Bạn đang đọc Tôi Có Kỹ Năng Giao Tiếp Đặc Biệt: Chương 64
Kinh Sở nhìn thấy cô đã ngủ say, nên nhẹ nhàng đặt bình thủy xuống, pha nước nóng vào trong chậu bưng đến trước giường Dương Miên Miên. Xắn ống quần, tháo vớ, đem ngâm bàn chân của cô vào chậu nước.
Nước nóng ấm ngâm chỉ mới tới mắt cá chân, nhưng cảm nhận được thoải mái, các ngón chân của cô dần dần thả lỏng. Bây giờ Kinh Sở mới phát hiện chân của cô rất nhỏ, một bàn tay của anh có thể nắm trọn, trắng hồng mềm mại.
Anh ngồi xổm xuống nền nhà, lấy tay rửa chân cho cô, sau đó dùng khăn lau khô, lúc này mới đỡ cô nằm thẳng xuống giường. Ngay lập tức cô trở mình, ôm chặt con gấu bông trắng đã rất cũ.
Gấu bông: “Em là quà sinh nhật của ba năm chị ấy lên ba đó, là món quà duy nhất của Miên Miên đó nhe!”
Kinh Sở cúi thấp người, hôn nhẹ lên má cô, sau đó đắp lại chăn cho cô.
Anh mở balo, lấy ra bộ quần áo Dương Miên Miên đã mặc lúc sáng, cùng chậu nước ngâm chân, đi vào trong phòng tắm nhỏ hẹp. Anh tìm chiếc ghế nhỏ và xà bông sau đó ngồi xuống giặt quần áo cho cô.
Trời lạnh nước cũng lạnh, chắc chắn khi giặt quần áo cô không dùng nước nóng, như vậy không bị nứt nẻ da tay mới là lạ. Anh vất vả lắm mới chăm được cho cô mấy ngày tết thật tốt, bây giờ anh thật không muốn cô lại đụng vào nước lạnh.
Thêm vào đó dùng nước lạnh cũng không tốt cho sức khỏe.
Là con gái mười đầu ngón tay không đụng nước mới là hạnh phúc.
Bồn cầu: “(┳_┳)Muốn khóc quá à, anh ấy là người đầu tiên giặt quần áo cho Miên Miên.”
Ngăn tủ: “Bây giờ tớ không ghét anh ấy nữa đâu … Đàn ông mà biết làm việc nhà, thật sự là một người đàn ông tốt mà!”
Tivi: “Đúng rồi! Miên Miên nhà chúng ta không cần người đàn ông đẹp trai, không cần người đàn ông có nhiều tiền, mà chỉ cần đối tốt với chị ấy là được!”
Giường: “Chị Miên Miên từ bé đã thiếu thốn tình cảm. Từ thuở nhỏ cho đến lúc trưởng thành cũng chẳng có ai chăm sóc, thật không thể trách chị ấy lại thích anh Kinh Sở đến như vậy!”
Tivi: “Tớ cho rằng chúng ta nên cho anh ấy một cơ hội, mọi người thấy thế nào?”
Bồn cầu: “Tán thành!”
Ngăn tủ: “Tán thành!”
Giường: “Tớ đồng ý!”
Chậu rửa mặt: “Hoàn toàn đồng ý!”
Lò vi sóng: “Còn gì chờ mong hơn!”
“Em chờ mong chuyện gì?”, Dương Miên Miên ngáp một cái, từ trên giường bò xuống, liếc lò vi sóng một cái, đi về phía phòng tắm: “Em muốn đi vệ sinh!”
“Anh nói rồi, bước xuống giường nhớ mặc thêm quần dài vào, sao lại cứ lười như vậy?”, tay Kinh Sở vẫn còn dính bọt xà phòng không thể quay sang lấy cho cô, chỉ còn cách nghiêm mặt nói.
“Buồn tè lắm rồi, anh tránh ra đi!”, cô đẩy anh ra khỏi phòng tắm.
Bồn cầu vội vội vàng vàng nói ngay: “Miên Miên, cả nhà mình đã nhất trí thông qua, quyết định cho phép anh ấy theo đuổi chị!”
“…”, nói hay ghê làm như bọn em không cho phép thì chị phải lập tức chia tay với anh ấy vậy đó, “Đừng vớ vẩn, trong lòng chị thế nào, chị hiểu rất rõ.”
Tivi nói vọng vào: “Cho phép qua lại, nhưng không được ngủ lại nhe!”
Giường vẫn bình tĩnh nói: “Em không chịu nổi trọng lượng của hai người đâu!”
Xạo xạo, lúc trước cả nhà ba người đều ngủ trên chiếc giường này đó thôi, giường nhờ bác thợ mộc đóng riêng, nên rất là chắc chắn. Dương Miên Miên lần thứ hai bĩu môi, liếc nhìn ‘cả nhà’ bằng ánh mắt khinh thường.
Sau khi đi toilet xong xuôi, cô quay sang hỏi Kinh Sở: “Hôm nay anh ở lại đây sao?”
Tivi: “… Thất hứa, thất hứa à, tuy rằng là về trễ, nhưng vẫn phải đi!”
Kinh Sở xoa đầu cô: “Không, anh về! Nhưng đợi em ngủ say rồi anh mới đi!”
Như vậy cũng được, Dương Miên Miên cực kỳ sung sướng, cô vừa đánh được một giấc, nên bây giờ chưa thấy buồn ngủ lắm, bèn đem chuyện hôm nay đi học kể cho anh nghe: “… em còn nghĩ rằng mấy bạn ấy không thích em, sợ nói chuyện với em gặp phiền phức, không ngờ là không phải như vậy!”
Kinh Sở tựa người vào đầu giường, ôm cô vào lòng, vỗ vỗ lên tấm chăn: “Sự việc không như em nghĩ đâu, em thử nói chuyện với các bạn, các bạn chắc chắn sẽ thích em.”
“Trừ anh ra, còn lại không ai hiểu em!”, giọng Dương Miên Miên rầu rĩ, có chút thiếu tự tin: “Em bây giờ còn có giá trị lợi dụng, có thể giúp các bạn ấy bài tập.”
Kinh Sở cười cười: “… Thật ra, em cũng hiểu sự thật không phải như vậy. Các bạn cũng muốn kết bạn với em. Em đừng lo lắng nhiều quá, thử một chút xem.” Anh cầm tay cô lắc lắc, “Có anh đây rồi!”
“Anh thì có ích lợi gì chứ?”, nói xong câu này, cô vùi đầu vào trong ngực anh, “Em không cần anh, tự em có thể giải quyết được, em cho rằng không có vấn đề gì hết!”
Có thể, sau khi làm bạn bè, bọn họ ngoài mặt thì ca tụng nhau, dành cho nhau những lời tốt đẹp, nhưng sau lưng thì lại nói xấu nhau không ra gì. Mấy chuyện này, cô đã nghe quá nhàm tai.
Có nhiều khi, không biết gì còn hay hơn rất nhiều. Nếu vào một ngày nào đó, chợt nhận ra tất cả chỉ là giả dối, vậy thì bắt đầu để làm gì?
Nhưng … nếu cô không muốn nghĩ đến chuyện này, vậy nửa đêm nửa hôm, cùng anh ngồi đây nhắc lại vấn đề này làm gì? Kinh Sở rất hiểu tính tình của cô, chỉ còn cách khẽ xoa lưng cô rồi cất lời: “Vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng, đúng là ngốc nghếch.”
Dương Miên Miên đương nhiên không phục, muốn cãi lại nhưng chưa tìm ra lý do, liền nhắm nghiền mắt giả bộ ngủ.
Cô nhóc lại dùng chiêu này với anh. Kinh Sở buồn cười nhưng cũng không có vạch trần cô. Trước đây đều là cô tự ình là thông minh, nhưng sau này ở cùng nhau, cái kiểu khôn lỏi này của cô quả thực rất đáng yêu.
Anh ôm cô một lúc, sau khi cô ngủ say, anh mới rời khỏi giường, lại tiếp tục giặt cho xong quần áo. Giặt gần xong, anh nghe ngoài cửa có tiếng cọt kẹt. Thì ra Hải Tặc rón rén về nhà, lại còn biết dùng chân đóng cửa lại.
Kinh Sở cảm giác hình như nó nhìn anh một lúc lâu, rồi mới đi vào phòng tắm, lấy móng vuốt chạm vào một chậu nước nhỏ phía trong, giống như muốn rửa sơ qua. 4 móng vuốt đã sạch sẽ, nó quay ra giậm giậm lên tấm thảm cho khô ráo. Sau đó, tiến đến đầu giường của Dương Miên Miên, hai chân trước chạm chạm lên giường, nhìn thấy cô ngủ say, thở dài, rồi quay ra ngoạm một góc chăn ở cuối giường kéo lên phía trên cho cô.
Anh hoàn toàn hiểu được cái thở dài vừa rồi của nó: Cô chủ này cũng khiến nó thật lo lắng.
Dưới ánh đèn tờ mờ, Kinh Sở ngồi đối diện với Hải Tặc, đột nhiên trong lòng dấy lên một cảm giác hoàn toàn mới lạ. Anh cùng chú chó này cùng yêu một người, dùng phương thức của chính mình để quan tâm cô.
Nhưng tất cả mọi chuyện Dương Miên Miên đều không hay biết.
Ngày hôm sau, cô lại tiếp tục giúp Đồng Hân và Đặng Mạn Linh giải thích bài tập. Qua ngày hôm sau nữa, có khá nhiều các bạn gái khác cũng nán lại nghe cô giảng bài.
Vào thứ sáu, Dương Miên Miên nhìn thấy Đặng Mạn Linh và Đồng Hân ngồi ở chính giữa, còn bảy tám cô bạn kia thì vây xung quanh, mỗi người đều cầm trên tay bài kiểm tra của mình, ngồi ở đó chờ Dương Miên Miên giải thích giúp các thắc mắc. Tiện đó bọn họ cũng gửi cho cô mấy món ăn vặt vào giờ chiều, có ngày thì là sữa, rồi bánh mì, bánh bích quy coi như là thù lao trả cô. Cô không muốn cầm, nhưng các bạn bày tỏ ý muốn cô nhận, để khi họ hỏi bài cũng không cảm thấy áy náy.
Đối với Dương Miên Miên mấy chuyện này dễ như ăn cháo, cái khó khăn là làm sao để giải thích mấy vấn đề mà cô cho rằng là đơn giản này cho các bạn một cách dễ hiểu nhất. Cái này chỉ còn cách đọc thêm sách tìm ví dụ minh họa cho các bạn mà thôi.
Nhưng với những người bạn cùng lớp, đây là một chuyện cực kỳ sung sướng. Bây giờ đã là học kỳ hai của năm lớp 12, chỉ còn chưa đến nửa năm là bọn họ sẽ phải tham gia một kỳ thi quan trọng nhất trong cuộc đời. Có người học đến teo tóp, nhưng chẳng thấy tiến bộ lên chút nào. Bây giờ có người giúp bọn họ giảng giải các bài tập làm thêm, đương nhiên phải nhanh nhanh chóng học hỏi để lấy thêm kinh nghiệm.
Quan trọng hơn hết, các bạn phát hiện Dương Miên Miên không hề xem thường người khác như lời đồn. Lục Mỹ Nhân đã từng nói Dương Miên Miên lúc nào cũng vểnh mặt lên trời, xem thường mấy kẻ ngu ngốc. Nhưng sau khi tiếp xúc, họ phát hiện chuyện hoàn toàn không giống như lời cô ta nói.
Chỉ là thỉnh thoảng … “Tại sao tớ phải xem lại? Tớ không kiểm tra lại đâu, tớ bận lắm còn không có thời gian đọc sách nè.”, mấy câu đó thật ra chỉ là khích lệ lòng tự tin của bọn họ mà thôi.
Cũng không thể phủ nhận một điều, Dương Miên Miên ngày càng có nhiều bạn bè trò chuyện với cô. Bọn họ đi xuống căn tin cũng không quên mua lên cho cô một phần bắp rang bơ, đi vệ sinh cũng rủ cô đi cùng, đang ngồi tranh luận với nhau xem ngôi sao nào đẹp hơn cũng không quên quay sang hỏi ý kiến cô: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Có thêm nhiều bạn bè, đôi khi cũng mất đi vài người ‘bạn’ trước đó. Lục Mỹ Nhân mỗi lần tìm cô mượn vở bài tập, cô đều nói: “Có bạn mượn rồi!”
Điều này khiến Lục Mỹ Nhân cảm thấy khó chịu. Cô ta trước đây được xem là người bạn duy nhất của Dương Miên Miên. Khi ở cùng với mọi người trong lớp cô cũng không xen vào chuyện của Dương Miên Miên, cô ta cho rằng việc mình chịu làm bạn với Dương Miên Miên đã là tốt lắm rồi. Khi người khác đánh giá Dương Miên Miên, cô đóng vai một người bạn mở miệng theo kiểu:
“Bạn ấy nghèo lắm, mùa hè chỉ có hai bộ quần áo để thay.”
“Cơm cậu ấy cũng không có mà ăn, lúc tớ mời một cái bánh bao nhân thịt, cậu ấy hớn hở ra mặt.”
“Cậu ấy xinh như thế, làm gì để mắt đến chúng mình …”
Mấy câu đại loại thế.
Cô ta đối với Dương Miên Miên đan xen nhiều cảm xúc rất phức tạp, rất đố kị với cô, nhưng khi trở thành người bạn duy nhất của cô thì lại cực kỳ đắc ý.
Nhưng hiện tại, cô ta cảm giác hình như sắp mất đi người bạn này, cô ta đột nhiên hoảng sợ, nắm lấy tay Dương Miên Miên hỏi tới tấp: “Tại sao cậu lại ấy người đó mượn trước hả? Tớ mới là bạn cậu cơ mà! Mấy người đó trước nay cũng có thèm chú ý đến cậu đâu, cậu quên rồi sao? Chỉ có tớ làm vẫn làm bạn với cậu đó thôi.”
“… cho nên?”, Dương Miên Miên mặt không biến sắc nhìn Lục Mỹ Nhân, “Bây giờ tớ phải khóc vì cảm động đúng không?”
Lục Mỹ Nhân nắm chặt tay cô: “Ý của tớ là chúng ta mới là bạn bè!”
Dương Miên Miên im lặng vài giây, sau đó nghiêng đầu nhìn về hướng khác: “Định nghĩa của chúng ta về bạn bè không giống nhau. Các bạn ấy chưa từng bao giờ nói với tớ những câu như: “Xem thường cậu quá!”, “Đồ nghèo mạt rệp”, “Không chừng là được đại gia bao nuôi!”
Lục Mỹ Nhân mặt đỏ lựng như gấc.
Đồng Hân không nín được cười, Đặng Mạn Linh tiến về phía cô: “Bọn tớ đi siêu thị mua đồ ăn, cậu muốn mua gì không?”
Dương Miên Miên lấy từ trong balo nào là hộp sữa, một túi bánh bích quy, một túi kẹo dẻo: “Ăn không?”. ‘Chú cảnh sát’ gần đây đóng vai một ông bố nhân từ, mua cho cô không biết bao nhiêu là thứ. Không chỉ có thể, còn giám sát cô uống sữa mỗi ngày, không được thiếu, nếu không làm theo thì không cho hôn 〒▽〒!
Chưa đầy một tháng, da dẻ của cô trở nên hồng hào hơn, đừng nói là để cho bụng rỗng, mỗi ngày đều được ăn no kềnh bụng.
Đặng Mạn Linh nhìn nhãn hiệu mấy đồ ăn vặt của cô, không phải loại sữa ba bốn chục đồng một thùng thì cũng là bánh bích quy gia sáu bảy mươi đồng một hộp, là loại bánh nhập khẩu. Từ là một cô gái nghèo khó ăn không đủ no, áo không đủ mặc đột nhiên được ăn ngon mặc đẹp cũng khiến mọi người không khỏi hoài nghi. Không phải không có ai nói xấu sau lưng cô, nhưng Đặng Mạn Linh làm như không biết chuyện gì, im lặng cầm viên kẹo cho vào miệng.
Lúc quay trở về, họ đưa cho cô một trái trứng luộc nước trà, Dương Miên Miên lắc đầu: “ Tớ ăn không nổi nữa …”
Tự dưng bây giờ cô lại phát hiện, ăn no cũng rất khổ. Cô không thể tham ăn được nữa.
Nhờ vậy mà Kinh Sở chữa được tật ham ăn của cô. Trước đây, cô nhất định phải được ăn cho thật no, chỉ bởi lúc đó cô không có cảm giác an toàn; một khi bên mình đã có người chăm sóc, tật xấu này không cánh mà bay.
Nhưng hậu quả của mấy việc này? Sau này Dương Miên Miên nhìn chăm chăm hộp sữa bò: “Sao em lại đắt như vậy? Chị thật sự không biết đó!”
Hộp sữa rụt rè trả lời: “Bởi vì … nhãn hiệu của em là loại sữa mang lại hàm lượng dinh dưỡng rất cao o(# ̄▽ ̄#)o”
Về phía Kinh Sở, anh hoàn toàn không hề nghĩ những vấn đề này là to tát. Anh dồn sức chăm sóc cho cô, chỉ thiếu điều muốn mang tất cả các món ngon vật lạ đến trước mặt của cô. Những thứ này đối với anh chỉ là chuyện nhỏ.
Lúc tan học, Đặng Mạn Linh rủ Dương Miên Miên ngày mai đi dạo phố: “Tớ chỉ muốn nuôi một con thú cưng, mẹ tớ đã đồng ý cho tớ nuôi một con mèo”, giọng không giấu nổi phấn khích, “Mai cậu đi với tớ được không?”
Đây là lần đầu tiên có người bạn học rủ cô đi chơi, đang lưỡng lự không biết có nên đồng ý hay không nên đành trả lời: “Tớ cũng không biết ngày mai có rảnh không nữa?”
“Tớ đã hẹn với Tiểu Hân ở thư viện lúc một giờ chiều, nếu cậu rảnh thì gọi cho tớ nhé!” Đặng Mạn Linh cũng không ép cô.