Bạn đang đọc Tôi Có Kỹ Năng Giao Tiếp Đặc Biệt: Chương 5: Phát Triển
Ngày hôm đó, vẫn như thường lệ, Miên Miên làm việc ở nhà hàng từ 3 giờ chiều đến 10 giờ tối. Vốn dĩ quản lý cũng không muốn cô làm ca tối. Tuy nhiên, dạo gần đây xuất hiện vụ án giết người nên không ít nhân viên nữ đều muốn chuyển sang làm sa sáng, đá tới đá lui cuối cùng rơi trúng đầu cô.
Cũng may buổi tối khách cũng khá đông và hào phóng, do đó Dương Miên Miên cảm thấy không có vấn đề.
Mùa hè trời mưa như trút nước, cô từ trong mái hiên nhìn ra lại thấy bên ngoài bầu trời vẫn vần vũ, lại còn nghe thấy tiếng sấm chớp, cơn mưa chắc không chỉ trong phút chốc.
Một nhân viên phục vụ thấy vậy, cùng cô vừa buôn chuyện vừa thăm dò: “Ngày hôm nay thu được không ít “danh thiếp” há?”
Trong lúc dùng bữa tối, không ít kẻ lắm tiền thấy “nữ phục vụ” thật hợp mắt, liền kín đáo đưa danh thiếp cho cô. Không cần nói, tất cả mọi người đều hiểu ngầm ý tứ trong đó.
Đây được mọi người cho luật bất thành văn, ngay cả Vương Lộ quen “bạn trai” cũng là cách này, và cũng từng huênh hoang với mọi người. Chỉ có điều từ ngày xuất hiện Dương Miên Miên, cô ta giống như từ trên cao bị một cước té xuống đất.
Những người đố kị cũng không khỏi hiếu kỳ Dương Miên Miên sẽ chọn người nào. Ông giám đốc công ty kia hay là vị nhị thiếu gia nhà giàu có?
Cô coi như không nghe thấy gì, đi vào nhà bếp hỏi chút thức ăn khuya.
“Mì xá xíu có được không?” vừa trả lời đầu bếp vừa múc cho cô một tô.
Cô còn chưa kịp lấy tay nhận lấy, liền có người phía bên kia quát lớn: “Miên Miên mau đến đây, chỗ anh có chè nè. Con gái ai cũng chỉ thích ăn ngọt đúng không?”
Dương Miên Miên: “…”
Tất cả đều do gương mặt này lại gây họa, trong nhà bếp toàn đàn ông từ 20- 50 tuổi. Cô được coi là cô bé nhỏ nhất, khó tránh khỏi bị mọi người trêu chọc. Nhân tiện cũng biến thành đích để mọi người so kè cao thấp.
Trong nhà bếp cũng chia bè chia cánh, cô chỉ một lòng muốn kiếm tiền đóng học phí nên không tiện xen vào, cô thẳng thắn nói: “Tôi ăn cơm nguội là được, chống đói.”
Cô múc một chén cơm nguội, cùng một chén nước tương, cố gắng nuốt vào. Ăn xong cũng chẳng nán lại, rửa chén rồi ra ngoài.
Vừa bước khỏi cửa nhà bếp, đã nghe thấy giọng nói khinh thường nói: “Có chút tướng mạo cũng chỉ muốn trèo à thôi, không biết tự nhìn ra xem mình là thứ người gì.”
Những lời này mặc dù cũng chẳng khiến cô tức giận, nhưng có điều lọt vào tai cũng rất khó chịu. Do đó, lúc cô tan ca gương mặt xụ xuống, ngay cả xe của Kinh Sở chào hỏi cô, cô cũng không nghe thấy.
“Miên Miên … Miên Miên…”, chiếc Audi nhiệt tình kêu réo, “Chị nhìn em một chút đi, nhìn em một chút đi mà.”
Dương Miên Miên liếc nó một cái, mắt lại để ý thấy mưa đang lớn dần, cô đành phải đứng cùng chiếc xe, phía trước cửa một nhà hàng trú mưa.
Chiếc Audi càng vui mừng hơn: “Miên Miên ơi, thật tình cờ, em và Kinh Sở cũng đến đây ăn cơm nè.”
Những lời này nhất thời khiến Dương Miên Miên lại suy nghĩ một chút. Cô lấy trong balo vải một chiếc kẹp pha lê, chải xơ lại mái tóc, cài lên đầu. Kẹp tóc pha lê vốn đang ngủ, bị cô đánh thức liền tỏ ý không hài lòng: “Không muốn cài lên đầu chị, em chỉ muốn Hàm Hàm!”
Nghe những lời này, Miên Miên trừng mắt nhìn nó. Nó tưởng cô muốn cài nó sao. Không biết mở mắt to mà xem, đó là khiếu thẩm mỹ của cô chắc.
Có điều cô cũng đang cảm thấy kỳ lạ. Bây giờ cũng đã sắp nửa đêm, lý ra Kinh Sở đang bận rộn phá án, tại sao lại ở nơi này thư thả dùng cơm?
Cô đương nhiên không hề biết ngày hôm nay có phát sinh tình huống đặc biệt. Đội hình cảnh gia nhập thành viên mới, là một chuyên gia tâm lý tội phạm, cũng là bạn học với Kinh Sở, tên Thường Nhạn.
Thường Nhạn cũng là một người nhanh nhẹn. Vừa đến nhận nhiệm sở đã bắt tay ngay vào vụ án, kết quả kéo dài đến tối mới nhớ ra cả ngày chưa ăn gì. Kinh Sở liền lôi cả đội đi ăn tối, cũng coi như tiệc tẩy trần cho Thường Nhạn.
Mọi người trên bàn ăn chỉ thảo luận vụ án, Thường Nhạn tỉ mỉ phân tích, sau đó đi đến kết luận: “Sợ rằng tên sát thủ giết người liên hoàn này không phải vì tiền không phải vì sắc. Thủ pháp sạch sẽ, nhanh gọn, khiến tôi càng lo lắng.”
Không ai nói lời nào.
Thức ăn trên bàn coi như cũng gần hết, nhưng mọi người chẳng ai bận tâm xem món ăn ngon hay dở, bởi trong lòng ai cũng có một tảng đá đè nặng, nặng đến ngẹt thở.
Bầu không khí ngưng trệ, Kinh Sở liền nói: “Ngày hôm nay cũng đã xong. Mọi người về nghỉ ngơi trước đi”. Anh với tư cách là Đội trưởng, áp lực đương nhiên lớn hơn mọi người rất nhiều. Chỉ có điều anh chỉ muốn động viên tinh thần chứ không hề muốn gây thêm áp lực cho.
Thường Nhạn mở lời: “Tớ ở hơi xa, cậu đưa tớ về nhé!”
“Được!”
Khi Kinh Sở ra lấy xe, không nghĩ sẽ gặp được Miên Miên ở đây. Hôm nay cô chỉ mặc chiếc quần sort, áo thun không tay. Mưa gần như ướt hết người. Đứng trú mưa, hắt hơi liên tục.
“Sao em lại ở đây?” Kinh Sở đi tới, vừa mở lời liền thấy mình đã hỏi một câu dư thừa, không đợi Miên Miên liếc nhìn anh. Anh đã thấy chiếc kẹp tóc trên đầu cô.
Kinh Sở đối với chiếc kẹp tóc pha lê của Lý Hàm đương nhiên vẫn còn nhớ rõ mồn một. Đồ vật của nạn nhân đều có, chỉ thiếu mỗi chiếc kẹp tóc, nhưng anh không hề nghĩ tới sẽ tìm thấy nó ở chỗ Miên Miên.
Chiếc kẹp tóc pha lê này rất đắt. Một chiếc cũng tới hơn 3000 đồng, đương nhiên Dương Miên Miên mua không nổi.
Không nói câu thứ hai, anh liền nhanh chóng gỡ chiếc kẹp tóc xuống, quả nhiên trên đó có khắc chữ: HÀM
Đây chính là chiếc kẹp của Lý Hàm, anh nhất thời nghĩ đến điểm này, liền nắm lấy cổ tay cô: “Vật này từ đâu em có?”
Dương Miên Miên nhíu mày: “Nhặt được trên đường.”
“Nhặt ở đâu?”
Cô nói với anh nơi cô nhặt được chiếc kẹp.
Kinh Sở cầm lấy chiếc kẹp tóc: “Tôi lấy lại cái này!” Đi được hai bước, anh cảm giác mình cư xử có phần quá đáng, liền quay đầu giải thích, “Vật này có mối liên quan với vụ án giết người.”
Mở cửa xe, nhìn thấy dáng người nhỏ bé của Dương Miên Miên đứng đó, anh suy nghĩ vài giây, liền quay đầu nói với Thường Nhạn: “Cậu tự về nhé, tớ còn có chút chuyện gấp.”
Thường Nhạn cũng nhìn thấy sự việc, liền hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Có đầu mối mới.” Kinh Sở vội vội vàng không kịp giải thích, chỉ quay sang Dương Miên Miên vẫy tay: “Lên xe tôi đưa về.”
Có xe miễn phí ngu sao không đi? Dương Miên Miên khoái chí liền lên xe.
Kinh Sở vừa lái xe vừa hỏi: “Chiếc kẹp tóc này là em nhặt được?”
“Đúng vậy!”
“Em nhặt cái này làm gì?” Kinh Sở không ý thức được anh đã hỏi một vấn đề rất ngu xuẩn. Từ bé đến lớn, sinh trưởng trong một gia đình giàu khó, nhặt đồ của người khác đem về xài hay lấy cái gì đó, anh chưa từng bao giờ nghĩ đến.
Dương Miên Miên bày ra bộ mặt tự nhiên: “Người khác ném đi, tôi thấy đẹp nên nhặt lên về xài, không thể được sao?”
Kinh Sở nhất thời cứng họng.
“Nhưng tại sao anh lại muốn cây kẹp tóc này của tôi?” Dương Miên Miên thừa thắng xông lên.
Kinh Sở thật thà: “Là một đồ vật của một người đã chết.”
“Là của cô bé chết trong công viên ngày hôm đó sao?”
“Em nhận ra à?”
“Tất cả mọi người bu đen bu đỏ vào xem, tôi cũng đứng xa xa hóng tin.” Dương Miên Miên hạ thấp giọng nói: “Thế nhưng cái kẹp tóc này có ích gì đâu?”
Chiếc kẹp tóc pha lê cuối cùng không chịu đựng được im lặng, không kiềm chế la toáng: “Em thấy hung thủ!”
Dương Miên Miên trừng mắt nhìn nó: Chuyện này sao không chịu nói sớm?
Kinh Sở dĩ nhiên không nghe thấy, chỉ trả lời: “Là đầu mối đều không thể bỏ qua.”
“Tôi nhìn thấy mặt sau có một chữ, là tên của cô ta sao?” Dương Miên Miên tận lực dẫn dắt câu chuyện.
Kinh Sở gật đầu: “Đúng vậy, là quà tặng của bạn trai cô ta.”
“Khẳng định cô ấy rất xem trọng nó!”
“Ừ!” Kinh Sở chợt nghĩ nói quá nhiều chi tiết vụ án cho Dương Miên Miên là không tốt, nên Kinh Sở không nói thêm lời nào.
Dương Miên Miên suy nghĩ một chút: “Nếu là vật dụng yêu thích của cô ta, vậy anh có thể đem nó trả về cho cô ta được không?”
“Cái gì?”
“Trả lại cho ba mẹ cô hoặc cho người bạn trai coi như một vật tưởng niệm”, Dương Miên Miên vốn dĩ muốn nói như vậy, ai ngờ đâu kẹp tóc pha lê léo nhéo không ngừng: “Hàm Hàm đã chết, em muốn đi theo chị ấy, muốn chôn cùng chị ấy!”
Nghe những lời này, khó tránh khỏi viền mắt Dương Miên Miên hoe đỏ, lại nghe thấy tiếng kẹp tóc cố gắng nói lớn tiếng, khan cả giọng: “Chị có nghe thấy không, hãy để em và Hàm Hàm bên nhau!”
Trong phút chốc, Miên Miên động lòng, cô ngẩng đầu nhìn Kinh Sở: “Có lẽ, nếu cô ấy thích chiếc kẹp tóc đến vậy, thì mang nó theo cùng cô ấy luôn có được không?”
Nếu là như vậy, cũng coi như đã thành toàn ối duyên phận của chiếc kẹp tóc pha lê và Lý Hàm.
Kinh Sở không hề hay biết chuyện gì, chỉ cho rằng cô nhóc này quá đa sầu đa cảm, không biết nên khóc hay nên cười. Đối với anh, tìm được hung thủ mới là cách tốt nhất khiến nạn nhân an nghỉ nơi chín suối.
Nhưng nhìn Dương Miên Miên nghiêm túc như vậy, anh đột nhiên mềm lòng: “Tôi biết rồi!”
“Anh đã đáp ứng, nghĩa là sẽ làm được!”
“Tôi không bao giờ nuốt lời!”
Dương Miên Miên gật đầu: “Vậy cám ơn anh, coi như tôi nợ anh một ân tình.”
Tuy là trong đầu bao nhiêu chuyện suy nghĩ, nhưng câu nói này của cô cũng khiến Kinh Sở bật cười, anh xoa xoa đầu cô: “Chỉ mới còn nhỏ tuổi mà ăn nói như người già rồi vậy!”
Dương Miên Miên cực kỳ không thích, liền đẩy tay anh ra, Kinh Sở bị cô đánh vào tay liên nghĩ đến, cô gái nhỏ này lòng tự trọng rất cao, làm vậy là không đúng, anh lập tức thu tay: “Xin lỗi!”
“Hừm!”
Kinh Sở đến nơi, cũng không vội vã quay về làm việc ngay mà vẫn tiễn Dương Miên Miên về đến tận nhà. Chiếc kẹp tóc pha lê cũng biết đến lúc cáo biệt, dùng hết sức rống to: “Người đàn ông đó rất bình thường, khoảng ba mươi mấy tuổi!”
Dương Miên Miên: “…” Cái gì gọi là bình thường? Bình thường rốt cuộc đặc thù như thế nào?
Nửa tháng sau, sóng yên biển lặng.
Dương Miên Miên đã kiếm đủ tiền học phí, bây giờ chỉ cần lo đến sinh hoạt phí. Có điều cô cũng không cần gấp gáp như trước, trước đây cô cũng từng kèm ngoại khóa ấy em tiểu học kiếm tiền. Chỉ có khó khăn lúc đóng tiền học phí hàng năm.
“Ôi cuộc đời, không còn cách nào khác sao?” Cô ngồi trên chiếc ghế con giặt quần áo trong phòng tắm nhỏ hẹp.
Bây giờ là lớp 11, chẳng mấy chốc là 12 có biết bao nhiêu phí phát sinh, ngồi trong phòng tắm, cô muốn phát khóc.
“Ôi! Cuộc sống không còn cách nào sao?” Cô ngồi thu mình trên chiếc ghế nhỏ trong phòng tắm chật hẹp giặt đồ, đập đập đầu. “Chị nghe bác đầu bếp trong nhà hàng chị nói. Bác có đứa con năm nay học lớp 12, chỉ mua sách phụ đạo thôi đã lên đến vài trăm. Cuộc sống còn có đường nào cho con lối thoát không?”
Mọi người thốt lên kinh ngạc: “Vài trăm?”
“Không chỉ có vậy!” Dương Miên Miên lắc lắc đầu, “Còn có phí học thêm. Thật ra đọc sách cũng không đủ!”
Tivi nghe câu được câu mất, liền nghiêm giọng: “Chị phải đọc sách, không đọc sách thì làm được gì! Đọc sách sau này mới có tiền đồ. Không phải mấy chương trình trong tivi đều nói như vậy sao?”
“Đọc đọc đọc.” Dương Miên Miên có cảm giác ngoại trừ đọc sách hình như cô cũng không thể làm gì khác. Nếu tất cả mọi người bảo đọc sách, vậy thì phải đọc sách thôi, “Nói chung cũng khá đơn giản.”
“Đúng vậy, Miên Miên nhà ta thông minh như vậy!”, Hộp bút máy chen lời, “Khẳng định sẽ không có vấn đề gì.”
Dương Miên Miên xoa xoa quần áo thở dài: “Chị không lo đọc sách, chị chỉ lo nghĩ đến tiền!”
Không tiền khó làm trang anh hùng hảo hán. Không phải cô không có biện pháp kiếm tiền, nhưng những biện pháp kiếm tiền dễ dàng đều có hậu quả khôn lường. Thôi thì đến đâu hay đến đó vậy.