Bạn đang đọc Tôi Có Thể Làm Gì Chứ Tôi Có Phải Con Người Đâu – Chương 27: Thế Giới Thứ Nhất
Cùng là nhóm yếu thế nên Tô Triết Ngạn không giết Lưu Kình Long.
Hỏi được thông tin mình muốn và lấy hết vũ khí trên người thì thả hắn ta đi.
Nhận ra người trước mặt là Tô tướng quân, Lưu Kình Long bèn lên kế hoạch đi theo hắn.
Nhưng Tô Triết Ngạn ghét hơi thở của con người nên đã từ chối một cách cực kỳ dứt khoát.
Trước khi rời đi, Lưu Kình Long do dự hồi lâu mới quay người nắm chặt tay Tô Triết Ngạn: “Hiện tại Công nghệ Vĩnh Sinh đang truy bắt ngài và robot của ngài, chúng ta cũng coi như là kẻ địch, ngài không giết tôi, tôi rất cảm kích.
Để cảm ơn, tôi sẽ nói cho ngài biết một chuyện.
Công nghệ Vĩnh Sinh có nhân bản của ngài, chúng tôi đã đánh cắp mẫu của ngài khi anh kiểm tra sức khỏe trong quân đội.”
Tô Triết Ngạn bình tĩnh rút tay ra, “Đoán được.”
Lưu Kình Long tiếp tục nói: “Mẹ thành lập một nhóm nhỏ và biến nhân bản của ngài thành A và O, sau đó thực hiện nhiều thí nghiệm khác nhau.
Tôi chỉ là nhân viên tầng dưới chót thôi nên không biết rõ nội dung cụ thể là gì.
Nhưng khi xử lý thi thể, tôi đã thấy xác nhân bản của ngài.”
“Không chỉ ngài, mà nhân bản của các vị tướng quân khai quốc và những nhà khoa học trong lịch sử cũng là đối tượng của các thí nghiệm trên cơ thể người.”
“Tôi cũng là người nhân bản.
Chúng tôi không khác gì con người, có thể suy nghĩ và có cảm xúc.
Lòng tôi rất khó chịu, nếu tướng quân có lực lượng thừa, xin ngài hãy cứu họ.”
Tô Triết Ngạn nhìn hắn ta, “Cứu thế nào.”
Lưu Kình Long sửng sốt, sau đó cười khổ: “Cũng phải, ngài cứu được một đợt thì vẫn sẽ có đợt tiếp theo.
Công nghệ Vĩnh Sinh có thể sản xuất người nhân bản liên tục mà.
Tuy nhiên, ngày hôm qua cậu Tả đã yêu cầu chúng tôi chuẩn bị, đế quốc sẽ đánh đến đây vào năm ngày nữa, đến lúc đó người nhân bản hẳn là sẽ được cứu.”
Chờ sương mù tan đi một chút, Lưu Kình Long mở cửa sổ và nhảy ra ngoài.
Tô Triết Ngạn đóng cửa sổ lại, bỗng nhiên phát hiện đỉnh đầu vừa nhẹ vừa thoáng khí.
Hắn nhìn xung quanh, robot không biết đã trượt xuống từ khi nào, lúc này đang bận rộn trên bàn.
Nó ôm một cây bút đen và vẽ những đường vặn vẹo trên cuốn nhật ký.
Tô Triết Ngạn nhìn một hồi, “Làm gì đấy?”
Sở Thời Từ nhìn thành quả lao động của mình và nói, “Tôi nghĩ chắc chắn Công nghệ Vĩnh Sinh đang có một âm mưu lớn.”
Tô Triết Ngạn nhìn nó một lúc lâu, nhưng không thấy những đường lộn xộn đó đại diện cho điều gì.
Hắn không có hứng thú với Công nghệ Vĩnh Sinh, cầm lấy robot định đi về ngủ bù.
Sở Thời Từ vội vàng giãy giụa: “Anh Ngạn! Anh không thể mặc kệ được! Đế quốc của anh sắp bị Công nghệ Vĩnh Sinh lật đổ rồi đó!”
Tô Triết Ngạn ngồi phịch xuống ghế, rút cây bút trong tay cậu ra, lạnh lùng nói: “Nói.”
Sở Thời Từ có chút cảm khái.
Nam chính không hổ danh là khuyển trung thành của đế quốc, trong đầu chỉ có “đế quốc vạn tuế”.
Giá trị sức sống tăng lên 2 điểm chỉ trong vài giây và trực tiếp tăng lên 70.
Hệ thống ngơ ngác, Sở Thời Từ lại đoán được nguyên nhân.
Tô Triết Ngạn thật sự sống lại rồi, hắn bắt đầu theo đuổi lý tưởng, có hoài bão sống và cũng nhớ lại những ý định ban đầu của mình.
Hắn đang từng một chút biến trở về vị tướng quân biết rõ mình phải chết nhưng vẫn kiên trì tiến sâu vào địch hậu.
Tô Triết Ngạn vẫn lẻ loi một mình, nhưng trong cuộc sống của hắn không chỉ có robot nhỏ nữa.
Hệ thống lại nghe thấy một tiếng bíp khác.
【Giá trị sức sống trừ 1, giá trị sức sống hiện tại là 2 điểm.】
Nó nhìn vào bảng điều khiển, là số liệu của ký chủ được gọi ra trước đó nhưng quên đóng lại.
Hệ thống nhìn Sở Thời Từ tung tăng nhảy nhót, lại nhìn con số 2 chói lọi, trên đầu hiện lên một dấu chấm hỏi.
Nó gửi báo cáo cho bộ phận bảo trì, bên kia nhanh chóng gửi thư trả lời.
【Sau khi kiểm tra, không có bất thường.】
……
Sở Thời Từ thuật lại thông tin mà mình và hệ thống đã sắp xếp, Tô Triết Ngạn ghi lại vào nhật ký.
Căn cứ vào manh mối hiện có thì có thể chia thành bốn phần.
Tô Triết Ngạn, đế quốc, ngôi sao hoang vu và Công nghệ Vĩnh Sinh.
Sở Thời Từ chỉ vào hình vẽ đá đen, “Trước tiên xác định thân phận của anh, tuy rằng lý do ký ức của anh hỗn loạn vẫn chưa thể xác định, nhưng anh chắc chắn không phải người nhân bản.
Có một dấu vết dài trên tầng hai của giá sách trong khoang con nhộng của anh, hình dạng và kích cỡ của nó giống hệt đá đen.
Nếu có người ngoài tiến vào khoang con nhộng, anh chắc chắn có thể phát hiện ra và không cần người khác làm điều đó.”
Tô Triết Ngạn gật đầu, “Chỉ có thể là ta mang vào, nhưng ta không nhớ rõ.”
“Người nhân bản không thể chạm vào đá đen, cách quần áo cũng không được, vậy nên anh không có khả năng là người nhân bản.
Anh không nhớ tại sao đá đen lại xuất hiện, đồng thời trong đầu còn có thêm ký ức.
Công nghệ Vĩnh Sinh sẽ không cấy ký ức giả cho anh nhưng lại để anh tự sinh tự diệt, như vậy rất thừa thãi.
Trừ phi anh phát hiện bí mật gì đó, cái này sẽ đề cập sau.”
“Theo những gì chúng ta biết, chỉ còn lại ba khả năng: đa vũ trụ, du hành thời gian và trùng sinh.”
Tô Triết Ngạn im lặng một lúc rồi gạch bỏ trùng sinh.
Gạch xong, hắn nhìn con robot, mặt mày còn lộ ra vẻ chột dạ khó phát hiện.
Sở Thời Từ:……
Đây là chấp niệm của người theo chủ nghĩa duy vật hả?
“Không sao đâu anh Ngạn, gạch bỏ là đúng.
Lúc đầu tôi cũng nghĩ là trùng sinh, nhưng thông tin trên báo đã thay đổi suy nghĩ của tôi.
Không chỉ anh xuất hiện tình trạng ký ức hỗn loạn mà những người khác cũng vậy, thậm chí còn bạo động vì nó nữa.
Chẳng qua hình thức rối loạn của anh khác với bọn họ, bọn họ là nhận thức không khớp với thực tế, còn anh là xuất hiện thêm ký ức rải rác.”
“Nếu điều này xảy ra với một hoặc hai người thì có thể nói rằng nhiều người được trùng sinh.
Nhưng mọi người trên khắp thế giới đều được trùng sinh, còn đều mất đi ký ức trước khi trùng sinh và trở về cùng một thời điểm, thì điều này không bình thường cũng không thực tế.”
Sở Thời Từ ngẩng đầu lên, “Anh Ngạn, đa vũ trụ và du hành thời gian, Công nghệ Vĩnh Sinh nghiên cứu cái nào kỹ hơn?”
Ngòi bút gõ nhẹ trên mặt giấy, Tô Triết Ngạn hơi suy tư, “Du hành thời gian.
Hai mươi năm trước bọn họ đã xây dựng cây cầu thời – không đầu tiên.”
“Cầu thời – không?”
“Bí mật của Công nghệ Vĩnh Sinh, ta chỉ biết bên trong chứa toạ độ thời – không thôi, còn nguyên lý cụ thể và cách vận hành nó như thế nào thì ta không biết.
Khi đó, vương phản đối mạnh mẽ chuyện này, cho rằng con người chỉ là một phần của các quy luật của vũ trụ.
Có thể khám phá thời không nhưng không có quyền làm chủ nó.”
Hắn vẽ dòng thời gian trên tờ giấy, “Mi cũng đã đọc báo rồi, vì nhận thức hỗn loạn, các tổ chức khủng bố đã thành lập tà giáo, xúi giục hàng trăm Beta tự thiêu trước cung điện, vương buộc phải thoái vị.
Sau khi tân vương lên nắm quyền thì hoàn toàn ủng hộ Công nghệ Vĩnh Sinh, năm sau cũng tức là năm ta ba tuổi, cây cầu thời – không đã được vận hành thành công.”
Hắn vẽ được một nửa thì đột nhiên cau mày, “Các tổ chức khủng bố sẽ không ngừng bạo loạn vì vương vị thay đổi, trừ khi yêu cầu cơ bản của chúng là đẩy tân vương lên ngôi.”
Sở Thời Từ gật đầu lia lịa, “Đúng đúng, đây là dòng thứ hai tôi muốn nói.
Anh Ngạn, anh có để ý rằng mỗi khi đế quốc trải qua những thay đổi lớn đều có bóng dáng của Công nghệ Vĩnh Sinh không?”
Khi cậu nói chuyện, Tô Triết Ngạn đã viết vài dòng trên giấy.
Vị vương cũ ngăn cản Công nghệ Vĩnh Sinh xây dựng cây cầu thời – không, các tổ chức khủng bố xúi giục dân chúng tự thiêu tập thể, vương cũ thoái vị, tân vương lên ngôi, cầu thời – không vận hành, bãi bỏ tử hình và biến ngôi sao hoang vu thành nhà tù.
Công nghệ ấp trứng thành thục, tạo ra người nhân bản để cung cấp nội tạng nhằm kéo dài tuổi thọ cho con người, các thí nghiệm sơ bộ trên người nhân bản.
Người nhân bản bạo động, niêm phong kế hoạch người nhân tạo, Công nghệ Vĩnh Sinh đánh cắp các mẫu gen ưu tú và lén tạo ra người nhân bản.
Robot phổ biến và cướp đoạt việc làm của con người, đế quốc ban hành《Luật Bảo vệ Lao động Beta》buộc Beta phải nghỉ việc, Công nghệ Vĩnh Sinh phát triển phẫu thuật B thành AO, đế quốc miễn trừ hình phạt lưu đày cho tội phạm Beta loại ba nếu đồng ý chuyển đổi giới tính.
Sở Thời Từ nhìn những hàng chữ màu đen ngay ngắn trên cuốn sổ.
Trình độ công nghệ của Công nghệ Vĩnh Sinh vượt trội so với thời đại và thống trị xu thế phát triển của xã hội.
Trong hai thập kỷ qua, mọi việc bọn họ làm có vẻ lộn xộn nhưng dường như có mối liên kết chặt chẽ với nhau, và mục đích cuối cùng có thể được tóm tắt thành một điểm duy nhất.
Điểm này là gì thì Sở Thời Từ vẫn chưa rõ.
Tô Triết Ngạn rũ mắt nhìn hồi lâu, giọng điệu vẫn bình tĩnh.
“Không phải ta đã du hành xuyên thời – không, mà là Công nghệ Vĩnh Sinh từ tương lai trở về năm cây cầu thời – không được xây dựng.
Có hai khả năng khiến chúng ta mắc lỗi nhận thức.
Bọn chúng bóp méo ký ức của mọi người để kế hoạch được tiến hành một cách suôn sẻ, nhưng công nghệ lại xuất hiện lỗ hổng; nhiều lần du hành thời gian dẫn tới hỗn loạn thời không, mà Công nghệ Vĩnh Sinh lại bất lực trong việc thay đổi cục diện.”
Sở Thời Từ ngẫm nghĩ, “Khả năng thứ hai thì tôi hiểu, nhưng thứ nhất không thực tế.
Coi như bọn họ có loại máy móc có thể nhanh chóng xáo trộn ký ức đi, thì rất nhiều người trong đế quốc cũng sẽ không xếp hàng để bọn họ làm điều đó.
Nhân số quá đông, tôi không nghĩ ra cách nào để làm được hết.”
Tô Triết Ngạn móc ra một viên tinh thể từ trong ba lô.
Hắn thưởng thức viên tinh thể, khẽ cười nhạo một tiếng.
“Có lẽ không cần xếp hàng đâu, thứ có thể bóp méo ký ức vẫn luôn ở trong đầu chúng ta rồi.”.