Đọc truyện Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt – Chương 18: Giáo y
“Tại sao cậu đổ nước vào đầu tôi?” Tự Tiểu Văn vẫn chú ý hình tượng, không nhào đến đánh Dương Miên Miên.
Dương Miên Miên lạnh lùng nhìn cô ta: “Con mắt nào của cậu thấy tôi đổ?”
“Không phải cậu thì là ai?”
“Rõ ràng trên lầu dột nước á!” Dương Miên Miên mở to mắt, giả bộ ngơ ngác.
Tự Tiểu Văn bị cô chọc tức, nhưng vẫn nở nụ cười: “Cậu đúng là nói dối không chớp mắt! Đồ điên!”
“Cậu xem, không có chứng có cớ mà nói năng lung tung”, Dương Miên Miên lấy ly nước thứ hai đổ thẳng lên đầu cô ta trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, “Để tôi rửa sạch cái miệng thúi của cậu. Chuyện gì cũng nói được. Không làm được bài đừng nghĩ rằng ai cũng như vậy. Nhắm mắt tôi cũng có thể qua tất cả mọi kỳ thi. Cậu ước ao sao, đố kị sao, ai dạy cậu làm điều ngu ngốc đó!”
Lời nói này thực sự khiến Tự Tiểu Văn mất mặt, cô ta giận đỏ mặt tía tai: “Tôi đi báo cáo với thầy!”
“Đi đi, đi mà méc với giáo viên. Cũng chỉ có mỗi cách đó.” Dương Miên Miên cất ly, đi về chỗ ngồi. Tự Tiểu Văn không còn kiểm soát được tâm trạng, nhào tới đánh Dương Miên Miên.
Cô ta làm sao so được với bản lĩnh của Dương Miên Miên. Miên Miên né người, thuận lợi túm lấy quần áo của cô ta, kéo cô ta về phía bên cửa sổ. Dương Miên Miên đem nửa người cô ta đẩy ra phía cửa, Tự Tiểu Văn nửa người trên không, bao nhiêu tức giận tan biến, chỉ còn lại nỗi sợ hãi, liên tục đập đập chân, Dương Miên Miên lại gần thì thào: “Đừng cho rằng tôi dễ bắt nạt, tôi có rất nhiều cách để xử lý cậu. Cậu không đụng vào tôi, tôi mặc kệ. Nhưng đã cố tình gây phiền, thêm một lần nữa xem thế nào.”
Nói xong cô thu tay kéo Tự Tiểu Văn vào, xô xuống nền đất.
“Đừng đánh nhau!” Trịnh Gia Dân cùng các bạn khác chạy đến khuyên can. Dương Miên Miên mau chóng buông tay, về lại vị trí ngồi.
Tự Tiểu Văn bị dọa cho chết khiếp, cô cảm giác vừa rồi Dương Miên Miên muốn đẩy cô xuống lầu, vào thời khắc đó cô cảm giác mình sắp rơi xuống, đặc biệt khi nhìn vào đôi mắt Dương Miên Miên, thật sự rất đáng sợ.
Chỉ là một học sinh trung học, tại sao lại có thể có ánh mắt tràn đầy sát khí như vậy?
“Cậu ấy … cậu ấy muốn đẩy tớ xuống!” Tự Tiểu Văn hoảng sợ cầm lấy tay Trịnh Gia Dân, “Cô ta điên rồi!”
Đám người Trịnh Gia Dân tuy là nhìn thấy, nhưng không có ai có ý nghĩ gì khác, chỉ cho rằng hai nữ sinh đánh nhau. Tình cảnh đó như là Tự Tiểu Văn nhào tới, nhưng Dương Miên Miên tránh được, sau đó hai người xông vào ẩu đả. Chỉ là trùng khớp, vị trí ẩu đả vô tình sát cửa sổ mà thôi.
Mấy loại đánh nhau kiểu này ở một lớp chuyên tuy rằng hiếm thấy, nhưng chẳng có gì là quá đáng. Đặc biệt sáng nay Tự Tiểu Văn còn vu oan cho Dương Miên Miên, xảy ra tranh chấp cũng không có gì lạ.
Trương Xảo đỡ Tự Tiểu Văn đứng dậy: “Cậu ấy làm sao đẩy cậu xuống được, song cửa cao như vậy!”
Có một cậu bạn trai bổ sung thêm: “Là cậu suýt nữa rơi xuống, chính Dương Miên Miên đã kéo cậu lại.” Lúc Dương Miên Miên kéo tóc cô ta lôi vào, tất cả mọi người đều nhìn rõ mồn một.
Huống chi, mọi người làm sao có khả năng tin ban ngày ban mặt, Dương Miên Miên lại xô Tự Tiểu Văn xuống lầu, cô ấy đâu có điên.
Lần này, đổi lại Tự Tiểu Văn dù có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa.
Dương Miên Miên đổ nước lên đầu, hù dọa Tự Tiểu Văn một phen, thấy cũng hả dạ được một chút. Muốn nguôi giận chỉ còn cách tự mình ra tay đừng trông mong vào người khác.
Các giáo viên đều cho rằng phải nhẫn nhịn cho xong chuyện, nhưng làm sao cô nguôi được cơn giận này. Phải biết một điều, thế giới này có quá nhiều bất công, nhịn cũng được, không nhịn cũng không xong. Vậy đến tột cùng, con đường nào mới là chính xác, nhất định sẽ không có đáp án, mỗi người lựa chọn những con đường không giống nhau.
Có thể hôm nay Dương Miên Miên bỏ qua chuyện này, sẽ làm tăng thêm thiện cảm trước mặt giáo viên nhưng cũng có thể đối phương lần sau càng lúc càng quá đáng hơn thì sao?
Mà cô xử lý như vậy, tất nhiên trước mặt mọi người đều lưu lại ấn tượng xấu, có thể Tự Tiểu Văn sẽ trả thù, có thể ba mẹ cô ta sẽ ra mặt, tương lai thế nào không thể báo trước.
Thế nhưng trong giây phút đó, Dương Miên Miên nghĩ cô không hề hối hận với hành động này.
Cô đeo balo rời đi.
Chưa đến giờ tan học, đương nhiên bác bảo vệ không cho ra, cô đành đi cửa sau, leo rào. Mới bước tới bờ tường, chưa kịp leo lên đã nghe thấy âm thanh vang lên sau lưng: “Bạn học kia, đang làm gì đó?”
Trong lòng thầm nhủ xui xẻo, bất đắc dĩ phải quay đầu, nhìn lại thì ra là vị bác sĩ mới vào làm việc tại trường tên Hồ Dật Lâm, một người vừa mới du học về, là nhân tài. Đây là người đứng đầu những nhân vật nổi danh nhất trường Nhất Trung.
Đơn giản mà nói hầu như các nữ sinh đều thầm mến vị bác sĩ này. Cho dù đến kỳ kinh nguyệt hay cảm vặt cũng chạy đến tìm bác sĩ Hồ.
Mà Hồ Dật Lâm đương nhiên cũng nhận ra cô nữ sinh này, chưa đến gần đã nở nụ cười: “Dương Miên Miên, em ở đây làm gì?”
Cô kéo kéo balo, cúi đầu đá cục đá, cục đá nhỏ lăn lăn vài vòng: “︿( ̄︶ ̄)︿ Lăn lăn tròn, lăn xa xa.”
Cô không trả lời anh, Hồ Dật Lâm lại hỏi: “Tay em bị sao?”
Cô liếc nhìn cánh tay của mình, vừa rồi ẩu đả với Tự Tiểu Văn, móng tay cô ta cào vào tay cô, rách một miếng da, chảy máu, hèn gì cô thấy đau đau.
“Bây giờ vẫn chưa tan học”, Anh đeo một cặp kiếng cận mày vàng, nở nụ cười ôn nhu, “Đến phòng y tế, tôi băng lại cho.”
Dương Miên Miên không muốn, nhưng không ngờ bị thầy bắt buộc, nếu trước mặt anh ta chạy thoát về lớp, lại phải chịu cực hình thêm 12 phút nữa, không còn cách nào khác, đành phải theo anh ta về phòng y tế.
Phòng y tế cũng không khác gì bệnh viện, ngập mùi thuốc sát khuẩn. Mở cửa sổ, mùi thơm của hoa quế tràn vào hương bay thoang thoảng, thơm ngào ngạt.
“Thơm chứ?” Anh ta vẫn thấy Dương Miên Miên nhìn cây hoa quế, cười cười hỏi.
Cô ừ một tiếng, thái độ vẫn lạnh nhạt.
Hồ Dật Lâm nhìn cô đầy hứng thú, anh đương nhiên biết đây là nữ sinh đẹp nhất trường Nhất Trung, rất rất đẹp. Nhưng điều kỳ lạ ở chỗ cô lại không có nhiều người vây quanh như những cô gái xinh đẹp khác, nhân duyên không tốt sao?
Trước đây anh cũng tò mò chuyện này, nhưng rất dễ dàng nhận thấy cô là cô gái có tính cách khác người, không thích nói chuyện giao lưu với người khác.
“Nào đưa tay đây.” Anh cầm chai nước sát khuẩn chuẩn bị bôi vào vết thương cho cô.
Thế nhưng, Dương Miên Miên chỉ liếc một cái rồi nói: “Không cần, tôi không đau.”
A! Khả năng phòng hộ rất cao, thật thú vị! Hồ Dật Lâm nghĩ thầm. Anh không ép buộc cô, anh lấy nước pha trà.
“Có muốn uống ngọt không?” Anh lấy một chai nước soda chanh từ trong tủ lạnh đưa cho cô, “Tôi không uống loại này, nhưng tết Trung Thu được tặng rất nhiều.”
Dương Miên Miên liếc nhìn anh: “Không uống. Cám ơn!”
Từ lúc bước vào Nhất Trung đến nay, đây là lần đầu tiên Hồ Dật Lâm tiếp xúc loại người “khó nhằn” này. Dữ tợn nhất là thầy chủ nhiệm lớp cô nhìn anh cũng vẫn cười vui vẻ chứ đừng nói đến cô giáo hay các nữ sinh của trường này, bọn họ đều nhìn anh bằng con mắt thiện cảm.
“Xem ra tôi làm em thấy khó chịu à? Bạn học không muốn nói chuyện cùng tôi sao?”
Khóe miệng hơi cử động, ý muốn nói gì đó, nhưng khi nghe thấy tiếng chuông tan học reo vang, Dương Miên Miên liền lập tức đứng dậy: “Đã tan học, chào tạm biệt!”
Dứt lời, cô vẫy tay rời đi không chút lưu luyến.
Hồ Dật Lâm bất giác nở nụ cười.
Trên đường về nhà, balo ba hoa: “Miên Miên, vị bác sĩ đó rất đẹp trai nhen, sao chị không thừa dịp nói chuyện với thầy ấy?”
Các “bạn nhỏ” cũng xúm xít, biểu thị tán đồng: “Đúng! Đúng, Miên Miên ơi đẹp trai thật đó, lâu lắm không nhìn thấy người đẹp trai như vậy a! Đeo mắt kiếng trông thật thư sinh, thật trí thức, rất lễ độ a!”
Hộp bút chì càng ngày em càng mê trai nhe!
Nhưng cũng có ý kiến phản đối: “Em vẫn cảm thấy anh cảnh sát tốt bụng là đẹp trai nhất, lúc nào cũng toát lên một mị lực khó cưỡng!”
Ổ khóa à, từ lúc nào em đã biết cách nhận xét khoa trương như vậy.
Sau đó chúng bắt đầu đua nhau tranh luận xem giữa Kinh Sở và Hồ Dật Lâm ai đẹp trai hơn. Kết luận Kinh Sở dù đẹp nhưng cũng đã có bạn gái, vị bác sĩ còn độc thân, Dương Miên Miên nên nắm bắt người đàn ông này.
“… Thôi đủ rồi nhen!”, Dương Miên Miên không thể chịu nổi, “Các em không thấy anh ta rất kỳ lạ sao?”
Hộp bút chì là fan cuồng của vị bác sĩ, đương nhiên không chịu: “Kỳ lạ chỗ nào á? Các bạn hộp thuốc trong tủ đều khen anh ấy rất tốt nhen nhen!”
Dương Miên Miên mím môi: “Thế nhưng tại sao đồ vật trên người anh ta như kính mắt, đồng hồ đeo tay, quần áo, giày dép lại không nói lời nào?”
Các “bạn nhỏ” sững sờ: “Ừ, đúng! Thật kỳ lạ …”
“Hơn nữa anh ta mang lại cho chị cảm giác rất nguy hiểm, chị không thích anh ta.”
Dương Miên Miên có trực giác khá nhạy bén. Cô quen biết Kinh Sở chưa được bao lâu, chuyện gì của anh cũng không biết. Anh hơi dài dòng, lo lắng những việc không đâu, nhưng cô không ghét anh, ngược lại còn có chút tín nhiệm không thể lý giải.
Nhưng đối với Hồ Dật Lâm thì ngược lại. Tuy bề ngoài nho nhã, hào hoa phong nhã, lễ độ, nhưng cô cảm thấy rợn tóc gáy, luôn ở thế phòng vệ.
Cô muốn tránh xa anh ta càng xa càng tốt.
Ý niệm này thực sự rất rõ rệt.
Vụ án phanh thây đã qua 10 ngày, thi thể Nghiêm Tình cũng được sắp đặt chỉnh tề, thế nhưng cho dù Vệ Hàn có điều tra bất kể ngày đêm vẫn chưa tìm thấy bất cứ manh mối có giá trị nào.
Toàn bộ mọi dấu vết đều bị xóa sạch sẽ, hung thủ đang ung dung đứng bên ngoài theo dõi những người cảnh sát không tìm được lối thoát. Vụ án lâm vào bế tắc.
Kinh Sở từ phòng làm việc bước ra, mặc áo khoác, nhìn cấp dưới của mình đang trong tâm trạng bi thảm, liền nở nụ cười: “Nào về thôi!”
“Đội trưởng?” Liễu Ngọc ngẩng đầu.
Kinh Sở từ tốn lặp lại: “Về nghỉ sớm đi, ăn một bữa thật no, xem bộ phim thật hay, ngủ một giấc thật say. Sáng sớm ngày mai vào làm. Tôi đi trước đây!”
Liễu Ngọc há hốc mồm.
Đội trưởng đang nói nghiêm túc sao? Hay đang vội vã đi hẹn hò? Không phù hợp với phong cách làm việc của anh chút xíu nào!
Thế nhưng anh đã làm gương cho nghỉ làm, mấy cảnh sát khác thấy ở lại cũng bằng thừa. Do đó, ai cũng tự tìm cho mình kế hoạch riêng.
Vệ Hàn muốn đi quán bar uống rượu tán gái. Bạch Bình về nhà chơi game. Vũ Đào hẹn bạn bè ăn tối, Liễu Ngọc hỏi Thường Nhạn: “Chị Nhạn, chị dự tính làm gì?”
“Hôm nay có vở ca kịch Turandot, đang muốn đi xem, đi cùng không?” Thường Nhạn hỏi.
Liễu Ngọc do dự một lúc, quyết định không về nhà lại phải nghe Cục trưởng đại nhân tra hỏi, nên kéo kéo: “Được!”
Hai người bọn họ vào nhà hàng ăn một bữa ngon lành, sau đó vui vẻ đi xem ca kịch. Vừa vào chỗ ngồi không bao lâu, Liễu Ngọc đột nhiên khều khều Thường Nhạn, thì thào: “Chị Nhạn, xem có phải Đội trưởng không?”
Vở ca kịch Turandot:
Nội dung Turandot lấy bối cảnh Bắc Kinh thời phong kiến, nàng công chúa Turandot xinh đẹp tuyển phò mã, ai muốn lấy nàng phải trả lời được 3 câu đố, nếu trả lời sai dù chỉ một câu cũng bị chặt đầu. Rất nhiều người đã phải chết, nhưng những kẻ si tình vẫn lao đầu vào ứng thí. Trong số đó có hoàng tử Calaf, người một lần nhìn thấy vẻ đẹp của Turandot đã trúng phải tiếng sét ái tình.
Calaf trả lời đúng cả 3 câu đó hóc búa của Turandot nhưng nàng công chúa này vẫn lạnh lùng không muốn thực hiện lời hứa của mình. Trước tình cảnh đó, Calaf ra lại một câu đố cho Turandot với điều kiện nếu nàng trả lời đúng anh sẽ tự nguyện chặt đầu mình bằng không nàng sẽ phải đồng ý lấy Calaf.
Cốt chuyện mới lạ, với những câu đố thông tuệ đã tạo nên sức hấp dẫn của vở kịch này. Đến năm 1924, vở kịch đã được nhà soạn nhạc Giacomo Puccini (1858 – 1924) chuyển thể thành tác phẩm nhạc kịch (Opera). Giacomo Puccini đã qua đời tại Brussels vì căn bệnh ung thư vòm họng vào cuối năm 1924, ông để lại vở nhạc kịch Turandot vẫn còn dang dở.
Năm 2009, Vở nhạc kịch được đạo diễn Trương Nghệ Mưu dàn dựng theo kịch bản đã chỉnh sửa, để phù hợp với truyền thống văn hóa Trung Quốc và được công diễn tại 3 thành phố lớn là Bắc Kinh, Thượng Hải và Thiên Tân.