Tôi Có Trúc Mã

Chương 5


Đọc truyện Tôi Có Trúc Mã – Chương 5


Đời người, có thể vì một người mà khóc.
Có thể vì một người mà hạnh phúc, mà vui cười.
Tôi nhận ra, từ nhỏ đến giờ, tôi đều là vì một người mà cười, mà khóc.
_______
Vậy là Tuấn Khải đã đi công tác. Tôi chính thức bước vào cuộc sống không có thằng cha già lắm mồm bên cạnh.
Cũng đã 2 ngày rồi, không có ai cùng tôi cãi nhau xem ra có chút nhàm chán.
Tối nào hắn cũng gọi điện cho tôi, nhắc nhở nọ kia, y như bà mẹ chồng già dặn dò con dâu mới về yên bề gia thất. Tôi ngẫm lại chú Hoàng cùng cô Hoàng đều là những người điềm đạm, ít lời, sao lại hạ sinh ra thằng con vừa nói lắm lại không nói được câu nào tử tế như hắn.
Tối, tôi nằm ườn ra giường. A đầu Nhật Dạ chết tiệt mới tí tuổi đã bị ép đi xem mắt. Tối nay gặp gỡ anh chàng bác sĩ nào đó. Tôi đang chán nản chả có ai tán gẫuthì điện thoại rung. Là hắn. Tôi nhấc máy.
– Em yêu, nhớ anh không?- giọng hắn ông ổng.
Tôi rởn hết gai ốc, tên điên này không gọi nhầm số chứ. Nhưng tôi lấy lại bình tĩnh, giọng ngọt ngào đáp lại:
– Anh yêu, nhớ em không?
Nói xong tôi chính thức muốn nôn vào cái điện thoại. Hắn cười ha ha:
– Tâm To càng ngày càng bản lĩnh.
Tôi bĩu môi,xem thường tôi à? Không có đâu.
Tuấn Khải tiếp tục:
– Anh đang ngồi với mấy vị lãnh đạo, chắc họ cũng nghe được cả rồi!
Tôi:”….”
Bản lĩnh của tôi- so với độ dày của mặt hắn- xem ra chênh lệch rất lớn.
Hắn thấy tôi nửa ngày không đáp lại, bèn phá lên cười:
– Đồ ngốc, anh đùa. Anh đang ở khách sạn, một mình luôn.
Tôi nghiến răng, hét vào điện thoại: ” Anh đi chết đi!” Hắn cười cười, luyên thuyên hỏi han tôi một hồi. Hắn khoe với tôi:
– Tâm To, hôm nay anh gặp được một cô thư kí của giám đốc công ty A.

Á à, gặp gái còn dám khoe tôi. Tôi bĩu môi, hỏi lại:
– Xinh chứ?
– Có răng khểnh- hắn trả lời.
Tôi nghiến răng ken két, có răng khểnh, rất tốt, rất duyên. Nhưng hắn bổ sung thêm:
– Răng khểnh cả hàm!
Tôi:”….”
Làm ơn, Tuấn Khải à, ai đó đưa hắn trở về hành tinh của hắn đi! Nói chuyện với hắn thật hết sức thiếu dinh dưỡng mà.
Hắn tiếp tục luyên thuyên, rồi chúng tôi nói sang cả vấn đề đâu đâu đó đó. Hắn nhắc tôi:
– Nhớ đám cưới Linh Chi nhé! Cuối tuần này đấy!
Tôi lười biếng ừ một tiếng, như một con mèo lười cuộn tròn trong chăn.
” Anh có về không?”- tôi hỏi.
– Cũng chưa biết được.
Tôi trầm ngâm một lúc, nghe tiếng thở bên kia đầu dây, có chút an lòng. Hắn tiếp:
– À quên, ngày kia ra sân bay đón Vương Minh hộ anh nhé!
– Anh ấy về nước rồi à?- tôi ngạc nhiên.
– Ừ, thằng nhóc đó thất tình nên về quê đòi anh an ủi. Đáng tiếc, anh và nó có duyên nhưng không phận. Nó cần anh cho nó mượn bờ vai để thút thít lúc này, nhưng nó về thì anh đi công tác.
Tôi:” …”
Tôi nhận ra mấy lời của Tuấn Khải chính thức chuyển từ thiếu dinh dưỡng sang suy dinh dưỡng cấp độ C.
Nếu bạn hỏi tôi Vương Minh là ai, tôi sẽ không ngần ngại trả lời đó người tình phi thời hạn của phó tổng Tuấn Khải.
Thật ra họ là bạn thân từ thời trung học. Sau này trưởng thành cả hai đều có ước mơ riêng. Tuấn Khải làm phó tổng ở quê nhà, còn Vương Minh vì theo đuổi tình đầu mà lặn lội sang Anh quốc xa xôi học Luật.
Tôi biết thừa hai ông già này vẫn giữ liên lạc với nhau. Cái ông Vương Minh đó, xét về độ phúc hắc, thật ra không kém gì Tuấn Khải. Nếu nghe hai ông này cãi nhau, dẫu có ba lần vào nhà vệ sinh rồi ba lần xả nước thì vẫn không có hồi kết.
Họ thân nhau đến nỗi, mà hồi tôi học cấp 2, mới bập bẹ đọc đam mĩ, tôi đã nảy sinh tình cảm với đôi trai tài trai sắc này. Tinh thần hủ nữ lên cao làm tôi đã đau đầu mấy ngày trời xem ai là công, ai là thụ. Đích thị hai tên này đều là công, mà cùng là công thì tên nào sẽ là thụ?
Nói chung, rất đau đầu a

~Nhưng niềm tin sắt đá của tôi đã cho tôi quyết định, nể tình từ bé đến lớn, suy cho cùng thì Tuấn Khải vẫn nên ở trên. Còn Vương Minh- thực sự xin lỗi anh!
_____
Nghĩ lại buổi tối ôm cái laptop cũng thật nhàm chán, tôi nảy sang hứng thú sang nhà hắn lục lọi xem sao. Dù gì thì tôi cũng có chìa khóa nhà hắn. Để xem cái tên biến thái nhà hắn có tàng trữ hàng cấm gì không.
Nghĩ là làm, tôi ” đột nhập” vào nhà hắn.
Nhà hắn tương đối sạch sẽ, tôi không lạ gì. Tôi tìm đến kệ sách trên bàn, thấy một cuốn album đã cũ.
Tôi nhấc xuống, mới nhận ra là cuốn album thời hắn học đại học. Cái thằng cha này sao chụp nhiều ảnh thế, có hơn 4 năm đại học thôi mà? Mà có cần ảnh nào cũng lừa tình thế này không? Giả vờ duyên dáng xinh đẹp?
Tôi giở đến tấm hình hắn chụp cùng đội bóng đá. Tôi nhớ hắn đá bóng rất giỏi, lúc hắn ghi bàn là lúc hắn đẹp trai nhất, còn lúc hắn thảm họa nhất chính là khi hắn đá bóng xong, chạy ra chỗ tôi, thở hồng hộc: ” Tâm To, cho anh chai nước!”. Thực rất giống ăn xin sắp chết khát.
Tấm hình chụp hắn giữa đội bóng, còn có cả đội cổ vũ nữa. Nhìn kĩ, tôi bỗng đứng hình…
Năm đó, cô gái hắn mà hắn chat cùng khi hắn về thăm tôi mùa đông năm ấy, chính là cô thiếu nữ xinh đẹp trong tấm hình…
Oan gia hơn, thiếu nữ xinh đẹp trong tấm hình lại chính là thiếu nữ có bầu với Bảo Nguyên. Ai da, hỏi sao không thấy quen mắt?
Tôi không lạ gì việc hắn có bạn gái. Không lạ chút nào?
Khi tôi còn trẻ con, thì hắn đã ở tuổi trưởng thành. Đồng nghĩa rằng khi hắn có bạn gái thì tôi vẫn chổng mông trên giường vật lộn với mấy kì thi chuyển cấp.
Năm đó, hắn 22, tôi mới 17.
17 tuổi- cái tuổi con gái dễ yêu, dễ mơ mộng, dễ cảm động, dễ tương tư, dễ thương, dễ nhớ… Tôi năm đó không ngoại lệ.
Thử hỏi có đứa con gái nào có thanh mai trúc mã vừa đẹp trai, tài giỏi lại phúc hắc như hắn mà không rung động? Tôi cũng chỉ là cô gái bình thường, và cũng gục ngã trước Tuấn Khải tiên sinh đào hoa. Chỉ có điều tôi không giống thư kí , lúc nào cũng chặn đầu hắn mà tấn công liên hoàn chưởng. Tôi ngày đó thích hắn từ bao giờ không biết, chỉ biết khi 17 tuổi tôi chính thức muốn tỏ tình.
Valentine năm đó, tôi tự tay làm một hộp socolate thật đẹp.
Và cũng Valentine năm đó, hắn dẫn bạn gái về nhà.
So với chị gái có bầu của Bảo Nguyên thì xinh còn hơn nhiều.
Tối hôm đó, hắn đi chơi với cô gái đó, tôi thui thủi ở nhà. Nghĩ thế nào, tôi gọi điện cho hắn
– Alo?- tiếng hắn ở đầu dây bên kia.
Tôi nén tiếng khóc, hỏi:
– Anh đi chơi khi nào về được?

– Có chuyện gì sao?
– Không…chỉ là…chỉ là…muốn nhờ anh giảng bài tập!
Hắn im lặng vài giây rồi phá lên cười:
– Nhóc con, đừng phá cuộc hẹn của anh theo cách này. Trẻ con quá!
Tôi vụng về cúp máy. Trong mắt hắn tôi mãi mãi chỉ là một đứa trẻ. Hắn mãi mãi coi tôi là một cô em gái.
Tôi chạy ra ban công, đứng thật lâu ở đó, không khóc, không hối hận, không thất vọng.
Chỉ là giữ chặt hộp socolate trên tay, nhìn theo một ngôi sao không tên trên nền trời đen kịt. Tôi chưa bao giờ thấy ngôi sao xấu đến thế!
Thích một người, vì một người, cuối cùng, đau cũng vì một người.
Tôi lẳng lặng giở những trang album, đột nhiên không hiểu sao có cảm giác thương tâm.
Cố quên thì sẽ nhớ, cố hận thì vẫn yêu. Cố kìm nén thì cảm tình sẽ ngày càng lớn.
Tôi là đứa trẻ- mãi mãi trong mắt hắn. Một đứa trẻ lẽo đẽo theo hắn, hăng hái chạy theo hắn. Mãi mãi, hắn vẫn là kẻ bỏ tôi lại phía sau.
Khốn kiếp, tôi lại đang bi thương cái chết tiệt gì? Tôi đang chìm vào cái thứ bi kịch của quá khứ sao? Vớ vẩn, bao năm qua chứng tỏ tôi vẫn thể có người yêu a, tôi vẫn chưa phải gái ế!
Tôi đóng album lại, nằm trên sofa của hắn, ngủ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau tôi đi làm, trưởng phòng Hưng đã trở lại.
Ngạc nhiên hơn, trưởng phòng Hưng vốn nổi tiếng thù dai, nay lại không có biểu hiện muốn trả thù tôi. Hay trưởng phòng quả nhiên sợ tôi rủa ngài thêm lần nữa sẽ đâm vào congteno chứ không phải xe chở lợn.
Dù sao không bị trả thù cũng tốt, đỡ đau đầu.
Nhật Hạ thì khóc lóc kể với tôi về vị bác sĩ đi xem mắt tối hôm qua. Đúng là thảm họa! Ăn nói kiệm lời, gò má cao ngất, tóc như úp cái nồi lên rồi cắt vậy. Nhật Dạ khóc: ” Ngạch nương à, Nhật Dạ không phải là nghiêng nước nghiêng thành nhưng miễn cưỡng cũng coi là xinh đẹp sao? Tại sao phải gặp phải bác sĩ xấu xí như vậy?”
Tôi vỗ vai Nhật Dạ, muốn nói là từ “miễn cưỡng” vốn là rất quan trọng.
Nói chung, công việc của tôi vào cuối năm có chút bận rộn. Phòng PR chúng tôi phải nộp kế hoạch với dự án mới, cũng thật mệt đầu. Công việc cứ bình thuờng như thế, cuộc sống của tôi cũng bình thuờng như thế, trừ việc tôi không có ai để cãi nhau thì mọi chuyện đều diễn ra trong dự đoán.
Theo đúng chỉ thị được giao, sáng hôm sau tôi ra sân bay đón Vương Minh trở về. Tôi thấy anh ta từ xa. Chà chà, vẫn đẹp trai phong độ như thế. Kém Tuấn Khải một chút mà không sao, vẫn khiến bao nhiêu cô rớt cằm chảy nước rãi thế kia là vô cùng ok rồi.
Vương Minh nhận ra tôi, tôi chạy đến gọi:
– Anh Vương Minh!
Anh ta quay lại, mỉm cười nhìn tôi. Nghe Tuấn Khải nói anh ta vừa thất tình mà, sao mà nhìn phơn phởn vậy. Nhưng đàn ông chắc nuốt nước mắt vào trong, không cho ai thấy sự đau khổ của mình chăng?
Vương Minh ngạc nhiên hỏi tôi:
– Em gái, Tuấn Khải đâu? Nó không đón anh? Thằng đểu này!
Tôi chẹp chẹp miệng. Chưa về đến nhà đã hỏi Tuấn Khải, xem ra tình nghĩa rất sâu đậm a!

Tôi cười: ” Tuấn Khải đi công tác rồi. Em ra đây đón anh còn chưa được sao?”
Vương Minh phá lên cười: ” Haha, em gái càng lớn càng xinh đẹp nha, mồm mép cũng lợi hại hơn!”
Tôi bĩu môi: ” Anh đi Anh quốc 4 năm mà tiếng Việt còn tốt quá, còn trêu được em! Em vốn định hỏi anh về vụ anh thất tình, ai dè anh còn tươi như vậy! ”
Vương Minh giả vờ tức giận, lục lục túi đồ. Tôi khó hiểu hỏi:
– Anh tìm gì thế?
Anh ta hậm hực trả lời:
– Tìm điện thoại gọi cho thằng Khải. Thằng đốn mạt này sao có thể hủy hoại mầm non đất nước như vậy, biến cô gái ngu ngơ khù khờ giờ biết trêu chọc người khác. Em gái yên tâm, anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em. Anh sẽ tố cáo nó lên tòa án về tội vi phạm quyền con người, truyền bá thông tin nguy hại an ninh quốc gia, cho nó tù mọt gông luôn.
Tôi:”….”. Trên đầu có một đám quạ bay qua.
Vương Minh, anh là Luật sư cũng không cần khoa trương như thế. Tôi thật không ứng phó nổi.
Đó là lí do tôi rất thích xem Vương Minh và Tuấn Khải cãi nhau. Tôi chỉ cần ngồi ôm gối cười đến quặn bụng, còn hơn cả xem phim hài.
So với mồm mép vốn trời ban của Vương Minh, tôi thực khâm phục tài đấu khẩu của Tuấn Khải. Rất tốt! Bao năm vậy vẫn không phân thắng bại.
Gặp lại Vương Minh, tôi rất vui. Giống như bạn cũ lâu năm không gặp vậy, rất nhiều chuyện để kể. Vì tôi và Tuấn Khải rất thân, Tuấn Khải với Vương Minh rất thân, nên theo tính chất bắc cầu tôi và Vương Minh đương nhiên không xa lạ gì nhau.
Đang uống cafe thì nha đầu Nhật Dạ gọi. Tôi mở điện thoại, nghe tiếng oang oang:
– Ngạch nương à, ngạch nương đi đón trai đẹp của phó tổng sao không cho nô tỳ đi cùng?
Âm lượng này đủ để cho bên Mĩ nghe thấy, chứ đừng nói là Vương Minh ngồi kế bên. Hơn nữa, chúng tôi ngồi trên phòng đơn, cực kì yên tĩnh, không nghe thấy tai mới có vấn đề. Tôi quay sang nhìn áy náy với Vương Minh, Vương Minh hứng thú cười, ra hiệu cho tôi mở loa ngoài.
Nhật Dạ, ngạch nương xin lỗi ngươi nha! Ngạch nương không thể đắc tội được với vị này. Tôi nghiến răng bật loa ngoài.
Loa điện thoại của tôi muốn vỡ ….
” Ngạch nương à, người nói xem, trai đẹp của phó giám đốc có phải đẹp theo kiểu thụ không? Chắc phải hoa nhường nguyệt thẹn đúng không? Hơn nữa mềm yếu đáng yêu, da trắng cao cao phải chứ?..”
” Nhật Dạ….” – tôi chen vào, nha đầu im đi không ngươi sẽ..
” Ai, ngạch nương gặp thụ đẹp thì đừng có giấu a! Ngạch nương tuy là thanh mai trúc mã với phó tổng, nhưng phải dè chừng tiểu tam tiểu thụ đáng yêu nhé! Nguy hiểm lắm!”
Tôi nhìn thấy môi Vương Minh giật giật, lập tức cúp điện thoại. Nha đầu Nhật Dạ, chỉ trách số ngươi không tốt, ngạch nương không thể làm gì được.
Ngạch nương quen Vương Minh hơn 10 năm nay, cũng chỉ dám nghĩ anh ta là tiểu thụ trong đầu thôi, mà nhà người nghênh ngang nói cái gì mà da trắng đáng yêu?
Nhật Dạ, ngạch nương nhất định sẽ chọn chỗ đất tốt cho nhà ngươi! Yên nghỉ nhé! Hằng năm bản cung có thất sủng cũng mang rượu thịt cho ngươi, đừng trách bản cung.
Bản cung cũng là họa bất đắc dĩ thôi a
~~••••••••••••••••••
Gjgjkjkj: sắp tới mình sẽ thi học kì, nên không thể up truyện được. Chương mới an ủi mọi người nhé


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.