Đọc truyện Tôi Có Thể Nuốt Đầu Ngài Không Ạ? – Chương 17
152.
Hạ Liêu nghe y kể được một nửa thì suy ra được một kết luận: “Em là đơn bào đấy à.”
“…”
“Với cái chỉ số thông minh này thì đến cả bọn trẻ con ở nhà trẻ cũng biết động não ấy.” Hạ Liêu nhìn vẻ mặt hối hận của Đề Bảo nên vẫn không nặng lời được: “Nếu bị nhân viên của em biết sếp mình làm mỗi tí chuyện riêng này cũng không xong thì cười chết.”
“Nằm sấp xuống.” Hạ Liêu cầm một lọ dầu rượu trong tay: “Anh bôi thuốc cho em.”
Hôm ấy hơn bốn giờ chiều y mới về đến nhà, động tác cởi đồ cực kỳ mất tự nhiên nên Hạ Liêu biết y đã bị thương.
Sau khi gã nhìn phần vết bầm lớn ứ đọng trên eo và đùi của y thì giọng lạnh lẽo hơn vài phần: “Ai đánh?”
Với cái tính này của Đề Bảo, nếu không phải là y cam chịu thì sao có người dám đánh thương y được. Nhất là trên cánh tay còn dấu vết bị bóp bởi năm ngón tay, dù có nhìn thế nào cũng thấy như vừa đi chịch dạo về.
Đề Bảo vùi đầu vào trong gối, không nói một lời.
Y càng im lặng, Hạ Liêu càng cảm thấy đây là do y đã chịch dạo bên ngoài về nên thấy áy náy không dám mở lời. Đôi mắt gã âm trầm, tét vào mông Đề Bảo một cái: “Em xoạc với người khác à?”
Lúc này Đề Bảo mới hơi phản ứng lại: “Đậu, anh nói linh tinh gì đó!”
Hạ Liêu thấy vẻ mặt y không giống như đang nói dối thì dịu giọng hơn: “Vậy là làm sao?”
Đề Bảo chổng mông trên giường một lát mới thấy có hơi người lại, nhưng giọng nghe cứ tủi làm sao: “Em làm xổng mất chim cưng của em trai em mất rồi…”
153.
“Anh biết chọc khoáy lắm nhỉ.” Đề Bảo nói: “Bây giờ thì xong rồi, em trai em chẳng thèm quan tâm đến em nữa.”
Hạ Liêu đáp cho có lệ: “Có anh quan tâm em mà.”
“Anh có phải em trai em đâu!”
“Anh Bảo Bảo ơi?”
“Má, kinh vãi nồi!!!”
154.
Suốt đêm đó, Cảnh Minh không về nhà. Đề Hồ đứng ngồi không yên, bây giờ cũng không có ai để dựa vào được nữa, mới nãy vừa giận Đề Bảo, giờ mà đi tìm y thì ngại quá.
Đề Hồ đợi đến hừng đông, vẫn không yên lòng bèn lấy máy ra để tra “Người mắc bệnh trầm cảm bỏ nhà đi bụi sẽ như thế nào?”
Đề Hồ càng đọc những câu trả lời trên màn hình thì lòng càng lạnh lẽo. Cảnh Minh đã đi khỏi nhà được gần mười tiếng, hai tiếng là có thể đến bờ biển, vậy bây giờ anh ấy đã nổi lềnh bềnh như khúc gỗ luôn rồi!
Đề Hồ càng nghĩ càng thấy lo, nhưng lại không muốn gọi cho Đề Bảo, vậy gửi tin nhắn nhỉ.
Nhưng còn sớm thế, chắc chắn anh Bảo Bảo vẫn chưa thức đâu.
“Em ra bờ biển đây.”
Không ngờ đã thấy tin nhắn trả lời của Đề Bảo ngay: “Đợi anh ở dưới nhà. Mười phút thôi.”
155.
Không ngờ trong mười phút đợi chờ, Đề Hồ lại đợi được một người mình không ngờ tới.
Tiếng rồ ga của mô tô kéo suy nghĩ của cậu trở về. Đề Hồ nhìn người đàn ông đầy phong cách trước mặt với vẻ sững sờ.
Cậu hãy còn nhớ rõ về người đàn ông này, người cậu đã bắt gặp vào lần trước cùng với Cảnh Minh. Nghĩ vậy, cậu lại càng thấy buồn bã hơn.
“Lên xe.” Người đàn ông nọ đưa cho cậu một chiếc mũ bảo hiểm.
“Xin hỏi anh là?” Đề Hồ hỏi.
“Bạn trai của Đề Bảo.”
Đề Hồ bỗng ngộ ra: “Ồ, chị dâu ạ.”
Hạ Liêu nhìn thằng nhóc thiếu sức sống kia, nhíu mày nhẹ, không phủ nhận.
156.
Hai người đến bờ biển, Hạ Liêu đi bên cạnh cậu. Gió biển thổi loạn mái tóc của gã khiến gương mặt gã mờ ảo hơn, không còn cảm giác áp bách đến thế nữa.
“Tâm sự với tôi đi.”
“Tâm sự chuyện gì?” Đề Hồ không mấy hào hứng.
“Anh cậu rất quan tâm đến cậu. Em ấy là một tên ngốc gặp phải chuyện tình cảm thì dễ xúc động, cách suy nghĩ đơn giản, cứ như một đơn bào vậy.”
“Em không trách anh ấy, em cũng biết anh Bảo Bảo đối xử với em rất tốt. Nhưng chị dâu à, anh đừng nói thẳng trước mặt anh ấy như thế nhé.”
Hạ Liêu bật cười: “Đương nhiên là tôi sẽ không nói.”
Hạ Liêu lắng nghe âm thanh của biển cả rồi nói tiếp: “Hiện giờ em ấy rất giận bản thân, cũng rất hối hận, cứ cảm thấy tất cả chuyện này đều là lỗi của em ấy. Thậm chí em ấy còn cảm thấy cậu sẽ không tha thứ cho em ấy. Đương nhiên, có lẽ tất cả những chuyện này là lỗi của em ấy thật.”
“Không phải đâu.” Đề Hồ nói: “Anh Bảo Bảo là một kíp nổ. Em lại trút bao cảm xúc của mình lên anh ấy, em xin lỗi nhiều lắm. Em sẽ nói thẳng với anh ấy.”
“Anh cậu cứ hay xem cậu là trẻ con, nhưng thật ra cậu còn thông minh hơn em ấy đấy.”
Đề Hồ xoay đầu sang: “Chị dâu ơi, lát nữa bảo anh Bảo Bảo sang nhà em ăn cơm đi.”
“Cậu đang trưng cầu sự đồng ý của tôi hả?”
“Vừa nhìn anh Bảo Bảo đã biết tỏng anh ấy là người bị vợ quản nghiêm rồi mà.”
Hạ Liêu không đáp, nếu gã nắm được người vào tay thì tốt quá.
157.
Đề Bảo đi tìm Đề Hồ, không hề tỏ ra trịch thượng mà e dè nhiều hơn.
Y đứng ở cửa, chậm rãi thay giày.
Đề Hồ bước đến trước mặt y, y dần ngẩng đầu lên, há miệng định nói gì đó thì đã bị Đề Hồ bịt lại.
Đề Hồ ngồi nửa xổm ôm lấy Đề Bảo: “Anh Bảo Bảo ơi, em xin lỗi ạ.”
Đầu tiên là Đề Bảo nhìn Đề Hồ như nhìn người bị thần kinh rồi quay phắt mặt sang chỗ khác, mắng cậu: “Đệch, sến súa vậy làm gì!”
Đề Hồ cũng bật cười, nhưng vẫn nhìn ra được là chưa có tinh thần lắm.
“Anh ở đây đợi cậu ta với mày, đợi đến khi mày chết anh sống.”
“Dạ, em chết anh sống.”
“Mãi mãi sánh với trời đất.”
“Dạ, mãi mãi sánh với trời đất.”
“Cho đến khi sông cạn đá mòn.”
“Dạ, sông cạn đá mòn.”
“Anh Bảo Bảo ơi, em có hơi muốn khóc quá.” Đề Hồ nói tiếp câu trước đó.
“Má.” Đề Bảo đau lòng: “Có phải cậu ta sẽ không về đây nữa đâu, đây là nhà cậu ta cơ mà.”
“Và chúng mình đã chiếm mất nhà anh ấy rồi.”
“Ừ.” Đề Bảo gật đầu, một lát sau mới thấy sai sai: “Không phải, không phải ý này…”
Y cứ đứng đó bảo không phải, không phải miết, nhưng vẫn chưa nói ra đó là gì.
“Anh ra ngoài tìm cậu ta cho!” Đề Bảo làm bộ muốn đi ngay.
“Anh đã sắp xếp người tìm từ lâu rồi, đúng không?” Đề Hồ biết thừa: “Nếu anh ấy muốn để anh tìm ra được thì đã tìm ra từ lâu rồi.”
Đề Bảo nhìn em trai mình cứ như đang nhìn một quái vật đột ngột trưởng thành vậy: “Mày biết từ bao giờ thế?”
Đề Hồ cười hì hì: “Em đoán thôi mà!”
“Đồ nhóc thối.”
158.
“Em không nghĩ ra được rằng tại sao anh ấy lại muốn đi.” Đề Hồ vùi mặt vào khuỷu tay, giọng nói rầu rĩ xuyên qua lớp quần áo.
“Do anh với cậu ta đánh nhau.” Đề Bảo nói: “Nên cậu ta mới đi mất.”
Đề Bảo có lối suy nghĩ thẳng tưng lạ thường về chuyện nào đó.
“Không phải vậy đâu.” Đề Hồ vẫn rất u sầu: “Tuyệt đối là do chuyện khác.”
“Từ mấy ngày trước là anh ấy đã bắt đầu là lạ rồi.”
Đề Bảo vuốt cằm: “Ngày ấy mày có nói gì không đó?”
“Thì em nhắc đến anh thôi.” Đề Hồ hơi xấu hổ: “Nói chút chuyện về anh.”
“Nói về công lao vĩ đại của anh mày à? Vậy thì ba ngày ba đêm cũng chẳng xong đâu, không phải là hắn ghen tị với anh đó chứ?”
Đề Hồ liếc y với vẻ khinh bỉ, nói vọng lên trời: “Không hiểu nổi nữa, aaaaa!”
Đề Bảo cũng làm theo cậu: “Aaaaa!”
“Đỡ hơn chưa?” Đề Bảo cười khì: “Không muốn khóc nữa chứ?”
“Dạ.”
“Anh cứ thấy mày trưởng thành trong một đêm kiểu gì ấy. Hồ à, mày sắp rời khỏi vòng tay của anh rồi đấy ư?”
Biết y đang đùa nhưng Đề Hồ vẫn nghiêm túc đáp: “Không đâu ạ. Anh là người thân của em, Tiểu Minh là người bầu bạn suốt đời của em, cả hai đều là người quan trọng nhất của em, không bỏ ai được cả.”
“Ối giời cưng ơi, anh cảm động sắp khóc luôn đây này.”
Đề Hồ nhắm mắt lại tỏ vẻ khinh bỉ: “…”