Tôi Có Thể Làm Gì Chứ Tôi Có Phải Con Người Đâu

Chương 50: Thế Giới Thứ Hai


Đọc truyện Tôi Có Thể Làm Gì Chứ Tôi Có Phải Con Người Đâu – Chương 50: Thế Giới Thứ Hai


Địa điểm hát là một KTV hàng đầu ở thành phố Z.
Mức tiêu phí hơi cao, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với những nơi mà học sinh trung học thường đến.
Trang nhã và xa hoa, đâu đâu cũng lộ ra hơi thở của sự đắt đỏ.
Hiệu quả cách âm rất tốt, trong hành lang hầu như không nghe thấy âm thanh gì.
Hàm Ninh Ninh đã sớm quên béng bầu không khí kỳ lạ trong xe lúc nãy, tung tăng chạy theo người phục vụ vào bên trong.
Minh Triết cất bước định đuổi theo, nhưng lại bị bác sĩ Trần giữ vai: “Tiểu Triết, con người là động vật có tính xã hội.

Tôi vẫn khuyên em nên tiếp xúc với mọi người nhiều hơn, điều này sẽ giúp em cải thiện bệnh tình của mình.”
Minh Triết cầm lấy siêu nhân nhỏ đang nằm trên cổ áo của mình, nhìn về phía bác sĩ Trần với gương mặt không cảm xúc: “Tôi nghĩ tôi đã khỏi bệnh rồi.”
Bác sĩ Trần thoáng sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Hắn ta thuận thế kéo Minh Triết đến bên cạnh mình, “Đây là chuyện tốt, ngày mai tôi sẽ cho em làm kiểm tra tâm lý.”
Minh Triết không nói gì, cố gắng thả lỏng cơ thể.
Hàm Ninh Ninh giành được quyền chọn loại phòng vip, thế là cô đã chọn một phòng riêng loại nhỏ theo phong cách rock and roll.
Sở Thời Từ còn tưởng rằng loại nữ sinh ngốc nghếch, đáng yêu như cô sẽ thích những bài hát ngọt ngào.
Ai ngờ Hàm Ninh Ninh vừa cầm mic đã quất một bản heavy metal.
Cô hát cực kỳ sung, trong phòng riêng rất ồn ào.
Minh Triết khó chịu cau mày.
Giữa tiếng nhạc ầm ĩ, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu la của bác sĩ Trần.
“Em đang rất căng thẳng, môi trường tối tăm và ầm ĩ khiến em không thoải mái ư?”
Minh Triết không trả lời, yên lặng đứng dậy và đi ra khỏi phòng riêng.
Cậu bé mới vừa thở hắt ra một hơi ở ngoài cửa, cánh cửa bên cạnh lại mở ra.
Bác sĩ Trần đóng cửa lại, đưa cho cậu bé một thanh sô-cô-la, “Ăn chút sô-cô-la có thể khiến em thả lỏng rất nhiều đấy.”
Minh Triết lẳng lặng nhìn thanh sô-cô-la, hai má dần đỏ lên.
Cậu bé hé môi: “Xin lỗi, tôi dị ứng với sô-cô-la.”
Sở Thời Từ ngồi trong túi, khoanh tay lắc đầu.
Mấy năm qua đi, trình độ nói dối của Minh Triết vẫn tệ như vậy.
Bác sĩ Trần mỉm cười, không nói gì thêm, trực tiếp nhét thanh sô-cô-la vào túi áo của Minh Triết.
Lúc thu tay lại, hắn ta chạm vào đầu Sở Thời Từ.
Bác sĩ Trần nhướng mày, “Đây là…”
Minh Triết vừa định lùi về sau, song lập tức dừng lại.
Cậu bé lấy Sở Thời Từ ra và lắc lắc trước mặt bác sĩ Trần: “Đồ chơi của tôi.”
Bác sĩ Trần rút tay lại: “Thì ra là một tượng người bằng đất nặn, nó là bạn của em à?”
Đỏ ửng đã tan đi, Minh Triết lấy lại bình tĩnh, “Không phải, chỉ là một món đồ chơi mà thôi.”
Sở Thời Từ ngơ ngác nhìn cậu bé, đầu óc mơ hồ, như thể cậu đã nắm bắt được điều gì đó.
Bác sĩ Trần gật đầu, “Em tự làm ư, có thể cho tôi xem không?”
Sở Thời Từ cảm nhận được những ngón tay của Minh Triết đang run lên.
Sau đó, Minh Triết đưa cậu cho bác sĩ Trần.
Sở Thời Từ bắt đầu giả chết, mặc cho bác sĩ Trần cầm lấy đánh giá.
Qua vài giây, cậu trở về trong túi của Minh Triết.
Bác sĩ Trần bỏ qua chủ đề này và bắt đầu hỏi Minh Triết về tình hình học tập.
Minh Triết trả lời rất ngắn gọn, chỉ ậm ừ vài tiếng, gần như giết luôn chủ đề.
Cuộc đối thoại giữa hai người hoàn toàn phụ thuộc vào bác sĩ Trần làm sôi động bầu không khí.
Trò chuyện một hồi, bác sĩ Trần thở dài, “Em vẫn như vậy, vẫn không thích giao tiếp với người khác.”
Minh Triết mím môi, “Xin lỗi, tôi đã quen ở một mình rồi.”
“Nhưng trong lòng em khao khát được người khác quan tâm, em không thích sự cô độc.

Chỉ cần ở bên cạnh em lâu thì sẽ phát hiện em là một người rất tốt.

Động vật càng cao cấp thì ngôn ngữ càng phong phú, các sinh vật củng cố tình cảm thông qua giao tiếp.

Tiểu Triết, hãy dũng cảm bước ra và thực hiện bước đầu tiên đi.”
Bác sĩ Trần xoay người lại, giơ tay làm động tác ôm.
Hắn ta còn chưa tiến lên, Minh Triết đã lập tức lùi về sau né tránh.
Bác sĩ Trần thở dài thườn thượt: “Hai năm qua, tôi đã giúp những đứa trẻ trong nhóm bước ra khỏi bóng ma.

Ấy vậy mà lại không giúp được gì cho em, tôi xin lỗi, đây là sơ suất của tôi.

Này đã là lần thứ hai rồi… Tôi hy vọng em có thể tốt lên.”
Hắn ta lại đưa tay ra, thử tới gần Minh Triết.
Minh Triết trầm ngâm một lát rồi lãnh đạm nói: “Xin lỗi bác sĩ, ôm với tôi mà nói vẫn còn quá sớm.”
Sau đó đi vòng qua hắn ta vào thẳng phòng riêng.
Sở Thời Từ thò đầu qua mép túi để nhìn lén.

Bác sĩ Trần thu cánh tay lại, lần đầu tiên trên khuôn mặt luôn ôn hòa của hắn ta lộ ra một chút buồn bã.
Trong phòng riêng, Hàm Ninh Ninh đã hát xong bản heavy metal, cô đang hát ca khúc chủ đề của bộ phim truyền hình nổi tiếng gần đây.
Giai điệu nhẹ nhàng và du dương khiến Minh Triết thả lỏng cơ thể.
Bác sĩ Trần cầm lấy cái mic khác cùng song ca với Hàm Ninh Ninh.
Hắn ta hát rất khá, Hàm Ninh Ninh rất hưng phấn.
“Bác sĩ Trần, chú cũng biết bài này hả, con cứ tưởng rằng chú không thích xem phim thần tượng chứ!”
Bác sĩ Trần lấy điện thoại ra, “Con gái của chú hay xem lắm, chú sẽ xem với con bé sau khi tan tầm.

Thế nào, con gái chú có đẹp không?”
Hàm Ninh Ninh rất dễ bị dắt mũi, chủ đề ngay lập tức chuyển sang con gái của bác sĩ Trần.
Tiếng nhạc đã dừng lại và biến thành nhạc không lời nhẹ nhàng.
Âm lượng không lớn, dùng để xoa dịu tâm trạng của khách.
Minh Triết không tham gia cùng họ mà ngồi một mình trên sô pha chơi bài.
Lúc cậu bé đang xây tháp bài, Sở Thời Từ bay đến bên tai cậu bé: “Tại sao lúc nãy em lại lấy anh ra ngoài vậy?”
Minh Triết nghiêng người che chắn cho cậu: “Nếu tỏ ra quá quan tâm sẽ để lộ nhược điểm của mình.”
Sở Thời Từ sửng sốt, “Em cảm thấy bác sĩ Trần có vấn đề hả?”
Minh Triết hơi nghiêng đầu: “Vì sao chú ấy lại chấp nhất với việc tiếp xúc thân thể với em như thế?”
“Phương pháp giải mẫn cảm?”
Câu này chạm vào điểm mù kiến thức của Minh Triết.
Cậu bé tra một lúc trên Internet và tìm thấy “phương pháp giải mẫn cảm có hệ thống”.
Đại khái là xây dựng các tình huống tương quan, thông qua những thử nghiệm lặp đi lặp lại và tiến hành từng bước một, từng chút giúp người đó thoát khỏi sự sợ hãi và lo âu.
Minh Triết kháng cự việc tiếp xúc thân thể, cho nên bác sĩ Trần bèn tiếp xúc với cậu bé không ngừng.
Làm vậy thoạt nhìn cũng chẳng có vấn đề gì.
Minh Triết cau mày trầm tư: “Do em hiểu lầm.”
Sở Thời Từ vẫn đang suy nghĩ về cảnh ban nãy.
Khi bác sĩ Trần nhìn Minh Triết, ánh mắt luôn rất đỗi dịu dàng, chỉ có vừa rồi là lộ ra một chút thất vọng.
Cậu có cảm giác bây giờ mình đang bị chia thành nhiều phần.
Một phần cảm thấy không có lợi sẽ không làm, bác sĩ Trần nhiệt tình như thế, nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ lạ.
Một phần lại cảm thấy bác sĩ Trần có thể chính là người tốt trong truyền thuyết, không cầu danh lợi, chỉ đơn giản là muốn tốt cho Minh Triết mà thôi.
Sở Thời Từ càng nghĩ càng rối, cậu bực bội lắc đầu: “Tiểu Triết, em không tin chú ta lắm hả?”
Minh Triết không nói gì.
Cậu bé chơi với những lá bài, tháp bài càng ngày càng cao.
Sở Thời Từ chọt chọt lỗ tai cậu bé, “Tiểu Triết?”
Những ngón tay thon dài trắng nõn run lên, tháp bài sụp đổ trong nháy mắt, quân bài nằm rải rác trên bàn thủy tinh.
Minh Triết quay qua nhìn Sở Thời Từ: “Bọn em chỉ mới gặp nhau có hai lần thôi, em sẽ không hoàn toàn tin tưởng chú ấy.”
Cậu bé cầm Sở Thời Từ trong tay, đặt bên môi nhẹ giọng nói: “Không phải nhằm vào bác sĩ Trần, cũng không phải thấy chú ấy có vấn đề ở đâu, nhưng em là người rất đa nghi.

Anh à, ngoại trừ anh, em sẽ không toàn tâm toàn ý tin tưởng bất cứ ai trên thế giới này.”
………….
Trên đường về nhà, Sở Thời Từ vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc phấn khích.
Thiên hạ nhiều người như vậy, Minh Triết chỉ tín nhiệm một mình cậu.
Khiến cậu thấy kiêu ngạo quá đi thôi.
Bác sĩ Trần lái xe đưa họ về, nhà của Hàm Ninh Ninh gần trường nên xuống xe giữa đường.
Trong 30 phút lái xe còn lại, trên xe chỉ có bác sĩ Trần và Minh Triết.
Lúc đang đợi đèn xanh đèn đỏ, bác sĩ Trần nhìn Minh Triết qua kính chiếu hậu: “Vừa rồi ở KTV, em chẳng hát gì nhiều.”
Câu này nói quá hàm súc rồi, phải nói là Minh Triết không hát một bài nào mới đúng.
Cậu bé mân mê tượng đất nặn, thản nhiên đáp: “Không thích.”
Trong xe vang lên tiếng thở dài của người đàn ông, “Em với cậu ấy thật giống nhau.”
Nếu đối thoại với bác sĩ Trần là người khác, có lẽ người đó sẽ hỏi: “Cậu ấy là ai?”
Nhưng Minh Triết không phải người bình thường, cậu bé không tiếp lời mà vẫn cúi đầu chơi tượng đất.
Bác sĩ Trần đã quen với tính tình của Minh Triết.
Hai người im lặng suốt đường đi, xe thương vụ chậm rãi lái đến tầng dưới khu chung cư.
Lúc Minh Triết chuẩn bị lên lầu, bác sĩ Trần xuống xe và đưa tay về phía cậu bé, “Nếu em không quen ôm, vậy chúng ta bắt tay nhé?”
Minh Triết không từ chối.
Khoảnh khắc hai người bắt tay nhau, bác sĩ Trần đột nhiên ra sức, Minh Triết bị hắn ta kéo vào lòng trong lúc không hề để phòng.
Cơ thể cậu bé lập tức căng cứng, nhanh chóng đẩy bác sĩ Trần ra.
Khi Minh Triết cảnh giác nhìn sang, chỉ thấy ánh mắt của của bác sĩ Trần hiện lên sự thất vọng.
Giọng nói luôn dịu dàng của người đàn ông lúc này mang theo chút áy náy, “Em đang rất sợ hãi, Minh Triết.

Không sao đâu, những người làm em tổn thương đã đi hết rồi, em có thể yên tâm tiếp xúc với mọi người rồi.

Lúc trước tôi không thể giúp được đứa trẻ đó, bây giờ tôi hy vọng mình có thể kéo em ra khỏi bóng tối.


Tuy tôi là bác sĩ tâm lý, nhưng bao nhiêu năm trôi qua, tôi vẫn không thể thoát khỏi bóng ma năm ấy.”
“Em ấy tự sát ngay trước mặt tôi, khi đó em ấy mới mười bốn tuổi thôi.

Đôi khi tôi nhìn em mà cứ ngỡ như nhìn thấy em ấy vậy.

Chắc có lẽ em đang thắc mắc tại sao tôi lại nhất quyết muốn điều trị miễn phí cho em.”
Hắn ta dừng một chút, một lần nữa đưa tay về phía Minh Triết: “Tôi muốn bù đắp những tiếc nuối năm đó, nếu cách điều trị của tôi khiến em không thoải mái, về sau chúng ta có thể giữ khoảng cách.

Tất cả đặt cảm thụ của em lên hàng đầu nên em không cần phải lo lắng.”
Minh Triết không nhúc nhích, đứng cách đó vài mét, cúi đầu nhìn tay hắn.
Hai người im lặng một lúc lâu, bác sĩ Trần chủ động nói sang chuyện khác.
Hắn ta liếc nhìn đồng hồ: “Thời gian không còn sớm, việc điều trị không thể vội vàng được.

Tiểu Triết, ngày mai gặp lại nhé?”
“Được, ngày mai gặp.”
…………
Lúc nãy khi hai người trò chuyện, bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Sở Thời Từ không dám cử động.
Đêm đó, Minh Triết nằm nghiêng trên giường, “Anh ơi, “cậu ấy” mà bác sĩ Trần nói là ai vậy.”
Sở Thời Từ thuật lại đại khái những gì “Mèo Con” đã nói.
Từ điểm này, mọi hành động của bác sĩ Trần đều đã rõ.
Hắn ta giúp đỡ Minh Triết miễn phí không phải bởi vì bản chất của hắn tốt bụng hay làm việc tốt mà không cần báo đáp.
Bác sĩ Trần có một sự tiếc nuối không bao giờ quên, mà Minh Triết lại tình cờ rơi vào tình cảnh tương tự như nam sinh đó.
So với lòng tốt vô cớ, việc có mục đích như vậy khiến người ta yên tâm hơn hẳn.
Sáng sớm hôm sau, Minh Triết nhận được tin nhắn từ bác sĩ Trần.
【Mười giờ chờ tôi dưới lầu, tôi lái xe qua đón em.】
Sau khi trả lời, Minh Triết gọi cho Tiểu Hà.
Một thời gian không liên lạc, giọng nói của Tiểu Hà đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Micrô truyền đến giọng nói tràn đầy sức sống của thiếu niên, “Ê! Minh Triết, nghĩ gì mà gọi cho anh đấy! Lâu rồi không gặp, chú mày có nhớ anh không?”
“Bây giờ anh thế nào rồi, có còn ý định tự tử không?”
“Không, bác sĩ Trần đã chữa khỏi cho anh lâu rồi.

Vị bác sĩ mà mày giới thiệu trâu bò thật đó.

Anh vẫn chưa cảm ơn chú mày đàng hoàng, chờ khi nào anh đến thành phố Z xem vùng*, anh sẽ mời mày ăn bữa cơm!”
*看场子: chả biết edit sao nữa, baidu giải thích là xem xét tình hình để thu phí bảo kê đồ á.
Minh Triết lại liên lạc với những người khác trong nhóm.
Cả đám trẻ em vốn đang đòi tự tử giống Tiểu Hà về cơ bản đều đã bước ra khỏi bóng ma và có thể sống một cuộc sống bình thường.
Sau khi Minh Triết nói chuyện với người bạn cuối cùng trong nhóm, Sở Thời Từ nghe thấy lời nhắc của hệ thống.
【Nhiệm vụ ẩn: Tâm nguyện của nam chính – Toàn bộ thành viên sống sót (17/17), đã hoàn thành.】
Hệ thống đang pha chế thuốc lập tức ném lọ thuốc đi,【Á, là tiền thưởng! Ông đây yêu nhất là tiền thưởng!】
Sở Thời Từ nhiều lần nghi ngờ bác sĩ Trần, cuối cùng nhận ra rằng lần nào cũng là do mình suy nghĩ quá nhiều.
Mặc dù giá trị sức sống đã tăng thêm hai điểm vào ngày hôm qua, nhưng giá trị sức sống của Sở Thời Từ hiện tại chỉ có 52 mà thôi, còn thấp hơn cả Minh Triết.
Cậu biết mình có vấn đề về tâm lý nên không thể đưa ra phán đoán chính xác được.
Sở Thời Từ chọn cách nằm im và tin rằng trên đời này có chân tình.
…………….
Sáng hôm sau, bác sĩ Trần không chỉ đến một mình mà còn dẫn theo hai người.
Là người bạn của hắn ta làm việc trong bệnh viện số 2 ở thành phố Z cùng đàn em của anh ta.
Hàm Ninh Ninh cũng ở trong xe thương vụ, khi nhìn thấy Minh Triết đi tới, cô mỉm cười chào hỏi: “Chào buổi sáng nha hotboy, chú Trần định đưa chúng ta đến Happy City* mới mở đó.

Nhanh lên, nhanh lên, tớ không thể chờ được nữa!”
*Tui search thì hình như là công viên giải trí á.
Vốn dĩ lúc nhìn thấy có hai người lạ trong xe, Minh Triết không định lên xe đâu.
Nhưng khi phát hiện Hàm Ninh Ninh cũng ở phía sau, cậu bé thở dài rồi cũng ngồi vào hàng ghế phía sau.
Thật ra Sở Thời Từ rất bội phục Hàm Ninh Ninh.
Có ba người đàn ông ngồi trên xe, vậy mà một nữ sinh cấp ba như cô lại dám lên xe một mình.
Phỏng chừng trong nhận thức của cái con người ngây thơ này, cô đã trở thành bạn bè với bác sĩ Trần.

Cũng như có thiện cảm ban đầu rất cao đối với nghề nghiệp của bác sĩ Trần.

Nữ chính là người có tâm tư đơn thuần, trong mắt cô, mọi thứ đều thật đẹp đẽ và ấm áp.

Có thể thấy cô được gia đình bảo bọc rất kỹ từ khi còn nhỏ.
Dọc đường đi, Hàm Ninh Ninh nói chuyện phiếm với ba vị bác sĩ, trong xe thỉnh thoảng vang lên tiếng cười, thoạt nhìn ấm áp hài hòa.
Minh Triết lặng lẽ nhìn họ, như thể có một bức tường vô hình ngăn cách cậu bé với họ vậy.
Rõ ràng là đang ngồi chung một chiếc xe, thế nhưng cậu bé lại như đang sống ở một thế giới khác.
Bác sĩ Trần, người ngồi cạnh Hàm Ninh Ninh, là người đầu tiên nhận thấy điều bất thường.
Hắn ta nghiêng người về phía trước, chủ động nói chuyện với Minh Triết: “Tiểu Triết, em có bộ phim truyền hình nào yêu thích không?”
Minh Triết lắc đầu: “Tôi không xem TV.”
“Em thấy sao về bài hát này?”
“Khá hay.”
“Lát nữa xuống xe mua đồ mang vào đi.

Đồ ở Happy City đắt kinh khủng.

Em muốn ăn gì, tôi sẽ mua cho em.”
“Không cần, cảm ơn.”
Trò chuyện kết thúc, Hàm Ninh Ninh bị kẹp ở giữa, cô lén vỗ vào eo Minh Triết.
Bác sĩ Lưu nãy giờ vẫn ngồi ở phụ lái quay đầu lại nói đùa: “Lão Trần, anh quan tâm bạn nhỏ này thật đó.

Cậu bé chính là bệnh nhân mà anh đã nhắc tới trước đó đấy à? Nói chuyện rất có cá tính nha.”
Bác sĩ Lưu hơn hai mươi tuổi và mới bắt đầu làm việc.

Anh ta là đàn em của bạn của bác sĩ Trần, là một người nói rất nhiều, từ khi lên xe đến giờ cứ nói chuyện với Hàm Ninh Ninh không ngớt.
Bác sĩ Trần cười: “Tiểu Triết đã như vậy kể từ khi còn học cấp hai rồi.”
“Vậy thì thằng bé đúng là trầm tính thật.”
Vị bác sĩ đang im lặng lái xe ở bên cạnh cũng tiếp lời: “Lão Trần, y thuật của ông thụt lùi rồi.

Tôi nghe nói ông điều trị đã lâu mà sao chẳng thấy hiệu quả gì hết vậy?”
“Sao lại không có hiệu quả, ông đừng nói bậy.

Em ấy chỉ là không thích nói chuyện thôi, đây đâu phải là vấn đề lớn.”
Bác sĩ Trần nói đoạn, quay lại nhìn Hàm Ninh Ninh: “Ninh Ninh, trường các em gọi Minh Triết là gì thế?”
Hàm Ninh Ninh nghe họ mỗi người nói một câu mà ngơ luôn.
Cô sững sờ vài giây rồi mới trả lời: “Là núi băng lạnh lùng, rất giống nhân vật trong tiểu thuyết, ngầu lắm.”
Dưới sự dẫn dắt của Tiểu Lưu, đề tài một lần nữa chuyển từ Minh Triết sang các nhân vật phổ biến trong tiểu thuyết.
Mấy vị bác sĩ đã phân tích nguồn gốc thiết lập của các nhân vật khác nhau từ góc độ chuyên môn.
Có kiểu nam chính bá đạo, nam chính là minh tinh vi phạm pháp luật, và cả kiểu cún con, tiểu chó săn thịnh hành đương thời.
Cuối cùng lại quay về nguồn gốc của nam chính lạnh lùng.
Họ nói chuyện rất chuyên nghiệp, cũng rất dí dỏm, Hàm Ninh Ninh dần dần nghe đến mê mẩn.
Minh Triết lặng lẽ ngồi ở bên cạnh, môi mím chặt.
Bầu không khí trong xe rất hài hòa, mọi người trò chuyện vui vẻ.
Chỉ có Minh Triết là đứng ngồi không yên.
Sở Thời Từ lén chui ra khỏi túi, ôm lấy ngón tay cậu bé cọ cọ.
Minh Triết cúi đầu xuống, nhịp thở tăng nhanh không chút dấu vết.
Sau khi xuống xe, bác sĩ Trần và Tiểu Lưu đến cửa sổ gần đó để mua vé.
Người bạn còn có việc phải làm nên trực tiếp lái xe rời đi, buổi tối sẽ đến họ.
Happy City được xây dựng ở ngoại ô thành phố và chính thức khai trương vào đầu năm nay.
Hôm nay là cuối tuần nên du khách nối liền không dứt.

Còn chưa vào cửa đã có thể mơ hồ nghe thấy những tiếng thét chói tai phát ra từ bên trong.
Minh Triết ngước nhìn chiếc tàu lượn siêu tốc cao chót vót ở đằng xa.
Hàm Ninh Ninh đứng bên cạnh cậu bé nói: “Tớ thích chơi tàu lượn siêu tốc lắm luôn á.

Trên mạng nói tàu lượn siêu tốc ở đây là cao nhất thành phố Z đó.

Một hồi tớ nhất định phải chơi cho đã mới được.”
Cũng như thường lệ, Minh Triết không đáp lại lời cô.
Hàm Ninh Ninh nhịn rồi lại nhịn, song vẫn không nhịn được: “Minh Triết, cậu bị bệnh hả?”
Sở Thời Từ ngồi trên vai Minh Triết, liếc nhìn cậu bé.
Minh Triết thu lại ánh mắt, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: “Không có.”
“Lúc nào cậu cũng không thích nói chuyện, có phải cậu thấy khó chịu ở đâu không?”
“Tôi không có khó chịu.”
“Nhưng mà bác sĩ nói cậu……”
Hàm Ninh Ninh còn chưa nói xong, Minh Triết khẽ cắn môi, nhẹ giọng nói: “Cậu không cần lo, trạng thái của tôi rất tốt, chúng ta nói tiếp về tàu lượn siêu tốc đi.”
Nhận ra tâm tình của Minh Triết không tốt, Hàm Ninh Ninh không lắm miệng nữa.
Cô cúi đầu nhìn bản đồ, thi thoảng lại lén nhìn Minh Triết.
Hàm Ninh Ninh không thể che giấu suy nghĩ của mình, sự lo lắng và đồng cảm trong đôi mắt to của cô gần như muốn tràn ra ngoài.
Vừa rồi ở trong xe, ba vị bác sĩ nói qua nói lại, phân tích cặn kẽ về nguồn gốc thiết lập nhân vật băng sơn lạnh lùng xa cách.
Những người này từ nhỏ đã thiếu sự quan tâm chăm sóc, lớn lên trong cô độc và thống khổ, từ đó học được cách bảo vệ mình bằng sự lạnh nhạt.
Có thể là do cha mẹ ly dị, hoặc cũng có thể là do gặp phải bạo lực gia đình hay bạo lực học đường khiến tâm hồn bị tổn thương.
Hàm Ninh Ninh được cha mẹ cưng như trứng từ nhỏ nên cô không thể tưởng tượng được bạo lực gia đình là như thế nào.
Trong lúc đợi bác sĩ Trần và Tiểu Lưu, cô vẫn luôn nghĩ cách để an ủi người bạn cùng bàn của mình.

Minh Triết nắm tay càng lúc càng chặt, quay qua lạnh lùng nói với cô: “Tôi không thích phơi bày những vết sẹo của mình cho người khác xem, cậu không cần thương hại tôi, bây giờ tôi sống rất tốt.”
Cùng lúc đó, Sở Thời Từ nghe thấy lời nhắc của hệ thống.
【Giá trị sức sống giảm 2, giá trị sức sống hiện tại là 76 điểm.】
Trái tim Sở Thời Từ đau nhói.
Ngày nào cậu cũng cầu nguyện, hy vọng giá trị sức sống sẽ tăng thêm hai điểm, nhưng kết quả không tăng mà còn giảm.
Hàm Ninh Ninh không vì thái độ lạnh lùng của Minh Triết mà nổi giận với cậu bé.
Cô bịt mắt và vẽ một dấu x trên miệng.
“Xin lỗi hotboy! Tại tớ cứ làm quá lên.

Cuộc sống chó đẻ thế đó, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.

Cậu đừng giận, để lát nữa tớ mời cậu ăn kem nha!”
Cô cười hì hì rồi tiến lên khoác tay Minh Triết: “Cậu thích ăn pudding nhỏ hay bàn chân to? Đi thôi, đi thôi, trong chốc lát họ cũng chưa về đâu, chúng ta đi xem trước đi.”
Minh Triết bị cô kéo đi về phía trước, cậu bé cúi đầu nhìn nơi hai người tiếp xúc, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Sự chú ý của Hàm Ninh Ninh rất dễ bị chuyển hướng bởi thế giới bên ngoài.
Vừa mua kem xong thì cô tản bộ sang bên đường để xem đồ chơi.
Sở Thời Từ bay đến bên tai Minh Triết: “Cô nàng khoác tay em mà em chẳng có phản ứng gì hết.

Có khi nào em không phải sợ tiếp xúc thân thể với người khác, mà chỉ là do em không quen tiếp xúc với người xa lạ thôi không?”
Minh Triết không đáp.
Cách đó không xa, có mấy người bán rong hoá trang đang chụp hình cùng du khách.
Minh Triết bước nhanh tới, đưa năm tệ và yêu cầu người bán hàng rong đóng vai chú hề chụp hình chung với mình.
Người bán hàng rong là một người đàn ông trung niên mập mạp có nụ cười ngây ngô chất phác.
Sau khi nghe yêu cầu của Minh Triết, chú ấy ôm lấy Minh Triết từ sau lưng rồi giơ hai ngón tay hình chữ V hướng về máy ảnh.
Sau đó lại chụp thêm một tấm nữa, chú ấy ôm lấy Minh Triết từ phía sau, dùng tay kia kề một con dao đồ chơi bằng nhựa vào cổ Minh Triết.
Đây là một tình tiết rất kinh điển trong phim kinh dị lấy chủ đề về chú hề trong những năm đầu.
Ở cuối phim, nhân vật chính và nhóm của anh ta đã tiêu diệt thành công kẻ thủ ác.

Nhân vật chính thả lỏng người, cho rằng người đứng phía sau là bạn mình nên khi bị ôm đã không phản kháng, cuối cùng bị tên hề sống lại giết chết.
Nhìn thấy Minh Triết tạo dáng trong tư thế này, một số du khách lại bước tới để chụp ảnh.
Minh Triết đứng sang một bên, lật đi lật lại hai bức ảnh trong tay.
Lúc chụp ảnh với những người bán hàng rong lạ, cơ thể của cậu bé rất tự nhiên.
Trên đường đi, cậu bé chủ động kéo một nam du khách cao lớn rồi tạo dáng với người nọ.

Du khách cùng chú hề đồng thời ôm lấy bả vai của Minh Triết, cậu bé bị kẹp ở giữa những vẫn không có phản ứng gì.
Sở Thời Từ lẩm bẩm: “Không phải là em không thể tiếp xúc thân thể với mọi người, mà là em đang từ chối tiếp xúc thân thể với bác sĩ Trần.

Nhưng tại sao lại như vậy, em…”
Nói được nửa chừng, cậu chợt nhớ ra một chuyện.
Đó là hơn hai năm trước.
Lúc mà băng nhóm tội phạm vẫn chưa bị bắt, cậu và Minh Triết đã lén điều tra chuyện này.
Cậu lẻn vào nhóm của nhóm tội phạm, trong nhóm đầy những cuộc trò chuyện rất lộ liễu.
Vào thời điểm đó, Minh Triết vẫn còn quá nhỏ để hiểu những cuộc trò chuyện trong nhóm có vấn đề ở đâu.

Nhưng bản năng của cậu bé đã từ chối và cảm thấy phát ốm khi xem quá nhiều.
Sau lưng Sở Thời Từ dâng lên một cơn ớn lạnh.
Cậu bay đến trước mặt Minh Triết: “Bác sĩ Trần khẳng định có vấn đề, em cách ông ta xa một chút.”
Minh Triết vẫn đang nhìn chằm chằm vào mấy bức ảnh.
Sở Thời Từ có hơi nóng nảy, “Trực giác của em vẫn luôn chính xác, bác sĩ Trần có gì đó không ổn, em thậm chí còn không cự tuyệt người lạ, cớ gì lại cự tuyệt chú ta.

Em hãy nghĩ kỹ lại đi, trước đây khi chuyện, chú ta có biểu hiện gì bất thường khiến em sinh lòng hoài nghi không?”
Suy tư hồi lâu, Minh Triết lắc đầu: “Không có, hết thảy đều bình thường.”
“Không thể nào, phản ứng của em không bình thường.

Chắc hẳn đã bỏ xót một số chi tiết rồi, em sẽ không vô duyên vô cớ từ chối chú ta.”
Minh Triết trên mặt toát ra một tia mờ mịt.
Tiếng hét của Hàm Ninh Ninh vang lên cách đó không xa, bác sĩ Trần đã trở lại, bảo Minh Triết mau qua đó.
Trước cổng Happy City đầy người ra ra vào vào, dòng người che khuất tầm nhìn của nhau.
Minh Triết xé hết mấy bức ảnh rồi ném chúng vào nhiều thùng rác.
Sau khi lấy được vé, cánh cổng Happy City chính thức mở ra với họ.
Hàm Ninh Ninh y như một con chim sẻ nhỏ, vừa ríu rít nói chuyện với Minh Triết, vừa phấn khích chạy nhảy.
Cô luôn ghi nhớ lời các bác sĩ đã nói, rằng Minh Triết sợ tiếp xúc với người khác.
Để giúp đỡ bạn cùng bàn, cô đã khoác tay Minh Triết trong suốt hành trình, cố gắng làm cho cậu bạn dần dần quen với việc này.
Minh Triết bị Hàm Ninh Ninh lôi kéo đi về phía trước, cả hai dừng lại trước tàu lượn siêu tốc.
Bác sĩ Trần và Tiểu Lưu đứng sau lưng họ trò chuyện.
Minh Triết nắm siêu nhân nhỏ của mình rồi quay đầu lại nhìn.
Bác sĩ Trần tình cờ ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tàu lượn siêu tốc lao thẳng xuống từ điểm cao nhất, tiếng hét chói tai lập tức đạt đến đỉnh điểm.
Bác sĩ Trần gật đầu, nở một nụ cười ấm áp với cậu bé.
Minh Triết nhìn đi chỗ khác.
Trong một khoảnh khắc, cậu bé đã thấy được gã hề dưới lốt thiên sứ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.