tô Vân Cảnh, ánh mắt càng ngày càng âm u mờ mịt.
Buổi tối lúc tắm rửa, Phó Hàn Chu ở trong nhà vệ sinh nhìn bản thân trong gương.
Thực ra mấy ngày trước anh đã có thể nhìn thấy dáng vẻ bình thường của Tô Vân Cảnh rồi, chỉ là anh rất thích kiểu tiếp xúc giống như bây giờ.
Bởi vì đa số thời gian đều sẽ che hai mắt lại, nên Tô Vân Cảnh sẽ đặt toàn bộ sự chú ý lên trên người anh.
Cho dù cậu đi đâu, cho dù là từ phòng sách về phòng ngủ cũng sẽ dắt tay Phó Hàn Chu.

Sẽ gắp đồ ăn cho anh, lọc xương cá cho anh, một bát canh Tô Vân Cảnh cũng sẽ thổi tới khi hết nóng mới đặt vào tay Phó Hàn Chu.
Cậu chăm sóc như vậy khiến Phó Hàn Chu cảm thấy dường như đang quay trở về trước đây.
Lúc đó anh rất nhỏ, đến cả đũa cũng không biết dùng, Tô Vân Cảnh rất ân cần, mỗi lần đem cơm cho anh đều mang một đôi đũa nhỏ chuyên dùng cho trẻ con.
Lúc nào cậu cũng quan tâm anh, Phó Hàn Chu rất hưởng thụ sự chăm sóc như vậy.
Nhìn đôi mắt phượng hẹp dài trong gương kia, Phó Hàn Chu đột nhiên rất chán ghét, đáy mắt cuồn cuộn một tầng lại một tầng độc ác đầy đè nén.
Anh rạch mũi dao lên trên mí mắt, thứ đồ sắc bén rạch một đường trên mắt phượng.
Máu đỏ tươi chảy xuống thuận theo khóe mắt, nhiễm đỏ hàng mi dài nơi đuôi mắt anh.
Anh muốn hủy đôi mắt này đi, như vậy thì sẽ có được toàn bộ ánh mắt của Tô Vân Cảnh.
Phó Hàn Chu nhìn người đang chảy máu trong gương, cổ họng đột nhiên run rẩy.
Anh không nỡ Tô Vân Cảnh, không nỡ sau này không thể nhìn thấy Tô Vân Cảnh nữa, cũng không nỡ để Tô Vân Cảnh cả ngày chăm sóc một tên mù.
Nhớ tới dáng vẻ mệt mỏi khi Tô Vân Cảnh nằm ngủ trên sofa ở phòng trang điểm, Phó Hàn Chu không xuống tay để phá hỏng hoàn toàn đôi mắt này nổi.
Cửa nhà tắm bị đẩy ra: “Sao anh vẫn chưa ra vậy?”
Thấy Tô Vân Cảnh đi vào, Phó Hàn Chu vội vàng thả tay xuống, nắm chặt mảnh dao trong tay.
Tô Vân Cảnh đẩy cửa, nhìn thấy nửa khuôn mặt Phó Hàn Chu toàn là máu, đầu lập tức trắng xóa, bên tai vang lên tạp âm của kim loại đang ma sát.
Phó Hàn Chu cụp mi mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Không cẩn thận rạch phải.”
Tô Vân Cảnh nhìn thấy Phó Hàn Chu đang nắm thứ gì đó trong tay, máu chảy ra ngoài qua kẽ tay của anh, trái tim Tô Vân Cảnh đập lên điên cuồng như sắp hỏng.
Máu không đủ cung cấp khiến tay chân Tô Vân Cảnh lạnh toát, giống như chỉ mặc một chiếc áo đứng trong trời đổ tuyết vậy.
Cậu không biết vì sao nhóc cool ngầu lại làm hại bản thân như vậy, cố gắng đè ép lại sự hoảng loạn trong lòng, Tô Vân Cảnh giữ cho giọng nói bình tĩnh.
“Chúng ta đi băng lại trước đã, có được không?” Tô Vân Cảnh vươn một bàn tay về phía anh.
Phó Hàn Chu nhìn thấy bàn tay thon dài kia, nâng tay lên túm chặt, lúc này mới gật đầu.
Thấy Phó Hàn Chu không bài xích mình vào lúc này như trước đây, Tô Vân Cảnh mới lên tiếng hỏi: “Bên trong tay kia của anh là cái gì, cho em xem được không?”
Phó Hàn Chu dường như không biết phải làm sao, vô thức nắm càng chặt mảnh dao trong tay, cả toàn tay toàn là máu.
Anh rất không muốn để Tô Vân Cảnh nhìn thấy bộ mặt điên cuồng của anh, chỉ muốn để lại dáng vẻ ngoan ngoãn nhất của mình cho cậu.
Tô Vân Cảnh: “Không cho em xem được sao?”
Phó Hàn Chu do sự một lát, vẫn mở tay ra cho Tô Vân Cảnh xem.
Là một mảnh dao giống như dao cạo lông mày, lưỡi dao hơi c4m vào trong chỉ tay của Phó Hàn Chu.
Nhìn thấy bàn tay máu thịt mơ hồ của anh, trái tim Tô Vân Cảnh đau đớn vô cùng, giống như một cơn đau kéo dài vô tận vậy.
Phó Hàn Chu lại giải thích tiếp: “Anh không phải cố ý đâu.”
L0ng ngưc Tô Vân Cảnh vừa nghẹn vừa đau, trên mặt lại không thể hiện gì cả: “Em biết rồi.”
Phó Hàn Chu không muốn cậu nhìn ra, Tô Vân Cảnh cũng sẽ không phá vỡ, kéo lấy tay anh đi ra khỏi nhà tắm.
Tô Vân Cảnh xử lý vết thương cho Phó Hàn Chu, cả quá trình cậu không nói câu nào, mi mắt cậu cụp xuống, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Vết thương trên mắt anh không nặng, nhưng lúc Tô Vân Cảnh bôi thuốc lên vẫn cảm thấy sợ hãi, nếu như anh mạnh tay thêm một chút, con ngươi bị thương thì hỏng bét rồi.
Bôi thuốc xong, băng bó lại, Tô Vân Cảnh nhìn Phó Hàn Chu.
“Em còn nhớ, lần đầu tiên em gặp anh ở cô nhi viện, lúc đó anh đang ngồi dưới một cái cây, lúc đó em còn nghĩ, trên đời sao lại có một đứa trẻ đẹp như vậy chứ.”
Tô Vân Cảnh nâng khuôn mặt Phó Hàn Chu lên: “Chu Chu của em bây giờ cũng rất đẹp.”
“Chỗ nào cũng đều đẹp hết.” Tô Vân Cảnh hôn lên băng gạc trên mắt anh: “Anh có cảm thấy em đẹp không?”
Phó Hàn Chu ngây người nhìn Tô Vân Cảnh, từ ánh sáng yếu ớt vụn vặt nơi đáy mắt Tô Vân Cảnh, từ trong đó có thể nhìn thấy rõ ràng ảnh ngược của anh.
Anh gật đầu.
“Vậy anh bảo vệ đôi mắt minh cho tốt để nhìn em, có được không?” Tô Vân Cảnh cọ cọ đầu mũi vào Phó Hàn Chu.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.