Tôi Có Thể Làm Gì Chứ Tôi Có Phải Con Người Đâu

Chương 40: Thế Giới Thứ Hai


Bạn đang đọc Tôi Có Thể Làm Gì Chứ Tôi Có Phải Con Người Đâu – Chương 40: Thế Giới Thứ Hai


Edit Min
Học sinh giỏi và tượng đất nặn hình người nhỏ của hắn (5)
Khi “Cậu bé vui vẻ” xuất hiện, Sở Thời Từ rất kích động, cậu biết ngay là cái nhóm này có vấn đề mà.
Cậu xoa xoa tay, đáp:【Năm nay em mười tuổi, tuổi mụ mười tuổi!】
Cậu bé vui vẻ:【Mười tuổi à, bằng tuổi em gái của anh rồi.

Năm nay anh mười bốn, trưởng nhóm không còn nên anh là người lớn tuổi nhất trong nhóm.

Người mới vào nhóm sẽ bị cấm nói chuyện một tuần, để người mới không cảm thấy lạc lõng, anh sẽ chủ động kết bạn.

Em đừng sợ, đây cũng là một phần của sát hạch.】
Siêu nhân nhỏ màu hồng:【Cảm ơn anh, anh tốt thật đó!】
Cậu bé vui vẻ:【Em lễ phép quá.

Mà em gái này, em có biết nhóm này làm gì không?】
Siêu nhân nhỏ màu hồng:【Em thấy tên nhóm đặt là “Toàn thế giới đoàn kết bảo vệ trẻ vị thành niên”, em tham gia để bảo vệ những bạn nhỏ khác ạ.】
Đối diện gửi đến một biểu tượng cảm xúc cười ha ha cùng xoa đầu,【Em dễ thương thật đấy.

Anh đi học trước, tối về rồi nói chuyện với em sau nhé.】
Siêu nhân nhỏ màu hồng:【Dạ, bái bai anh!】
Ảnh đại diện của Cậu bé vui vẻ tối đi, Sở Thời Từ chống cằm và rơi vào trầm tư.
Trước mắt, “Cậu bé vui vẻ” dường như chỉ là một người anh trai thân thiện và ấm áp mà thôi.

Nhưng cậu nhớ rõ Minh Triết đã nói rằng người đầu tiên phát động cuộc bỏ phiếu tự sát tập thể chính là cậu ta.
Ảnh đại diện của “Cậu bé vui vẻ” là nhân vật hoạt hình hot nhất dạo gần đây, bộ phim hoạt hình đó được phát sóng vào khung giờ vàng của các phương tiện truyền thông chính thống.
Nhân vật này rất được trẻ em yêu thích, ngay cả Minh Triết, người trông chững chạc và trưởng thành cũng dán poster của nhân vật trên tường phòng ngủ.
Chữ ký là một trong những câu nói nổi tiếng nhất trên mạng,【Thế giới đẩy tôi xuống vực sâu, trong bóng đêm vô tận sẽ có ánh sáng.】
Sở Thời Từ lại nhấp vào trang cá nhân của “Cậu bé vui vẻ”, nhìn vào những bức ảnh mà cậu ta đã đăng, có vẻ như gia đình cậu ta rất giàu có.
Một vài bức ảnh chụp một cậu bé đang ngồi trước đàn piano và chơi đàn, camera không chụp được khuôn mặt mà chỉ chụp được một đôi bàn tay trắng nõn thon thả.

Hình dáng bàn tay rất đẹp, gần như có thể so sánh với bàn tay của nhân vật nam chính trong truyện tranh thiếu nữ.
Sở Thời Từ cũng từng có một đôi tay đẹp và Tô Triết Ngạn thích hôn đầu ngón tay của cậu khi đang làm vận động.
Nỗi nhớ nhung hiện lên trong đầu, cậu giơ tay lên, muốn hồi tưởng lại quá khứ.
Đập vào mắt cậu là hai bàn tay vừa ngắn ngủn vừa nhỏ xíu bằng đất nặn, cậu lắc lắc tám ngón tay, đột nhiên cảm thấy hơi buồn.
Cậu nhớ anh Ngạn, nhớ vô cùng.
Mấy bài đăng gần đây của “Cậu bé vui vẻ” là khoe phiếu điểm cùng những chuyện hằng ngày của cậu ta.
【Cô Trương là gia sư mới, trình độ của cô ấy rất tốt, cô ấy từng là nghệ sĩ violin chính của cung điện âm nhạc, nhưng tôi thích chơi piano hơn.】
【Tôi đã đến Nhật Bản vào ngày nghỉ và mua rất nhiều sách.

Sách dịch không hay bằng sách gốc.

Cuốn tiểu thuyết kỳ bí này được viết quá chuyên nghiệp, tôi đọc không hiểu lắm, không hổ là cuốn sách đoạt giải văn học quốc tế.】
【Dạo này tôi đang nghiên cứu tâm lý học trẻ em, ha ha, tôi mới mười bốn tuổi mà nói những lời như vậy có quá tự đại không? Nhưng tôi thật sự rất muốn giúp đỡ các em gái nhỏ, các em ấy nên được hạnh phúc như những nàng công chúa.】
【Bé gái nào mà không muốn có một người mẹ hiền và một người cha đáng tin cậy chứ, nhưng tất cả những gì thế giới mang lại cho họ là những vết sẹo trên cổ tay.】
Sau khi lướt xong một lượt, Sở Thời Từ nhận ra đây không phải cậu bé vui vẻ, mà đây là cậu bé Versailles*.
*Versailles (địa danh của Pháp) là từ lóng, ý là làm màu á =))
Mỗi bài đăng trên trang cá nhân của cậu ta đều có rất nhiều lượt thích và bình luận.

Các tên mạng toàn là “Công chúa XX”, “XX của gia tộc XXX”, “XX lưu li / thủy tinh” và đôi khi là một số cái tên mạng được cá nhân hóa với các ký hiệu không chính thống.
Dựa vào kinh nghiệm của Sở Thời Từ, nhóm tuổi của những người này khoảng 8-15 tuổi.
Nhỏ hơn thì không có cơ hội lên mạng.
Mà lớn hơn thì sẽ không tự gọi mình là công chúa.
Sau khi lướt đi lướt lại xem trang cá nhân vài lần, Sở Thời Từ đã có sự hiểu biết sơ bộ về “Cậu bé vui vẻ”.
Cậu ta là một cậu ấm, thành thạo đàn piano, violin, tiếng Nhật cùng tiếng Anh.

Cậu ta có thành tích học tập xuất sắc trong trường, được công nhận là một học sinh giỏi dịu dàng, và còn được gọi bí mật là hot boy của trường.
Cậu ta rất giàu có, là một thành viên siêu vip của phần mềm trò chuyện và đã mở được cả đống kim cương.

Trang cá nhân có hiệu ứng âm thanh nền và lối vào động.
Đứa trẻ nào mà chẳng thích những chủ đề hoa hòe loè loẹt, trong mắt người lớn thì những viên kim cương thành viên là vô nghĩa và những chủ đề lộn xộn ảnh hưởng đến việc đọc, nhưng trong mắt trẻ con thì chúng lại là tượng trưng cho địa vị.
Có điều, phiên bản cao – giàu – đẹp nhỏ tuổi này cũng có những phiền não của riêng mình.
Ba mẹ cậu ta bận điều hành công ty, thường xuyên ra nước ngoài họp hành làm ăn nên không có thời gian ở bên cậu ta.

Cậu ta rất cô đơn, thậm chí từng nghĩ đến chuyện tự tử.


Cho nên cậu ta đã tự học tâm lý trẻ em, hy vọng sẽ đứng vững trở lại.
Sở Thời Từ xem mà lắc đầu.
Cậu ấm đứng đắn nhà ai lại móc nối với một đống bé gái trên mạng cơ chứ, mới tí tuổi mà đã mở ao cá à?
Trang cá nhân của “Cậu bé vui vẻ” là một cuộc đời bìa cứng.

Mỗi một bài đăng, mỗi một dấu chấm câu đều phục vụ cho hình tượng của cậu ta.
Xem thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì, Sở Thời Từ bắt đầu lén xem trang cá nhân của mấy bé gái đó thông qua phần bình luận trên trang cá nhân của “Cậu bé vui vẻ”.
Một số đăng ảnh cắt cổ tay trên trang cá nhân, một số thì đăng những vết sẹo của chính mình.
“Cậu bé vui vẻ” không để lại bình luận trên trang cá nhân của họ, rất có cảm giác của một nam thần lạnh lùng.
Sở Thời Từ rời khỏi trang cá nhân của “Cậu bé vui vẻ”, bắt đầu trang trí tài khoản trò chuyện của mình.
Đợi khi hệ thống thức dậy, Sở Thời Từ đã biến “Siêu nhân nhỏ màu hồng” thành một cô bé không được cha mẹ yêu thương, còn bị quấy rối tình dục trên xe buýt nhưng vẫn hồn nhiên và lãng mạn.
Nhìn ảnh đại diện trái tim thiếu nữ bay phấp phới, hệ thống xì một tiếng,【Cú có gai.】
Sở Thời Từ yên lặng đổi tên trên mạng thành “Siêu nhân công chúa nhỏ”.
【Đm, còn mắc ói hơn, cậu đang làm gì thế?】
“Trong nhóm có quỷ, ta muốn dụ nó ra.

Đây là nhóm của Tiểu Triết, nếu có chuyện gì, em ấy sẽ khóc mất.”
Hệ thống ồ lên một tiếng dài, thân thể trắng như cục bột lắc lư qua lại:【Ông xã, anh lợi hại quá đi à, 0 lẳng lơ đẹp trai nhất nhà luôn.】
“…!Tha cho ta đi.”
Có lẽ chôn chân 90 năm ở thế giới thứ nhất đã khiến hệ thống gặp trục trặc gì đó.
Sở Thời Từ cảm thấy hệ thống của mình bị hư rồi.
Cậu đang tám chuyện với hệ thống thì nhận được một lời mời kết bạn mới.
【Thỏ con nhảy múa đã yêu cầu kết bạn với bạn.】
Sở Thời Từ rất ấn tượng với cái tên này, trong ghi chú của Minh Triết, em là cô bé đáng thương nhất trong nhóm.
Bị các bạn cùng lớp cười nhạo, bị bạo lực học đường, còn bị quấy rối tình dục.
Sở Thời Từ rất thương cô bé.
Thỏ con nhảy múa:【Bạn là con gái à?】
Siêu nhân công chúa nhỏ:【Dạ phải, em chào chị ạ.】
Thỏ con nhảy múa:【Tại sao em lại tham gia nhóm này, với cả em tìm thấy nhóm này ở đâu?】
Sở Thời Từ gửi lý do thoái thác đã chuẩn bị từ trước qua,【Dạ em thấy nhóm trong một cuộc trò chuyện gần đây ạ.

Em cũng muốn cứu trẻ em trên toàn thế giới.】
Bên kia không trả lời, chỉ gửi một biểu tượng cảm xúc ôm.
Một lúc sau, thông báo nhắc nhở rằng ai đó đã thích bài đăng của Sở Thời Từ.
Cậu mới đăng ký tài khoản và chỉ đăng có hai bài.
Dưới bài đăng ám chỉ cậu bị quấy rối tình dục trên xe buýt là bình luận của “Thỏ con nhảy múa”.
【Em gái đừng sợ, chị cũng từng bị rồi.

Nếu em sợ, em có thể tâm sự với chị.】
Sở Thời Từ dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn phím, cậu kết bạn với mấy đứa trong nhóm rồi trò chuyện với từng đứa một.
Hầu hết đều không online, mấy đứa trả lời riêng cậu nói chuyện rất bình thường.
Sau một hồi, danh sách những người đáng nghi vẫn chỉ có một mình “Cậu bé vui vẻ”.

Cậu ta chắc chắn có vấn đề, nhưng hai người khác là ai đây?
Sở Thời Từ rơi vào trầm tư, hệ thống cũng suy tư, đoạn nói: 【Minh Triết hy vọng rằng tất cả những đứa trẻ trong nhóm đều có thể sống sót, mà nhiệm vụ ẩn lại chỉ yêu cầu 17 đứa sống, chứng tỏ có 3 đứa đã bị hệ thống kiểm tra phán định là trẻ em giả.

Đám người lớn đó giả làm trẻ em và tham gia vào nhóm để làm gì?】
“Tình huống tốt nhất, bọn họ chỉ là những người vui vẻ thiếu sự đồng cảm.

Cảm thấy việc một đám trẻ con hẹn nhau tự sát rất thú vị nên núp trong nhóm để xem kịch vui.”
Hệ thống đã hợp tác với Sở Thời Từ hơn 90 năm, một người một thống phối hợp cực kỳ ăn ý.
Sở Thời Từ còn chưa dứt lời, nó đã há hốc mồm,【Vậy thì điều tồi tệ nhất là gì?】
“Không biết nữa, có thể là xúi giục trẻ em tự tử; cũng có thể là những kẻ ấu dâm nhân cơ hội dụ dỗ trẻ vị thành niên.

Suy cho cùng, 17 đứa trẻ trong nhóm này rất đặc biệt, chúng đều thiếu sự quan tâm của ba mẹ và rất mong muốn được giúp đỡ.

Không thể tìm thấy trong hiện thực nên chúng lên mạng tìm.

Tuổi còn nhỏ, lại thiếu tình thương, loại trẻ con này rất dễ bị lừa.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!

2.

Nhị Triều Hoàng Hậu – Dương Vân Nga
3.

Đợi Mùa Phượng Nở
4.

Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
=====================================
【Cậu biết rõ thật đấy, à đúng rồi, chúng rất giống cậu hồi còn nhỏ, lúc đó cậu đã làm thế nào mà có thể lớn lên một cách bình an vậy? Truyền kinh nghiệm cho mấy đứa trẻ trong nhóm này đi.】
Sở Thời Từ sửng sốt, trên mặt hiện lên một chút hoang mang.
Cậu chần chờ nói: “Lần suýt bị kéo vào lùm cây trong công viên là lần duy nhất ta gặp nguy hiểm.

Kể từ đó ta không đụng phải bất kỳ kẻ xấu nào cả.

Khi đó ta rất lớn gan, thường xuyên mặc một bộ quần áo và ngủ trực tiếp trong một con hẻm nhỏ ít người qua lại.

Giờ nghĩ lại thấy mình may mắn thật.”
【Vận may của cậu có chút kỳ lạ nhỉ.】
…..
Minh Triết đi học mà cứ nghĩ về siêu nhân nhỏ của mình.
Cậu bé tự hỏi vì sao Sở Thời Từ lại xuất hiện, trước đó rõ ràng là một vật chết, tại sao lại đột nhiên có sự sống.
Siêu nhân nhỏ mới ở bên cậu bé có ba ngày thôi, nhưng Minh Triết đã coi nó là người bạn quan trọng nhất của mình rồi.
Cậu bé rất lo lắng rằng khi mình thức dậy vào một buổi sáng nào đó, siêu nhân nhỏ lại biến thành một món đồ chơi bằng đất nặn không thể cử động hay nói chuyện.
Khi học xong tiết vật lý, Minh Triết đi đến trước mặt thầy giáo rồi nhỏ giọng hỏi: “Thưa thầy, đất nặn được làm bằng gì ạ?”
Thầy giáo giải thích sơ bộ cho cậu bé, Minh Triết lại hỏi: “Đất nặn có thể biến dị không ạ?”
Thầy giáo đáp: “Được chứ.”
Hai mắt Minh Triết sáng rực lên, “Làm sao để biến dị ạ?”
“Để lâu sẽ biến dị.”
Minh Triết:…
Đây không phải là điều mà cậu muốn hỏi.
Buổi chiều sau khi học xong tiết tư tưởng chính trị, Minh Triết giữ chặt lấy giáo viên chính trị, ngẩng đầu hỏi một cách nghiêm túc: “Cô ơi, thế giới này là duy vật hay duy tâm?”
Cô giáo dịu dàng nhìn cậu bé, “Vừa duy vật vừa duy tâm, phải phân biệt từ góc độ nữa.”
“Vậy cô ơi, đất nặn có thể bay lên trời không?”
“Không thể.”
“Nhưng cô vừa nói…”
“Cũng có chủ nghĩa lãng mạn mà, phải rồi, cô là người theo chủ nghĩa duy vật.”
Giáo viên sinh học cũng hỏi rồi, nhưng không có giáo viên nào giải đáp được thắc mắc của Minh Triết hết.

Giáo viên thể dục xin nghỉ ốm nên cậu bé không hỏi được.
Trước khi tan học, Minh Triết thu dọn cặp sách.
Bốn học sinh đặt vở bài tập lên bàn cậu bé, “Của mày nè Minh Triết, một môn mỗi người 50 xu, nhớ phải làm đó.”
Mấy nữ sinh đi ngang qua cậu bé và chào hỏi cậu bé với khuôn mặt đỏ bừng.
Minh Triết biết mấy bạn đấy thích thầm mình, trên bàn của cậu bé thường xuất hiện những văn phòng phẩm không thuộc về cậu bé, thi thoảng còn có cả đồ ăn vặt và bữa sáng.
Thường xuyên có người tìm cậu bé giảng bài, cho dù những câu hỏi đó rất đơn giản đối với cậu bé.
Chiếc cặp cũ nát chứa bài tập của năm người trở nên vô cùng nặng nề.
Sau khi tất cả các bạn cùng lớp rời đi, Minh Triết nhìn xung quanh.

Sau khi chắc chắn rằng xung quanh không có ai, cậu bé bước nhanh đến thùng rác ở cuối lớp.
Moi ra chai nhựa, những cuốn vở chỉ còn vài trang có thể sử dụng cùng những cuốn vở bài tập đã cũ.
Ba mẹ Minh Triết hàng tháng sẽ gửi cho cậu bé một số tiền, nhưng số tiền đó đều nằm trong tay chú Lưu, cậu bé không lấy được một đồng nào cả.
Ba mẹ biết chuyện này nhưng lại vờ như không biết.
Từ khi đi tìm họ, Minh Triết đã biết rằng họ coi mình là gánh nặng và không cần mình.
Chú Lưu không đáng tin cậy, cậu bé muốn tiết kiệm được nhiều tiền hơn để nuôi sống bản thân và siêu nhân nhỏ.
Minh Triết đang lật giở cuốn vở ở dưới cùng thì đột nhiên có tiếng bước chân từ hành lang truyền đến.
Hai má cậu bé đỏ lên trong nháy mắt, lập tức nhặt chiếc cặp sách của mình và trốn vào gầm bàn ở dãy cuối cùng.
Vài giây sau, có hai người bước vào.
Minh Triết thăm dò nhìn thử, một nam một nữ và đều là bạn cùng lớp với cậu bé.

Bọn họ ngồi ở hàng ghế trước, ôm nhau hôn môi.

Sau khi ý thức được bọn họ đang làm gì, một vệt đỏ lan từ mặt Minh Triết đến cổ cậu bé.
Cậu bé rụt đầu lại, làm bộ như chưa thấy gì cả.
Đúng lúc này, điện thoại của Minh Triết rung lên một hồi.

Thanh âm không lớn, nhưng trong phòng học yên tĩnh lại rất rõ ràng.
Hai học sinh đang hôn nhau cảnh giác hỏi: “Ai đó!”
Minh Triết đứng lên, nhìn hai người họ một cách thờ ơ.
Nam sinh lo lắng hỏi: “Minh Triết? Sao mày chưa về nhà nữa.

Hồi này mày chưa thấy gì hết, không được méc thầy cô!”
Minh Triết liếc mắt nhìn cậu ta một cái, “Không cần lo, tôi không có hứng thú với việc hai người vừa làm.”
Cậu bé đeo cặp sách lên, định nhanh chóng rời khỏi cái nơi thị phi này.
Nam sinh bước lên nắm lấy cánh tay Minh Triết, “Không được đi, mày phải thề là sẽ không méc!”
“Tôi thề có tác dụng không? Một ngày nào đó khi giáo viên tìm hai người nói chuyện, hai người chắc chắn sẽ cho rằng là tôi tố giác.

Lời nói của tôi chẳng có ý nghĩa gì cả, dù sao các cậu cũng sẽ không tin.”
Minh Triết thường hay trưng ra vẻ mặt vô cảm, thái độ này dường như đã chọc giận nam sinh.
Nam sinh túm lấy cổ áo Minh Triết, ấn cậu bé vào tường, lớn tiếng uy hiếp: “Đừng giả bộ nữa, ban ngày mày ra vẻ đẹp trai trước mặt bọn con gái, buổi tối lại nhìn trộm trong lớp.

Làm như mình đặc biệt lắm vậy, mày mà còn nhăn nhó với tao, có tin tao kêu người đánh mày không!”
Nữ sinh yêu sớm với cậu ta bước lên khuyên can, nam sinh càng tức giận.
“Sao lại cản tớ, trước kia cậu từng viết thư tình cho cậu ta, cậu còn yêu thầm cậu ta đúng không!”
Nữ sinh giận dữ tát nam sinh một cái, cả hai vừa kéo Minh Triết vừa oán giận nhau.
Cuối cùng, nữ sinh đột nhiên ôm lấy Minh Triết và gào lên: “Tớ thích cậu ấy đó, được chưa!”
Minh Triết thoát khỏi vòng tay của nữ sinh nhưng lại bị nam sinh tún lấy.
Cậu bé nhìn thời gian, lặng lẽ thở dài.
Xong rồi, không bắt kịp xe buýt rồi, hôm nay mình thật sự không nên lục thùng rác.
……
Sở Thời Từ lên web một ngày và trò chuyện riêng với mọi người trong nhóm.
Ngoại trừ mấy đứa không online thì cậu đã quen thân hết với những đứa còn lại rồi.
Tiểu Hà được cậu gọi là anh khiến thằng nhóc sướng rơn cả người.
Rõ ràng còn chưa tới thời gian xem xét một tuần mà đã thêm cậu vào nhóm rồi.
Trưởng nhóm của nhóm này là Lam Lam đã qua đời, hiện tại nó được quản lý chung bởi trưởng nhóm thay mặt – “Minh Triết tự cứu mình”, quản lý viên số 1 – “Bố Hà xã hội của mày” và quản trị viên số 2 – “Tôi tiếp tục cô đơn”.
Sở Thời Từ hàn huyên với “Tôi tiếp tục cô đơn” mấy tiếng đồng hồ, cảm thấy đối phương là một thiếu niên có hội chứng tuổi dậy thì.
Gia đình bình thường, ba mẹ đi làm ăn xa và ở với bà nội đã già.

Chân cẳng cụ bà không tốt, lại còn bị điếc.

Cậu bé này không độc lập, kiên cường như Minh Triết, nó không biết nấu cơm, chỉ biết đợi bà nội nấu.
Thường xuyên ăn một nồi cháo cả ngày và không tắm trong ít nhất nửa tháng.

Đầu có chí, người lại bốc mùi.

Ở trường bị các bạn cùng lớp cô lập nên tính tình càng thêm u ám và tự ti.
“Tôi tiếp tục cô đơn” nghiện xem anime, coi “Cậu bé vui vẻ” như một người anh lớn, luôn hỏi cậu ta về Nhật Bản trong nhóm.
Mặc dù “Tôi tiếp tục cô đơn” không như ý trong hiện thực nhưng nhân duyên trong nhóm lại rất tốt.

Thằng nhóc này lúc nào cũng online và có thể nói chuyện với bất kỳ ai.
Sở Thời Từ đã thăm dò đại khái tình huống của những thành viên nhóm đang online đó.

Không thể loại trừ khả năng rằng đối phương có tài ăn nói xuất sắc cũng như hình tượng được thiết lập một cách quá hoàn hảo.
Hiện tại có ba đối tượng chính mà cậu nghi ngờ.
Chủ động bắt chuyện, có hiềm nghi lớn nhất – “Cậu bé vui vẻ”.
Luôn lặn ngụp trong nhóm, cảm giác tồn tại yếu ớt nhất.

Lúc bình thường không thể liên lạc được nhưng sẽ phát bao lì xì vào những ngày lễ tết – “Cá chết đuối”.

Giới tính được giữ bí mật, trang cá nhân chỉ cho thấy những động thái trong ba ngày qua.

Bài viết mới nhất là ba ngày trước, nội dung chỉ có một câu.
“Vẫn chưa đến lượt mình tự tử à, vậy mình sẽ đi ăn một bữa cá nướng nữa.

Cá nướng ở quán Cá Nhỏ Keng Keng Keng là ngon nhất, mình muốn ăn thêm mấy bữa rồi mới chết!”
Quán Cá Nhỏ Keng Keng Keng là một thương hiệu chuỗi quán ăn chỉ có ở vùng Đông Bắc.

Đây là thông tin cá nhân duy nhất mà “Cá chết đuối” tiết lộ.

Cậu ta là người Đông Bắc hoặc sống tạm thời ở Đông Bắc.
Sở Thời Từ hỏi thăm quản trị viên Tiểu Hà về cậu ta, song tiểu Hà lại không có ấn tượng mấy với cậu ta.
Bố Hà xã hội của mày:【Cá chết là nam, anh từng nói chuyện với cậu ta rồi.

Nhà cậu ta có ba anh em, sau khi hai đứa em trai song sinh của cậu ta ra đời thì ba mẹ không thương cậu ta nữa.

Cậu ta thấy mình bị bỏ rơi nên mới tham gia nhóm.】
Kẻ tình nghi thứ ba của Sở Thời Từ là “Tinh Linh Sả”.

Cậu nhóc này là trai giả gái, không ai hiểu cú có gai hơn Sở Thời Từ.

Hai người chỉ hàn huyên vài câu là cậu đã biết ngay đối phương là nam rồi.
Khi trò chuyện với Sở Thời Từ, “Tinh Linh Sả” chủ yếu làm nũng và ra vẻ dễ thương chứ không nói gì về những chủ đề nhạy cảm.
Lý do cậu ta tham gia nhóm là vì bị ba mẹ phát hiện ra cậu ta là gay, còn suýt bị đưa vào trung tâm cai đồng tính.
Sở Thời Từ hỏi cậu nhóc sao xu hướng tính dục lại bị lộ thì “Tinh Linh Sả” ấp úng không chịu nói.
Nhưng nhờ “Tinh Linh Sả” mà Sở Thời Từ đã biết được thêm một tin.
Rằng cậu nhóc giả gái này nhìn thấy thông tin liên quan đến nhóm trên Tieba nên mới biết nhóm.
Siêu nhân công chúa nhỏ:【Ai đó đã nhắc đến nhóm trên Tieba hả, woaaa! Nhóm mình nổi tiếng thật đó!】
Tinh Linh Sả:【Không phải đâu, nhiều nhóm được đề xuất quan tâm trên Tieba lắm.

Có mấy chục cái lận, tớ chỉ chọn bừa một cái thôi à.】
Dựa theo link mà cậu nhóc gửi qua, Sở Thời Từ tìm được Tieba quan tâm.
Do máy tính chưa phổ biến và số lượng cư dân mạng có hạn nên sẽ có người tuyển thành viên nhóm trên Tieba.
Vào tháng 9 năm 2003, trưởng nhóm “Lam Lam” cùng quản trị viên số 2 “Tôi tiếp tục cô đơn” đã phát thiệp trên Tieba để quảng bá cho nhóm nhỏ của họ.
“Thỏ con nhảy múa” và “Tinh Linh Sả” đều được tuyển vào nhóm trong năm đó.
Nhóm được thành lập vào tháng 5 năm 2003, khi đó Lam Lam 12 tuổi.

Minh Triết 9 tuổi, Tiểu Hà 10 tuổi, cả hai vẫn chưa gia nhập nhóm.
Từ khi thành lập nhóm đến nay, tổng cộng đã 3 năm trôi qua, nhân số thêm bớt, cuối cùng cố định là 21 người.
Sở Thời Từ càng nghĩ càng rối.
Minh Triết là một đứa trẻ rất thông minh, nhạy bén hơn các bạn cùng trang lứa và rất giỏi nắm bắt những lỗ hổng logic.
Theo lời Tiểu Hà thì Minh Triết có thể ngăn chặn những người có ý đồ gây sự, cậu bé đã ngăn chặn thành công bốn năm người lớn giả làm trẻ em trước đó.
Sở Thời Từ tự hỏi là cái nhóm này đã có vấn đề kể từ khi thành lập.

Hay là hai đứa quản trị viên bị người ta lừa thêm một số phần tử nguy hiểm vào nhóm lúc Minh Triết không online.
Mà Minh Triết không nắm cùng thông tin với chúng, đợi khi cậu bé online thì mọi bất thường đều bị che giấu rồi.
Sở Thời Từ đang trầm tư, hệ thống đột nhiên hiếu kỳ hỏi: 【Sao cậu không báo cảnh sát?】
Sở Thời Từ nhìn nó với vẻ mặt phức tạp, “Lấy lý do gì để báo cảnh sát? Nghi ngờ rằng ai đó trong nhóm đang âm mưu quấy rối trẻ em à? Nếu họ hỏi ta âm mưu quấy rối thế nào và có ai bị xâm hại không, thì ta nên nói sao đây? Không có pháp luật nào quy định rằng người lớn không được tham gia vào group chat của trẻ em hết.”
Hệ thống chẹp miệng,【Cũng đúng.

Phải rồi, cậu định làm gì với chú Lưu?】
“Ta có một kế hoạch giả thần giả quỷ, nếu mọi chuyện thuận lợi, chú Lưu bị đưa vào bệnh viện, Minh Triết sẽ có hai phòng ngủ và một phòng khách.”
【Không báo cảnh sát?】
“Không cần, những vết thương của Minh Triết khá nhẹ.

Đối với tội cố ý gây thương tích, trường hợp thương tích nhẹ thì chỉ bị phạt tù có thời hạn đến hai năm mà thôi.

Minh Triết cuộn tròn người lại khi ngủ, đến cả nằm mơ mà cũng kêu đau.

Em ấy đã phải chịu đựng rất nhiều, chú Lưu ở tù hai năm, ra ngoài lại tung tăng nhảy nhót.

Dựa vào đâu chứ, ta không cho phép.

Ta muốn chú Lưu nếm trải nỗi đau khổ của Minh Triết, muốn gã ở trong bệnh viện tâm thần cả đời.”
【Đù, ác dữ vậy, thế tại sao cậu không đưa Minh Triết về bên ba mẹ em ấy?】
Sở Thời Từ không trả lời, trầm mặc ngồi trước chiếc máy tính bằng đất nặn.
Hệ thống quan sát vẻ mặt của cậu,【Cậu không muốn đưa thằng bé về đúng không?】
“Ba mẹ em ấy không cần em ấy, ta có thể chăm sóc Minh Triết.”
Hệ thống suy nghĩ,【Không ổn lắm đâu?】
Sở Thời Từ đột nhiên trở nên kích động, “Đưa em ấy về, lỡ em ấy bị bạo lực gia đình thì sao? Nếu ba mẹ quan tâm đến em ấy thì tại sao họ lại giả câm giả điếc khi em ấy cầu cứu? Ta không đưa em ấy về đâu, ta có thể nuôi em ấy!”
Cậu im lặng hồi lâu, vuốt mặt rồi nhẹ giọng nói: “Không, ta thấy bóng dáng ba mẹ mình ở họ.

Dẫu ba mẹ em ấy chỉ tỏ ra quan tâm một chút……!Ta sợ Minh Triết sẽ dẫm vào vết xe đổ của ta.

Thống à, mi nói đúng, ta sẽ cân nhắc lời mi nói.

Quan sát một lúc trước, nếu ta thật sự không thể nuôi em ấy, vậy thì báo cảnh sát.

Để cảnh sát bắt chú Lưu và đưa Minh Triết về với ba mẹ em ấy.”
Cậu chưa nói xong thì có tiếng gõ nhẹ vào cửa chống trộm.
Minh Triết cõng cặp sách đi vào, mái tóc đen mềm mại rối tung, trên mặt đầy vết bầm tím.
Cả người cậu bé toàn là bụi bặm, bộ đồng phục lại còn có vài lỗ thủng lớn, khiến cậu bé trông khá nhếch nhác.
Sở Thời Từ bay đến trước mặt cậu bé, Minh Triết định chào cậu nhưng chưa kịp nói gì đã phun ra một ngụm máu.
Sở Thời Từ hít sâu một hơi, “Sao em lại thế này, ai đánh?”
“Bạn học ạ, tụi nó chặn đường không cho em đi.

Đã nói là một chọi một nhưng kết quả ba đứa nó lại nhào vô đánh một mình em.”
Minh Triết hơi ưỡn ngực, khóe miệng mang theo một tia cười nhạt: “Em, thắng.”
…………….
Min: Do tui bắt đầu đi “kiếm lúa” nên sẽ không có nhiều thời gian để edit, vì vậy cũng sẽ up chương mới lâu hơn.

Mọi người thông cảm cho tui nha
P/s: quý vị đừng ngạc nhiên khi thấy thông báo chương mới mà nhấn vào lại lỗi, tui nhấn lộn nên gỡ đó:>>>>>.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.