Bạn đang đọc Tôi Có Thể Làm Gì Chứ Tôi Có Phải Con Người Đâu – Chương 42: Thế Giới Thứ Hai
Sau khi về đến nhà, Minh Triết bắt đầu làm bài tập cho nhiều người như thường lệ.
Lượng bài tập về nhà không nhiều lắm, nhưng không ngăn nổi cậu bé nhận việc riêng.
Ngày nào cậu bé cũng phải làm đến 1 giờ sáng mới hoàn thành công việc bán thời gian của mình.
Có lẽ do vội nên Minh Triết không ăn cơm tối.
Sở Thời Từ dạo tới dạo lui bay vào bếp, dùng thân hình to bằng bàn tay miễn cưỡng chiên được hai quả trứng gà.
“Tiểu Triết! Ra ăn cơm!”
Nghe tiếng la từ trong bếp, Minh Triết khẽ mỉm cười.
Siêu nhân nhỏ nấu cơm cho mình ăn, tuy chỉ có hai quả trứng chiên nhưng cậu bé thấy nó còn ngon hơn cả bữa thịt kho trước đó.
Siêu nhân nhỏ ngồi trước mâm đồ ăn, nghiêng đầu nhìn cậu bé ăn trứng.
Minh Triết gắp một miếng lòng đỏ trứng đưa đến trước mặt nó.
Sở Thời Từ xua tay, mở cái miệng bằng đất nặn của mình, “Anh không có răng với lưỡi nên không ăn được gì cả, em cứ ăn đi.”
Minh Triết không kiên trì nữa, cậu bé lẳng lặng ăn và nhìn cậu như đang suy tư điều gì đó.
Đợi khi Minh Triết làm xong công việc của mình và bắt đầu tắm rửa, Sở Thời Từ bay đến cạnh cậu bé, “Anh thấy bác sĩ Trần gửi tin nhắn cho em, anh ta là bạn của em hả?”
Minh Triết gật đầu rồi lại lắc đầu, “Không tính là bạn, là bạn trên mạng thôi.”
“Hai người quen nhau như thế nào?”
“Em đăng bài trên Tieba để nhờ giúp đỡ, anh ta chủ động kết bạn với em, nói rằng muốn giúp em.”
“Đăng bài?”
Minh Triết hình như không muốn đề cập đến chuyện này, “Chuyện xảy ra vào năm ngoái, vào tháng 4, một tài xế taxi đã cưỡng hiếp và sát hại một học sinh, sự việc này đã gây xôn xao dư luận.
Trong khoảng thời gian đó, người đi taxi giảm đi rất nhiều, chú Lưu làm ăn không tốt, ngày nào cũng uống rượu.
Em nói trên Teiba rằng mình muốn tự tử, bác sĩ Trần kết bạn với em rồi tư vấn tâm lý cho em.”
Cậu bé nói xong, nhìn Sở Thời Từ với vẻ mặt có chút hoang mang: “Anh ơi, trên báo nói người chết là một nam sinh, nam sinh thì làm sao có thể bị cưỡng hiếp rồi giết chết ạ?”
Sở Thời Từ nhất thời nghẹn lời.
Hệ thống vừa đan mũ vừa quay đầu nhìn xung quanh,【Chậc chậc chậc, nam chính thật đơn thuần.
A Từ, lúc đó có cậu hiểu mấy chuyện này không?】
Sở Thời Từ chống nạnh: “Ta hiểu quá nhiều là đằng khác.”
【Mới tí tuổi mà đầu óc đã chứa toàn thứ đồi trụy rồi, cậu tự hào cái nỗi gì?】
“Có mấy ai sinh ra đã độc quyền được dường như ta?”
【…… Cậu còn rất kiêu ngạo cơ.】
Sau khi Sở Thời Từ đại khái phổ cập khoa học với Minh Triết xong, Minh Triết đỏ mặt lên giường.
Đèn tường đã tắt, phòng ngủ chìm trong bóng tối.
Sở Thời Từ ngã xuống chiếc giường nhỏ làm bằng đất nặn, đắp giấy ăn chuẩn bị ngủ.
Minh Triết trùm chăn lên đầu, suy nghĩ về cuộc trò chuyện vừa rồi.
Siêu nhân nhỏ nói gã tài xế phạm tội kia có thể là một tên biến thái ấu dâm, ăn cả nam lẫn nữ.
Nhắc nhở cậu bé khi ra ngoài phải chú ý hơn đến sự an toàn.
Đừng để bị bọn biến thái bắt cóc, nếu không sẽ chết rất thảm.
Gặp phải kẻ điên có khi còn bị móc ruột.
Đây là lần đầu tiên Minh Triết nghe nói về loại chuyện này nên có hơi sợ hãi.
Ban đêm nằm mơ, cậu bé mơ thấy một người đàn ông đuổi theo mình.
Hắn ta cao to như một ngọn núi.
Khuôn mặt bị mờ, trên mặt có mấy chữ in thể Tống* – “BIẾN THÁI CƯỠNG HIẾP VÀ SÁT HẠI BÉ TRAI”.
*Là 1 phong cách chữ Hán được sử dụng trong in ấn thời Tống.
Trong giấc mơ, Minh Triết bị dồn vào chân tường, khi người đàn ông định tóm lấy cậu bé thì một siêu nhân từ trên trời giáng xuống, đánh bay người đàn ông bằng một cú đấm.
Minh Triết trong giấc mơ nhào vào lòng siêu nhân, ngoài hiện thực lại lăn xuống giường.
Cậu bé giật mình tỉnh dậy, xoa đầu rồi bò lên giường.
Bế Sở Thời Từ vẫn đang ngủ say lên, đặt trong lòng bàn tay hôn hai cái, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Ban đầu Minh Triết hơi sợ, nhưng khi nghĩ đến việc có siêu nhân bảo vệ mình, cậu bé không còn sợ nữa.
Sáng sớm hôm sau, Sở Thời Từ ngáy ngủ mở mắt.
Hệ thống đan mũ cả đêm kích động chạy ra,【Giá trị sức sống tăng một hơi lên 25 điểm luôn nè bé yêu ơi!】
Sở Thời Từ thảng thốt, mở số liệu nền ra xem.
Tối hôm qua, giá trị sức sống đột nhiên tăng lên mấy điểm, sau đó cứ tăng rồi giảm, cuối cùng dừng ở 25.
Minh Triết đang rửa mặt, trên khuôn mặt non nớt không có biểu cảm gì.
Sở Thời Từ nhất thời cảm thấy mình già thật rồi, tuổi tác chênh lệch quá lớn, cậu hoàn toàn không thể hiểu nổi mấy đứa nhỏ đang nghĩ cái gì.
Hệ thống vẫn quanh quẩn trên bảng điều khiển,【25 lận nha, nam chính dễ dỗ thật đó.】
“Mi có biết tại sao nó tăng lên không?”
【Không biết, tối qua tôi mãi đan mấy cái mũ ngớ ngẩn, trước mặt toàn là hươu Giáng Sinh thôi.】
…………
Sau khi giá trị sức sống đạt đến 25, Minh Triết trở nên dính người hơn, đi đâu cũng phải mang siêu nhân nhỏ của mình theo.
Sở Thời Từ có thói quen ngủ nướng, ngày nào cũng bị Minh Triết bỏ vào túi khi chưa mở mắt.
Trên xe buýt đến trường, Minh Triết vừa sờ cậu vừa nhẩm đọc tiếng Anh.
Trong giờ học, Minh Triết vừa sờ cậu vừa nghe giảng.
Chỉ cần đầu óc cậu tỉnh táo là Minh Triết sẽ liên tục rờ cậu.
Các góc cạnh của Sở Thời Từ dần được làm nhẵn, mà đầu cũng trở nên tròn trịa hơn.
Sau một tuần đùa nghịch siêu nhân nhỏ, chữ M trên ngực Sở Thời Từ bị tróc sơn, biến thành chữ N.
Minh Triết hờn dỗi cả ngày, Sở Thời Từ không thể hiểu nổi tại sao một đứa trẻ lại có ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ như thế.
Trong vòng một tuần này, Sở Thời Từ trốn trong bàn học của Minh Triết nói chuyện với bạn trên mạng.
Mối quan hệ giữa “Thỏ con” và cậu ngày càng tốt đẹp, số lần chat tăng vọt.
Cô bé truyền thụ cho Sở Thời Từ kinh nghiệm của mình cũng như cách đối mặt với quấy rối tình dục một cách chính xác.
Nó có thể được tóm tắt trong một câu: “Hãy nhẫn nhịn, đừng phản kháng.”
Sở Thời Từ khuyên nhủ cô bé một cách quanh co lòng vòng suốt một tuần, nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì.
“Tinh Linh Sả Chanh” là một nam sinh, cậu ta dùng tên nữ để cải trang thành một cô gái mười ba tuổi và trò chuyện với Sở Thời Từ mỗi ngày.
Làm nũng rồi tỏ ra dễ thương đủ kiểu, Sở Thời Từ trộm được không ít icon từ cậu ta.
Sau khi trò chuyện vài ngày, Sở Thời Từ đã lấy được lòng tin của “Sả Chanh”.
Cậu ta nói với Sở Thời Từ rằng mình và “Thỏ con” đều yêu thầm “Cậu bé vui vẻ”.
Ngoại trừ Minh Triết, ai trong nhóm cũng thích “Cậu bé vui vẻ” hết.
Ý thích này bao gồm cả tình yêu thầm kín và sự sùng bái.
Sở Thời Từ hỏi Minh Triết một cách bóng gió.
Khi nhắc tới “Cậu bé vui vẻ”, biểu cảm của Minh Triết trở nên phức tạp lạ thường.
Sắc mặt cậu bé lạnh lùng, nhịn hồi lâu mới nói một câu: “Cậu ta là kẻ dối trá, lừa mình dối người.”
“Có phải em biết điều gì không?”
“Điều kiện gia đình cậu ta bình thường nhưng lại vờ như mình rất giàu có, kiểu nói dối này không ảnh hưởng gì mấy.”
Sở Thời Từ khen cậu bé giỏi ngữ văn quá đi, thế là Minh Triết – người vừa rồi còn mang vẻ mặt hờ hững lập tức đỏ mặt, trộm tăng thêm chút giá trị sức sống.
Sau khi trò chuyện với những người trong nhóm tròn một tuần, Sở Thời Từ phát hiện “Cậu bé vui vẻ” đã chinh phục cả cái nhóm này.
“Thỏ con”, “Sả Chanh” và cả các cô gái khác trong nhóm đều yêu thầm cậu ta.
Tiểu Hà và “Tôi tiếp tục cô đơn” coi cậu ta là đại ca, “Cá chết đuối” ít khi online nhưng đã thay đổi cùng bối cảnh trang cá nhân với cậu ta.
Những cậu bé còn lại ít nhiều cũng coi cậu ta như một người anh đáng tin cậy.
Chỉ có Minh Triết, cậu bé ở trường không thân với ai mà ở trên mạng cũng chẳng thân với ai nốt.
Cậu bé từng suýt bị đá khỏi nhóm chat vì cố gắng chọc thủng lớp ngụy trang của “Cậu bé vui vẻ”.
Nếu không phải có nhóm trưởng Lam Lam bảo vệ thì cậu bé đã bị đuổi rồi.
Lúc biết được chuyện này, Sở Thời Từ giận đến ngứa răng.
Sẽ chẳng ai nảy sinh tình bạn vững chắc với một cư dân mạng chỉ có thể lên mạng mỗi tuần một lần và mỗi lần chỉ ở lại một giờ.
Địa vị của Minh Triết trong nhóm giống một công cụ hình người lên mạng đúng giờ hơn.
Những đứa trẻ đó cũng hình thành thói quen đến gặp Minh Triết vào thứ bảy hàng tuần.
Chẳng mấy chốc đã đến thứ bảy, Minh Triết vẫn gạt Sở Thời Từ, như thường lệ bắt xe buýt hơn một giờ để đến quán cà phê Internet đen làm việc bán thời gian.
Sở Thời Từ chui vào cặp sách, lén đi theo cậu bé.
Minh Triết trước hết đi tìm đám lưu manh kia, giúp chúng đánh thắng trận thi đấu xếp hạng.
Sau đó lại đi chơi mấy bàn cờ và bài để giúp chúng kiếm đậu vàng.
Khi lấy đủ phí internet, cậu bé khẽ cắn môi hạ quyết tâm, tìm quản lý mạng để mở ba giờ.
Một giờ là hai đồng năm hào, ba giờ là bảy đồng năm hào.
Gương mặt Minh Triết căng chặt, cảm giác như tim mình đang rỉ máu.
Sở Thời Từ ngồi trên lưng ghế, ôm chiếc máy tính bằng đất nặn trong tay.
Lần trước nặn máy tính để bàn nên không tiện mang theo.
Vì vậy cậu đập máy tính và nặn lại một chiếc máy tính xách tay.
Minh Triết lên phần mềm trò chuyện, bắt đầu trò chuyện với những người trong nhóm.
Minh Triết tự bảo mình:【.】
Bố Hà xã hội của mày:【Cậu online rồi hở, người bận rộn.
Trong nhóm có thêm người mới đó, là một em gái dễ thương.】
Công chúa siêu nhân nhỏ:【Chào anh ạ!】
Khoảnh khắc nhìn thấy tên tài khoản, Minh Triết đã nghĩ ngay đến siêu nhân nhỏ của mình.
Sở Thời Từ thấy cậu bé đang gõ vào khung trò chuyện,【Siêu nhân? Bạn không được dùng tên này.】
Sau đó nhanh chóng xóa nó đi, tạm dừng vài giây rồi gửi một lời chào.
Sở Thời Từ lén quay đầu lại nhìn, gương mặt Minh Triết lạnh tanh, trông có vẻ không vui lắm.
Rõ ràng chẳng bao lớn, vậy mà tính chiếm hữu đã mạnh đến mức ngay cả tên cũng muốn bá chiếm rồi.
Hệ thống đội mũ sừng hươu, tay điên cuồng đan mũ nhưng miệng thì vẫn không quên bốc phốt: 【Trong nguyên tác, nam chính rất ghen tuông, thường xuyên vì quá ghen mà đè nữ chính vào tường pi mi.
Cậu mau nuôi lớn thằng bé đi để hai ta cùng ăn cơm chó.】
Một số nét mặt của Minh Triết cực kỳ giống Tô Triết Ngạn, Sở Thời Từ lại bắt đầu nhớ anh Ngạn của mình rồi.
“Cơm chó nguội ngắt đập tùm lum vào mặt ta thì có.”
【Hehehe, nữ chính đáng yêu ngốc nghếch của hotboy trường lạnh lùng, cute xỉu.】
Nó tạm dừng,【Thật ra, kiểu CP niên hạ “nóng nảy, người vợ đảm đang, thích gáy, anh trai thụ x tính chiếm hữu mạnh, chó con ngây thơ, em trai công” này tôi cũng ăn nữa.
Nhưng hai người chênh nhau 80 tuổi lận, không ship được.】
“Mịa, ta mới 23 tuổi thôi nhá!”
【Xía, cậu sống ở thế giới trước hơn 90 năm rồi đó lão yêu quái.】
Sở khi từ:…
Đột nhiên bị chính mình làm cho cảm động.
Cậu không chỉ mất đi người yêu mà còn mất cả thanh xuân nữa.
Một ông già ngoài 90 vừa chăm con vừa đấu trí với mấy tên biến thái.
Thật là vui buồn lẫn lộn, rung động lòng người.
Mà đứa trẻ được cậu chăm bẵm đang lướt xem lịch sử trò chuyện trong nhóm, cố gắng nắm bắt những sơ hở ngôn ngữ của cậu.
Một hồi sau, Sở Thời Từ nhận được yêu cầu kết bạn từ đứa nhỏ nhà mình.
Cậu vừa chấp nhận thì bên kia hỏi ngay tắp lự:【Bạn gia nhập nhóm với mục đích gì.】
Công chúa siêu nhân nhỏ:【Em muốn bảo vệ các bạn nhỏ, tên nhóm viết như vậy mà.
Với cả, em thật sự đang buồn lắm nên muốn tìm ai đó để tâm sự.】
Minh Triết tự bảo vệ mình:【Nói dối.】
Công chúa siêu nhân nhỏ:【Hức hức, anh làm em sợ đó.】
Minh Triết tự bảo vệ mình:【Bạn đang cố tình tiếp cận từng thành viên trong nhóm, ghé thăm từng trang cá nhân của họ, và cũng đã kết bạn với họ rồi có đúng không?】
Sở Thời Từ nghi hoặc nghiêng đầu, bộ cậu biểu hiện rõ vậy hả?
Chẳng lẽ vì lâu ngày không tán dóc nên kỹ thuật sa sút rồi?
Trong lúc cậu đang hoài nghi về bản thân, Tiểu Hà trò chuyện riêng với cậu.
Bố Hà xã hội của mày:【Có phải Minh Triết hỏi em gia nhập nhóm với mục đích gì không? Còn nói một đống điều khủng khiếp nữa.】
Công chúa siêu nhân nhỏ:【Hức, huhuhu.】
Bố Hà xã hội của mày:【Không có gì đâu, cậu ta không phải nhằm vào em.
Người mới nào cũng bị cậu ta hạch hỏi hết á, nếu như em thực sự có vấn đề thì lúc nãy cậu ta đã đá em ra khỏi nhóm rồi.
Cậu ta hơi bị thần kinh, em đừng thân cận với cậu ta quá, đầu óc cậu ta không được bình thường.】
Sở Thời Từ rít lên một tiếng, gõ vào khung,【Cmm đầu óc mới không bình thường á, Đm】
Nếu hệ thống không ngăn cản thì có thể cậu đã lao vào đánh nhau với Tiểu Hà qua màn hình rồi.
Quả nhiên như Tiểu Hà đã nói, Minh Triết chỉ là thẩm vấn thông thường mà thôi, chứ không thật sự tìm được sơ hở của cậu.
Sau khi xin lỗi Sở Thời Từ, Minh Triết không chat riêng nữa.
Chuyển sang khuyên những người khác trong nhóm đừng tự sát.
Sau đó lại bị chửi một trận.
“Cậu bé vui vẻ” xuất hiện can ngăn, đóng vai trò là người hòa giải bên trong.
Minh Triết lập tức chĩa mũi dùi vào cậu ta:【Anh đừng có ở đây khuấy đục nước nữa, chính anh đã dẫn đường cho bọn tôi tự sát.】
Cậu bé vui vẻ:【Lúc ấy mọi người đều rất buồn, suy cho cùng thì Lam Lam cũng đã chết rồi.
Anh chỉ tổng kết lại giúp mọi người thôi mà, sao em lại có thể đẩy hết lỗi lầm của mình lên anh cơ chứ? Hơn nữa, chẳng phải em nói rằng muốn tự sát đầu tiên hay sao? Bọn anh cũng không thúc giục em, ngược lại em còn dạy đời bọn anh.】
Minh Triết tự bảo vệ mình:【Đừng nhắc đến chị Lam Lam, tôi không muốn lại lá mặt lá trái với anh.
Đừng có họa thủy đông dẫn*, ý đồ lừa gạt cho qua chuyện.
Hôm nay anh phải nói cho rõ, rằng tại sao lại muốn mở cuộc bỏ phiếu đó.
Anh là người lớn tuổi nhất trong nhóm, lại còn đang tự học tâm lý học trẻ em.
Vậy mà chỉ biết kích động cảm xúc và xúi giục tự sát, rốt cuộc anh đang rắp tâm cái gì hả?】
*có nghĩa là sử dụng một số phương tiện nhất định để ngăn bản thân không phải chịu tổn thất và để người khác gánh chịu tổn thất thay mình.
“Cậu bé vui vẻ” hồi lâu không đáp lại, trong nhóm trở nên yên tĩnh lạ thường.
Minh Triết gõ chữ chậm, khi chat, người khác mắng cậu bé mười câu, cậu bé mới trả lời được một câu ngắn ngủn.
Đây hẳn lần đầu tiên cậu bé nhắn một hơi nhiều chữ như thế, những đứa trẻ trong nhóm đều thảng thốt.
Sở Thời Từ cũng sững sờ.
“Anh thống, Minh Triết nhà ta là một thiên tài, thằng bé mới 12 tuổi mà đã có thể nghĩ đến chuyện xúi giục tự sát rồi!”
Tay hệ thống đan nhanh đến mức xuất hiện dư ảnh, hệt như một cỗ máy sống, tạo ra những chiếc mũ một cách điên cuồng.
【Thằng bé trong nguyên tác vốn rất thông minh mà, kỳ thi tuyển sinh cấp ba và kỳ thi THPTQG đều đạt điểm cao nhất.
Nếu không phải vì phát triển cốt truyện và yêu nữ chính thì thằng bé đã học vượt cấp lên đại học rồi.
Thằng bé là nam chính học sinh giỏi trong truyện ngọt sủng, có cuộc sống như được bật hack vậy.】
Đáng tiếc, nam chính lạnh lùng giết cả nam lẫn nữ nhưng lại giả vờ vô hại như gió* trong nguyên tác hiện giờ vẫn là một đứa nhóc.
*Gốc là “装逼如风” (qt: trang bức như gió), tui tra thì thấy nhại theo câu “Cái chết như một cơn gió, luôn ở bên cạnh ta.” của Yasuo nên chém đại đấy ༎ຶ‿༎ຶ.
Cậu bé chứng minh bằng nhiều ví dụ khác nhau, cố gắng loại bỏ những mối nguy hiểm tiềm ẩn trong nhóm.
Dùng lời lẽ nghiêm cẩn, mạch lạc và rõ ràng, có thể thấy việc cậu bé ngây người hay lơ đãng trong lớp cả tuần nay không phải đang đánh bài chuồn mà là đang giấu đại chiêu.
Cậu bé hoàn toàn phớt lờ những gì người khác lên tiếng, chỉ bắt lấy “Cậu bé vui vẻ” tra hỏi.
“Cậu bé vui vẻ” rõ ràng có chút không chống đỡ được, càng về sau càng có chiều hướng mặc kệ.
Những đứa trẻ trong nhóm bắt đầu dao động, Sở Thời Từ nhân cơ hội này giúp cậu bé một tay.
Ngay khi Minh Triết sắp làm chủ sân khấu và dẫn dắt tất cả mọi người có mặt quẩy thì “Thỏ con nhảy múa” đột nhiên xuất hiện.
【Sao cách nói chuyện của cậu giống người lớn thế?】
Minh Triết không đoái hoài đến cô nàng, thế là “Thỏ con” paste, spam liên tục.
Minh Triết khẽ nhíu mày,【Cậu đang chuyển trọng tâm đấy, vấn đề bây giờ không phải là tôi có phải là người lớn hay không, mà là anh ta có ý đồ xấu hay không.
Chuyện của tôi có thể để sau rồi nói, nhưng hôm nay tôi phải bắt “Cậu bé vui vẻ” nói cho ra lẽ.】
Thỏ con nhảy múa:【Chuyện tự sát mọi người đều đồng ý, giờ cậu nổi điên cái gì ở đây? Không muốn chết thì cứ việc nói thẳng, đừng có cắn người lung tung như chó điên.】
Sáng suốt giữ mình:【Bình thường khi bỏ phiếu thì lẽ ra nên hỏi là “ai muốn tự sát” mới đúng, đằng này anh ta lại hỏi rằng “ai không muốn tự sát”.
Cuộc bỏ phiếu này không phải là một cuộc bỏ phiếu nặc danh và dựa trên tiền đề tự sát theo thoả thuận ngầm.
Khi mọi người trong nhóm đang kêu gọi tự sát, ai đứng lên chống lại chính là đi ngược đám đông.
Lúc đó, chỉ cần một người trong nhóm dẫn đầu chọn từ chối thì sẽ không có chuyện tất cả các thành viên đều tự sát.】
Thỏ con nhảy múa:【Vậy tại sao cậu không phản đối?】
Sáng suốt giữ mình:【Tại Lam Lam vừa mới chết, tâm trạng tôi không tốt.】
Sở Thời Từ lắc đầu, nam chính vẫn còn quá thành thật.
Sau khi gửi câu này, “Thỏ con” đã vin vào nó mà cười nhạo.
“Cậu bé vui vẻ” biến mất, “Thỏ con” dẫn đầu, theo sau là hai quản trị viên và “Sả Chanh”.
Minh Triết bị mười mấy người liên hợp lại chửi hơn nửa tiếng.
Hai má cậu bé dần đỏ lên, lạnh lùng gửi một câu,【Tôi không làm Lã Động Tân* nữa.】
*Ông là vị tiên nổi tiếng trong Đạo giáo, một trong Bát Tiên, được tôn làm một trong Ngũ Ân Chủ, Ngũ Văn Xương.
Dân gian coi Lã Động Tân là vị tiên pháp lực cao siêu, hay tế thế cứu khổ, giúp dân trừ nạn, nên rất tôn kính.
Vậy chắc ý ở đây là Tiểu Triết không thèm cứu ai nữa?.