Bạn đang đọc Tôi Có Kỹ Năng Giao Tiếp Đặc Biệt: Chương 67: Đọc sách
Cô ít khi ngại ngùng, nên khi Kinh Sở đến cô cẩn thận nói từng li từng tí: “Em gọi anh ra đây thật sự rất ngại, chỉ bởi sách nhiều quá …”, cô còn muốn giải thích thêm nhưng đã bị Kinh Sở ôm vào trong ngực, anh xoa đầu cô, cao giọng: “Bình thường ở nhà là ‘tiểu bá vương’ trêu chọc anh, bây giờ lại nói rất ngại. Có cái gì phải ngại Miên Miên, em cho rằng điều em đang cảm thấy không ngại ngùng ấy cũng khiến anh bận lòng sao?”
Dương Miên Miên được anh ghì chặt trong lòng, nghe tiếng tim đập, lại khiến cô càng thêm xấu hổ: “Em trêu chọc anh hồi nào chứ?”
“Được rồi! Em mượn mấy quyển sách này sao? Có muốn mượn thêm không, mượn luôn đi!”, Kinh Sở buông cô ra, trông thấy vành tai cô đỏ ửng, không kìm được muốn xoa lỗ tai cô một cái.
“Thật ra em còn muốn mượn mấy quyển nữa.”
“Em mượn luôn đi …”
Dương Miên Miên lại một hơi mượn gần hai mươi quyển sách, nhìn tựa đề mấy quyển sách mà Kinh Sở hoa cả mắt, dĩ nhiên đủ các loại sách chuyên ngành hóa học, vật lý học, thiên văn và toán học, anh xem cũng chưa chắc đã hiểu.
“Em đọc hiểu hết sao?”
“Đọc không hiểu mới phải đọc chứ, nếu đọc mà hiểu hết vậy đọc tiểu thuyết còn sướng hơn!”, Dương Miên Miên sờ sờ lên quyển sách, tất cả chỉ bởi lòng hiếu thắng mà ra.
Kinh Sở ngẫm nghĩ: Thôi! Thà cô đọc sách còn đỡ hơn cùng mấy tên tội phạm biến thái chơi đùa, do vậy anh nói tiếp: “Đủ chưa, nếu chưa em cứ việc mượn thêm!”
“Một lần chỉ được phép mượn 30 quyển, em mượn đủ rồi a!”
Kinh Sở: “…”, Tiểu Dương của anh thật bá đạo.
Khi bọn họ kệ nệ bê chồng sách ra ngoài, tình cờ Trịnh Gia Dân cũng chuẩn bị đeo balo đi về, chạm mặt hai người. Dương Miên Miên định xoay người giả lơ, nhưng chậm rồi, Trịnh Gia Dân đã trông thấy: “Dương Miên Miên?”
Biết hành tung đã bại lộ, Kinh Sở vẫn còn đang khuất ở sau mấy kệ sách, liền bí mật ra hiệu anh lui về phía sau, Kinh Sở bật cười, cố tình tiến lên phía trước. Trịnh Gia Dân đã đến gần cô, giọng điệu cả quyết: “Dương Miên Miên, đúng là cậu rồi, cậu cũng đến đây ôn bài sao?”
Dương Miên Miên bất đắc dĩ xoay người: “Tớ đến mượn sách!”
Trịnh Gia Dân liếc xuống hai bàn tay trống trơn của cô (sách Kinh Sở cầm hết rồi), cũng không vạch trần, chỉ mấp máy môi hỏi: “Sắp thi đại học rồi, chính xác chỉ còn nửa tháng thôi!”. Dương Miên Miên nghĩ thầm trong bụng, mấy câu này thày giáo không phải đã nói lúc khai giảng rồi sao: “Cho nên?”
“Cậu muốn ôn tập cùng bọn tớ không?”, cậu nam sinh cao gầy đứng trước ánh chiều tà có chút ngượng ngùng cùng lo âu, bóng kệ sách đổ dài trên nền nhà, cậu ta có thể phảng phất nghe được tiếng tim mình đập thình thịch.
Dương Miên Miên nghiêng đầu suy nghĩ xem cách nào để từ chối mà không làm người khác cảm thấy khó chịu, sau đó cô tìm đại một cái cớ: “Tớ ôn tập cùng nhóm khác rồi!”, nhóm khác chính là ám chỉ Đặng Mạn Linh và Đồng Hân.
Trịnh Gia Dân hơi thất vọng, nhưng cũng không kì kèo, chỉ nói thêm: “Mọi người học cùng nhau ba năm, năm nay đã là năm cuối cấp, thi đại học xong thì đường ai nấy đi. Tớ mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, nhưng không muốn còn điều gì tiếc nuối … Thật ra, Tự Tiểu Văn không ghét cậu!”
Nếu như trước kia, Dương Miên Miên sẽ cười nhạt hỏi lại: “Nói xong rồi chứ? Tính đến làm thuyết khách cho Tự Tiểu Văn?”, nhưng giờ đây cô lại rất nhã nhặn đáp lời: “Mọi người cũng có những điểm bất đồng, ghét hay không ghét thật chẳng có liên quan gì, cái chính đó là không hợp nhau. Cám ơn lòng tốt của cậu, nhưng từ trước đến nay tớ chưa từng thấy tiếc nuối điều gì!”
Trịnh Gia Dân im lặng một lúc lâu không lên tiếng, sau đó mở miệng nói: “Vậy tốt qua! Tớ về đây!”
“Tạm biệt!”
“Tạm biệt!”
Chuyện này cũng không khiến Dương Miên Miên quan tâm, đến tận sau bữa ăn tối, khi cô còn say sưa đọc sách trong thư phòng, Kinh Sở mới bước vào tính sổ với cô.
“Tiểu Dương Dương, em không giải thích cho anh chút nào sao?”
Dương Miên Miên lơ mơ: “Giải thích điều gì? Anh muốn nghe em nói về các giả thuyết của Henri Poincaré ư? Em còn chưa đọc xong đâu?”
*Henri Poincaré (1854-1912), nhà toán học và vật lý thiên tài, nêu lên giả thuyết Poincaré vào năm 1904.
“…”, Kinh Sở ngồi xuống giường, “Anh muốn nói, ngày hôm nay em không muốn mọi người nhìn thấy anh đi cùng em!”. Thật ra Kinh Sở không tức giận, anh chỉ muốn biết suy nghĩ của cô về tình cảm của hai người là như thế nào, “Em không muốn để người khác biết anh và em đang quen nhau?”
Dương Miên Miên nheo mắt: “Nếu bọn họ bắt gặp, chắc chắn ngày mai thày giáo sẽ tìm em nói chuyện!”
“Em không cho rằng như vậy sẽ khiến anh tổn thương sao?”
Cô trợn tròn mắt: “Tổn thương? Vì sao? Anh yếu đuối như vậy sao?”
Kinh Sở: “…” anh muốn định thần một chút, về điểm này anh đang suy nghĩ quá xa, hay cô nàng này không có lương tâm đây.
Dương Miên Miên suy nghĩ, cô đặt sách xuống, ngồi lên đùi anh: “Em không thích bọn họ!”
Kinh Sở vài giây sau mới phản ứng, Dương Miên Miên đã hiểu lầm ý của anh, cô cho rằng anh đang ghen sao? Ghen với tên nhóc kia thì có đáng gì, bọn họ chẳng hơn gì anh ngoại trừ tuổi còn trẻ như cô.
“Anh không còn trẻ nữa!”, anh nhàn nhạt trả lời.
Drap trải giường: “Vậy nghĩa là, anh vẫn đang ghen đúng không?”
Giường: “Đàn ông lúc nào cũng sĩ diện như vậy, mãi mãi không chịu thừa nhận chuyện này. ╮(╯▽╰)╭”
Bàn học: “Quả thực, anh ấy vẫn chú ý đến vấn đề chênh lệch 10 tuổi với Miên Miên!”
Dương Miên Miên đan hai tay vào nhau, chống cằm trên ngực Kinh Sở, nhìn chăm chăm vào mắt anh, gật đầu: “Quả nhiên vẫn là ghen!”
Cô đè anh ra hôn lên gương mặt của anh, sau đó mới nói: “Em không thích bọn họ, em chỉ thích thân thể của anh, nào đến đây cho em sờ một cái!”
Áo ngủ: “(#°Д°) Dương Miên Miên chỉ quả là lưu manh! Nhưng mà, em thích!”
“Dừng, dừng!”, Kinh Sở kéo hai tay cô đang mò mẫm trong áo của anh ra, “Em tốt nhất cứ tiếp tục đọc sách đi!”
“Hẹp hòi!”, Miên Miên hừ một tiếng, sau đó lại vùi đầu vào quyển sách, “À, ngày mai em muốn đi thư viện lần nữa!”
“Sách này chưa đủ cho em đọc sao?”, Kinh Sở nhìn chồng sách chất cao như núi, chỉ sợ nó đổ đè vào người cô, xếp từng quyển từng quyển lên giá sách: “Xem lâu lắm đó!”
Dương Miên Miên nháy mắt: “Anh nghĩ sao, nếu em đọc một cách nghiêm túc, chỉ cần một tuần lễ là xong hết!”, vừa nói cô vừa chỉ vào đống sách, “Hôm nay hơi vội nên em lấy quyển này đọc hơi khó hiểu, tính ngày mai đi qua mượn quyển đơn giản hơn. À! Đúng rồi, ngày mai chủ nhật, em có thể đọc sách cả ngày ở đó ~(≧▽≦)/~ !”
Kinh Sở vuốt tóc cô: “Vậy đừng đọc sách khuya quá! Ngày mai anh chở em đến thư viện nhé!”
“Ok!”
Ngày hôm sau, sau khi chạy bộ mua điểm tâm, quay trở về Dương Miên Miên vẫn còn đang ngủ say như lợn chết, anh gọi mấy lần cũng không được, đành mặc kệ cô.
Anh dọn sẵn bữa sáng trên bàn, còn ghi thêm tờ ghi chú dặn cô phải hâm nóng trong lò microwave rồi mới được ăn.
Quay sang lấy bình nước giữ nhiệt rót vào đó nước mật ong, đặt sẵn vào balo, phòng trừ trường hợp đi thư viện khát nước lại tiếc tiền không dám mua, không quên mấy viên kẹo ngậm canxi vị trái cây, rồi đồ ăn vặt.
Ngẫm nghĩ một chút, lại cho vào ví tiền của cô mấy tờ tiền, trong ví cô chỉ còn mười mấy đồng, thực sự quá thê thảm.
Balo: “o(*^▽^*)o Anh Kinh Sở quả là người đàn ông tốt!”
Ví tiền: “(⊙v⊙) Hoàn toàn đồng ý! Cậu xem, ví tớ chưa bao giờ có quá 100 đồng đây!”
Bình nước giữ nhiệt: “ o(≧v≦)o~~ mọi người có thể giữ bí mật được không? Để chị Miên Miên bất ngờ!”
Mọi người: “~(≧▽≦)/~Đồng ý!”
Dương Miên Miên ngủ thẳng cẳng đến mười giờ sáng, ăn điểm tâm, khi đến thư viện mới nhìn thấy trong balo mình rất nhiều đồ ăn vặt.
Bên trong còn có tờ giấy ghi chú: Nếu như bạn bè mời em ăn quà vặt, đừng từ chối, mà mời lại các bạn những món này.
Nhìn tờ giấy trên tay, quay sang đã thấy Đặng Mạn Linh đem ba ly trà sữa nóng đến, cô khá kinh ngạc.
“Trà sữa trân châu!”, Đặng Mạn Linh cười cười, “Không biết cậu thích mùi gì, nên chỉ mua loại bình thường thôi!”
“Ack, ngon lắm, cám ơn cậu!”
Đồng Hân vừa uống trà sữa, vừa hỏi bài: “Miên Miên, bài này giải như thế nào?”, lúc cô quay sang cũng trùng hợp Dương Miên Miên đang xem sách ‘Các bài giảng vật lý của Feynman’, “Đây là cái quỷ gì vậy?”
*Là cuốn sách về vật lý học xuất bản đầu tiên năm 1964 của các tác giả Richard P. Feynman, Robert B. Leighton và Matthew Sands, dựa trên các bài giảng của Feynman dành cho các sinh viên tại Học viện Công nghệ California (Caltech) trong các năm học 1961–1963. Nội dung các bài giảng của Feynman bao gồm toán học, điện từ học, vật lý Newton, cơ học lượng tử, và mối liên hệ của vật lý với các ngành khoa học khác.
“Tớ đang đọc, là nền tảng của môn Vật Lý học, có nhiều chỗ vẫn còn hơi mơ hồ …”, đây là lần đầu tiên Dương Miên Miên đọc sách mà ghi chép lại.
Đồng Hân đổ mồ hôi hột: “Cậu xem sách loại này làm gì, muốn theo chuyên ngành này sao?”, vô thức chuyển sang đề tài thi đại học, “Cậu muốn thi vào trường nào?”
Dương Miên Miên sững người, hình như từ trước đến nay cô chưa có suy nghĩ về vấn đề này.
Đặng Mạn Linh có ý kiến: “Tớ muốn học y, còn cậu thì sao Đồng Hân?”
“Chắc là học kế toán hoặc đại loại những môn gần giống như vậy, mẹ tớ nói dễ xin việc làm!”, Đồng Hân than thở, “Tớ thích học làm đạo diễn cơ!”
Dương Miên Miên: “…”, Ôi mẹ ơi! Cô chưa từng nghĩ đến chuyện nghiêm túc này lần nào.
Cùng thời điểm đó, Kinh Sở muốn mời Thường Nhạn đi uống café, hơi ngạc nhiên vì lời mời này, Thường Nhạn hỏi ngược lại: “Có việc gì sao?”
“Có chút chuyện … Muốn nói chuyện với cậu thôi!”
Thường Nhạn tuy rằng lấy làm khó hiểu nhưng vẫn đồng ý. Hai người bắt đầu từ đề tài của Tiểu Kỳ, Kinh Sở hỏi thăm tình hình gần đây của Tiểu Kỳ, Thường Nhạn kể: “Tớ khuyên cô bé tham gia kỳ thi đại học, bây giờ đang ở nhà ôn tập. Tớ cũng sắp xếp cho một trường để ôn thi, nhưng giáo trình quá tệ, thôi đành để cô bé tự ôn bài, hoặc mời gia sư đến dạy kèm!”
“Xem ra, cô bé đã gần gần bước ra khỏi bóng tối quá khứ!”
“Ừ, nhưng cũng chưa chắc, cô bé không muốn để tớ lo lắng nhưng tớ biết đêm đêm cô bé vẫn hay gặp ác mộng, chỉ mong thời gian sẽ chữa lành những tổn thương này của cô bé!”, Thường Nhạn không giấu nổi tiếng thở dài, tiện thể cô hỏi luôn, “Trở về chuyện chính đi, cậu hẹn tớ là có việc gì sao?”
Kinh Sở cân nhắc câu từ: “Tớ biết cậu có nghiên cứu qua không ít tội phạm có IQ cao … Tớ muốn hỏi, theo suy nghĩ của cậu, những thiên tài ấy tại sao họ lại đi đến con đường như vậy?”
“Cậu muốn từ góc độ chuyên nghiệp của tớ ra ý kiến là để …”
“Tùy tiện nói vài câu thôi!”
Thường Nhạn trầm ngâm một lúc lâu sau mới nói: “Tớ cho rằng là bởi vì cuộc sống quá tẻ nhạt. Bọn họ dễ dàng có được những thứ mà người bình thường theo đuổi. Những vấn đề ấy quá đơn giản, không có tính khiêu chiến; nhưng giết người lại khác, có tính kích thích, có tính khiêu chiến … Có thể cho rằng như thế.
Khi tớ còn học tại Mỹ, có từng cùng giáo sư tham gia phá án. Hung thủ phạm tội cũng chỉ bởi cảm giác quá buồn chán. Hắn làm việc ở phố Wall, một tháng hơn một trăm ngàn đô la, bạn gái cực kỳ tuyệt vời, ma túy tình dục cũng không còn khiến hắn cảm thấy thích thú. Hắn bắt đầu ra tay giết người, gọi những người đàn bà về quan hệ, rồi giết chết, sau đó xử lý sạch sẽ. Chỉ đến nạn nhân thứ sáu, cảnh sát mới có thể bắt được hắn. Nhóm bọn tớ thẩm vấn hắn rất nhiều lần, mà khó có thể ngờ rằng động cơ giết người của hắn lại đơn giản như vậy!”
Kinh Sở nhắm mắt, hít một hơi thật sâu: “Cám ơn cậu Thường Nhạn!”
“Không cần khách sáo!”, Thường Nhạn xua xua tay, “Tớ có thể hỏi một câu không? Tại sao đột nhiên cậu lại hỏi vấn đề này?”
Vẻ mặt Kinh Sở vẫn bình thường: “Có một vụ án năm xưa …”, anh không nói tiếp … Thường Nhạn biết ý cũng không hỏi nhiều.
Điện thoại di động: “Kinh Sở hỏi mấy vấn đề này làm gì vậy?”
Đồng hồ đeo tay: “Cậu ngốc thế, là hỏi cho chị Miên Miên đó!”
Áo gió: “Chị Miên Miên chắc chắn không bao giờ biến thành kẻ giết người!”
Đồng hồ đeo tay: “Đúng! Nhưng chị Miên Miên vẫn cần một người dẫn đường, IQ cao cần phải đặt vào những chuyện đúng đắn mới đúng!”