Đọc truyện Tôi Có Một Bí Mật – Chương 127: Sắp chết rồi!!!
Bình thường vào tiết tự học buổi sáng, toàn lớp bốn mươi mấy người, cứ thế làm tốt mấy chuyện, ngủ, học, chép bài tập, nói chuyện phiếm, ca hát, ngẩn người này kia, hôm nay có hơn phân nửa đang truyền tai nhau một chuyện không thể nào tưởng tượng được.
Dĩ nhiên là chuyện Trần Việt là người đầu tiên đến lớp học, lại còn đang làm toán, nghe nói còn rất nghiêm túc, mặt trời chắc mọc ở hướng tây rồi quá.
Lớp học ồn ào, âm thanh rất ầm ỉ.
Hoàng Đan đang xem thư tình, nội dung cơ bản cũng giống như bức thư nhận được lần trước, giữa những hàng chữ đều lộ ra mông lung ngây ngô, cậu có thể biết được đây là một cô gái thông qua chữ viết thanh tú và mùi hương hoa dành dành* trên giấy viết thư, đây cũng không phải là mục tiêu nhiệm vụ của cậu.
* Hoa dành dành
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Trong nhiệm vụ mà thư tình thông báo có mấy thông tin, 243 ngày, hình trái tim, còn có “Anh ấy”, chứng minh bức thư tình đó là của nam sinh, người Hoàng Đan nghĩ đến đầu tiên là Trần Việt, năm đó đối phương từng viết cho cậu một bức, cũng giống y như lời trong nhiệm vụ, bị cậu không thèm xem mà ném ngay vào thùng rác.
Sau này có một lần Hoàng Đan ở lại trực nhật, rất muộn mới rời khỏi trường học, trong lúc vô tình nghe được Trần Việt lầm bầm lầu bầu ở trong hành lang, cậu mới biết được trong mấy bức thư tình kia có một bức của đối phương viết.
Tay bóp giấy viết thư của Hoàng Đan khẽ nhúc nhích, ở những năm này, tình yêu đồng tính không được bao dung, càng không có khả năng được hiểu và chấp nhận, bất kể ba chữ này nói ra từ trong miệng của ai, người ở đây cũng sẽ xuất hiện phản ứng bài xích rất mạnh.
Cái đó rất đáng sợ, cũng rất biến thái, bọn họ gần như sẽ nghĩ như vậy.
Hoàng Đan không cho rằng thiếu niên ở tuổi này có thể biết rõ tình yêu đồng tính đại diện cho cái gì, đôi vai nho nhỏ không thể gánh vác hậu quả đáng sợ và dư luận này kia, cũng không cách nào chấp nhận ánh mắt khác thường của người khác được.
Theo suy đoán của cậu, người trong nhiệm vụ có thể chỉ muốn kết bạn với cậu mà thôi.
Lúc thanh xuân tuổi trẻ, cái gì cũng tỉnh tỉnh mê mê, có thể bởi vì đơn giản tò mò về một người, sẽ nghĩ mọi cách đi tới gần, đến tìm hiểu, tiếp xúc những thứ người đó từng chạm qua, thiết tha muốn đứng cùng một chỗ với đối phương để nhìn ngắm thế giới này, cho rằng như vậy thế giới này sẽ càng trở nên tuyệt vời hơn.
Nói đến cùng, Hoàng Đan vẫn không thể hiểu được việc chuẩn bị hơn 200 ngày để viết một bức thư tình, sau khi bị vứt bỏ rồi lại nhặt về cất giữ đến mười bốn năm là một kiểu thích thế nào, lần đầu tiên cậu thích một người, cũng được mãnh liệt đáp lại, cho nên cậu không rõ cái gì gọi là thầm mến, không được đáp lại vẫn còn có thể kiên trì đến như vậy sao? Cậu khó có thể tưởng tượng được.
Trước mắt Hoàng Đan vẫn chưa có thể xác định trăm phần trăm Trần Việt chính là mục tiêu nhiệm vụ, lại thêm một chuyện cậu không thể xác định được nữa rồi.
Với ngoại hình hơn người và khí chất xấu xa của Trần Việt, tùy ý đứng chỗ nào cũng sẽ là tiêu điểm, Hoàng Đan thì ngoại lệ, cậu luôn thờ ơ với mọi thứ xung quanh, năm đó cho dù lúc trung học đã từng nhìn thấy Trần Việt, về sau gặp lại cậu cũng sẽ không có ấn tượng.
Năm đi làm thứ hai có một khách hàng xuất hiện ở trước mặt Hoàng Đan, nhìn cậu vươn tay nói đã lâu không gặp, cậu nhìn nửa ngày cũng không nhớ nổi đối phương là ai, lúc ấy cậu im lặng cũng đã khiến tình hình trở nên khó xử, mà tình hình như vậy thì lại xảy ra rất nhiều lần.
Hoàng Đan im lặng suy nghĩ, tuy rằng trong nhiệm vụ nhắc tới thư tình là hình trái tim, cũng có thời gian, thế nhưng cậu sợ sẽ có ngoài ý muốn xảy ra, nhất định phải nhận bức nào xem bức nấy, như vậy mới có thể bảo đảm chắc chắn.
Giống như hệ thống tiên sinh nói, người viết thư tình đã chuẩn bị rất lâu, cậu xem một bức lại chỉ xem chỗ quan trọng, đó cũng là sự tôn trọng tối thiểu đối với người viết.
Hoàng Đan nghĩ đến một chuyện,“Hệ thống tiên sinh, lần này tôi không cần điền đáp án sao?”Suy cho cùng trong thư tình rất ít lưu lại tên, đại đa số đều không lưu nên không biết là ai viết.
Hệ thống,“Phải điền, điền câu đầu tiên trong bức thư tình.”
“……”
Hoàng Đan nhìn thư tình trong tay, câu đầu tiên là xin chào bạn học Hoàng Đan, theo sau có dấu hai chấm, cậu cho rằng khi mở đúng thư tình nhiệm vụ, thì sẽ tự động nhận được nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành, không ngờ sẽ có nguy hiểm lớn đến như vậy.
Trong nội dung nhiệm vụ có nhắc tới các câu so sánh, trích dẫn lời bài hát, nhưng theo tình hình này xem ra, hai cái đó rất thường gặp ở những năm thanh xuân niên thiếu này, bởi vì hai cái đó đều xuất hiện trong hai bức thư Hoàng Đan nhận được.
Còn có thông tin hình trái tim kia nữa, trước mắt Hoàng Đan nhận toàn xếp thành như vậy, trong thư tình đều sử dụng ngôi thứ nhất “Tôi”, cậu phải tự đoán được đối phương nam hay nữ.
Đặc biệt duy nhất là con số hơn 200 ngày này, bởi vì Hoàng Đan không biết đó là tính toán bắt đầu từ lúc nào, cậu hoàn toàn không có cách nào tập trung mục tiêu, chỉ có thể bằng cảm giác, rất phiền phức.
Khương Long đưa đầu lại đây,“Trong biển người mênh mông có thể gặp được cậu, chính là …… Có một lỗi chính tả nè, kiếp này đã sinh ra một đường ngang, chữ rất xinh đẹp, tay nữ sinh này nhất định rất nhỏ.”
Hoàng Đan không có ý kiến.
Khương Long xem xem hộc bàn của Hoàng Đan, cậu ta hâm mộ nói,“Aii, có kẹo Thỏ Trắng với bánh quy có nhân kìa, nữ sinh này đối với cậu thật tốt, còn mua điểm tâm cho cậu nữa.”
Hoàng Đan nói,“Không phải cùng một người để.”
Khương Long tò mò hỏi,“Sao cậu biết?”
Giọng điệu Hoàng Đan bình thản mà bình tĩnh,“Trên bánh quy có mùi thơm của hoa dành dành từ lá thư, trên kẹo Thỏ Trắng không có.”
Khương Long bội phục giơ ngón tay cái lên,“Giỏi thật.”
Cậu ta nói nhỏ, quyết định cũng đi mua Conan xem,“Lần này cũng không trả lời sao?”
“Không trả lời.”
Trong thư không có để lại tên người gửi, nên cũng không có cách nào trả lời được, Hoàng Đan đặt thư lại về hộc bàn học, tan học cậu phải ném đi, thứ này để lại không có tác dụng gì, ngược lại sẽ bị thầy chủ nhiệm gọi lên dạy bảo.
Bởi vì thầy chủ nhiệm lớp có mắt thần, chuyện lớn nhỏ trong lớp học ông đều biết, cho dù không biết ngay từ đầu, qua khoảng thời gian cũng sẽ biết.
Phía sau, Tiền Mộng lặng lẽ nhìn Trần Yến nói,“Ba năm tiếp theo, thư tình Hoàng Đan nhận nhất định có thể bán theo cân luôn đó.”
Trần Yến trốn ở sau sách ăn mứt vỏ hồng, miệng lưỡi không rõ nói,“Tôi không nghĩ ra, rõ ràng không thể theo đuổi được cậu ấy, tại sao còn muốn chen ở dưới cái cây này của cậu ấy làm gì cơ chứ.”
Tiền Mộng bĩu môi,“Dù sao tôi cũng chưa từng thấy nam sinh nào đẹp trai, xuất sắc như cậu ấy cả.”
Trần Yến nói cũng đúng,“Vậy cậu theo đuổi đi, trước tiên viết một bức thư tình xem phản ứng cậu ấy, tôi giúp cậu kiểm tra cho.”
Tiền Mộng mặt đỏ lên,“Tôi? Coi như xong đi, ngoại hình tôi không được tốt lắm, trên mặt còn có rất nhiều vết tàn nhang, cậu ấy sẽ không thích, nếu như bị cậu ấy phát hiện, sau này nói chuyện với cậu ấy cũng sẽ rất xấu hổ.”
Trần Yến đối với cảm giác tự ti của ngồi cùng bàn cũng không biết nói gì,“Còn chưa đi đường, đã lo lắng đường không dễ đi, cậu ngược lại nên đi trước một bước thử xem sao.”
Tiền Mộng lấy cuốn sổ chép lời bài hát, giọng cô rất nhỏ, gần như bị tạp âm xung quanh bao phủ,“Trần Yến, cậu và tôi không giống nhau.”
Trần Yến ăn luôn miếng mứt vỏ hồng cuối cùng,“Tại sao không giống nhau?”
Tiền Mộng chép sai một chữ, vạch đi viết lại cho đúng,“Mỗi lần khi cậu đi vào lớp học, nam sinh đều sẽ ồn ào, nếu đi từ cửa sau, còn sẽ có người chân vươn ra chân ra cản cậu, kéo cánh tay cậu nói chuyện với cậu.”
Trần Yến cho cô một cái liếc mắt,“Nghĩ gì đó, mấy nam sinh phía sau suốt ngày quậy phá, nữ sinh đi qua đều trêu chọc một cái, gặp một người trêu một người, trêu không được thì có thể đùa giỡn, bọn họ rất nhàm chán.”
Tiền Mộng cười cười.
Trần Yến cảm thấy nụ cười của Tiền Mộng làm cô khó chịu, cô là người thẳng tính, trong lòng không giấu được này nọ,“Cậu muốn cái gì thì cứ việc nói thẳng ra đi.”
Tiền Mộng nói,“Tôi không có gì muốn nói cả.”
Trần Yến nhíu lông mi tinh tế một chút, cô dịch chuyển bàn ghế ra gần hành lang, theo sau lấy tay phải chống đầu, không nhìn Tiền Mộng nữa.
Khương Long quay đầu tìm Trần Yến và Tiền Mộng nói chuyện phiếm, phát hiện hai cô không thích hợp, thì viết mấy chữ lên chỗ trống trong sách tiếng Anh, viết xong dùng khuỷu tay đụng đụng Hoàng Đan bên cạnh.
Hoàng Đan liếc liếc nhìn rồi tiếp tục học thuộc từ đơn.
Khương Long aiiii một tiếng,“Hoàng Đan, muốn đánh cược không, tôi cảm thấy hai cô ấy sẽ chiến tranh lạnh một ngày, ngày mai mới có thể trở lại bình thường.”
Hoàng Đan nói,“Một buổi tự học.”
Khương Long không chút do dự nói không thể,“Từ trước đến giờ ngồi cùng bàn với tôi đều là nữ sinh, cậu là bạn nam đầu tiên ngồi cùng bàn với tôi, thật đó, có mấy chuyện ở giữa nữ sinh với nhau tôi rất hiểu, các cô ấy mâu thuẫn cãi nhau không dễ hòa như vậy đâu.”
Hoàng Đan trực tiếp hỏi,“Đánh cược gì?”
Khương Long nghĩ nghĩ liền cười tủm tỉm nói,“Người thua cuộc thì phải lên bảng đen viết ‘Tôi là ngu ngốc’ ở trước mặt cả lớp.”
Hoàng Đan nói,“Được.”
Khương Long nhìn Hoàng Đan nắm chắc như vậy, cậu ta không biết tại sao có chút bất an, có gì có thể tự tin đến vậy sao, sẽ không sẽ không đâu, tiết tự học còn có hơn nửa giờ là kết thúc, Trần Yến và Tiền Mộng không thể nào hòa nhanh như vậy được.
Vừa nghĩ như vậy, tự tin của Khương Long liền trở lại.
Hoàng Đan nghe Khương Long líu ra líu ríu vào lỗ tai cậu, một chữ từ đơn cậu cũng không xem vào được, trong lòng suy nghĩ đã rời xa thời đi học rất nhiều năm rồi, những năm tháng thanh xuân kia cũng không để lại được cái gì, đối phương lại có thể trở thành người bạn học duy nhất duy trì liên hệ với cậu, không phải là không có nguyên nhân.
Nói nhiều, cũng không bao giờ hết sức được, luôn luôn tràn ngập nhiệt tình đối với cuộc sống này.
Khương Long không giữ lại mà miêu tả cho Hoàng Đan giấc mơ kế tiếp của mình, khi cậu ta nói chuyện mi mắt rất phấn khởi, rất dễ dàng lây cho người khác, cũng muốn khát khao giống như cậu ta.
Trong lòng các thiếu niên đều cất giữ rất nhiều giấc mơ, có thể cho bọn họ sức mạnh tiến lên, sau khi lớn lên thực tế thay đổi, sẽ mất đi xúc động theo đuổi giấc mơ này.
Khi niên thiếu Hoàng Đan không theo đuổi ước mơ, hiện tại trở lại một lần nữa, để ý nhiều, cậu lại cảm thấy có một chút tiếc nuối.
Trong phòng học lộn xộn, phía sau ồn ào hơn phía trước rất nhiều, không có một người nào đang ôn học.
Lưu Phong không ngồi ở chỗ của mình, y nằm vào trước bàn Trần Việt,“Người anh em à, tôi nghĩ cậu đứng hạng nhất, tôi hạng nhì, hai ta có thể nắm chắc hai cái ngai vàng này, hiện tại vậy mà cậu lại muốn bay một mình, có nghĩ tới cảm nhận của tôi không hả?”
Tầm mắt nhìn lén Hoàng Đan của Trần Việt bị chắn, hắn gạt Lưu Phong ra tiếp tục nhìn,“Bay một mình cái rắm.”
Mắt Lưu Phong trừng giống như chuông đồng,“Vậy cậu đến lớp học sớm làm gì?”
Trần Việt tức giận nói,“Bố ngủ không được, không thể đến lớp đầu tiên được à?”
Lưu Phong dựng thẳng một ngón tay quơ quơ trước mặt hắn,“Vấn đề không ở chỗ này, vấn đề ở chỗ cậu đến lớp học không phải ngủ, mà là làm đề toán đó.”
Trần Việt dựa ra sau, cách y xa ra một chút,“Sao miệng cậu có mùi dữ vậy, có đánh răng không?”
Lưu Phong nói không có đánh,“Buổi tối muỗi nhiều như vậy, lại rất nóng, quỷ cũng không ngủ được, sau nửa đêm tôi mới ngủ được một lát, buổi sáng buồn ngủ đến mắt mở cũng không lên nổi, làm gì có thời gian đi đánh răng rửa mặt, tự học buổi sáng về rồi tính sau.”
Trần Việt ghét bỏ mắng chửi,“Mẹ nó, không đánh răng mà còn lại gần như vậy, nhanh cút ra!”
Có nữ sinh nhìn phía sau, mặt Lưu Phong khô nóng, sau khi y chửi mát vài câu, ma xui quỷ khiến nhìn phía Trần Việt la lớn một tiếng,“Mẹ kiếp, sáng sớm cậu đến lớp học, không là muốn lén lút nhét thư tình đó chứ?”
Lớp học yên tĩnh, người phía trước đồng loạt nghiêng đầu nhìn về phía cửa sau.
Trần Việt đứng lên từ trên chỗ ngồi, một tay cầm ghế ném ra phía sau, vẻ mặt hắn giận dữ,“Cậu mẹ nó gào cái gì vậy hả?”
Lưu Phong rất ít khi thấy Trần Việt nổi nóng như thế, không phải đang đùa giỡn khua môi múa mép, mà là vì lời của y nói, y nuốt ngụm nước miếng, nhìn thế nào cũng cảm thấy đối phương giống như đang giấu đầu lòi đuôi thế nhỉ.
Nói như vậy, Trần Việt thích người trong lớp này? Không thể nào, không có nữ sinh nào xinh đẹp như Ngụy Lâm Lâm, chẳng lẽ có cái gọi là tâm hồn đẹp sao? Trừ cái này, y cũng không nghĩ ra được cái gì khác.
“Ai hả ai hả? Cậu nhét thư tình cho ai?”
Trần Việt vừa thấy mí mắt Lưu Phong ti hí như vậy, là biết mấy ngày kế tiếp không thể đưa kẹo Thỏ Trắng cho Hoàng Đan được rồi, hắn rất khó chịu, cũng vô cùng buồn bực, lại không thể nói ra, chỉ có thể nghẹn, nghẹn đến muốn chết luôn rồi.
Lưu Phong thấy Trần Việt ngồi xuống, hai tay chống cằm nhìn phía trước, y châu đầu nhìn theo tầm mắt đối phương, lại phát hiện đối phương đang nhìn bảng đen, còn nhìn rất chăm chú,“Người anh em, cậu không phải bị trúng tà đó chứ?”
Trần Việt giương mắt nhìn cái gáy Hoàng Đan,“Bố sắp chết rồi.”
Bỗng dưng với kinh nghiệm nhiều năm của Lưu Phong nói cho y biết sắp có nguy hiểm, y “Vèo” một cái chạy về vị trí của mình, nâng sách tiếng Anh lên bắt đầu lớn tiếng đọc diễn cảm,“Apple!”
Nơi cửa sau không có xuất hiện yêu ma quỷ quái nào, Lưu Phong không cảm thấy nguy cơ đã được giải trừ, cho nên y không dám lộn xộn, tiếp tục đọc apple.
Bởi vì y chỉ có thể đọc ra được mỗi một từ đơn này.
Cái này còn phải cám ơn ngồi cùng bàn năm ba cơ sở, cũng là mối tình đầu của y, người đó thích ăn táo.
Sức phán đoán của Trần Việt mạnh hơn Lưu Phong, lúc này mất tập trung nên không nhạy bén, hắn vừa mới lấy [ Câu chuyện quỷ ] từ trong học bàn ra xem được một trang, phía sau tự dưng thổi lên một cơn gió lạnh, muốn giấu đi [Câu chuyện quỷ] cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Xui xẻo bay đến, Trần Việt bị thầy Ngụy kêu đi ra ngoài phạt đứng.
Càng xui xẻo hơn là Lưu Phong, y để mặt ở trong sách giáo khoa cười trộm, sau đó cũng bị kêu lên.
Thầy Ngụy cầm [ Câu chuyện quỷ] lật lật,“Trần Việt, tôi tịch thu trò một quyển, trò lại lấy ra một quyển, nhà trò mở tiệm sách à?”
Lưng Trần Việt tựa vách tường,“Em đã từng mơ giữa ban ngày như thế đấy ạ.”
Thầy Ngụy nhìn hắn đứng tư thế lười nhác thì đen mặt,“Xương cốt trò đâu? Bị rút hết rồi hả?”
Trần Việt nhe răng,“Em cũng đâu phải Tam Thái Tử đâu.”
Thầy Ngụy nói,“Tam Thái Tử bị rút gân rồng.”
Trần Việt lộ ra biểu cảm sửng sốt lại khâm phục,“Phải không? Em vẫn cho rằng Na Tra rút xương của Tam Thái Tử chứ, thì ra là gân rồng à, thầy không hổ là thầy, tri thức thật sự rất uyên bác.”
“Phụt”
Lưu Phong mím môi nghẹn cười, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng, gân xanh trên cổ đều nổi bật lên.
Thầy Ngụy nhìn y một cái,“Buồn cười lắm sao?”
Đầu Lưu Phong lắc thành cái trống bỏi,“Không buồn cười.”
Thầy Ngụy nói,“Vậy trò đang cười cái gì?”
Lưu Phong nhịn đến thân thể đều đang run,“ Do miệng em bị rút gân, chưa dậy thì hoàn toàn ạ.”
Thầy Ngụy lại nhìn Trần Việt,“Kết quả mấy môn thi đều có cả rồi, trò không lo lắng một chút nào sao?”
Trần Việt không quan trọng nói,“Cổ nhân nói, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn*.”
*binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn: dùng một biện pháp hợp lý để đối phó với chuyện nào đó.
Tay cầm sách của thầy Ngụy chắp ra sau lưng, nhìn học sinh của ông từ trên xuống dưới, dùng mấy lần cổ nhân nói, cũng không biết có thể hiểu được ý ở trong đó không đây,“Tâm tính trò ngược lại cũng không xấu.”
Trần Việt nói,“Thầy ơi, nói thật với thầy, em cũng chỉ có được cái tâm tính thôi ạ.”
Lưu Phong lại phụt, toàn thân trên dưới đều đang run, bà mẹ nó, có thể đừng nói chuyện kiểu tình cảm nhân nghĩa không hả? Biết ông đây điểm cười thấp còn cố ý chơi ông!
Thầy Ngụy nói,“Trần Việt trò đi vào đi, Lưu Phong đứng đến khi tự học buổi sáng tan học mới thôi.”
Lưu Phong,“……”
Trần Việt chậm rì rì đi vào trong lớp học, hắn còn thò tay ra sau lưng, đắc ý giơ hai ngón tay lên với Lưu Phong.
Lưu Phong tức đến muốn hộc máu.
Các học sinh trong lớp sẽ quan sát mấy học sinh ngồi ở cửa sổ trước và sau, bọn họ cố thủ vững tuyến đầu, nếu bọn họ học, như vậy giáo viên chủ nhiệm đã đến, nếu bọn họ nói chuyện, như vậy giáo viên chủ nhiệm không ở đây.
Nếu mà bọn họ chẳng những học tập, mà còn ngồi ngay ngắn, đầy mặt nghiêm túc, cái đó nhất định giáo viên chủ nhiệm đang đi coi xét kiểm tra.
Mọi người thấy bạn học tuyến đầu không phải bỏ sách xuống châu đầu ghé tai, thì nằm xuống trên bàn ngủ, là biết chủ nhiệm lớp đã đi, vì thế muốn làm gì thì làm.
Nếu ai nhận được thư tình, đầu tiên là ngồi cùng bàn, tiếp đến là ngồi trước sau, sau đó là bốn phía, cuối cùng là đến toàn bộ người lớp học đều biết.
Dễ nhận thấy, sáng nay chỉ có một mình Hoàng Đan nhận được thư tình mà thôi.
Khương Long nói cậu ta từng nhìn thấy chữ của Trần Việt,’’ Nét cuối cùng của mỗi chữ đều kéo rất dài, xấu muốn chết, không thể nào so được với người viết thư tình cho cậu đâu.”
Hoàng Đan nói,“Cậu muốn nói cái gì?”
Khương Long khụ hai tiếng,“Ý tôi là, hai cậu đều là hoa khôi và hot boy của lớp……”
Hoàng Đan đánh gãy Khương Long,“Ai là hoa khôi?”
Khương Long nhìn ngồi cùng bàn,“Cậu á.”
Hoàng Đan im lặng.
“Không sao đâu, hoa hay cỏ gì cũng không có cái gì khác nhau đâu, cậu quen rồi cũng sẽ tốt thôi, ai kêu ngoại hình cậu dễ nhìn như vậy làm gì.”
Khương Long an ủi hai câu không có tâm nói,“Với độ chú ý của mấy nữ sinh đối với Trần Việt, nếu cậu ta thật sự nhét thư tình cho ai, có thể nhận ra được chữ viết ngay, hiện tại nhất định trong lớp đã nổ tung cả nồi rồi, nếu không có, thì lời của Lưu Phong nói chỉ là giả thôi.”
Cậu ta chậc chậc,“Nếu Trần Việt có thể học giỏi, vị trí hoa khôi trong lớp của cậu không được bảo toàn đâu.”
“……”
Hoàng Đan nói,“Có không ít người kéo dài nét cuối cùng.”
Miệng Khương Long thoáng co rút, sao cậu ta lại quên mất điểm ấy nhỉ? Khó trách thành tích không tốt bằng Hoàng Đan, có lẽ là do đầu óc không được.
“Xem như tôi chưa nói.”
Hoàng Đan lại không bình tĩnh có thêm một suy nghĩ.
Khi tự học buổi sáng kết thúc, Trần Yến đặt sách giáo khoa trên bàn sang một bên,“Đi căn tin không?”
Tiền Mộng nói đi,“Cậu chờ tôi một chút, tôi tìm phiếu cơm cái đã.”
Trần Yến lấy ca đựng cơm từ hộc bàn ra,“Vậy cậu nhanh lên, người siêu nhiều đó, đi chậm thì không biết lúc nào mới có thể lấy cháo đâu.”
Trời nóng, nếu lấy cháo chậm, cũng đã lạnh, làm không tốt khi chuông vào lớp vang lên cũng chưa ăn xong điểm tâm.
Khương Long há hốc mồm nhìn,“Hai cậu….. Hai cậu hòa rồi sao?”
Trần Yến không trả lời mà hỏi lại,’’Sao nào? Tôi hòa với Tiền Mộng, cậu không vui à?”
Khương Long ha ha,“Vui chứ, tôi vui chết mất.”
Cậu ta kéo quần áo Hoàng Đan,“Cái kia á, hay là coi như xong đi? Tôi mời cậu ăn điểm tâm nha, giữa trưa lấy nước cho cậu, tôi còn có thể mua cho cậu hình dán nhóm Những Chú Hổ Con* nữa.”
* nhóm Những Chú Hổ Con:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Hoàng Đan không nói cái gì, chỉ dịch chuyển ghế ra phía trước một chút.
Khương Long khẽ cắn môi, cậu ta theo cái khe hở đó chen đi ra ngoài, nhanh chóng lấy phấn viết lên trên bảng đen bốn chữ “Tôi là ngu ngốc”, rồi chạy bước nhỏ trở về chỗ ngồi của mình.
Lớp học vang lên tiếng ồn ào.
Hoàng Đan xem xem bốn chữ trên bảng đen, cũng y như năm đó vậy,“Nhớ lau trước khi lên lớp đó.”
Khương Long nghiến răng,“Xem như cậu giỏi!”
Hoàng Đan cảm thấy quen tai, anh Tam từng mở rồi,“Hình như là tên một bài hát.”
Khương Long không nghe rõ,“Cái gì?”
Hoàng Đan nói không có gì.
Mặt sau Trần Yến thò tay đẩy đẩy ghế Hoàng Đan,“Có phải các cậu đánh cược không?”
Hoàng Đan nói mọi chuyện.
Khương Long ngăn cũng không ngăn được, cậu ta đang muốn chạm vào Hoàng Đan, thình lình run run,“Tôi cảm thấy có người đang trừng tôi, muốn dùng ánh mắt trừng chết tôi luôn vậy.”
Trần Yến cười cậu ra,“Đây không phải rất bình thường sao? Khương Long, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, suốt ngày dính lấy Hoàng Đan sẽ bị người ta coi như kẻ thù, làm không tốt còn sẽ bị đánh tiểu nhân nữa đó.”
Khương Long chịu không nổi chà xát cánh tay,“Nữ sinh các cậu thật đáng sợ.”
Trần Yến nói không phải vậy,“Nam sinh cũng thích Hoàng Đan.”
Tiền Mộng tiếp theo,“Ví như cậu.”
Khương Long á khẩu không trả lời được.
Cậu ta rất thích Hoàng Đan, đụng đến người xuất sắc hơn mình, sẽ muốn học được vài thứ trên người đối phương, rồi biến thứ đó thành của bản thân mình.
Lưu Phong đừng ở hành lang nóng hết cả người, chuẩn bị khi chuông vừa vang là dùng tốc độ trăm mét nhanh nhất có thể vọt tới căn tin, y vừa quay đầu, thấy người đứng ở cửa,“Làm gì đó?”
Trần Việt dựa vào khung cửa,“Mẹ nó, nhìn chướng mắt!”
Lưu Phong ô một tiếng,“Ai chọc bạn học Tiểu Việt của chúng ta tức giận thế?”
Trần Việt ghê tởm liếc Lưu Phong, hắn đến hành lang nằm xuống,“Một trái bí lùn.”
Lưu Phong nói,“Lớp này ai cũng lùn hơn cậu hết.”
Trần Việt im lặng một hồi thì dùng sức gãi gãi cái đầu ba tấc, mặt đầy tức giận, còn có ghen tị chợt lóe qua.
Lưu Phong nhìn mà kinh hồn bạc vía,“Đừng gãi nữa người anh em ơi, nếu gãi nữa thì thành thằng ngốc luôn bây giờ.”
Trần Việt đi đến cầu thang, Lưu Phong nhìn bóng lưng hắn kêu,“Còn chưa tan học đâu!”
Vừa kêu xong, Lưu Phong cũng chuồn luôn.
Sau khi chuông vang hết giờ, Hoàng Đan và những người khác cùng nhau rời khỏi lớp học, lúc xuống cầu thang các lớp như ong vỡ tổ ùa ra, người chen người, không khí vẩn đục dữ dội, khi cậu đến căn tin đã kín người, dứt khoát mua bánh mì rồi trở về lớp học.
Đều đã đi ăn điểm tâm, trong lớp học không có ai, Hoàng Đan thấy trên bàn mình có bánh bao, cậu kéo ghế dựa ngồi xuống, hai mắt nhìn nhau với cái bánh bao một lát, rồi lấy từ trong túi ra cắn một miếng.
Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói,“Này, tôi đổi với cậu.”
Hoàng Đan nhìn Trần Việt một cái, lại nhìn chả giò trong tay hắn,“Không đổi.”
Trần Việt đùa giỡn lưu manh,“Hay đổi không?”
Trong lòng hắn tức giận muốn chết, tình địch nhiều như vậy, muốn lén lút đến đặt chả giò trước, vậy mà cũng có thể bị người ta nhanh chân trước một bước.
Thật vất vả mới nghiêm túc thích một người như vậy, thế mà còn có người muốn cướp của hắn.
Hoàng Đan lại cắn một miếng bánh bao, tầm mắt dừng ở vết bỏng trên tay còn nghiêm trọng hơn ngày hôm qua của Trần Việt.
Trần Việt nhân cơ hội giật bánh bao trong tay Hoàng Đan, còn giả vờ bẻ xuống phần cậu đã cắn qua,“Tôi không thích ăn chả giò, cho nên cậu cầm ăn đi.”
Hoàng Đan thấy Trần Việt đi ra bên ngoài, cậu liền đi theo.
Trần Việt đang định bỏ phần mà Hoàng Đan ăn vào trong miệng, đột nhiên hắn cảm thấy không đúng nên quay đầu lại nhìn, khi thấy nguyên con người sống đứng ở phía sau thì bị dọa giật nảy mình, lui về sau mấy bước,“Dkm!”
Hoàng Đan nói,“Cậu đang làm cái gì?”
Trần Việt ghét bỏ nói,“Không phải nói nhảm sao? Đương nhiên là ném miếng cậu đã ăn đi rồi, chẳng lẽ tôi phải ăn nước miếng của cậu à?”
Hoàng Đan không đi, cũng không nói chuyện.
Trần Việt nhịn đau ném miếng bánh bao đó vào trong giỏ rác, rồi ăn từng miếng từng miếng bánh bao giống như trút giận vậy.
Hoàng Đan xoay người trở về lớp học.
Trần Việt đi vào sau Hoàng Đan, cố ý tạo ra tiếng động rất lớn, cũng không biết viên kẹo Thỏ Trắng có kết cục gì nữa.
Không tới năm phút đồng hồ, Hoàng Đan đưa chả giò cho Trần Việt,“Tôi không ăn cái này.”
Trần Việt nói,“Không ăn thì bỏ đi!”
Hoàng Đan liếc đến quyển sổ dưới tay hắn.
Trần Việt lập tức khép quyển sổ lại, còn có tật giật mình nhét quyển sổ vào trong hộc bàn.
Hoàng Đan nói,“Ngày hôm qua cám ơn.”
Trần Việt ngoáy tai,“Cậu nói cái gì? Lớn tiếng chút, đừng giống như muỗi vo ve vậy chứ.”
Hoàng Đan không nói nữa.
Trần Việt thấy Hoàng Đan muốn đi, không chút nghĩ ngợi kéo góc áo cậu lại.