Đọc truyện Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt – Chương 46: Bán manh mối
Chưa đến 1 tiếng Tùng Tuấn đã có mặt, tiện đường anh mua một phần Hamburger, café và khoai tây chiên. Anh dĩ nhiên sẽ ngồi ghế phụ lái, không nghĩ đến bây giờ chỗ ấy là của một cô gái xinh đẹp, Tùng Tuấn giật mình: “Mẹ ơi! Tại sao cậu không nói cho tớ biết ở đây có cô em gái nhỏ dễ thương nữa chứ?”
Kinh Sở không nhịn được cười, vừa định giới thiệu, liền nhìn thấy Dương Miên Miên không khách sáo xòe tay: “Tiền!”
“Là sao?”, Tùng Tuấn chưa kịp phản ứng.
“100 đồng, đưa ngay lập tức, cám ơn!”
Tùng Tuấn từ bộ dạng mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra biến thành á khẩu = 口 =, anh nuốt nước miếng cái ực: “Ý của em … 100 đồng là …”
“Lệ phí cung cấp số điện thoại, anh không đồng ý?” Dương Miên Miên trừng mắt nhìn anh ta.
Tùng Tuấn sắc mặt trắng bệch: “Không lầm chứ?”
Kinh Sở không nhịn được cười: “Không phải nói tặng hay sao, bây giờ lại muốn thu phí rồi à?”
Dương Miên Miên hừ hừ hai tiếng: “Tôi đổi ý rồi!”
Ai bảo anh ta dám đến đây làm kỳ đà cản mũi, thu phí 100 đồng cho bõ tức.
Tùng Tuấn cũng không quan tâm 100 đồng kia, chỉ có điều phản ứng của Dương Miên Miên làm anh hơi ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới rút một tờ đỏ đưa cho cô: “Đây!”
Có tiền trong tay khiến Dương Miên Miên phấn chấn hơn hẳn, lấy một phần bánh Hamburger cắn một miếng lớn. Kinh Sở mở lon coca, cắm ống hút đưa cho cô: “Uống ít thôi! Lạnh lắm!”
Dương Miên Miên không để ý, miệng vừa ăn Hamburger vừa nhón mấy miếng khoai tây chiên.
Tùng Tuấn háy mắt nhìn cô, tra vấn Kinh Sở: “Cậu gọi tớ tới làm gì?”
Kinh Sở quay sang Dương Miên Miên miệng đang đầy thức ăn, sau đó kể lại toàn bộ sự việc cho Tùng Tuấn. Tùng Tuấn không ngạc nhiên cho lắm, anh ta xoa xoa cằm rồi kết luận: “Chuyện này có thể hiểu được!”
“Nói chung bọn này vì tiền chuyện gì chúng nó cũng dám làm.” Dương Miên Miên vừa nói vừa lấy lưỡi liếm đầu ngón tay dính đầy tương cà chua. Kinh Sở nhìn không vừa mắt, liền rút tờ khăn giấy đưa cho cô lau tay.
Dương Miên Miên ngoan ngoãn cầm lấy tờ giấy lau lau. Tùng Tuấn liếc Kinh Sở với ánh mắt đầy nghi hoặc, nhưng miệng vẫn nói chuyện công việc: “Nếu là như vậy, có một vấn đề rất quan trọng!”
“Tiền!”, Dương Miên Miên nhấn mạnh nói ra từ này, “Tôi tìm cách cho!”
Kinh Sở: “… Em lại muốn chơi trò gì đây?”
“Ha ha ha o(*^▽^*)o”, xe hơi cười lớn, “Miên Miên, chị học ai lại đi bán manh mối thế này … xấu hổ quá đi( ̄_ ̄ )”
Ghế xe: “Bán manh mối là phạm quy đó, ( ̄▽ ̄” )”
Điện thoại di động: “Em cũng nghĩ như vậy! (⊙v⊙)”
Dương Miên Miên: … Ai cho phép các em ăn nói với chị như vậy hả ╭(╯^╰)╮
Tùng Tuấn a một tiếng: “Vậy để tôi đi liên hệ tên Lão Tam kia, nói chúng ta đang cần người rất gấp, nhưng nếu làm kế hoạch này có thể mọi người không được về quê đón tết đó!”
Dương Miên Miên bình tĩnh nói: “Từ trước đến nay nghỉ đông đối với tôi đều rất buồn chán, có chuyện để làm cũng vui. Tôi có việc, đi trước đây.”
Balo đang khoác trên vai cô ngạc nhiên Σ(っ°Д°っ: “Miên Miên, không phải chị muốn ở đây tăng thêm tình cảm với anh Kinh Sở sao?”
“Hiện tại đặt anh ta sang một bên, chị có chuyện quan trọng hơn cần làm.”
Đầu tiên phải tìm hiểu xem người đến mua vào ba ngày sau là ai. Là hạng người dễ hay khó đối phó. Nếu đơn giản, từ trên tay hắn sẽ cướp người, còn khó phải tìm cách khác.
Mấy ‘bạn nhỏ’ cũng ra sức giúp đỡ cô, cô không phải đợi lâu đã có từng tin từng tin gửi về. Tuy rằng có tin này tin kia lộn xộn, nhưng sắp xếp một chút vẫn có thể đưa ra một kết luận khả quan.
Kết luận cô có được là: Gã mua trẻ em là một tên nhà giàu, có sở thích quái dị, có người nói hắn không chỉ mua trẻ em châu Á, mà là mua đủ mọi loại màu da từ trẻ con da trắng đến da đen, ở nhà mở những bữa tiệc phóng đãng. Nếu như cần một từ để hình dung, có thể nói là kẻ bị thịt.
Đã ngốc mà còn nhiều tiền, đúng là miếng mồi béo bở.
Dương Miên Miên nghĩ thầm trong lòng, quả thực ông trời cũng giúp cô, khả năng cô có thể cứu được mấy bé gái kia là khá cao.
Vào lúc này, Kinh Sở lại không được thư thả như cô.
Tùng Tuấn liếc Kinh Sở bằng ánh mắt gian xảo, hỏi: “Mau khai thật, cô bé kia chỉ là do khuôn mặt vóc dáng trẻ trung thôi đúng không, cô bé đã thành niên?”
“Chưa, vẫn đang là học sinh lớp 11.” Kinh Sở bình tĩnh trả lời.
Tùng Tuấn im lặng một lúc lâu sau mới nói: “Vậy cậu nói cho tớ biết, cậu đối với cô bé không có ý gì hết đúng không?”
“…”, Kinh Sở trầm mặc, hỏi ngược lại, “Rõ ràng như vậy sao?”
Tùng Tuấn muốn nổi điên: “Tớ cũng là đàn ông! Chẳng lẽ không hiểu ánh mắt một người đàn ông nhìn người phụ nữ là như nào sao? Phí lời. Cậu đừng cho tớ biết, cậu … Mẹ nó, thôi quên đi. Tớ đã biết câu trả lời!”
Anh ta lầm bầm một câu, rồi phun nước miếng, sau đó bình tĩnh lại: “Cô bé ấy bao lớn, giờ cậu tính sao?”
“Tớ còn có thể làm thế nào đây?”
Anh lớn hơn cô nhiều như vậy. Cô đối với thế giới này ngập tràn cảm giác mới mẻ, tình cảm đối với cô là trắng trong và thuần khiết, nhưng anh thì sao? Quá chênh lệch, không nói ra là quyết định sáng suốt nhất.
Tùng Tuấn tiếp lời: “Thật ra, về phía tớ, tớ thấy chuyện này cũng chẳng có gì là to tát. Bây giờ đàn ông lớn tuổi lấy vợ trẻ đâu phải không có, hai người đâu có hơn nhau bao nhiêu đâu?”
“Mười năm mà không nhiều sao?”
“Đó là bởi vì cậu bây giờ mới 27 còn cô nhóc 17, đợi được đến khi cậu 80 cô bé 70 đi, 10 năm à chả là cái khỉ gió gì.” Tùng Tuấn khoanh tay, lý luận thêm mấy câu, “Bây giờ chưa đủ tuổi nhưng không phải năm sau là được rồi sao, cậu chờ một chút là xong?”
Kinh Sở đúng là chưa hề nghĩ đến cái chuyện ‘sau đó’, ngẩn người một lát rồi cười khổ: “Hay là thôi đi!”
Chuyện này, mới nghĩ thôi đã thấy tội lỗi, huống chi là biến nó thành hành động đây.
Tùng Tuấn lục điếu thuốc, châm lửa, nghĩ thầm: Cậu không có ý này, người ta thì chưa chắc à, chỉ cần nhìn vào đôi mắt cô bé, anh đã có thể nhìn ra.
‘Đồng bọn’ cũng buôn không ít chuyện:
Xe hơi: “”(⊙v⊙) Các cậu nghĩ Dương Miên Miên và Kinh Sở ai sẽ thổ lộ trước đây?”
Điện thoại di động: “”(⊙v⊙) Tớ cho rằng chị Miên Miên, anh Kinh Sở thấy dè dặt quá!”
Kính chiếu hậu: “ Miên Miên là số 1, chính tớ trực tiếp cảnh ‘rung xe’ lúc đó mà.”
Xe: “… Xe rung lắc ~~(╯﹏╰)b Ôi hai người không để ý đến tâm trạng của tớ, thật là chờ mong quá đi!”
Nếu như Dương Miên Miên nghe thấy mấy lời này, nhất định sẽ la ó ầm ĩ. Thẹn thùng cái quỷ gì nữa. Thẹn thùng sao, chị ấy là người thuộc dạng này à?
Thoáng chốc đã qua 3 ngày, tối đó mây đen ùn ùn kéo đến, gió lớn không ngừng thổi, trời đổ cơn mưa tuyết thật lớn, là thời gian thích hợp để làm chuyện xấu.
Cái gã con nhà giàu tên Grey, mắt xanh da trắng chưa kịp sung sướng nghiệm hàng đã bị cảnh sát ập vào hốt trọn ổ.
Quá trình cũng khá đơn giản, đã được bố trí kỹ càng, đầy đủ chứng cứ, có điều do gã là người nước ngoài, nên thủ thục có chút phức tạp, nhưng tội danh mua bán trái phép chắc chắn trốn không khỏi.
Tùng Tuấn ngay lập tức chạy đến, hi vọng có thể tìm thấy con gái của ông chủ lớn nhưng đáng tiếc cô bé không ở trong nhóm người này.
“Tớ biết không đơn giản mà kiếm được 200.000 mà.” Tùng Tuấn tức giận nói.
Anh ta phủi mông rời đi, Dương Miên Miên có thể về nhà ngủ ngon. Nhưng Kinh Sở thì không, anh phải thẩm vấn bọn người vừa bị bắt về, đồng thời từ trong khẩu cung của bọn chúng anh cũng có thêm vài thông tin thú vị.
Cái gã mặt trắng nhỏ thó này nhìn mặt rất gian trá, nhưng trên thực tế lại là kẻ vô dụng, luôn mồm la hét đòi gặp luật sư, nhưng đến khi người bên Lãnh sự quán đến nói chuyện không được bao lâu thì mềm nhũn như cọng bún, thành thực khai báo mọi chuyện.
Điều đáng tiếc là những tin tức hắn cung cấp cũng có hạn. Cách thức liên lạc với bọn người này là do hắn ta ngẫu nhiên có được, mà hắn cũng chỉ biết tên kẻ liên lạc là lão Tam, lúc gặp mặt lấy hàng có nhìn thấy lão Tứ.
Manh mối tuy rằng không nhiều nhưng hắn ta đã từng mua qua khá nhiều trẻ em nên sẽ biết tông tích của bọn chúng. Không lâu sau đó thông qua Lãnh sự quán đã đón toàn bộ mấy đứa trẻ ấy về.
Đương nhiên Grey còn phải hầu tòa dài dài. Luật sư của hắn cũng từ nước ngoài bay sang nhưng những chuyện tiếp sau không còn liên quan nữa.
Từ trong thông tin Grey cung cấp đã tra ra được một nhóm người, khiến Dương Miên Miên cũng không cần gấp gáp phải đi thăm dò. Tuy nhiên, chuyện này không thể đợi. Vì vậy, Tùng Tuấn phải nhanh chóng nghĩ biện pháp liên lạc với lão Tam, báo cho chúng biết anh cần ‘hàng’.
Bọn chúng làm ăn vô cùng cảnh giác, để đặt hàng yêu cầu phải đặt cọc trước 1 khoản tiền, không nhiều khoảng 100.000 đồng. Bên đó hứa sẽ tìm cho Tùng Tuấn món hàng giá trị hơn 200.000, bé gái giá 50.000, còn thường thường thì 30.000, tất cả đều là giá trên trời.
Tùng Tuấn đang nghĩ đến chuyện mình phải ứng trước, không ngờ lúc này Dương Miên Miên thở hổn hà hổn hển cõng một bao lớn đến: “Tiền cho anh!”
Anh ta mở bao vải, bên trong là những xấp tiền mặt đều được sắp xếp gọn gàng: “Em đi cướp ngân hàng à?”
“Đương nhiên không phải!”, Dương Miên Miên rất không vừa ý anh chàng này, “Bọn chúng có một tật xấu là tiền bạc không gửi ngân hàng, mà trữ toàn bộ tiền trong cái giếng cạn phía sân sau. Tôi nhẩm tính cả mấy triệu, các anh cần bắt người không cần phải đi vòng vèo.”
Câu nói sau cùng thốt ra từ miệng Kinh Sở, giọng nghèn ngẹn: “Em một mình đi vào?”
“Hừ Hừ!”, nhờ ‘đồng bọn’ tiếp ứng, Dương Miên Miên mới có thể xuất sắc hoàn thành niệm vụ này, leo xuống giếng tha bao tiền lên không thành vấn đề.
Cô chỉ tay vào balo: “Trong này có 150.000 ngàn, chẳng may không có cách nào cứu được mọi người về, ít ra dùng để mua lại cũng đỡ. Nếu không sự việc cứ lẩn quẩn càng ngày càng xấu thêm.”
Có câu nói thật đúng. Nếu không có giao dịch mua bán, sẽ không giết được người. Nhu cầu thị trường càng lớn lại càng cổ vũ bọn chúng, khiến chúng càng ngày càng kiêu ngạo. Do vậy việc quan trọng nhất bây giờ là tìm ra sào huyệt của bọn chúng, lôi tên cần đầu, dùng lưới tóm gọn sạch.
Tùng Tuấn lấy ra điếu thuốc, nhưng trước mặt vẫn là cô nữ sinh không thể hút thuốc, đành dập lửa nói lảng sang chuyện khác: “Lần này tớ báo chúng là cần rất nhiều hàng, chúng hẹn cho chúng một khoảng thời gian nữa. Tớ không chịu, giá tiền đưa ra cũng không thấp, vậy nhất định chúng sẽ hành động.”
Kinh Sở gật đầu: “Vậy tớ theo dõi hành động của bọn chúng.”
Dương Miên Miên cũng tích cực không kém: “Để tôi đi cùng anh!”
Tùng Tuấn: “Hic, tớ … tớ không đi cùng hai người!”. Anh nên yên lặng ngồi ở đây, không nên đu theo. Anh cần biết tức thời, theo dõi là thời gian tốt nhất đễ bồi dưỡng tình cảm, anh không nên làm kỳ đà cản mũi.
Kinh Sở: “… Em đừng loạn, đây không phải là chuyện đơn giản.”
Thời gian theo dõi là rất dài, thể lực cùng tinh thần luôn duy trì ở mức cao. Anh có thể chịu được, còn Dương Miên Miên anh không muốn.
Anh không muốn cô chịu khổ.
Dương Miên Miên vẫn khăng khăng ý của mình: “Nếu anh không cho tôi theo, sau này có tin gì cũng không báo cho anh. Anh tự quyết định đi!”
Kinh Sở thầm nghĩ trong lòng hi vọng cô đừng bao giờ có ý gì với anh. Tuy nhiên, anh ngẫm nghĩ chắc có lẽ cô cũng chẳng có suy nghĩ nghĩ gì bậy bạ, chẳng qua là do anh cứ nghĩ ngợi quá nhiều thôi!
“Vậy em sẽ nghe lời chứ?”
“Ha Ha Ha, anh nằm mơ à?” Cô bác bỏ thẳng thừng.
Tùng Tuấn bật cười ha hả.
Sau này có một ngày Tùng Tuấn nói với Kinh Sở: “Từ ngày đầu tiên nhìn thấy cậu và cô nhóc ấy tớ đã cảm thấy ‘vướng tay vướng chân’ rồi. Cô em gái này vừa mạnh mẽ vừa cay độc. Tuyệt đối không dễ quy phục.”
Quả nhiên không phụ lòng mong mỏi của mọi người, ngay tại thời điểm này cũng đã có thể nhìn thấy rõ rõ ràng ràng.
Khi ấy, Kinh Sở chỉ thở dài, không nói được lời nào. Đúng vậy! Nên lúc nào cô cũng thay anh ra quyết định.