Đọc truyện Tôi Có Thể Bao Dưỡng Anh Không? – Chương 2: Hôn môi
Tiểu thiếu gia chưa từng hôn, đến cả tay nữ sinh cũng còn chưa từng nắm.
Nhưng cậu nhìn công đẹp trai đến dọa người, còn có hai phiến môi mỏng đẹp đẽ, đỏ mặt, dùng giọng siêu nhỏ nói “Muốn”
Cậu ngại ngùng nhìn công, nhắm mắt lại, lông mi rung rung giống như đôi cánh bướm đậu trên mặt.
Công là tay già đời chốn tình trường, dù là khi nghèo túng hay lúc công thành danh toại thì mỹ nhân quanh anh chưa từng ít.
Nhưng lúc này tiểu thiếu gia ngoan ngoãn đứng trước mặt anh, từ từ nhắm hai mắt, dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng dựa dẫm vào anh lại khiến trong lòng anh hoàn toàn mềm xuống.
Anh nhẹ nhàng hôn tiểu thiếu gia một cái, thậm chí còn chẳng tính là một cái hôn, chỉ là môi chạm môi dừng lại vài giây rồi tách ra.
Cái sự ngây thơ mà chẳng ai có thể ngờ sẽ xuất hiện trên người công.
Nhưng chuyện này đã đủ khiến tiểu thiếu gia kích động. Cậu che miệng, dùng ánh mắt không dám tin mà nhìn công, có chút ngại ngùng rồi lại vô cùng vui vẻ.
Một lúc lâu sau, cậu kéo công nhỏ giọng hỏi “Có thể thêm một lần nữa không?”
Công bật cười thành tiếng, anh phát hiện bản thân còn đáng giá hơn ngưu lang kim bài trong tay, tiểu thiếu gia vung tiền như rác này lại chỉ muốn vài cái hôn của anh.
“Cậu là kim chủ, cậu quyết đi” Công cúi đầu hôn tiểu thiếu gia thêm cái nữa.
Tổng cộng hôn mười lần, tương đương với giá mười vạn đồng một cái hôn.
Lúc công đưa tiểu thiếu gia về nhà, nhìn gương mặt ngây thơ ngoan ngoãn của tiểu thiếu gia thì nổi lên chút tò mò, trong thành phố này nhà giàu danh tiếng cũng chỉ có mấy nhà, có thể cho một học sinh trung học nhiều tiền tiêu vặt như thế này thì càng ít.
Anh đang ngẫm nghĩ thì lại nghe thấy tiểu thiếu gia đang ngồi ghế phó lái hỏi “Tháng trước tôi đưa anh tiền bao dưỡng một tháng vẫn không đủ dùng phải không?”
Tiểu thiếu gia dùng năm mươi vạn bao anh một tháng.
Nhưng mà hôm nay trả giá với anh bạn A cứ lên cao chót vót, tiểu thiếu gia tính toán, tiền bao dưỡng công một tháng lên đến trăm vạn thì không được, vẻ mặt vô cùng đau xót.
“Tôi không có nhiều tiền như thế” Tiểu thiếu gia vô cùng suy sụp đến mức sắp rơi nước mắt.
“Tôi, tôi thì chắc đến lúc mười tám tuổi rồi sẽ có rất nhiều tiền, anh có thể…” Tiểu thiếu gia muốn nói anh có thể chờ tôi không. Nhưng lập tức nhận ra hai người mới quen biết vài ngày, cậu không có tư cách yêu cầu anh đợi cậu.
Công không nói gì, anh biết lúc này việc anh nên làm nhất chính là lừa cậu tiểu thiếu gia này tin rằng anh thật sự rất đắt, làm cậu biết khó mà lui, đừng lãng phí thời gian với anh nữa, ngoan ngoãn về nhà tiếp tục làm bé ngoan.
Nhưng khóe mắt anh nhìn thấy giọt lệ treo trên mi mắt tiểu thiếu gia, một khắc trước còn là đứa trẻ hân hoan vì vài nụ hôn lúc này đã khổ sở đến khóc không thành tiếng.
Cậu tiểu thiếu gia này thật sự thích anh.
Công nhận thức rõ ràng được điều này.
Lần tiếp theo mở miệng nói chuyện, công không những không lừa tiểu thiếu gia anh rất đắt mà còn ma xui quỷ khiến tự hạ giá.
“Người kia gạt cậu thôi, hắn ta chỉ trả có năm nghìn” Anh công hộp đêm tận lực bôi đen anh bạn A “Tôi không đắt đến thế, số tiền cậu đưa đủ bao tôi một năm rồi”
Hai mắt tiểu thiếu gia mở to, đôi con ngươi tròn xoe như sóc nhỏ
“Tôi, tôi ngày nào cũng đến tìm anh được không?”
Công cân nhắc một chút, cảm thấy không thể dạy hư trẻ nhỏ “Không được, thành tích học tập của cậu không được tụt hạng, tụt hạng rồi không được phép đến tìm tôi.”
Công muốn người ngồi bên mình vẫn là một học bá, nhưng cảm thấy cái thành tích đứng thứ ba toàn thành phố này không tụt cũng quá khó “Giữ nguyên thành tích trên hạng hai mươi toàn thành phố thì tôi sẽ gặp cậu”
Trong khi họ nói chuyện thì cũng đã tới nhà của tiểu thiếu gia.
Công ngẩng đầu lên thì thấy, thủ phủ của thành phố, Chung gia.
Tiểu thiếu gia tên là Chung Ninh.