Bạn đang đọc Tôi Có Kỹ Năng Giao Tiếp Đặc Biệt: Chương 47: Diễn Kịch
sau, xe của Lão Tam bắt đầu xuất phát, một mình hắn lái một xe bán tải chạy ra phía đường trường, lâu lâu gặp mấy tên tài xế trên đường huyên thuyên nói chuyện, cũng chưa phát giác ra điều gì bất ổn.
Kinh Sở giữ khoảng cách với hắn. Anh biết nếu đi quá gần, sẽ bị hắn phát hiện, còn xa thì đương nhiên mất dấu, Kinh Sở tập trung cao độ lái xe.
Dương Miên Miên ôm một túi khoai tây chiên thật lớn, hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, trên đường đi đánh được vài giấc. Lúc cô tỉnh lại thì đang trên đường cao tốc.
Cô tẻ nhạt hỏi anh: “Chúng ta cứ đi theo như vậy thôi a?”
“Thấy hối hận rồi sao?” Kinh Sở nhìn cô, có chút tức giận.
Phía trước Lão Tam đã lái vào trạm dừng xe bên đường, Dương Miên Miên lắc lắc anh: “Hắn ta dừng xe, chúng ta cũng dừng thôi, tôi đói quá”
Kinh Sở không thể tin vào tai mình: “Em lại đói bụng?”
Anh quay sang nhìn một túi nilon to, bây giờ đã trống rỗng mà không thể thốt nên lời. Trong đó vốn dĩ có hai túi khoai tây chiên lớn, một túi khô bò, 2 túi rau câu, 1 thanh socola, 2 chai Coke, đều đã được cô ‘xử lý’ gọn ghẽ.
“Đói lắm!”, cô gật đầu lia lịa, “Còn nữa, anh dừng xe sát bên cạnh xe của lão ta đi, rồi anh đi mua cơm cho tôi!”
Kinh Sở nhìn cô: “Em chắc chứ?”. Nếu đậu sát như vậy sẽ dễ bị phát hiện. Mặc dù lần này anh đã thay bằng một chiếc xe thông dụng nhưng đối phương tính cảnh giác cũng khá cao.
“Tôi chắc chắn!”, để tăng thêm độ tin cậy, cô còn gật đầu thêm mấy cái.
Kinh Sở quyết định tin tưởng cô.
Khi anh mua cơm quay trở về thì Lão Tam đang đứng dựa vào xe hút thuốc. Nhìn sơ hắn ta, đúng thật là một tay làm ăn khá khôn khéo, vóc người to con, trắng trẻo, nhìn không thể nào nghĩ đây là một tên tội phạm.
Hắn đối mặt với Kinh Sở, nhếch mép cười với Kinh Sở một cái, Kinh Sở cũng nở nụ cười đáp lễ nhưng trong lòng anh rất căng thẳng.
Anh đưa hộp cơm cho Dương Miên Miên, cô cầm ném xuống đất: “Không ăn! Nói không ăn là không ăn, em muốn về nhà, về ngay bây giờ!”
Cô lớn tiếng, giọng nói đầy tức giận, đừng nói Lão Tam tò mò bắt buộc phải liếc sang mà ngay cả Kinh Sở cũng khá bối rối.
Dương Miên Miên nhảy xuống xe, lấy chân đá mạnh vào đầu xe ầm ầm, ‘mọi người’ đều sợ cô đau, chiếc xe lên tiếng trước tiên: “Miên Miên à, chị diễn kịch cũng đừng liều mạng quá, em thì không đau nhưng chân chị sẽ rất đau!”
Chị đương nhiên đau rồi.
Dương Miên Miên vẫn lấy chân đá đá, trên mặt vẫn còn nét tức giận: “Em không nên đi cùng anh đến cái thôn Đại Đường gì đó, đúng là nơi hoang vu hẻo lánh. Em không đi, không đi! Em muốn về nhà.”
Kinh Sở cuối cùng cũng bắt kịp suy nghĩ của cô nhưng trong lòng vẫn còn chút kinh ngạc, tuy nhiên anh không lộ ra: “Chúng ta đã đồng ý cùng nhau …”
“Không! Em đổi ý rồi! Em gả cho anh chứ không gả cho cái làng quê của anh! Em không đi, em không muốn sống ở quê!”
Trống ngực đập thình thịch, Dương Miên Miên này thật là, trực tiếp đòi nhập vai tình nhân, cái thể loại gì đây. Nhưng lời cô đã nói ra khỏi miệng, anh đâu còn cách nào, chỉ biết cùng cô tung hứng: “Chỉ mấy ngày thôi, rồi về mà …”
“Không đi!”, cô phát điên, sau đó ầm một tiếng, đóng cửa xe trốn bên trong giả bộ khóc lóc, còn không quên khóa cửa để anh khỏi bước vào.
Kinh Sở: “…”
Lão Tam cười ha hả, tiện tay đưa anh điếu thuốc: “Làm sao? Vợ không nghe lời à?”
Kinh Sở nhận lấy, mặt không chút biến sắc: “Đã cùng cô ấy thương lượng là về quê, lúc mới đi còn rất vui vẻ, bây giờ lại chẳng hiểu sao lại nổi điên như vậy.”
Lão Tam mồi lửa cho anh, làm như vô tình hỏi thăm: “Quê của ông anh đây ở đâu?”
“Là một thôn rất nhỏ không đáng nhắc tới.” Kinh Sở phối hợp diễn cũng không tồi, bắt đầu kể khổ: “Nếu không phải vậy chúng tôi cũng không vì chuyện này mà cãi nhau.”
“Vợ của anh là người thành phố, nhìn dáng vẻ yêu kiều, khẳng định là người không quen chịu khổ”, lão Tam cười híp mắt, “Có điều cô ấy thật xinh đẹp, anh đây quả nhiên có phúc!”
Kinh Sở cười cười: “Cô ấy được mọi người chiều riết hư, bây giờ đã lớn như thế này mà cư xử như con nít.”
Hai câu này anh nói ra khỏi miệng nhưng trong lòng lại thở một hơi dài.
Nếu quả thực Dương Miên Miên có người cưng chiều đến mức ngang ngược không biết lý lẽ như vâỵ thì tốt quá, phải có người thương yêu thì mới được cưng chiều.
Lão Tam cười cười, ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân tắt tàn thuốc, sau đó quay sang Kinh Sở vẫy tay, lái xe rời đi.
Kinh Sở ngược lại không gấp gáp, anh trở lại cửa hàng mua hộp cơm rồi quay lại xe. Dương Miên Miên đang đói muốn mờ mắt: “Ăn cơm thôi!”
“Sao không tức giận nữa đi!” Kinh Sở gõ nhẹ lên trán của cô: “Giở trò quỷ gì, khiến tôi giật mình!”
Dương Miên Miên cười hì hì: “Anh phản ứng cũng không tồi, lại còn biết tiếp theo phải diễn thế nào nữa chứ!”
Kinh Sở nghiêm mặt: “Nói, đang có ý định quỷ quái gì đây?”
“Không, vừa rồi nghe được mục đích chính của hắn mà thôi!”. Cô thừa dịp Kinh Sở cùng Lão Tam đi ăn cơm, cô nói chuyện với chiếc xe bán tải, sau đó đã nắm được địa điểm cần đến.
“Thôn Đại Đường?”
“Đương nhiên không phải, nếu là nơi này sẽ làm cho hắn hoài nghi. Bọn chúng giấu người trong một ngôi làng bên cạnh thôn Đại Đường, là một ngôi làng không lớn lắm, mọi người ở đó không có công ăn việc làm. Qua khỏi thôn Đại Đường chính là vùng núi sâu hẻo lánh, chúng giấu người chính là ở đó.
Đây là một tin cực kỳ quan trọng, Kinh Sở phải ngẫm nghĩ một hồi mới tiêu hóa hết: “Vậy chúng ta không cần quá gấp gáp, có thể đến nơi theo dõi, sau đó nhờ đến sự hỗ trợ của cảnh sát địa phương.”
“Hỗ trợ, hỗ trợ, nếu là được, đã không phải diễn kịch.” Dương Miên Miên nháy mắt với anh, “Ngôi làng đó tên gọi Tào Gia Câu, người dân không hề tiếp xúc với người ngoài, anh chưa kịp bước vào làng nửa bước, thì đã có người mật báo. Bọn họ lủi hết vào núi, anh mà có tìm đường trời.”
Kinh Sở vừa nghe đã biết cô đã có sẵn quỷ kế, đau đầu hỏi cô: “Em lại muốn gì nữa đây?”
“Ha ha ha o(*^▽^*)o”
Hết cách rồi.
Cái này phải gọi là Kinh Sở bị ép lên thuyền giặc, không muốn diễn cũng không được!
“Sao em biết thôn Đại Đường.”
“Tôi là người có IQ cao nhất thế giới, anh không hiểu được đâu.”
Kinh Sở đương nhiên biết cô đang có ý muốn che giấu, nhưng không vạch trần cô. Anh không hiểu tại sao anh luôn tin tưởng nơi cô, và nguyện che chở cho cô.
“Miên Miên, bây giờ em có thể đổi ý, tôi mới vừa kiểm tra, phía trước đường cao tốc tuyết đã che phủ rất dày, không thể di chuyển bằng xe hơi, phải chuyển sang đi xe lửa.”
“Ờ!”
“Xe lửa dịp cận tết rất đông đúc, đi là coi như mất nửa mạng vì chen lấn.”
“Nhưng tôi chưa bao giờ được đi tàu lửa.”
Thôn Đại Đường là một thôn khá nhỏ, dĩ nhiên không có máy bay đến đó, may là còn có xe lửa. Nửa tháng nữa là đến tết, cũng may chưa phải dịp cao điểm, họ mua được hai vé.
Hai người mua vé khởi hành sau đó mười mấy phút, Kinh Sở chạy đi mua ít trái cây cùng đồ ăn vặt. Trong khoang xe lửa chật cứng người, hành lý lớn nhỏ, rất cồng kềnh. Chỉ riêng Kinh Sở và Dương Miên Miên thì không.
Anh dĩ nhiên không mang theo gì, Dương Miên Miên đeo một chiếc balo. Trong lúc này cô đang bám ống tay áo của anh kéo về phía trước. Vé của cô là giường nằm phía dưới, cũng không tệ lắm. Dương Miên Miên ngồi trên giường, cảm giác thật mới mẻ.
Cô gõ gõ vào bên hông xe lửa, đây là trạm xe lửa Phong Sương đã hoạt động khá lâu, giọng xe lửa vang lên trấm ấm: “Xin chào, chào mừng mọi người, chúc mọi người lên đường bình an.”
Cô nở nụ cười, quay đầu nhìn Kinh Sở. Anh đang giúp hai mẹ con nhà nọ chuyển hành lý, đối phương mở miệng cám ơn anh lia lịa. Có một đôi vợ chồng cũng bước tàu, ông chồng liếc nhìn phía giường dưới. Một bên đã có một bà lão nằm ngủ, một bên chính là Dương Miên Miên.
Hắn ta đi đến: “Nhường giường đi, vợ tôi có thai. Cô nằm giường trên.”
Dương Miên Miên là điển hình cho loại người ưa mềm mỏng không thích kiểu tỏ vẻ ra oai, vì vậy cô nguýt hắn một cái, sau đó không thèm để ý hắn ta.
Tên đàn ông đó thấy cô không chịu xuy chuyển, liền xỉ mặt cô mắng: “Cô không tim không phổi à, vợ tôi mang thai!”
Dương Miên Miên ung dung đáp trả lại hắn: “Vợ ông mang thai, trách tôi sao? Trách tôi làm cho bà ấy có thai?”
“Tôi nằm giường trên thấy không thoải mái, đổi với cô không được à?”, bà vợ cũng thuộc dạng người không biết điều. “Có hiểu cụm từ mến già yêu trẻ không?”
“Tôi cũng là trẻ em đây, vậy làm gì đến lượt bà?”, Dương Miên Miên vẫn ngồi đó, duỗi hai chân, chiếm toàn bộ giường, “Không cho!”
Kinh Sở đi tới: “Có chuyện gì ồn ào vậy?”, anh nhìn sang Dương Miên Miên, “Sao vậy?”
Gã đàn ông không khách khí, hung hăng: “Nói vợ anh nhường giường cho vợ tôi, vợ tôi mang thai. Nằm bên trên không được.”
“Không nằm được thì đừng mua!”, sau đó Dương Miên Miên quay sang trừng mắt nhìn Kinh Sở: “Anh dám thử khuyên tôi xem.”
Kinh Sở cười khổ: “Là ghế của em, do em quyết định!”
Vị trí của anh là giường khác, nếu muốn anh nhường anh sẽ nhường nhưng đây là chỗ của Dương Miên Miên, dĩ nhiên anh không thể thay cô quyết định.
Mà đối phương hành xử cũng quá kém.
Dương Miên Miên quá ‘khó chơi’, khiến tên đàn ông rất tức tối, hắn ở đó quát tháo ầm ĩ, mấy giường bên cạnh cũng ngoái đầu sang nhìn. Dương Miên Miên vẻ mặt tự đắc, nhìn về nơi xa xăm buông ra một câu: “Nhìn anh sốt ruột thế kia. Đứa con trong bụng là của anh? Anh chắc chưa?”
Người đàn bà kia cuống quít: “Ông xã, anh đừng nghe cô ta nói bậy, con đương nhiên là của anh.”
“Có chút khác thường đây. Sao cô kích động vậy, chột dạ?” Dương Miên Miên cười gằn, “Đừng ỷ mình có thai là ghê gớm. Có bản lĩnh cũng đừng ngồi tàu lửa. Ông chồng có tiền cũng không mua cho cô vé máy bay, để mang thai mà ngồi xe lửa cũng chưa chắc gì đã yêu cô. Haizza … Đàn ông xấu xa, phụ nữ đê tiện thật hợp mà.”
Người đàn ông kia muốn tiến lên đánh cô, bị Kinh Sở nắm phía sau cổ: “Anh muốn làm gì?”
Hắn ta đương nhiên cũng không yếu, thân hình cũng khá cao to nhưng bị Kinh Sở chế trụ, không thể phản kháng. Hắn cố gắng giãy dụa nhưng vẫn không thoát khỏi tay anh, đành ngậm miệng.
“Ông xã!”, người đàn bà mang thai tỏ vẻ không vui, lắc lắc cánh tay anh ta làm nũng, “Em ngủ bên trên Bảo Bảo sẽ không thoải mái.”
Dung mạo cô ta cũng có vài phần xinh đẹp, hơn nữa bụng chưa lớn chưa lộ ra ngoài nhiều, vóc dáng vẫn còn thon thả, quay sang Kinh Sở giả bộ van xin: “Anh chàng đẹp trai, có thể giúp đỡ một chút, tôi đang mang thai …” thanh âm có vài phần oan ức.
Kinh Sở còn chưa kịp trả lời, Dương Miên Miên liền gõ gõ vào hông tàu lửa, dùng ngôn từ bình tĩnh nhưng mờ ám nhìn cô ta: “Nếu cô còn lải nhải, tôi sẽ không khách khí nữa đâu!”. Rồi ngay sau đó, Dương Miên Miên nhoài người đứng sát bên tai người đàn bà thì thào: “Nói nhảm một câu nữa, tôi sẽ nói cho chồng cô biết đứa con trong bụng cô là chính là con của người bạn thân ngồi cùng bàn với hắn năm học cấp 3. Hai người ba tháng trước đã gặp nhau, uống say, mà điều này diễn ra không chỉ một lần.”
Người đàn bà nhất thời kinh hãi, một câu cũng không dám hó hé, liền kéo mạnh tay ông chồng: “Chúng ta đi chỗ khác thôi!”
Sau đó, có một người đàn ông trung niên đồng ý đổi chỗ với hai người bọn họ.
Kinh Sở lắc lắc đầu nhìn cô: “Em đó!”
Trong lòng anh bỗng dưng dâng lên cảm giác chua xót. Rất nhiều cô gái được sinh ra trong một gia đình tốt, được mọi người chăm sóc nuôi dưỡng kỹ lưỡng, sẽ không bao giờ chọn cách gây xung đột với người khác, có oan ức cũng tình nguyện nuốt xuống.
Nhưng những đứa trẻ bất hạnh, lại biết bảo vệ mình từ rất sớm. Chỉ cần có người xâm phạm ‘địa bàn’ của họ, họ lập tức biến thành sói con ra sức chống đỡ, không chút nương tay.
Con gái gặp chuyện phải tỏ ra chút yếu đuối trước mặt người khác, làm nũng khóc lóc mới được coi là có phúc phần.
Có thể cô sợ, cô sợ anh không giúp cô, không đứng về phía cô. Chưa bao giờ cô nghĩ tới kỳ thực cô có thể hướng về anh, nhờ anh trợ giúp.