Đọc truyện Tôi Có Muốn Bẻ Cong Cậu Đâu – Chương 56
Hà Nại vội vàng chạy vào nhà, Tôn Hối đứng đưa lưng về phía cậu nghe điện thoại. Hà Nại nghĩ tới những gì Từ Hâm vừa nói, mặt đỏ ửng lén lút đi vào phòng ngủ.
“Anh, anh ấy mỗi ngày chỉ… Ôm tôi, chứ không làm gì cả.”
“Tiểu Nại, để tôi dạy cho cậu. Cậu lén lút đem quần lót cởi ra, chỉ mặc quần ngoài. Sau đó thì sao, cậu biết chứ?”
“Sau đó? Lẽ nào lại đi, ạch… Đi tới trước mặt anh ấy cởi ra?”
“Không phải, để cho anh ta cởi.”
“A, a? Sao, làm sao lại…”
“Ai, đồ ngu nhà cậu. Cậu trước tiên ở trên người anh ta cọ cọ, tiếp theo là nói cho anh ta biết cậu không có mặc quần lót~ khà khà, nếu tên đó không nhào lên ăn sạch cậu, thì chắc chắn anh ta có vấn đề!”
“À, nha, này, như vậy. Ừm! Tôi nhớ rồi!”
‘Ừ, đúng rồi, không được nói với ai là tôi dạy cậu! Tôn Hối cũng không được nói, lỡ Tô Học mà biết thì tôi chết chắc!!”
“Được! Tôi hứa sẽ không nói!!”
Hà Nại chỉ mặc quần ngoài, vải của quần bò thô cứng, làm cho cậu cảm thấy rất không thoải mái. Lúc cậu đi đến trước mặt Tôn Hối, đột nhiên cảm thấy tim đập thật nhanh, mắt nóng tới lợi hại, cảm giác giống như lõa thể đứng trước mặt anh.(lõa thể: không mặc quần áo)
Tôn Hối ngẩng đầu dựa vào ghế sô pha, vẻ mặt đầy u sầu, nhìn thấy Hà Nại từ trong phòng ngủ đi ra thì bị dọa cho hết hồn, sợ Hà Nại nghe được mình nói chuyện, anh vội vàng hỏi: “Em về lúc nào?!”
“Mới về, lúc anh gọi điện thoại…” Hà Nại che ngực, chỉ sợ tim mình vọt ra ngoài.
Tôn Hối sốt sắng đứng lên: “Em nghe được gì rồi?!”
“Không, em vào phòng cất đồ…” Hà Nại cảm thấy kỳ quái, Tôn Hối gọi điện mà lại sợ cậu nghe thấy như vậy sao?
“Ồ.” Tôn Hối lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi lại trên sôpha, hồi nãy đứng lên động tác mạnh quá, động tới vết thương. Tôn Hối hơi dịch sang một bên, nói với Hà Nại: “Lại đây ngồi đi.”
Hà Nại có chút lúng túng lại có chút hoài nghi Tôn Hối, cậu nhìn ghế sôpha, lại nhìn Tôn Hối một chút, cắn răng hít sâu một hơi, hạ quyết tâm thật lớn ngồn lên đùi Tôn Hối, tim cậu lúc này đã ‘bùm bùm’ như tiếng pháo, mặt cũng đỏ bừng.
Tôn Hối bị Hà Nại làm cho giật mình, thậm chí còn hoài nghi có phải Hà Nại uống rượu hay không, mặt cũng đỏ hơn bình thường, nhưng ngửi thì lại thấy trên người cậu không có mùi rượu, Tôn Hối thăm dò hỏi: “Em uống rượu? Sao mặt lại đỏ như vậy.”
“Không, là bởi vì…” Nguyên nhân là gì Hà Nại tất nhiên không dám nói, chỉ lấy cớ: “Bởi vì hôm nay em rất vui!”
Trong lòng Tôn Hối đột nhiên đau xót, trong thâm tâm Hà Nại vẫn còn có Từ Mỹ Sa sao, Tôn Hối bỗng nhiên ôm Hà Nại thật chặt, anh không muốn buông cậu ra, càng không muốn để cậu đi…
Nhưng mà càng dùng sức ôm Hà Nại, vết thương trên ngực lại càng đau, nó giống như đang nhắc nhở Tôn Hối, mi vẫn còn đang trong vòng nguy hiểm, thì mi có tư cách gì giữ em ấy bên mình.
Hà Nại trong lòng còn đang mừng rỡ, quả nhiên chiêu của Từ Hâm rất hiệu quả, cậu dán vào ngực Tôn Hối, nghe nhịp tim của Tôn Hối phản phất đập cùng nhịp tim với mình. Hà Nại chìm trong ngọt ngào, muốn rút tay ra ôm lấy anh, ai ngờ Tôn Hối lại thả cậu ra, đem cậu từ trên đùi kéo xuống sôpha.
Hà Nại chưa kịp mở miệng, Tôn Hối đã nghiêm túc nói trước: “Chúng ta..tạm thời đừng gặp nhau…một khoảng thời gian đi.”
Thoáng một cái như sấm sét giữa trời quang đánh vào tim của Hà Nại, làm cho cậu cả người đều run rẩy: “Tại, tại sao? Em đã làm cái gì sai sao?”
“Không phải! Em không sai, là anh…” Tôn Hối khó chịu nói: “Anh đã liên lạc với mẹ em, ngày mai em chuyển về đó ở tạm trước đi. Tối nay em ngủ ở phòng ngủ đi, anh, ở phòng khách. Ngày mai dọn đồ xong, anh đưa em về nhà mẹ…”
“Em không đi!” Hà Nại nhíu chặt mày, lồng ngực ngột ngạt cực độ, làm cậu chịu không nổi phải nắm hai tay thành quyền, “Em chỗ nào cũng không đi! Từ trước tới giờ em có làm gì sai, bây giờ em sẽ thay đổi! Anh đừng đuổi em đi có được không? Anh đừng không cần em…”
“Không phải, không phải là đuổi em đi, không phải…” Tôn Hối đột nhiên nói không được. Hà Nại vẻ mặt kích động, nhẫn nhịn cố gắng không khóc làm tim Tôn Hối đau đớn, anh muốn liều mạng ôm lấy Hà Nại. Hà Nại không nên ở cùng anh, có lẽ Hà Tiêu nói đúng, nếu Hà Nại có thể giống những đàn ông khác cưới một người vợ, có lẽ sinh hoạt của em ấy sẽ bình thường hơn rất nhiều. Không cần chịu những ánh mắt soi mói, có thể thoải mái cùng vợ nắm tay đi trên phố, còn có thể sinh con nuôi con…
Tôn Hối gần như dùng hết khí lực đè lại hai tay của mình, hiện tại anh không có quyền gì mà kéo Hà Nại vào nguy hiểm cùng với mình, trước khi giải quyết xong mọi việc, anh lại càng không có tư cách để giữ Hà Nại lại.
Hai tay Tôn Hối đè chặt đầu gối, cơ hồ muốn đem xương bánh chè móc ra. Tôn Hối gằng từng chữ: “Gần đây anh luôn nghĩ, em đối với anh… Không, là giữa chúng ta đến cùng là loại tình cảm gì. E rằng… Sẽ có lựa chọn tốt hơn, như vậy… Như vậy anh sẽ không thành trở ngại của em… Chúng ta cần bình tĩnh một thời gian, nếu như còn có thể thì…”
Tôn Hối khó khăn nói, nhưng những câu này vào tai Hà Nại thì lại là lời chia tay, rồi cậu như tỉnh ngộ, kỳ thực Tôn Hối vốn không thích mình.
E rằng trước giờ người Tôn Hối thích chỉ có mình Phương Luân…
“Em biết rồi.” Hà Nại không còn nghe nổi Tôn Hối đang nói cái gì, cậu ngắt lời anh, cúi đầu không dám nhìn Tôn Hối, giọng nói run run, “Hiện tại em sẽ đi, sau đó em sẽ không bao giờ quấy rầy anh nữa.”
Tôn Hối vừa nghe, sắc mặt liền thay đổi, đôi môi tái nhợt lại càng trắng bệch, nửa ngày không dám nói gì cả. Mãi đến khi Hà Nại đứng dậy, Tôn Hối mới suy nhược gọi một tiếng: “Hà Nại…”
“Gặp lại sau.” Hà Nại nói xong, xoay người chạy ra cửa. Cái gì cậu cũng không cần, ở trong này một giây thôi cũng làm cậu nghẹt thở.
Tôn Hối ngoài khó chịu ra thì tay chân không còn chút cảm giác gì, chân đá vào bàn không thấy đau, đụng vào kệ hoa cũng không có chút cảm giác, lảo đảo chạy ra cửa cản Hà Nại lại, nắm chặt cánh tay của cậu, cũng không dám ôm cậu, anh sợ nếu anh ôm Hà Nại thì một tia quyết tâm cuối cùng để cậu đi anh cũng không còn.
Hà Nại cúi đầu, giãy mãi cũng không ra được, cậu biết dù không ra được nhưng vẫn tiếp tục giãy dụa, đôi môi cắn chặt không dám nói, cậu sợ vừa mở miệng sẽ nói ra những lời khổ sở từ tận đáy lòng với Tôn Hối.
“Đừng đi… Bây giờ đã muộn rồi, rõ ràng, ngày mai… Anh đưa em.”
Nửa ngày, Hà Nại mới âm trầm phun ra ba chữ: “Buông tôi ra.”
“Không buông, trừ khi em đồng ý ngày mai mới đi.” Tôn Hối kiên quyết nói, “Coi như anh cầu xin em…”
“Anh còn muốn như thế nào nữa!” Đột nhiên Hà Nại dùng sức, muốn tránh khỏi tay Tôn Hối, nhưng bởi vì dùng quá sức nên tay nện lên tường một cái, tiếng vang chói tai như hung hăng đấm vào ngực Tôn Hối.
“Anh…”
“Tôn Hối, anh buông tay…” Âm thanh của Hà Nại mang theo tiếng khóc nức nở.
Tôn Hối thật sự sợ hãi, anh thả lỏng tay, Hà Nại cúi đầu không nhìn anh, vòng qua người anh đi ra cửa. Từ sâu trong tim Tôn Hối như bị hàng vạn con kiến cắn nát, cảm giác vừa đau vừa tê dại truyền đến đầu ngón tay. Anh vô lực cầu khẩn: “Xin em…”
Một câu như vậy, Hà Nại bỗng nhiên dừng bước, hai mắt trở nên mơ hồ.
Tôn Hối, Tôn Hối a, anh đã không cần tôi nữa thì lại lo lắng cho tôi như vậy làm gì, nếu không yêu tôi sao lại ôn như với tôi như thế. Anh rất tàn nhẫn, ôn như như vậy, tôi sao nỡ rời đi đây; vừa lạnh giá lại len lõi một tia ấm áp, tại sao tôi vẫn vui vẻ chịu đựng…
“Được…”
Nhìn thấy Hà Nại dừng bước, Tôn Hối thoáng thở phào, nỗ lực để ngữ khí trở nên bình tĩnh: “… Nước đã nóng, em tắm rửa sạch sẽ nghỉ ngơi sớm một chút.”
Hà Nại quay đầu đi nhanh vào phòng như chạy trốn, đi đến tận cửa phòng, mới dừng chân, nhẹ giọng hỏi: “Ngày mai tôi có ca sáng, đợi tôi tan tầm rồi mới đi có được không?”
“Có thể, có thể, đương nhiên có thể!” Tôn Hối bận bịu đáp, “Anh đưa em…”
“Không cần.” Hà Nại quyết tuyệt nói xong, bước vào phòng liền đóng sầm cửa lại. Cửa vừa đóng, nước mắt kềm nén nãy giờ rốt cục không nhịn được cũng trào ra, lúc nhỏ sau khi thề không được khóc, quả thật sau này cậu chưa khóc bao giờ, không có gì là cậu không vượt qua được, khóc không có ý nghĩa cũng không giúp được gì, nhưng mà… nhưng mà nước mắt không tự chủ cứ như vậy chảy xuống.
Tôn Hối không cần cậu nữa…
Hồi nhỏ ở trong phân xưởng cũ, cậu khóc bởi vì đói bụng, bởi vì sợ, bởi vì không biết nên sống sót bằng cách nào, nhưng bây giờ lại khóc bởi vì đau, không phải vì thân thể đau, mà là tâm, so với thân thể còn đau hơn gấp ngàn lần, hơn nữa càng ngày càng đau, đau đến mức cậu ước có thể móc tim mình quăng đi, như vậy sẽ không đau nữa…
Tôn Hối đứng ở ngoài cửa phòng thật lâu, Hà Nại vào đã lâu rồi mà vẫn chưa đi ra, cả người anh như hóa đá, đứng yên không dám nhúc nhích. Hà Nại rất hận anh? Anh làm cho cuộc sống của cậu không có đường lui. Anh không thể bảo vệ cậu, anh không có lòng tin mình sẽ mang lại hạnh phúc cho Hà Nại, anh muốn để cậu đi, không ngờ lại tổn thương cậu…
Không biết qua bao lâu, lâu đến nổi ngoài cửa sổ không còn âm thanh ồn ào của tiếng xe, lâu đến ngay cả mặt trăng cũng đi ngủ. Tôn Hối nghe trong phòng im lặng, mới rón rén đi vào.
Hà Nại co thành một đoàn, không chỉ có áo gối, drap trải giường cũng bị nước mắt của cậu thấm ướt, Hà Nại bất an cau mày, thay đổi tư thế, nhưng vẫn ôm chân mình co thành một đoàn. Tôn Hối tưởng tim đã đau đến không còn cảm giác, ai ngờ lại nhói lên một cái, anh nhẹ nhàng ôm lấy Hà Nại, muốn giúp cậu đổi chỗ nằm, Hà Nại bỗng dưng ôm chặt lấy anh gào khóc thảm thiết, Tôn Hối cúi đầu nhìn, phát hiện Hà Nại vẫn không tỉnh.
“Tôn Hối…” Hà Nại khóc lóc kêu lên.
“Anh ở đây, ngoan, ngủ đi.” Tôn Hối nhẹ nhàng nằm dài trên giường, đem Hà Nại ôm vào trong ngực.
Hà Nại trong mơ nghe được âm thanh Tôn Hối, như là an tâm, dựa vào ngực anh, hô hấp dần dần ổn lại. Nhưng tay cậu ôm anh rất chặt, giống như sợ Tôn Hối sẽ bỏ cậu đi.
Cái ngày gặp tai nạn, Tôn Hối bị gãy một cái xương sườn, hôm nay xuất viện, nhưng vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, hiện tại Hà Nại lại vừa vặn nằm lên vết thương của anh, nhưng anh vẫn không ôm chặt lấy Hà Nại, cảm giác đau đớn làm cho anh phảng phất cảm thấy Hà Nại luyến tiếc anh, có lẽ Hà Nại đối với anh cũng động tâm…
Bởi vì vết thương, Tôn Hối nhẫn nhịn nhưng không kềm được mà ho lên, Hà Nại nhíu nhíu giống như cảm ứng được, thoáng nhích ra bên cạnh một chút, tránh khỏi vết thương của Tôn Hối.
Hai viền mắt Tôn Hối ẩm ướt, Hà Nại, em chờ anh một chút có được không? Đừng có yêu người khác được không? Chờ anh giải quyết xong phiền phức sẽ đến đón em có được không…