Tôi Có Một Bí Mật

Chương 67: Dù xảy ra chuyện gì cũng chỉ yêu em


Đọc truyện Tôi Có Một Bí Mật – Chương 67: Dù xảy ra chuyện gì cũng chỉ yêu em

Trong một chiếc xe cách đó không xa, Hoàng Đan ngồi trên ghế điều khiển, Thích Phong ngồi bên cạnh cậu, hai người đều nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh thấy Hạ Bằng bị bắt.

Thích Phong thu hồi tầm mắt,”Đi thôi, đi ăn cơm.”

Hoàng Đan không nhúc nhích.

Thích Phong bóp eo cậu, bàn tay thô ráp trượt vào trong áo khoác áo lông, “Ngẩn người cái gì đó, chẳng lẽ em muốn chặn xe cảnh sát để chào hỏi Hạ Bằng sau đó nói một tiếng thuận buồm xuôi gió sao?”

Khóe miệng Hoàng Đan co rút, cậu khởi động xe rời đi.

Hoàn toàn bỏ xa nhà ga lại phía sau, Hoàng Đan chuyển tay lái, bất ngờ nói câu,”Video trong điện thoại Hạ Bằng là anh cố ý để Từ Vĩ biết được.”

Cậu không phải hỏi, mà là đang thuật lại sự thật.

Mới đầu Hoàng Đan chỉ bắt đầu nảy sinh suy đoán không thiết thực, dân dần, cậu mới đưa suy đoán kia úp lên trên người của người đàn ông.

Thích Phong dựa vào lưng ghế dựa, mí mắt đáp cùng một chỗ, “Đúng vậy.”

Người đàn ông thừa nhận cũng trong dự kiến Hoàng Đan, cậu thả chậm tốc độ xe giữa dòng chảy xe cộ trên đường, khi đang đợi đèn đỏ nói,”Anh biết Hạ Bằng chú ý đối với Chu Dương vượt qua người khác, cũng rõ ràng tâm tư trong lòng của anh ta.”

“Thậm chí anh biết Hạ Bằng rình lén Chu Dương, anh cũng đã từng cảnh cáo anh ta.”

Trong xe chỉ có giọng nói Hoàng Đan không nhanh không chậm, “Sau khi Chu Dương chết, anh thấy Từ Vĩ vẫn không điều tra ra được manh mối gì nên tự mình ra tay, sau đó để bên kia phát hiện bí mật bên trong di động của Hạ Bằng.”

Cậu dừng một chút nói,”Anh cho Từ Vĩ một sợi dây, để anh ta lần theo sợi dây mà điều tra tiếp.”

Thích Phong ngậm điếu thuốc, lạch cạch ấn bật lửa, một hơi thuốc từ môi hắn tràn ngập ra ngoài, chảy vô tận trong không gian chật hẹp.

Hoàng Đan nói,”Em có một vấn đề, Vương Đông Cường là hung thủ sát hại Chu Dương, kết quả này anh đã đoán trước rồi sao?”

Thích Phong hút thuốc, hắn không đối mặt trả lời, mà tự mình nói,”Hạ Bằng chính xác có suy nghĩ không bình thường đối với Chu Dương,nhưng mà gã lại không có động cơ để giết hại Chu Dương.”

“Theo hiểu biết của tôi về Chu Dương, nếu Hạ Bằng dùng sức mạnh với cậu ta thì nhất định cậu ta sẽ ầm ĩ kịch liệt, gần như mọi người sẽ đều biết tình cảnh đó, lúc trước có lần Hạ Bằng sờ mông cậu ta, xém một chút nữa cậu ta muốn giết sạch con cháu của đối phương, việc này rất nhiều người đều biết.”

Hoàng Đan không nói chuyện, khi đèn đỏ sáng lên thì thông thả đi theo đuôi xe phía trước.

“Bắt đầu nghi ngờ đến trên người Vương Đông Cường, do ngày đó giữa trưa tôi cùng Trương Dao đi đến công ty tìm em, sau đó phát hiện em bị người ta đánh ngất trong bụi cỏ.”

Thích Phong sắc mặt bị sương khói bao phủ,”Thực ra gần đến giữa trưa ngày đó, Chu Dương đã rời khỏi công trường trước, tôi đến tiệm tạp hòa mua thuốc, phát hiện cậu ta không phải về ký túc xá mà là đi về hướng đến công ty.”

“Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều như vậy, chờ đến tôi trên đường đến công ty tìm em thì trong lúc vô tình phát hiện bóng dáng của Vương Đông Cường và Chu Dương, do lúc đó tôi vội vàng tìm em nên không đi lên xem tình hình, chỉ có thể nhìn lướt qua từ xa.”

Gẩy tàn thuốc ra ngoài cửa sổ xe, Thích Phong giật nhẹ khóe môi, đáy mắt có vài phần tự trách, nếu để tâm một chút, có lẽ mọi chuyện sẽ có kết quả khác,”Chờ sau khi tôi phát hiện không đúng muốn hỏi Chu Dương thì cậu ta đã chết rồi.”

Hoàng Đan mím môi,”Anh có từng nghi ngờ em không?”

Thích Phong hừ cười,”Nghi ngờ em cái gì? Em mấy cân mấy lượng chú biết rất rõ, vật nhỏ còn không giết gà mà.”

Hoàng Đan không nói gì.

Sẽ không giết gà,cậu đã từng nói chuyện sẽ không cắt cổ giết gà, không ngờ người đàn ông còn nhớ.

Thích Phong dường như nhìn thấu suy nghĩ nhỏ của cậu,”Nói nhảm, em nói câu nào, chuyện nào chú cũng sẽ ghi tạc trong lòng, nói cho em biết, tuổi chú đã rất lớn rồi, thời kỳ mãn kinh sắp tới, trí nhớ cũng đang suy yếu, có thể có nhiều thứ không nhớ được nhưng toàn bộ sẽ dành để nhớ chuyện của em.”

Hoàng Đan nói,”Anh còn chưa đến bốn mươi tuổi nữa.”

Thích Phong hút một hơi thuốc, khoa trương bày ra cảm xúc tang thương,”Đúng vậy, chú sắp bốn mươi tuổi rồi, aiiii, thời gian thật không buông tha người mà.”

Hoàng Đan,”……”

Vài câu sau đó, không khí trong xe nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.

Qua hai giao lộ, Hoàng Đan sắp xếp lại suy nghĩ lộn xộn trong đầu, suy nghĩ Thích Phong có vai trò gì trong toàn bộ câu chuyện này, cậu lại hỏi,”Lúc trước em có thử hỏi anh đêm đó khi tiệm tạp hóa bị trộm, anh có phải cũng đi qua hay không, lúc đó anh còn chưa nói cho em biết.”

Thích Phong ngoạm thuốc, khi nói chuyện điếu thuốc run lên,”Có đi qua.”

“Lúc nào thì quên rồi, tôi đi WC, nhìn thấy Hạ Bằng lén la lén lút đi ra ngoài nên đi theo sau cậu ta.”

Hoàng Đan sửng sốt, cậu cho rằng đêm đó chỉ có Chu Dương đi qua, chưa từng nghĩ bên trong không chỉ có Thích Phong, còn có Hạ Bằng,”Sau đó anh nhìn thấy được cái gì?”

Thích Phong nói cái gì cũng không thấy, hắn chửi nhỏ một tiếng,”Mẹ kiếp, không biết nào cháu trai nào làm một bãi trên mặt đất, bị chú đạp lên, hại chú phải tìm chỗ cọ hết nửa ngày.”

Tâm tình hiện tại Hoàng Đan khó có thể hình dung.

Bình thường khi bạn đang đã tập trung tinh thần, làm tốt hết giai đoạn chuẩn bị chờ đến đoạn đặc sắc, kết quả lại bởi vì một bãi phân mà làm hỏng tất cả.

Thích Phong phun ra một vòng khói,”Đêm hôm khuya khoắt, tôi cọ đế giày sạch sẽ, cũng lười lại đi tìm hình bóng Hạ Bằng, chờ khi tôi trở về ký túc xá, Chu Dương lại không ở đó.”

Hắn không nói tiếp, khi đó hắn không để ý đến nhiều quá.

Sở dĩ sau khi Chu Dương chết Thích Phong mới nhúng tay vào, không đơn giản bởi vì do bản thân mình đưa cậu ta đến thành phố này rồi bất ngờ bị giết chết không rõ ràng.

Còn một nguyên nhân là ngày hôm sau Thích Phong nghe Chu Dương nói bản thân có đến tiệm tạp hóa, sau đó cũng chỉ nhìn thêm một cái mà bản thân không lôi chuyện này ra hỏi.

Thậm chí ngay cả chỗ Hạ Bằng, Thích Phong cũng chưa từng đề cập đến.

Nói đến cùng, đối với cái chết Chu Dương, Thích Phong vẫn có chút tự trách do sơ sót của bản thân mình.

Chu Dương nhỏ hơn hắn đến gần hai mươi tuổi, giao tiếp bình thường không có vấn đề, nhưng vẫn còn hơi nông cạn một chút, nếu giao tiếp một lĩnh vực nào đó với đối phương thì nhất định sẽ xuất hiện rất nhiều mâu thuẫn khác nhau.

Dù sao không thân cũng chẳng quen, dựa vào cái gì mà can thiệp? Chu Dương sẽ phản cảm.

Bao dung và kiên nhẫn của Thích Phong rất ít, lúc trước keo kiệt đến ai cũng không cho, hiện tại đã dâng hết tất cả cho người bên cạnh.

Qua một lúc Hoàng Đan hỏi,”Ngày Chu Dương chết đã thanh toán hết sổ nợ, còn mua thuốc tốt để hút, anh có hỏi tiền cậu ta ở đâu có không?”

Thích Phong nói hắn hỏi qua, Chu Dương pha trò, nói tự mình để dành.

Hắn có thể hiểu, mọi người đều không hề muốn chia sẻ chuyện của mình cho người khác, ai cũng không ngoại lệ.

Không lâu sau, Thích Phong nhớ đến Chu Dương trước khi chết từng nói, giữa những hàng chữ đều đang nói, cậu ta muốn làm kẻ có tiền, để có một cuộc sống tốt đẹp.

Trong xe an tĩnh lại, mùi thuốc lá không kiêng nể gì nữa.

Thích Phong hút xong một điếu thuốc thì lại không hút nữa, hắn lột viên kẹo bạc hà bỏ vào trong miệng, lấy đầu lưỡi bọc lấy trượt qua lại vài cái, trong cổ họng mát lạnh, huyệt thái dương thoáng co lại, người cũng tỉnh táo hơn nhiều.

Hoàng Đan nói,”Việc này anh cũng chưa từng nói với em.”

Thích Phong nghiêng mắt,”Không vui à? Em sờ lương tâm mình đi, em còn bao nhiêu chuyện che giấu chú.”

Mí mắt Hoàng Đan cúi xuống, không cần sờ lương tâm cũng biết mình che giấu người đàn ông rất nhiều chuyện, nhiệm vụ, xuyên việt, những cái này tuyệt đối không thể nói được.

Được rồi, không quan trọng, đừng nghĩ nữa.

Thích Phong thấy thanh niên im lặng, cho rằng cậu đang giận mình nên dựa vào gần chút hôn một cái lên lỗ tai cậu:”Đừng giận, về sau cái gì chú cũng sẽ nói với em mà.”

Hoàng Đan nhìn tình hình giao thông,”Em không tức giận, em chỉ suy nghĩ, bí mật trong lòng em nhiều hơn anh, sợ anh sẽ khó chịu, cảm thấy bản thân thật có lỗi với anh.”

Thích Phong sửng sốt, hắn nửa ngày mới cười ra tiếng,”Đứa ngốc.”

Hoàng Đan dừng xe chờ đèn đỏ, tùy ý để người đàn ông hôn lên khuôn mặt, hơi thở dây dưa.

Viên kẹo bạc hà từ trong miệng Thích Phong đến trong miệng Hoàng Đan, cuối cùng lại về đến trong miệng Thích Phong, đi du lịch đến ba mươi giây.

Hoàng Đan hỏi,”Chuyện công trình kia là anh tiết lộ cho cảnh sát sao?”


Thích Phong nói đúng vậy.

Hoàng Đan đoán được, cậu gọi điện thoại cho Từ Vĩ thì người đàn ông chẳng khác nào cũng nghĩ đến như vậy, sau một lúc lâu cậu hỏi tiếp,”Dây thừng và biên lai vay mượn trong nhà ở tạm cũng do anh làm?”

Vương Đông Cường có lẽ phải ném công cụ gây án đi mới đúng, không thể để ở nơi đó, làm vậy rất ngu xuẩn, chẳng khác nào để cho người khác có cơ hội phát hiện bản thân mình giết người.

Còn có Vương Đông Cường viết cho biên lai vay mượn năm vạn Chu Dương, ông ta trộm nó từ chỗ Chu Dương, nếu trộm được thì trước tiên nhất định phải hủy thi diệt tích, sao lại để ở chỗ của mình, chờ bị người ta tìm ra được?

Nhưng mà đáp án Thích Phong lại ngoài dự kiến của Hoàng Đan, hắn nói không phải.

Hoàng Đan nhíu mi,”Không phải anh?”

Thích Phong ừ một tiếng, hắn cầm nước khoáng bên cạnh vặn nắp uống mấy ngụm,”Chú có ý cung cấp mấy manh mối cảnh sát nhưng không làm hai cái đó.”

Hoàng Đan như có suy nghĩ.

Nếu không phải Thích Phong, vậy là ai?

Ai vội vàng không muốn mọi chuyện càng lúc càng phúc tạp, muốn mau chóng kết thúc hết tất cả mọi chuyện?

Mắt Thích Phong thấy thanh niên không tập trung,”Lúc lái xe đừng không tập trung như vậy, toàn bộ gia tài của chú đều ở trên xe em đó, em kiềm chế một chút đi.”

Hoàng Đan hoàn hồn, cậu tranh thủ nghiêng đầu, giọng tò mò hỏi,”Toàn bộ gia tài hả? Ở đâu?”

Thích Phong cho cậu một ánh mắt “Chẳng phải là em sao.”

Khóe môi Hoàng Đan cong cong.

Một giây trước, cậu còn cùng Thích Phong cười cười nói nói, tiếp theo giây, suýt tí nữa cùng chiếc xe đối diện đâm vào nhau.

Sau âm thanh thắng xe chói tai, Hoàng Đan dừng xe ở ven đường, ong ong vang một bên tai hồi lâu, mới có giọng nói người đàn ông đi vào, căng thẳng hoảng loạn,”Có chuyện gì không?”

Ngực cậu lên xuống chầm chậm, mắt nhắm, mồ hôi lấm tấm đầy mặt, chưa hoàn hồn lắc đầu,”Không sao.”

Tuy rằng Hoàng Đan biết mình chưa đến thời gian rời đi thì sẽ không chết, nhưng khi cái chết xảy ra trên người cậu, linh hồn vẫn như thường phát tín hiệu đau khổ.

Hô hấp Hoàng Đan nóng ướt, tay nắm tay lái bị kéo xuống, lòng bàn tay thô ráp ướt mồ hôi bao bọc tay cậu lại, đi theo là tiếng vui đùa cứng rắn của người đàn ông,”Xém tý nữa thì chú bị dọa tè ra quần rồi.”

Chóp mũi có mùi máu tươi nhàn nhạt, Hoàng Đan mở vụt mắt ra, cậu nhìn thấy bên phải thái dương người đàn ông có một mảng vết máu, mí mắt hung hăng nhảy nhảy,”Đầu anh rách rồi.”

Thích Phong hơi giật mình,”Phải không?”

Hắn nâng tay lau, nhìn máu trong tay, kinh ngạc cười,”Đúng là bị rách rồi này.”

Không còn chú ý cái khác, Hoàng Đan nhanh chóng cởi bỏ dây an toàn hướng đến gần đầu người đàn ông, cậu nhìn thấy vết máu kia đang chảy xuống mặt người đàn ông, giọng nói thắt lại bên trong cổ họng,”Đụng ở chỗ nào?”

Thích Phong nghĩ không ra,khi xe kia lái đến đây, hắn không suy nghĩ được cái gì, đợi đến khi kịp phản ứng thì đã có dáng vẻ nghiêng người bảo vệ thanh niên, hoàn toàn không phát hiện đầu mình bị thương lúc nào.

Có cảnh sát giao thông đến tra hỏi, Hoàng Đan kêu Thích Phong ngồi trong xe,tự cậu xuống xe.

Lại qua nửa tháng sẽ đến năm mơi, mùa đông khắc nghiệt, gió lạnh mang theo lưỡi dao lạnh lẽo, thổi đến cả người đều đau.

Tay Hoàng Đan để trong túi áo lông, cảnh sát giao thông hỏi cái gì cũng trả lời rõ ràng, toàn bộ quá trình đều phối hợp, cậu về lại trong xe, Thích Phong đã hôn mê bất tỉnh.

Ba mẹ Thích Phong đều không ở đây, hắn bị thương vào bệnh viện, cũng không có người nhà đến.

Hoàng Đan tiến hành làm thủ tục nằm viện cho người đàn ông, viện phí nên nộp cũng đã nộp, cậu không đi chỉ ở lại trong phòng bệnh.

Thời gian cơm trưa đã qua, Hoàng Đan quên ăn, lúc này bận rộn mọi chuyện xong,trong dạ dày cậu liền có chút khó chịu, nhưng mà cậu lại không muốn đi ăn một mình.

Bệnh nhân trên giường vẫn không tỉnh.

Hoàng Đan đầu tiên là đứng ở bên giường, sau đó đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cuối cùng ngồi xuống ghế dựa trước giường nhìn chằm chằm người đàn ông.

“Hệ thống tiên sinh, sao anh ấy còn chưa tỉnh?”

Hệ thống,”Xin lỗi, Hoàng tiên sinh, trước mắt tại hạ chưa từng đặt chân vào lĩnh vực y học nên không thể trả lời.”

Hoàng Đan nói,”Bác sĩ nói với tôi, anh ấy không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tôi vẫn rất lo lắng, trước khi anh ấy tỉnh lại, tôi không muốn ăn cơm, cũng không muốn uống nước, lại càng không muốn rời đi, chỉ muốn ở nơi này chờ anh ấy.”

Hệ thống,”Tại hạ cho rằng, có lẽ cái này chính là tình yêu.”

Hoàng Đan gật gật đầu,”Đúng vậy.”

Cậu nghĩ tới cái gì, kỳ lạ nói,”Hệ thống tiên sinh, đến hiện tại tôi còn chưa điền nhiệm vụ, mi không hỏi tôi sao?”

Hệ thống,”Không cần hỏi nhiều, tại hạ tin tưởng phán đoán và quyết định của Hoàng tiên sinh.”

Hoàng Đan thở dài, cậu thực ra là không có cách nào tìm ra đáp án cho đề khó này, giác quan thứ sáu nói cậu biết, đáp án không chỉ có Vương Đông Cường, còn có người khác, nhưng cậu lại không thể xác định thật giả, hiện tại điều có thể làm chỉ chờ xem kiên nhẫn của mình có được hay không thôi.

Trong túi phát ra tiếng ong ong, Hoàng Đan lấy di động, cậu nhìn thấy màn hình điện thoại thì ra ngoài nghe,”Alo.”

Đầu bên kia là giọng mẹ Trương, hỏi cậu ở đâu, đặt con vịt sốt tương trên trấn sao còn chưa lấy,”Tranh thủ thời gian đi, Lưu tổng sắp đến rồi.”

Hoàng Đan lúc này mới nhớ đến chuyện vịt áp tương, cậu mím môi,”Mẹ, hiện tại con đang ở bệnh viện……”

Bên trong điện thoại lập tức truyền đến giọng lớn của mẹ Trương, kèm theo một chuỗi hỏi thăm,”Bệnh viện? Xảy ra chuyện gì? Chí Thành có phải con lái xe không chú ý đụng chỗ nào hay không? Đụng xe có nghiêm trọng không? Còn Thích Phong đâu? Cậu ta không phải cùng đi với con sao? Mẹ hỏi con đó, sao con không trả lời?”

Hoàng Đan vừa muốn nói chuyện thì nghe trong điện thoại truyền ra tiếng hô,”Lão Trương, ông còn hút thuốc cái gì nữa, Chí Thành đâm xe vào bệnh viện –“

“……”

Hoàng Đan cúp điện thoại, gọi cho ba nguyên chủ, chờ đối phương mở miệng trước thì nhanh chóng nói hết mọi chuyện,”Ba, con chờ Thích Phong tỉnh lại, xem tình hình rồi nói tiếp.”

Ba Trương kêu mẹ Trương đừng nói, ông ừ hai tiếng,”Được rồi, con xem mà xử lý, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ba.”

Trước khi cúp điện thoại Hoàng Đan nghe được giọng nói Lưu tổng,hỏi thăm vết thương Thích Phong, cậu bóp điện thoại, nghĩ nghĩ lại gọi trở về,”Ba, sao Lưu tổng lại muốn đến nhà mình ăn cơm vậy?”

Ba Trương đi đến bên ngoài, tức giận nói,” Lưu tổng với ba con là bạn bè, ăn một bữa cơm thì làm sao? Còn vì sao cái gì, con sao lại nhiều cái vì sao như thế hả, cứ như vậy đi, tự con mua chút đồ ăn, Thích Phong không có việc gì thì trở về.”

Ông lải nhải,”Thật là, lúc trước không phải đang tốt lắm sao, không biết dạo gần đây con đang làm cái gì nữa.”

Hoàng Đan nói,”Để con xin nghỉ với chủ nhiệm.”

Ba Trương bắt đầu nổi giận,”Con xin phép ông ta được lợi ích gì, ông ta lại quản không được cái gì, còn phải để ba con đi chào hỏi tổng giám đốc, gương mặt già này của ba con đều bị con làm cho mất hết rồi!”

Hoàng Đan trề môi nghe, hắn nhếch miệng, xoay người trở về phòng bệnh.

Hơn ba giờ chiều, Thích Phong tỉnh.

Thấy người đàn ông không nói lời nào, cũng không động đậy, Hoàng Đan đứng lên, vươn ra một ngón tay trước mặt hắn lắc lắc,”Đây là mấy?”

Giọng Thích Phong khàn khàn,”Hai.”

Hoàng Đan vươn hai ngón tay ra,”Còn đây?”

Mí mắt Thích Phong bán đắp,”Một.”

Hoàng Đan ngồi trở lại trên ghế,”Anh cố ý, em không muốn nói chuyện với anh.”

Thích Phong cười rộ lên, hắn bị nước miếng làm sặc, khó chịu ho khan lên, ho đến toàn bộ thân thể điều nâng lên.

Hoàng Đan kề sát vỗ vỗ thuận khí cho người đàn ông.


Thích Phong ho khan một hồi lâu, trên mặt mất đi màu máu, hắn thở phì phò nói,”Vừa rồi chú đùa em một chút mà báo ứng lại đến nhanh như vậy.”

Hoàng Đan nhíu mi nhìn hắn,”Có chỗ nào khó chịu không? Buồn nôn sao? Có muốn nôn không?”

Thích Phong lắc đầu,”Tôi rất tốt, không cảm thấy khó chịu, cũng không muốn nôn.”

Hoàng Đan tiếp tục hỏi,”Vậy trong đầu anh có cảm giác đung đưa hay gì không?”

Mặt Thích Phong run rẩy, điều chỉnh hô hấp nói,”Phải hỏi em đó, trong đầu tôi chỉ có em.”

“……”

Hoàng Đan nhanh chóng thông báo cho y tá và bác sĩ, sau khi người đến, cậu đứng một bên nhìn mấy người kia làm kiểm tra cho người đàn ông, nói là phải ở lại bệnh viện quan sát hai ba ngày, không có trở ngại thì có thể xuất viện.

Đợi đến khi bác sĩ y tá rời đi, Thích Phong gọi Hoàng Đan đến trước giường,”Cúi đầu xuống, để hôn chú hai cái xem nào.”

Hoàng Đan làm theo,”Muốn ăn gì không? Để em mua cho anh.”

Thích Phong vừa định nói không cần liền sửa lại lời nói,”Em xem rồi mua đi.”

Hoàng Đan lấy tiền trong bóp da,”Vậy anh chờ em, rất nhanh sẽ về thôi.”

Tầm mắt Thích Phong từ cửa thu hồi lại, đầu hắn mắt hoa chóng mặt, cả người không có sức lực, còn có cảm giác buồn nôn, cũng không có khẩu vị ăn, có điều nghe bụng thanh niên đang kêu, biết đối phương chưa ăn cơm trưa nên mới nói như vậy.

khi Hoàng Đan trở về, thấy người đàn ông đang nhắm mắt lại, cậu nhẹ nhàng mở cửa đi vào, đối phương tỉnh lại.

Thích Phong miễn cưỡng ăn hai muỗng cháo rồi choáng váng buồn ngủ.

Hoàng Đan ăn cháo còn lại, dọn dẹp bàn một chút,”Buổi chiều em không đến công ty, ở trong này với anh.”

Thích Phong nghe vậy, mí mắt nâng lên, được một tấc lại muốn tiến một thước,”Buổi tối thì sao?”

Hoàng Đan nói,”Buổi tối phải về nhà.”

Thích Phong liếm liếm khóe miệng phát khô,”Em về nhà sao? Vật nhỏ, em có thể yên tâm để chú ở lại bệnh viện một mình sao?”

Hoàng Đan nói,”Hiện tại anh không có việc gì rồi mà.”

Thích Phong lập tức suy yếu,”Ai nói, hiện tại chú rất chóng mặt, trời ơi không được rồi, đầu đau quá.”

Hoàng Đan không nói lời nào, chỉ nhìn người đàn ông.

Thích Phong đã diễn thì dứt khoát diễn đến cùng, hắn kéo tay thanh niên không buông,”Đừng về nhà, buổi tối ngủ ở đây đi, chú sợ lắm.”

Hoàng Đan nghi ngờ lỗ tai mình nghe lầm,”Anh sợ cái gì?”

Thích Phong vặn nhỏ âm lượng, dùng cách thức nói thầm nói,”Lúc trước tôi nghe người thế hệ trước hay kể, khi đến mười hai giờ đêm, xác bên trong phòng giữ xác sẽ đi ra ngoài tìm kẻ chết thay trong bệnh viện đó.”

Hoàng Đan nói,”Lời này anh cũng tin à?”

Thích Phong chững chạc đàng hoàng nói dối,”Tin chứ, em không tin?”

Hoàng Đan lười phản ứng.

Thích Phong không ngừng cố gắng, hắn lại tìm mấy cái lấy cớ, vì giữ người ở lại mà da mặt cũng không cần đến nữa.

Buổi tối Hoàng Đan không về nhà, tự nhiên tránh không được nghe ba mẹ nguyên chủ cằn nhằn một lúc lâu, không ngoài mấy câu như không có việc gì là được, ngày mai còn phải đi làm linh tinh này kia.

Dù sao Thích Phong đối với bọn họ mà nói, chỉ tốt hơn một chút so với người xa lạ mà thôi.

Trên đầu Thích Phong quấn vải thưa, tinh thần không tệ, so ban ngày tốt hơn rất nhiều, hắn có thể tự mình đi WC mà vẫn muốn Hoàng Đan đỡ, nhân tiện chăm sóc ông bạn già trong nhà một chút.

Hoàng Đan sợ đụng đến Thích Phong nên làm ổ trên sô pha, không lên trên giường.

Thích Phong nhìn thanh niên trên sô pha,”Đi lên ngủ.”

Hoàng Đan quay lưng lại người đàn ông,”Không được, em đi lên, anh sẽ ngủ không thoải mái được.”

Cậu nghe được chút tiếng vang thì quay đầu, người đàn ông đã vén chăn đi xuống giường, đẩy cái giá truyền dịch đi đến chỗ mình.

Một lát sau, Thích Phong cảm thấy thỏa mãn ôm vào người vào bên trong khuỷu tay, hắn thở dài ở trong lòng, đứa ngốc này, nói cái gì mà lên ngủ thì hắn sẽ ngủ không thoải mái, chẳng lẽ không biết nếu để hắn ngủ một mình thì từ đầu đến cuối hắn cũng sẽ không ngủ được sao?

Hoàng Đan không dám lộn xộn, sợ đè trúng đến người đàn ông.

Thích Phong cúi đầu, môi dán lên sợi tóc mềm mại của thanh niên,”Có khóc không?”

Hoàng Đan nói,”Không có.”

Thích Phong chậc lưỡi,”Vật nhỏ không có lương tâm, bình thường cắn em một cái, em đều có thể khóc đến muốn sống muốn chết, người đàn ông của em đầu đầy máu vào bệnh viện, em vậy mà lại không khóc? Aiiiii, thật thương tâm quá đi.”

“Khi em đau mới khóc.”

Hoàng Đan nói,”Lúc đưa anh vào bệnh viện, tim của em có chút đau, muốn khóc rồi, nhưng y tá kêu em đi làm thủ tục cho anh nên mới phân tán sự chú ý của em.”

Thích Phong ngẩn người, hắn hôn lên trán thanh niên, lấy môi khô ráo không ngừng ma sát,”Đứa ngốc.”

Hoàng Đan cổ ngửa ra sau một ít, đầu nâng lên,”Nói em à?”

Thích Phong nhân cơ hội cúi đầu chạm bờ môi của cậu, đưa đầu lưỡi vào,”Không phải, chú nói bản thân mình.”

Trên đầu có thương tích, Thích Phong cũng không làm việc gì khác, chỉ hôn người một lát rồi ôm ngủ.

Ngày hôm sau Hoàng Đan trở về đi làm.

Giữa trưa mẹ Trương kêu cậu xem tiệm, cậu nói muốn đi bệnh viện thăm Thích Phong, mẹ Trương hơn nửa ngày cũng chưa hoàn hồn.

“Lão Trương, từ lúc nào mà  Chí Thành thân với Thích Phong quá vậy?”

Ba Trương ở ngoài cửa hút thuốc,”Làm sao tôi biết.”

Mẹ Trương lười nói nhảm với ông, chờ khi con trai trở lại thì hỏi,”Chí Thành, ngày mai con còn đến bệnh viện thăm Thích Phong sao?”

Hoàng Đan buông ba lô xuống,” Dạ”

Mẹ Trương kỳ lạ,”Không phải nói cậu ta không có việc gì sao? Con làm gì mỗi ngày đều phải đi như vậy?”

Hoàng Đan nghiêm túc nói,”Mẹ, lúc ấy là con lái xe, con có trách nhiệm, hơn nữa nếu không phải Thích Phong che chở con, hiện tại nằm trong bệnh viện không phải anh ấy mà là con đó.”

Lời này đem một bụng nghi vấn của mẹ Trương ngăn chặn lại, bà nghĩ cũng đúng, người ta tốt xấu cũng vì con bà mà bị thương, thăm nhiều một chút cũng là việc nên làm mà,”Vậy con tìm thời gian đem mì tôm hết hạn vứt đi rồi nhập thêm bánh mì, còn có cái loại chocolate này, bánh quy mắc một chút, người câu cá sẽ đến đây mua đó.”

Hoàng Đan nói,”Được ạ.”

Ngày Thích Phong xuất viện, Hoàng Đan lái xe đến bệnh viện đón hắn, hai người còn chưa ra khỏi phòng bệnh thì nhận được điện thoại Trương Dao.

Trương Dao vừa tỉnh ngủ, nghe giọng nói là có thể nhận ra,”Anh, nghe mẹ nói anh bị đụng xe, Thích đại ca còn vì cản cho anh mà bị thương một chút, thế nào? Không sao chứ?”

Hoàng Đan cầm điện thoại kẹp giữa lỗ tai và bả vai, tiếp tục sắp xếp lại bàn,”Không sao, hôm nay anh ấy xuất viện.”


Trương Dao nói vậy tốt rồi,”Thích đại ca rất đáng thương,tuổi lớn như vậy, không vợ con gì, trong nhà hình như cũng không có người nào, anh ấy ở bên ngoài bị bệnh cũng không có ai bưng trà đưa nước.”

Di động Hoàng Đan bị một bàn tay lớn lấy đi, mở loa ngoài.

Đúng lúc Trương Dao vừa nói câu nói kia, Thích Phong nghe một chữ cũng không sót.

Trương Dao không biết, ra sức nói Thích Phong không dễ dàng thế nào, rồi nghĩa khí thế nào,”Anh, em vẫn câu nói kia, nếu anh là chị em thì em nhất định sẽ liều chết giúp anh theo đuổi bằng được Thích đại ca.”

“Thật đó, Thích đại ca có thể trở thành người nhà chúng ta thì thật là tốt biết bao, aiiiii, sao anh lại không phải là chị em chứ?”

Eo Hoàng Đan bị cuốn lấy, trên cổ có hơi thở nóng ướt, cậu duy trì tư thế khom lưng, tùy người đàn ông hôn lỗ tai cậu, còn liếm lên.

Đầu bên kia điện thoại Trương Dao nói chuyện khác,”Anh, bạn thân em có nhắn tin tìm anh, sao anh lại không trả lời? Người ta dù sao cũng là một cô gái, mặc kệ nói thế nào thì phong độ của anh không thể ném đi như vậy chứ.”

Hoàng Đan cảm thấy nhiệt độ trong phòng bệnh hạ xuống rất nhiều,”Anh không để ý nữa.”

“Vậy bây giờ anh nhớ để ý một chút.”

Trương Dao tận tình khuyên bảo,”Anh à, đời này em không có khả năng kết hôn rồi, ba mẹ chỉ có thể dựa vào anh thôi.”

Hoàng Đan cảm thấy nếu còn nghe tiếp cuộc điện thoại này thì mông cậu sẽ hỏng mất, không đúng, sẽ không hư đâu, cậu có cúc hoa linh mà,”Anh có việc, nói chuyện sau.”

Trò chuyện kết thúc, cổ Hoàng Đan liền bị cắn, cậu đau hít khí,”Nhẹ chút.”

Thích Phong đang cười, trong tiếng nói lộ ra nguy hiểm,”Em gái em thật sự rất để tâm đến chuyện của ông anh đây.”

Hoàng Đan muốn khóc,”Anh đừng cắn em.”

“Không cắn em thì cắn ai?”

Thích Phong chế trụ eo thanh niên, miệng lưỡi quét trên cổ cậu,”Em thật không còn cảm giác với con gái sao?”

Hoàng Đan không đáp lại, chỉ nói,”Lần đầu tiên của em là làm với một người đàn ông.”

Thích Phong không buông miệng cắn trên cổ, mơ hồ không rõ hỏi,”Nam nào?”

Nếu nói ra một người cao lớn giống anh ấy thì ngày mai mình có bị anh ấy giết chết bằng các tư thế luôn không.

Hoàng Đan đau khóc ra,”Người đang cắn em.”

Thích Phong chấn động, hắn cười rộ lên, khuôn mặt đều dịu dàng,”Thật á, em không phải đang đùa giỡn chú chứ?”

Hoàng Đan không phản ứng, cậu xoay người, nhìn thấy người đàn ông vui đến biến thành ngốc nghếch,”Vui vẻ vậy sao?”

Thích Phong thở dài,”Có thể không vui vẻ sao?”

Hắn aiiii một tiếng,”Chú sống hơn ba mươi năm, trước khi gặp em thì vẫn chưa nắm tay người khác, càng đừng nói ôm hôn một cái cho đến lên giường ngủ.”

Hoàng Đan nói,”Em cũng vậy.”

Thích Phong tin, hắn thích tin tưởng những lời này.

Đám công nhân đều đi, ký túc xá trống không, Thích Phong muốn ngủ thế nào thì ngủ thế đấy.

Hoàng Đan không thích chỗ đó, giường Chu Dương đối diện Thích Phong, khi bọn họ làm tình thì cảm thấy có chút kỳ quái.

Thích Phong nhìn ra cậu không được tự nhiên nên liền đổi ký túc xá khác ngay trong đêm.

Số lần Hoàng Đan đi càng nhiều.

Năm trước Hoàng Đan gọi điện thoại Từ Vĩ, biết được hoàn chỉnh mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Hạ Bằng đối với Chu Dương có nhiều tâm tư khác, sáng sớm tiệm tạp hóa bị trộm, gã chuẩn bị đi tiểu rồi lại trở về ngủ thì vừa vặn thấy Chu Dương đi ra, nhất thời cao hứng liền đi theo phía sau, nghe thấy được đối thoại của Chu Dương và Vương Đông Cường.

Thì ra buổi tối gần mười hai giờ, Chu Dương đến tiệm tạp hóa mua đồ, nhìn thấy Vương Đông Cường từ bên trong đi ra.

Thuốc và tiền mặt là Vương Đông Cường cho Chu Dương làm phí bịt miệng.

Thế nhưng Chu Dương cảm thấy, Vương Đông Cường có thể đưa hết tất cả tiền mặt cho cậu ta thì nhất định đồ bản thân lấy trộm càng đáng giá, lòng tham cậu ta nổi lên muốn hăm dọa để thêm được một khoản.

Vương Đông Cường cũng không phải là con người dễ nói chuyện, ông ta không đồng ý.

Chu Dương thực ra cũng không biết Vương Đông Cường đến tiệm tạp hóa lấy thứ gì, cố ý nói cho người khác biết chuyện đêm đó, là đang cảnh cáo Vương Đông Cường, nếu không trả tiền, cậu ta sẽ nói ra chuyện tối đêm đó ông ta vào tiệm tạp hóa ăn trộm.

Chẳng qua vì năm vạn mà thôi, tuy rằng tạm thời trong tay Vương Đông Cường vẫn chưa có, nhưng cũng không vì một chút như vậy mà giết Chu Dương.

Hơn nữa ông ta cũng viết cho Chu Dương biên lai vay mượn, hai người tạm thời đạt thành thỏa thuận, nói trong năm đó sẽ đưa tiền cho cậu ta.

Nguyên nhân Vương Đông Cường có ý muốn giết Chu Dương, là vì phát hiện Hoàng Đan theo dõi Chu Dương, sợ có một ngày sẽ tra được lên trên đầu mình.

Còn có nguyên nhân nữa là Chu Dương rất ngây thơ, cậu ta muốn nói cái đó, có lẽ hiện tại không nói, nhưng không biết lúc nào sẽ thay đổi, hoàn toàn không phải người biết giữ miệng, lúc này Vương Đông Cường mới không thể không giết Chu Dương để diệt khẩu.

Sau khi Chu Dương chết, Vương Đông Cường lén lút tiến vào ký túc xá, lục lọi đồ cậu ta để tìm biên lai vay mượn, đáng tiếc không tìm được.

Hạ Bằng vẫn âm thầm để ý, gã lấy được biên lai vay mượn nhanh hơn Vương Đông Cường một bước, đợi đến thời cơ thích hợp thì sẽ đem biên lai vay mượn trộm được bỏ vào chỗ của đối phương.

Bao gồm dụng cụ Vương Đông Cường dùng để gây án mà gã lén lút nhặt về, bỏ vào bên trong nhà ở tạm.

Hạ Bằng làm như vậy, vì muốn cảnh sát mau chóng phá án, để tránh đêm dài lắm mộng, gã không muốn có người nào đó làm hỏng kế hoạch của mình.

Chuyện Vương Đông Cường uống thuốc, Hạ Bằng đã sớm biết.

Nhờ trong lúc vô tình nghe được Vương Đông Cường và vợ ông ta cãi nhau nên Hạ Bằng mới biết được thông tin đó.

Cho nên Hạ Bằng mới có thể lập mưu từ lúc ban đầu, cảm thấy Vương Đông Cường là sự lựa chọn thích hợp nhất.

Một dòng họ có tiền sử bệnh thần kinh, bản thân còn phải uống thuốc, dùng đầu ngón chân cũng có thể nhận biết được cảm xúc không ổn định.

Kẻ điên đó, rất dễ dàng bị kích động cảm xúc, chỉ cần kích thích một chút thôi sẽ làm ra cực đoan hành vi là chuyện rất đơn giản.

Bản thân Vương Đông Cường cũng đánh cược một chút, ông ta chẳng những tự mình đi trộm biên lai vay mượn của ba Trương, còn muốn trộm luôn biên lai vay mượn của Hạ Bằng.

Thế nhưng Vương Đông Cường biết Hạ Bằng không phải ba Trương, chuyện sẽ không dễ dàng như vậy nên chỉ đơn giản lợi dụng cái chết Chu Dương hù dọa gã, khiến thần kinh căng thẳng rồi tìm đến cơ hội gây ra một vụ ngoài ý muốn để giết chết gã.

Hạ Bằng mạng lớn, chỉ đập trúng bả vai bị thương, người cũng không có chuyện gì lớn.

Lời đồn có liên quan chuyện Vương Đông Cường viết biên lai vay mượn năm vạn cho Chu Dương, còn muốn quỵt nợ nên giết người diệt khẩu là Hạ Bằng cố ý thổi ra.

Bởi vì Hạ Bằng phát hiện không còn kịp rồi, Vương Đông Cường không tự sát, hai ngày nữa sẽ phát hiện công trình có vấn đề, gã sẽ phải chết theo.

Phía sau đó lại phát triển rất thuận lợi.

Vương Đông Cường từ cục cảnh sát trở về, lại nghe được mấy lời đồn kia, ông ta khủng hoảng, sợ hãi, bất an, lo âu, nghĩ đến mình còn một khoản nợ lớn phải trả, chuyện giết Chu Dương cũng đã bại lộ nên cuối cùng lựa chọn tự sát.

Về phần cái công trình, vậy mà lại do Hạ Bằng và Lưu tổng hợp mưu lừa đảo, ba Trương mượn năm mươi vạn, còn có khoản tiền của Vương Đông Cường tự mình ra, bao gồm Hạ Bằng làm bộ hùn vốn, cho ông ta mượn mấy chục vạn, cuối cùng đều đến túi gã và Lưu tổng.

Cách là do Hạ Bằng nghĩ ra, vì gã có vay nặng lãi nên bị buộc phải có biện pháp nên đã triển khai ý nghĩ không nên có ở trong đầu, muốn liều chết đánh cược một lần, hao tổn tâm trí để thuyết phục Lưu tổng.

Hoàng Đan hỏi chuyện Bánh Đậu bị làm sao.

Từ Vĩ nói căn cứ khai báo của Hạ Bằng, Bánh Đậu do Hạ Bằng giết chết, gã e sợ chó, cũng rất ghét, nguyên nhân chủ yếu là do Bánh Đậu có mấy lần mém chút đã cắn gã.

Hoàng Đan lại hỏi vì sao không thấy xác của Bánh Đậu nữa.

Từ Vĩ nói khi Hạ Bằng làm chết Bánh Đậu, không có chú ý mang bảo hộ, sợ cảnh sát điều tra được ra mình nên đào xác lên thiêu hủy.

Về khoản tiền ba Trương cho Vương Đông Cường mượn, Từ Vĩ nói sẽ căn cứ theo tình hình thực tế mà xử lý.

Hạ Bằng là một kẻ bỉ ổi, chết cũng muốn kéo thêm vài cái đệm lưng, cảnh sát gần như không phí một chút sức lực nào đã khiến gã khai Lưu tổng ra, còn có mấy tổng giám đốc mà cậu biết, bao gồm người bên chính phủ dính vào chuyện này.

Ba Trương vừa nghe năm mươi vạn có cơ hội lại rơi xuống nên vui vẻ uống rất nhiều rượu.

Mẹ Trương nói rất nhiều chuyện, sắc mặt cũng bình thường trở lại.

Hoàng Đan không ngờ đáp án thật chỉ có một mình Vương Đông Cường, trước đó do suy nghĩ nhiều, cậu giao nhiệm vụ, thổn thức một chút.

Vương Đông Cường đến chết cũng không biết công trình đó là một âm mưu.

Ba nguyên chủ thật rất may mắn, hận không thể lập tức chạy xe đường dài về nhà cúng tế ông bà tổ tông.

Nhiệm vụ hoàn thành, không ngoài dự kiến của Hoàng Đan,cậu vẫn còn ở thế giới này, chỉ chờ đến lúc mới có thể rời đi thôi.

Năm nay Giáng Sinh cùng ngày với tết nguyên đán, Trương Dao không có lớp nên sớm về nhà, cô bỏ tiền mua mấy chai sữa ông chúa, cho Thích Phong một chai.

Thích Phong không thích uống mấy thứ đồ chơi đó, tiếng nói lên đến cổ họng lại nuốt trở về.


Buổi sáng Hoàng Đan trước tiên uống ở nhà, sau đó lại đến chổ Thích Phong uống, cậu nghe Trương Dao nói qua năm lại mua thêm mấy chai thì nhanh chóng khuyên can.

Đầy mặt Trương Dao không nhìn được biểu cảm,”Ca, sữa ong chúa uống ngon mà.”

Hoàng Đan tâm nói, đồ thì tốt đó, thế nhưng uống nhiều sẽ có vấn đề,”Hay là đừng mua, lãng phí tiền, em xem ba mẹ hai người đều không uống kìa.”

Trương Dao bóc hạt dưa,”Chẳng phải anh uống là được rồi sao.”

Cô nghiêm túc lại quan tâm nói,”Anh, anh vẫn chưa kết hôn đâu, thân thể nhất định phải phản ứng tốt, để cho chị dâu tương lai của em có được một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn mới được.”

Hoàng Đan,”……”

Trương Dao đưa hạt dưa đã bóc vỏ cho cậu, vỗ vỗ tay nói,”Ngày mai đi hái quýt, ngày mốt đi khu vui chơi, quyết định như vậy đi!”

Hoàng Đan nhìn nắm hạt dưa gạo trong tay một chút, cậu đưa từng hạt vào trong miệng, nghĩ thầm có một đứa em gái cũng rất tốt đó chứ, hay một đứa em trai cũng được.

Đáng tiếc, ngay cả cha mẹ cậu cũng không có, càng đừng nói đến anh chị em trong nhà.

Ăn xong cơm trưa, ba Trương nói muốn đi bờ sông câu cá, hiếm thấy gọi được Thích Phong đi cùng.

Hoàng Đan và Trương Dao ở trong tiệm tạp hóa xem TV, lúc chen vào quảng cáo đều liếc ra ngoài cửa, phát hiện hai người bọn họ đang ở chỗ Tiểu Tề mua giun đất và dụng cụ câu cá, đầu đối với đầu ngồi xổm trên đất làm dụng cụ câu cá.

Trương Dao ăn múi quýt, miệng lưỡi không rõ nói,”Eo ơi, ba à,nhìn ba và Thích đại ca cứ như hai anh em tốt vậy.”

Miệng Hoàng Đan co rút, không dám nhìn sắc mặt người đàn ông.

Mặt Thích Phong không đổi sắc, lúc nhìn Trương Dao cười, cô không lý do mà tự nhiên run run, sợ hãi.

Trương Dao nhìn ba lên xe ba bánh chạy bằng điện, Thích Phong lái ở phía trước, hai người nghênh ngang mà đi, để lại một luồng tro bụi,”Anh, không biết có phải ảo giác của em hay không, hình như Thích đại ca đang giận em thì phải.”

Hoàng Đan bóc quýt, không phải ảo giác mà thật đó, hắn tức giận rồi.

Không qua bao lâu, Hoàng Đan nhận tin nhắn, người đàn ông hỏi mình có phải nhìn rất già không.

Hoàng Đan nghĩ nghĩ mới trả lời hai chữ “Không già”, lúc cậu muốn gửi đi thì lại bỏ thêm vài chữ “Em rất thích”.

Thích Phong ở bờ sông nhét điện thoại vào trong túi áo, hơi thở trên người cũng dịu đi rất nhiều.

Ba Trương tìm chổ để vung thức ăn cho cá, thuận miệng hỏi một câu,”Tiểu Thích, bạn gái tìm cậu à?”

Thích Phong cười cười.

Ba Trương đem ghế nhỏ ra, một mông ngồi trên đó,”Chí Thành nhà tôi nếu biết lo cho đại sự đời người thì tôi và mẹ nó đỡ phải lo rồi.”

Thích Phong đang kéo cần câu, cánh tay hắn run lên, vừa không chú ý bị lưỡi cậu đâm trúng ngón tay.

Máu nhỏ nháy mắt liền chảy ra, Thích Phong không phản ứng, chờ đến khi nghe tiếng ba Trương gọi hắn mới hồi thần, phát hiện máu đều nhuộm đỏ đầu ngón tay.

Ba Trương lắc đầu,”Cậu nghĩ gì đó? Ngón tay bị thương mà cũng không biết.”

“Tôi nghĩ chỗ này không câu được cá thì đến bên cái hồ kia câu đi.”

Thích Phong dùng khăn giấy đè vết thương trên ngón tay:”Đại sự đời người vẫn là phải xem duyên phận đi, khi duyên phận đến, ngăn cũng ngăn không được, nếu không duyên phận, miễn cưỡng đến gần một nồi ăn cơm thì nồi sớm đó sớm muộn cũng sẽ vỡ nát thôi.”

Ba Trương đốt điếu thuốc,”Nói cũng phải.”

Ông quăng cho Thích Phong một điếu,”Sang năm cậu có tính toán gì không?”

Thích Phong sờ sờ mấy cái túi cũng không thấy bật lửa, nghĩ đến mình lại đang bắt đầu cai thuốc, hắn đành trả điếu thuốc cho ba Trương,”Tôi sẽ đến thành phố C.”

Ba Trương nói giỡn,”Nếu cậu có việc thì nhớ giới thiệu cho tôi với nha, tôi bán tiệm tạp hóa cũng không có được bao nhiêu tiền.”

Thích Phong cũng cười,”Được.”

Tìm được chổ tốt nên nửa buổi chiều có thể câu được vài cân, hai người ba Trương và Thích Phong đổ cá bên trong giỏ cá ra, tràn đầy bồn tắm.

Sau khi đám công nhân rời đi sau, vài nhà ăn cũng đóng cửa rời đi, hiện tại chỉ còn một cái, hoàn cảnh vệ sinh rất kém cỏi, người đến ăn cơm không nhiều, đều là người quen.

Trong nhà ăn chỉ có một người, thích để bếp lò trước cửa để làm ấm, mùi khói rất gay mũi.

Thích Phong không muốn đến chỗ đó ăn, hắn tình nguyện tốn chút thời gian đi lên trấn, hoặc trực tiếp nhất là mua bánh mì hoặc mì tôm giải quyết ba bữa.

Người câu được nhiều cá như vậy tất cả đều cho trong nhà, bản thân không để lại một con, mặt mũi ba Trương mẹ Trương nói thế nào cũng phải giữ người lại ăn cơm tối, về điểm ấy, hai cụ đạt được chung nhận thức.

Thích Phong cầu mà không được.

Với hắn mà nói, ăn cá hay không không quan trọng, quan trọng là người, dù cho không ăn, không chạm, nhìn cũng được rồi.

Toàn bộ cá để bên trong bồn nước, lớn nhất thì làm trước ăn, nếu không sẽ làm ầm ĩ.

Mẹ Trương kêu ba Trương giết con lớn nhất, còn giết một con cá trắm đen, nấu một nồi lớn, bà ở trong phòng bếp kêu,”Chí Thành, con hay ai đem lò đến đốt bếp lò một chút!”

Hoàng Đan tìm cồn bỏ vào trong bếp lò, cậu vừa cầm bật lửa, còn chưa đốt lên thì bật lửa bị Thích Phong lấy đi, nhanh nhẹn nâng ly thủy tinh rồi châm lửa,”Coi chừng nóng.”

Buồng trong Trương Dao vừa vặn thấy một màn này, cô cũng không nghĩ nhiều.

Đợi đến khi ăn cơm tối xong, Hoàng Đan và Thích Phong ngồi chung một chỗ, giữa hai người bọn họ hình thành chung một bầu không khí.

Trương Dao nhận ra, hai mắt cô nhìn thêm một chút, vẫn không nghĩ nhiều.

Sau bữa cơm Trương Dao giúp mẹ Trương dọn dẹp, ba Trương hút thuốc ngồi WC, tiệm tạp hóa chỉ còn lại hai người Hoàng Đan và Thích Phong.

Ánh mắt Thích Phong ý bảo Hoàng Đan đi ra ngoài.

Hoàng Đan một đường cùng hắn vào tầng hai ký túc xá.

Đổi lại bình thường, Thích Phong lúc này đã đặt Hoàng Đan ở trên cửa vừa hôn vừa cắn, vội vàng đưa tay vào trong áo khoác cậu hôn lên, hôm nay mới mẻ, hắn chỉ đóng cửa lại rồi xoay lưng qua loay hoay thứ gì đó trên giường.

Hoàng Đan thò cổ ra,”Anh tặng quà Giáng Sinh cho em hử?”

Thích Phong không quay đầu, không phân rõ phải trái mệnh lệnh nói,”Còn chưa lấy ra, không được nhìn lén.”

Hoàng Đan à một tiếng nói, trong giọng nói có ý cười,”Em không nhìn đâu, anh chuẩn bị xong thì nói cho em biết.”

Thích Phong loay hoay nửa ngày, đưa cho Hoàng Đan một bọc lớn màu hồng nhạt được gói lại kín đáo.

Hoàng Đan nói,”Bây giờ em có thể mở không?”

Thích Phong khụ một tiếng, dáng vẻ làm bộ như không thèm để ý:”Tùy em.”

Hoàng Đan mở giấy gói ra, lộ ra một bình ước nguyện, bên trong có rất nhiều ngôi sao, cậu nhìn sát vào một chút: “Tổng cộng bao nhiêu sao vậy?”

Thích Phong dựa vách tường, miễn cưỡng nói,”Chín trăm chín mươi chín sao.”

Hắn tra trên mạng, ý nghĩ của con số này là thiên trường địa cửu.

Hoàng Đan phát hiện hình dáng mấy ngôi sao có chút kỳ lạ,”Mấy cái này đều là anh gấp sao? Giỏi thật đó, em không làm được như vậy đâu.”

Không cho người đàn ông cơ hội thẹn thùng, cậu nói,”Sang năm anh dạy em được không? Em cũng sẽ gấp cho anh nữa.”

Bên tai Thích Phong có chút hồng, gấp cái món đồ chơi này đến muốn gãy ngón tay luôn rồi, vì ngón tay hắn rất thô nên gấp rất tốn sức, hơn nữa cũng không phải gấp một hay hai cái.

Chờ hắn luyện tập thành thạo sẽ mua bình ước nguyện siêu lớn có thể chứa được ba ngàn ba trăm bốn mươi bốn ngôi sao.

Con số đó càng tốt.

Trong lúc vô tình Hoàng Đan nhìn thấy bên trong giữ mấy ngôi sao bên trong bình có cái gì sang sáng, cậu không ngừng lắc lư bình ước nguyện, ánh sáng đó lại xuất hiện.

Hơi thở Thích Phong nhẹ nhàng nhưng thân thể lại đang trong trạng thái căng thẳng.

Đã rất nhiều tuổi rồi, lần đầu học tuổi trẻ làm lãng mạn, có thể không căng thẳng sao? Tim hắn căng thẳng đập nhanh hơn, thình thịch thình thịch vang, nhảy quá nhanh, có chút chịu không nổi mà đau lên.

Hoàng Đan nói,”Giống như có cái gì ở bên trong.”

Thích Phong sờ mũi, hắn căng thẳng đến sau lưng toát mồ hôi, yết hầu lăn lộn lên xuống,”Có, có sao?”

“Có.”

Hoàng Đan đem bình ước nguyện quay ngược, lại lắc lư, lặp lại vài lần, mấy ngôi sao kia theo động tác của cậu mà phân ra nhiều hướng khác nhau, mắt cậu không di chuyển, cuối cùng nhìn thấy một chiếc nhẫn.

Cùng lúc đó, Hoàng Đan cũng dưới đáy bình ước nguyện có một mảnh giấy màu hồng nhạt, đập vào trong mắt cậu là hình con gấu nhỏ, bao gồm một hàng chữ nhỏ trên mặt —

Một đời này chú chỉ nghiêm túc làm tốt được một chuyện, đó chính là yêu em.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.