Đọc truyện Tôi Có Muốn Bẻ Cong Cậu Đâu – Chương 22: Miệng người đáng sợ…
“Em cầm nhiều bánh màn thầu như vậy là muốn đi đâu thế?”
“Tôi… Tôi…” Hà Nại nhất thời cảm thấy đặc biệt lúng túng, không nghĩ ra lý do, ấp úng nói: “Tôi thích ăn màn thầu.”
Đầu tiên Tôn Hối thấy Hà Nại vẫn đứng ngốc tại chỗ, sắc mặt lại biến đổi liên tục, sau đó suy nghĩ cái gì đó, rồi lại nghĩ một đằng nói một nẻo, lúc này Tôn Hối bắt đầu nghi hoặc. Bất quá cho dù anh có hỏi cái gì thì Hà Nại cũng sẽ không nói, liền mở miệng hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Chưa…” Hà Nại cũng không nghĩ nhiều, bật thốt đáp.
“Tôi cũng chưa ăn, ” Tôn Hối cao hứng nói, “Đi cùng chứ?”
—— đồ của loại người này đã dùng qua, cho dù có dùng thuốc khử trùng ngâm mấy ngày mấy đêm cũng không sạch được. Ai da, loại người như vậy còn đến căn tin phá hư khẩu vị của người khác, đúng là không cần mặt mũi.
Sắc mặt Hà Nại buồn bã, mình là loại người này a… Nếu như Tôn Hối biết, sẽ nghĩ mình thế nào đây? Tôn Hối khẳng định là sẽ cảm thấy rất buồn nôn, sau này sẽ không còn xem mình là bạn nữa đi?!
Nhìn thấy có người từ trong công ty đi ra, Hà Nại liều mạng lắc đầu, thúc giục: “Buổi chiều tôi phải làm việc, trưa nay ăn màn thầu là được rồi. Anh bận rộn, vẫn là mau đi ăn cơm đi, hôm khác…”
“Tôi rất thong thả, buổi chiều không có ca.” Tôn Hối nhìn bộ dáng gấp gáp của cậu, ngày càng khẳng định là có chuyện gì đó xảy ra, làm sao chịu để Hà nại gạt mình, liền nói, “Em có nhiều màn thầu như vậy, không ngại cho tôi hai cái chứ?”
“Nhưng mà…” Hà Nại có chút do dự, chợt thấy người trong công ty đang chú ý về phía mình, Hà Nại sốt ruột đi về phía trước một bước, đem nguyên túi đựng màn thầu nhét vào cửa sổ xe của Tôn Hối, “Cho anh hết, anh đi nhanh đi.”
Hà Nại lung tung nói mò, cậu chỉ hy vọng Tôn Hối mau chóng đi khỏi, cậu sợ Tôn Hối sẽ nghe được những lời bàn tán kia, sợ Tôn Hối sẽ hỏi cậu đó có phải là sự thật không.
Tôn Hối nhanh tay lẹ mắt bắt được cái tay đang rụt lại của Hà Nại, cười nói: “Tôi cầm đi hết thì em ăn cái gì?”
“Tôi….tôi có thể đến căn tin lấy thêm cơm, anh đi đi, thừa dịp căn tin chưa đón cửa, tôi chạy tới vẫn còn kịp.” Nói, ánh mắt Hà Nại né tránh, vội vội vàng vàng muốn trở về, cũng không quản Tôn Hối còn đang nắm tay mình.
Kết quả, Tôn Hối hơi dùng sức kéo Hà Nại lại, nửa phần ra lệnh nói: “Lên xe.”
“A?”
“Tôi tới thăm em, cũng không phải đến cướp màn thầu của em. Hơn nữa em đã cầm nhiều như vậy rồi, còn quay lại lấy thêm, muốn nghe người ta chửi sao? Lỡ như không lấy được, chẳng phải em sẽ bị đói sao?” Tôn Hối vuốt vuốt tay Hà Nại, “Màn thầu nhiều như vậy, một mình tôi sao ăn hết, em không cho phép tôi chia sẻ với em à.”
Hà Nại cũng không nỡ nhìn bánh màn thầu bay đi… tuy Tôn Hối không biết, nhưng trong lòng Hà Nại hiểu rất rõ. Mình đâu thể quay về, nếu tất cả đều cho Tôn Hối, mình nhất định sẽ phải chịu đói. Hà Nại lén nhìn đống màn thầu trong ngực Tôn Hối, không nhịn được liếm liếm miệng.
Xem dáng vẻ mèo tham ăn của Hà Nại, Tôn Hối liền bị chọc cười, “Lên xe đi?”
“Ừm.” Lần này Hà Nại trả lời không chút do dự, cậu chỉ hy vọng Tôn Hối mau rời khỏi chỗ này, để Tôn Hối tránh phải nghe những lời đàm tiếu, hơn nữa lại không cần nhịn đói, còn có thể cùng Tôn Hối ăn cơm.
Hà Nại vừa lên xe, Tôn Hối liền đem túi bánh màn thầu nhét vào lòng Hà Nại. Loại cảm giác mất đi mà có lại được làm Hà Nại cười toe toét, Tôn Hối không nhịn được mỉm cười lắc đầu, khởi động xe.
Thời điểm Tôn Hối vừa nhìn thấy Hà Nại liền phát hiện được sắc mặt cậu không được tốt, hai ngày trước Hà Nại vẫn còn hồng hào đáng yêu mà, sao hôm nay lại ủ rủ như bị người ta chèn ép ức hiếp như thời phong kiến thế kia. Tôn Hối cảm thấy được Hà Nại nhất định là gặp phải chuyện gì đó, mẹ Hà đến tận hôm qua còn gọi điện đến bệnh viện, cưỡng bức dụ dỗ Tôn Hối làm giấy chứng nhận tàn phế cho Hà Nại, thậm chí còn giả bộ khóc lóc nói hai mẹ con bọn họ đang vô cùng khốn khổ, sống không nổi nữa rồi. Nếu bà ta hông phải mẹ của Hà Nại, Tôn Hối mới không thèm giải thích với bà ta, sớm cúp điện thoại. Nhưng mà xem ra, có lẽ là anh đã hiểu lầmmẹ Hà, bọn họ thực sự gặp phải phiền toái, Hà Nại có lẽ đã gặp khó khăn về phần thức ăn…
Nhưng mà Hà Nại a, tuy là không tính vào dạng người ít nói, cũng không phải người nói nhiều, hơn nữa rất ít nói về bản thân. Lúc ở bệnh viện, Tôn Hối không có việc gì liền đến phòng bệnh của Hà Nại, nhưng đa số đều là anh nói chuyện, lâu lâu Hà Nại sẽ tình cờ nói chen vào. Tôn Hối nói với Hà Nại, mẹ cậu muốn anh cấp giấy chứng nhận bị tàn phế cậu, Hà Nại lại kiên quyết không muốn anh cấp, nhưng mà những cái khác thì không nói nhiều thêm một lời. Kể cả việc Tôn Hối thấy sự tình hôm đó ở nhà Hà Nại, ngày ấy anh hỏi Hà Nại, biểu tình của cậu như muốn xa lánh người khác ngàn dặm.
Đi một đoạn, Hà Nại mới nhớ tới hỏi: “Chúng ta bây giờ đi đâu?”
“Tìm một vài thứ ăn kèm với màn thầu.” Tôn Hối cười giải thích, “Tôi vừa vặn biết được chỗ này, phi thường thích hợp.”
Có lẽ là bị Tôn Hối lây nụ cười, Hà Nại rốt cục cũng tự nhiên câu lên khóe miệng, “Ừm.”
Hà Nại cho rằng vài thứ ăn kèm với màn thầu đại khái là đi mua đậu, tương ớt hoặc là dưa muối và vân vân, hay cùng lắm là tìm quán ven đường nào đó để ăn thôi, kết quả Tôn Hối lại dẫn Hà Nại đến một phòng ăn nhìn như nhà hàng cao cấp.
Hà Nại vừa ôm túi màn thầu lớn ngồi xuống, một nhân viên phục vụ nở nụ cười liền đi tới.
“Gọi món bây giờ sao?” Nhân viên phục vụ mỉm cười nói.
Hà Nại đột nhiên cảm thấy đặc biệt hối hận, sớm biết đã không nghe lời Tôn Hối đưa đầu vào, hiện tại mắc cở chết người. Không, lúc đầu không nên vì bánh màn thầu mà theo Tôn Hối tới đây! Xem đi, tất cả nhân viên đều cười mình, Tôn Hối cũng đang cười mình!
Hà Nại hơi đứng lên, “Tôi, tôi, tôi còn…”
“Ngồi xuống, ” Tôn Hối ngồi bên cạnh Hà Nại, anh cực kì vui mừng vì ban nãy Hà Nại không chọn ngồi đối diện với anh, Tôn Hối kéo Hà Nại ngồi xuống, “Nhất quyết đòi kéo em đi theo là tôi không đúng, đừng giận, đừng giận.”
Hà Nại bất khả tư nghị quay đầu nhìn Tôn Hối, Tôn Hối cười cười với cậu, quay đầu đối nhân viên phục vụ bắt đầu kêu món.
Thấy Tôn Hối gọi một tràng đồ ăn mà không có ý tứ dừng lại, Hà Nại vội vàng nói: “Được rồi, ăn không hết.”
“Không sao, sức ăn của tôi rất lớn.” Tôn Hối cười nói.
Hà Nại nhất thời cảm thấy xấu hổ chịu không nổi, sức ăn của Tôn Hối không lớn chút nào, sức ăn lớn mới là cậu. Nhưng Tôn Hối nói như vậy, hình như đang nói sức ăn của cậu rất khổng lồ, điều này làm cho Hà Nại bỗng dưng sinh ra cảm giác chán ghét với sức ăn của mình.
Chọn xong món ăn, Tôn Hối dẫn Hà Nại đến chỗ rửa tay, dọc đường đi thấy Hà Nại không nói câu nào, Tôn Hối chỉ có thể chủ động tìm đề tài, “Gần đây em thế nào?”
“Rất tốt.” Hà Nại cúi đầu rửa tay, cũng không thèm nhìn Tôn Hối.
“Làm sao không tới tìm tôi?” Tôn Hối rửa tay, ánh mắt lại liên tục nhìn chằm chằm Hà Nại.
Hà Nại khóa vòi nước, quay người đi, “Bận a.”
“Chờ đã, phải rửa tay thật sạch.” Tôn Hối một tay đem Hà Nại bắt trở về.
Hà Nại có chút khó chịu, mất hứng nói: “Tôi rửa sạch rồi!”
“Tùy tiện xả chút nước vào tay, này thì có khác gì không rửa chứ?” Tôn Hối kiên trì nói, liền cưỡng ép đem tay Hà Nại để dưới vòi nước xoa đi xoa lại hai lần.
Hà Nại vừa tức giận, vừa không muốn để Tôn Hối mất hứng, liền dùng sức chà sát hai tay của mình, cứ như chúng nó là thủ phạm chọc giận cậu.
“Em giận?” Tôn Hối nhìn Hà Nại giận dỗi, buồn cười hỏi.
Hà Nại nghiêm mặt nói: “Không.”
Tôn Hối đưa cho Hà Nại hai tờ khăn giấy, hảo ngôn hảo ngữ nói: “Mỗi ngày chúng ta tiếp xúc với rất nhiều vi khuẩn, mà mỗi ngày mọi người đều dùng tay để làm việc, tay là bộ phận dễ dàng tiếp xúc với nhiều vi khuẩn nhất. Cái câu ‘Trước khi ăn phải rửa tay’ phi thường có đạo lí, là vì cơ thể khỏe mạnh mà suy tính. Rất nhiều người bởi vì trước khi ăn không rửa tay, cho nên bệnh bắt đầu từ miệng.”
Vừa nhắc tới vấn đề rửa tay, vấn đề vệ sinh, Tôn Hối liền nói rất nhiều, tốt bụng mà phổ cập kiến thức vệ sinh cho Hà Nại, Hà Nại ngày càng thiếu kiên nhẫn, rốt cục cũng nổi nóng quát: “Tôi không thích rửa tay đấy thì sao?! Có nhiều vi khuẩn đấy thì sao? Ăn uống không sạch sẽ rồi sao, vẫn chưa bị bệnh!”
Tôn Hối sững sờ, sao đột nhiên lại tức giận? Không phải anh đang nói chuyện lí thú về xà phòng rửa tay trong bệnh viện sao…
“Tôi ở nhà vẫn chưa bao giờ rửa tay! Cái gì mà trước khi ăn phải rửa tay? Tôi đi đại tiện xong không thèm rửa tay liền đi ăn cơm luôn đó!!” Hà Nại càng nói càng quạo, chỉ vì muốn cho Tôn Hối không thoải mái, căn bản không chú ý mình nói đang cái gì.
Người đi vệ sinh xong tỉ mỉ rửa tay giống Tôn Hối không nhiều, còn có vài người không thèm rửa tay, nhưng mà mấy câu này của Hà Nại, nghe cứ biệt nữu thế nào ấy, thật giống như đi đại tiện xong đặc biệt không thèm rửa tay liền đi ăn cơm.
Lúc này Tôn Hối hơi nhíu mày, sắc mặt cũng âm trầm một ít. Hà Nại nghĩ nghĩ bỗng nhiên có chút sợ, nhưng nghĩ lại, Tôn Hối có thể làm gì mình? Hà Nại mới cảm thấy yên lòng. Tôn Hối xoay xở tìm từ ngữ thích hợp để dùng, vừa muốn nói gì đó thì nhân viên phục vụ đã dọn thức ăn lên, nhân viên phục vụ nhìn Hà Nại liền nín thở lại.
Sau trận nháo này, xung quanh không ít người nhìn bọn họ, thậm chí có vài người làm ra bộ mặt chán ghét xì xào bàn tán, lúc trước nhìn hai người họ vào đây còn đem theo túi bánh màn thầu lớn trông rất quỷ dị, lẽ nào chỉ vì để tiết kiệm được bát cơm mười đồng. Keo kiệt như vậy, còn muốn tới đây ăn làm gì? Ai, bản thân mình không vệ sinh sạch sẽ thì chưa tính, còn ở chỗ công cộng ồn ào, bộ không thấy mất mặt sao.
Tôn Hối không vui trừng bọn họ vài lần,sau đó cũng lười nhìn, đối Hà Nại nói: “Ăn thôi.”
Nói, kéo túi xốp qua, gắp một cái màn thầu bỏ vào bát, tâm trạng không cao hứng cũng không muốn gắp cho Hà Nại, đem túi màn thầu đẩy qua.
“Chờ đã!” Hà Nại nhìn thấy Tôn Hối gắp trúng cái màn thầu ban nãy bị rơi dưới đất, vội vàng nói: “Tôi muốn ăn cái thứ nhất.”
Hà Nại vừa nói vừa đoạt lấy bát của Tôn Hối, sau đó đem bát mình đưa qua. Cái bát này vừa bị vi khuẩn trên màn thầu tấn công, không thể để Tôn Hối dùng được.
Tôn Hối nhíu mày liếc mắt nhìn Hà Nại, cũng không ngăn cản, đưa tay đem túi màn thầu kéo lại. Hà Nại mới vừa thả lỏng, nhưng nhìn thấy Tôn Hối gắp cái bánh màn thầu thứ hai, đột nhiên nghĩ đến, vi khuẩn trên cái bánh màn thầu thứ nhất chắc chắn sẽ dính vào cái màn thầu thứ hai! Vì vậy Hà Nại nhanh tay cướp lại túi nhựa, cưỡng ép kéo tới trước mặt mình.
Lần này Tôn Hối có chút không nhịn được, “Em…”
“Này hai cái cũng là của tôi!” Hà Nại chỉ hai cái bánh màn thầu tuyên bố.
Tôn Hối rốt cục đen mặt, mình trông ngóng đối xử tốt với Hà Nại, không phải vì sĩ diện mà chỉ muốn em ấy cao hứng, ai ngờ thằng nhóc hẹp hòi này, có mấy cái màn thầu cũng không nỡ chia cho mình. Tôn Hối nhìn Hà Nại liều mạng chồng chất hai cái màn thầu vào chén nhỏ, càng ngày càng nổi nóng, phất tay gọi nhân viên phục vụ đến, vẫn là nên ăn cơm đi.
Lúc này, Hà Nại cuối cùng cũng thành công đem ba cái màn thầu nhét vào bát mình, yên lòng cười rộ lên, đem túi đưa đến trước mặt Tôn Hối: “Nhanh ăn a, ở giữa vẫn còn nóng.”
Tay Tôn Hối nhất thời sựng lại, liền phất tay thêm một cái bảo phục vụ đừng tới. Tôn Hối tưởng rằng Hà Nại bởi vì muốn cho anh được ăn màn thầu còn nóng nên mới lấy mấy cái ở trên đầu, trong lòng liền ấm áp, bỗng nhiên cảm động vô cùng, nhóc con này vẫn vì mình mà suy nghĩ…
“Em đó… Đến, ăn chân gà đi, là món chiêu bài của tiệm này đấy.”
Tâm tình buồn bực ban nãy đã bị quét sạch, thật giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ăn uống vô cùng vui vẻ, người xung quanh nhìn thế nào cũng không liên quan tới hai người. Thời điểm từ phòng ăn đi ra, cả hai đều rất hài lòng. Mà trên tay Hà Nại ngoại trừ mấy cái màn thầu ra, còn đóng gói mang về vài món còn dư, vừa nghĩ tới tối nay có thể ăn được một bữa ngon, Hà Nại lại càng vui mừng.
Tôn Hối đem xe đậu ở ven đường, hai người nói tạm biệt, Hà Nại cầm theo mấy túi thức ăn mở cửa đi xuống xe. Trong lòng Hà Nại thì nghĩ những món này tối nay có thể ăn được một bữa no nê, mà Tôn Hối thì lại nghĩ làm sao để có thể gạt Hà Nại tối nay tiếp tục ra ngoài ăn cơm.
Nào ngờ Hà Nại vừa mới xuống xe, một người liền đi tới.
“Nhá, đây không phải là Hà Nại sao? Ồ, chẳng lẽ đây là khách mới của mẹ mày?”
Hà Nại quay đầu lại nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi, cư nhiên là gã đàn ông lần trước bị cậu đánh cho chạy đi, tại sao gã ta lại ở chỗ này? Tôn Hối vẫn còn chưa đi, lỡ như gã ta nói năng lộn xộn thì làm sao đây!