Đọc truyện Tôi Có Một Bí Mật – Chương 124: Tâm tương ấn
Ban đêm mùa hè, bầu trời đầy sao, tiếng côn trùng kêu vang kết nối thành một mảnh.
Các lớp học ở lầu bốn dãy phía tây còn đang sáng đèn, nhóm học sinh mới đang được giáo viên chủ nhiệm giáo dục về tư tưởng chính trị, cộng thêm kinh nghiệm sống cá nhân và các nhận thức về cuộc sống.
Biết rõ các học sinh ở tuổi này, còn rất lâu mới hiểu được sâu xa, bọn họ vẫn đầu tư trăm phần trăm nhiệt huyết và chân thành vào, đó cũng là trách nhiệm của một người làm giáo viên như bọn họ.
“Thời gian qua rất nhanh, ngày tháng thoắt cái như thoi đưa, trong ba năm này phải tập trung học tập, hay là vẫn hồ đồ, các trò hãy tự mình nghĩ cho kỹ đi.”
Thầy Ngụy đứng ở trên bục giảng nhìn xuống, đập vào mắt là những gương mặt non nớt, đang giữa tuổi thanh xuân ngây ngô, còn một khoảng thời gian dài trước mắt, đồng thời lại thiếu đi tính kỷ luật, vừa không chú ý có thể sẽ lãng phí thời gian, khi quay đầu nhìn lại, không còn để lại cái gì, muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi.
“Đây không phải lần đầu tôi chủ nhiệm một lớp, cũng không phải là một khóa cuối cùng, tôi sẽ dạy hết tất cả những gì tôi biết cho các trò, về phần các trò có thể biến bao nhiêu tri thức thành của mình, thì còn phải coi thái độ của các trò có đúng hay không.”
Khuôn mặt bốn mươi lăm học sinh, mặc kệ là chăm chú, mê mang, hay là xem nhẹ, khinh thường, đều cứ đơn thuần như vậy, sáng ngời rõ ràng bày ở trên mặt, vẫn chưa bị lây nhiễm băn khoăn cùng nặng nề của xã hội.
Giọng điệu thầy Ngụy thay đổi nghiêm khắc,”Nếu các trò còn muốn chơi, mà vẫn muốn học thì suy nghĩ đó chỉ là viễn vông!”
Phía dưới có học sinh kề tai nhau không đồng ý, cũng có một số người lầm bầm, nói sao mà không có, lớp chúng ta cũng sẽ có kiểu người này, không cần xem sách không làm bài, lên lớp không chăm chú nghe giảng bài, chuông tan học vừa vang thì chạy đi ra ngoài chơi, cũng có thể thi tốt hơn người suốt ngày cầm sách đọc, rất không công bằng.
Thầy Ngụy gấp khúc ngón tay gõ gõ lên mặt bàn trên bục giảng,”Tôi biết có mấy người giữa các trò đang nghĩ gì, có phải cảm thấy mình có bạn học lên lớp không chép bài, tự học không học bài, cũng không thấy đối phương làm bài, thành tích lại rất tốt, đúng không?”
Học sinh vừa rồi còn một bụng câu để thanh minh, lúc này không nói nữa.
Đôi mắt thầy Ngụy trừng, phun ra một ngụm nước miếng lớn,”Các trò nghĩ như vậy là đã sai mười phần rồi!”
Ở giữa lớp có bốn chỗ ngồi, Hoàng Đan ở thứ nhất bên trái, sát bên hành lang, cậu ngồi một bên bục giảng, Khương Long và Ngô Phương ngồi ngay đối diện bục giảng, hai người bọn họ nhận bụi phấn và bọt nước miếng nhiều nhất, không có cách nào nâng đầu lên được, hận không thể chui luôn nửa người vào trong hộc bàn.
Thầy Ngụy lại đổi về giọng điệu nói lời thấm thía, ông chắp tay sau lưng nói,”Trên đời này không có thiên tài chân chính, chỉ có ngu ngốc không cố gắng, trong mắt các trò có cái gọi là mỗi ngày chỉ biết chơi, còn những người học tốt, sau lưng không biết phải bỏ ra biết bao nhiêu cố gắng, mắt nhìn cũng sẽ có hạn chế, bất luận là lúc nào cũng không thể bỏ đầu óc của mình, nếu bỏ đầu óc, vậy thì có khác gì ngu ngốc đâu?”
Các nữ sinh không phải chống đầu che mặt, thì là nằm lên trên bàn, các nam sinh không mặt mũi, là một chút cũng không để trong lòng.
“Phương pháp học rất quan trọng, dùng sai cách thì cố gắng thế nào cũng sai, cách không phải đồ vật cố định, nó phải luôn thay đổi không ngừng, bản thân phải tìm ra tổng kết, theo khuôn mẫu của người khác, cũng chưa chắc đã hợp với mình.”
Thầy Ngụy nâng chung trà lên uống ngụm để thông cổ,”Nói nhiều như vậy là muốn nói cho các trò, tương lai đã xuất phát, muốn thuyền đến hướng nào thì còn tùy quyết định của cách trò, bởi vì các trò sẽ là người cầm bánh lái để lái thuyền đi.”
Nói xong hai trang giấy đã chuẩn bị sẵn, thầy Ngụy thở ra một hơi thật dài, ông nhìn học sinh này, rồi nhìn học sinh khác, tất cả khuôn mặt đều hiện lên đầy những ước mơ cùng mơ màng.
Tương lai à, nó có hình dạng thế nào? Đến lúc bản thân có công việc, sẽ có rất nhiều tiền, muốn ăn cái gì thì ăn, muốn mua cái gì thì mua, sẽ không bởi vì một đôi giày thể thao, một cái váy, một hộp băng cassette mà phải xin ba mẹ cả buổi trời.
Nhanh lớn lên đi, lớn lên là được tự do rồi.
Đây là suy nghĩ sâu trong nội tâm bọn họ, trừ người từ mười bốn năm sau trở về là Hoàng Đan, cậu đã sớm trưởng thành, biết sau khi lớn lên cũng sẽ không tự do, ngược lại càng có thêm nhiều ràng buộc hơn.
Tựa như trong lời bài hát, sau này lớn lên, tôi chỉ có thể chạy thật nhanh, không thể tùy hứng như thời niên thiếu này, lười biếng, chơi xấu, lùi bước, bởi vì tâm tính thay đổi, rất nhiều, tôi sợ hãi mất đi, không thể mất đi…..
Hoàng Đan từ trên con đường lớn bận rộn, rắc rối mà phức tạp trở về, một lần nữa đứng ở trên con đường nhỏ sạch sẽ rõ ràng này, cậu phát hiện hai bên đường có đủ mọi loại hoa và cỏ xanh mượt, đối với cậu mà nói, đây là một lần trở về rất quý giá.
Thầy Ngụy đậy nắp ly trà lại,”Hội diễn chiều mai cứ yên tâm, dựa theo huấn luyện bình thường làm là được rồi, phần thi huấn luyện quân sự này cũng không có gì quan trọng, chủ yếu là xem bảy ngày này các trò học được cái gì, điểm này chỉ có bản thân các trò là rõ nhất thôi.”
Ông khoát tay,”Không còn sớm nữa, trở về ký túc xá hết đi, trở về cũng đừng chơi, trời nóng như vậy, muốn mát mẻ thì phải tĩnh tâm lại.”
Mọi người cũng không để tâm đến ý của thầy chủ nhiệm, bọn họ lục tục ra khỏi phòng học.
Ngọn đèn xuyên qua cửa sổ, không thể nào rơi xuống trên đất hành lang, nam sinh đứng ở nơi đó quay lưng lại ánh sáng, còn chưa lớn lên, mà đã có chút mùi vị đau buồn rồi.
Lúc nữ sinh đi qua còn lén lút ngắm Trần Việt, đa số đều muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn, làm cho hắn liếc nhìn bản thân mình, số ít là có tính tò mò, cảm thấy hắn rất hỗn tạp, là một thằng xấu xa, rốt cuộc tại sao lại có thể vào trường học này, dáng vẻ ăn mặc cũng không giống có tiền chút nào.
Lưu Phong chỉ chỉ mặt Trần Việt,”Buổi tối cậu nói cậu có chuyện, chính là đi ra ngoài để người ta đánh thành con mèo vậy sao?”
Trần Việt kéo kéo khóe miệng bị rách da,”Cút nhanh, đừng cản đường.”
“Tôi mẹ nó chắn đường ai?”
Lưu Phong vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy Hoàng Đan và Khương Long phía sau, y xoay cổ trở về mắng,”Dkm, không phải cậu kêu tôi nhường đường cho tụi nó đó chứ?”
Trần Việt rất không kiên nhẫn,”Bố lười nói nhảm với cậu, có chuyện gì trở về rồi nói.”
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, tức giận nói,”Nói cái rắm, đánh nhau không gọi tôi, không coi tôi là anh em nữa à!”
Khi Hoàng Đan đến đây, Lưu Phong vừa lúc kết thúc đối thoại với Trần Việt, một mình hùng hùng hổ hổ bỏ đi, dành ra vị trí cho cậu, bước chân cậu dừng nghiêng đầu nhìn lại.
Trần Việt hung hăng nâng nâng cằm,”Nhìn cái gì đó?”
Hoàng Đan không nói, năm đó cũng là tình hình này, thầy chủ nhiệm họp được một nửa, cửa sau liền có người kêu báo cáo, cậu luôn luôn không quan tâm đến chuyện và người ngoài bản thân mình, nên cũng không có quay đầu xem là ai.
Khi đó thầy chủ nhiệm họp xong, Hoàng Đan đi ra khỏi lớp học, chuyện không liên quan đến mình đi qua hành lang, mí mắt không nâng một cái, bước chân cũng không ngừng.
Lần này sau khi nghe được tiếng kêu báo cáo ngay cửa, Hoàng Đan liền biết người đó là Trần Việt, dù sao cậu so với năm đó, độ chú ý đối với mọi người đã cao hơn một chút, trong đó cũng bao gồm cả Trần Việt.
Nhắc đến độ chú ý, Hoàng Đan mới phát hiện trí nhớ mình không tốt lắm, có rất nhiều đoạn ngắn cậu cho là không có ý nghĩa, cũng không đáng giá mà bản thân không nhìn đến, hôm nay trải qua một lần nữa, ngược lại có thể rút ra được một ý nghĩa nào đó.
Trần Việt mắng,”Mẹ nó, cậu còn nhìn?”
Hoàng Đan vẫn không nói lời nào, cũng không có biểu cảm, giống một tảng băng đã được điêu khắc tinh tế, nhìn thì đẹp, mà lại rất lạnh, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy lạnh lẽo bức người, muốn chạm cũng không dám chạm.
Trần Việt thở hồng hộc, đôi mắt hung hăng trừng,”Không cho nhìn!”
Hoàng Đan cất bước đi.
Tay đang siết chặt nắm đấm của Trần Việt buông ra, thân thể căng cứng cũng đã trở về nguyên trạng, hắn liếc liếc nhìn Khương Long,”Ông chủ đi rồi, một người hầu nhỏ như cậu còn ở đây làm gì? Trong hành lang này tối như vậy, cậu không sợ ông chủ của cậu bị té à?”
Khương Long bị một tiếng ông chủ, một tiếng người hầu của Trần Việt làm cho phản ứng cũng chậm chạp,”Trần Việt, câu này của cậu……”
Trần Việt gầm lên,”Cút đi!”
Khương Long bị dọa đến thân thể run lên, cậu ta nhìn trước nhìn sau, phát hiện còn mấy người bạn học chưa đi, hơn nữa thầy chủ nhiệm cũng còn ở đây, lá gan nhất thời lớn hơn một tý,”Hoàng Đan không trêu chọc gì cậu, sao cậu lại nổi giận với cậu ấy?”
Trần Việt nhướn mày, mặt đây hung ác,”Liên quan cái rắm gì đến cậu.”
Khương Long lắp bắp,”Tôi tôi tôi…… Tôi không thích nhìn cậu ức hiếp bạn của tôi.”
Trần Việt cười cười, một miệng răng trắng làm cho hắn đẹp trai hơn bình thường, cũng siêu khinh khủng, bởi vì trong mắt hắn không có ý cười,”Bạn? Huấn luyện quân sự còn chưa kết thúc, hai người đã trở thành bạn rồi à? Muốn vì bạn bênh vực kẻ yếu sao, vậy giờ cậu muốn thế nào?”
Khương Long hít sâu,”Cậu nói đi, muốn thế nào mới không trêu chọc Hoàng Đan nữa?”
Cậu ta có ba trăm năm mươi sáu đồng tiền mừng tuổi, là tích góp từ nhỏ đến lớn, nếu có thể dùng để giải quyết Trần Việt, khiến cho hắn để Hoàng Đan yên ổn học tập thì cậu ta có thể bỏ ra số tiền đó, bởi vì không còn vẫn có thể tích góp lại được.
Tầm mắt Trần Việt dời khỏi mặt Khương Long, hắn nheo mắt, thấy một con đom đóm nhỏ, ánh sáng đó quá mức mỏng manh, rất dễ dàng bị xem nhẹ, lại không thể lớn lên được nữa, muốn thu hút được sự chú ý của ai, chỉ có thể mặt dày mày dạn đứng trước mặt đối phương, dù có bị xem nhẹ cũng bay qua bay lại, cho đến khi được chú ý mới thôi.
Khương Long thấy Trần Việt không lên tiếng thì nói,”Tôi có thể cho cậu tiền.”
“Tiền? Bố không thiếu tiền.”
Trần Việt cười đặc biệt vui vẻ,”Đừng nghĩ nữa, làm sao cũng vô dụng, bố muốn trêu chọc cậu ta, còn phải trêu vô chỗ hiểm nữa kìa.”
Khương Long bị dọa đến da đầu tê dại, cảm thấy Trần Việt giống ác ma, cậu ta lui về phía sau một bước, chưa hoàn hồn nói,”Trần Việt, cậu có bệnh, nhất định cậu có bệnh rồi.”
Trần Việt nhìn bóng dáng Khương Long mắng,”Cậu mẹ nó mới có bệnh đó!”
Mấy học sinh khác không thể nào nghe được đối thoại của Trần Việt với Khương Long, chỉ biết quan hệ bọn họ không tốt, rất không tốt, có điều nghĩ đến cũng rất bình thường, học sinh mũi nhọn không thể chơi cùng học sinh đội sổ được, trừ khi có một bên đồng ý thỏa hiệp mà thôi.
Thầy Ngụy đi ra cuối cùng, ông đóng cửa lớp học lại, từ trong miệng quăng ra một câu,”Theo tôi đến văn phòng.”
Trần Việt kéo cổ áo tay ngắn thở, “Vâng.”
Trong văn phòng không có giáo viên khác, thầy Ngụy đi vào liền chộp lấy cuốn sách giáo khoa vật lý đập lên trên đầu học sinh mình,”Ba mẹ cậu phí tâm cố sức đưa cậu vào trường học này là vì cái gì? Bọn họ hi vọng cậu học được thêm một chút tri thức ở trường, tương lai trở thành trụ cột quốc gia, trở thành một người hữu dụng, cậu ngược lại thì tốt rồi, còn chưa chính thức khai giảng đã đi đánh nhau với người ta, cậu xứng đáng với công sức khổ tâm của bọn họ sao?”
Tuy rằng dùng sức không mạnh, nhưng động tác này của bản thân mang tính chất sỉ nhục nhất định, bình thường thầy Ngụy rất ít khi dùng, hầu như đều dùng để đối phó với học sinh không nghe lời.
Trần Việt nói,”Em sai rồi.”
Thầy Ngụy dường như không ngờ học sinh sẽ dễ dàng nhận sai như vậy, một hơi của ông kẹt ở trong cổ họng, nửa vời rất không thoải mái, nửa ngày mới thông xuống,”Sai chỗ nào?”
Trần Việt hảo hán không thua thiệt trước mắt, làm ra một bộ dạng đang kiểm điểm bản thân,”Gặp chuyện, trước tiên em nên báo cho thầy mới đúng ạ.”
Thầy Ngụy hỏi,”Vậy trò gặp chuyện gì?”
Trần Việt nói,”Nói ra thì dài lắm.”
Thầy Ngụy nhặt sách giáo khoa trên mặt đất lên rồi ném lên trên bàn làm việc, ánh mắt nhìn chằm chằm học sinh trước mặt,”Vậy nói ngắn gọn thôi.”
Trần Việt cúi đầu nói,”Có bạn học tiểu trúng quần em.”
Cơ thịt trên mặt thầy Ngụy thoáng co rút,”Chỉ có vậy?”
Trần Việt gật gật đầu, hắn chỉ ống quần bên trái,”Phía trên còn đang ẩm ướt, còn có mùi nữa.”
Thầy Ngụy bước thong thả đến trước bàn,”Vậy đối phương không xin lỗi trò sao?”
Trần Việt nói không có, rất vô tội nói,”Em kêu cậu ta xin lỗi, cậu ta kêu em cút đi, em nói lý lẽ với cậu ta, cậu ta kêu người ở ký trúc xá chặn em ở trong WC, bọn họ cùng nhau đánh em, đều là cha sinh mẹ nuôi, dựa vào cái gì mà em phải đứng cho bọn họ đánh chứ? Với lại, là cậu ta sai, cho nên em phải đánh trả lại thôi.”
Thầy Ngụy cũng không biết nên tin, hay không nên tin, học sinh này của ông có một nùi tiền án, bản lĩnh khác không có, chỉ am hiểu đánh nhau, rõ ràng là một con báo nhỏ, hiện tại đã rút răng nanh sắc bén và móng vuốt lại, vẻ mặt đầy vô hại,”Nói như vậy, trò là phòng vệ chính đáng sao?”
Trần Việt nghiêm túc nói,”Đúng ạ.”
Mặt thầy Ngụy lại thoáng co rút,”Lớp nào?”
Trần Việt gãi gãi đầu tóc húi cua, nói hình như lớp một,”Bốn năm người bọn họ đánh một mình em, nếu không phải em trốn nhanh, hiện tại đầu đã nở một bông hoa rồi, thầy ơi, là bọn họ ra tay trước, việc này em không có sai, nếu thầy không tin, có thể đi điều tra một chút, lúc ấy còn có các bạn học lớp khác ở đó nữa, trong chuyện này em hoàn toàn là người bị hại.”
Bị ức hiếp, phòng vệ chính đáng, có bạn học làm chứng, tám phần là có mưu tính từ trước rồi, thầy Ngụy hỏi,”Bọn họ ở đâu?”
Trần Việt nói không biết,”Không phải ở ký túc xá, thì là ở phòng y tế đấy ạ.”
Thầy Ngụy có thể tưởng tượng được được tình hình bi thảm của mấy người kia thế nào, ông nghiêm mặt,”Viết năm trăm chữ kiểm điểm, sáng mai nộp cho tôi!”
Trần Việt lập tức ngẩng đầu, đôi mắt hắn hơi mở, bất mãn nói,”Thầy ơi, quần em bị nước tiểu làm ướt, lại bị đánh một trận, còn phải viết kiểm điểm nữa hả?”
Thầy Ngụy nói,”Tám trăm.”
Trần Việt nhếch miệng cười,”Năm trăm được rồi, không thành vấn đề, bây giờ em về viết liền, thầy ngủ ngon, ngày mai gặp nha thầy!”
“……”
Thầy Ngụy kéo ghế dựa ngồi xuống, một trái hạt dẻ* chưa có cơ hội tách ra, người không còn, ông dựa vào lưng ghế dựa, ngón tay chầm chậm gõ mặt bàn, còn phải làm công tác nối liền với lớp một nữa.
* hạt dẻ nguyên trái.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Ban đầu học sinh Trần Việt này xuất hiện ở trên danh sách học sinh mới lớp mười đã là một vấn đề, mấy người chủ nhiệm lớp khác đều không muốn dẫn, thành tích kém, học không được cũng không sao, sợ là sợ bản thân đã không học được, còn ảnh hưởng người khác trong lớp học, tuổi còn nhỏ đã làm phân chuột rồi.
Tuy rằng vấn đề thì học sinh khóa nào cũng có, nhưng không ai có vấn đề nhiều như Trần Việt, hắn đã học kém, còn là côn đồ nổi danh, thế mà ngoại hình lại đẹp, từ đầu đến chân hoàn toàn là kiểu nữ sinh thích, nếu để vào trong lớp học, nhất định sẽ là tai họa.
Cho nên mấy lớp kia đều không muốn nhận hắn, thậm chí còn tìm đến hiệu trưởng để nói chuyện.
Hiệu trưởng chỉ nói một câu “Mỗi học sinh đều có quyền lợi nhận giáo dục bình đẳng” để đuổi họ đi.
Cũng bởi vì thầy Ngụy đã cướp được học sinh xuất sắc nhất, việc này khiến các lớp khác rất hâm mộ, bọn họ cho rằng kém nhất cũng phải vào tay ông mới được.
Lý do này khiến thầy Ngụy rất không biết nói gì, bởi vậy Trần Việt được phân đến lớp năm, trở thành một thành viên trong tập thể nhỏ này, ông biết sau này sẽ không được yên tĩnh như vậy, dựa theo xu thế phát triển của hôm nay, còn phải chuẩn bị thêm mấy lọ thuốc đau đầu nữa rồi.
Trần Việt đi ra khỏi văn phòng, nhìn thấy Lưu Phong đang chờ ở bên ngoài, hắn chậm rì rì bước qua,” Kiểm điểm năm trăm chữ, cậu giải quyết cho tôi đi.”
Mặt Lưu Phong đầy kinh khủng,”Cậu đùa à?Bình thường ngay cả viết văn tôi còn chưa viết tới năm trăm chữ, cậu kêu tôi viết kiểm điểm? Điên rồi hả?!”
Trần Việt vừa đi vừa nói chuyện,”Dùng của tôi luyện tập trước một chút đi, sớm muộn gì sau này cậu cũng phải viết thôi.”
Lưu Phong,”……”
Y lắc đầu nói không được,”Đừng hi vọng tôi, tôi có thể tìm người viết cho cậu, đúng rồi, Ngụy Lâm Lâm được á, nếu cậu sợ ba cô ấy nhìn ra nét chữ thì có thể để cô ấy viết một phần, cậu nhìn chép lại thôi.”
Trần Việt nói,”Cô ta nhiều chuyện, tôi lười tìm cô ta.”
Lưu Phong khoát tay,”Này cũng không được, kia cũng không được, tôi thấy cậu tự mình viết đi, tùy tiện đại đi, cố định mấy câu sâu sắc như em sai rồi, đảm bảo không tái phạm nữa này kia, cái khác không quan trọng, thầy chủ nhiệm sẽ không xem từng chữ đâu mà lo.”
Trần Việt hỏi y có thuốc không.
Lưu Phong nói mới hút xong, chưa có cơ hội đi mua,”Để thầy chủ nhiệm biết, xác định vững chắc là kiểm điểm một ngàn chữ, còn sẽ mời ba mẹ tôi đến văn phòng uống trà.”
“Tôi đi đến ký túc xá lớp một hỏi, cậu mẹ nó thật trâu bò, nắm đấm không đánh lên trên mặt cậu ta, toàn đánh những chỗ khác trên người cậu ta, cậu ta nước mắt nước mũi nói với tôi, nói lúc ấy cậu ta đang đi tiểu, là cậu tự nhiên đi đến gần cậu ta.”
Trần Việt vươn đầu lưỡi liếm liếm tanh ngọt trên khóe miệng, trong mắt lấp lóe ánh sáng, đó là báo trước hắn sắp nổi giận.
Lưu Phong nhìn mà da đầu căng thẳng,”Tại sao?”
Người khác không biết, nhưng y nhìn là biết liền, trong toàn bộ chuyện này hoàn toàn đều do Trần Việt giở trò quỷ.
Lưu Phong có một chút không rõ, mấy người đó tại sao lại làm mất lòng Trần Việt, hỏi bọn họ cũng không biết, nói trước khi ra tay ở WC cũng chưa từng quen biết.
Nhớ tới cái gì, Lưu Phong nói,”Trần Việt, không phải thằng nhóc đó đụng vào người cậu thích đó chứ?”
Trần Việt cười lạnh,”Nói lung tung cái gì thế, tư thế cậu ta đứng tiểu rất đáng ghét, tôi nhìn không ưa.”
Lưu Phong lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã vào bãi phân chó,”Móa, chỉ đơn giản như vậy?”
Trần Việt nghiêng mắt,”Còn chưa đủ à?”
Lưu Phong há miệng đi, hơn nửa ngày mới phát ra âm thanh,”Đầu cậu bị đốt hỏng rồi à.”
Trần Việt chậm rì rì nói,”Có thể.”
Lưu Phong nhìn chằm chằm Trần Việt, đến đường cũng không nhìn, ngón chân cái của y đá trúng cục đá, y đau ôm chân la lên.
Mặt Trần Việt đầy khinh thường,”Chẳng phải chỉ đá trúng có một cái thôi sao, làm gì khoa trương thế?”
Lưu Phong tức giận nói,”Đứng nói chuyện không đau eo, sao cậu không đá thử đi?”
Trần Việt ha ha,”Ngu ngốc mới thử.”
Lưu Phong tức đến đỉnh đầu bốc khói, y nhìn cái gáy Trần Việt kêu,”Để tôi xem lúc cậu viết kiểm điểm năm trăm từ còn vênh váo được hay không!”
Mặt Trần Việt nháy mắt thối hoắc.
Kiểm điểm năm trăm chữ, viết như thế nào? Hắn bỏ tay vào trong túi, nắm cái ngôi sao kia, tâm tình khó chịu đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Trước khi Hoàng Đan ngủ đã ăn một gói mì tôm, uống nước lạnh, nửa đêm cậu bị đau bụng, không thể không dậy đi WC.
Đèn trong ký túc xá đều được quản lý trông coi, thời gian vừa đến thì quản lý liền tắt hết đèn.
Lúc này mọi người đều đã ngủ, trên hành lang im ắng, có ánh trăng chiếu vào từ ngoài cửa sổ, để lại dấu vết rất cạn.
Hoàng Đan đi về phía trước, bên tai chỉ có âm thanh của bản thân mình, năm đó cậu cũng đi WC vào thời gian này, trong lòng có chút hoảng sợ.
Có điều, sau khi cậu vào WC, Trần Việt sẽ xuất hiện.
Ký ức bị đổi mới, một khi xuất hiện địa điểm nào đó, đoạn ngắn liên quan sẽ được Hoàng Đan nhớ lại.
Tất cả là những chuyện không hề coi trọng, đều đã bị thời gian chôn vùi sạch sẽ, không có cái gì ở trong lòng cả.
Hơn nữa, cho dù để ở trong lòng, đã qua mười bốn năm, không phải mười bốn ngày, nhớ không rõ cũng là bình thường.
Hoàng Đan nương theo tia sáng mỏng manh đạp lên phía trên hố xi măng, cậu vừa kéo quần lót ngồi xổm xuống, bên ngoài liền truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, cách WC càng ngày càng gần.
Cửa có một giọng nói vang lên,”Ngồi trên đó còn ngẩn người, cẩn thận trượt chân rơi vào tắm một cái luôn đó.”
Hoàng Đan nghe giọng là biết Trần Việt đến, cậu không quan tâm.
Trần Việt đứng ở hố đối diện Hoàng Đan đi tiểu, trong miệng còn huýt sáo, xuy xuy liên tục
Hoàng Đan bị hắn làm có chút khó tiểu, nói ra cũng y như năm đó vậy,”Cậu có thể đừng thổi nữa không?”
Trần Việt xấu xa hừ nói,”Bố huýt sáo làm phiền cậu à?”
Hoàng Đan nói,”Cậu thổi, tôi không tiểu được.”
Khóe miệng Trần Việt vươn lên, trong cổ họng phát ra tiếng cười,”Cậu bị bệnh rồi, phải trị đi.”
Hoàng Đan không nói chuyện với hắn.
Trần Việt tiểu xong đi ra ngoài, khi tới cửa còn đùa dai nói,”Cậu từ từ ngồi đi, bên cạnh có mấy bạn học đang chơi với cậu á.”
“……”
Qua chừng mười phút, Hoàng Đan mang theo mùi thối đi ra khỏi WC, Cậu nhìn về phía một góc,”Ấu trĩ”
Trần Việt rất bất ngờ,”Sao cậu biết tôi ở đây?”
Tâm Hoàng Đan nói, đó là bởi vì năm đó cậu cũng ở chỗ đó, cậu không trả lời.
Trần Việt nhìn Hoàng Đan vặn vòi nước rửa tay, mắt cũng chưa chớp một cái.
Hoàng Đan bỗng nhiên nói,”Cậu không trở về ký túc xá, là vì chờ tôi sao?”
Phản ứng Trần Việt rất mạnh, hắn lui về phía sau một bước phản bác,”Gì chứ, làm gì có chuyện đó!”
Hoàng Đan lại nhớ đến, lúc người này thổ lộ với cậu ở sân thể dục, khi nói chuyện có chút lắp bắp, căng thẳng.
“Đừng mẹ nó tự cho là đúng.”
Trần Việt không lắp bắp, hắn độc mồm độc miệng nói,”Bố chỉ muốn dọa cậu, tốt nhất là dọa cho cậu khóc, nghĩ thôi cũng đã vui rồi.”
Hoàng Đan rửa tay xong,”Có giả ma cũng không hù được tôi đâu.”
Trần Việt nhe răng trợn mắt,”Nói như vậy, gan cậu rất lớn nhỉ?”
Hoàng Đan lại không nói cái gì.
Trần Việt ở phía sau cắn răng,”Mẹ nó, lại phớt lờ bố!”
Buổi sáng hôm sau vẫn huấn luyện như bình thường, huấn luyện viên gân giọng rống,”Xốc tinh thần lại hết cho tôi!”
Lớp năm từ hàng đầu tiên đến một hàng cuối cùng, màu da đã đen đi không ít, có nữ sinh trực tiếp bỏng nắng, mặt thoạt nhìn rất thảm.
Sắp được giải thoát, mọi người vừa vui vẻ, lại có chút lưỡng lự, bọn họ cảm nhận được một cảm xúc rất phức tạp.
Lớp khác truyền đến tiếng hô chỉnh tề vang dội,”Một! Hai! Ba! Bốn!”
Huấn luyện viên hỏi,”Có nghe thấy không? Các cô cậu phải xuất xắc hơn bọn họ, có thể làm được hay không?”
Nam sinh nữ sinh uể oải trả lời,”Có thể.”
Mắt Huấn luyện viên trừng, cơ thịt cả người căng ra, giống như chiến sĩ chuẩn bị lên chiến trường, mà trước mắt là binh lính của ông,”Lớn tiếng một chút!”
Loại cảm xúc trào dâng lây nhiễm mọi người, bọn họ đều không tự giác ngẩng đầu ưỡn ngực, trên khuôn mặt mang tính trẻ con xuất hiện một tia kiên định.
“Có thể!”
Huấn luyện viên kêu mấy nam sinh biểu hiện kém đến lúc đó nhìn Hoàng Đan,”Cậu ấy làm như thế nào, các cậu làm thế đó, hiểu không?”
“Hiểu rõ!”
Huấn luyện viên đi đến một hàng cuối cùng đứng bên trái Trần Việt,”Bạn học, có thể đội nón quân đội ngay ngắn không?”
Trần Việt nói,”Báo cáo huấn luyện viên, không thể, đầu em lớn nên bị nghiêng ạ.”
Cười điểm thấp Lưu Phong phụt hai tiếng, huấn luyện viên đảo qua trên người y, y không thể ngưng cười ngay được, nên vừa cười vừa chạy vòng quanh sân thể dục.
Mẹ nó, cười điểm thấp cũng trách tôi sao?
Huấn luyện viên kêu Trần Việt bước ra khỏi hàng, rồi gọi Hoàng Đan bước ra khỏi hàng,”Hoàng Đan, cậu dạy cậu ta cách đội nón đi.”
Hoàng Đan lặp lại ngôn hành cử chỉ năm đó, lạnh lùng nói,”Cậu nhìn tôi đội.”
Trần Việt không coi vào đâu, cho tới khi người đứng tới vai hắn đội nón, động tác lưu loát mà lại xinh đẹp, hắn nheo mắt nhìn.
Hoàng Đan kêu hắn làm lại một lần.
Trần Việt tùy ý lấy nón quân đội xuống, tùy ý đội lên trên đầu.
Hoàng Đan nói,”Buổi chiều đã là hội diễn, lần này lớp năm sẽ được hạng nhất.”
Giọng điệu cậu bình tĩnh, bởi vì chuyện đã từng xảy ra, cậu trở về từ tương lai, có thêm một năng lực tự đoán.
Trần Việt hiểu lầm Hoàng Đan muốn lấy hạng nhất, sau khi ngẩn người hắn cười nhạo nói,”Lấy hạng nhất thì sao? Có thể thể mọc ra thêm hai miếng thịt à?”
Hoàng Đan nói,”Đây là vinh dự.”
Khuôn mặt bên trong nón quân đội của Trần Việt đều là khinh thường,”Vinh dự là thứ gì, bố không biết.”
Hoàng Đan kéo nón quân đội trên đầu hắn xuống.
Trần Việt phản ứng giống như năm đó vậy, dây thần kinh trong đầu hắn căng thẳng, giống một con chuột bạch sợ hãi,”Cậu muốn làm gì?”
Hoàng Đan nói,”Cúi đầu.”
Trần Việt ngây ngốc làm theo.
Hoàng Đan khập khiễng đội lại nón quân đội cho Trần Việt, thuận tiện giảng giải cho hắn mang như thế nào.
Trần Việt biết điều đến kỳ lạ, khi hắn kịp phản ứng thì đã chạy đi, đến chỗ không có ai tháo nón xuống, lấy tay lau mồ hôi trên đầu ba tấc, rồi lại đội mũ quân đội trở về.
Lần này Trần Việt đội rất ngay ngắn.
Buổi chiều toàn bộ lãnh đạo và giáo viên đến đây, các lớp ngồi dưới đất chờ lên sân, chân mỏi cũng không dám động, sợ bị lãnh đạo phát hiện sẽ loại lớp mình.
Thời điểm cảm giác vinh dự này xuất hiện, dù không qua trận chiến lớn nào, khi bản thân phát hiện thì nó đã chiếm một vị trí ở trong lòng mỗi người rồi.
Lớp một đi lên làm đầu tiên, lúc huấn luận viên hô khẩu lệnh lên, bên trong có bốn năm nam sinh rõ ràng chậm hơn người khác một nhịp.
Đầu sỏ gây nên Trần Việt đang đè vành nón quân đội cực thấp, nhìn như là ngủ, không ai biết hắn ngẩn ngơ nhìn một bóng lưng ở hàng trước mặt.
Lớp năm lên sân cuối cùng, tất cả mọi người đều biểu hiện tốt hơn khi huấn luyện, động tác bọn họ nhất trí, tay buông xuống dính sát mép quần, nửa người trên từ đầu đến cuối đều rất thẳng.
Hiệu trưởng tuyên bố kết quả hội diễn, lớp năm đạt hạng nhất, mọi người đều kích động nhảy dựng lên, khuôn mặt đầy uể oải tràn ngập tươi cười.
Thanh xuân cứ tốt đẹp như vậy.
Cuối cùng hội diễn, các lớp đều sẽ chụp cùng huấn luyện viên một tấm ảnh, không vì cái gì khác, chỉ để lại một kỷ niệm, đem giờ khắc này vĩnh viễn đứng hình ở trong bức ảnh chụp.
Vì tương lai Hoàng Đan từng nhận ảnh chụp, nên lần này mới cảm nhận được tầm mắt phía sau lưng.
Cậu không quay đầu, nếu cậu quay đầu, nhất định sẽ phát hiện được hình ảnh sống động hơn trong ảnh chụp.
Trần Việt không đội nón quân đội ngay ngắn, vô cùng tùy ý để lên trên đầu, vành mũ hạ che khuất bên trong, tất cả đẹp trai, khinh thường, kiêu căng đều vò nát nện vào trên mặt hắn.
Đó là những gì hiện lên trên mặt nam sinh, không phải ánh mắt hắn, trong mắt hắn chỉ có chuyên chú, dịu dàng, kiên định, còn có một tia cẩn thận dè chừng điên cuồng.
Một màn này hoàn toàn đứng hình ở giây phút này, gửi đến mười bốn năm, cuối cùng một ngày nào đó được gửi đến trong tay Hoàng Đan, ngay cả câu tiếng Anh sau lưng ảnh chụp.
Trong lòng Hoàng Đan nghĩ,”Hệ thống tiên sinh, tôi vẫn chưa tìm được người.”
Hệ thống,”Hoàng tiên sinh, tại hạ cho rằng chuyện cậu nên làm là chờ đợi, nên đến cuối cùng cũng sẽ đến thôi.”
Hoàng Đan ừ một tiếng,”Tôi hiểu được.”
Hệ thống,”Hoàng tiên sinh, cứ đi theo cảm giác thôi, ngoài ra, cậu cũng không còn cách nào khác”
Hoàng Đan nói,”Cũng đúng.”
Lúc trước mỗi lần tiếp xúc cậu đều không nhận ra được người đàn ông ngay, đều là nhìn mông trước, tiếp xúc nhiều, cảm xúc quen thuộc sẽ càng nhiều hơn.
Hệ thống,” Tiến triển nhiệm vụ thuận lợi không?”
Hoàng Đan nói,”Trước mắt chỉ nhận được một bức thư tình, không phải thông báo nhiệm vụ, phía sau sẽ còn nhiều cơ hội kiểm tra.”
Hệ thống,”Nhiệm vụ không khó, chỉ cần có đủ kiên nhẫn, cư xử nghiêm túc với chuyện này, đừng bỏ qua thì sẽ không có bất trắc gì đâu.”
Hoàng Đan nói,”Tôi chỉ cần xem hình trái tim là được rồi.”
Hệ thống,”Để ngừa lỡ như thôi, cậu nên xem mỗi một bức thì sẽ an toàn hơn, muốn viết một bức thư tình cần phải chuẩn bị rất lâu, sẽ phải kiểm tra lần này đến lần khác, đọc đi đọc lại, vậy mà xem một bức thư tình lại không tốn bao nhiêu thời gian.”
Hoàng Đan nói,”Mi nói có lý.”
Cậu hỏi,”Hệ thống tiên sinh đã viết thư tình cho người khác rồi à?”
Hệ thống im lặng.
Kết thúc huấn luyện quân sự, các lớp chạy ra khỏi trường học, nối đuôi nhau lên xe van* về nhà.
*xe van
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Lưu Phong càu nhàu ở cửa trường học,”Xong luôn, không có xe, tại cậu đó, chậm chạp, không biết còn tưởng rằng cậu đang đợi ai nữa đó.”
Tay Trần Việt đút túi,”Đến nhà ga đi, bên kia nhất định có.”
Lưu Phong đá bay một cục đá nhỏ,”Nhà ga còn phải đi đến mười mấy hai mươi phút nữa đó anh hai.”
Trần Việt nói,”Không muốn đi cũng được, có thể bò, cũng có thể lăn lăn mấy vòng.”
“Có người nói chuyện như cậu sao? Nếu không phải cậu lề mề, tôi sẽ không đuổi kịp xe à?”
Lưu Phong kéo túi sách Trần Việt, “Đúng rồi tôi còn chưa hỏi cậu, cậu giải quyết tờ kiểm điểm thế nào?”
Trần Việt nói,”Viết đại.”
Lưu Phong cảm thấy hắn viết đại mà có thể viết được năm trăm chữ cũng đã rất hiếm lạ, cơ sở đều do người khác viết giùm,”Thầy chủ nhiệm nói thế nào?”
Trần Việt ngoáy tai,”Bảo tôi cố gắng tiến lên mười hạng trong kỳ thi này.”
Mặt Lưu Phong đầy sợ hãi,”Làm sao có thể? Không phải cậu quanh co cũng về lại nhất lớp hả?”
Trần Việt đá y một đá,”Không nói câu nào sẽ chết à?”
“Chết đó!”
Lưu Phong rung bả vai, mặt vốn đã đen, phơi nắng huấn luyện quân sự, bây giờ còn đen hơn than, hàm răng không trắng bao nhiêu hiện tại cũng trông trắng hơn rất nhiều.
Trần Việt vừa muốn nói cái gì, thì nhìn thoáng thấy hai người đang đi từ cổng trường ra.
Hoàng Đan cùng đi với Khương Long, Khương Long nói về nhà có thể chà hồm trên người xuống rồi, còn nói ba mẹ cậu ta nhất định sẽ không nhận ra cậu ta, nói rất nhiều.
Khương Long ngồi lên xe nhỏ của nhà cậu ta, cậu ta mở cửa sổ xe phất tay với Hoàng Đan,”Trở về đừng xem sách, thi không có vấn đề gì đâu!”
Lời này cũng là nói cho cậu ta nghe, căng thẳng và thấp thỏm đều viết cả ở trên mặt cậu ta.
Hoàng Đan đợi không đến mấy phút, xe Tống Mẫn đến.
Lưu Phong bùi ngùi,”Đúng là kẻ có tiền.”
Ngay sau đó y mở to hai mắt nhìn người đàn ông trong xe xuống xe, đứng ở cửa xe mở cửa cho Hoàng Đan, tư thế đó thần thái đó, không còn lời nào để nói.
Xe nghênh ngang đi, để lại một mông khí thải, Lưu Phong lau mặt,”Này, sao cậu không nói gì?”
Trần Việt đi nhanh về phía trước, một bộ dạng không có hứng thú,”Còn không đi, nhà ga cũng không còn xe đâu.”
Lưu Phong nhanh chóng đi theo,”Cái đó có phải gọi là thân sĩ phương Tây không nhỉ? Tôi thấy người đàn ông đó giống người ngoại quốc, hốc mắt rất sâu, nhưng mà tròng mắt ông ta lại là màu đen ……”
Cảm xúc Trần Việt nóng nảy,”Cậu mẹ nó có thể bớt nói mấy câu không?”
Lưu Phong không hiểu tại sao bị gầm vào mặt,”Cậu tới tháng hả?”
Trần Việt ngoài cười nhưng trong không cười,”Đúng vậy, đến đây, muốn xem không?”
Lưu Phong lắc đầu lia lịa, không bình thường, rất không bình thường, còn nói không thích phải nữ sinh nào, tôi xem cậu có thể giấu đến khi nào!
Hai ngày sau, Hoàng Đan trở về trường học, Tống Mẫn đưa cậu đi, khi đến ngoài cổng trường, Tống Mẫn nói,”Thiếu gia, cuối tuần đừng trọ ở trường, tôi đến xung quanh trường học tìm nhà thích hợp cho cậu.”
Mày Hoàng Đan vừa động, vậy cậu mới biết mình nhớ lầm, năm đó ở ký túc xá nửa tháng mới chuyển ra, không phải cậu kêu, mà là ý của Tống Mẫn.
Dừng một chút, Hoàng Đan nói,”Được ạ.”
Trong xe im lặng một lát, Tống Mẫn nghiêng người mở dây an toàn cho Hoàng Đan,”Thiếu gia, có gặp chuyện gì không giải quyết được trong trường học, có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Hoàng Đan nói,”Con biết rồi.”
Quản gia vẫn luôn đóng vai cha mẹ cậu, tham gia họp phụ huynh, đưa đón cậu đến trường, trong cuộc sống học tập hay công việc đều chỉ bảo cậu, làm thầy giáo của cậu.
Lúc trước có thể nói là một người quan trọng nhất trong cuộc đời Hoàng Đan, làm bạn mấy chục năm, chăm sóc cậu mấy chục năm.
Mắt Hoàng Đan nhìn Tống Mẫn, mười bốn năm trước và mười bốn năm sau ông cũng không thay đổi gì lớn, trên mặt ông cũng không để lại nhiều vết tích của năm tháng.
Năm tháng đối với ông dịu dàng đến khác thường.
Tống Mẫn mở cửa xuống xe, đi đến bên kia mở cửa cho Hoàng Đan.
Có một bóng người cao cao vừa đi ra khỏi nhà sách bên trái, là Trần Việt, lưng hắn đeo túi sách màu đen, dây tai nghe treo trước ngực, đi chưa được mấy bước thì đột nhiên dừng lại, nâng tay lấy tai nghe đeo lên.
Ngụy Lâm Lâm vừa đi vừa nhìn hộp băng cassette mới mua, cô đi đến phía trước phát hiện Trần Việt không theo kịp thì quay đầu về phía sau,”Sao không đi?”
Dứt lời, Ngụy Lâm Lâm dọc theo tầm mắt Trần Việt nhìn đến, không khỏi ơ một tiếng,”Không phải thiên tài Hoàng Đan lớp các cậu sao?”
Người Trần Việt còn đứng tại chỗ, bước chân không cử động, hắn cầm máy cassette trong túi ra loay hoay gì đó, giống như đã gặp vấn đề gì.
Ngụy Lâm Lâm đi đến bên cạnh hắn hỏi,”Sao vậy? Bị kẹt băng hả?”
Trần Việt nói không biết.
“Trong nhà sách tôi vẫn nghe được mà, không chừng không có vấn đề lớn, cậu đừng đụng nữa, về ký trúc xá rồi kiểm tra lại đi.”
Ngụy Lâm Lâm chậc chậc,”Tôi cảm giác ông trời thật bất công, lớp các cậu có thiên tài học giỏi đến nghịch thiên, ngoại hình còn đẹp hơn nữ sinh, gia cảnh cũng tốt, hoàn toàn giống như công chúa trong truyện cổ tích, còn muốn người khác sống hay không chứ?”
Cô lấy cánh tay cọ cọ nam sinh bên cạnh,”Tôi đang nói chuyện với cậu đó, cậu a a một tiếng được không.”
Trần Việt vuốt ve công tắc máy cassette,”Công chúa.”
Ngụy Lâm Lâm cho rằng Trần Việt kêu mình là công chúa, mặt hơi hơi nóng lên, cô ta nhỏ giọng than thở một câu,”Đừng nói lung tung.”
Ba hồn sáu phách của Trần Việt đang trôi ở nơi nào,”Cậu nói cái gì?”
“Không có gì!”
Ngụy Lâm Lâm tức giận trợn trắng, cô ta nhìn bên kia đánh giá, mặt đầy hiếu kỳ,”Người đàn ông cao thẳng đứng bên cạnh Hoàng Đan là ai nhỉ, ngũ quan sâu sắc cũng rất đa chiều, ngoại hình giống ngôi sao lớn, biểu cảm lại vô cùng nghiêm túc, không phải kiểu rất dễ nói chuyện.”
“Hai bên lỗ tai của ông ta có rất nhiều tóc bạc, thoạt nhìn chắc tuổi cũng không nhỏ, có phải ba Hoàng Đan không? Nhưng hai người bọn họ không giống nhau, hơn nữa cảm thấy có chút là lạ.”
Trần Việt ấn mở máy cassette rồi khép lại,”Cậu quan tâm chuyện nhà người ta làm gì?”
“Tò mò đó.”
Ngụy Lâm Lâm gọi đến,”Trần Việt cậu mau nhìn kìa, người đàn ông đó khom lưng chỉnh lý đồng phục cho Hoàng Đan, có giống người hầu với ông chủ……. Này cậu đi nhanh như vậy làm gì? Chờ tôi với!”
Hoàng Đan nghe được tiếng gọi thì nhìn qua, thấy Trần Việt đang đi đến cổng trường, có nữ sinh cao cao gầy teo cột tóc đuôi ngựa chạy theo phía sau, cậu nhận ra nữ sinh đó là con gái thầy chủ nhiệm, lớp mười một được chia năm lớp, trở thành một trong mấy người ngồi cùng bàn của cậu.
Ánh mắt Tống Mẫn nhìn qua,”Là bạn học thiếu gia sao?”
Hoàng Đan,”Dạ.”
Tống Mẫn chỉnh quai đeo cặp sách cho cậu,”Bạn học thiếu gia rất hoạt bát.”
Hoàng Đan nói,”Là có hơi một chút.”
Tống Mẫn nói,”Hi vọng cuộc sống ba năm trung học của thiếu gia sẽ được vui vẻ.”
Hoàng Đan không nói cái gì.
Ngụy Lâm Lâm và Trần Việt đi một đoạn đường, khi sắp đến khu ký túc xá nam sinh, cô ta muốn nói lại thôi,”Trần Việt cậu…… có phải cậu có người thích rồi không?”
Thân hình Trần Việt chợt dừng lại, quá mức rõ ràng, chỉ cần không mù đều có thể nhìn ra được.
Một cô gái như Ngụy Lâm Lâm, suy nghĩ vốn tỉ mỉ, cô rất dễ dàng bắt giữ được,”Người kia là ai vậy?”
Trần Việt cười lưu manh,”Ai cái gì?”
Ngụy Lâm Lâm liếc Trần Việt,”Đừng giả vờ, tôi đã nhìn ra, thích một người không có gì mất mặt cả, làm gì giấu kỹ vậy, tôi đoán cô ta học lớp mười đúng không?”
Trần Việt xuy một tiếng,”Tôi làm sao có thể thích ai? Mấy chuyện ngu ngốc đó chỉ tổ lãng phí thời gian, tôi sẽ không làm.”
Ngụy Lâm Lâm ngửa đầu nhìn thẳng mắt hắn,”Cậu dám thề không?”
Trần Việt xoay người đi về phía trước, hắn không dám, vì sợ.
Ngụy Lâm Lâm chạy bước nhỏ đuổi theo,”Trần Việt, nếu cậu thích ai, nhất định phải nói với cô ấy, cậu không nói, cô ấy sẽ không biết, cho dù cô ấy nhận ra được, cũng sẽ không làm rõ đâu.” Các cô gái đều rất sợ xấu hổ, hi vọng nam sinh chủ động một tý, cô lặng lẽ bổ sung ở trong lòng.
Trần Việt không nói một lời, bước chân hắn không ngừng, bước chân cũng lớn.
Ngụy Lâm Lâm kéo lấy cánh tay hắn, thở phì phò nói,”Cậu sợ bị từ chối thì có thể thử thăm dò trước.”
Không đợi Trần Việt nói cái gì, Ngụy Lâm Lâm làm một hơi,”Cho mua đồ ăn cho cô ấy, tặng quà cho cô ấy, viết thư tình kêu người ta chuyển cho cô ấy, hoặc lén lút để trong hộc bàn cô ấy, cô ấy sẽ biết suy nghĩ của cậu thôi.”
Trần Việt rốt cuộc cũng nói chuyện, hắn không biết làm sao, giống như đứa con nít vừa mới tập đi, nghiêng ngả lảo đảo, không biết làm thế nào,”Vô dụng thôi, tôi điều tra rồi, lúc học cơ sở, mấy chiêu này có rất nhiều người xài với cậu ấy, cậu ấy không thích ai, cũng không để cái gì vào mắt, không hề coi trọng, không xem cũng không nhìn một cái, muốn thu hút được sự chú ý của cậu ấy là rất khó.”
“Cơ sở có rất nhiều người? Không có, tôi……”
Giọng nói Ngụy Lâm Lâm ngưng bặt, cô hình như hiểu rõ cái gì, thẹn quá hóa giận đạp Trần Việt một cái, chạy đi cũng không quay đầu lại.
Trần Việt đau mắng chửi,”Bệnh thần kinh.”
Hắn hoạt động cái chân kia, rẽ ngoặt vào tiệm nhỏ,”Ông chủ, có Tâm Tương Ấn không?”
Ông chủ nói loại đó chưa giao đến,”Cái khác được không.”
Trần Việt tùy ý gẩy gẩy đồ ăn vặt đặt trước quầy, không mua cái gì,”Không cần loại khác, tôi chỉ muốn Tâm Tương Ấn.”
Ông chủ cười nói,”Chất lượng khăn giấy hiệu đó cũng được, nhưng cái khác cũng……”
Trần Việt đánh gãy ông ta,”Tôi chỉ muốn Tâm Tương Ấn.”
Ông chủ đối với sự kiên trì của học sinh này có hơi bất đắc dĩ,”Ngày mai có.”
Trần Việt nhíu nhíu mày, ngày mai sao? Trên người hắn còn có ba bịch, chắc đủ dùng rồi,”Cho tôi một túi giấy vệ sinh đi.”
Ông chủ lấy một túi giấy cho hắn,”Hai đồng năm.”
Trần Việt ở đào đào trong túi, ngôi sao năm cánh không cẩn thận rơi xuống đất, hắn vội vàng ngồi xổm xuống nhặt ngôi sao năm cánh lên, cẩn thận phủi bụi phía trên ra.
Ông chủ cúi xuống nhìn, Trần Việt đã đặt ngôi sao năm cánh về trong túi, giống như báo vật mang theo bên người.
Sau khi tan học tiết tự học buổi tối, Hoàng Đan đi WC xong trở về, xui xẻo bị đụng vào một nữ sinh, cậu làm hành động y hệt năm đó, đẩy người ra, bản thân che vết thương xoay người rời đi.
Trần Việt đi theo một đường, có tật giật mình tìm một góc, đầu tiên hắn xem xem trái phải, xác định không ai thì lấy từ trong túi ra một bịch Tâm Tướng Ấn, động tác thuần thục nâng tay ném đi, Tâm Tướng Ấn chuẩn xác rơi ngay bên bên chân thiếu niên.
Nhìn thiếu niên nhặt Tâm Tương Ấn lên dùng, Trần Việt quay đầu chạy một mạch, sau khi chạy xa hắn dừng lại, dựa vào vách tường thở, lặng im nhếch môi nở nụ cười.