Tôi Có Muốn Bẻ Cong Cậu Đâu

Chương 64


Đọc truyện Tôi Có Muốn Bẻ Cong Cậu Đâu – Chương 64

“Em ở đây…” giọng nói hư nhược của Hà Nại từ ngoài cửa sổ truyền vào, sau đó một tay khó khăn đưa ra vịn vào bệ cửa sổ, xung quanh lại tiếp tục im lặng.

Tôn Hối phóng ra cửa sổ, nhìn thấy Hà Nại đang lơ lửng bám vào bệ cửa sổ, tim của anh cũng nhảy vọt lên. Anh vội vàng nắm lấy một cánh tay của Hà Nại, cả người duỗi thẳng hết sức mới nắm được cánh tay còn lại của Hà Nại. Hà Nại dựa vào Tôn Hối, hít một hơi thật sâu, vất vả lắm mới tìm được chút khí lực để trèo lên. Hà Nại vừa lộ đầu trước cửa sổ, Tôn Hối liền ôm lấy thân thể cậu kéo vào trong phòng.

Tôn Hối ôm chặt lấy Hà Nại, dùng sức ngửi lấy mùi hương trên người Hà Nại, dùng sức cảm thụ sự tồn tại của cậu, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống, loại cảm giác mất rồi có lại được chậm rãi khuếch tán, phảng phất mỗi một tế bào đều cảm nhận được hạnh phúc.

“Tôn Hối…” Hà Nại bị Tôn Hối ôm thật chặt, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, nghe âm thanh ôn nhu của anh, mũi đau xót, Hà Nại càng xúc động muốn khóc.

Tôn Hối hơi buông cậu ra, chợt thấy Hà Nại cả người chật vật, quần áo vừa bẩn vừa nát, còn có vài chỗ bị trầy da, nhất là vết rách trên cổ tay chảy máu đầm đìa, Tôn Hối đau lòng đến nổi hít thở cũng khó khăn.

“Không sao rồi, không sao rồi.” Tôn Hối viền mắt đỏ bừng, ôm chặt Hà Nại, lẩm bẩm nói không biết là an ủi Hà Nại hay là an ủi mình.

Tô Học rốt cục cũng gật đầu đồng ý để người đưa Trần Hổ vào bệnh viện, lúc vừa đỡ Trần Hổ đến trước cửa, Trần lão đầu cũng muốn đứng lên đi cùng, bỗng nhiên Tôn Hối hung thần ác sát quát: “Đứng lại, không được đưa đến bệnh viện! Các người dám làm Hà Nại trở thành như vậy! Đem em ấy treo ở chỗ cao như vầy, Trần lão đầu, đừng tưởng các người có thể trốn thoát, các người đối với Hà Nại như thế nào, tôi sẽ cho các người trải qua gấp mười lần gấp trăm lần như vậy!!”

“Không, không phải ta…” Trần lão đầu vừa nhìn bộ dáng của Tôn Hối, sợ đến hai chân mềm nhũn, vô lực giải thích.

“Ông nghĩ tôi sẽ còn tin lời ông sao?” Tôn Hối trừng mắt, quay đầu nói với người đứng bên cạnh Tô Học “Đem cha con bọn họ trói lại rồi ném ra ngoài cửa sổ!”

Trần lão đầu sợ hãi, quay đầu nhìn Tô Học mang theo tiếng nức nở cầu xin: “Tô, Tô tiểu thiếu gia…”


“Đừng tìm tôi” Tô Học không nghe ông ta nói tiếp, nhún vai một cái tránh ra vài bước.

Trần lão đầu tuổi không phải nhỏ, thân thể vốn đã yếu, hơn nữa tim cũng có bệnh, nếu thật sự trói lại ném ra ngoài, không chừng có thể cùng Trần Hổ tương thân tương ái đi đầu thai.

“Không phải bọn họ, là do em tự làm.” Hà Nại từ trong ngực Tôn Hối ngẩng đầu, vội vã nói, “Ở cổng biệt thự nhiều người quá, em phát hiện ở bên này không có ai, hơn nữa nơi này lại có ống thoát nước mưa. Vốn nghĩ là leo vào trong phòng tìm anh, ai ngờ vừa nhìn qua tưởng là dễ trèo, nhưng mới được nửa đường đã hết hơi.”

Hà Nại xấu hổ le lưỡi một cái, lấy tay chà chà trán. Lúc đó cậu vừa trèo được nửa đường, đang nóng nảy vì sợ người khác phát hiện thì chợt nghe tiếng súng. Bởi vì sợ bọn họ xử lí Tôn Hối, nên cậu sốt ruột, nín giận liều mạng leo lên, nhưng trong lòng cực kì hoảng loạn, hai tay bám không chắc, kết quả không chỉ tụt xuống một đoạn, hơn nữa còn bị đụng vào đầu.

Trán Hà Nại chỉ bị trầy da rớm máu một chút. Tôn Hối vội vàng nắm lấy tay của cậu, không cho Hà Nại chạm vào vết thương, đau lòng nói: “Đứa ngốc, em trốn ra được sao không tìm một chỗ trốn đi a! Sau này không bao giờ được leo như vậy nữa!”

Hà Nại tuy rằng không đồng ý với của Tôn Hối, nếu như cho cậu chọn lại, cậu vẫn sẽ liều mạng chạy đến tìm Tôn Hối, sao có thể trốn đi một mình được. Bất quá Hà Nại biết Tôn Hối quan tâm mình, nhớ tới Tôn Hối bỏ mặc mọi thứ mà chạy tới cứu mình, Hà Nại hạnh phúc nở nụ cười, “Ừm.”

Trần lão đầu một giây cũng không suy nghĩ nhiều vừa thấy mình còn có hi vọng, vội vàng nói: “Tôn, bác sĩ Tôn, khuyển tử này không chịu được nữa, có thể hay không…” (khuyển tử = thằng con kém cỏi)

“Ồn chết, đi đi, đi đi, các người chết ở đây, cảnh sát đến bọn tôi cũng phiền phức.” Tôn Hối không nhịn được nói. Tôn Hối vốn rất ghét cái tính hở chút là đòi mạng của xã hội đen, bất quá hai cha con họ Trần này có thể nhịn chứ không thể nhẫn, không lấy mạng của bọn họ nhưng cũng không để bọn họ sống yên ổn.

Trần lão đầu không biết suy nghĩ của Tôn Hối, đối với ông ta, đại nạn trước mắt có thể tránh là tốt rồi, vội vã chào hỏi rồi mau chóng đưa người đi. Trước khi đi còn lén liếc nhìn Tô Học cùng Tôn Hối một chút, mặc dù biết không thể đắc tội, nhưng làm ông ta mất mặt trước đám đàn em như vậy, Trần lão đầu trong lòng phẫn hận cùng căm tức, âm thầm hạ quyết tâm, chuyện này không thể để yên! Chờ tổ chức của mình lớn mạnh…


“Đúng rồi” bỗng nhiên Tô Học mở miệng, “Trần lão đầu, có việc này tôi phải thay Tôn Hối làm rõ một chút.”

Trần lão đầu đang tàn bạo ảo tưởng sau khi tổ chức của mình lớn mạnh thì liều mạng trả thù Tô Học cùng Tôn Hối, bỗng nhiên bị gọi lại, ông ta có tật liền giật mình một cái, mồ hôi lạnh đổ ra.

“Cái báo cáo bệnh án kia, cái mà ông nhận được đó, không phải do Tôn Hối gửi cho ông nha.” Tô Học nhún vai một cái, “Đương nhiên, cũng không phải tôi, tôi chỉ thương hại mấy người không biết gì, nên mới tốt bụng đem báo cáo gửi cho Trần Lang, đứa con trai lớn của ông mà thôi. Đáng lẽ ông nên vui mừng mới đúng, hắn không có ngu tới nỗi tự mình nói cho ông biết, ít ra Trần Lang vẫn không tính là ngu hết thuốc chữa.”

“Ây… Vâng, vâng.” Trần lão đầu cúi đầu khom lưng, giả bộ cười rộ lên.

Tô Học chuyển đề tài, nói: “Còn sau này, con trai Trần Hổ của ông với ông suy nghĩ bậy bạ gây ra cho chúng tôi bao nhiêu phiền phức, ông biết làm gì rồi chứ?”

“Vâng, vâng, ta hiểu.” Trần lão đầu cúi gầm mặt, không phải là bồi thường đó chứ? Trần lão đầu trong lòng chảy máu nhưng vẫn đáp ứng, “Biệt thự này… Không, không, tất cả bất động sản của ta, còn có tổ chức và sản nghiệp của ta, ngài thích cái gì, thì tùy ý chọn!”

“Ông hiểu cái P(P=rắm)! Tôi cho các người ba ngày, cút ra khỏi thành phố này! Mấy cái gia sản của ông nên xử lí thế nào thì do ông, ba ngày sau, nếu tôi còn thấy ông hoặc sản nghiệp của ông thì ông chính là kẻ thù của Tô gia.” Tô Học ghét bỏ nói.

Bá đạo không nói lí lẽ như vậy làm sắc mặt Trần lão đầu ngày càng oai lệ, trong lòng hận tới thấu xương, Tô Học có Tô gia chống lưng Trần lão đầu đương nhiên không dám đắc tội. Nhưng mà tổ chức của mình không lớn không nhỏ, nếu đổi địa bàn thì chưa chắc đã làm ăn được, chỉ đành mặt mày xám xịt rời đi, cả người mất hết sức sống, nói không chừng tổ chức cứ như vậy mà giải tán.

Trần lão đầu biểu tình ngưng trọng nhìn Trần Hổ đang hôn mê, bỗng nhiên mở miệng: “Lần này đều là lỗi của khuyển tử, nếu A Hổ lấy mạng đổi mạng, Tô gia các người có thể đại nhân đại lượng bỏ qua cho ta hay không?”


Lời này vừa nói ra, cả phòng đều kinh hãi. Hổ dữ còn không ăn thịt con, không ngờ Trần lão đầu có thể nói ra những lời như vậy, điều này làm cho đám đàn em của ông ta một trận buồn lòng.

Tô Học càng ghét ông ta tới lợi hại: “Lấy mạng đổi mạng? Đầu óc ông có bệnh không? Tôi câu nào là muốn mạng của hắn.”

Trần lão đầu còn muốn nói chuyện, miệng vừa phát ra âm thanh liền bị Tô Học lớn tiếng đánh gãy: “Được rồi, mạng của các người tôi không cần. Nếu không đến bệnh viện thì thằng con của ông sẽ chết trên tay ông, còn không mau cút đi!”

Trần lão đầu thấy Tô Học quyết tuyệt như thế, thì biết dù lấy lòng, cầu xin, ôm cái đùi lớn hay vân vân đều vô dụng, chỉ đành ủ rũ đi xuống lầu. Trên đường đi, Trần lão đầu gọi cho Trần Lang, bàn bạc tính toán để có lợi nhất, nhưng một câu cũng không nhắc tới thương thế của Trần Hổ. Trần lão đầu vẫn luôn tính toán bước tiếp theo sẽ làm gì, làm thế nào để đông sơn tái khởi, đứa con lớn này so với Trần Hổ, Trần lão đầu vẫn là quan tâm đến thế lực và sinh hoạt nửa đời sau của mình hơn. Chỉ có ba ngày, cái này chẳng phải là muốn mình tổn thất nặng nề hay sao?

Gần đó có một bệnh viện tư nhân, vừa đến bệnh viện, Trần lão đầu sai người đưa Trần Hổ vào, ông ta không thèm liếc Trần Hổ một cái, đã vội vàng bắt taxi đi đến công ty. Làm cho đàn em của ông ta bắt đầu bàn tán, lòng người tan rã.

Trần lão đầu nơi đó vội vã, thì nơi này Tô Học và Tôn Hối cũng nhanh chóng trở về thành phố, bởi vì Hà Tiêu ở trong điện thoại vừa khóc vừa gào, nhất quyết phải gặp được Hà Nại mới yên tâm.

Tôn Hối cần thận xử lí vết thương cho Hà Nại, vốn muốn ôm Hà Nại xuống lầu, nhưng Hà Nại không chịu, giằng co nửa ngày, cuối cùng Tôn Hối cũng không cưỡng lại được Hà Nại, đành lùi một bước, chỉ đỡ cậu xuống lầu.

Bọn họ vừa đi ra trước sân thì thấy xe Tô Học nằm giữa một đám xe khác, hơn nữa còn có vệ sĩ đứng hai bên. Tôn Hối và Hà Nại cảm thấy kì quái, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe trong xe truyền tới tiếng rống tức giận của Từ Hâm: “Ầy, bọn họ đều ra rồi, bây giờ tôi ra được rồi chứ?!!”

Vệ sĩ đứng ở cửa xe quay qua nhìn Tô Học, thấy y gật đầu mới tránh qua một bên, Từ Hâm lập tức đẩy cửa nhảy ra ngoài, Tô Học không cho hắn đi theo, nên oán hận trừng Tô Học một cái. Nhìn Tô Học hoàn hảo không chút tổn hại nào, Từ Hâm liền cố ý chạy đến bên cạnh Hà Nại: “Tốt quá rồi, cậu không sao cả, bọn tôi lo lắng muốn chết.”

“Ha ha, cám ơn mọi người.” Hà Nại áy náy nói, “Đều là tôi không cẩn thận.”

“Chuyện này sao có thể trách cậu được! Đều tại cái bang quỷ quái gì đó.” Từ Hâm nhìn cổ tay Hà Nại bị băng bó, lo lắng hỏi: “Sao cổ tay lại bị băng thế này? Bị thương?”


“Không sao, Tôn Hối đã xử lí cho tôi rồi.”

Tôn Hối liếc Từ Hâm một cái, vẻ mặt không ưa nói: “Lên xe đi, mẹ của Hà Nại còn chờ em ấy đây này.”

“Đúng, đúng, lên xe lên xe, đừng đứng nữa.” Tô Học cuối cùng cũng xen vào được, cười cười lấy lòng với Từ Hâm.

Từ Hâm thấy Tôn Hối xem Hà Nại như bảo bối đỡ lên xe, còn gắt gao nắm tay cậu, cười ám muội chạy tới bên cạnh Hà Nại, nhỏ giọng nói: “Còn dám nói Tôn Hối nhà cậu không thích cậu, anh ta vừa nghe cậu bị bắt cóc thì liều mạng chui đầu vào lưới đi tìm kẻ thù cũ.”

“Ừm.” Hà Nại ngại ngùng cười cười, cậu ngẩng đầu lén nhìn Tôn Hối, hai má từ từ đỏ lên.

Tôn Hối nhìn thấy Từ Hâm đến bên cạnh Hà Nại nói nhỏ, sau đó mặt Hà Nại đỏ bừng, anh không thích kéo tay Hà Nại để cậu cùng Từ Hâm tách ra, còn Hà Nại thì bị kéo nằm nhoài lên người Tôn Hối. Từ Hâm kinh ngạc nhìn Tôn Hối, Tôn Hối ngạo mạn hất cằm với hắn. Anh ôm lấy Hà Nại, vẻ mặt ‘đây là của tôi ” nhắc nhở nhìn Từ Hâm.

Từ Hâm vốn còn muốn nói gì đó, lại lúng túng cười khan một tiếng, có chút không được tự nhiên. Tô Học thấy thế mới đi tới xoa xoa đầu Từ Hâm, cười nói: “Hanny a, chúng ta đừng chơi với con quỷ keo kiệt này nữa ~ “

Từ Hâm bật cười, cau mũi với Tô Học, vừa vui vẻ cùng y lên xe, vừa nói: “Tô Học, đã nói là anh không được học theo câu cửa miệng của em mà!”

“Hanny a, nếu em không thích, vậy tôi gọi em là bảo bối nhi ~?” Tô Học ho nhẹ một cái, dùng âm thanh trầm thấp nói: “Bảo bối nhi, tôi yêu em.”

Người trong xe ai nấy đều phát tởm, nổi hết da gà. Chỉ có Từ Hâm là đỏ mặt, thẹn thùng nhéo Tô Học một cái, “Mau lái xe.”

Tác giả có lời muốn nói: Sắp tới là đại kết cục (^o^)/~~~~ tung hoa 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.