Tôi Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không

Chương 36


Bạn đang đọc Tôi Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không – Chương 36


Sau khi Phó Hàn Chu rời đi, Giang Sơ Niên lại có thể tiếp tục sống những ngày tháng an nhàn.
Sau khi tan học, Tô Vân Cảnh sẽ đến phòng học đón cậu ta về nhà.
Cõng cậu ta về nhà, sau đó ở lại như ngày thường, hai người vừa làm bài tập, vừa chờ ba mẹ cậu ta quay về.
Giang Sơ Niên rất thích một cuộc sống như vậy, chẳng muốn có ai đến phá vỡ nó chút nào.
Nói thật lòng, khi nghe bảo cậu bạn xinh đẹp kia của Tô Vân Cảnh phải rời đi, lòng cậu ta hân hoan đến tợn luôn.
Làm xong bài trong sách ôn tập Toán, Giang Sơ Niên khẽ cất giọng hỏi Tô Vân Cảnh: “Nhà tôi có dâu tây nè, cậu muốn ăn không? Tôi đi lấy rồi rửa cho.”
Tô Vân Cảnh định bụng từ chối thì bỗng nhiên điện thoại trong túi quần đổ chuông.
Cậu lấy điện thoại ra, nhìn số máy hiện trên màn hình, khóe môi cong lên, nhấn nút nhận.
Giang Sơ Niên trông thấy vẻ mặt ấy của cậu thì biết ngay là ai gọi đến rồi.
Mặc dù cậu ta hâm mộ tình bạn của cả hai thật đấy, nhưng cũng rất tự ti, khi mình lại chẳng phải là người bạn thân nhất của Tô Vân Cảnh.
Nhưng chuyện cậu không hề kỳ thị cậu ta, ngày nào cũng đến đón cậu ta tan học, đến tối thì cùng nhau làm bài tập, cũng khiến cho cậu ta vui lắm rồi.
Giang Sơ Niên chẳng nói năng gì, chỉ lẳng lặng đẩy xe lăn rời khỏi bàn học, định đến phòng bếp rửa chút dâu tây cho cậu.
Sau khi mối quan hệ giữa cả hai được hàn gắn, Phó Hàn Chu sẽ đều đặn gọi điện cho Tô Vân Cảnh mỗi ngày.
“Báo cho cậu một tin tốt, cậu còn nhớ người phụ nữ tạt nước hai đứa mình không?” Tô Vân Cảnh cười kể lại: “Nghe bảo bà ta không mở sạp trái cây bán nữa.”
Cứ nhắc đến chuyện này là Tô Vân Cảnh đã thấy sướng rơn cả người.
Cậu nghe ba mẹ Giang Sơ Niên kể lại vào ngày hôm qua, bảo là hình như gần đây có người tố cáo bà ấy bán thiếu một, hai cân, cả gian hàng bị bên Công thương dẹp luôn rồi.”
Hiện giờ trong nhà hình như cũng đang nháo nhào chuyện gì đấy, nghe nói là bị bọn cho vay nặng lãi tạt dầu vào nhà, hay là sao đó.
Chuyện cụ thể thì Tô Vân Cảnh không quá rõ, chỉ là nghe ba mẹ Giang Sơ Niên bâng quơ thuật lại dăm ba câu thôi.
Tô Vân Cảnh thổn thức nói: “Đúng là kẻ làm chuyện ác thì tự có kẻ ác đến trừng trị, nhưng mà qua chuyện này cũng học được một điều, dù nghèo đến đâu cũng đừng dại mà mượn tiền bọn vay nặng lãi.”
Giọng Phó Hàn Chu rất đỗi bình tĩnh: “Ừ, kẻ ác tự có kẻ ác trị.”
Cậu đứng bên dưới một tán cây hòe, ánh mắt sâu thăm thẳm thầm lặng nhìn căn hộ sáng đèn ở lầu ba trong khu phố kia.
“Giờ cậu tan học về nhà rồi hả?” Phó Hàn Chu hỏi cậu.
“Không có, tôi đang ở nhà Tiểu Niên đây.” Tô Vân Cảnh vừa cất lời, đôi mắt liếc nhìn Giang Sơ Niên trong vô thức.
Giang Sơ Niên mở tủ lạnh ra, cậu ta khó nhọc đỡ lấy tay vịn xe lăn, định lấy mực tẩm bột chiên giòn để ở ngăn trên xuống cho Tô Vân Cảnh ăn.
Tô Vân Cảnh thấy thế bèn đứng dậy bước nhanh đến, giúp cậu ta lấy mực chiên giòn ra.
“Cái này phải không?” Tô Vân Cảnh hỏi Giang Sơ Niên.
Giang Sơ Niên gật đầu tỏ ý đúng thế.
“Hửm?”
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh lành lạnh dễ nghe của Phó Hàn Chu.
Tô Vân Cảnh kẹp di động vào giữa tai và vai: “Không có nói cậu, tôi giúp Tiểu Niên lấy ít đồ.”
Phó Hàn Chu có hơi lạnh: “Gọi tên thân thiết thế cơ à?”
Tô Vân Cảnh không thấy việc gọi như thế là thân thiết, ở quê nhà của họ, hàng xóm đều gọi nhau như thế cả mà.
Lúc mới quen Giang Sơ Niên, Tô Vân Cảnh hiếm khi nào gọi thẳng tên họ cậu ta, nếu muốn gọi thì cũng chỉ gọi tên cậu ta thôi.
Sau đấy thì làm quen với ba mẹ Giang Sơ Niên, thi thoảng có nghe bọn họ trò chuyện với nhau.
Ba mẹ người ta câu nào câu nấy đều gọi “Tiểu Niên”, Tô Vân Cảnh cũng đâu thể cứ gọi thẳng “Giang Sơ Niên” được?
Nghe có vẻ rất cứng nhắc, nhiều khi còn bất lịch sự nữa, nên cậu cũng học theo mà gọi “Tiểu Niên”.
Gọi mấy lần rồi cũng thành quen.
Tô Vân Cảnh nghe thấy sự khó chịu trong tông giọng của Phó Hàn Chu, cậu biết tỏng người này có tính chiếm hữu rất mạnh nên không nhịn được cười, một tiếng cười vui khe khẽ bật ra từ cuống họng.
“Mấy hôm trước tôi gọi cậu là Tiểu Phó, chẳng phải cậu không thèm phản ứng lại tôi hay sao?” Tô Vân Cảnh thuận thế giễu cợt Phó Hàn Chu.
Người nói thì vô tư nhưng người nghe lại có ý.
Phó Hàn Chu tựa vào thân cây hòe, giấu cả người mình trong bóng tối.
Từ đằng xa có chiếc xe lái tới gần.
Chiếc xe màu đen mở đèn pha lên, hướng về phía cậu.
Ánh sáng vàng chiếu sáng khoảng trời tối trong một thoáng ngắn ngủi, ánh lên trong cả đôi mắt xinh đẹp của Phó Hàn Chu.
Hàng lông mi vừa dày vừa dài cụp xuống, đuôi mắt như phủ lên chút sương mù mỏng tang.
Tô Vân Cảnh cảm thấy có chuyện gì đó, bèn cất tiếng hỏi cậu: “Hàn Chu?”
“Ừm.” Phó Hàn Chu đáp lại, nghèn nghẹn giọng mũi.
Nhưng mà Tô Vân Cảnh không nghe được, vì giọng nói của cậu đã bị tiếng còi xe hơi vang lên lấn át đi.
Nghe thấy âm thanh xuất phát từ bên kia đầu dây của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh nhìn quét qua bày trí trong phòng khách, lại hỏi: “Giờ này mà cậu vẫn còn ở ngoài à?”
“Ừm.” Phó Hàn Chu.
“Giọng cậu sao thế, bị cảm rồi hả?” Tô Vân Cảnh nghe thấy giọng mũi của cậu.
“Không có đâu.” Phó Hàn Chu nhìn lên khung cửa sổ vẫn còn đang sáng đèn trên lầu ba, cất âm thanh khẽ khàng đến khó lòng nghe thấy: “Chỉ là nhớ cậu mà thôi.”
Cậu ấy biết Tô Vân Cảnh chuyển trường về Hành Lâm là bởi vì mối quan hệ giữa cậu và Văn Yến Lai bị đẩy ra ngoài ánh sáng.
Là chính cậu ấy đẩy Tô Vân Cảnh ra.
Để cho cậu phải học tại một ngôi trường khác, quen biết những người khác.
Bây giờ cậu còn quen thuộc, thân thiết với cả người nhà của Tiểu Niên.
Trái tim của Phó Hàn Chu bấy giờ giống như đang bị một bàn tay ai đó khuấy đến đảo điên, lúc thì đau nhói, lúc thì oán hận.
Nỗi oán hận ấy không ngừng ăn mòn cậu, khiến cậu chán ghét bản thân mình đến tột cùng.
Nhìn dòng xe cộ qua lại, đôi môi Phó Hàn Chu khẽ run lên, trong đầu cậu hiện lên khung cảnh thân thể bị xe cán nát khiến máu lênh láng, chân tay đứt lìa, sau đấy cậu vô thức bước về phía trước.
Bên phía Phó Hàn Chu có hơi ồn, hình như là cậu đang ở trên đường có xe cộ chạy qua.


Tô Vân Cảnh tưởng là bên chỗ cậu bị kẹt xe nên rảnh rỗi gọi điện cho cậu để bớt buồn tẻ.
Cậu nhai nhai mực chiên mà Giang Sơ Niên cho mình, cất giọng rất nhẹ: “Mấy ngày nữa là sinh nhật cô tôi rồi, nếu như bà ấy mà không quay về nhà thì có thể tôi sẽ đến thủ đô.

Đến nơi rồi tôi đi tìm cậu nhé.”
Cũng rất đúng dịp nữa, vì sinh nhật của Văn Yến Lai là ngày tám tháng chín.
Hôm sinh nhật đúng ngay ngày thứ sáu, đến ngày mười tháng chín thì là sinh nhật của Phó Hàn Chu.
Hồi còn nhỏ, cậu đã từng ở bên Phó Hàn Chu trải qua một kỳ sinh nhật của cậu ấy, cũng không biết là nhóc cool ngầu ngày nào chỉ được chúc mừng sinh nhật đúng một lần năm ấy mà thôi.
Phó Hàn Chu đã đứng ngay mép đường đầu giao lộ.
Cả thế giới trở nên dị hợm lạ lùng, con dã thú luôn ẩn núp trong cơ thể hóa điên dữ tợn, xâu xé lục phủ ngũ tạng của cậu ra nát bấy.
Cơn đau nhức lại khiến Phó Hàn Chu cảm nhận một loại kho4i cảm vặn vẹo.
Như có một giọng nói đang cám dỗ cậu, rằng hãy tiến lên thêm một bước, thêm một bước nữa thôi là sẽ có thể giải thoát rồi.
Khi Phó Hàn Chu hoàn toàn buông bỏ để tuân theo tiếng gọi vang vọng trong lòng mình, thì giọng nói của Tô Vân Cảnh thông qua một sợi dây điện kết nối truyền tới.
Âm thanh ấy như chứa ý cười, nghe có vẻ vô cùng thích thú.
Xe cộ như thoi đưa, khiến Phó Hàn Chu chẳng thể nghe rõ cậu đang nói gì.
Vậy nhưng vẫn nghe loáng thoáng vài từ cậu vừa bảo, gì mà thủ đô, gì mà đến tìm cậu.
Phó Hàn Chu như tỉnh lại khỏi cơn mộng mị, ngỡ ngàng hỏi lại: “Cậu sẽ quay về đây sao?”
Phó Hàn Chu đứng ngay trên đường cái, xe cộ đi ngang qua vừa mắng chửi vừa bấm còi inh ỏi.
“Sao cơ? Bên cậu ồn quá, tôi không nghe được.” Lông mày Tô Vân Cảnh nhướng lên.
Không chỉ có bên Phó Hàn Chu ồn ào, mà làn đường xe chạy bên cạnh khu phố kia chẳng biết có chuyện gì không mà mấy chiếc xe hơi bấm còi mấy bận liền.
Tô Vân Cảnh cầm điện thoại, bước về phía cửa sổ hòng hóng chuyện.
Không nghe thấy giọng của Tô Vân Cảnh nữa khiến Phó Hàn Chu lập tức cuống hết cả lên.
Cậu quýnh quáng tìm một nơi yên lặng hơn, rồi vội vã lặp lại câu hỏi trong nỗi bất an: “Cậu vừa nói gì?”
Tô Vân Cảnh mở cửa sổ ra, lướt ánh nhìn về phía làn đường đối diện, cất cao giọng: “Tôi bảo là, hai ngày nữa có thể là tôi sẽ đến thủ đô tìm cậu đấy.

Cậu nghe thấy chưa?”
Giang Sơ Niên vốn đang rửa dâu tây ở đằng kia bị cậu dọa giật bắn mình.
Bao nhiêu bất an cồn cào dấy mạnh trong lòng.
“Được.” Vẻ hung tợn ở đuôi mắt Phó Hàn Chu dần tiêu biến.
Mi mắt cậu phủ xuống, giọng nói trong như dòng suối mát lành đương chảy: “Vậy tôi chờ cậu.”
Cúp điện thoại rồi, Tô Vân Cảnh vẫn còn đứng bên cửa sổ hóng hớt.
Phía bên kia hình như đang bị kẹt xe, trời tối quá nên cậu cũng chẳng thấy rõ được.
Thấy cũng chẳng có gì thú vị, Tô Vân Cảnh bèn đóng cửa sổ lại.
Tô Vân Cảnh tính toán thời gian, định bụng mấy ngày nữa sẽ gọi cho Văn Yến Lai chuyện mình đến thủ đô.
Ai ngờ, cậu còn chưa kịp mở máy gọi điện thì Văn Yến Lai đã gọi đến trước, vừa cất lời đã ném cho một quả bom hạng nặng.
“Phó Hàn Chu muốn chuyển đến trường học của con, Trung học số 2 Hành Lâm ấy.”
Tô Vân Cảnh: … Nhóc cool ngầu này đúng là muốn đi là đi ngay được.
Có điều Tô Vân Cảnh vẫn rất chào đón cậu.
Nhưng mà Văn Yến Lai thì không dễ tính giống thế, bà thật sự rất ác cảm với Phó Hàn Chu.
Nếu không vì Phó Hàn Chu thì cũng sẽ không có sai lầm lớn đến thế xảy ra trong hôn lễ của bà, Tô Vân Cảnh càng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì bị ép phải chuyển về Hành Lâm.
“Con nghĩ sao về chuyện thằng bé ấy chuyển trường lần này?” Văn Yến Lai hỏi bằng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.
Tô Vân Cảnh thấy câu hỏi này có hơi cao thâm quá, không dám thẳng thừng trả lời mà chỉ đành hỏi một câu đánh lạc hướng: “Sao tự dưng cậu ấy muốn chuyển trường ạ?”
Văn Yến Lai “À” một tiếng nhạt nhẽo.
Từ trong lời kể của Văn Yến Lai, Tô Vân Cảnh đã biết được nguyên nhân.
Vì để có thể được phép chuyển trường, tối hôm qua Phó Hàn Chu đã đứng ngay trước mặt Thẩm Niên Ôn thừa nhận mình có lỗi, còn quay sang xin lỗi Văn Yến Lai.
Có Thẩm Niên Ôn ở đấy, dù trong lòng Văn Yến Lai đang nổi lửa hừng hực cũng sẽ không trút ra ngoài.
Sau khi Văn Yến Lai ra dáng tha thứ cho cậu, Phó Hàn Chu rất lanh trí theo đà tình thế phát triển đưa ra đề nghị, rằng cậu muốn chuyển đến Trung học số 2 Hành Lâm.
Thẩm Niên Ôn vẫn còn cái tâm của người ba ruột, dù cho Phó Hàn Chu có phạm phải sai lầm lớn đi nữa, thì ông ta cũng vẫn tin rằng con trai của mình sẽ có thể thay đổi theo hướng tốt hơn.
Huống chi, hiếm có lần nào Phó Hàn Chu chịu cúi đầu, chịu cầu cạnh ông ta như thế.
Thẩm Niên Ôn làm ba, lại còn là một kẻ làm ba hoàn toàn chẳng xứng đáng chút nào, nên dĩ nhiên là đành đồng ý.
Phó Hàn Chu bảo rằng mình muốn ở nhà của Văn Yến Lai vài ngày, đợi khi nào cậu làm quen được với môi trường học đường ở đó rồi thì sẽ dọn vào ở nội trú.
Cậu ở nhờ cũng không lâu, chỉ tầm một tuần lễ thôi.
Nghe thấy Phó Hàn Chu muốn ở nhà mình, trong lòng Văn Yến Lai mười nghìn lần không muốn.
Nhưng vì không muốn ảnh hưởng đến tình cảm giữa mình và Thẩm Niên Ôn, bà ấy không thể là người ra mặt phản đối chuyện này được.
“Từ Từ à, mẹ nghe cậu ta bảo quan hệ giữa con và cậu ta hiện tại rất tốt.

Mấy ngày trước, cậu ta còn đến nhà tự mình nói lời xin lỗi với con, có thật không?”
Tô Vân Cảnh nhắm mắt thừa nhận: “Đúng vậy ạ, cậu ấy có tới, cũng đã xin lỗi rồi.”
Cậu cảm giác mình như một thằng đàn ông số khổ bị kẹp giữa mẹ ruột và vợ vậy.
Vừa phải xoa dịu cơn giận dữ ngút ngàn của mẹ ruột, vừa phải đi theo lau mông cho bà vợ vừa làm chuyện xấu nhà mình.

Hai bên cũng nên lên phường hòa giải, chuyện lớn hóa nhỏ rồi chuyện nhỏ hóa không đi chứ.
Văn Yến Lai đã lăn lộn trong showbiz bao nhiêu năm, nên hiểu rất rõ lòng dạ con người.
Nghe thấy giọng của Tô Vân Cảnh, bà đã biết ngay con trai mình bị kẻ địch thu phục, giơ cờ đầu hàng rồi.
Văn Yến Lai: “Vốn dĩ mẹ sẽ không can thiệp vào chuyện con kết bạn với ai, nhưng nếu là Phó Hàn Chu thì tuyệt đối không được.”
Lần đầu tiên gặp mặt Phó Hàn Chu, Văn Yến Lai đã nhìn ra ngay đây là một đứa trẻ không bình thường rồi.
Tới lần cậu thực hiện âm mưu đại náo hôn lễ không một ai kịp trở tay, thì Văn Yến Lai càng thêm chắc nịch phỏng đoán của mình.
Ngày hôm nay không ngờ cậu lại thực hiện một hành động phải nói là khiến bà ấy nhìn với cặp mắt khác xưa, cậu nhún nhường, chịu xin lỗi.
Phó Hàn Chu chính là một người vì để đạt được mục đích của mình mà co được dãn được, không từ chút thủ đoạn nào.
Cũng chẳng bất ngờ gì khi cậu chỉ tốn mất mấy ngày ngắn ngủi đã khiến con trai bà ấy giơ cờ trắng đầu hàng, khiến Văn Từ hoàn toàn đứng về phe mình.
Phó Hàn Chu chỉ mới mười bảy tuổi mà đã có những thủ đoạn đáng sợ như vậy rồi, Văn Yến Lai nghĩ đến mà thấy rét cả lòng.
“Cậu ta không được phép ở lại nhà chúng ta.

Cậu ta mà vào ở thì chẳng biết sẽ gây chuyện xào xáo gì nữa, ông bà nội của con lớn tuổi hết cả rồi, họ không chịu được nổi sự dằn vặt đâu.”
Tô Vân Cảnh hé miệng, định nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng, ánh mắt cậu lại cụp xuống.
Cậu khẽ “Dạ” một tiếng.
Cậu vẫn đồng ý với Văn Yến Lai, không cho Phó Hàn Chu ở nhà mình.
Mục đích Văn Yến Lai gọi điện về rất đơn giản: Tìm hiểu xem liệu Phó Hàn Chu có thật sự đến nhà bà ấy giao du với Tô Vân Cảnh hay không.
Hai là, muốn bảo Tô Vân Cảnh từ chối Thẩm Niên Ôn.
Mặc dù Phó Hàn Chu đã mười bảy tuổi, nhưng trong mắt Thẩm Niên Ôn, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Nếu như Văn Yến Lai muốn tiếp tục thắt chặt mối quan hệ với Thẩm Niên Ôn, bà ấy phải chấp nhận người con trai này của ông ta.
Cũng giống như Thẩm Niên Ôn cần đón chào Tô Vân Cảnh, con riêng của Văn Yến Lai vậy.
Yêu là vấn đề cá nhân giữa hai người, nhưng hôn nhân là sự hòa hợp giữa hai gia đình.
Thẩm Niên Ôn là người bước lên bước đầu tiên, ông ta lựa chọn Văn Yến Lai.
Những lúc thế này, Văn Yến Lai không thể làm đứt gãy mắt xích nào được.
Nhưng bà ấy không tin chuyện Phó Hàn Chu thật lòng hối cải, có điều bà ấy cũng không thể thể hiện rằng mình không tin được.
Bây giờ, người có thể hợp tình hợp lý từ chối chuyện Phó Hàn Chu chuyển vào nhà ở, chỉ có mình Tô Vân Cảnh thôi.
Bởi vì cậu cũng là một “đứa trẻ”, chuyện mà người lớn không tiện thực hiện, cậu có thể thực hiện, lấy lý do “không hiểu chuyện” ra làm bia đỡ đạn.
Nếu như Tô Vân Cảnh kiên quyết không cho Phó Hàn Chu vào nhà ở thì Thẩm Niên Ôn cũng chẳng thể nói gì, cũng sẽ không đổ tội lên Văn Yến Lai được.
Cho nên lựa chọn Tô Vân Cảnh vào vai phản diện là hợp lý nhất.
Cho dù cậu có tin tưởng Phó Hàn Chu đã quay lại làm nhóc cool ngầu năm xưa, sẽ không làm chuyện như thế nữa, thì cậu vẫn phải nghe lời Văn Yến Lai.
Dưới góc nhìn của Văn Yến Lai, bà ấy tin rằng chuyện này sẽ chẳng là gì với Phó Hàn Chu cả.
Bà ấy suy nghĩ cho người nhà của mình, muốn để tên quỷ nhỏ Phó Hàn Chu này cút được bao xa thì cút, chuyện này không hề có gì sai.
Tô Vân Cảnh tin tưởng người ngoài là do cậu có tâm tư riêng, cho nên cậu không có lý do gì để yêu cầu Văn Yến Lai phải bao dung cho phần tâm tư riêng này của cậu.
Bà ấy không có gì sai.
Người sai là nhóc cool ngầu, cậu phải gánh chịu hậu quả này.
Mặc dù biết Phó Hàn Chu sai, nhưng Tô Vân Cảnh cũng không biết làm sao để nói chuyện này với cậu.
Văn Yến Lai nói, vài ngày nữa bà ấy và Phó Hàn Chu sẽ về quê, ngoại trừ về thăm Quách Tú Tuệ và Văn Hoài Sơn thì còn phải bàn chuyện chuyển trường với trường học.
Chuyển trường là chuyện chắc chắn rồi.
Văn Yến Lai mặc dù không muốn Phó Hàn Chu học ở Hành Lâm nhưng cũng không thể nào quản được.
Chỉ cần không ở lại nhà bà ấy, thì muốn đi đâu cứ đi.
Tô Vân Cảnh muốn đợi Phó Hàn Chu và Văn Yến Lai tới Hành Lâm rồi mới nói chuyện này trước mặt cậu.
Phó Hàn Chu đưa ra yêu cầu muốn chuyển trường đến Hành Lâm, cậu cũng không đi học ở Nam Trung nữa, chờ Thẩm Niên Ôn xử lí thủ tục nhập học ở trường mới cho cậu.
Bọn họ đi chuyến bay chiều thứ năm đến sân bay Hành Lâm.
Từ tối qua Quách Tú Tuệ đã nhận được điện thoại của Văn Yến Lai, bà ấy đã sớm chuẩn bị những món mà Văn Yến Lai thích, mong chờ bọn họ đến.
Sau khi Văn Yến Lai tạo ra được thành tựu trong ngành giải trí, vì sợ truyền thông và người hâm mộ quấy rầy đến người nhà nên đã chuyển nhà rất nhiều lần.
Hàng xóm xung quanh cũng không ai biết rằng con gái của Quách Tú Tuệ là ngôi sao lớn.
Lần này Văn Yến Lai trở về cũng rất khiêm tốn, ngay cả Thẩm Niên Ôn cũng mặc trang phục bình thường.
Phó Hàn Chu đội mũ lưỡi trai đi theo sau lưng hai người.
Chờ đến lúc Văn Yến Lai gõ cửa nhà, Phó Hàn Chu vẫn luôn yên tĩnh mới cởi mũ xuống, lễ phép thân thiết gọi một câu bà nội.
Thẩm Niên Ôn: …
Văn Yến Lai: …
Trông thấy Phó Hàn Chu, Quách Tú Tuệ vừa mừng vừa kinh ngạc: “Tiểu Phó, sao con lại đến đây?”
Văn Yến Lai lên tiếng giới thiệu: “Đây là con trai của Niên Ôn, tên Hàn Chu.”
Tình tiết đột ngột xuất hiện này khiến Quách Tú Tuệ sửng sốt: “Chuyện này…”
Quách Tú Tuệ tức giận trách mắng: “Thằng bé này, lần trước đến cũng không nói rõ, Từ Từ cũng không nói cho bà, bà còn tưởng hai đứa chỉ là bạn học bình thường thôi chứ.”
Phó Hàn Chu cũng không giảo biện, trực tiếp nhận lỗi.

Thấy Phó Hàn Chu ngoan ngoãn như thế, trong lòng Thẩm Niên Ôn có chút phức tạp.
Đã nhiều năm rồi ông chưa hề thấy Phó Hàn Chu chủ động thân thiết với ai.
Lần cuối cùng cậu có dáng vẻ như thế này, là khi ở nhà họ Lục kia.
Lúc đó, ông ta vừa mới nhận cậu về, Phó Hàn Chu cũng không thích nói chuyện, càng không thích phản ứng lại với người khác.
Chỉ có lúc gọi điện thoại cho thằng bé Lục Gia Minh của nhà họ Lục thì mới có thể thấy được cậu cười, nhìn vừa ngoan lại vừa hiểu chuyện.
Nhưng khi vừa cúp điện thoại, nụ cười đã tắt ngay lập tức, lại trở về trạng thái không để ý đến ai cả.
Quách Tú Tuệ rất thích Phó Hàn Chu, nên cũng không có ý trách cậu thật.
Nghe nói Phó Hàn Chu muốn chuyển trường đến trường Trung học số hai Hành Lâm học, Quách Tú Tuệ có hơi kinh ngạc.
“Không phải nói là chất lượng giáo dục ở thủ đô rất tốt sao? Đang yên đang lành sao lại muốn chuyển trường đến đây?”
“Thành tích học tập của con bình thường, lúc trước khi đi học ở trường, Tiểu Từ là bạn cùng bàn với con, cậu ấy thường xuyên dạy bổ túc cho con, cho nên con muốn chuyển đến đây, để cùng cậu ấy học tập thật tốt.”
Gương mặt Phó Hàn Chu rất thanh thuần, tiếng nói cũng mang sự mát lạnh đặc thù của thiếu niên.
Thẩm Niên Ôn: … Văn Yến Lai: …
Văn Yến Lai bị sự vô liêm sỉ của cậu làm cho khiếp sợ rồi.
Ngay cả Thẩm Niên Ôn cũng cảm thấy xấu hổ, nếu đã có quan hệ tốt Văn Từ nhà người ta, thì lúc trong hôn lễ quậy phá làm gì chứ?
Nhưng dù sao cũng là con trai mình, ông ta cũng không dám vạch mặt.
Quách Tú Tuệ và Văn Hoài Sơn không biết nội tình, nghe cậu có lòng cầu tiến như thế, lại còn thân thiết với Tô Văn Cảnh, trong lòng hai người vô cùng vui vẻ.
Văn Hoài Sơn hùng hổ nói: “Vậy thì tốt quá, Tiểu Từ vừa hay cũng không có anh em gì, hai đứa cứ coi nhau như anh em ruột đi vậy.”
Quách Tú Tuệ cười, cảm thán: “Chẳng phải nên như thế sao, cái này gọi là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, hai đứa trẻ này đúng là có duyên phận.”
Sắc mặt Văn Yến Lai có chút không tốt, nhưng trước mặt nhiều người như thế cũng không tiện phát tác.
Thẩm Niên Ôn ho nhẹ một tiếng với Phó Hàn Chu, nhắc nhở cậu, vừa vừa phải phải thôi, giả vờ có hơi lố rồi.
Nếu như không có chuyện trong buổi hôn lễ, Thẩm Niên Ôn cũng sẽ bị tình anh em thân thiết trong miệng Phó Hàn Chu lừa rồi.
Bây giờ kể lể quan hệ càng thân thiết, thì đến lúc vạch mặt nhau sẽ càng khó coi.
Thẩm Niên Ôn cảm thấy ngại thay cho cậu.
Nhưng Phó Hàn Chu dường như hoàn toàn không biết cái gì gọi là mặt mũi, dỗ dành Quánh Tú Tuệ và Văn Hoài Sơn vui vẻ vô cùng.
Vừa nghe Phó Hàn Chu nói muốn ở nội trú trong trường, Quách Tú Tuệ còn có hơi không vui.
“Cứ ở trong nhà đi, nếu con không muốn ở chung một phòng với Từ Từ thì bà dọn thư phòng cho con ở, còn nếu không được nữa thì chúng ta chuyển nhà, ông bà còn một căn nhà nữa.”
Căn nhà này là Văn Yến Lai mua, ba phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một nhà vệ sinh.
Một phòng ngủ chính và hai phòng ngủ phụ.
Trong đó có một cái là Tô Văn Cảnh ở, một cái khác bị Văn Hoài Sơn cải tạo thành thư phòng.
Mỗi lần Văn Yến Lai về nhà, hoặc là ở khách sạn, hoặc là ở căn nhà lớn kia.
Lúc trước bà ấy bận rộn nhiều việc, số lần về nhà có thể đếm trên đầu ngón tay.
Văn Yến Lai đã sắp không nghe nổi nữa, bà ấy ngồi trên ghế sô pha vẫn luôn im lặng không nói gì.
Tô Văn Cảnh tan học về nhà, vừa về đã nhìn thấy một khung cảnh quỷ dị.
Văn Yến Lai trầm mặt đứng tựa ở cửa phòng bếp, Thẩm Niên Ôn ở ngoài ban công nói chuyện điện thoại.
Phó Hàn Chu trong phòng bếp giúp Quách Tú Tuệ nấu cơm, bầu không khí của hai người lại đặc biệt hòa hợp.
Văn Yến Lai lạnh lùng nhìn Phó Hàn Chu.
Cái nơi đầy tình chị em bằng mặt mà không bằng lòng như giới giải trí, Văn Yến Lai đều đã một đường chém giết đến tận bây giờ, có loại người nào mà bà ấy chưa thấy qua?
Đã rất lâu rồi chưa có ai thật sự làm cho bà ấy nổi giận.
Thấy Phó Hàn Chu ở đây giả vờ làm đứa trẻ đáng yêu, Văn Yến Lai ngoài miệng cười cười, nhưng ánh mắt lại rét run.
“Hàn Chu, con đi xem TV đi.” Văn Yến Lai giấu dao trong nụ cười: “Mẹ, mẹ cũng thật là, những chuyện này thằng bé làm sao hiểu được? Ở nhà còn chưa làm kia kìa.”
Tô Văn Cảnh vừa vào cửa, nghe Văn Yến Lai nói những lời này, bước chân cậu dừng lại.
Trong câu có ý khác.
Phó Hàn Chu lấy bốn lạng đánh ngàn cân: “Bình thường con đều ăn cơm ở nhà ăn trong trường, sau này chuyển đến, sẽ thường xuyên giúp bà nấu cơm.”
Văn Yến Lai nghe xong, không nhịn được, cười lạnh: “Hừ.”
Phó Hàn Chu và Văn Yến Lai trong phòng bếp giương cung bạt kiếm, Tô Vân Cảnh cũng không biết là mình có nên vào trong hay không.
Văn Hoài Sơn ngồi trên ghế sô pha xem tin tức, chẳng có cảm giác gì với mọi chuyện, trông thấy Tô Vân Cảnh đứng ngoài cửa, mở miệng hỏi cậu: “Con đứng ngoài cửa làm gì?”
Tô Vân Cảnh cười ngại ngùng nhưng vẫn lễ phép, da đầu tê rần, bước vào.
Thấy cậu trở về, Văn Yến Lai đá mắt với cậu.
Ý bà ấy rất rõ ràng, là đuổi Phó Hàn Chu đi.
Văn Yến Lai liên tục khẳng định, thằng nhóc này chẳng phải thứ tốt lành gì.
Tô Văn Cảnh hiểu được ám chỉ của Văn Yến Lai, cậu đành phải cố gắng gật đầu.
Thấy Thẩm Niên Ôn đã nói chuyện điện thoại xong, Văn Yến Lai cũng không ở phòng bếp nhìn chằm chằm Phó Hàn Chu nữa, đi đến ngồi trên ghế sô pha.
Tâm trạng Tô Vân Cảnh rất nặng nề, lúc đi ngang qua phòng bếp đã nhìn thấy Phó Hàn Chu đang giúp Quách Tú Tuệ chiên cá.
Cậu ấy mặc tạp dề màu xanh dương, ống tay áo xắn đến cánh tay, cầm chảo chiên.
Rõ ràng là rất có hương vị gia đình, nhưng khi Tô Vân Cảnh nhìn sang, đôi mắt phượng xinh đẹp cong lên.
Ý cười trong đáy mắt lấp lánh như có ánh sáng vút qua, kiều diễm sống động.
Hô hấp của Tô Vân Cảnh ngưng lại, bị nụ cười của cậu ấy làm cho lóa mắt.
Nhưng nhớ đến việc Văn Yến Lai muốn cậu đuổi nhóc cool ngầu đi, Tô Vân Cảnh lại mất đi tâm tình thưởng thức cái đẹp.
Miễn cưỡng cười cười với cậu, Tô Vân Cảnh trở về phòng.
Phó Hàn Chu là một người rất nhạy cảm với cảm xúc, bình thường cậu chỉ là không quan tâm đến người khác, cho nên cũng lười quan sát sự biến hóa trong tâm trạng của họ.
Tô Vân Cảnh thì lại không phải là người khác.
Phó Hàn Chu cau mày, sau đó liếc mắt về phía Văn Yến Lai đang nói chuyện với Thẩm Niên Ôn ở ngoài phòng khách.
Giọng của Quách Tú Tuệ vang lên sau lưng cậu ấy: “Tiểu Phó, lật cá đi chứ, nếu không là khét đấy.”
Phó Hàn Chu thu mắt lại, lật cá.
Bữa cơm tối này có chút ngượng ngùng.
Thẩm Niên Ôn chỉ ghé qua nhà họ Văn một lần, là trước khi ông ta kết hôn với Văn Yến Lai, hai người có về thăm nhà một chuyến.
Lần gặp mặt trước đó chính là hiện trường hôn lễ, lại còn xảy ra chuyện lúng túng như vậy.
Vốn là nhà họ Văn xấu hổ, nhưng bây giờ Thẩm Niên Ôn còn xấu hổ hơn bọn họ.
Chưa nói đến chuyện Phó Hàn Chu là chủ mưu quấy rối trong đám cưới, bây giờ cậu lại còn muốn ở lại nhà người ta.
Thẩm Niên Ôn không biết Phó Hàn Chu đang nghĩ gì.

Thế nhưng nhìn thái độ của cậu với người nhà họ Văn, trong lòng Thẩm Niên Ôn lại có vài phần áy náy.
Có phải là vì gia đình Văn Từ rất ấm áp, cho nên mới khiến cho Phó Hàn Chu sinh ra loại cảm giác hướng đến như thế, giống như khi còn bé cậu ấy thích nhà họ Lục vậy?
Nói chung thì vẫn là do người làm ba như ông ta không đạt chuẩn.
Thật ra Thẩm Niên Ôn biết Văn Yến Lai không muốn Phó Hàn Chu ở nhà họ Văn, một bên là con trai, một bên là vợ, ông ta cũng có chút khó khăn.
Thẩm Niên Ôn ngẩng đầu nhìn Phó Hàn Chu và Tô Vân Cảnh một chút.
Hai người ngồi rất sát, Phó Hàn Chu gắp một miếng cá, nhặt hết xương cá ra, sau đó bỏ vào chén Tô Vân Cảnh.
Con cá này là Phó Hàn Chu làm, Quách Tú Tuệ ở bên cạnh chỉ đạo.
Cậu ấy dường như rất thích nơi này, đã thu lại dáng vẻ lười nhác không thèm để ý đến bất kỳ chuyện gì trước kia, mặt mũi ôn hòa, khóe môi còn mang theo nụ cười thản nhiên.
Đã lâu rồi Thẩm Niên Ôn không thấy được cậu ấy vui vẻ như vậy, khó tránh có chút thất thần.
Tô Vân Cảnh còn xoắn xuýt hơn Thẩm Niên Ôn, ăn gì cũng không biết vị.
Quách Tú Tuệ và Văn Hoài Sơn thấy quan hệ của hai người tốt như thế, lại vui mừng khôn xiết.
“Tiểu Phó ban đêm cứ ngủ lại đây đi.” Quách Tú Tuệ đề nghị.
“Vâng.” Phó Hàn Chu đồng ý một cách rất tự nhiên.
Văn Yến Lai không vui, bà ấy ngẩng đầu nhìn Tô Vân Cảnh một chút, trông cậy vào cậu nói gì đó.
Tô Vân Cảnh giả vờ như không nhận được tín hiệu, cúi đầu ăn cá trong chén.
Nói thì cậu khẳng định sẽ nói, ban đêm lúc đi ngủ, vừa hay có thể nói một chút với Phó Hàn Chu.
Quách Tú Tuệ không cảm nhận được sóng ngầm cuồn cuộn trên bàn cơm, tiếp tục sắp xếp chuyện ngủ lại qua đêm.
“Yến Lai, con và Niên Ôn ở khách sạn cũng được, hoặc muốn về nhà khác ở cũng được, mẹ đã dọn dẹp sạch sẽ cho hai đứa rồi.”
Vất vả lắm mới ăn xong bữa cơm tối, Văn Yến Lai và Thẩm Niên Ôn ở lại trò chuyện một lúc, đến chín giờ rưỡi cả hai mới rời đi.
Trước khi đi, Văn Yến Lai dặn đi dặn lại Tô Văn Cảnh, nhất định phải đuổi Phó Hàn Chu đi.
Thái độ của bà ấy vô cùng kiên quyết, việc này không có chỗ nào thương lượng cả, Tô Vân Cảnh thở dài một hơi.
Sau khi tiễn Văn Yến Lai đi, Tô Văn Cảnh và Phó Hàn Chu trở về giúp đỡ dọn dẹp phòng khách.
Quách Tú Tuệ phất tay đuổi hai người về phòng: “Hai đứa đừng để ý, đi tắm rồi đi ngủ sớm đi, ngày mai Từ Từ còn phải đi học nữa.”
“Cậu tắm trước hay tôi tắm trước?” Trở về phòng, Tô Vân Cảnh lấy một bộ đồ ngủ đưa cho Phó Hàn Chu.
Phó Hàn Chu: “Cậu tắm trước đi.”
Tô Vân Cảnh cũng không từ chối, lại lấy một bộ đồ ngủ khác đi tắm.
Chờ tới khi Tô Vân Cảnh đóng cửa nhà tắm lại, Phó Hàn Chu mới thu lại nụ cười, kéo cửa đi ra ngoài.
Tô Vân Cảnh tắm xong, vừa lau tóc vừa đi ra ngoài, thấy Phó Hàn Chu ngồi trên giường, đang cầm sách ngữ văn học thuộc lòng.
Hiếm khi thấy được cảnh nhóc cool ngầu học tập, Tô Vân Cảnh có chút ngạc nhiên: “Đang yên đang lành, tại sao lại học ngữ văn?”
Phó Hàn Chu mở to mắt, ánh sáng hắt vào trong đôi mắt đen láy của cậu, lấp la lấp lánh.
Thiếu niên mở miệng, cứ như thể là chuyện đương nhiên: “Chẳng phải cậu nói là muốn cùng thi vào đại học ở thủ đô sao? Kiến thức căn bản của tôi không tốt lắm.”
Tô Vân Cảnh cảm thấy bị nghẹn họng, trong lòng có hơi khó chịu.
Chính mắt Tô Vân Cảnh thấy rằng cậu đang thay đổi trở nên tốt hơn, kết quả là không ai chịu tin tưởng cậu.
Tô Vân Cảnh ngồi xuống bên cạnh Phó Hàn Chu, chuẩn bị câu từ một chút, vẫn là phải đuổi cậu ấy đi thôi.
“Cậu vẫn nên trực tiếp ở nội trú trong trường đi.”
Sau khi cắn răng nói xong, Tô Vân Cảnh chờ Phó Hàn Chu phản ứng lại.
Lời này khó mà nói ra miệng, nói xong, trái tim của cậu đập thình thịch liên hồi, giống như người làm chuyện xấu là cậu vậy.
Kết quả là chờ được một lát, Phó Hàn Chu cũng không có phản ứng gì, chỉ nhẹ giọng ‘ừm’ một tiếng.
Tô Vân Cảnh cảm nhận được tâm trạng của cậu sa sút, muốn khuyên nhủ, nhưng vừa mở miệng ra là lại thẳng như ruột ngựa.
“Chuyện lần trước cậu làm có hơi quá đáng, nếu cậu không chấp nhận được việc ba cậu tái hôn, cậu có thể trò chuyện trước với ông ấy, nhưng không thể đâm vào chỗ đau của người ta như thế.”
“Mặc dù chuyện này là cô tôi, à không, mẹ tôi sai, nhưng đã nhiều năm như thế rồi, dù là tự cậu âm thầm nói với ba cậu thì cậu cũng không thể khiến hai người họ khó xử như thế được.”
Tô Vân Cảnh vốn dĩ muốn an ủi Phó Hàn Chu, nhưng nói một lúc lại thành ra trình bày sự thật, uốn nắn đúng sai.
Tô Vân Cảnh ngậm miệng lại.
Phó Hàn Chu cụp mắt xuống, dưới mí mắt có bóng râm nhàn nhạt: “Ừ, tôi sai rồi.”
“Cậu biết sai là tốt rồi.”
Tô Vân Cảnh: ‘Mẹ nó, mình rốt cuộc đang nói gì thế!’ Phó Hàn Chu có lỗi, Tô Vân Cảnh cũng không muốn tẩy trắng cho cậu.
Cậu vốn nghĩ rằng, cứ khuyên Phó Hàn Chu ở lại trường trước, chờ qua vài ngày sẽ tiếp tục cùng cậu ấy phân rõ đúng sai, uốn nắn lại tam quan của nhóc cool ngầu.
Tô Vân Cảnh cố gắng giải thích: “Ý của tôi là, có lỗi cũng không sao.” Thật ra thì rất là có sao.
“Chỉ cần cậu biểu hiện tốt một chút, cho mọi người thấy rằng cậu thật sự đã biết sửa chữa, mà không chỉ là lời nói suông ngoài miệng, rồi sẽ có một ngày mọi người sẽ nhìn cậu bằng con mắt khác.”
“Trước tiên cậu cứ ở lại trường, chúng ta học cho tốt, biểu hiện tốt một chút…”
Lúc Tô Vân Cảnh đang vắt hết óc để tìm từ, thì Phó Hàn Chu lại đột nhiên nhích lại gần, gác trán lên vai Tô Vân Cảnh.
Đây là một động tác dựa dẫm.
“Tôi không nên làm thế với cậu, tôi sai rồi.” Giọng cậu ấy rất nhẹ nhàng.
Như một chiếc lá rơi trên mặt nước, xô ra những gợn sóng trong lòng Tô Vân Cảnh, tất cả những lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
“Buổi tối tôi luôn ngủ không ngon, trong đầu có rất nhiều âm thanh, rất ồn ào.”
Phó Hàn Chu nắm lấy một góc vạt áo của Tô Vân Cảnh, đầu ngón tay run rẩy khẽ nắm chặt.
“Chỉ có khi ngủ cùng với cậu, những âm thanh kia mới biến mất được.”
Cậu ấy quay đầu lại, tựa lên vai Tô Vân Cảnh, vùi mặt vào hõm vai Tô Vân Cảnh.
Dường như là đang hấp thụ sự ấm áp trên người Tô Vân Cảnh vậy, ôm cậu rất chặt.
“Cậu đừng giận nữa, tôi biết lỗi rồi.”
Hơi thở của cậu ấy rất nhẹ, phun trên cổ Tô Vân Cảnh, lại nóng rực như bàn ủi.
Trong lòng Tô Vân Cảnh nóng rực lên.
Lúc nhóc cool ngầu chọc giận người khác, thật sự là cực kì tức giận.
Nhưng có đôi khi lại làm người khác đau lòng vô cùng.
“Tôi không giận cậu, nhưng cậu đừng làm như thế nữa.” Tô Vân Cảnh vỗ vỗ sau lưng Phó Hàn Chu.
“Cậu cứ vào ở trong trường trước, chờ thêm một thời gian nữa, tôi xem thử xem có thể xin một chân ở đó hay không.”
“Được không nào?” Tô Vân Cảnh hỏi cậu ấy.
Phó Hàn Chu ôm lấy vòng eo gầy của Tô Vân Cảnh, chóp mũi cọ vào hõm vai cậu: “Được.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.