Bạn đang đọc Tôi Có Kỹ Năng Giao Tiếp Đặc Biệt: Chương 37: Kiếm Tiền
ấy, Dương Miên Miên cũng bị ‘bức cung’: “Miên Miên, chị thân mật với anh ấy rồi à? Chị thích anh ấy?”
“Cái này … cũng khó nói”, cô bước chầm chậm trên đôi ủng da mới về nhà. Ngày hôm nay trời rất đẹp, chỉ còn đọng một chút tuyết, chất đống ở ven đường chưa tan, ánh trăng rất sáng: “Trái lại,các em nên nghĩ là đây chỉ là lời cám ơn thông thường là được rồi.”
Cô cũng không biết xảy ra chuyện gì, ma xui quỷ khiến lại hôn anh.
Có điều hôn thì hôn, cũng chỉ là miệng dán lên má thôi sao, kích động như vậy làm gì?
Đi được nửa đường, cô nhìn thấy Hải Tặc đang ngồi bên cây cột điện đợi cô. Điều này làm cô hơi ngạc nhiên, Hải Tặc tuy là con vật cưng của cô, nhưng chưa bao giờ đeo bám lấy cô, tự mình mở cửa ra ngoài. Chả biết cả ngày bận rộn điều gì, nghe ‘mọi người’ nói nó đánh bại hết mấy con chó trong vùng, trở thành lão đại của khu phố cổ.
Thùng rác còn kể mấy ngày trước Hải Tặc còn mang theo một đám chó hoang đến xử mấy bọn chó khác dám đến chiếm địa bàn, trải qua một trận sống chết, bọn kia cúp đuôi bỏ chạy.
“Đợi chị?”, cô đứng trước mặt Hải Tặc, hỏi nó.
Hải Tặc vẫn đứng yên, nhấc chân sau tè bậy lên cây cột điện. Cột điện la oai oải, một lúc sau mới quay sang cô nói: “Miên Miên, xem tờ giấy dán trên người em!”
Trên cây cột điện có dán tờ giấy: Tìm chó con đi lạc, nếu như gặp xin vui lòng mang về địa chỉ sau, chú chó con tên Cát Oa Oa, sẽ hậu tạ.
“Vì lẽ đó?”Dương Miên Miên vẫn ngu ngơ chưa hiểu.
Hải Tặc đứng lên, bình tĩnh đi trước dẫn đường, Miên Miên quýnh quáng chạy theo sau.
Đi qua khoảng bảy tám khúc rẽ đến một phân xưởng xử lý rác thải, Hải Tặc làm như khách quen ở đây, thông thạo mọi chỗ, đi đến một đống rác, dùng chân gẩy gẩy, đẩy ra một thùng giấy, bên trong là một con chó con đang nằm cuộn mình, vô cùng đáng thương.
Nó nhìn Hải Tặc như thấy người thân, liên tục lấy lưỡi liếm liếm, tựa như đang làm nũng.
Dương Miên Miên ngây người: “Cái này … ạch …”. Cô đã rất nghèo rồi, bây giờ còn có thêm một con chó con nữa là thế nào đây. Hải Tặc hóa thân anh hùng cứu mỹ nhân, à không, là cứu chó con cho ‘mỹ cẩu’.
Hải Tặc này, đã trưởng thành rồi.
Hải Tặc giơ chân, làm điệu bộ xoa xoa đầu chó con, như an ủi. Chó con như được động viên, liếm liếm móng vuốt của Hải Tặc.
Hải Tặc nhìn về phía Dương Miên Miên, nghẹo đầu nhìn.
Dương Miên Miên cười ha ha, đem con chó con ôm vào lòng: “Đi, chị đưa em về nhà!”
Vừa đi vừa trêu Hải Tặc: “Em đó, lén lén lút lút đi tìm bạn gái, rồi làm ra cái trò gì đây, thực sự chị rất ngạc nhiên đó!”
Hải Tặc cực kỳ bình tĩnh, bước chân vững vàng.
Dương Miên Miên tiếp tục lải nhải: “Đã vậy chị sẽ không đi thiến em, có điều nếu làm người ta có bầu là do em chịu trách nhiệm a. Chị nuôi em đã không đủ, còn nuôi một gia đình nhà em là giết chị đó có biết chưa?”
Cô đem Cát Oa Oa về nhà, người trong nhà đang xem tivi, một đứa bé thấy cô ôm chó con trả lại, nó ôm ấp trong lòng không chịu buông tay. Một bác lớn tuổi vội vội vã vã chạy vào bếp lấy đồ ăn cho nó, nghiễm nhiên đây chính là con vật cưng của cả gia đình.
Ông chủ nhà cám ơn rối rít, đưa cô 1000 đồng tiền thù lao.
Dương Miên Miên cực kỳ bối rối, ngây ngất suốt đường về nhà, trong đầu nảy ra ý nghĩ: “Con đường kiếm tiền ngon lành, vậy mà mình không nghĩ ra!”
Cô cầm cầm chân Hải Tặc: “Ngày mai chúng ta bắt đầu làm giàu, làm giàu!”
Nhưng ngày hôm sau, cô phát hiện mọi chuyện không hề đơn giản như vậy. Không, cũng không phải không có, trái lại, còn có rất nhiều, nhưng tuyệt đại đa số không phải là chó.
Là người.
Hàng năm trong toàn quốc có mấy trăm ngàn phụ nữ cùng trẻ em bị lừa bán, con số này vượt qua tưởng tượng của Dương Miên Miên.
Trong một thành phố, tốt xấu đan xen, thế lực ngang dọc, tựa như những mảng tranh châm biếm, dưới ánh mặt trời vĩnh viễn tồn tại bóng đêm.
Nam Thành có mấy trăm ngàn người thuộc giới cổ cồn trắng, sáng 9 giờ đi làm, chiều 5 giờ tan sở, ngoài ra còn có vô số đại gia giới kinh doanh, ngày ngày biết bao nhiêu dòng tiền ra ra vào vào, khiến Nam Thành trở thành thành phố giữ địa vị tài chính có một không hai trong cả nước.
Nhưng bên cạnh đó, cũng có rất nhiều người làm giàu bằng cách khác.
Thế giới này có biết bao loại người, vậy sẽ có bao nhiêu cách kiếm tiền? Tiền tài vật chất thường động lòng người. Có người vì lợi ích, vì vật chất mà bị mờ mắt, hoặc bị lâm vào thế bí hóa liều, khiêu chiến pháp luật, tự thiết lập ình một quy tắc ngầm.
Buôn bán người là một trong những số đó. Càng về sau, lợi nhuận càng cao, lại càng thúc giục con người ta kiếm tiền theo cách này, nhưng cũng càng ngày càng hoạt động tinh vi.
Nhiều nhất mất tích vẫn là phụ nữ và trẻ em, đều không tìm về được, cảnh sát không cách nào tập trung đủ nhân lực đi điều tra rõ vụ việc, một khi bọn họ biến khỏi Nam Thành, thế giới lớn như vậy biết tìm nơi nào?
Mấy chương trình “Con đường tìm người thân” đầy rẫy kia, nhưng trên thực tế có bao nhiêu trường hợp có kết thúc đại đoàn viên?
Dương Miên Miên trước đây không phải không nghĩ đến những cách kiếm tiền dễ dàng, nhanh chóng, chí ít cô sẽ không khổ cực như bây giờ, nhưng các có một số việc thâm sâu như đáy biển, nếu cô ra tay, hậu họa về sau đều rất khó ngờ.
Thà rằng cứ an phận, tìm được ít tiền nhưng đêm về nằm ngủ cũng không mơ thấy ác mộng.
Dương Miên Miên bây giờ chỉ hướng đến việc kiếm tiền từ các mục tìm người; dù sao sang năm lại phải đóng tiền học phí, mà bây giờ cô đang không còn đồng bạc nào.
Thế nhưng, khi cô nhìn người phụ nữ trung niên ôm đứa nhỏ đi ăn xin thì thật sự rất tức giận.
Đứa nhóc là một bé gái mới ba bốn tuổi, trắng trẻo, hơn nữa nhìn có vẻ được ăn uống đầy đủ hơn cô, khẳng định là được cha mẹ nuôi dưỡng tốt, có điều ánh mắt của bé con lại ngây ngây dại dại.
Dương Miên Miên dựa vào cây cột ở tàu điện ngầm rất lâu, hạ giọng: “Bọn em xác định sao?”
“Chắc chắn!”, tay vịn thang cuốn mau chóng trả lời, chắc một trăm phần trăm, “Bà ta không phải là mẹ của đứa nhỏ, lúc nào cũng đánh cô bé, không tin chị có thể hỏi camera.”
Camera cũng khẳng định: “Bọn họ là một nhóm người, đến đây xin tiền, không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị đánh đập. Có điều khi ra khỏi tàu điện ngầm lại không biết bọn họ đi đâu. Chị ra hỏi thử mấy cột mốc đường xem sao.”
Đây là tàu điệm ngầm số 1, tuyến công viên Ngô Đồng, đây là trạm dừng lớn nhất vào trung tâm thành phố, lượng người tập trung đông đúc, có khá nhiều tuyến xe lửa phân đi các hướng khác nhau trong thành phố.
Dương Miên Miên lấy điện thoại di động, chụp cô bé một tấm hình.
“Chị không ra tay sao?”
“Đánh rắn động cỏ”, Dương Miên Miên cực kỳ bình tĩnh đem di động cất lại vào túi, “Nếu chị ra dắt con bé, người ta nghĩ chị là bọn buôn người, thêm vào đó, xung quanh đây chắc chắn có tai mắt của bọn chúng, không an toàn.”
Cô cũng biết mình không thể động thủ, chuyện như thế này nên để cha mẹ bọn chúng ra tay sẽ tốt hơn, cô biết bọn người này khá nguy hiểm, động vào là tự chuốc lấy phiền phức.
Cô quay về nhà, dùng bức ảnh tra cứu trên internet. Chuyện này không khó, cha mẹ nào bị lạc mất con cũng đều ra rất nhiều thông báo trên báo, internet. Đáng tiếc như đá chìm đáy bể, chẳng ai có mảy may tin tức.
Cô mở ra thông báo tìm trẻ lạc, đã là tin của một năm trước.
Một năm, không tính là quá lâu, nhưng đối với một gia đình mà nói không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Cô bấm số, nhá máy. Điện thoại mau chóng gọi lại, cô ấn từ chối, Dương Miên Miên không dự định nhận cuộc gọi. Gửi đi một tin.
Tin nhắn mau chóng hồi đáp: Cám ơn anh/chị. Thật lòng cám ơn, chúng tôi lập tức đi Nam Thành.
Dương Miên Miên nhìn chằm chằm vào tin nhắn một lúc lâu: “Chị có nên nhắn một tin đòi tiền không, hình như không được hay cho lắm?”
Điện thoại di động thâm trầm: “… Dương Miên Miên, cuối cùng chị vẫn rất tốt bụng!”
Laptop xụ mặt: “= 口 = Miên Miên, muốn tống tiền, chị chỉ nên gửi bức ảnh, không được gửi địa chỉ, người ta tự nhiên sẽ phải dùng tiền mua. Bây giờ chị nhắn rõ ràng thế, phải coi người ta như thế nào, nhưng chẳng ai sẽ hậu tạ chị đâu.”
Dương Miên Miên: “Nhưng chị luôn cảm thấy họ sẽ gửi tiền cám ơn chị.”
Chiếc bàn thở dài đi đến kết luận: “Miên Miên, em vẫn cho rằng chị không có cái khiếu làm ăn theo kiểu này đâu. Da mặt chị không đủ dầy, tâm không đủ xấu. Thôi chị bỏ ý nghĩ này đi!”
Dương Miên Miên: qap
Đành bóp chết cách kiếm tiền này thôi.
Hai ngày sau, khi ở trên trường cô nhận được tin nhắn, bên trong là bức ảnh cặp vợ chồng ôm đứa bé, cùng với lời nhắn: Vô cùng cảm tạ, không biết làm sao để cám ơn sự giúp đỡ của anh/chị. Cần gì xin anh/chị cứ nói.
Ngón tay Dương Miên Miên đặt trên phím rất lâu, câu “Cho tôi thù lao” ở đầu lưỡi mãi không thể thốt ra, không thể nào viết xuống.
“Quên đi!”, cô chán chường nhét điện thoại vào túi quần, nghĩ đến đúng là mình không có tiềm chất làm giàu.
May mà còn có 1000 đồng kia … Nhưng 1000 đồng có thể dùng vào việc gì! Còn phải đóng tiền học phí, nội tiền này cũng không đủ, còn muốn mua thêm mấy bộ quần áo mới thật là mơ ước viển vông.
“Muốn mua quần áo mới!”, cô vùi mặt vào cánh tay, thanh âm rầu rĩ.
Ngươi xưa có câu, đại ý đã có quần áo đẹp, một đôi giày đẹp, liền muốn có ngay một chiếc kẹp tóc đẹp đi kèm.
Dương Miên Miên căn bản ăn mặc không lôi thôi, ngược lại cô cho rằng rất gọn gàng, nhưng hiện tại, cô muốn mình đẹp hơn một chút.
Bằng không cũng không muốn đi kiếm tiền đến vậy.
Đôi giày vải thắc mắc: “Miên Miên, chị có giày mới sao không mang, em xấu rồi, không hợp với chị nữa.”
“Cậu không hiểu”, quần bông rộng thùng thình lên tiếng, “Chỉ đi một đôi giày đẹp thì sao, phải mặc cả bộ từ trên xuống dưới, như vậy anh ấy mới chú ý, đúng không Miên Miên.”
Dương Miên Miên cắn môi không nói lời nào.
Mấy “người bạn nhỏ” giựt dây: “Miên Miên, đi mua đi, đi mua trang phục thật xinh đẹp vào.”
Cái này … gò má cô tự dưng nóng bừng.
Xoắn xuýt một hồi rất lâu, vẫn là ranh giới cái nghèo khiến Dương Miên Miên ngại ngùng không muốn vọng tưởng mấy thứ đồ xa xỉ này, chỉ còn cách nỗ lực kiếm tiền.
Có cách gì kiếm tiền nhanh mà không hề bị áp lực đây?
Đáp án là chơi bạc lận, hoặc là săn tiền thưởng.
Cô gạt bỏ cách thứ nhất ra khỏi đầu, cờ gian bạc lận tuy là kiếm tiền nhanh, nhưng hậu quả khôn lường, ai biết chuyện thế nào, nếu Kinh Sở biết được thì chắc chắn không yên.
Vẫn là quang minh chính đại nhằm vào tiền thưởng thôi.
Hằng năm có mấy tên có lệnh truy nã, chỉ cần đưa chút manh mối là nắm được từ một ngàn đồng đến một trăm ngàn đồng tiền thưởng, Dương Miên Miên nghĩ nên thử cái này.
Từ internet, có có rất nhiều tư liệu, tội phạm không ít, nhưng có tiền thưởng đều là loại cực kỳ nguy hiểm, nhìn vài tin, hầu hết ‘mọi người’ trong nhà đều cực liệt phản đối.
Dương Miên Miên mặt mày ủ rũ: “Vậy bây giờ phải làm sao, không có tiền tiêu.”
Laptop hỏi một câu nghi ngờ: “Miên Miên, chị xinh đẹp thế này, sao không đi đóng quảng cáo?”
“A!”
Cô hoàn toàn không nghĩ đến điều này.
“Rất nhiều người mẫu quảng cáo chụp ảnh bìa cho các tạp chí. Chị xem, giống như trong quyển tạp chí Bụi Sắc này đây.”
Dương Miên Miên nhớ đến Bụi Sắc là tạp chí La Bùi Bùi làm chủ biên, rất có tiếng. Cô hơi do dự.
“Làm đi, làm đi Miên Miên”, chiếc bút tỏ vẻ hiểu biết, “Đây là tạp chí chính thống đó chị.”
Dương Miên Miên khinh bỉ nhìn mấy bạn nhỏ: “Bọn em rất dễ bị lừa, giới ngôi sao đều có quy tắc ngầm, mấy ngôi sao đó chả lẽ không xuất phát từ công ty chính thức.”
“(⊙o⊙) … cũng đúng!”
Thực sự đồng bọn của cô rất manh động.
Tuy rằng Dương Miên Miên không quyết định đi đăng ký, nhưng khi cô làm mẫu chụp hình cho Bill, anh ta trực tiếp gửi cho cô một bưu kiện mời cô tham gia làm người mẫu chụp ảnh đợt này cùng lời thề hứa sẽ đề cử cô, cô có thể trực tiếp lọt vào vòng trong.
Loại ưu đãi này khiến cô không khỏi đau đầu suy nghĩ, cuối cùng cô quyết định thử một chút.
Vừa vào đến cửa đã nhìn thấy La Bùi Bùi đang cùng một tên đàn ông anh tuấn cười cười nói nói, Dương Miên Miên nhìn gã đó đánh giá bằng ánh mắt hà khắc: quá lòe loẹt, quá giả tạo. Lại còn sực nức mùi nước hoa, thật giống đàn bà! Nói bốc phét, nông cạn! Thân hình quá gầy, yếu đuối!
Quá tệ!
Ánh mắt của La Bùi Bùi sao thế này, càng ngày càng nguy rồi, Kinh Sở tuy là có dông dài, lải nhải có điều là người đáng chọn nhất. Cao lớn, vạm vỡ, kiếm tiền giỏi, có cảm giác an toàn (không biết điều này La Bùi Bùi có biết không?). Ngoại trừ hơi lớn tuổi (nhưng anh với La Bùi Bùi coi như cũng tương đương), còn ngoài ra cô không tìm ra lý do hai người chia tay.
Đúng là thế giới của những người trưởng thành quá phức tạp, cô không hiểu.
“Dương Miên Miên?” La Bùi Bùi cũng phát hiện ra cô, chào tạm biệt người đàn ông kia rồi tiến về phía cô, “Sao em lại đến đây?”
Dương Miên Miên lấy lại tinh thần: “Tôi đến tham gia tuyển … cái quảng cáo gì đó.”
“Ừ, em đi theo chị!”, La Bùi Bùi dẫn cô lên lầu, vừa đi vừa giải thích nội dung, “Tạp chí bọn chị cần tuyển hai cô gái làm mẫu ột series quảng cáo “Hoa lưỡng sinh”.”
Cô tỉ mỉ quan sát ngoại hình của Dương Miên Miên, không khỏi cảm thán: “Em là đẹp nhất, ngoài em ra chị không thấy ai nổi trội hơn.”
Ngày hôm nay ngoài những người mẫu đăng ký tự do, có không ít các công ty giải trí cũng đề cử người mẫu của họ đến, có điều cô là chủ biên, đã xem qua rất nhiều bức ảnh, phát hiện Dương Miên Miên là nổi bật nhất.
Hèn gì Bill một mực thề thốt, khăng khăng nếu thiên thần của anh không đến, anh sẽ không chụp.