Đọc truyện Tôi Có Một Bí Mật – Chương 33: Đau thì cứ khóc
Hậu viện tràn ngập mùi khói dầu,tiếng các nhóm đầu bếp đang vội vàng làm việc trong tay như xào rau nấu canh,thái rau băm thịt, chà nồi rửa bát,gánh nước đốn củi xen lẫn cùng một chỗ khiến cho Lưu Sở đang phiền lòng càng thêm nóng nảy.
Bên trong nhà xí có hai người ngồi cầu đang vận dụng sức mạnh đẩy ra thì mành bất ngờ bị hất lên dọa bọn họ giật nảy mình, thấy người tới cũng không cơ hội xấu hổ liền dùng tư thế chổng mông chào hỏi:“Lưu bộ đầu.”
Lưu Sở nhanh chóng đảo qua:“Có gặp Tống thiếu gia không?”
Hai người đồng loạt lắc đầu.
Lưu Sở buông mành xuống, hắn nhìn về phía cửa sau tửu lâu cách nhà xí không xa, chạy bộ ước chừng hai ba mươi bước,cũng phải có bản lĩnh lắm mới chạy trong chớp mắt không ai nhìn thấy được.
Tứ Mao từ phía sau đuổi đến, vừa thở vừa nói,“Lão đại,em đã hỏi các huynh đệ trong sảnh lớn rồi, bọn họ đều nói không thấy Tống thiếu gia.”
Lưu Sở cau mày.
Tứ Mao lau trán, một tay mồ hôi:“Là lỗi của em, nếu em không trả lời em gái đồng hương mà đến nhà xí cùng với Tống thiếu thì sẽ không xảy ra việc này rồi.”
Lưu Sở trầm giọng hỏi:“Cậu nhìn thấy cậu ta đi nhà xí không?”
Tứ Mao lắc đầu:“Lúc đó đồng hương đang gánh nước bên cạnh giếng, em giúp cô ấy thả dây thừng quay lưng lại với nhà xí.”
Lưu Sở hỏi:“Đồng hương cậu có nhìn thấy Tống thiếu gia?”
“Không đâu, cô ấy nói chuyện với em mà.”
Tứ Mao vẫn còn thở,“Hậu viện này lớn như vậy, phía đông có mấy gian phòng là chỗ ở của tiểu nhị tửu lâu, em đã tìm rồi, còn hai gian là để tạp vật em cũng không bỏ sót nhưng vẫn không tìm được Tống thiếu gia.”
Anh ta đầy mặt khó hiểu:“Lão đại, từ sau viện chỉ có một đường đi đến cửa, Tống thiếu gia vừa không đi ra ngoài, cũng không trở về,cậu ta có thể đi chỗ nào chứ?Chui dưới đất đi sao?”
Lưu Sở nói:“Gọi bà chủ Đới lại đây.”
Tứ Mao tìm từ tầng một đến tầng ba,quay về hậu viện nói:“Không tìm được bà chủ Đới, hỏi một vòng mọi người đều nói không biết.”
Lưu Sở như đang khắc chế cái gì đó:“Gọi quản sự!”
Tứ Mao nhanh chóng dẫn người đến.
Lưu Sở hỏi:“Tửu lâu có tầng hầm gì hay không? Hầm rượu chẳng hạn?”
Quản sự nói:“Không có.”
Lưu Sở lại hỏi:“Bà chủ Đới đâu?”
Quản sự cười cười, mặt đầy nếp gấp,“Lưu bộ đầu,tôi chỉ là một người làm việc vặt thôi,bà chủ ở chỗ nào làm sao tôi biết được.”
Lưu Sở mím chặt môi mỏng:“Đi tìm đi.”
Tứ Mao vừa bước ra một bước thì nghe giọng nói đến từ sau lưng:“Kêu tất cả mọi người tập trung lại đây,nghe cho rõ,là tất cả’’
Khi anh ta quay đầu nhìn thấy sắc mặt lão đại thì nuốt nước miếng một cái, sau lưng không tự chủ được mà phát lạnh.
Từ lúc nào, lão đại và Tống thiếu gia lại thân thiết như vậy?
Hình như là lần thổ phỉ vào trấn, Tống thiếu làm chân lão đại bị thương,cậu ta chuyển vào khách sạn bắt đầu chăm sóc cùng ăn cũng ở với lão đại thì phải.
Từ đó về sau,lão đại lúc nào cũng treo Tống thiếu gia ở cửa miệng, thỉnh thoảng nói một hai câu,giống như các huynh đệ hay nhắc tới vợ mình vậy.
Khi Tứ Mao dẫn người đi tìm xung quanh tửu lâu thì người Lưu Sở đã đến Tống phủ.
Tống Nguyên thị nghe vậy,bàn tay khô héo không còn sức buông chén trà rơi đổ thẳng xuống đất, tiếng động vang lên, mảnh vỡ văng khắp nơi:“Lưu bộ đầu, lúc trước ông nói với tôi thế nào?”
Bà nắm chặt quải trượng,dùng sức gõ mặt đất,“Ông từng nói ông lấy mạng mình cam đoan!”
Lưu Sở nói:“Lão phu nhân, trước mắt việc cấp bách là tìm được Tống thiếu gia, chờ cậu ấy bình an trở về,mạng Lưu mỗ nếu lão phu nhân muốn thì có thể lấy đi.”
Tống Nguyên thị lần phật châu, miệng đóng mở liên tục,bà đang niệm kinh, rất khó để người ta nghe rõ là đang niệm cái gì.
Bàn tay cầm đao của Lưu Sở ướt đẫm mồ hôi một,thái dương hắn giật thình thịch mấy cái:“Lão phu nhân, hôm nay tung tích của Tống thiếu gia vẫn chưa biết, sống chết…… Cũng không rõ, nếu bà chờ Phật Tổ tới cứu thì e rằng sẽ đến không kịp.”
Tống Nguyên thị mở mắt ra,nếp nhăn đầy trên mặt hiện ra một vòng nghiêm nghị,bà dùng lực nắm lấy phật châu, mở miệng kêu quản gia tới.
Rất nhanh, hạ nhân Tống phủ từ người chăm sóc từ đường đến người dạy học toàn bộ cùng xuất phát.
Trên trấn lập tức xuất hiện nhiều người đến các cửa hàng chạy ra chạy vào, còn hỏi thăm người đi đường, không đến một nén nhang mọi người đều biết, lại có người xảy ra chuyện.
Lần này là đại thiếu gia Tống gia sinh mạng của lão phu nhân.
Tống gia bàng chi nghe tin giả bộ lo lắng sốt ruột chạy đến nhà chính, bọn họ đều bị quản gia ngăn ở ngoài cửa thiền phòng.
Khi Triệu lão sư đến,người bên ngoài thiền phòng điều đã đi,lão như đặc biệt canh thời gian chuẩn sát để không cần chạm mặt mấy người kia.
Cách một cánh cửa, bên trong Tống Nguyên thị đang quỳ niệm kinh.
Triệu lão sư ở ngoài cửa đứng, lên tiếng an ủi nói:“Bà cũng đừng lo lắng, A Vọng không phải con nít nữa, có lẽ nó cảm thấy trong tửu lâu khó chịu nên đi ra ngoài giải sầu thôi,rồi bị lạc đường cũng không chừng.”
Bên trong không một tiếng động.
Triệu lão sư chắp tay sau lưng đi qua đi lại:“Không đến buổi trưa chắc sẽ trở về thôi.”
Bên trong vẫn không có chút nào muốn đáp lại.
Triệu lão sư kêu học sinh của mình:“Con trở về đi.”
Thư sinh phản ứng chậm nửa nhịp,cậu ta ngẩng đầu, rõ ràng không yên lòng:“Lão sư,người gọi con?”
Triệu lão sư lắc đầu thở dài,“Một người hai người, đều làm sao vậy chứ?”
Qua buổi trưa vẫn không tìm được người.
Tống phủ bị bao phủ bởi bầu không khí áp lực, bọn hạ nhân đi đường làm việc tay chân đều rón rén,cũng không dám thở mạnh.
Cha Diệp đến một chuyến cũng không gặp được mặt Tống Nguyên thị,khi ông đến vẫn đứng bên ngoài thiền phòng nói vài câu không nơi đến chốn mà,chỉ được một lúc đã rời đi.
Hai mắt của người của Diệp gia ai cũng điều bị thâm đen, muốn chết muốn sống tìm kiếm đại tiểu thư nên không còn người để hỗ trợ tìm kiếm.
Đến buổi chiều, mọi người trên trấn còn biết thêm một tin tức động trời,vốn là mất tích không chỉ một mình Tống thiếu gia, mà còn có bà chủ Đới của tửu lâu.
Bọn họ đều bị yêu quái bắt đi sao?.
Khẳng định đúng vậy!
Mọi người bắt đầu khủng hoảng, yêu quái còn ở trên trấn chưa rời đi, lần trước bọn họ nghĩ ông chủ Trương là yêu quái, kết quả đã sai lầm đánh chết ông ta.
Lần này thì sao?Ai sẽ là yêu quái?
Có người nhìn thấy mẹ ông chủ Trương, bà cứ đi lại trên phố lớn ngõ nhỏ nhue bình thường vậy, hôm nay chẳng những lải nhải không ngừng mà còn phát ra tiếng cười, khiến cho người ta sợ hãi không thôi.
Thằng nhóc nhát gan đều bị dọa khóc.
Mẹ đứa nhóc đó mắng chửi:“Bà điên kia,sao lại hù con nít như vậy? Tại sao không đi chết luôn đi!”
Bà lão bước đi không ngừng, trong miệng lải nhải nhắc cũng không ngừng.
Trên đường có người ồn ào, có người mắng, có người kêu to, khủng hoảng vô hình từ từ khuếch tán ra bên trong, bởi vì cái gì cũng không biết, cho nên mới kinh hoảng, mọi người bắt đầu thảo mộc giai binh*, nghi thần nghi quỷ, càng ngày có người còn cảm giác người thân bạn bè quen thuộc bên cạnh đều biến thành khả nghi.
*thảo mộc giai binh trong 36 kế: không có mà biến thành có.
Tin tưởng là thứ có thể rất vững chắc,cũng có thể chạm vào sẽ tan vỡ ngay tức khắc.
Một khi xuất hiện cái gì uy hiếp đến tính mạng mình,mọi người chỉ có thể lựa chọn bảo vệ bản thân đó cũng là bản năng của con người.
Thấm thoát mặt trời đã dần dần ngả về tây, màn đêm lộ ra một thân ảnh nhẹ nhàng.
Mọi người trên trấn trở tay không kịp, bọn họ quyết liệt phản kháng, cự tuyệt nguy hiểm không biết được cái gì sẽ đến từ đêm tối.
Bầu trời đã tối xuống.
Lưu Sở tìm trọn vẹn cả một ngày,hắn tìm từng nhà, mấy miệng giếng trên trấn,sông Giun,núi Tri Lĩnh,núi Việt, thậm chí là hầm cầu, hầm ngầm, mương nước, khe núi,nơi nào có thể tìm hắn đều đã tìm qua.
Sống không thấy người, chết không thấy xác.
Tứ Mao cầm hai cái bánh gừng:“Lão Đại,ăn một chút đi.”
Lưu Sở ngồi ở chân tường, không nhận.
Tứ Mao nói:“Tống thiếu gia ở bên ngoài du học nhiều năm như vậy, biết nhiều thứ lắm,cậu ta nhất định không có việc gì đâu.”
Các bộ khoái khác hiểu ý phụ họa:“Đúng vậy đúng vậy!”
Bả đao Lưu Sở để dưới đất, hai tay để trên gối ôm đầu mình,quan phục trên người vô cùng bẩn,còn có mùi thối,mồ hôi từ cổ vẫn đang chảy xuống.
Hình dáng hắn bây giờ rối loạn đầy bụi đất, hoàn toàn không còn thấy vẻ trầm ổn bình tĩnh như thường ngày.
Tứ Mao nhìn người đàn ông cầm đao trên mặt đất chạy đi, thiếu chút nữa bị nghẹn bánh ở trong miệng,anh ta nuốt xuống gọi theo:“Lão đại, đã trễ thế này anh còn đi đâu đó?”
Người đã chạy xa.
Các bộ khoái đều đã mệt quá sức, một ngày chân không chạm đất, hai cái đùi vừa mỏi lại đau, thật không biết lão đại lấy sức lực ở đâu mà còn có thể chạy như vậy.
Mọi người một bên miệng lớn cắn bánh, một bên miệng lớn uống nước,bỏ thời gian ra nghị luận một chút.
“Tống thiếu gia không thấy, lão đại giống như rất sốt ruột?”
“Không phải giống như,mà chính là như vậy!”
“Lão đại như vậy,càng…… giống như bị mất vợ vậy.”
“Không giống, vợ tôi có đi ra ngoài,trời tối còn chưa trở về,tôi cũng chỉ đứng ở cửa đi qua đi lại, cũng không điên mà chạy đi tìm người như vậy.”
“Các anh đều không thấy sao, vừa rồi chúng ta hội họp cùng đám người Từ Đường bên Tống gia, xác nhận cũng không có một chút tin tức của Tống thiếu gia,biểu cảm của lão đại lúc đó nhìn thật sự như là muốn khóc luôn vậy.”
Tứ Mao lau mặt, aiiii,anh ta thế nào cũng thấy, Tống thiếu gia mà có chuyện gì thì mạng của lão đại cũng không còn.
Ban đêm trấn Việt Sơn so với ban ngày âm u tĩnh lặng hơn.
Lưu Sở không cầm đuốc, chỉ mượn ánh trăng mông lung đi lên núi, buổi chiều hắn đến một lần cũng không có manh mối gì, buổi tối lại tới lần nữa.
Vừa đến thì dừng lại một chút, trong lòng Lưu Sở rất khó chịu, cảm giác mình phải xin lỗi thanh niên, không biết đối phương đang trong tình cảnh gì, có bị thương hay không,đang tốt hay không tốt, có phải đang hoảng sợ mà khóc hay không.
Hắn không thể nghỉ nữa.
Ngọn núi trải lá cây khô,rắn,côn trùng chuột kiến điều ẩn mình dưới lá cây ngủ, đói bụng thì chuẩn bị bắt đầu kiếm ăn.
Có tiếng bước chân tới gần, một con thỏ hoang sợ hãi dưới gốc cây, nó vèo một cái lẻn vào trong bụi cỏ, đầu nhỏ chui vào trong chừa khúc đuôi ở bên ngoài đang run cầm cập.
Lưu Sở nghe động tĩnh, biết là con thỏ nên không quan tâm.
Hắn ở trong núi tìm kiếm rất lâu,vẫn không có kết quả.
“Đi đâu vậy?”
Lưu Sở nện quyền vào thân cây, nửa ngày sau hắn đứng ở giữa lá cây bay xuống nói:“Tống Vọng, em đừng làm tôi sợ……”
Một chiếc lá cây,hai rồi ba chiếc rơi trên mặt đất,tạo ra một chút tiếng vang.
Đêm đã khuya.
Phía tây núi Việt có một sơn động được ẩn giấu phức tập sâu bên trong rừng cây, người ngoài cho dù đi ngang qua nhiều lần,cũng sẽ không để ý mà đẩy dây leo dày đặc để vào bên trong xem.
Trong động có một cái hố trời, người bình thường tay không thì không thể nào leo lên được.
Hoàng Đan tỉnh lại bên trong hố,cậu có chút sững sờ, quay đầu thì nhìn thấy hình dáng thoáng mơ hồ không rõ mặt mũi,nghe mùi nước hoa mới biết được đó là bà chủ Đới.
Giọng bà chủ Đới rất nhẹ, bên trong hố mờ tối này có vài phần quỷ dị:“Tống thiếu gia, cậu tỉnh rồi à.”
Hoàng Đan ừ một tiếng, không có nhiều lời.
Trước mắt cậu không thể phán đoán,người xuất hiện với mình ở đây bà chủ Đới này có phải là yêu quái hay không?
Bà chủ Đới vỗ ngực, chưa hoàn hồn nói nói:“Tôi bị hù chết rồi.”
“Tống thiếu gia, cậu không biết đâu,tôi vừa mở mắt ra thì phát hiện không ở tửu lâu mà là nơi không nhìn thấy năm ngón tay này, còn tưởng rằng đã bị thổ phỉ bắt đi rồi chứ.”
Hoàng Đan không nói lời nào.
Bà chủ Đới dừng một lát, nói,“Tống thiếu gia,không phải cậu nghi ngờ tôi chứ?”
Cô ta than nhẹ một hơi:“Tôi cũng giống với cậu thôi, còn chưa hiểu rõ tình hình gì,chẳng qua so với cậu tỉnh sớm hơn một chút mà thôi.”
Hoàng Đan vẫn là không nói lời nào.
“Tống thiếu gia,cậu muốn nghi ngờ tôi thì tôi đây thật sự sẽ đau lòng thương tâm đó nha.’’
Bà chủ Đới thở dài nói:“Tôi bị nhốt ở chỗ này,vừa đói vừa khát,sao có thể đối xử với bản thân mình như vậy được, không phải vậy sao?”
Hoàng Đan không trả lời, ở trong lòng hỏi,“Hệ thống tiên sinh,mi có thể làm ra bật lửa không?”
Hệ thống nói có, cần 5 tích phân.
Hoàng Đan lập tức nói muốn mua:’’Trừ trực tiếp từ quỹ con ruồi đi.’’
Hệ thốn:,“Hoàng tiên sinh, đã khấu trừ 5 tích phân, tài sản trước mắt ngài có 235 tích phân,7 nhánh cúc hoa linh.”
“Được”
Hoàng Đan thò tay vào trong lòng, lấy ra chiết hỏa tử* của hệ thống tiên,một ngọn lửa màu vỏ quýt bốc lên,xuyên qua ngọn lửa nhỏ có thể nhìn thấy rõ mặt người phụ nữ,trên người có mấy chỗ bị bẩn cũng không có thương tổn gì.
*Hỏa chiết tử:dụng cụ dùng để thổi lửa của người xưa.
Bà chủ Đới vui mừng một trận:“Tống thiếu gia, cậu có mang hỏa chiết tử à.”
Hoàng Đan nói:“Bà chủ Đới,bà tìm xem chung quanh có củi khô gì không, chúng ta cần đốt lửa lên.”
Bà chủ Đới vội nói:“Được rồi.”
Một lát sau, một đống lửa nhỏ được đốt lên, toàn cảnh bên trong hố hiện ra, Hoàng Đan đối mặt với bà chủ Đới.
Cái hố này có thể chứa được mười mấy người,trên vách tường còn có dấu cào sâu cực lớn,nhìn vào khiến cho da đầu người ta tê dại.
Nơi này hình như là hang ổ của yêu quái.
Bà chủ Đới tuy rằng mở ra một tửu lâu lớn, nhưng dù sao cũng là đàn bà nhìn thấy vài vết cào kia, tự nhiên bị dọa không nhẹ, cánh tay ôm trước ngực dựa vào trong ngực của Hoàng Đan bên cạnh.
Hoàng Đan dời đi.
Bà chủ Đới lại xích lại chỗ cậu:“Tống thiếu gia,cậu nói, chúng ta có phải sắp chết hay không?”
Hoàng Đan nói,“Không biết.”
Thần sắc bà chủ Đới khẩn trương bất an:“Yêu quái đem chúng ta đến đây là muốn ăn luôn chúng ta sao?”
Giọng nói người phụ nữ càng nhẹ,giống như nói thầm, cũng giống như đang kể chuyện ma,kèm theo hiệu ứng khủng bố cho có thêm hiệu quả.
Hoàng Đan nó:“Có khả năng.”
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều trầm mặc.
Trừ yêu quái không có thứ gì có thể thần không biết quỷ không hay đem một người lớn từ nơi này sang nơi khác được.
Bên trong hố này có vết cào, cũng không phải là động vật có thể cào ra được.
Đống lửa đột nhiên tắt.
Ngay sau đó có một tiếng rít the thé phát lên, trước người Hoàng Đan có một mảnh mềm mại,cậu dùng sức đẩy người phụ nữ trong ngực mình ra:“Bà chủ Đới,xin tự trọng.”
Bà chủ Đới hình như là sợ hãi,“Tống thiếu gia, xin lỗi, tôi bị dọa sợ.”
Cô ta hỏi trong bóng đêm,hơi thở có chút hỗn loạn,“Lửa sao lại bị tắt như vậy? Là yêu quái đến sao?”
Hoàng Đan nói:“Gió thôi.”
Bà chủ Đới nghi ngờ, nói làm gì có gió, nhất định chính là yêu quái làm.
Giọng nói bên tai ồn ào, Hoàng Đan nói:“Bà chủ Đới,mọi người chắc là đã biết chúng ta mất tích nhất định sẽ tìm được nơi này.”
“Không có khả năng.”
Bà chủ Đới lắc đầu,“Tôi ở trên trấn này hai mươi năm,không hề nghe người ta nói có cái hố như thế này.”
Hoàng Đan trầm mặc.
Cậu lại đi đốt lửa, đốt thế nào cũng không cháy được.
Vừa rồi khi đốt củi lửa vẫn còn ẩm ướt, vốn khói mù vẫn còn bay trong không khí nhưng giờ không còn gì cả,hiện tượng này quá mức quỷ dị, trừ yêu quái ra thì chính là quỷ làm.
Bên trong hố im như tờ.
Trong lúc này như bị một bàn tay lớn đang bóp lại rất khó thở,bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi.
Trong lời nói bà chủ Đới tràn đầy hối hận:“Tửu lâu khai trương lại một lần nữa,người rất nhiều,tôi uống không ít rượu, đầu có chút choáng, nên đi vào trong phòng nằm một lát, nào biết được……”
Cô ta tuyệt vọng nói:“Tống thiếu gia,chỉ sợ là dữ nhiều lành ít rồi.”
Hoàng Đan hỏi chuyện khác:,“Bà tỉnh dậy trước, sao không gọi tôi?”
“Có gọi nha.”
Bà chủ Đới nói:“Tống thiếu gia, tôi vẫn gọi cậu, gọi tới cổ họng đều khàn,cậu thì bất tỉnh,tôi sợ yêu quái đến tim đều đập bịch bịch.”
Hoàng Đan thấy không rõ mặt người phụ nữ này.
Trong lòng cậu xoay quá nhiều suy nghĩ, thở dài:“Tôi trở về không tới hai tháng,trên trấn xảy ra hết vài vụ án, còn xuất hiện yêu quái, sớm biết như vậy thì ở nước ngoài luôn cho rồi.”
Cảm xúc bà chủ Đới bộc phát:“Hôm nay cũng không thể nghĩ đến chuyện ngày mai,nếu tôi biết chuyện này xảy ra sẽ không một mình đi vào trong phòng.”
Bên trong hố lại rơi vào yên lặng.
Hơi thở chết chóc vô thức tới gần, quanh quẩn ở giữa Hoàng Đan và bà chủ Đới.
Người phụ nữ nhỏ giọng nức nở âm thanh đặc biệt kinh khủng.
Hoàng Đan nói,“Đới lão bản, dù sao cũng phải chết, chúng ta nói chuyện một lát,khi đến Hoàng Tuyền Địa Phủ cũng có thể kết bạn cùng đi.”
Giọng bà chủ Đới ngừng nức nở:“Tống thiếu gia muốn nói cái gì với tôi?”
Hoàng Đan nói,“Sao bà lại xịt nhiều nước hoa vậy?”
Đới lão bản nói,“Nước hoa à, là một người bạn của tôi ở nước ngoài mua giùm, tôi vô cũng thích mùi đó,ngửi thì tâm tình sẽ tốt lên nên xịt nhiều một chút.”
Hoàng Đan hỏi,“Nghe nói ngày ông chủ Trương gặp chuyện,có người thấy bà đứng trên lầu các.”
Sau một hồi yên tĩnh ngắn ngủi,giọng nói bà chủ Đới vang lên:“Đúng vậy, tôi ở đó,lúc ấy tôi bị dọa đến choáng váng, hai chân nhũn ra, nếu không có lan can thì tôi có thể đã ngã xuống dưới rồi.”
Cô ta lộ ra cảm xúc lòng còn sợ hãi:“Lần đầu tiên tôi nhìn những người bình thường luôn hòa hòa khí khí nổi điên như vậy, trừng mắt bao vây đánh chết ông chủ Trương,tựa như ma quỷ vậy.”
“Mọi người cho rằng ông ta là yêu quái biến thành,đánh chết xong mới tin tưởng ông ta là người.”
Hoàng Đan buông mắt:“Buổi tối ngày đó,trong phòng ông chủ Trương sao lại có xương cốt?”
“Tống thiếu gia,tôi không gạt cậu.”
Bà chủ Đới nói,“Đêm đó toàn bộ tửu lâu trực ban chỉ có tôi và đầu bếp,sau khi gặp chuyện không may,tôi đã hỏi qua,ông ta nói không biết chuyện gì cả.”
“Tôi cũng thấy kỳ lạ, ai mà có bản lĩnh như vậy, có thể tránh được cặp mắt các bộ khoái, đem đầu và bộ xương vào tửu lâu, hơn nữa, tửu lâu nhiều phòng như vậy lại cố tình chọn phòng ông chủ Trương, ngẫm lại cũng chỉ có yêu quái làm thôi.”
“Tôi chỉ là không nghĩ ra,yêu quái làm như vậy để làm gì?.”
Cô ta nói:“Mắt thấy sẽ lập tức chết,tôi còn không biết bộ xương và cái đầu kia là của ai, Tống thiếu gia cậu nói một xem, tôi có phải là bà chủ vô dụng hay không?”
Hoàng Đan không lên tiếng.
Bà chủ Đới bỗng nhiên nói,“Có chuyện này,tôi đã nói với Lưu bộ đầu rồi.”
Hoàng Đan hỏi:“Chuyện gì?”
Đới lão bản nói:“Đêm đó ở hành lang tôi nhìn thấy bà nội cậu.”
Cô ta vội vàng giải thích:“Tống thiếu gia,tôi không có ý gì khác,tôi chỉ là đang nói sự thật thôi.”
Hoàng Đan rơi vào trầm tư.
“Mấy ngày trước, đầu bếp đột nhiên chết không rõ ràng ở trong nhà mình.”
Bà chủ Đới thở dài:“Tống thiếu gia, cậu đừng thấy tôi mở tửu lâu lớn như vậy, thực ra cuối cùng trong túi cũng không bao nhiêu tiền,hôm nay lại liên tiếp gặp chuyện không may như vậy, làm ăn buôn bán sau này không biết sẽ thành cái dạng gì nữa,không biết còn có thể kinh doanh được nữa không.”
Cô ta cười khổ:“Cậu cũng biết,đàn ông trên trấn này điều muốn ăn tôi, đàn bà thì chỉ muốn lột da tôi,cho dù tôi lăn lộn ngoài đời không nổi nữa thì cũng phải giữ bộ dạng phong quang này.”
Hoàng Đan mím môi, người phụ nữ này lo lắng cho buôn bán của tửu vì vậy mới lạc mất hồn phách,cho nên không thể nhớ được nhiều mọi chuyện xung quanh sao?
“Lần này lão sư viết câu đối cho bà rất hay.”
“Là rất tốt.”Bà chủ Đới nói:“Lúc trước ông ấy nói cũng từng viết cho tôi, sau đó tôi nghĩ lại một chút, năm đó ngày tửu lâu khai trương, Triệu lão sư vừa mới chuyển đến trên trấn, vẫn chưa vào tư thục dạy học nên cũng không có tiếng tăm gì nên tôi không có mời ông ấy đến.”
Động tác Hoàng Đan bóp ngón tay bị đình trệ, Triệu lão sư nói dối sao?Hay là người phụ nữ này lừa cậu.
Có khả năng ký ức hai người này điều rồi loạn rồi.
Bà chủ Đới nói:“Được rồi, Tống thiếu gia,đến tôi hỏi cậu,con gái nước ngoài có hình dáng như thế nào?”
Hoàng Đan nói:“Cũng không khác trên trấn lắm.”
Bà chủ Đới nói:“Không thể nào, tôi thấy Diệp đại tiểu thư du học trở về đều khác với chúng tôi, cô ấy mặc váy ngắn, áo khoác,sơn móng tay, mang theo túi xách, còn bật lửa hút thuốc nữa, chứ đâu phải là một dạng mà trên huyện có thể mua được.”
Hoàng Đan nói:“Bà chủ Đới thoạt nhìn rất chú ý Diệp Lam.”
Cảm xúc bà chủ Đới gần như thả lỏng một chút:“Trong lòng mọi người ai cũng thích cái đẹp cả, không phải chỉ có các đàn ông mấy người mới thích xem mỹ nhân, phụ nữ cũng thích nhìn nữa.”
Hoàng Đan đồng ý, phụ nữ thích xem trai đẹp, cậu cũng từng liếc mắt nhìn nhiều một chút.
Bà chủ Đới hỏi:“Tôi thấy quan hệ cậu và Lưu bộ đầu rất tốt, anh ta thích con gái như thế nào?”
Hoàng Đan nói:“Chuyện này tôi không rõ.”
Bà chủ Đới bộ rất ngạc nhiên:“Lưu bộ đầu chưa từng qua thân mật cũng không biết mùi vị của phụ nữ như thế nào cả,còn Tống thiếu gia cậu thì sao?”
Hoàng Đan nói:“Tôi cũng không biết.”
“Không phải cậu có nha hoàn thông phòng sao?”
Bà chủ Đới sửng sốt, lập tức cười một cái:“Không nghĩ tới Tống thiếu gia vẫn còn là con trai nha.”
Hoàng Đan:“……”
Bà chủ Đới nói:“Tống thiếu gia,cậu xem,hiện tại chúng ta có thể sẽ chết,cậu sống hơn hai mươi năm còn chưa nếm qua mùi vị của phụ nữ nên đi như vậy sẽ tiếc nuối lắm,chị gái đây sẽ đơn giản giúp cậu nếm thử mùi vị của phụ nữ.”
Cô ta nói xong thì cởi nút thắt trên sườn xám,lộ ra cái cổ dài.
Hoàng Đan nói:“Không cần.”
Ánh mắt bà chủ Đới ai oán:“Cậu ngại chị gái đây bẩn à.”
Hoàng Đan nói:“Tôi không được.”
Bên trong hố lại yên tĩnh, sau đó là giọng nói thương hại bà chủ Đới:“Thật nhìn không ra…… Đáng tiếc ……”
Khóe miệng Hoàng Đan giật giật.
Cậu đem chuyện nghe được từ trong miệng bà chủ Đới sửa sang lại một chút toàn bộ chờ về sau rồi tính tiếp, việc cấp bách trước mắt là làm sao rời khỏi nơi này.
Khi nãy đốt lên đống lửa nhỏ, Hoàng Đan có chú ý qua,vết cào xung quanh rất sâu,tay có thể móc vào nên cậu quyết định sẽ thử một lần, bằng không dù yêu quái không hiện hình thì cậu cũng bị chết đói mất thôi.
Lý tưởng so hiện thực rất tàn khốc, Hoàng Đan mới rời đi mặt đất không được được bao nhiêu mét thì đã ngã xuống đất.
Bà chủ Đới quan tâm hỏi:“Tống thiếu gia,cậu không có việc gì chứ?”
Mông Hoàng Đan đập xuống đất đau đến thấu xương,cậu không ngừng hấp khí, hai mắt mơ hồ đẫm lệ, đau nói không nên lời, sờ sờ mới xác định xương không bị gãy.
Qua một trận đau đớn, Hoàng Đan bò dậy,vì ánh sáng lờ mờ nên chỉ có thể dùng tay sờ xung quanh.
Cậu thình lình ở trên tường mò được cái gì đó mềm mại, tim lập tức nhảy lên tới cổ họng.
Có lẽ không nghe thấy cặn đất rơi xuống đất,bà chủ Đới biết Hoàng Đan đã dừng lại,lên tiếng kêu:“Tống thiếu gia?”
Hoàng Đan nuốt nước miếng,thì ra không phải là tay phụ nữ, vậy thì là cái gì, thực vật rễ cây sao?.
Ngã xuống mười lăm mười sáu lần không khác nhau lắm, Hoàng Đan ngất đi,khi ý thức khôi phục,cậu vẫn còn bên trong hố, người cứu viện vẫn chưa tới,yêu quái cũng không tới.
Giọng nói của bà chủ Đới vang lên bên trái:“Tống thiếu gia,cậu làm tôi sợ muốn chết.”
Hoàng Đan giãy dụa ngồi dậy:“Tôi hôn mê bao lâu rồi?”
Bà chủ Đới nói không biết.
Bên trong hố không thấy mặt trời, không rõ ràng bên ngoài là đêm tối hay là ban ngày.
“Tống thiếu gia, tôi đói quá, lại không thể ra ngoài được, chúng ta đều sẽ đói chết ở trong này sao.”
Giọng nói bà chủ Đới suy yếu:“Cậu nói con yêu quái kia có phải đang âm thầm quan sát chúng ta, cố ý không xuất hiện,chờ xem chúng ta từ từ chết đói không?”
Xương cốt toàn thân Hoàng Đan đều đau, đau đớn mang đến nước mắt sinh lý nên cơ bản không thể ngừng được, cậu không khóc thành tiếng.
Bà chủ Đới hình như không biết Hoàng Đan đang khóc, còn nói rất đói bụng, cũng khát muốn chết.
Hoàng Đan cắn răng chịu đựng đem đầu chôn bên trong hai tay.
Không biết qua bao lâu, cảm giác đau đớn của cậu mới bớt đi một chút.
Rơi xuống nhiều lần, kinh nghiệm cũng tự nhiên nhiều thêm, Hoàng Đan rốt cuộc cũng bò đến trên miệng hố,cậu cho rằng ánh sáng lờ mờ bên trong hố là bị cây cối che khuất, không nghĩ tới đây là bên trong một sơn động.
Có tiếng nước tí tách truyền đến,thanh âm đó cực kỳ âm trầm và quái dị, như có con quái vật lớn đang núp trong góc nào đó, chờ con mồi đến cửa sẽ bắt lại xé nát thành nhiều mảnh vậy.
Hoàng Đan thổi hỏa chiết tử, ánh lửa sáng lên rồi lại tắt,cậu thổi vài lần,nhìn sơ hoàn cảnh trong sơn động.
Nghỉ đủ trên mặt đất, Hoàng Đan đi tìm dây leo ném vào bên trong hố
Bên trong hố mơ hồ truyền đến giọng nói phụ nữ:“Tống thiếu gia,tôi nắm chắc rồi!”
Hoàng Đan bắt lấy dây leo, cắn chặt răng, gân xanh mu bàn tay từng căn nổi lên,người phụ nữ bên trong hố rõ ràng rất gầy, tại sao lại nặng như vậy? Cậu cảm thấy mình không phải đang kéo một người mà là tới hai người.
Dây leo trượt ra trong lòng bàn tay, Hoàng Đan bị sức mạnh kia kéo vào sát miệng hố, xương sườn hung hăng đụng vào, toàn thân cậu đau đến phát run,hàm răng cắn chặt run lên,miệng toàn là mùi máu tươi.
Bên trong hố truyền ra giọng nói kinh hãi của bà chủ Đới:“Tống thiếu gia?”
Hoàng Đan không trả lời, cậu cầm dây leo bò dậy, khóc nức nở chảy nước mắt:“Hệ thống tiên sinh,tôi rất đau.”
Hệ thống:“Xin lỗi, Hoàng tiên sinh,tôi đã hỏi qua lãnh đạo,sản phẩm làm tê liệt thần kinh đau đớn vẫn chưa nghiên cứu ra.”
[ Hoàng tiên sinh,người giám hộ ngài gửi cho ngài một ly “Dịch thể dinh dưỡng”82 Niên Niệm Khoản,mong ngài tiếp nhận, ngay sau đó sẽ có thể bổ sung năng lượng.”
Hoàng Đan tiếp nhận sau đó cảm giác mình được thứ gì đó tưới lên, thể lực khôi phục lại bình thường, trên người cũng không đau như trước,cậu khóc nói:“Cám ơn mi, hệ thống tiên sinh.”
Hệ thống:“Không cần cám ơn.”
Bên trong hố truyền ra tiếng khóc,bà chủ Đới kinh hoảng, cho rằng Hoàng Đan bỏ lại mình trong hố, cô ta sụp đổ khóc lớn.
Hoàng Đan vén vạt dưới áo dài lên, dùng răng cắn chặt xé hai miếng vải rách quấn lên ngăn chặn mồ hôi tay để không bị trượt như vậy nữa,cậu cầm lấy dây leo hít sâu vài lần, ổn định thân hình lui về phía sau một bước:“Bà chủ Đới,tôi kéo bà.”
Dây leo run run,trọng lượng một đầu khác đã truyền đến.
Trán Hoàng Đan có vệt mồ hôi trượt xuống lông mi,cậu chớp chớp mắt, có lúc trong nháy mắt như muốn buông tay.
Cái ý nghĩ đó bị Hoàng Đan mạnh mẽ bóp nát,cậu hướng về sau vài bước, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, dùng hết toàn lực lôi người lên trên.
Bà chủ Đới bắt lấy tay Hoàng Đan cố gắng trèo lên.
Hai người đều thở nhất thời phát không ra thanh âm khác.
Cơ thịt cả người Hoàng Đan đau khổ run rẩy nhiều lần, trái tim cũng đập loạn xạ như muốn đụng luôn tới xương sườn.
Trán bà chủ Đới mồ hôi lấm tấm, giữa những hàng chữ đều là cảm kích:“Cám ơn cậu Tống thiếu gia, tôi cứ tưởng cậu sẽ mặc kệ tôi ở dưới đó luôn chứ.”
Hoàng Đan kéo rớt mảnh vải trên tay, không nhiều lời:“Đi thôi.”
Bà chủ Đới bò lên đi theo phía sau.
Trong sơn động ẩm ướt,đá dưới chân có rêu xanh, rất trơn, không chú ý có thể ngã sấp xuống bất cứ lúc nào.
Tay áo Hoàng Đan bị bà chủ Đới nắm trong tay,cậu đi một bước thì như bị kiềm hãm lại giống như bị đối phương kéo lui về sau:“Bà chủ Đới,bà không thể tự mình đi sao?”
Bà chủ Đới thở dốc,“Tống thiếu gia, xin lỗi,tôi không mang giày nên không dễ đi.”
Hoàng Đan:“……” Vẫn là tiết kiệm chút sức lực thì hơn.
Bọn họ đi ra khỏi sơn động, tầm nhìn rộng rãi hơn, phát hiện chổ này là núi Việt.
Biết là đang ở đâu nhưng sợ hãi vẫn như trước không giảm bớt được một phân một hào nào.
Hoàng Đan trèo lên trên miệng hố rơi xuống rất nhiều lần, cả người đều có thương tích, vì kéo bà chủ Đới lên mà bắp thịt hai bên cánh tay điều bị thương, bây giờ vẫn còn đang run,trên đầu gối còn rách miếng da nên đi rất chậm, càng lúc càng chậm.
Mỗi lần bước một bước, Hoàng Đan cũng không tin tưởng mình có thể bước thêm được bước tiếp theo.
Bà chủ Đới đi phía trước dừng lại:“Như vậy không được, chúng ta đi chậm như vậy, yêu quái sẽ phát hiện chúng ta.”
Cô ta nhìn xung quanh,quay đầu nói:“Tống thiếu gia,hay là cậu tìm một chỗ trốn đi, một mình tôi xuống núi trước.”
Hoàng Đan nâng mắt đang chảy nước mắt lên.
Ngọn núi yên tĩnh làm cho người ta sợ hãi,mây che khuất trăng hết thảy đều rất mơ hồ.
Bà chủ Đới nói:“Chờ tôi xuống núi,tôi nhất định sẽ đến phủ thông báo cho lão phu nhân, gọi người tới đón cậu.”
Hoàng Đan lau nước mắt trên mặt, trên người bị thương chổ nào là cậu hiểu rõ nhất,cậu mím môi, không có phát ra âm thanh nào.
Bà chủ Đới nói:“Tống thiếu gia, tôi……”
Hoàng Đan đánh gãy:“Được rồi.”
“Vậy cậu bảo trọng.”
Dứt lời,bà chủ Đới đi nhanh hơn, cũng không quay đầu lại.
Hoàng Đan đứng tại chỗ một lát thì thấy mình không được,cậu ngồi xuống dựa lưng vào cái cây, bàn tay ở giữa không trung không dám đụng vào vết thương trên người:“Hệ thống tiên sinh, có thể tin tưởng phụ nữ tin không?”
Hệ thống:“Tại hạ không hiểu phụ nữ.”
Hoàng Đan nói:“Tôi cũng vậy.”
Hiện tại phải làm thế nào,với tình trạng này của cậu tới sáng cũng không thể xuống núi được.
Sự lựa chọn của bà chủ Đới là bản tính của con người.
Giờ khắc này, Hoàng Đan không muốn có quá nhiều đánh giá với người phụ nữ kia,cậu liếm liếm khóe miệng khô khốc.
Lão bà bà một lòng vì cháu trai suy nghĩ nên sự nghi ngờ bà là yêu quái có thể loại trừ.
Lưu Sở chắc chắn không phải là yêu quái,anh ta chỉ muốn cùng cậu có quan hệ tốt thôi.
Còn lại, chính là Triệu lão sư,cha Diệp, Hoàng Đan nghĩ,cậu có phải chỉ đem mục tiêu xác định lên bọn họ?Hay có đang bỏ xót người nào không?
Có thể xóa bỏ sự nghi ngờ đối với bà chủ Đới không?
Nếu cô ta là yêu quái,bên trong hố xuất diễn như vậy thì Hoàng Đan thật sự phải nghi ngờ hết con người trong cuộc sống này luôn rồi.
Chỉ còn lại một lần cơ hội, không thể qua loa giống như lần trước,nhất định phải tận mắt thấy yêu quái xuất hiện mới điền lên.
Hoàng Đan tính toán, nếu yêu quái hiện thân,bản thân mình có thể nào trước khi hoàn thành nhiệm vụ điền đáp án thì đã chết trước luôn rồi hay không?
Hai loại kết quả điều chiếm một nửa tỷ lệ.
Có thể đánh cược.
Dù sao các manh mối hiện tại mình nắm được,cũng không thể tập trung xác định lên người nào được.
Tâm tính Hoàng Đan xảy ra thay đổi không thể nóng nảy như trước, cậu ngồi rất lâu trên mặt đất, vịn thân cây cố hết sức di chuyển về phía trước, đau không đi nổi nên phải ngồi xuống lại.
Trong bụi rậm cách đó không xa có tiếng vang, là tiếng lá khô bị đạp xuống.
Có người đến.
Hoàng Đan ngừng thở, tay nắm chặt một nhánh cây,dây thần kinh gắt gao căng thẳng lên.
Tiếng bước chân ở trong rừng vang lên trong đêm tối, càng ngày càng gần, thân ảnh cao lớn chậm rãi hiện ra rõ ràng, là Lưu Sở.
Bên trong Hoàng Đan còn ngu ngơ thì người đàn ông đã chạy vội đến dùng lực gắt gao ôm lấy cậu.
Lưu Sở siết chặt thanh niên, hô hấp rối loạn, hắn thở hổn hển nặng nhọc, nỉ non,lặp đi lặp lại:“Không sao thì tốt rồi.”
Hoàng Đan nói:“Anh ôm tôi nhẹ một chút.”
Lưu Sở hôn tóc cậu, hôn mặt cậu, hôn mắt cậu, hôn mũi và miệng cậu,giọng nói khàn khàn:’’Hai ngày, tôi tìm em đã hai ngày rồi.”
Hoàng Đan ngẩn ra, cậu cho rằng một đêm còn chưa trôi qua, không nghĩ tới là đã qua hai ngày rồi.
Lão bà bà e là vẫn ở trong thiền phòng vì cháu trai mà niệm kinh.
Lưu Sở ngửi được mùi máu trên người thanh niên, hô hấp căng thẳng, tầm mắt căng thẳng quét từ trên xuống dưới, phát hiện có rất nhiều vết máu.
Hắn ngồi xổm xuống, thò tay chạm vào vị trí bị rách trên đầu gối thanh niên, chỗ đó còn có một mảng máu đen.
Hoàng Đan nói:“Đau.”
Lưu Sở không chạm,kéo cậu đứng dậy đặt lên lưng,tay nâng mông cậu:“Lấy tay ôm tôi.”
Hoàng Đan làm theo, ôm cổ người đàn ông làm động tới vết thương trên người,cậu liên tục hít không khí.
Lưu Sở cẩn thận tìm đất bằng phẳng mà đi,cố gắn ổn định thân thể:“Đau thì khóc đi, đừng chịu đựng,tôi không cười em đâu.”
Hoàng Đan đem mặt chôn vào cổ người đàn ông, mùi mồ hôi chui thẳng vào trong lỗ mũi, còn trộn lẫn thêm mùi chua chua, cậu khóc nói:“Sao trên người anh lại thối như vậy?”
Lưu Sở tức giận nói:“Đại thiếu gia của tôi ơi,hai ngày nay tôi tìm em, giống như một con chó chạy như điên bên trong các thôn trấn, quần áo cũng không thay, vẫn là bộ ngày em gặp chuyện đó,còn có thể không thối sao?”
Hoàng Đan mò đến cằm người đàn ông,râu mọc cứng rắn đâm vào tay.
“Tay chân còn là tốt rồi.”
Giọng Lưu Sở trầm thấp, hơi thở khàn khàn:“Tôi vừa nhắm mắt lại thì nhìn thấy hình dạng không đầy đủ chân tay của em.”
Hoàng Đan có thể cảm giác được sự sợ hãi của người đàn ông:“Xin lỗi.”
Lưu Sở kéo ra một bên khóe môi:“Không cần nói lời này với tôi, có nói thì cũng là tôi cám ơn em vì đã đem đại thiếu gia hoàn chỉnh về trước mặt tôi.”
Bụng Hoàng Đan ùng ục kêu.
Lưu Sở nói:“Trong người tôi có bánh, là Tứ Mao đưa đó.”
Hoàng Đan thò tay vào trong vạt áo của người đàn ông,chạm tay vào một mảnh nóng ẩm ướt.
Hô hấp Lưu Sở nặng nhọc:“Thiếu gia,tôi kêu em tìm bánh, em sờ đi đâu vậy hả?”
Hoàng Đan nói:“Người anh ra nhiều mồ hôi quá, quần áo đều ướt hết rồi.”
Thái dương Lưu Sở co lại:’’Em tin hay không, nếu em không lấy tay ra thì quần tôi cũng sẽ ướt cho em xem?”
“……”
Hoàng Đan lấy bánh ra,tháo lớp giấy dầu bên ngoài đưa lên miệng cắn,rất cứng còn có mùi vừng.
Lưu Sở vừa đi vừa nói chuyện:“Ăn hai cái trước để lót dạ đi, trở về sẽ được ăn ngon hơn.”
Hoàng Đan cắn một ngụm,đưa bánh tới phía trước:“Anh ăn đi.”
Lưu Sở nói:“Tôi không đói bụng.”
Hắn vừa nói xong thì có một chuỗi ùng ục vang lên:“Bụng em lại kêu rồi kìa.”
Hoàng Đan nói:“Không phải tôi,là anh đó.”
Lưu Sở còn mạnh miệng.
Hoàng Đan nói:“Anh không ăn,tôi cũng không ăn.”
Lưu Sở nghe được một tiếng vang, hắn quay đầu:“Em ném bánh đi rồi?”
Hoàng Đan nói:“Ném rồi.”
Lưu Sở tìm trên mặt đất lại không tìm được, hắn hùng hùng hổ hổ:“Mẹ nó, cái bánh đó là tôi giữ từ buổi sáng cho tới buổi trưa rồi lại tới buổi tối,muốn đợi đến khi tìm được em sẽ để em ăn, vậy mà em đem nó ném đi như thế hả, em muốn làm tức chết tôi đúng không?”
Trong giọng nói Hoàng Đan có ý cười, cậu hồn nhiên không hay biết:“Gạt anh thôi,tôi không có ném.”
Lưu Sở:“……”
Hoàng Đan đưa bánh tới miệng người đàn ông.
Lưu Sở liền cắn một miếng nhỏ,giọng nói mơ hồ:“Dám đùa giỡn tôi, xem khi trở về tôi chỉnh đốn em thế nào!”
Hoàng Đan ngẩn người.
Nuốt bánh xuống, Lưu Sở hỏi:“Ngày đó đã xảy ra chuyện gì?”
Hoàng Đan nói:“Không biết, lúc đó tôi ở sau viện, đột nhiên mất đi ý thức, tỉnh lại thì đã ở bên trong một cái hố.”
Bước chân Lưu Sở dừng lại:“Hố?Hố gì?”
Hoàng Đan nói:“Phía tây có sơn động, ở trong động có cái hố, xung quanh còn có rất nhiều vết cào.”
Lưu Sở nhíu mày:“Ngày mai gọi mấy người lên núi xem xét một chút.”
“Được.” Hoàng Đan nghĩ đến cái gì:“Khi anh đến đây có nhìn thấy bà chủ Đới không?”
“Không thấy.”
Giọng nói Lưu Sở thay đổi:“Bà chủ Đới cũng ở trong cái hố cùng với em,vậy tại sao hai người không đi cùng nhau?”
Hoàng Đan nói:“Tôi bị thương nên đi chậm.”
Sắc mặt Lưu Sở chợt âm trầm:“Đàn bà kia vong ân phụ nghĩa, thật không phải thứ gì tốt.”
Hoàng Đan nói:“Đừng nhắc đến cô ta nữa, trên người tôi đau quá.”
“Ôm sát một chút.”
Lưu Sở cõng người trên lưng, mũi chân hắn chạm nhẹ trên đất, nhanh như gió xuyên thẳng qua rừng núi.
Hoàng Đan tỉnh lại trong phòng mình, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy lão bà bà mặt phủ đầy nếp nhăn chồng lên nhau giống như khi cậu vừa xuyên đến thế giới này lần đầu tiên nhìn thấy vậy.
Trong hai mắt Tống Nguyên thị còn đọng lại nước mắt, cảm xúc rất kích động:“A Vọng,hai ngày nay cháu ở đâu?”
Hoàng Đan không giấu diếm, đem sự tình nói ngắn gọn,cậu còn chú ý vẻ mặt thay đổi của lão bà bà nữa.
Tống Nguyên thị nắm chặt tay cháu trai,không nói cái khác chỉ nói giống như Lưu Sở có thể trở về là tốt rồi.
Vết thương trên người Hoàng Đan đã được xử lý qua,“Bà nội, Lưu bộ đầu đâu?”
“Đừng nhắc đến cậu ta.”
Sắc mặt Tống Nguyên thị nhất thời khó coi:“Lúc trước Lưu Sở thành khẩn hứa hẹn trước mặt bà nội nói sẽ đảm bảo sự an toàn của cháu, kết quả thì sao lại còn khiến cháu rơi vào nguy hiểm như vậy.”
Hoàng Đan nói,“Không nhờ anh ta,cháu cũng không về đây được.”
Tống Nguyên thị không muốn tiếp tục đề tài này:“Cháu nghỉ ngơi đi, muộn một chút nói chuyện sau.”
Hoàng Đan kéo lấy tay lão bà bà:“Bà nội,chuyện ngoài ý muốn không phải ai cũng có thể đoán trước được,không nhờ Lưu Sở một khắc vẫn không ngừng tìm kiếm cháu,lần lượt ra vào núi như vậy thì cháu đã chết trong núi rồi.”
Tống Nguyên thị vỗ vỗ tay cháu trai, xoay người đi.
Hoàng Đan nhìn trần nhà, đầu cậu có chút đầu váng mắt, ý thức dần chìm xuống.
Không biết có phải do hai ngày ở bên trong hố đã bị thương nguyên khí, thân thể Hoàng Đan rất yếu ớt,không có sức lực,đầu óc không tỉnh táo, tỉnh lại được một thời gian ngắn không được bao lâu lại ngủ.
Nằm như vậy được ba ngày,vết thương trên người Hoàng Đan dùng tay ấn đã không còn đau nữa, nhưng cơ thể vẫn chưa khôi phục lại bình thường:“Hệ thống tiên sinh,dịch dinh dưỡng của mi đưa có tác dụng phụ gì không?”
Hệ thống:“Không có.”
Hoàng Đan hỏi,“Vậy tôi bị làm sao vậy?”
Hệ thống:“Theo tại hạ phỏng đoán,chắc là bệnh tương tư đó.”
Hoàng Đan:“……”
Cửa phòng đóng,ngoài cửa có hạ nhân trông coi, mỗi ngày đến xem Hoàng Đan trừ lão bà bà thì là Quyên Nhi đem thuốc cho cậu, lau mồ hôi và đưa nước.
Quyên Nhi không biết nói chuyện, Hoàng Đan hỏi cái gì,cô đều chỉ có thể gật đầu, lắc đầu hoặc là a a.
Hoàng Đan hỏi thăm Quyên Nhi tin tức của bà chủ Đới, Quyên Nhi lắc đầu,cậu không xác định được ý đó là người không trở về hay là không biết gì.
Không có cách nào, Hoàng Đan đành phải kêu quản gia đến.
Quản gia nói:“Bà chủ Đới không trở về,cũng không có tin tức gì.”
Hoàng Đan mi tâm nhíu chặt.
Người phụ nữ kia ở đây nhiều năm như vậy,đi lên núi Việt cũng không ít lần, xem phản ứng của cô ta rất quen thuộc đường xuống núi, đi đứng đều bình thường không bị thương chỗ nào cả, chạy còn rất nhanh, cậu đã trở về vậy sao đối phương vẫn chưa có tung tích nữa?
Quản gia nói:“Thiếu gia,nếu không có chuyện gì tôi ra ngoài nha.”
Hoàng Đan gọi người lại:“Quản gia, Lưu bộ đầu đâu?Anh ta có đến không?”
Mặt Quản gia có dị dạng:“Không có.”
Hoàng Đan ừ một tiếng, xem ra người đàn ông có đến nhưng bị lão bà bà,cố ý gây khó dễ không cho vào.
Quản gia ra khỏi phòng thì đi tới cửa lớn, sau đó thì đi tới thiền phòng,“Lão phu nhân, Lưu bộ đầu vẫn còn ở ngoài cửa.”
Tống Nguyên thị lần phật châu:“Để cậu ta đứng đó đi,muốn đứng bao lâu thì đứng.”
Quản gia nói:“Thiếu gia có hỏi qua.”
Tay lần phật châu của Tống Nguyên thị chợt dừng sau đó lại tiếp tục:“A Vọng cũng không biết sao lại như vậy, không chịu thân thiết với ai lại cố tình thân thiết với Lưu Sở này.”
Quản gia nói:“Lão phu nhân đã quên,khoảng thời gian trước thiếu gia đến chăm sóc Lưu bộ đầu,chắc là có cảm tình từ lúc đó.”
“Lúc thiếu gia nguy nan,là Lưu bộ đầu cứu cậu ấy,nên cậu ấy hỏi đến cũng là chuyện bình thường.”Quản gia lại nói:“Thiếu gia giống cha mình là người lương thiện, có ân tất phải báo.”
Tống Nguyên thị nhắm mắt niệm kinh.
Trước của tống phủ, Lưu Sở ôm đao, lưng tựa trên mặt sư tử bằng đá, chân dài chồng cùng một chỗ.
Tứ Mao nhìn không được nữa:“Lão phu nhân là nghĩ như thế nào vậy chứ? Nếu không phải lão đại liều chết tìm người,cháu trai bảo bối có thể sống mà trở về sao? Không mời lão đại vào nhà rót tra hầu hạ thì thôi chứ, vậy mà còn ngăn cản không cho vào thật không biết tốt xấu mà!”
Các bộ khoái khác đều gật đầu nói phải.
“Tống gia là nhà giàu trên trấn này, lão phu nhân căn bản không đem những người chúng ta để vào mắt.”
“Tuy rằng lão phu nhân không được tốt lắm, thế nhưng Tống thiếu gia làm người cũng không tệ lắm,rất đáng để qua lại.”
“Đúng vậy,tôi thấy lão đại và cậu ta……”
Lưu Sở không kiên nhẫn gầm lên:“Các người nói xong chưa?Điều rảnh rỗi không có chuyện gì làm à?Đến giáo trường chạy mấy vòng đi!”
Tứ Mao chụp trán:“Trời ơi,bà chủ Đới còn chưa tìm được đâu,tôi phải mau mau đi tìm mới được.”
Các bộ khoái khác lập tức đuổi kịp:“Tôi…tôi đi nữa.”
Các huynh đệ đều đi hết, không kiên nhẫn trên mặt Lưu Sở biến mất, sự lo lắng và phiền não trào ra trên mặt hắn
Hắn sờ sờ đầu sư tử bằng đá, lầm bầm lầu bầm:“Vài ngày không gặp, rất nhớ em.”
Buổi chiều, Quyên Nhi hoang mang rối loạn chạy ra, nhìn hạ nhân ngoài cửa a a không ngừng, hạ nhân nhìn vào bên trong,mặt liền biến sắc hoảng sợ, vội vàng chạy đến thiền phòng.
Hoàng Đan rơi vào hôn mê.
Tống phủ rối loạn.
Đại phu có tiếng trên trấn điều được mời về trong phủ, bọn họ ở trước giường bắt mạch xem xét sau đó lắc đầu nói Tống thiếu gia không có vấn đề gì,không thể tìm ra nguyên nhân hôn mê.
Tống Nguyên thị kêu quản gia đi mời đại phu Tây Dương.
Đại phu Tây Dương đến kiểm tra, cũng nói thân thể hay các phương diện khác của bệnh nhân đều rất tốt.
Thế nhưng, người vẫn không tỉnh dậy.
Người ra vào phủ rất nhiều, khó tránh khỏi miệng không kín đem tin tức nói ra bên ngoài,còn có người trong tối nhìn trộm cố ý châm ngòi thổi gió, chờ xem náo nhiệt.
Bóng đêm thâm trầm.
Mấy hạ nhân đứng trước cửa phòng,bọn họ không nói chuyện phiếm, đề phòng cao độ, thình lình nghe được một động tĩnh, đều cảnh giác hỏi:“Người nào?”
Tiếng động lại vang lên cách không xa, mấy người nghe theo tiếng mà đi tới.
Cửa phòng bị đẩy ra, lại đóng lại.
Lưu Sở đi đến bên giường, nhìn thanh niên trên giường hai mắt nhắm nghiền:“Tống Vọng?”
Thanh niên không có phản ứng.
Lưu Sở bả đao đặt trên mép giường, hắn ngồi xuống,đưa tay sờ mặt thanh niên:”Bình thường em không cho tôi sờ, nói bị đau, lúc này sao lại không nói gì?”
“Nếu em không nói, tôi sẽ gãi để em bị nhột luôn đó.”
Lưu Sở thò tay trong cổ áo thanh niên, lòng bàn tay thô ráp dán vào cổ cậu:“Nhột hay không?”
Thanh niên như trước vẫn không phản ứng.
“Đại thiếu gia, không phải tôi nói em,sao trở lại còn không làm cho người ta bớt lo vậy,em không thể để tôi thở một hơi sao?”
Lưu Sở cầm tay thanh niên đặt ở trên môi, chầm chậm hôn, hắn cúi đầu hôn trên mí mắt thanh niên, giọng thấp nhẹ nhàng:“Không có chuyện gì là được rồi, đừng ngủ lâu quá,ngày mai tôi lại đến xem em.”
Một đêm qua đi, bầu trời cũng thay đổi.
Tống gia tuy chỉ là nhà giàu trên trấn, nhưng tòa nhà xây dựng lên có khí thế không tầm thường,tường trắng ngói xám cao lớn đứng ở giữa một tòa nhà lầu các,bên cạnh cửa lầu các điều có khắc hoa văn mây thú tinh tế và sinh động,ở giữa hoa văn trạm trổ đối xứng treo một bài biển khắc hai chữ’’Tống Trạch’’
Hôm nay trước cửa chính của Tống trạch đến một đám người,dẫn đầu chính là tộc trưởng.
Đứng bên cạnh tộc trưởng là một bà lão bị gù lưng, tóc bà ta trắng xoá,trên đỉnh đầu có thắt một bím tóc nhỏ,thân thể gầy trơ xương mặc một bộ trường bào rộng thùng thình,vẻ mặt lạnh nhạt.
Bà ta là bà đồng nổi tiếng gần xa.
Nhà ai xảy ra chuyện lạ gì điều mời bà ta đến xem,giá mời bà ta đến không rẻ,nhà bình thường không thể nào mời được.
Phía sau bọn họ còn có một đám người,dẫn đầu là một vị giáo đầu cường tráng theo sau là một nhóm giáo viên*, hiển nhiên bọn họ cũng là thủ hạ của tộc trưởng.
*giáo viên: người theo giáo đầu học võ
Bên trong đám giáo viên còn có mấy người dân trên trấn, bọn họ đều là người có tiếng trên trấn này.Hôm nay được tộc trưởng cố ý mời đến.
Từ sau Tống Vọng trở về, lòng người trên trấn hoảng sợ,mọi loại lời đồn dần dần chiếm cứ nội tâm sợ hãi của mọi người.
Đó chính là Tống gia đại thiếu gia Tống Vọng thông đồng với yêu quái cùng nhau hại chết bà chủ Đới của tửu lâu.
Bởi vì cậu ta tiếp xúc với yêu khí thời gian dài nên mới bị hôn mê như vậy, tộc trưởng mang theo bà cốt* cùng một đám người đi đến Tống trạch, chính là bởi vì chuyện này.
*Bà cốt:(Theo mê tín) Người đàn bà có khả năng đặc biệt, có thể cho thần linh, ma quỷ, hồn người đã chết mượn thể xác (xương cốt) của mình trong chốc lát, qua đó nói các linh hồn này có thể phán bảo, giao tiếp với người đang sống.
Cửa lớn Tống trạch rất nhanh mở ra, Tống Nguyên thị mang theo một đám hạ nhân đi ra:“Không biết tộc trưởng hôm nay huy động nhiều người đến đây là muốn làm gì?”
Bà biết nhóm người này đến đây là vì cháu trai mình nên không cho sắc mặt tốt để nói chuyện.
Vẻ mặt tộc trưởng uy nghiêm, mở miệng nói,“Lão phu nhân, hôm nay yêu quái đến trên trấn hại người,Tống Vọng bất hạnh bị lây nhiễm yêu khí rơi vào hôn mê, đại phu nổi tiếng đều không thể chẩn đoán ra bệnh, đối với chuyện này tôi cũng rất tiếc, hôm nay tôi mời đến bà cốt nổi tiếng gần xa để đến giúp đỡ xem bệnh,xin lão phu nhân cho chúng tôi vào xem.”
Tống Nguyên thị một tiếng nói toạc ra tộc trưởng trong lòng:“Cái gì hỗ trợ xem bệnh, tộc trưởng,ông mang nhiều người đến như vậy là muốn mang cháu trai của tôi đi.”
Tộc trưởng bị Tống Nguyên thị đoán ra chân chính ý đồ, lại cũng không xấu hổ, hiển nhiên đã chuẩn bị mà đến:“Nếu bà đã biết ý đồ của tôi đến thì xin hãy đem Tống Vọng giao ra đây, hôm nay Tống Vọng bị lây nhiễm yêu khí, đặt ở trong nhà cũng không may mắn gì, cần bà cốt lập tức thực hiện tiêu trừ yêu khí.”
Tống Nguyên thị nghĩa chính ngôn từ nói:“Nói bậy, cái gì mà không may mắn,cháu trai tôi hôm nay là người thừa kế duy nhất của dòng chính họ Tống,nó là bởi vì ngoài ý muốn mới bị như vậy, Tống gia chúng tôi trăm năm sau còn có thể tồn tại hay không đó còn là một nghi vấn lớn,đã làm tộc trưởng Tống gia chẳng lẽ ông không thể thay Tống gia chúng tôi suy xét sao?”
“Tôi chính là bởi vì thay tương lai Tống gia mà suy xét nên hôm nay mới có hành động,Tống Vọng lây nhiễm yêu khí đối với bà chủ Đới mất tích có quan hệ rất lớn, chúng tôi hoài nghi cậu ta hợp tác với yêu quái sát hại bà chủ Đới,thân làm tộc trưởng tôi tuyệt không thể cho phép giữa chi chính Tống gia xuất hiện kẻ bụng dạ khó lường như vậy,còn bị nhiễm phải yêu khí nữa chứ.”
Tộc trưởng thần sắc giận dữ, hiên ngang lẫm liệt nói:“Nhưng mà do Tống Vọng là người thừa kế duy nhất của dòng chính, lão phu nhân bà cũng vì Tống gia mà cống hiến to lớn đi, tôi có thể miễn tộc quy không trừng phạt Tống Vọng, thế nhưng nhất định phải làm pháp sự loại trừ yêu khí trên người cậu ta.”
“Các người đừng mơ tưởng, phương thức thực hiện bà cốt tôi đã chính mắt thấy qua,cách đó căn bản là dồn ép người ta vào còn đường chết,thân thể cháu trai tôi yếu ớt làm sao có khả năng chịu được,làm Tống gia tộc trưởng mà ông muốn tuyệt đường Tống gia…khụ……”
Tuổi Tống Nguyên thị đã lớn, thân mình xương cốt không tốt,cháu trai lại hôn mê bất tỉnh không xem được bệnh tốt hay xấu,bà cũng không nghỉ ngơi tốt.
Hôm nay vừa nghe có người kiên trì muốn đem cháu mình đi, hơn nữa người này còn là tộc trưởng của Tống gia,nhất thời lửa giận công tâm,che ngực lớn tiếng ho khan lên.
“Tống gia sẽ không tuyệt,người thừa kế dòng chính không chỉ có Tống Vọng một người không sai,Tống gia chi thứ nhiều cành lá xum xuê như vậy,vô số con cháu ưu tú, lão phu nhân mặc kệ hôm nay bà có chấp nhận hay không,tôi đều sẽ sử dụng quyền lợi tộc trưởng, mang điềm xấu của gia tộc họ Tống,Tống Vọng đi.”
Tộc trưởng đối với bệnh trạng của Tống lão không hề xúc động, nghiêm nói nói:“Hôm nay tôi cũng mời tới vài vị đức cao vọng trọng trên trấn, bọn họ cũng có cái nhìn giống tôi vậy, bắt Tống Vọng cử hành nghi thức loại trừ yêu khí.”
Nói xong tộc trưởng mời ra vài người già trên trấn,liên tục tạo áp lực cho Tống Nguyên thị.
Sắc mặt Tống Nguyên thị đỏ lên, kịch liệt ho khan.
“Khụ…… Hôm nay các người muốn bước qua cửa này thì trừ phi đạp lên thi thể của tôi mà đi vào.”
Tống Nguyên thị cầm quải trượng trong tay hung hăng đập xuống đất, lại vì một bước chân không ổn, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống đất, may mắn quản gia tay mắt lanh lẹ đỡ bà dậy.
“Nếu bà thà rằng cố chấp nhất định không để ý tới tộc quy liều mạng muốn bảo vệ Tống Vọng, hôm nay tôi chỉ có thể sử dụng quyền lợi của tộc trưởng.”
Nói xong tộc trưởng vung tay lên, giáo đầu và giáo viên chen chúc xông lên cùng gia đinh người hầu Tống trạch xoay đánh cùng nhau, bụi đất phía dưới tung bay,tiếng la thảm thiết tiếng kêu rên vang thành một mảnh,tình hình hết sức hỗn loạn.
Tống Nguyên thị lớn tiếng giận dữ mắng tộc trưởng,bà không nghĩ tới tộc trưởng dám gây sức ép cho Tống gia dòng chính của bọn họ, muốn lớn tiếng ngăn cản mọi người nhưng bỗng nhiên hô hấp không thông, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Loạn đấu trước cửa cũng nhanh cũng ngừng lại, mấy gia đinh người hầu không phải đối thủ của các giáo đầu, rất nhanh kêu thảm ngã bệt xuống đất.
Một ít giáo viên theo ý tộc trưởng xông vào Tống trạch, thuận lợi đem Hoàng Đan đang hôn mê nâng đi ra.
Hoàng Đan bị bọn họ để trước mặt tộc trưởng và bà cốt.
Bà cốt tiến lên cẩn thận đánh giá Hoàng Đan,nhập tay lại chấm vẽ lên cậu sau đó lại nhắm mắt giả vờ giả vịt bấm đốt ngón tay tính một cái,sau đó đôi mắt bỗng nhiên mãnh liệt trợn lên, vỗ tay hét lớn:“Không sai, người này xác thật là yêu khí nhập thể, hơn nữa đã xâm nhập vào cốt tủy,phải lập tức tiến hành thực hiện nghi thức,nếu không sợ là sẽ dị hóa.”
“Dị hoá? Bà cốt giải thích cho mọi người một chút, cái gì là dị hoá đi.”
Thần sắc tộc trưởng vừa động khi nghe lời bà cốt nói, lúc này bên ngoài Tống trạch đã tụ tập rất nhiều thôn dân xem náo nhiệt.
“Dị hoá chính là người bị nhiễm yêu khí rất sâu, cũng giống Tống gia đại thiếu gia Tống Vọng vậy, nếu thời gian dài yêu khí không được loại trừ, thân thể sẽ sinh ra biến dị, từ đó mất đi lý trí, biến thành bán yêu ăn thịt uống máu người.”
“Cái gì?”
Mọi người nghe bà cốt giải thích, tất cả đều cực kỳ sợ hãi, không nghĩ tới nhiễm yêu khí hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy.
Tống thiếu gia chẳng phải là sẽ biến thành……
May mắn Tống tộc trưởng theo lẽ công bằng mà làm việc, đem Tống thiếu gia bắt lại, bằng không trên trấn sẽ xuất hiện thêm nhiều bán yêu nữa,dân chúng bình thường như bọn họ sẽ không có ngày nào được thái bình.
Trông âm thanh ủng hộ và tán dương của dân chúng, Hoàng Đan bị nâng đến trung tâm của một bãi đất trống ở trên trấn,ở giữa đất trống đã sớm dựng lên một đống củi chất đống thành từng bó,phía trên còn đặt một cái nồi thiếc to lớn.
Bà cốt thả một đồng tiền lên người hôn mê Hoàng Đan, sau đó bà ta đi đến trước cái nồi lớn,ở xung quanh nồi lớn liên tục nhảy nhót,còn hai tay thì không ngừng khoa tay múa chân lung tung,trong miệng lẩm bẩm, người ngoài cũng nghe không rõ bà ta đang nói thầm cái gì.
Ước chừng qua một nén nhang,bà cốt mới ngừng lại được,bà ta xoa xoa mồ hôi trên đầu, nói:“Người tới,lấy pháp khí và vô thượng thần kê đến đây.”
Một gã sai vặt nhỏ con ở gần đó gật đầu sau đó từ trong xe bò lấy ra một lá cờ và và hai con gà trụi lông.
Bà cốt gật gật đầu tiếp nhận lá cờ, vung lá cờ lên đỉnh đầu Tống Vọng, sau đó mở miệng nói:“Thủ vô thượng thần kê linh huyết đến.”
“Xì xào……”
Gã sai vặt lập tức chiến đấu với hai con gà,sau một hồi thì gà kêu thảm thiết,lông gà rơi đầy đất.
Gã sai vặt bưng một chén máu đến.
Bà cốt tiếp nhận máu, nhìn mặt gã sai vặt, hừ lạnh một tiếng.Lúc này hình dạng gã sai vặt thật sự có chút chật vật, chỉ thấy trên mặt gã còn lưu lại mấy vết gà cào, tóc tán loạn còn dính lông gà, không chịu nổi nhất là trên quần áo vẫn còn dính không ít phân gà.
Vì không để gã sai vặt đứng trước quần chúng tiếp tục dọa người, bà cốt nhanh chóng phất tay cho gã đi xuống.
Ngón tay dính máu gà, bà cốt vẽ tới vẽ lui trên người Hoàng Đan,nhưng đối với những người đang vây xem thì bà cốt đang lấy thân thể người ra để vẽ bùa,cho rằng đây là một loại pháp thuật cực kỳ cao thâm.
Sau khi vẽ loạn một trận, bà cốt hắng giọng một cái, vuốt vuốt cây roi da trên đầu mình, chững chạc đàng hoàng nói:“Được rồi, pháp sự đã được chuẩn bị hoàn tất, hiện tại chúng ta bắt đầu nghi thức chính thức loại trừ yêu khí.”
“Tránh ra,tránh ra đi, pháp thuật bà cốt uy lực rất lớn, mọi người cách xa một chút.”
Lúc này gã sai vặt của bà cốt phối hợp thét to lên, dương dương tự đắc xua đuổi đám người, những người trên trấn bị gã làm cho hoảng sợ đều lui ra phía sau,rất sợ bị pháp thuật bà cốt lan đến.
Trong nồi thiếc sớm đã chứa đầy nước,hiện tại nước đã sôi, có vài tên giáo viên đang không ngừng thêm củi lửa.
Xa xa tộc trưởng lẳng lặng nhìn,mặt không chút thay đổi, cũng không biết đang nghĩ đến cái gì.
Trong tiếng kinh hô của mọi người, Hoàng Đan bị nâng đến nồi thiếc, nước trong nồi bắt đầu cuồn cuộn bốc lên hơi nước cực nóng.
Khi Hoàng Đan sắp bị ném vào trong nồi nước thì cậu tỉnh lại.
Phản ứng đầu tiên là thấy thật nhiều người,phản ứng thứ hai là thật nóng quá,có khói,đang đốt lửa,phản ứng thứ ba là cảm thấy bản thân mình hình như đang bay.
Trong lúc vô tình Hoàng Đan liếc đến cái nồi lớn,cậu nhìn xuống đáy nồi còn chất rất nhiều củi gỗ,lửa đang mãnh liệt cháy lên mà bản thân cậu đang bị bốn người nâng ở giữa không trung,với tư thế này tất nhiên là sắp bị bỏ vào nồi nấu canh thịt rồi.
“……”
Hoàng Đan không biết đã xảy ra chuyện gì,ký ức cuối cùng của cậu là uống xong thuốc thì ngủ.
Quỷ mới biết sao khi tỉnh dậy lại sắp bị bỏ vào nồi nấu như thế này…
Bà cốt nhìn thấy Hoàng Đan mở to mắt,bà ta bị dọa giật nảy mình tại chỗ, the thé kêu:“Không tốt, yêu quái muốn làm rối loạn, mau, mau ném vào đi!”
Mọi người không ngừng lui về phía sau kinh hoảng lại hiếu kỳ.
Hoàng Đan bị hun khói mắt không mở ra được, nước mắt không ngừng chảy xuống,“Hệ thống tiên sinh,tôi sắp chết rồi.”
Hệ thống:“Không chết được.”
Hoàng Đan không tin, nồi lớn ở trước mắt,người nâng cậu buông lỏng,trán cậu bị đụng trúng nứt ra.
Trong khoảnh khắc, Hoàng Đan cảm giác trời đất xoay chuyển,khi cậu kịp phản ứng, thì bản thân đã được một cánh tay siết chặt, vững vàng đặt xuống đất.
Sáng nay, Lưu Sở cùng các huynh đệ đều bị Huyện lão gia gọi trở về, nói là bên trong huyện có án mạng muốn bọn họ đi làm, hắn đi được nửa đường nhận ra có gì đó không thích hợp nên vội vàng đoạt lấy con ngựa chạy về trên trấn, đến nơi thì thấy được một màn trước mắt này, thiếu chút nữa đã ngã từ trên ngựa xuống.
Nếu tới chậm một bước, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Sắc mặt Lưu Sở xanh mét, nắm chặt trương bào của bà cốt dùng sức kéo mạnh bà ta ngã xuống đất,tức giận lại đạp thêm một cái.
Bà cốt thấy tình thế không ổn thì muốn kích động quần chúng, đột nhiên có hàn quang chợt lóe, bím tóc đỉnh đầu trên đỉnh đầu bị chém rớt xuống.
Lưu Sở cầm trường đao trong tay, sắc mặt rất đáng sợ.