Đọc truyện Tôi Có Thể Nuốt Đầu Ngài Không Ạ? – Chương 15
136.
“Tôi không làm gì cả! Tôi thề đó!”
Cảnh Minh tưởng Đề Bảo sợ mình đã làm gì Tiểu Hồ nên lúc này giơ hết hai tay lên theo tư thế đầu hàng để thề thốt phủ nhận.
“Không làm gì cả?”
Vẻ mặt của Đề Bảo nom khó lường khôn cùng.
“Thì cũng hòm hòm…” Cảnh Minh yên lặng nuốt nước miếng. Trong một giây im lặng đó, hắn đã nghĩ ra 5 cách quỳ ván giặt luôn rồi.
Đề Bảo ‘xùy’ một tiếng: “Đã vậy rồi còn chưa làm gì nữa à, hay là cậu ‘không được’?”
“Sao có thể?” Cảnh Minh sờ chóp mũi mình, không biết có phải là ảo giác hay không mà hắn thấy giọng điệu này của Đề Bảo cứ như có ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ấy.
Hắn chưa kịp phản bác lại thì chuông điện thoại của Đề Bảo đã reo. Không phải nhạc chuông “Đồ sếp khốn nạn” như hắn nhớ lúc trước mà là…
Tuy nói thế thì không đúng, nhưng Cảnh Minh thật sự cảm thấy có hơi sến súa. Trong hai giây chuông reo đã tỏa bong bóng màu hường khắp không khí.
Đề Bảo ra hiệu hắn ngồi yên đừng quậy rồi nhận điện thoại.
137.
“Em đâu rồi?”
Hạ Liêu đứng bên cửa sổ, chỉ mặc mỗi cái quần lót, nhìn từ hướng ngược chiều ánh sáng thì chỉ có thể thấy một bóng dáng mờ ảo và một đôi chân thẳng tắp, thon dài. Một tay gã cầm điện thoại trò chuyện, tay còn lại thì bứt cây cảnh nơi cửa sổ, không trông rõ vẻ mặt gã.
Đề Bảo hơi chột dạ. Y xách va li đi mà vẫn chưa nói cho gã biết, vì vậy giọng cũng dịu hẳn đi: “Sang ở vài ngày bên nhà em trai em, chẳng phải Cảnh Minh phải đi công tác đó ư, em không an tâm…”
“Sao anh cứ cảm thấy dạo này cưng đang trốn tránh anh vậy?”
Hạ Liêu buông tha cho lá cây bị hắn chà đạp, chà xát chất nhầy trên tay.
Đề Bảo phản bác ngay: “Má, anh nói bậy gì vậy! Không hề! Em trốn anh làm gì!”
“Không ư?”
“Không!”
“Thật sự là không?”
“Thật!”
Đề Bảo nghe Hạ Liêu cười khẽ ở bên đầu dây kia: “Tốt nhất là thật.”
Đề Bảo bị cúp máy, không hiểu sao cứ thấy sau lưng lành lạnh. Y ném bừa điện thoại đi, miệng còn lẩm bẩm: “Địu má, tên khốn nạn này còn cúp máy mình à, nếu không phải vì ông đuối lý thì…”
Thật ra chuyến đi này của y còn là vì để trốn Hạ Liêu.
Cái tên khốn đó không biết liêm sỉ là gì! Không biết tiết chế! Khiến y eo đau lưng mỏi chân bị chuột rút, chẳng lẽ đang khiêu khích y trốn không nổi à!
Má, Đề Bảo tự rủa mình một câu, đúng là cái thứ đếch có tiền đồ.
138.
“Anh, anh ăn sáng chưa?” Cảnh Minh ló đầu ra từ bếp.
Đề Bảo đang bực mình trong lòng bèn buột miệng: “Không ăn!”
“Tôi nấu cháo tôm bóc vỏ đó.” Cảnh Minh lau tay bước ra cửa: “Đề Hồ còn thích ăn cả sủi cảo tôm nữa, tôi ra ngoài mua, anh không ăn thật à?”
Nghĩ đến tôm bóc vỏ, Đề Bảo dừng vài giây rồi mới trả lời với giọng yếu ớt: “Ăn chứ.”
139.
“Anh Bảo Bảo?” Đề Hồ bước ra từ phòng ngủ, đôi mắt nhập nhèm bỗng trợn to, còn chớp hai cái ra chiều không dám tin nổi.
Đề Bảo gật đầu, ngoắc tay ý bảo cậu ngồi xuống cạnh mình.
Y tò mò lắm, rốt cuộc tối qua đã xảy ra những gì, tên nhóc Cảnh Minh kia kín miệng quá.
“Sao anh đến sớm vậy?” Đề Hồ vẫn đang thắc mắc thì bỗng nhớ ra chuyện ngày hôm qua nên đỏ mặt ngay: “À chuyện đó thì, em không sao đâu…”
Đề Bảo gật đầu: “Đã nhìn ra.”
Y lấy một chiếc điện thoại từ trong va li ra cho Đề Hồ: “Biết dùng chứ?”
Đề Hồ gật đầu: “Dạ.”
Đề Hồ cúi đầu chơi cái điện thoại mới toanh đó của mình, lưu số máy của Cảnh Minh là A Tiểu Minh, còn tiện thể thiết lập thành người liên lạc khẩn cấp. Cậu đang bận bịu, cứ cảm thấy có gai đâm sau lưng bèn quay đầu nhìn thì thấy Đề Bảo đang dí cái mặt bự vào.
(*Thường người ta lưu danh bạ theo kiểu A + Tên là để dễ tìm nhất á, chỉ dành cho những người thật sự quan trọng thôi hí hí.)
Đề Hồ thẳng lưng, khóa màn hình cái phựt ngay.
“Anh không nhìn điện thoại mày đâu.” Đề Bảo nói: “Anh tò mò thôi.”
Đề Hồ chẳng hiểu: “Tò mò chuyện gì? Chắc chắn anh Bảo Bảo là người đứng đầu danh bạ của em mà, yên tâm đi.”
Nói xong còn vỗ lưng Đề Bảo như ông cụ non.
Đề Bảo nói lòng vòng: “Không phải chuyện đó…”
Y cũng chẳng thể hỏi thẳng ra là: Này em trai, tối qua mày với Cảnh Minh đã làm đến bước nào rồi?
140.
“Hôm qua Cảnh Minh không bắt nạt mày đó chứ?” Đề Bảo đổi sang một cách nói uyển chuyển khác.
Đề Hồ lắc đầu: “Không ạ, Tiểu Minh còn dạy em một chuyện siêu đỉnh luôn.”
“Đỉnh thế nào?” Một đêm bảy lần à? Nom thằng nhóc đó không khỏe vậy chứ?
Đề Hồ đỏ mặt: “Dù gì thì cũng… thoải mái lắm.”
“À.” Đề Bảo cũng không hiểu loại chuyện bí mật khuê phòng này lắm, gật đầu tiếp: “Ồ.”
“Được rồi, nếu em trai anh cũng đã chấp nhận rồi thì anh cũng sẽ miễn cưỡng chấp nhận tên đó là người nhà họ Đề chúng ta.”
Đề Hồ chẳng hiểu gì: “Chấp nhận gì ạ?”
“Sao mày còn ngại ngùng gì nữa?” Đề Bảo nói với vẻ sâu xa: “Yên tâm, anh mày không phải loại phụ huynh phá bĩnh đâu.”
“Không phải, mà là dù anh có chấp nhận thì Tiểu Minh cũng không chấp…”
“Tiểu Minh!”
Hai mắt Đề Hồ bỗng chốc tỏa sáng, Đề Bảo thừa biết là Cảnh Minh đã về. Y thở dài, làm anh trai đúng là thất bại.
141.
Cơm nước xong xuôi, Đề Bảo buông bát xuống, vỗ bụng. Tay nghề của Cảnh Minh cũng được phết.
Nhưng vẫn hơi kém hơn Hạ Liêu.
“Tôi muốn để Tiểu Hồ đi học, không ai có ý kiến gì chứ?” Đề Bảo châm điếu thuốc rồi nói chuyện chính.
Đôi mắt Đề Hồ khó giấu nổi sự hưng phấn: “Đi học ạ?”
“Ừ.” Đề Bảo nói: “Anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi, vui không?”
Nói xong thì xoa nhẹ lên mái tóc xoăn của Đề Hồ.
Đề Hồ gật đầu lia lịa, nhìn sang Cảnh Minh đang đứng ở cửa bếp. Tay hắn vẫn đang nhỏ nước, trưng vẻ mặt bực dọc không miêu tả được thành lời.
“Biểu cảm gì đấy?” Đề Bảo phát hiện ra cái vẻ không vui đó của Cảnh Minh trước: “Cậu không muốn?”
Đôi mắt của Đề Hồ cũng ảm đạm dần, khe khẽ nói: “Nếu Tiểu Minh không muốn thì tôi không đi cũng được, tôi không đi đâu hết, ở nhà với anh thôi.”
Cảnh Minh nhìn vào mắt cậu, lòng càng thêm cáu kỉnh: “Ý tôi không phải thế.”
Hắn cũng chẳng hiểu mình bị làm sao nữa, nhìn thấy Đề Bảo đối xử với Đề Hồ thế này thì trong lòng sẽ dấy lên một ngọn lửa không tên.
Nhưng làm một người anh, y suy nghĩ vì Đề Hồ thì cũng là chuyện nên làm.
142.
Khi Cảnh Minh dọn dẹp phòng bếp xong và bước ra, hai người trong phòng khách đã thảo luận đến chuyện sau khi tốt nghiệp đại học thì đi du lịch luôn rồi.
Khô lời luôn. Chắc Đề Hồ mới đi học cấp ba thôi mà?
“Cậu đi mua vài bộ đồ đi học cho nó đi.” Đề Bảo nhìn chằm chằm vào Cảnh Minh rồi đánh giá từ trên xuống dưới: “Tôi thấy mắt thẩm mĩ của cậu cũng ổn đó.”
Cảnh Minh rất khó chịu với cái thái độ đương nhiên của y, vừa định phản bác thì bỗng nhớ đến cái thẻ mà Đề Bảo đã để lại đây vài ngày trước, nhất thời ngộ ra.
Đây là xem hắn như bảo mẫu à?
Thôi, cũng chẳng muốn tranh luận với kiểu đại thiếu gia này làm gì. Cảnh Minh âm thầm dùng dao nhỏ róc thịt Đề Bảo hết lần này đến lần khác trong lòng, mỉm cười với Đề Hồ: “Thay quần áo rồi chúng ta đi.”
Đề Bảo dựa vào sofa nhìn hai người bận rộn, cực kỳ hài lòng với em dâu mới này.
Dịu dàng hiền lành, cởi mở hào phóng.
Nếu chị dâu hai đứa mà cũng có tính tình tốt như thế thì tuyệt quá. Hầy.
143.
Khi Cảnh Minh và Đề Hồ xuống nhà thì gặp một người cực kỳ thu hút sự chú ý ở dưới đó.
Tuy chỉ mặc một bộ áo thun quần bò đơn giản cộng thêm đôi moto boots, nhưng với cái thân hình cao lớn dựa vào xe mô tô thì muốn người ta không chú ý cũng không được.
Đó là một chiếc mô tô… cực kỳ cực kỳ ngầu.
Trông không giống loại được bày bán trên thị trường, chắc là đã được lắp lại. Cảnh Minh nhìn thêm vài lần, dù gì thì mô tô cũng gần như là giấc mộng của cánh đàn ông trẻ tuổi mà. Vừa có thể cảm nhận được sự sắc bén của gió, vừa có thể hòa niềm đam mê vào trong từng mạch máu.
Người nọ bỗng nhìn qua hai người khiến Đề Hồ bị dọa sợ, bèn nắm chặt tay của Cảnh Minh. Cảnh Minh tiện thể nhìn sang.
—— Là một đôi mắt lạnh lùng.