Đọc truyện Tôi Có Một Bí Mật – Chương 97: Em làm cho anh nha?
Hai nhóm người Hoàng Đan theo dõi về đến nhà.
Cửa lớn bị khóa, Nhiếp Hữu Hương chắc đang ở bệnh viện chăm sóc Trần Phi, còn Trần Tiểu Nhu thì đang ở trên đường nào đó.
Trên người Hoàng Đan không có chìa khóa, cậu mới vừa ngồi xổm xuống ở cửa thì được bác Mã hàng xóm kêu vào nhà, nhét vào trong tay củ khoai núi đang tỏa hơi nóng.
Bác Mã hút thuốc,“Tiểu Vu à, mấy ngày này con đi đâu vậy, nhà cũng không về, mẹ con chạy hai đầu từ bệnh viện đến nhà, cả người đều gầy một vòng lớn.”
Động tác bóc vỏ khoai núi của Hoàng Đan chợt ngừng, làm bộ như không biết hỏi, “Bệnh viện?”
Bác Mã aiiii một tiếng nói,“Anh con lái xe bị ngã, nói là bị thương không nhẹ, gãy xương mũi, mẹ con nói với bác là do người trong đơn vị làm, bà ấy muốn đến đơn vị hỏi cho ra lẽ, bác sợ bà ấy bị người khác đá ra, nên cùng bà ấy đi đến đó.”
Mặt già nua của ông đỏ lên, mắng câu thô tục,“Mấy người đó không biết tốt xấu muốn báo cảnh sát, còn ra tay đẩy đẩy, cũng không thèm để ý hai người bọn bác đã lớn tuổi rồi, aiiiii.”
“Mẹ con nói tên cậu con ra, bọn họ mới không báo cảnh sát, mà chỉ đuổi hai chúng tôi đi.”
Tâm Hoàng Đan nói, đến chỗ người ta gây náo loạn, ai có thể cho sắc mắt tốt chứ? Cậu có thể tưởng tượng được bộ dạng của mẹ nguyên chủ khi đến đơn vị đó, chị cả của chủ nhiệm Nhiếp Nhiếp Văn Viễn, thân phận này sẽ cho bà bao nhiêu mặt mũi và khí thế để kiêu ngạo chứ.
“Mẹ con có nói vì sao đến tìm người trong đơn vị không?”
Bác Mã nói,“Buổi sáng trước khi anh con đi làm, mẹ con nói đã từng kiểm tra xe, không có vấn đề gì cả, tan tầm trên đường anh con trở về phát hiện thắng xe đạp không nhạy, không phải bị người đơn vị động tay động chân, thì có thể thế nào chứ?”
Hoàng Đan hỏi,“Có thể anh ta đã từng sửa xe đạp thì sao?”
Bác Mã lắc đầu, nói đã hỏi anh ta, không có,“Tiểu Vu, việc này sợ là không đòi được lời giải thích rồi.”
Ông thở dài nói,“Nếu cậu con nhúng tay, ngược lại có thể điều tra ra manh mối, nhưng cậu con bận bịu như thế, chuyện trong nhà máy nhất định rất nhiều, không có thời gian.”
Hoàng Đan không nói tiếp, chỉ hỏi,“Chị con thì sao?”
Bác Mã nói,“Bác thấy chị con trở về một lần, cũng trong buổi tối, rất vội vàng, lúc bác kêu con bé, con bé còn bị dọa giật mình.”
Hoàng Đan hỏi là lúc nào.
Bác Mã nói là tối hôm qua,“Chị con giống như không thoải mái, sắc mặt rất kém, bác ngửi được trên người con bé có mùi thuốc, aiiii, ba người các con đừng xảy ra chuyện gì nữa, phải thật tốt, vậy thì mẹ con mới vững lòng được.”
Hoàng Đan như có đăm chiêu.
Bác Mã thúc dục cậu hắn,“Ăn khoai núi đi, lạnh không ăn ngon đâu.”
Hoàng Đan a một tiếng, cúi đầu thổi khoai núi cắn một miếng rồi lại một miếng, cậu nói chuyện phiếm với bác Mã một lát, di động trong túi chưa từng vang, không biết người của Nhiếp Văn Viễn có đuổi kịp Trần Tiểu Nhu không.
Bên kia, trong phòng tràn ngập mùi rượu nồng nặc, trên bàn đều là nhân viên nhà nước, một đám uống say khướt, không phải nằm sấp thì là nằm ngửa, miệng đầy mùi rượu nói chuyện, rất thiếu lễ độ.
Nhiếp Văn Viễn uống rượu bằng mặt, một ly vào bụng thì đã đỏ mặt, rất dễ dàng lừa gạt người không quen biết, nhưng với cục kiếm cơm thường xuyên thì sẽ không mắc mưu, đêm nay hắn bị chuốc không ít rượu, nút trên áo lúc này vẫn con nguyên vẹn, người cũng không ngã trái ngã phải, lưng rất thẳng tắp, chỉ có điều đầu đã thấp đi xuống, mí mắt cũng nhắm lại, hơi thở đục ngầu.
Khưu Đào để ly rượu trên bàn,“Lão Lưu, tôi nói không sai chứ? Tửu lượng Văn Viễn không tốt, trong mấy người chúng tôi, ông vẫn là lợi hại nhất.”
Lưu cục cười ha ha, nói Tiểu Khưu cậu không biết rồi, mười mấy năm trước Tiểu Nhiếp còn trẻ khí thịnh*, mắt nhìn được lên đỉnh đầu, một người cũng không thể chuốc ngã xuống bàn, bao gồm cả tôi, nói xong thì gục trên ghế.
* Khí thịnh: khí thế hừng hực
Khưu Đào gọi một tiếng,“Lão Lưu?”
Lưu cục đã ngáy khò khò, thân mình mập mạp phập phồng rất lớn.
Khưu Đào nhìn người khác trên bàn một chút, ông ta mở cửa đi ra ngoài, kêu người ở hành lang tiến vào, ông chủ của ai thì người đó đỡ về.
Chỉ sau chốc lát, trong phòng chỉ còn lại một mình Nhiếp Văn Viễn.
Khưu Đào ngồi trở lại trên ghế của mình, cầm lấy chiếc đũa gắp cá ăn, giọng nói ông ta mơ hồ, âm lượng rất thấp, gần như là đang lầm bầm lầu bầu,“Văn Viễn, người chú đâu? Bị chú điều đi đâu rồi?”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Nước.”
Khưu Đào đưa cho hắn ly nước,“Thế nào? Nếu muốn nôn thì anh có thể đỡ chú đến buồng vệ sinh.”
Nhiếp Văn Viễn lắc đầu, khi nói chuyện trong miệng hắn đều là mùi rượu,“Đi hết rồi?”
“Đúng vậy, mấy người kia kéo chúng ta tổ chức ăn uống, uống đến không còn cách nào đi ra ngoài, lúc lão Lưu bị đỡ về người đã say chết rồi, đêm nay nhất định trở về phải quỳ tấm chà đồ, cọp mẹ nhà ông ta sẽ không bỏ qua cho ông ta đâu.”
Khưu Đào có hơi chút sung sướng khi người khác gặp họa, ông ta buông đũa, cầm khăn lau miệng, rồi ném khăn lên bàn,“Vẫn là hai ta tốt nhất, trong nhà không có ai, muốn làm thế nào thì làm thế ấy.”
“Có một năm chúng ta bị nhét một người nữ, bị người cấp trên nhìn chằm chằm, chúng ta không có cách nào nên chỉ có thể dẫn người nữ đó về phòng mình, buổi sáng ngày hôm sau anh nhìn chú, hỏi buổi tối chú qua thế nào, chú còn nhớ rõ chú nói thế nào không?”
Nhiếp Văn Viễn mở miệng,“Ngủ dưới sàn khiến cả người đau nhức, tắm nước lạnh nhiều, tiêu chảy.”
Khưu Đào cười rộ lên, vừa cười vừa lắc đầu,“Anh liền nói chú ngu ngốc, cũng không biết gặp dịp thì chơi, lúc ấy anh thật là nghĩ chú sẽ rơi vào chuyện này, nghĩ đến bọn họ không những dẫn chú đến chỗ nghiêm túc để chơi, còn khiến chú đến từ nơi nào thì cút về nơi đó, không ngờ chú không có chuyện gì cả.”
Ông ta đè mi tâm,“Chú có thể đi đến ngày hôm nay, còn có thể đứng vững ở trong quan trường hỗn tạp này, duy trì quan hệ tốt đẹp với mỗi người, không giao chiến trực diện với ai, là chú được ông trời quan tâm, nhưng mà người vĩnh viễn sẽ không thể gặp may mắn như vậy, Văn Viễn, có câu anh vẫn muốn nói, anh và chú đều là người sắp bốn mươi tuổi rồi, không phải mấy người trẻ tuổi mới đầu hai mươi, làm người xử sự không thể một thành không thay đổi* mãi như vậy được.”
* Một thành không thay đổi: đã hình thành thì không thay đổi
Nhiếp Văn Viễn nhàn nhạt nói,“Thay đổi thì nhất định sẽ tốt?”
“Không nhất định, nhưng cứ giậm chân tại chỗ, chỉ có thể bị người phía sau đuổi theo, đạp dưới lòng bàn chân, mãi mãi không có ngày trở mình.”
Khưu Đào nói,“Chú biết, thế cuộc hôm nay đã thay đổi, thời đại cũng thay đổi, mấy năm nay chúng ta lăn lộn ở đây, làm mất lòng rất nhiều người, không thể quay lại nữa, chỉ có thể thuận theo mà bò lên trên, không còn được lựa chọn.”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Tôi làm người làm việc, đều có một nguyên tắc, không thay đổi được.”
Khưu Đào ợ một hơi rượu, ông ta đứng lên chống bàn nói,“Không nói nữa, có nói cũng không con ý nghĩa, anh đưa chú trở về.”
Nhiếp Văn Viễn từ chối nói,“Không cần, tôi ngồi một lát ở trong này là được.”
Khưu Đào thở ra một hơi, nho nhã trên mặt hiện lên một vẻ say rượu,“Để anh ngồi với chú thêm một lát.”
Ông ta lấy bao thuốc lá ra,“Một điếu không?”
Nhiếp Văn Viễn gật đầu.
Khưu Đào đến gần đốt thuốc trên miệng Nhiếp Văn Viễn,“Chuyện hút thuốc chung một chỗ là từ lúc nào rồi? Hai năm trước? Hay là năm năm trước?”
Nhiếp Văn Viễn ngửa đầu dựa vào lưng ghế dựa, ngoạm thuốc bên miệng,“Nhớ không rõ.”
Khưu Đào híp mắt hút một hơi thuốc nói,“Anh cũng không nhớ rõ,chuyện lúc trước đã quá xa, cũng không chân thật.”
Ông ta liếc liếc nhìn người anh em bên cạnh,“Văn Viễn, chú luôn là như vậy, không cần biết đã uống hết bao nhiêu rượu, sắc mặt vẫn luôn bình tĩnh, không chật vật, càng không có rượu vào thì điên lên, có chú ngồi cùng bàn, tụi anh đều rất không xong, giống như ma men nhập vậy, còn có người không muốn uống rượu với chú nữa.”
Nhiếp Văn Viễn hút điếu thuốc, không tỏ ý kiến.
Khưu Đào cười cười,“Vài năm trước anh rất tò mò, hiện tại càng tò mò hơn, không biết có người hay chuyện nào làm chú hoảng loạn, cởi bỏ tấm da giả ở bên ngoài ra?”
“Chú không biết, có đôi khi chú bình tĩnh, ổn định, không một chút hoang mang, bộ dạng đối với mọi việc có cũng được không có chẳng sao, để người ta nhìn cũng phải tức giận.”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Tôi chỉ là một người bình thường.”
Khưu Đào phun một vòng khói ra,“Ý của từ bình thường này rất nhiều, bình thường cũng có nhược điểm, có vết thương trí mệnh, sẽ xúc động, sẽ phạm sai lầm, rất nguy hiểm.”
Nhiếp Văn Viễn nghe vậy, nghiêng đầu nhìn qua.
Khưu Đào bị nhìn cũng không có bất cứ không được tự nhiên nào, thở dài nói,“Chúng ta đều không còn trẻ, anh nghĩ, qua thêm mười năm rời khỏi giới này, đi đến nông thôn đào đất trồng rau, nuôi dưỡng gà vịt, ở nơi đó an hưởng lúc tuổi già.”
Khi ông ta nói lời này, biểu cảm trên mặt bị sương khói bao phủ, trong giọng nói mang uể oải phải truy đuổi quyền thế danh lợi, cũng chán ghét a dua nịnh hót, lo lắng đề phòng, ý nghĩ muốn ăn cơm canh đạm bạc cũng rất là thật.
Nhiếp Văn Viễn nói,“An hưởng lúc tuổi già?”
“Đúng vậy, chú cũng hi vọng như vậy sao? Đến lúc đó không cần quan tâm ai lên ai xuống nữa.”
Khưu Đào vỗ vỗ bờ vai hắn,“Văn Viễn, anh xem chú là anh em, trước đây là vậy, sau này cũng thế, những lời này sẽ không thay đổi.”
Trên mắt Nhiếp Văn Viễn có sương khói lượn lờ, hắn ngồi ngay ngắn, gạt một nhúm khói bụi lên trên bàn, một tay còn lại đặt ở trên đùi, ngón trỏ hơi gập lại, gõ nhẹ hai cái.
Đó là một động tác cực kỳ không chút để ý, bại lộ ra không yên lòng của hắn lúc này, cũng đồng thời biểu hiện thái độ đối với câu nói kia của Khưu Đào.
Khưu Đào cầm áo khoác lớn lên trên cánh tay nói,“Anh đi trước.”
Ông ta đến cửa phòng, khi tay cầm tay nắm cửa nói,“Đúng rồi, lúc nào có thời gian, dẫn theo cháu ngoại trai nhỏ của chú cùng nhau ăn bữa cơm, anh rất có hứng thú với anh bạn nhỏ đó, nếu chú muốn buông tay mặc kệ, anh có thể thay chú để ý một chút, nhìn cậu ta có thể sẽ làm được chuyện gì đó, dù sao cậu ta vẫn còn trẻ tuổi, đường còn dài, có rất nhiều cơ hội.”
Nhiếp Văn Viễn dụi tàn thuốc ném vào bên trong ly rượu, hắn mở nút trên cùng của áo sơ mi ra, yết hầu nổi lên lăn lộn trên dưới, hơi thở lại không vững vàng.
Sau mấy giây qua đi, Nhiếp Văn Viễn cầm di động gọi điện thoại, một tay hắn chống đỡ trán, khi điện thoại được kết nối thì hô hấp đã trở lại bình thường,’’Alo, lão gia, là tôi, Nhiếp Văn Viễn, có chuyện này muốn mời ngài hỗ trợ……”
Gọi điện thoại liên tiếp, nói lời khách sáo qua lại, miệng lưỡi Nhiếp Văn Viễn đã khô, mùi rượu dâng lên, trong dạ dày hắn có chút quay cuồng, sau lưng chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, dừng một chút thì bấm dãy số.
Điện thoại vang một tiếng thì đã bắt máy, Nhiếp Văn Viễn nghe giọng nói bên kia,“Nhiếp Văn Viễn, anh uống rượu à?”
Từ trong lỗ mũi hắn phát ra một âm, miễn cưỡng, rất có từ tính,“Ừ.”
Thích thanh niên nhỏ gọi tên mình, mỗi lần nghe, trong lòng đều rất ấm áp, giống như có một cơn gió xuân vừa bay qua vậy.
Đó là một loại thay đổi, là bắt đầu mới.
Nhiếp Văn Viễn gõ gõ mặt bàn, hắn vốn là người nhà họ Trình, là nhà họ Nhiếp xuất phát từ áy náy nhận nuôi hắn, tuy rằng lúc trước hắn và thanh niên xưng hô ngoài miệng là cậu và cháu ngoại trai, nhưng thực ra không có quan hệ gì cả, không quan tâm, không quan trọng, về sau sẽ còn tốt hơn.
Hoàng Đan đang nhận điện thoại trong ngõ nhỏ, vừa nói chuyện vừa chú ý bốn phía, đè giọng nói rất thấp,“Những người khác đều đi rồi sao?”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Đều đi rồi, chỉ có một mình tôi.”
Hoàng Đan nghe ra cảm giác người đàn ông đang rất đáng thương, cũng rất cô đơn’’ Có người theo dõi, em không thể đến đón anh được.”
Nhiếp Văn Viễn ấn huyệt thái dương một chút,“Tôi biết, Tiểu Vu, em là đứa trẻ ngoan hiểu chuyện, khiến tôi rất bất ngờ.”
Hoàng Đan nghe hô hấp người đàn ông, rất gần, lỗ tai cậu nong nóng,“Chuyện chị em có kết quả không?”
Nhiếp Văn Viễn chỉ nói,“Xe dừng ở bên ngoài Diêu Hán.”
Hắn kêu tên cháu ngoại trai nhỏ,“Tiểu Vu, em nghe lời, đừng đi ra, ở chỗ đó chờ, tôi xử lý xong việc sẽ đến đón em.”
Hoàng Đan đồng ý.
Cậu rất muốn đi cùng Nhiếp Văn Viễn, nhưng cậu biết như vậy rất không an toàn, cậu không thể trở thành một phiền phức được.
Huống chi dù cậu muốn đi, Nhiếp Văn Viễn không đồng ý cũng không còn cách nào khác.
Trong lòng Hoàng Đan rõ ràng, nếu Nhiếp Văn Viễn nói đến đón cậu thì nhất định có thể bảo đảm an toàn, cậu không lo lắng chuyện nhóm người kia, hiện tại lại nghĩ, Trần Tiểu Nhu có phải đi gặp Vương Minh không, nếu đúng, suy đoán lúc trước của cậu đã được chứng thực.
Tiếng gọi bác Mã truyền đến, Hoàng Đan thu suy nghĩ vào nhà, tiếp tục tán gẫu với ông.
Hơn mười một giờ, trong nhà bác Mã tắt đèn, Hoàng Đan không ngủ cùng ông, đi qua đi lại trong ngõ nhỏ, cách một lát lấy tay để lên miệng hà hơi.
“Lục tiên sinh, ông có thể nói cho tôi biết, Trần Tiểu Nhu đi gặp ai không?”
Hệ thống,“Hoàng ký chủ, đây là nhiệm vụ của cậu.”
Hoàng Đan nhảy nhót tại chỗ, trên người ấm áp được một chút,“Tôi biết không lao động mà tìm cách thu hoạch là không đúng, chỉ do trong lòng tôi có chút bất an.”
Hệ thống,“Kiên nhẫn là một trong điều kiện cần thiết cho thành công.”
Hoàng Đan,“……”
Cậu hiểu rõ hiện tại cần phải chờ, nhưng thời gian chờ đợi rất khó chịu, vì bản năng có thể bị kiềm chế nên sẽ muốn đi đường tắt.
Tính nguyên tắc của Lục tiên sinh rất mạnh, kiên trì, tính tình cậu cũng không biết lấy lòng người, khóe miệng không lưu loát chút nào, chỉ có thể nói một câu lời lẽ chí lý, cũng trong dự đoán.
Hoàng Đan bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện,“Lục tiên sinh, mỗi khi ký chủ hoàn thành một nhiệm vụ, chắc có thể sẽ mang lại lợi ích tương ứng cho nhân viên hệ thống, ông tạm thời tiếp quản tôi thì có tính là tôi mang lại lợi ích cho ông không?”
Hệ thống trả lời,“Không tính, tính cho người tiếp đón cậu ban đầu.”
Hoàng Đan ngẩn người, cậu nhớ hệ thống tiên sinh từng nói, không có thông tin này, đối phương chỉ nói Lục tiên sinh là nhân vật lớn, công chính liêm minh, không nói tình người,“Ký chủ trên tay ông rất nhiều, còn thêm tôi, lại không có lợi ích gì, không có lời oán hận nào sao?”
Hệ thống,“Đây là công việc, nghe theo là yếu tố trên hết.”
“Hoàng ký chủ, Lục mỗ đối xử bình đẳng, không tồn tại bất cứ hành vi bên nặng bên nhẹ nào.”
Hoàng Đan cảm giác Lục tiên sinh 666 này, nhất định rất được ông chủ công ty khen ngợi, thái độ nghiêm túc đoan chính, không đem tình cảm vào bên trong công việc, công nhân viên như vậy, rất khó mới tìm được một người.
Khi Nhiếp Văn Viễn đến, tuyết đang rơi lất phất ngoài trời, trên đầu Hoàng Đan đã ẩm ướt, cậu đi đến vị trí xe đang đậu, vừa muốn nói chuyện đã hắt xì.
Tài xế trên ghế điều khiển bước ra mở cửa xe cho Hoàng Đan, chào hỏi với cậu.
Hoàng Đan lên tiếng trả lời, khom lưng ngồi vào sau.
Mí mắt đang nhắm của Nhiếp Văn Viễn mở ra, khi nghiêng đầu mi tâm đã xuất hiện chữ xuyên(川),“Đội lạnh đến sao?”
Hoàng Đan dạ một tiếng, xe không lái ra được bao xa, cậu lại hắt xì,“Con không mặc quần áo giữ nhiệt.”
Nhiếp Văn Viễn nói tài xế dừng xe ở ven đường, rồi kêu tài xế xuống xe chờ.
Tài xế không dám nhìn hay hỏi nhiều, vội vàng làm theo.
Trong xe yên tĩnh lại, một bàn tay Nhiếp Văn Viễn để lên trên mặt cháu ngoại trai, cảm giác lạnh lẽo, mày hắn nhăn càng chặt,“Tại sao không mặc?”
Hoàng Đan lấy mặt cọ cọ lòng bàn tay thô ráp ấm áp của người đàn ông, cậu dán môi lên, khi nói chuyện trong miệng tỏa ra hơi nóng,“Ban ngày không lạnh như thế, tuyết rơi rồi.”
Nhiếp Văn Viễn nghiêng người, một tay giữ lại gáy cháu ngoại trai, thuận tay kéo người vào trong lòng mình.
Miệng Hoàng Đan bị hôn, cậu xòe hai tay ôm lấy phần lưng rộng lớn của người đàn ông, phun ra hơi thở ướt át, khi dài khi ngắn, nước bọt tiết ra một ít thì bị cuốn đi, trong miệng có thêm mùi thuốc lá trộn lẫn với mùi rượu càng nhạt.
Ngón cái Nhiếp Văn Viễn lau khóe miệng cháu ngoại trai nhỏ, lau nước bọt đang tràn ra, hắn lui chút, áp trán lên trán cháu ngoại trai nhỏ, dường như đáy mắt có lốc xoáy một màu đen sẫm, có thể hút người vào trong.
Hoàng Đan thở từng tiếng, hai gò má phiếm hồng,“Nhiếp Văn Viễn.”
Tiếng gọi đó chẳng qua chỉ gọi tên, cũng không phải xưng hô thân mật, nhưng khi nghe khiến trong lòng người ta ngứa ngáy, Nhiếp Văn Viễn nhấp mùi vị trên môi thuộc về cháu ngoại trai nhỏ,“Ừ, tôi đây.”
Hoàng Đan nuốt một ngụm nước miếng, hơi thở vẫn loạn,“Miệng của em hơi khô, trong xe anh có nước không?”
Nhiếp Văn Viễn lại gần, chầm chậm chạm môi cháu ngoại trai nhỏ, đầu lưỡi cạy ra thò vào, nhẹ nhàng quét, không buông tha mỗi một góc,“Đỡ chút nào chưa?”
Hoàng Đan lắc đầu nói không đỡ,“Anh hôn em như vậy, càng khô.”
Nhiếp Văn Viễn cọ cọ má nóng hầm hập của thanh niên, bàn tay nắm, ngón cái ái muội vuốt ve qua lại,“Vậy Tiểu Vu muốn tôi hôn em thế nào?”
Hoàng Đan liếm liếm miệng có chút sưng,“Hôn thế nào cũng không được, em muốn uống nước.”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Chỉ có rượu thôi.”
Hoàng Đan gắng gượng nói,“Ở đâu? Em uống hai ngụm thôi.”
Nhiếp Văn Viễn nói ở chỗ tôi này.
Hoàng Đan nghe thì hiểu liền, nước miếng có mùi rượu thì gần như là rượu, cậu đối với cách nói này cảm thấy không còn gì để nói.
Khi lưng bị đặt ở trên chỗ tựa ghế da hôn, trong cổ họng Hoàng Đan ngứa ngáy, còn có chút đau, cậu chịu đựng không khóc, nức nở vài tiếng, người đàn ông hôn rất sâu, mang theo chiếm dục mạnh mẽ, đầu lưỡi gần như muốn chui luôn vào trong thực quản của cậu, muốn hút luôn ngũ tạng lục phủ cậu đi ra bên ngoài.
Trong không gian chật chội có tiếng nước vang lên, đi theo là tiếng thở dốc thô mà trầm trọng, khiến người nghe chỉ có thể mặt đỏ tim đập.
Khi Hoàng Đan bị buông ra, trong ngoài miệng đều tê rần, cậu có chút thiếu không khí, người dựa vào lưng ghế dựa hít thở thở, ánh mắt mê mang, trong ánh mắt có hơi nước.
Nhiếp Văn Viễn hoàn toàn không dám nhìn dáng vẻ thanh niên lúc này, bên tai nghe được âm thanh cũng chịu không nổi, đại não hắn, thân thể cùng dục vọng đều đã chệch đường ray, nhìn mặt hắn, vẫn là trầm ổn nghiêm túc, nhìn đi xuống mới biết được tên đã trên dây, cứng lên kẹt lại.
Khóe miệng Hoàng Đan giật giật, nhắm mắt không nói.
Một lát sau, Hoàng Đan đột nhiên mở to mắt, hơi thở đã khôi phục lại,“Chị em thì sao? Chuyện thế nào? Chị ấy có chuyện gì không?”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Diêu Hán nổ rồi.”
Hoàng Đan nheo mắt, cậu không vội hỏi thăm, chờ đoạn tiếp.
Nhiếp Văn Viễn nói,“Yên tâm đi, chị em không chết, chỉ có điều, cô ta không còn một chân, đời này không thể nhảy múa nữa thôi.”
Khi hắn nói lời này, trên mặt không hề xuất hiện biểu cảm khổ sở nào, trong giọng nói cũng không thấy một chút tiếc hận nào, giống như người đang nói không hề quan trọng.
Hoàng Đan nghĩ, đừng nói là Trần Tiểu Nhu không có một chân, dù hai cái chân có mất hết, e rằng người đàn ông này cũng không quan tâm, cậu khó hiểu run run,“Tại sao chị em đến Diêu Hán?”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Cô ta đi gặp Vương Minh.”
Hoàng Đan không bất ngờ, có lẽ đã sớm đoán ra,“Chị em có quen biết với Vương Minh?”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Chuyện này nói ra thì rất dài.”
Hoàng Đan vẫn không lên tiếng, cậu chăm chú nghe, biết Trần Tiểu Nhu có qua lại với Vương Minh, bất ngờ trong này cũng có Lưu Toàn Võ tham dự.
Vương Minh thích cô gái đa tài đa nghệ, gã đặc biệt thích Trần Tiểu Nhu, đã đến trình độ say đắm.
Trần Tiểu Nhu không có ấn tượng tốt đối với nhà giàu mới nổi như Vương Minh, trưởng thành như vậy, tuổi còn lớn, mùi tiền bẩn đầy người, danh tiếng rất kém, vì làm ăn có thể làm cho người ta tan cửa nát nhà, làm con gái người ta lớn bụng cũng không chịu trách nhiệm.
Thế nhưng Trần Tiểu Nhu không ngăn được sự dây dưa của Vương Minh, hơn nữa gã ra tay hào phóng, người cũng săn sóc, lúc đối với Trần Tiểu Nhu, đối đãi cô ta như công chúa, tốn không ít tiền cung phụng cho cô ta.
Không ngoài dự liệu, nửa năm sau bọn họ xảy ra quan hệ.
Tình yêu và giấc mộng, Trần Tiểu Nhu không chút do dự lựa chọn cái sau, huống chi lại không phải tình yêu, nhiều lắm cũng chỉ là theo như nhu cầu, cô ta ở cùng với Vương Minh, yêu cầu duy nhất tất nhiên không thể để bên thứ ba biết, cô ta không muốn bản thân bị người ta chỉ trỏ.
Nửa năm trước, trong lúc vô tình Lưu Toàn Võ phát hiện Trần Tiểu Nhu có quan hệ với Vương Minh, gã ta uy hiếp lấy được mười vạn trước, lòng tham càng lúc càng lớn.
Ngay mấy tháng trước, Lưu Toàn Võ nợ một khoản cờ bạc, lợi dụng điểm yếu đi tìm Vương Minh cho gã ta hai mươi vạn.
Vương Minh không cho, Lưu Toàn Võ liền đi tìm Trần Tiểu Nhu.
Trần Tiểu Nhu rất sợ hãi, cô ta đi tìm Vương Minh khóc lóc kể, nói nếu không cho khoản tiền đó, chuyện bọn họ sẽ bị Lưu Toàn Võ truyền ra, đối phương còn sẽ thổi lời đồn ra bên ngoài, nói cô ta từng phá thai, đến lúc đó sẽ không thể biểu diễn trong hội diễn, giấc mơ hoàn toàn bị hủy.
Vương Minh bị Trần Tiểu Nhu giày vò làm phiền nên đưa hai mươi vạn cho Lưu Toàn Võ.
Giọng nói Nhiếp Văn Viễn tạm dừng một chút mới nói,“Tiểu Vu, mấy chuyện tôi nói với em, có một phần là nội dung nói chuyện của chị em và Vương Minh, một phần là do tôi phái người điều tra được, tôi sẽ không nói chuyện này với mẹ em, muốn nói cũng phải để chị em tự đi nói.”
Hoàng Đan nghe, cũng không khác gì với suy đoán của cậu, cậu hỏi,“Cái chết của chú Toàn Võ là sao thế ạ?”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Về điểm ấy, căn cứ thông tin trước mắt tôi nắm giữ mà nói, cậu ta chết trong tay chị em và Vương Minh.”
Hắn nhàn nhạt nói,“Chị em thấp thỏm lo âu, cô ta sợ đêm dài lắm mộng, vì thế sai Vương Minh đi giết người diệt khẩu.”
Hoàng Đan bóp ngón tay, người đàn ông lộ ra, nhìn như đều hợp tình hợp lý, có thể giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện, từng sợi dây được vẽ lên trong đầu cậu, mỗi một sợi đều có một sự kiện ở trên đó.
Trần Tiểu Nhu và Vương Minh là tình nhân, trang sức đắt tiền đều là do Vương Minh mua cho cô ta.
Lấy tính tình kiêu ngạo Trần Tiểu Nhu, sẽ không nghiêm túc theo người như Vương Minh, chỉ là lợi dụng mà thôi, bởi vậy khi cô ta bị Lưu Toàn Võ uy hiếp, chuyện đầu tiên nghĩ đến cũng là tiền đồ và giấc mơ của cô ta……
Hai mắt Hoàng Đan bỗng nhiên trợn mắt.
Không đúng!
Hoàng Đan từng tự mình nghiệm chứng, hai anh em Trần Tiểu Nhu và Trần Phi, cùng với Lưu Toàn Võ, bọn họ đều có liên quan đến người bị hại Chu Vi Vi, ở giữa mấy người đó có mối liên quan khác, vẫn còn việc chưa điều tra ra.
Cậu tự hỏi một lát, quyết định nhắc nhở người đàn ông,“Lúc trước em từng nói với anh, chị họ có phản ứng rất lớn với chị em, anh trai em, còn có chú Toàn Võ.”
“Ngày hội diễn đó, mặt chị em bị cào, biểu diễn cũng bị phá hủy.”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Chị em đang làm phẫu thuật, đợi cô ta ra khỏi phòng phẫu thuật, cảm xúc khôi phục tạm ổn, tôi sẽ đến nói chuyện với cô ta.”
Hoàng Đan sót mất một chuyện rất mấu chốt, cậu điều chỉnh tư thế ngồi, quay sang hỏi,“Vương Minh có phải đã chết không?”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Đúng, chết rồi.”
“Diêu Hán nổ rất lớn, hài cốt cũng không còn.”
Lúc này, trong xe lại một lần rơi vào im lặng khó tả.
Hoàng Đan rất muốn hỏi người bên cạnh, Diêu Hán nổ là sự cố ngoài ý muốn hay là cố ý? Lời nói đến miệng, lại nuốt đi xuống.
Bởi vì nếu người đàn ông muốn nói thì vừa rồi đã nói cho cậu rồi.
So với cái trước, Hoàng Đan càng có khuynh hướng cái sau hơn, có thể là ngoài ý muốn, nhưng không có nghĩa là tất cả bị giết hại cũng tính lên trên đầu ngoài ý muốn, mà nếu là cái sau, ai sẽ là người đứng sau bức màn?
Hoàng Đan không nói lời nào, chỉ là nhìn người đàn ông.
Nhiếp Văn Viễn đốt điếu thuốc hút một hơn,“Tiểu Vu đang suy nghĩ cái gì?”
Hoàng Đan buông mí mắt xuống,“Không nghĩ gì cả.”
Tài xế xoay lưng đứng ở trong tuyết, không có mệnh lệnh không dám tới gần, sợ nghe được cái gì không nên nghe.
Nhiếp Văn Viễn giữ hơi ở trong miệng sau đó nhét vào trong miệng thanh niên nhỏ.
Hoàng Đan không hút thuốc lá, cậu dùng răn khẽ cắn đầu thuốc lá, không hút, cũng không lấy xuống.
Nhiếp Văn Viễn đưa bàn tay qua, lấy điếu thuốc thanh niên cắn về bên miệng mình, đầu lưỡi cuốn nước bọt phía trên.
Hoàng Đan nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, hoa tuyết đang rơi khiến trong tầm nhìn cậu thành một mảnh mơ hồ, cậu sắp xếp thông tin manh mối nắm giữ được trước mắt, nhiệm vụ là tìm được đối tượng hãm hại Chu Vi Vi.
Số người lớn hơn hai, đây là thông tin ngoại lệ Lục tiên sinh cho cậu.
Hoàng Đan lại bắt đầu giả thiết, cậu để hai anh em Trần Phi Trần và Tiểu Nhu đi vào, lại thêm Lưu Toàn Võ, vừa lúc là ba người, lớn hơn hai.
Mục tiêu nhiệm vụ có lẽ không phải trực tiếp ra tay, tham dự lên kế hoạch cũng coi như ở bên trong.
Trước mắt Hoàng Đan chỉ biết ba người bọn họ có thể kích thích Chu Vi Vi, các khác đều không thể xác định, lần sau có nên thử với tên Khưu Đào một lần không? Mắt cậu híp một cái, trong lòng đã có quyết định.
Nhiếp Văn Viễn kêu tài xế trở về.
Tài xế lái xe trên đường đêm đông, ông thỉnh thoảng nhìn kính chiếu hậu một chút, không biết chuyện gì xảy ra, có một loại cảm giác quái dị, không biết hình dung như thế nào, cảm giác cứ là lạ.
Có điều tài xế có thể chắc chắn một điều, cháu ngoại trai nhỏ của chủ nhiệm giống như đã thay đổi thành người khác vậy.
Ba người trong xe cũng không nói chuyện, đều có suy nghĩ.
Bất tri bất giác, xe ngừng lại.
Hoàng Đan vừa xuống xe thì thấy, phát hiện mình chưa từng đến đây, trên lông mi cậu dính mấy hạt tuyết, tay lau một cái đã không còn,“Cậu ơi, đây là chỗ nào?”
Nhiếp Văn Viễn đóng cửa xe, phất tay kêu tài xế rời đi, hắn thấp giọng, dùng âm lượng chỉ có thanh niên nhỏ nghe được nói,“Nhà của tôi và Tiểu Vu.”
Tài xế không nghe thấy, ông nhận lệnh thì rời đi, đã trễ thế này, vợ con còn đang chờ ông, suy nghĩ nhiều chi cho thêm mệt.
Căn nhà rất nhanh chỉ còn lại Hoàng Đan và Nhiếp Văn Viễn.
Không có người ngoài quấy rầy, dáng vẻ Nhiếp Văn Viễn càng trở nên biếng nhác, nhịp bước cũng vậy.
Hoàng Đan đi cùng người đàn ông về phía trước,“Nơi này giống nhà ở ngọn núi, rất nghiêng, cũng rất yên lặng, bốn phía không có ai ở cả.”
Nhiếp Văn Viễn thả chậm bước chân chờ cháu ngoại trai nhỏ,“Em sợ sao?”
Hoàng Đan nói không sợ, cậu cầm lấy tay người đàn ông, tiếp theo giây bị nắm ngược lại, bàn tay bao cậu rất nóng, cũng rất to lớn,“Bà nội Ngô ngủ rồi sao?”
Bước chân Nhiếp Văn Viễn không ngừng,“Bà ấy không ở đây, chỉ có hai chúng ta.”
Hoàng Đan hơi giật mình, cậu quan tâm một chuyện lớn,“Nhiếp Văn Viễn, anh sẽ nấu cơm đúng không? Em không nấu được đâu.”
Nhiếp Văn Viễn nói đồ ăn thích ăn đều nấu được,“Tiểu Vu thích ăn cái gì, tôi có thể xem rồi thử làm, vấn đề không lớn lắm.”
Hoàng Đan nói không cần,“Anh thích, đúng lúc em cũng thích.”
Cậu nói là nói thật, nhưng mà lời này dừng ở ngoài lỗ tai, chính là chiều theo.
Tay Nhiếp Văn Viễn lấy chìa khóa chợt dừng, hắn nghiêng đầu, đôi mắt dưới ánh sáng mờ tối rất âm trầm, cũng cực kỳ nóng rực,“Tiểu Vu không cần như vậy.”
Hoàng Đan lộ ra biểu cảm “Em biết anh sẽ nghĩ như vậy”, cậu bắt đầu phân tích cho người đàn ông, bắt đầu từ lần đầu tiên đến chỗ đối phương ăn cơm, cho đến ngày hôm qua,“Mỗi lần em ăn đều là mấy món trước mặt anh, em làm như vậy, không phải xấu hổ, không phải tò mò, lại càng không phải vui đùa.”
Nhiếp Văn Viễn ít khi bị chặn lời, vẻ mặt lộ ra im lặng.
Hoàng Đan nghĩ nghĩ hỏi,“Anh nói anh sẽ làm đồ ăn, lúc trước từng học sao?”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Tiểu Vu, nếu tôi nói với em, mấy món đồ ăn đó tôi chưa từng học, giống như từ lúc sinh ra đã có, em tin không?”
Hoàng Đan sửng sốt một chút,“Em tin.”
Đề tài này nhào nặn rất nhiều dịu dàng cùng dây dưa, đợi đến khi trong nhà sáng lên, hai thứ này chẳng những không suy yếu, ngược lại càng đậm.
Hoàng Đan tùy ý đánh giá nhà họ một chút, so sánh với nhà từng ở lúc trước, khắp nơi đều lộ ra ấm áp và tinh tế, ngọn núi kia kém hơn rất nhiều, cậu nhìn ra, người đàn ông vì căn nhà này đã phí không ít tâm tư.
Nhiếp Văn Viễn cởi áo khoác lớn lông dê màu xám sẫm,“Xung quanh có người của tôi, rất an toàn.”
Hoàng Đan nói,“Anh không sợ bọn họ nghi ngờ sao?”
Ngón trỏ Nhiếp Văn Viễn gãi mặt cháu ngoại trai một chút,“Tiểu Vu, đừng lo lắng, cho tôi một chút thời gian, thời cơ chín muồi, chúng ta có thể rời khỏi nơi này.”
Hoàng Đan nói,“Được ạ.”
Nhiếp Văn Viễn đến cầm bình rượu trong tủ rượu ra,“Hôm nay tôi rất vui, lại đây uống với tôi một ly đi.”
Hoàng Đan lấy khăn quàng cổ trên cổ xuống, ngáp một hai ngáp, đầu của cậu có chút choáng, có thể đã cảm mạo,“Buổi tối anh còn chưa uống đủ sao?”
Nhiếp Văn Viễn nói không giống nhau,“Bữa ăn buổi tối là xã giao, hiện tại là hưởng thụ.”
Hoàng Đan bưng ly rượu khẽ lắc lư vài cái, cúi đầu nhấp một ngụm rượu đỏ, miệng đầy mùi hương, khi ngẩng đầu phát hiện người đàn ông đang nhìn mình, cậu nhướn mày, ánh mắt hỏi thăm.
Mắt Nhiếp Văn Viễn sâu thẫm, cuối cùng không nói cái gì, chỉ để ly rượu trong tay của cháu ngoại trai nhỏ lên trên bàn, sau đó cúi lưng ghé sát vào, hấp thu hương vị rượu trong trong miệng của cậu.
Một ly rượu hai người uống, không phân rõ ai uống nhiều ai uống ít, đến sau đó cũng không còn là rượu, mà là ôm hôn ở cùng nhau khó phân biệt.
Trong giọng nói Hoàng Đan có giọng mũi rất nặng, miệng bị hôn sưng lên mới nghĩ đến,“Em bị cảm rồi, sẽ lây cho anh đó.”
Nhiếp Văn Viễn sờ trán cháu ngoại trai nhỏ, sắc mặt thay đổi, hắn đi rót nước, gọi người đến trước mặt,“Uống đi.”
Hoàng Đan làm theo, uống hơn phân nửa nước ấm, cậu ngồi vào trên sô pha, vì bị gió lạnh thổi, đau đầu, cả người đều nặng nề.
Nhiếp Văn Viễn vỗ vỗ mặt cậu,“Đừng ngủ ở chỗ này, đi vào phòng ngủ.”
Mí Hoàng Đan bán mắt giang hai tay,“Ôm y.”
Một người đàn ông hơn ba mươi như Nhiếp Văn Viễn, sóng to gió lớn gì mà chưa thấy qua, nhìn thấy một tia gợn sóng cũng không nổi, lại đang ngẩn người nửa ngày, hắn xoa trán cười nhẹ, muốn xoay người đến ôm cháu ngoại trai nhỏ, lại tác động miệng vết thương trên bụng, chịu không được rên lên một tiếng.
Hoàng Đan yên tĩnh, lập tức đứng lên,“Không sao chứ?”
Nhiếp Văn Viễn nói không sao, hắn lại muốn ôm thanh niên nhỏ, đối phương né tránh.
Hoàng Đan miễn cưỡng chống đi lên lầu,“Vết thương của anh không tốt, không thể ôm em.”
Nhiếp Văn Viễn lắc đầu, khi hắn tiến vào phòng ngủ, người đã nằm trên giường.
Biết người đàn ông đang cởi quần áo cho mình, Hoàng Đan không nhúc nhích, để hắn làm.
Nhiếp Văn Viễn cuộn tay áo len lên, cất bước đến buồng vệ sinh múc nước đi qua, hắn đặt thau nước trên tủ đầu giường, làm ướt khăn mặt,“Xoay lại đây, tôi lau mặt cho em.”
Đầu Hoàng Đan từ trái chuyển đến bên phải, đối diện người đàn ông.
Khăn mặt nóng ấm che lên, cánh mũi cậu giật giật, cảm giác rất thoải mái, sau đó là tay, mỗi đầu ngón tay đều được lau sạch sẽ.
Nhiếp Văn Viễn đi đổi nước, dùng tấm thảm vớt cháu ngoại trai lên trên đùi, đưa cánh tay từ phía sau đến phía trước, cầm lấy hai cái chân cậu bỏ vào bên trong, lau cho cậu,“Đời này của tôi chưa từng hầu hạ ai như vậy đâu.”
Hoàng Đan bất ngờ tỉnh, cậu ngửa đầu nhìn nhìn người đàn ông, rồi lại nhắm mắt ngủ.
Thu dọn một chút xong, Nhiếp Văn Viễn ngồi ở bên giường, im lặng chăm chú nhìn cháu ngoại trai của hắn, hắn đưa tay sờ, cúi đầu hôn lên, thở dài một hơi thật dài.
Buổi sáng ngày hôm sau, bệnh cảm của Hoàng Đan tốt lên, đầu cũng không đau, cậu chào hỏi Nhiếp Văn Viễn, rồi đến chỗ Chu Vi Vi.
Chu Vi Vi rời khỏi bệnh viện, ở trong nhà của mình, khi Hoàng Đan đến nơi đó, Nhiếp Tú Cầm đang tổng vệ sinh, sắp qua năm mới rồi.
Hoàng Đan vừa vào cửa, Nhiếp Tú Cầm liền lấy hạt dưa đậu phộng cho cậu ăn, còn cầm một rổ khoai sọ, nhìn vào phòng phía trong kêu,“Vi Vi, con xem ai tới nè?”
Chu Vi Vi đang đan áo len, nghe được tiếng kêu cũng không đi ra.
Hoàng Đan đi vào trong phòng,“Chị họ.”
Chu Vi Vi nhìn thấy người vào thì đứng dậy mở ngăn kéo, lấy ra một cái túi nhỏ màu trắng ở bên trong, là đậu phộng đường, cô đưa,“Ăn.”
Hai tay Hoàng Đan vươn ra nhận,“Cám ơn chị họ.”
Chu Vi Vi không nói lời nào cũng không cử động, cô tiếp tục đan áo len, qua một hồi không đan tiếp nữa, chỉ nhìn chằm chằm Hoàng Đan, có thể do tròng mắt cô đen hơn người bình thường, cũng lớn hơn một chút, nhìn chằm chằm như vậy, có chút nổi gai óc.
Hoàng Đan không thèm để ý, cậu lấy đậu phộng đường trong túi bỏ vào trong miệng, ngọt đến cậu nhíu mày, kẹo thỏ trắng vẫn ngon hơn.
Trong phòng rất im lặng.
Hoàng Đan nhìn cô gái trước mặt, cảm thấy không gầy yếu như như lúc trước nữa, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều, cả người thoạt nhìn như vừa chạy trốn khỏi ánh sáng ban mai,“Chị họ, chị quen biết Khưu Đào không?”
Chu Vi Vi cúi đầu đan len, không thấy phản ứng nào.
Hoàng Đan nhíu mi, kết quả này không nằm trong dự kiến của cậu, cô gái không có biểu hiện khác thường nào, có phải là có thể chứng minh, tất cả mọi chuyện điều không liên quan đến Khưu Đào? Thật chỉ là cậu suy nghĩ nhiều? Đã sai lầm sao?
Thời gian trôi qua rất nhanh, Hoàng Đan phục hồi tinh thần, đã gần đến giữa trưa.
Chu Vi Vi còn đan len, lúc này Hoàng Đan mới phát hiện màu sắc đó giống áo len của Nhiếp Tú Cầm đan cho Nhiếp Văn Viễn.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến kêu hoảng sợ, theo sau là tiếng ghế bị đụng ngã, Nhiếp Tú Cầm vội vàng chạy vào,“Tiểu Vu, chị con xảy ra chuyện rồi, dì nhỏ nghe nói mẹ con ở bệnh viện khóc đến hôn mê bất tỉnh, con nhanh chóng đến bệnh viện đi!”
Trần Tiểu Nhu không kiềm chế được cảm xúc, khóc giống như một người điên, cô ta bị tiêm thuốc mới có thể yên tĩnh lại được.
Hoàng Đan chạm mặt với họ hàng của nguyên chủ tại bệnh viện, nhóm người đó chuẩn bị rời đi, vừa đi vừa khe khẽ nói nhỏ, nói lại như vậy nữa, Tiểu Nhu sẽ nối gót theo bước chân của em họ cô ta.
Bọn họ còn nói đến cuối năm, một rồi hai, sao lại xảy ra chuyện, nhà họ Trần phạm Thái Tuế* sao? Cũng có thể đã làm mất lòng thần tiên nào rồi, nếu không cũng sẽ không xảy ra nhiều tai nạn như vậy.
* phạm Thái Tuế: là năm tuổi xung khắc trị niên của Thái Tuế, cụ thể là xung địa chi con giáp của năm đó thì gọi là phạm Thái Tuế.
Hoàng Đan không vào phòng bệnh, ở bên ngoài nhìn thoáng qua, Trần Tiểu Nhu nằm ở trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, mặt tái nhợt như tờ giấy.
Mặt sau thình lình vang lên tiếng Trần Phi,“Trần Vu, tao muốn gặp cậu, mày gọi điện thoại cho ông ta đi.”
Hoàng Đan xoay người nhìn về phía Trần Phi,“Tự anh có thể gọi.”
Trần Phi ha ha cười nói,“Trần Vu ơi là Trần Vu, mày nghĩ tao không gọi sao? Tao gọi, nhưng gọi không được, cậu không nhận điện thoại của tao.”
Hoàng Đan suy đoán Trần Phi muốn nói cái gì với Nhiếp Văn Viễn, cậu nhíu mày, gọi điện thoại cho Nhiếp Văn Viễn.
Nhiếp Văn Viễn rất nhanh đã tới đây.
Tầm mắt Trần Phi đánh giá qua lại trên người cậu mình và em trai, hai người cách nhau rất xa, quan hệ giống như không thân như trước, ở trong lòng anh ta cười cười, ngoài miệng nói,“Cậu à, con có lời muốn nói với cậu.”
Không đợi Nhiếp Văn Viễn mở miệng, Hoàng Đan biết điều bỏ đi.
Chừng mười phút sau, một chiếc xe chạy đến bên cạnh Hoàng Đan, mắt cậu nhìn người đàn ông trên ghế điều khiển, trên mặt đối phương không thấy cảm xúc dao động nào.
Hoàng Đan một đường ra khỏi bệnh viện với hắn, ngồi lên trên xe trở về nhà.
Cho đến khi vào phòng sách, Hoàng Đan mới mở miệng hỏi thăm,“Anh em nói gì với anh?”
Nhiếp Văn Viễn ngồi ở trên ghế,“Đi pha ly trà cho tôi.”
Hoàng Đan pha trà xong quay lại,“Nóng đó.”
Nhiếp Văn Viễn thổi thổi lá trà đang nổi, khẽ nhấp một ngụm trà ở trong miệng, hắn thở ra một hơi, chụp lên chân một cái,“Tiểu Vu, lên đây ngồi.”
Hoàng Đan ngoan ngoãn ngồi trên đùi người đàn ông, cũng không thúc giục, chờ người đàn ông mở miệng.
Nhiếp Văn Viễn híp mi mắt, tay để hai bên nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng cháu ngoại trai,“Anh trai em muốn đi nước ngoài.”
Hoàng Đan đứng lên một cái,“Cái gì?”
Nhiếp Văn Viễn kéo người trở về, lần này dùng cánh tay cuốn lấy,“Ngồi yên.”
Hoàng Đan nói,“Em ngồi yên rồi, anh nói tiếp đi.”
Nhiếp Văn Viễn ngửi mùi hương trên cổ cháu ngoại trai nhỏ,“Anh trai em nắm được thóp của tôi.”
Hoàng Đan đẩy mặt người đàn ông ra một chút, mặt đối mặt với hắn, thuận tiện nhìn biểu cảm thay đổi của hắn,“Thóp gì?”
Nhiếp Văn Viễn nhìn thanh niên nhỏ.
Sắc mặt Hoàng Đan không quá dễ nhìn,“Làm sao anh ta biết được chuyện chúng ta chứ?”
Nhiếp Văn Viễn không nhanh không chậm nói,“Vấn đề này tôi cũng từng nghĩ đến, có thể do tôi không thu lại ánh mắt khi nhìn Tiểu Vu, cũng có thể có người khác tiết lộ cho anh trai em biết, Tiểu Vu, chuyện này giống như chỉ là một nước cờ của anh trai em.”
Hắn như vậy, hình như cũng không hoảng loạn, tất cả điều nằm trong tầm khống chế.
Lòng Hoàng Đan cũng không bất an như vậy, cậu hỏi,“Vậy anh sẽ làm thế nào?”
Nhiếp Văn Viễn xoa xoa lỗ tai cháu ngoại trai nhỏ, vân đạm phong khinh* nói,“Nó muốn đi nước ngoài thì để nó đi, chỉ có điều, sẽ không thể trở về đây được nữa.”
* Vân đạm phong khinh: Mây gió điềm nhiên.
Hoàng Đan nhíu mi,“Không phải kế lâu dài.”
Cậu mạnh hỏi,“Anh em còn nói cái khác đúng không?”
Nhiếp Văn Viễn gật đầu, cũng không có ý giấu diếm,“Đúng rồi, điều kiện là phải đưa nó ra nước ngoài trước, sau đó mới nói ra.”
Hoàng Đan nhét nhanh mấy thông tin này vào trong đầu,“Chị em xảy ra chuyện, mẹ em rất đau lòng, trong nhà đang cần anh em, tại sao anh ta lại muốn đi vội vàng như vậy?”
Nhiếp Văn Viễn giống như không hiếm lạ với phản ứng của cậu, không để tâm chuyện anh trai ruột mình.
Hoàng Đan rơi vào trầm tư, cũng không để ý người đàn ông không nghi ngờ, cậu hỏi,“Có phải về chuyện của chị họ……”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Được rồi, Tiểu Vu, tôi mệt rồi, muốn ngủ trưa.”
Hoàng Đan mím môi, cậu phát hiện dưới mắt của người đàn ông có màu xanh, tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt,“Vậy anh ngủ đi, em đi xem xem tủ lạnh có gì ăn không.”
Nhiếp Văn Viễn không buông cánh tay đang cuốn lấy cháu ngoại trai nhỏ.
Hoàng Đan không gỡ ra được,“Không phải anh mệt sao?”
Nhiếp Văn Viễn không nói.
Hoàng Đan cảm thấy đã có đáp án, cậu nhớ đến Lục tiên sinh nói cúc hoa linh vừa tăng giá, một trăm mười nhánh, bị hù đến lập tức nhảy từ trên đùi người đàn ông xuống.
Nhiếp Văn Viễn kéo người về trên đùi,“Chạy cái gì? Tôi không phải hổ, sẽ không ăn Tiểu Vu đâu.”
Hoàng Đan chỉ nhớ lại, mà xương cốt cả người như phản xạ có điều kiện đau lên, đây là lần đầu tiên của người đàn ông, không có kinh nghiệm và kỹ thuật, chỉ có bản năng, đi thẳng về thẳng, cậu sẽ đau chết,“Chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn.”
Tất nhiên là không thể.
Lúc này Hoàng Đan còn miên man suy nghĩ, cậu nghĩ nhiều một chút, cũng có chút xa, nhớ tới ruộng bắp ngô ở nông thôn, trời nóng bức chịu không nổi, dưới đất chỉ toàn là đất, có côn trùng bò qua, còn có mùi rất đậm, mùi kem Nhã Sương có chút gay mũi, một hủ tràn đầy.
“Từ từ đến đi, Nhiếp Văn Viễn, chúng ta không thể gấp.”
Cằm Nhiếp Văn Viễn đặt đầu lên vai thanh niên nhỏ, hơi thở cực nóng phun lên cổ cậu, dùng giọng điệu lẩm bẩm nói,“Tiểu Vu là tốt nhất.”
“……”
Lỗ tai Hoàng Đan bị hôn, vừa nóng vừa ngứa, hơi thở cậu hơi loạn,“Nhiếp Văn Viễn, em làm bằng miệng cho anh được không?”
Nhiếp Văn Viễn nói không được,“Tôi chỉ muốn Tiểu Vu thôi.”