Tôi Có Một Bí Mật

Chương 117: Tâm thần phân liệt


Đọc truyện Tôi Có Một Bí Mật – Chương 117: Tâm thần phân liệt

Trong phòng thẩm vấn chỉ có tiếng khóc của một mình Lý Thuận, anh ta hỗn loạn nghẹn ngào đến đáng thương, anh ta còn nói cái gì, Tiền Mập Mạp ở đối diện không nghe rõ, hỏi mấy lần cũng không có phản ứng.

Bầu không khí quỷ dị bên trong phòng giám sát bị Chương Nhất Danh đánh vỡ, giọng y hơi khàn,”Tâm thần phân liệt?”

Những người khác đều không lên tiếng, áp lực trong cuộc sống hiện tại rất lớn, số người bị mắc bệnh tâm thần tăng cao đến khủng khiếp, bọn họ không phải chưa từng thấy người có tinh thần không bình thường, nhưng thật chưa từng thấy qua cái này……

Không biết hình dung như thế nào, chính là cảm giác rất rợn người.

Bầu không khí quỷ dị lại có dấu hiệu trùng lại, có người không chịu nổi mở miệng, nhỏ giọng nghị luận với các đồng nghiệp.

“Nhìn dáng vẻ của ông ta, hình như không phải muốn đem hành vi phạm tội đổ lên đầu vợ mình, lấy cái này để rửa sạch tình nghi, mà là cho rằng vợ của mình thật sự bị tâm thần phân liệt.”

“Có thể miêu tả chi tiết quá trình giết người đến như vậy, rõ ràng chính là kẻ tham dự, nếu chỉ đổ tội danh lên đầu người khác, vậy thì dùng cách này cũng quá kém rồi, tôi đồng ý với cách nói của anh, những câu ông ta nói đều là sự thật ở trong lòng, tất cả mọi chuyện đều do vợ ông ta làm, ông ta đang thay vợ ông ta sám hối.”

“Càng nói càng quanh quẩn nhiêu đó, tóm lại chính là có bệnh.”

Chương Nhất Danh đi khỏi phòng giám sát, đẩy cửa phòng thẩm vấn bên trái rồi cất bước đi vào.

Lý Thuận nhìn thấy Chương Nhất Danh vào, giống như thấy được cọng rơm cứu mạng, lập tức “Đằng” một tiếng đứng lên, theo sau tiếng ghế dựa ngã xuống đất là tiếng anh ta đau khổ cầu xin,”Cảnh sát Chương, tôi thú nhận hết, cầu xin ông ở trước mặt quan tòa nói giúp vài lời, cô ấy……”

Trong lòng Chương Nhất Danh còn đang sợ hãi, y mở miệng đánh gãy,”Ông Lý, buổi sáng ngày bác gái Lưu chết, vợ ông không ở nhà, bà ấy ở bệnh viện.”

Lý Thuận mờ mịt nâng khuôn mặt ướt sũng lên,”Cái gì?”

Chương Nhất Danh nói,”Theo video camera giám sát của bệnh viện, bà ấy ở bệnh viện một buổi sáng chờ kêu tên, buổi chiều mới trở về.”

Lý Thuận khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, nói năng lộn xộn nói,”Không thể nào, cô ấy không đi đâu cả, chỉ ở trong nhà thôi, tôi thấy được mà, sao lại thế này? Không đúng, không đúng không đúng, tôi nhìn thấy cô ấy đè đầu bác gái Lưu vào bên trong bồn tắm, nước còn làm ướt hết nguyên người cô ấy, tôi đã thấy hết mà!”

Anh ta chật vật không chịu nổi khóc giải thích,”Cảnh sát Chương, vợ tôi rất sợ hãi, cầu xin các người cho cô ấy thêm một cơ hội, tôi sẽ đi cùng cô ấy để nói, cảnh sát Tiền từng nói, nếu cô ấy tự thú thì sẽ được giảm nhẹ hình phạt.”

Có phải giả vờ hay không, vừa nhìn sẽ biết, Chương Nhất Danh biết người đàn ông trung niên này không phải giả vờ, y nhấp nhấp môi khô ráo,”Ông Lý, vợ ông đang ở cách vách.”

“Các người cũng kêu cô ấy đến sao? Vậy mau dẫn tôi qua đó đi!”

Lý Thuận vội vàng vòng qua bàn, Tiền Mập Mạp chuẩn bị áp chế anh ta lại, Chương Nhất Danh ngăn cản, dù anh ta có muốn công kích cũng không phải đối thủ của y.

Chu Xuân Liên nhìn thấy chồng mình, chị ta ngẩn người, vừa muốn mở miệng thù đã bị đối phương cầm tay, sức lực kia rất mạnh, không tránh thoát ra được.

Lý Thuận ngồi xổm trước mặt Chu Xuân Liên, run rẩy nói,”Xuân Liên, bọn họ đã điều tra ra rồi, em tự thú đi.”

Chu Xuân Liên kinh ngạc nhìn chồng mình, một hồi lâu mới nghe được giọng nói của bản thân, đã không còn hình dạng gì nữa,”Lý Thuận, anh biết bản thân đang nói cái gì không?”

Mặt Lý Thuận đầy nôn nóng,”Em không cần phải hồ đồ nữa, chỉ cần em nhận sai, quan toà sẽ giảm hình phạt, Xuân Liên em yên tâm, sau khi em đi vào đó, anh sẽ chăm sóc cho con thật tốt, nuôi dưỡng nó trở thành người, chờ em đi ra, một nhà ba người chúng ta sẽ lại sống chung một chỗ thêm một lần nữa.”

Anh ta khóc không thành tiếng,”Xin em, Xuân Liên, anh xin em, đừng tiếp tục như vậy nữa, mấy năm nay em sống rất đau khổ, anh cũng biết, nói ra hết tất cả đi, nói ra sẽ dễ chịu ……”

Đôi mắt Chu Xuân Liên dừng ở nếp nhăn trên khóe mắt của chồng mình, thấy rõ uể oải lo lắng ở trên mặt anh ta, càng nhiều hơn nữa là hoảng loạn, ngón tay chị ta run không ngừng, khó chịu nhắm hai mắt lại.

Chương Nhất Danh nói,”Bà biết ông ta có bệnh.”

Chu Xuân Liên không nói chuyện.

Chương Nhất Danh nhíu mày, lạnh lùng nói,”Tại sao sau khi phát hiện không dẫn ông ta đi khám bác sĩ? Để ông ta sớm được điều trị, ông ta cũng không có kết cục như ngày hôm nay, bi kịch cũng sẽ không xảy ra.”

Chu Xuân Liên vẫn không nói chuyện.

Phẫn nộ Chương Nhất Danh bị ngạc nhiên thay thế, người phụ nữ trung niên này đang khóc, chị ta khóc trong im lặng, không có một chút âm thanh nào, nếu không phải nước mắt càng ngày càng chảy xuống nhiều hơn, rất khó để người ta phát hiện chị ta đang khóc.

Không biết sao?Sống chung dưới một mái nhà, làm vợ chồng sắp được hai mươi năm, không biết rõ được một chút nào sao?

Chương Nhất Danh nâng tay, có hai người tiến vào, áp giải Lý Thuận đang mất khống chế đi.

“Xuân Liên, còn cơ hội mà, chúng ta còn có cơ hội, em quay đầu đi…… Buông tôi ra, các người muốn dẫn tôi đi đâu? Xuân Liên cứu anh! Xuân Liên –“

Tiếng của Lý Thuận biến thành kinh hoàng, rồi dần dần mơ hồ, triệt để biến mất.

Hai mắt Chu Xuân Liên vẫn đóng chặt như trước, chị ta vẫn ngồi không nhúc nhích, máu toàn thân máu giống như là đã bị rút sạch.

Chương Nhất Danh nói,”Bà Chu, để người của tôi đưa bà trở về.”

Chu Xuân Liên ngơ ngác một lát, chị ta xoa đôi mắt một chút, lau nước mắt trên mặt rồi ngẩng đầu hỏi,”Cảnh sát Chương, chồng tôi sau đó sẽ như thế nào?”

Chương Nhất Danh trầm giọng nói,”Sau khi chẩn đoán chính xác sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần.”

“Bệnh viện tâm thần……”

Chu Xuân Liên thì thào, chị ta đẩy xe trẻ em đi ra cửa, đi tới đi lui lại đột nhiên khóc nghẹn ngào, rất khác với vừa rồi, chị ta khóc rất lớn, đến mức tê tâm liệt phế*, các cảnh sát bên ngoài cũng bị kinh động theo.

* tê tâm phế liệt: đau khổ tột cùng

Chương Nhất Danh đốt điếu thuốc lên, đồng thời với vạch trần một chân tướng, thì đã hủy đi một gia đình.

Thế nhưng không có cách nào, y và các đồng nghiệp của y vẫn phải tiếp tục, để mỗi một phần tử có hành vi phạm tội đều phải ra trước công lý, như vậy mới xứng đáng với giấy chứng nhận ở trước ngực bọn họ, đồng phục cảnh sát ở trên người.

Đêm đó, Chương Nhất Danh từ chỗ Chu Xuân Liên càng biết được chi tiết chuyện cũ năm xưa, chi tiết đến có thể cảm nhận được gian khổ và đau khổ của bọn họ.

Năm đó đứa con hơn một tuổi bị giết hại, một gia đình hạnh phúc ầm ầm sụp đổ, Chu Xuân Liên còn rất trẻ tuổi phải trải qua đau khổ một khoảng thời gian rất dài, chị ta tra tấn bản thân một ngày một đêm, cảm thấy là do chị ta sơ sẩy, toàn bộ đều là chị ta sai, là chị ta hại đứa trẻ, chị ta không nên sống nữa.

Đồng thời Lý Thuận trẻ tuổi cũng không thể dễ chịu hơn Chu Xuân Liên, ngày đó đầu Chu Xuân Liên hơi đau, nói muốn ngủ một chút, nên kêu anh ta trông chừng đứa trẻ một tý, kết quả đứa trẻ lại xảy ra chuyện.

Phòng người không thể phòng ở trong lòng, cho dù là bạn của bạn, hàng xóm, đây là Lý Thuận thông qua sự kiện kia hiểu rõ đạo lý này, dần dần, cái đạo lý này tăng thêm ở trong lòng anh ta, vặn vẹo, rồi biến hình.

Chuyện đứa trẻ xảy ra cách đó mấy ngày, mới đầu Chu Xuân Liên vẫn trách Lý Thuận, từng đánh từng mắng, sau này chỉ còn trách bản thân.

Khi đó, nỗi đau mất đứa con ép Chu Xuân Liên đến điên, chị ta cố gắng tự tử nhưng không thành, Lý Thuận lo lắng đề phòng, dứt khoát nghỉ việc ở trong nhà máy cùng chị ta về nông thôn sống, không tiếp xúc với bất cứ cái gì ở bên ngoài, thậm chí cắt đứt luôn liên hệ với cha mẹ người thân.

Ở nông thôn yên lặng, an bình, không ai quấy rầy, cũng sẽ không có nhàn ngôn toái ngữ, cả ngày hai vợ chồng Lý Thuận và Chu Xuân Liên đều dùng nước mắt để rửa mặt, sống giữa sự khó khăn và tự trách.

Qua mấy năm vùng vẫy, Lý Thuận và Chu Xuân Liên mới bước ra khỏi nông thôn, trở về thành phố lớn, chậm rãi đuổi kịp tiết tấu bận rộn của cuộc sống, bọn họ không nói về chuyện của đứa con nữa, kiềm chế không vén lên lại chỗ đã bị rách kia.

Sẽ tốt lên, bọn họ đều muốn như vậy.

Năm trước sau khi kiểm tra có thai, Chu Xuân Liên rất cẩn thận dè chừng, Lý Thuận cũng rất căng thẳng, động một chút nhìn cái này ra cái nọ, ăn mặc dùng, đều lần lượt kiểm tra, sợ sẽ xảy ra cái gì đó ngoài ý muốn.

Chu Xuân Liên lớn tháng hơn một chút, phản ứng nghén nôn cũng dữ dội hơn, ngồi xe cũng đề cao tính an toàn, chị ta và Lý Thuận rời khỏi đó một khoảng thời gian, sinh con xong mới trở về.


Vì sao rời đi? Bởi vì Lý Thuận nói với Chu Xuân Liên, anh ta giúp mẹ con đứa trẻ đi dạo xung quanh, phát hiện giường ở bệnh viện lớn rất eo hẹp, có sắp sinh cũng chẳng có giường nằm, chỉ có thể chịu đựng ở hành lang, giường ở bệnh viện tư nhân ngược lại thì rất nhiều, nhưng trình độ y học lại rất bình thường.

Lý Thuận vốn muốn để Chu Xuân Liên sinh ở bệnh viện gần đó, đến lúc đó có xảy ra tình huống bất ngờ gì cũng sẽ dễ hơn rất nhiều, ai biết được anh ta lại phát hiện bệnh viện đó từng gặp sự cố y tế, mà còn không chỉ một lần.

Người sợ hãi, bất an, đa số thời điểm đều dẫn đến suy nghĩ miên man.

Người trong cư xá đều ở bệnh viện đó chờ sinh, Lý Thuận không được, anh ta lên diễn đàn đăng rất nhiều bài, hỏi toàn quốc có bệnh viện nào tốt, mỗi một câu trả lời trong bài đăng trên diễn đàn anh ta đều xem rất kỹ.

Lý Thuận chọn ra một bệnh viện của một người mẹ mới sinh cung cấp, anh ta dẫn Chu Xuân Liên đến đó, người khác sẽ cảm thấy bọn họ quá căng thẳng, cũng quá khoa trương, hoàn toàn không cần thiết.

Người đứng xem và người trong cuộc, cho tới bây giờ luôn không cùng một góc độ.

Mẹ tròn con vuông, Chu Xuân Liên và Lý Thuận về đến nhà, bọn họ đã biến thành một nhà ba người, nhà này đã ở được đến mười mấy năm.

Cuộc sống tràn ngập những điều chưa biết, không phải bạn muốn thấy được cái gì, thì có thể gặp cái đó, ai cũng không biết có cái gì đang chờ bạn ở phía trước.

Chương Nhất Danh nghe đến đó, điếu thuốc trong tay cũng đã tự nhiên đến điểm cuối, y diệt tắt thuốc, thở một hơi trầm thật dài, bên bệnh viện cũng đã có báo cáo chẩn đoán.

Lý Thuận bị tâm thần phân liệt và chứng hoang tưởng ảo giác*.

*Chứng hoang tưởng ảo giác: Hoang tưởng ảo giác hay hoang tưởng, bị ảo giác là một dạng triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt thể hoang tưởng (paranoid).

Từng ấy năm cho đến nay, Chu Xuân Liên có thói quen đem mọi phiền não và sầu lo của bản thân trút lên trên người Lý Thuận, mà Lý Thuận phải chịu đựng hết tất cả các mặt cảm xúc tiêu cực của chị ta, sợ sẽ kích thích chị ta, nên chỉ có thể chất đống lại tất cả ở trong lòng.

Dần dà, Lý Thuận biến đổi thành không bình thường, anh ta phân liệt ra một nhân cách khác chính là vợ của anh ta, mà ngay cả chính bản thân của anh ta cũng không biết.

Chương Nhất Danh nghĩ, chỉ cần Lý Thuận không trở về nhà, không nghe được cảm xúc lo lắng lải nhải của Chu Xuân Liên và tiếng khóc của đứa trẻ, ký ức đau khổ không bị gợi lên, anh ta sẽ là một người bình thường, một nhân cách khác cũng sẽ không đi ra, không có ai có thể nhìn ra điểm khác thường của anh ta, nhiều lắm cũng chỉ cảm giác cuộc sống anh ta rất áp lực nên tinh thần không tốt thôi.

Về phần chứng trầm cảm sau khi sinh của Chu Xuân Liên, có ba nhân tố, một là nỗi đau mất con năm đó, để lại vết thương nặng trong tâm lý, hai là chị ta chịu hai phần tội, phải chịu đựng rất nhiều về mặt sinh lý, cần thời gian mới có thể từ từ tiêu hóa, ba là ban ngày trong nhà chỉ có chị ta và đứa trẻ, chẳng những mệt, còn phiền muộn, không có đối tượng để chị ta nói hết ra.

Lý Thuận tan tầm về nhà, Chu Xuân Liên sẽ đem hết những chung đụng hằng ngày từng ly từng tý của hàng xóm nói cho anh ta nghe, nếu không sẽ nghẹn đến có vấn đề.

Ở công ty bận rộn cả ngày, Lý Thuận rất mệt, về nhà nghe Chu Xuân Liên nói chuyện linh tinh của hàng xóm láng giềng, trong lòng anh ta rất khó chịu, lại không có bất cứ câu oán hận nào, theo thói quen chịu đựng, dù cho có không quen, cũng không thể đi trút ra bên ngoài.

Đây chính là nguồn gốc của mọi bi kịch.

Ai cũng sẽ có áp lực, có người bị áp lực đánh ngã, do đó sẽ dẫn đến cực đoan, có người tích cực hướng đi lên, lạc quan đối mặt, phân biệt được cách thức có thể tháo gỡ, một khi không tháo gỡ, thì chỉ là đang không ngừng chịu đựng, phá vỡ nổ tung sẽ e rằng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Chương Nhất Danh phục hồi tinh thần, trên sô pha trước mặt đã không còn bóng dáng Chu Xuân Liên, bên trong phòng ngủ truyền ra tiếng khóc đứa trẻ, còn có âm thanh chị ta đang dịu dàng dỗ con.

Đứa trẻ chưa đến bốn tháng, nào biết được biến cố ở trong nhà.

Buổi sáng ngày hôm sau, Chương Nhất Danh nhận điện thoại của Chu Xuân Liên, lái xe chờ ở dưới lầu, chở chị ta và đứa trẻ đi đến bệnh viện tâm thần.

Y tá đang cho Lý Thuận uống thuốc, cô rất có kinh nghiệm trấn an,”Anh ngoan ngoãn uống thuốc, ngủ một giấc sẽ tốt lên thôi, sau đó có mì ăn, còn có thêm một quả trứng gà nữa.”

Lý Thuận móc đầu ngón tay, vẻ mặt phẫn nộ,”Mọi người đều là hàng xóm, bọn họ rất quá đáng, một đám đều muốn hại con tôi, tại sao chứ?! Đáng chết, bọn họ đều đáng chết!”

Nói đến sau đó, anh ta nở nụ cười,” Giết hết bọn họ, con tôi có thể tốt hơn rồi, ai cũng không thể cướp đứa con ở bên cạnh tôi đi……”

Lúc này, Lý Thuận là vợ anh ta Chu Xuân Liên.

Y tá hít một hơi, bước chân bay nhanh rời đi, cũng không quên khóa cửa lại.

Cách một cửa sổ rất nhỏ, Chương Nhất Danh lại cảm nhận được cảm giác gai gai người, y nói với phụ nữ trung niên bên cạnh,”Thuốc ở nơi này sẽ khiến bệnh nhân mất đi ký ức, sống vô tri vô giác, qua thêm mấy ngày, chồng bà sẽ không còn nhận ra bà nữa.”

Chu Xuân Liên không đáp lại, chị ta nhìn xuyên qua cửa sổ nhỏ xem bên trong, tay chầm chậm vỗ nhẹ đứa trẻ trong lòng, áp chế tiếng khóc nói,”Bảo Bảo, sau này ba con không thể ở cùng với chúng ta được nữa rồi, ba con sẽ ở lại nơi này, chỉ có một mình ba con thôi.”

Áp lực ở nơi này đến người lớn cũng khó mà chịu đựng, huống chi là đứa trẻ, tiếng khóc nó giống một cây kim, phá vỡ dòng khí ở xung quanh.

Chương Nhất Danh nghe được bên trong truyền ra tiếng hô Lý Thuận, cửa sắt cũng bị đập, tạo thành tiếng vang cực lớn, cuốn theo sự bất lực cùng tuyệt vọng của người trong cuộc.

Quên cũng tốt, Chương Nhất Danh nghĩ.

Ở dưới cư xá, Hoàng Đan và Lục Phỉ tìm được chỗ râm mát, bọn họ ngồi xuống ghế dài ở bên cạnh.

Lục Phỉ dựa vào lưng ghế dựa, lạch cạch ấn bật lửa,”Bà Lục, vụ án đã phá, nên theo anh về được chưa? Mẹ chồng em vẫn đang chờ cho em quà gặp mặt đó.”

“……”

Hoàng Đan không thể nói, vụ án này hoàn toàn không phải là mục tiêu nhiệm vụ của cậu, ngoài dự đoán của cậu, cũng trong dự đoán, hiện tại trạng thái cậu gọi là lòng nóng như lửa đốt.

Tiếng lạch cạch dừng lại, Lục Phỉ nhấc mí mắt, đang áp chế bão táp bên trong,”Em còn muốn thế nào nữa?”

Hoàng Đan biết lúc này không thể cứng đối cứng với người đàn ông, phải mềm mỏng, cậu nói,”Em muốn ăn kem cây, anh đi mua giùm em một cây đi, chính là loại một đồng tiền một cây, trong tiệm nhỏ ở cư xá có bán đó.”

Lục Phỉ nhướn mày,”Loại đó có gì mà ngon chứ? Quy trình sản xuất không biết bẩn đến mức nào.”

Tốc độ hắn bay nhanh, cầm di động ấn một trận, lục ra được một bài đăng,”Bài đăng này là một sinh viên làm trong đó đăng, để anh đọc cho em nghe.”

“Thứ nhất, quá trình tạo ra những cây kem lạnh, đủ mọi màu sắc, có vải, dâu tây, dứa đủ vị hoa quả, sản xuất rất đơn giản, đó là nước, hương liệu, thuốc màu, ném mấy thứ này vào bên trong một cái thùng lớn, dùng một cây gậy quấy……”

Hoàng Đan biết mặt sau sẽ là này nọ không dễ nghe,”Đừng đọc.”

Lục Phỉ nói vừa mới mở đầu, hắn chậm rãi tiếp tục,”Khi lấy cây kem từ trong khuôn ra mà có lăn xuống đất là chuyện bình thường, bị giày đạp cũng không phải hiếm lạ, bọn họ sẽ nhặt từ dưới đất lên, hoàn toàn không bỏ đi, bị phát hiện sẽ bị trừ lương, hơn nữa thời điểm bọn họ đóng gói không mang bao tay, trực tiếp dùng tay cầm nó, bạn cũng biết, công nhân đang tăng trưởng lên rất nhiều, cần công việc cũng nhiều, cho nên không nín được mới đi WC, đi ra cũng không thèm rửa tay.”

“Người đăng bài là người làm công trong nhà xưởng, đối phương tổng kết một câu, nói thứ này còn không sạch sẽ bằng đại tiện.”

Hoàng Đan bóp trán,”Anh mà đọc nữa, em sẽ tức giận đó.”

Lục Phỉ nói, “Phía sau còn mấy câu.”

Trong dạ dày Hoàng Đan khó chịu, cậu vỗ một cái trên cánh tay người đàn ông, không dùng sức, mang theo một tia cảnh cáo,”Không được đọc.”

Lục Phỉ rất quá đáng đọc thêm mấy nội dung, có liên quan đến kem chocolate, ruồi bọ thích vị ngọt gì đó, rơi vào bị nghiền nát, cũng sẽ không nhìn ra được.

“Cũng may em không ăn kem chocolate, không cần lo lắng ăn trúng lộn xộn trong chocolate, nếu thật muốn ăn kem, nhãn hiệu lớn có lẽ có thể sạch một chút, nhưng cũng chỉ là có lẽ thôi.”

Hoàng Đan xoa trán,”Không phải chỉ có bẩn, đại đa số phương diện ăn uống đều không có vệ sinh.”

Lục Phỉ lông mi thoáng nhướn,”Cho nên?”

Hoàng Đan mím môi, không vui nói,”Cho nên em không ăn nữa.”


Lục Phỉ nói,”Ăn món Bắc Kinh nha?”

Miệng Hoàng Đan co rút, nói không ăn,”Đi mua nước y, Di Bảo hoặc là Nông Phu Sơn Tuyền*.”

*Hai loại nước suối thiên nhiên Trung Quốc.

Lục Phỉ đi mua hai chai Di Bảo trở về, đưa một chai qua,”Cầm đi.”

Hoàng Đan vặn mở nắp chai ngửa đầu uống hai ngụm,”Mấy giờ rồi?”

Lục Phỉ nói,”Sắp mười giờ.”

Hoàng Đan nói,”Vậy sắp về đến rồi.”

Lục Phỉ rất tức giận, công việc ở nước ngoài đã chất thành núi, khi thư ký gọi điện thoại đến đây đã gần như muốn khóc nức nở luôn rồi.

Hắn thì không yên lòng người này, không thể tự mình trở về trước, nhất định phải mang theo bên người, đối phương ngược lại thì tốt rồi, còn bám vào hai vụ án kia không buông, cũng không biết có sức hấp dẫn gì mà dính đến như vậy.

“Tháng này có thể theo anh trở về chưa?”

Hoàng Đan nói,”Có thể.”

Lục Phỉ nghe vậy, ngọn lửa trong lòng không tiếp tục lan tràn, hắn trố mắt, từ lúc nào đã bất chấp quan tâm một người đến như vậy chứ?

Không biết, cũng không cách nào tưởng tượng được.

Nói đến cũng thật tà môn, lúc trước Lục Phỉ không coi trọng người nào, hắn vẫn luôn theo đuổi danh lợi, dốc sức làm đến một ngày một đêm, có đôi khi ngay cả hắn không hiểu chính bản thân mình, vì cái gì mà phải liều mạng đến như vậy.

Loại cảm giác này giống như là từng bị một người nào đó ngồi tít trên cao khinh thường, không nhìn đến, một lần rồi lại một lần, hắn muốn vươn lên hùng mạnh, muốn chiến đấu, khiến bản thân càng có giá trị hơn, một ngày nào có thể thẳng tắp eo lưng đứng ở trước mặt người đó, cùng đối phương sánh bước, thậm chí là vượt qua.

Nhưng trong cuộc đời Lục Phỉ chưa từng xuất hiện hay từng trải qua chuyện đó.

Hiện tại coi trọng người bên cạnh, danh lợi từng đam mê ấy lại đột nhiên khiến hắn cảm thấy nhạt nhẽo đi.

Không khí dưới gốc cây an bình, ánh nắng lốm đốm chiếu vào mặt thanh niên, tốt đẹp mà lại vô cùng ấm áp, Lục Phỉ nhìn đến nhập tâm.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy bản thân yêu người này, là một chuyện hết sức bình thường.

Hoàng Đan sờ sờ mu bàn tay người đàn ông,”Anh ở bên đây với em, công ty không có chuyện gì chứ?”

Lục Phỉ trở tay nắm, hắn khoa trương thở dài,”Ông chủ hất tay bỏ mặc công ty, trên dưới công ty loạn một đoàn, thư ký thì lần lượt trình diễn từng màn một khóc hai gặp nạn ba thắt cổ.”

Hoàng Đan nói,”Trở về tăng ca, không có vấn đề lớn đâu.”

Lục Phỉ hừ cười,”Anh nghĩ em sẽ nói với anh một câu kiểu như,’Hay là anh đi về trước’ này chứ.”

Hoàng Đan nói,”Nếu em nói như vậy, anh sẽ đánh em.”

Lục Phỉ liếc nhìn cậu,”Không chỉ vậy, anh còn sẽ cắn chết em tên không có lương tâm này.”

Hoàng Đan để chai nước lên trên ghế, nghiêm túc nói,”Lục Phỉ, em đồng ý với anh, sau này em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

Cậu biết người đàn ông bất an, hoán đổi vị trí, không có cảm giác đau không phải cậu, mà là người đàn ông, bản thân cậu cũng sẽ như vậy, luôn luôn không yên lòng.

Có bao nhiêu để ý, thì có bấy nhiêu sợ hãi.

Thân thể Lục Phỉ chấn động, hắn nửa khép mi mắt, không thấy rõ gì đó bên trong, chỉ có giọng nói khàn khàn tiết lộ cảm xúc đang dao động thất thường.

“Nói nhảm, đương nhiên em phải ở cùng với anh rồi, phải cùng nhau, vĩnh viễn cùng nhau, nếu em dám chơi trò biến mất, anh sẽ tìm trên toàn thế giới, tìm đến tóc trắng cũng phải bắt em về, rồi đánh gãy chân của em.”

Hoàng Đan thốt ra,”Em sẽ không đau.”

Lục Phỉ trừng qua, gầm nhẹ nói,”Anh đây sẽ đánh gãy chân mình!”

Hắn lại mắng, giữa mi nhãn đều là chịu đựng đau khổ,”Mẹ kiếp, anh xem như đã nhìn ra, em không muốn để tim anh được thoải mái ngày nào cả.”

Hoàng Đan sờ sờ đầu người đàn ông.

Lục Phỉ chưa từng bị ai vuốt như vuốt đầu chó vậy, hắn có chút không được tự nhiên, ngoài miệng ghét bỏ nói,”Vừa rồi anh thấy em móc mũi, lau tay chưa?”

Hoàng Đan nói,”Không có móc, chỉ gãi hai cái thôi.”

Lục Phỉ cau mày hạ lệnh,”Đưa tay đây, anh phải kiểm tra.”

Hoàng Đan đưa tay qua thì bị hôn, cậu nhìn quanh bốn phía,”Sẽ có người thấy đó.”

“Thấy thì thấy, chúng ta cũng không phạm pháp.”

Lục Phỉ như cười như không,”Bà Lục à, anh nghĩ đến giữa trưa em kêu anh đến đây với em, là nghĩ thông suốt muốn toàn bộ hương thân phụ lão ở cư xá biết chúng ta đang tốt thế này sao.”

Hoàng Đan không nói gì liếc nhìn người đàn ông, cậu đến tìm Chu Xuân Liên, đối phương biết.

Không qua bao lâu, Lục Phỉ thấy được xe của Chương Nhất Danh.

Hoàng Đan cũng trông thấy, cậu đứng lên, nhìn bọn họ vẫy vẫy tay.

Trong xe Chương Nhất Danh đã nhìn thấy Hoàng Đan và Lục Phỉ, Chu Xuân Liên ghế sau cũng không ngoại lệ.

Chương Nhất Danh dừng xe ở ven đường, Chu Xuân Liên xuống xe, ôm đứa trẻ đi đến chỗ Hoàng Đan, chị ta cúi lưng,”Tiểu Quý, xin cậu hãy tha thứ cho chồng của tôi.”

Tâm Hoàng Đan nói, tôi không quan trọng, chủ nhân thân thể này đã đi đầu thai, tha thứ hay không cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Dừng một chút, Hoàng Đan mở miệng,”Đã qua hết rồi.”

Chu Xuân Liên lau nước mắt khóe mắt,”Cám ơn.”

Hoàng Đan nhìn Chương Nhất Danh gật gật đầu, xem như chào hỏi, cậu thu hồi tầm mắt, lại đặt ở trên người Chu Xuân Liên.


“Đã thấy người?”

Chu Xuân Liên ừ một tiếng,”Chương Nhất Danh nói anh ấy sẽ quên chúng tôi.”

Chị ta điều chỉnh vị trí, ngăn ánh nắng cho đứa trẻ,”Quên cũng tốt, chúng tôi cũng chỉ mang lại đau khổ cho anh ấy thôi.”

Nói, trong giọng nói Chu Xuân Liên có thêm âm khóc nức nở,”Tôi không biết anh ấy sẽ có áp lực lớn như vậy, anh ấy chưa bao giờ nói.”

Mắt Hoàng Đan nhìn đứa trẻ đang mở to đôi mắt nhỏ, hỏi phụ nữ trung niên,”Chị dự định sẽ thế nào?”

Chu Xuân Liên nói sẽ bán nhà, đổi một thành phố có nhịp sống chậm hơn một chút, “Nơi này không thể lại ở lại, tôi có thể không thèm để ý đến chỉ trỏ của các hàng xóm, nhưng đứa trẻ không được, tôi không muốn nó lớn lên trong ánh mắt khác thường của người khác.”

Hoàng Đan sáng tỏ.

Chu Xuân Liên cúi đầu nhẹ nhàng nắm một bàn tay của đứa trẻ, một giọt nước mắt rơi xuống, rơi vào bên trong tóc đen của đứa nhỏ.

Hoàng Đan mím môi, tư liệu lúc trước cậu đã điều tra cẩn thận, biết trầm cảm sau khi sinh nghiêm trọng nhất là sáu tháng đầu, về sau sẽ từ từ giảm bớt.

Chỉ có điều, một mình Chu Xuân Liên nuôi con, tình huống thật đúng là khó mà nói.

“Thuê bảo mẫu giúp chăm sóc đứa trẻ, có thể trống một ít thời gian cho mình.”

Chu Xuân Liên nói,”Tôi đã gọi điện thoại cho cha mẹ tôi rồi, bọn họ sẽ đến giúp tôi một tay, đợi đứa trẻ lớn hơn một chút, tôi sẽ đi tìm việc làm.”

Hoàng Đan nói,”Như vậy chị sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”

“Ngày còn dài, qua hết hôm nay là ngày mai, qua hết ngày mai là ngày kia, như thế nào cũng sẽ qua được thôi.”

Chu Xuân Liên nhẹ nhàng thở dài, mang theo hối hận mãnh liệt,”Nếu mỗi ngày có thể nói ít đi mấy câu, Lý Thuận có lẽ cũng sẽ không tự ép điên mình.”

Chị ta cười tự giễu, đôi mắt rất sưng,”Nói mấy cái này cũng không có tác dụng gì, Tiểu Quý, về sau có lẽ cũng không còn gặp lại, phải chú ý giữ gìn sức khỏe nha.”

Hoàng Đan nói,”Chị cũng giữ gìn sức khỏe.”

Chu Xuân Liên xoay người lại xe bên cạnh, đặt đứa trẻ vào bên trong xe, đẩy vào bên trong hành lang.

Hoàng Đan nghĩ tới cái gì, cậu chạy đuổi theo,”Em nghe cảnh sát Chương nói năm đó khi con chị xảy ra chuyện, tại sao không báo cảnh sát?”

Chương Nhất Danh không điều tra được, chứng minh không có ghi chép lại trong báo án.

Chu Xuân Liên nhàn nhạt nói,”Người đó cũng bị xe đụng chết ngay ngày hôm đó.”

Hoàng Đan sửng sốt.

Chu Xuân Liên nói,”Là ngoài ý muốn, không liên quan đến chúng tôi.”

“Ngày đó chúng tôi đều bị chôn vùi ở bên trong đau thương, không chú ý đi tìm hắn ta, nếu người đã chết, dù có làm chuyện gì cũng như một ngọn đuốc cháy tan đi hết, cho nên chúng tôi không báo cảnh sát.”

Hoàng Đan nói,”Báo ứng.”

Chu Xuân Liên thì thào,”Báo ứng? Cũng đúng, sẽ có nhân quả báo ứng.”

Hoàng Đan lại hỏi,”Lần đó chị bảo em tìm công việc, để em rời đi nơi này, là đang nhắc nhở em sao?”

Chu Xuân Liên thừa nhận, “Đúng vậy.”

Hoàng Đan hỏi,”Vậy chị biết chồng chị vẫn muốn hại em, hay là……”

Chu Xuân Liên nói,”Không phải, chuyện của cậu tôi không biết, là một chuyện khác.”

Hoàng Đan hỏi,”Là cái gì?”

Chu Xuân Liên đi vào trong hành lang, râm mát đập vào mặt, giọng nói chị ta rất nhẹ,”Tiểu Quý, cậu để ý quá nhiều, có người không muốn bị cậu nhìn chằm chằm, tự nhiên cũng sẽ không tha cho cậu.”

Giọng nói Hoàng Đan cũng nhẹ xuống,”Người kia là ai?”

Chu Xuân Liên cho Hoàng Đan một đáp án bất ngờ, chị ta nói là Tôn Tứ Khánh.

Hoàng Đan nói,”Cảnh sát đang tìm ông ta, đến nay vẫn chưa có tin tức.”

Chu Xuân Liên nói,”Sẽ xuất hiện thôi.”

Chị ta chỉ nói đến đây, rồi nâng xe trẻ em bước lên từng bậc thang một, bóng dáng gầy yếu, lại rất kiên cường.

Hoàng Đan không nhìn thấy bóng dáng của Chu Xuân Liên nữa thì mới đi, trong lòng cậu nói,”Anh Tam, lần này nếu không phải anh cung cấp manh mối mấu chốt, lúc đó ngay cả một chút thông tin cũng không ra nổi, vụ án này cũng thể không kết thúc thuận lợi như vậy.”

Hệ thống,”Cưng may mắn hơn anh Tam, lúc trước anh Tam gặp khó khăn, chỉ có thể cầu nguyện.”

Hoàng Đan rất ngạc nhiên,”Thì ra anh Tam từ hệ thống thăng chức trở thành chủ hệ thống, kiểm tra đánh giá thăng chức chính là làm nhiệm vụ, đến hệ thống của anh cũng không giúp anh.”

Có lẽ do không nghĩ tới chỉ số thông minh của ký chủ cao như vậy, nhắc tới liền đoán trúng nên hệ thống im lặng.

Hoàng Đan nói,”Thông qua kiểm tra đánh giá nhất định rất không dễ dàng, anh Tam thật là giỏi.”

Hệ thống,”Ba phần chăm chỉ, ba phần cố gắng, thêm ba phần thiên phú thì sẽ thành công thôi.”

Hoàng Đan nói,”Ba thêm ba thêm ba nữa là chín rồi.”

Hệ thống,”Không hổ là Trạng Nguyên ban khoa học tự nhiên nha.”

Hoàng Đan,”……”

Hệ thống,”Em trai, cưng có đùi vàng* có thể ôm, không hoàn thành nhiệm vụ là không được đâu.”

*đùi vàng: chỉ việc ôm đùi người có quyền lớn để họ giúp đỡ cho mình.

Hoàng Đan hỏi thăm,”Đùi vàng? Ở đâu?”

Hệ thống lại im lặng.

Hoàng Đan nghĩ nghĩ, đã hiểu,”Đùi vàng chính là anh Tam, cám ơn anh.”

Hệ thống rốt cuộc cũng vui mừng,”Ừ, đứa trẻ ngoan.”

“Mùa xuân có trăm hoa đua nở, tôi cùng em gái dắt tay nhau, đến đỉnh núi i a đi một lần i a”

Thấy được khắp núi ……”

Hoàng Đan nghe thấy được tiếng chuông di động, ngay chỗ đùi run run, cậu mới kịp phản ứng là di động mình đang vang.

Lục Phỉ cài tiếng chuông này cho cậu, nói rất vui vẻ, ca từ cũng vậy.

Là Lục Phỉ gọi điện thoại, hỏi Hoàng Đan còn muốn lề mề bao lâu, có phải còn muốn ở chỗ Chu Xuân Liên ăn cơm trưa luôn không.

Hoàng Đan đi ra khỏi hành lang, bước xuống bậc thang dưới ánh nắng mặt trời,”Em đói bụng, đi ăn cơm đi.”

Lục Phỉ ngồi trên băng ghế ngắt cuộc trò chuyện, hắn cầm điện thoại nhét về trong túi,”Cậu thì sao? Làm thế nào?”

Chương Nhất Danh ngồi ở bên cạnh vỗ vỗ trên người không có một hạt bụi nào,”Tôi cũng đói bụng, cùng đi đi.”

Sắc mặt Lục Phỉ nhất thời thối hoắc,”Ba người đi, nhất định sẽ có một ngu ngốc.”


“……”

Chương Nhất Danh lay tóc,”Nói thật với cậu, tôi cố gắng hỏi mượn tiền đồng nghiệp mượn nhiều lần rồi, sắp tới tôi sẽ rất nghèo, có thể ăn chực được bao nhiêu thì ăn thôi.”

Lục Phỉ sung sướng khi người gặp nạn liếc nhìn y một cái,”Ba cậu đóng băng thẻ cậu hết rồi hả?”

Chương Nhất Danh khụ hai tiếng, học giọng điệu ba y,”Muốn tự do, còn muốn cà thẻ bố đây, mơ đẹp nhỉ!”

Lục Phỉ buồn cười,”Một đại đội trưởng như cậu, còn sợ đói chết à?”

Đôi mắt Chương Nhất Danh không hoang mang chớp một cái,”Tôi sợ lắm á.”

Mặt Lục Phỉ run rẩy.

Chương Nhất Danh vừa khóc vì nghèo, thuận lợi lấy được một cái thẻ từ chỗ bạn chí cốt, y cảm động đến rơi nước mắt,”Thật là coi trọng nghĩa khí, ngày nào đó cậu và Tiểu Quý tổ chức hôn lễ, tôi sẽ làm chứng hôn cho hai người.”

Lục Phỉ nói,”Trong năm nay, sáu tháng cuối năm.”

Chương Nhất Danh kinh ngạc,”Vậy thì nhanh quá rồi? Hai người mới quen lúc tháng bảy mà.”

Giọng điệu Lục Phỉ làm kinh ngạc,”Tôi còn ngại chậm.”

Chương Nhất Danh không nghĩ ra, y nghi ngờ nói,”Chẳng lẽ cậu còn sợ Tiểu Quý hối hận?”

Lục Phỉ không trả lời, hắn nhìn thanh niên ở đối diện đang đi đến, ánh mắt tựa như một nhà giam, gắt gao khóa chặt người lại.

Chương Nhất Danh khó có thể tin,”Cậu ba mươi, không trẻ cũng không già, chính trực tráng niên, có tiền có quyền, ngoại hình cũng chỉ kém hơn tôi một chút, không đến mức đó chứ?”

Lục Phỉ đảo mắt trên dưới người y,”Ngoại hình tôi mà thua cậu một chút, vậy thì khi cậu ấy nhìn thấy tôi chắc đã đi đường vòng rồi.”

Chương Nhất Danh,”……”

Không bao lâu, ba người ngồi ở bên trong nhà hàng, tùy ý gọi mấy món nổi tiếng của tiệm, còn có một bình trà Long Tỉnh.

Hoàng Đan ăn gan heo Lục Phỉ gắp,”Anh Chương, anh từng gặp Tiểu Kiệt rồi sao?”

Chương Nhất Danh nói từng gặp mấy lần,”Tính cách đứa trẻ đó hướng nội, hỏi nửa ngày cũng không ra được một chữ, ngoại hình giống Trần Lệ mẹ của cậu ta.”

Hoàng Đan nuốt đồ ăn trong miệng xuống hỏi,”Tiệm sách cách cư xá bao nhiêu xa?”

Chương Nhất Danh nói không xa,”Đi xe bus thẳng đến, ngồi hai trạm, ngồi xe chạy bằng điện sẽ càng nhanh.”

Hoàng Đan không nói thêm nữa.

Lục Phỉ gắp đồ ăn cho,”Anh chưa từng thấy ai ăn cơm chậm như em vậy.”

Hoàng Đan nói,”Thói quen rồi.”

Một tay Lục Phỉ chống thái dương,”Nhìn em ăn cơm, cảm giác em giống một……”

Chương Nhất Danh tiếp lời,”Thiếu gia.”

Hoàng Đan không phản ứng.

Lục Phỉ và Chương Nhất Danh không cảm thấy không ổn, dường như đã biết thanh niên là một người lạnh nhạt.

Ăn xong hai món trước mặt, Chương Nhất Danh buông bát đũa xuống,”Đợi một hồi tôi muốn đến tiệm sách một chuyến.”

Lời này của y là để cho thanh niên nghe.

Hoàng Đan không phản ứng.

Chương Nhất Danh hắng giọng,”Tôi muốn đến tiệm sách gặp Tiểu Kiệt.”

Lục Phỉ nhất mí mắt,”Đi ra nhớ đóng cửa.”

Chương Nhất Danh làm bộ như không nghe thấy quay đầu nhìn thanh niên, y tin kiểu trò chơi có tên thiên phú này, lúc trước tin, hiện tại càng tin.

Hoàng Đan ăn xong một ngụm đồ ăn cuối cùng trong bát, cậu lấy khăn giấy chùi miệng,”Vừa lúc tôi cũng muốn mua mấy cuốn sách.”

Mặt Lục Phỉ không chút thay đổi,”Phải không?”

Hoàng Đan biết người đàn ông đã tức giận, không phải có Chương Nhất Danh ở đây, cậu đã bị đánh mông.

Chuyện nhiệm vụ không thể nói ra ngoài, xem ra đối với người khác, cậu đối với vụ án sớm đã qua cái mức độ để ý rồi, Lục Phỉ phản đối cũng là chuyện tất nhiên.

Dù sao cũng rất không an toàn.

Hoàng Đan cọ cọ chân người đàn ông dưới gầm bàn.

Chương Nhất Danh không biết dưới gầm bàn đang là cảnh tượng gì, chỉ phát hiện hơi thở của bạn chí cốt đang từ mùa đông sang mùa thu, nhảy vọt qua mùa hè trực tiếp đến đi đến mùa xuân, vô cùng ấm áp, rất không thể tưởng tượng được.

Lục Phỉ nghiêng đầu hỏi bà Lục của hắn,”Muốn mua sách gì?”

Hoàng Đan thuận miệng nói,”Có liên quan đến người và tự nhiên.”

Chương Nhất Danh cắm một câu,”Sách hay.”

Không khí đột nhiên lúng túng.

Lục Phỉ cười nhạo,”Có thấy không, đây chính là hình tượng của người chậm phát triển trí tuệ đó, em mà đi chung với cậu ta thường xuyên, không sợ bản thân mình biến thành kém phát triển trí tuệ luôn hả?”

Hoàng Đan nói,”Chậm phát triển trí tuệ không có tính lây nhiễm.”

Cơ thịt trên mặt Chương Nhất Danh co rút,”Này, các người……”

Lục Phỉ chồng chân dài cùng một chỗ, ngón tay gập lại gõ mấy cái,”Anh khuyên em nên suy nghĩ cẩn thận đi.”

Hoàng Đan nói,”Chỉ là tiếp xúc mang tính tạm thời thôi.”

Đỉnh đầu Chương Nhất Danh đang bay đứa con kém phát triển trí tuệ,”Không phải, tôi nói hai người có thể……”

Không ai để ý.

Chương Nhất Danh lớn tiếng ho khan, ho đến phế quản muốn bay ra,”Có thể để tôi nói một câu không?”

Hoàng Đan cùng Lục Phỉ trăm miệng một lời,”Cậu( anh) nói đi.”

Chương Nhất Danh há miệng, nửa ngày mới mắng,”Con mẹ nó, tôi quên mất rồi.”

“……”

Sau bữa cơm Hoàng Đan cùng Lục Phỉ về khách sạn ngủ trưa, thuận tiện làm một trận.

Hai giờ hơn, Chương Nhất Danh đến tìm, ba người cùng đến tiệm sách.

Lúc này, bên trong tiệm sách không có người, điều hòa bật cực thấp, chênh lệch quá lớn với nhiệt độ bên ngoài.

Hoàng Đan đi vào liền run run.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.