Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt

Chương 154: Có người tới


Đọc truyện Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt – Chương 154: Có người tới

Edit: Graycat2411

Vì một câu nói của người mà đăng sớm hơn dự định. Yêu~❤

—————–

Bởi vì chuyện gần đây trên mạng bị thủy quân bôi đen không ngừng, mấy ngày này lúc đi học Dương Miên Miên đã bắt gặp nhiều ánh mắt nhìn cô với vẻ rất kỳ quái, lại còn bị bàn tán. Nhưng bình thường cô cũng tùy ý, cứ coi mấy người này như chim ríu rít, vẻ mặt bình thản “ta không nghe, ta không thấy, ta mặc kệ”, lướt qua. Dù sao nghe mấy bạn nhỏ ở nhà nói nhiều mỗi ngày cũng quen tai rồi.

Lựa chọn tính thất thông bản lĩnh, cô giờ đã luyện được lô hỏa thuần thanh rồi nha.

May mắn việc làm người khác bối rối như vậy chỉ mấy ngày đã qua, Dương Miên Miên nhanh chóng chiêm ngưỡng được hậu chiêu của Trâu Dịch, thời điểm mở họp báo, đạo diễn tự mình xuất hiện làm sáng tỏ vụ việc đổi diễn viên, cường điệu là vì nguyên diễn viên cũ bởi vì nguyên do cá nhân nên không thể tham gia quay phim, những người thích hợp lại không còn ai rảnh, lúc này mới bắt đầu dùng tân nhân.

Như vậy trên cơ bản đã tẩy trắng một nửa.

Tiết Thiệu thì đăng lên Weibo khen cô.

Tiết Thiệu V:

《Tôi đối với Dương Miên Miên có ấn tượng khá tốt, tiểu cô nương này tuy không thích nói chuyện, cũng không mấy am hiểu việc giao tiếp cùng người khác, nhưng là rất ngoan, trong đợt quay đó đều tự tập diễn, khiến cổ họng gần như tắt tiếng.

Và cô ấy đôi khi cũng làm tôi thấy khâm phục, phục là bởi kỹ thuật diễn tuy còn non nớt, nhưng chưa bao giờ quên thoại, về cơ bản cảnh võ cô diễn chỉ một lần là qua, không sợ hãi, lại thông minh. Tôi thật sự rất vui nếu có một tiểu sư muội như cô ấy, nhưng đáng tiếc nhân gia là tới hỗ trợ, bất quá cũng tốt, chăm chỉ học tập mỗi ngày hướng về phía trước! @Dương Miên Miên.》

Dương Miên Miên chuyển phát Weibo của hắn, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ viết hai chữ “Cảm ơn”, là cảm ơn những lời hắn nói ra, cũng cảm ơn vì việc hắn nguyện ý giúp cô.

Chuyện này cứ như vậy không mặn không nhạt mà đi qua, kế tiếp là tin tứcTiết Thiệu cùng Sầm Oanh Oanh chia tay thay thế trở thành đề tài nóng nhất, mọi người đều là mau quên, thực mau các fan liền vì nguyên nhân hai người chia tay lần thứ hai xé lên, nói là Sầm Oanh Oanh xuất quỹ, cũng có người nói do Tiết Thiệu có tiểu tam, còn có người khẳng định là vì để lăng xê tuyên truyền tân phiến, đây quả là đề tài vô cùng náo nhiệt.

Tóm lại, việc Dương Miên Miên bị bôi đen cuối cùng cũng trôi qua, nhưng dù chỉ một chút cô cũng không cảm thấy nhẹ nhàng.


Bởi vì cô sắp gặp phải chuyện nan giải mà các chị em gái đa phần đều phải trải qua —— mẹ tới rồi, à, là mẹ chồng tương lai đấy.

Cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt cũng có chút xấu hổ, đó là một ngày giữa trưa, Dương Miên Miên mới vừa lên, tóc chưa gội, mặt chưa rửa sạch, mơ mơ màng màng để chân trần đi ra ngoài tìm anh, thấy anh đang ở phòng bếp nấu cơm, cô liền bẹp một chút từ phía sau ôm lấy.

Kinh Sở đã tập thành thói quen có người đột nhiên tập kích như vậy, thanh âm rất ôn nhu: “Đi lên, đã đói bụng chưa?”

Dương Miên Miên còn chưa kịp trả lời, liền nghe thấy cửa hô lớn một tiếng “Ngọa tào”, sau đó liền mở ra, một người phụ nữ trung niên mỹ mạo đang đẩy cửa tiến vào, cùng bọn họ mắt đối mắt.

Bang, hành lý bà đang xách trong tay rơi hết xuống đất, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người trước mặt, Kinh Sở còn tốt, ít nhất lúc ra khổ phòng còn mặc quần lửng để ngực trần. Nhưng trên người Dương Miên Miên lại đang mặc áo thun lớn của anh như váy ngủ, trên đầu còn búi hai chùm tóc nhìn ngốc ngốc.

“Mẹ, mẹ……” Trước nói lắp cư nhiên là Bạch Hương Tuyết, “Mẹ cho rằng, cái kia…… Mẹ phải đi về tránh một chút sao?”

Kinh Sở kinh ngạc nhưng trong nháy mắt liền bình tĩnh: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Dương Miên Miên thật giống như bị nước lạnh rót một mạch từ trên đỉnh đầu xuống để thanh tỉnh, nhưng lạnh quá đầu chết máy rồi, hoàn toàn không biết nên làm “xao” bây giờ.

Nghe TV trong nhà nói, vấn đề mẹ chồng nàng dâu là rất quan trọng, cô thường xuyên nghe thấy bác gái hàng xóm oán giận con dâu này không tốt, kia không ngoan, tóm lại không nhìn quen người đoạt con trai mình đi.

Nhưng mà, cô trước nay chưa từng cùng bác gái trưởng bối nào tiếp xúc thân cận qua, cho nên cứ sững sờ ở nơi đó tự mình rối rắm.

Bạch Hương Tuyết cũng trăm triệu lần không nghĩ tới Kinh Sở trong nhà cư nhiên còn có con gái, hơn nữa vừa thấy chính là * khổ đoản ngày cao khởi, bà cũng xấu hổ: “Mẹ không biết đây, sớm biết liền gọi điện thoại trước, con lúc trước đều không có mang ai về nhà qua đêm mà.……”

“Mẹ,” Kinh Sở hiện tại cũng nghĩ tới, chuyện này có điểm không được ổn, đạo, anh thanh thanh giọng nói, “Đây là bạn gái ckn.”

“Thật ngại quá đi mất, bác không chuẩn bị quà rồi.” Bạch Hương Tuyết nhìn Dương Miên Miên, vẻ mặt áy náy, “Con không cần để ý bác đâu.”


Dương Miên Miên há miệng thở dốc, không biết nói như thế nào, nhìn về phái Kinh sở cầu giúp đỡ, Kinh Sở ý bảo cô về phòng đem quần áo mặc cho chỉnh tề, Dương Miên Miên hiểu ý, xoay người đi vào.

Cô đi rồi, Bạch Hương Tuyết cũng nhẹ nhàng thở ra, trách cứ anh: “Con ít nhiều gì cũng nên nói trước với mẹ một tiếng, như vầy mẹ xấu hổ quá à.”

“Mẹ cũng đâu nói hôm nay mẹ về nước đâu.” Kinh Sở thở dài, “Sao đột nhiên lại trở lại, cùng ba con cãi nhau?”

Bạch Hương Tuyết khoát tay: “Ở cùng ba con nhiều năm như vậy rồi, có khi nào cãi đâu, con biết đó, tính tình ổng như thế, ừm, chính là như thế đó. ”

Bà ngồi xuống nghĩ nghĩ, thần bí hề hề đè thấp giọng, tựa như kẻ trộm, “Này, mẹ nói, con đem cô aya về nhà qua đêm như thế, là đã **** qua chưa sao?”

“Chúng con đã ở chung được môth khoảng thời gian rồi.”

Bạch Hương Tuyết thu kinh hách dường như một phủng tâm: “Nhanh như vậy?” Bà trêu chọc anh, “Xem ra lần này thực thuận lợi nha, bất quá nhìn cô ấy có vẻ hơi nhỏ, bao tuổi rồi, làm việc gì, người nhà có đồng ý không, có kế hoạch chuẩn bị kết hôn chưa?”

Những điều nên hỏi đều ập tới, Kinh Sở trong lòng mặc niệm một tiếng, thẳng thắn từ khoan: “Em ấy tên là Dương Miên Miên.”

Bạch Hương Tuyết lập tức không phản ứng kịp: “Ai?” Qua hai giây, bà như nghĩ tới gì đó, tức khắc cao giọng “Cái gì! Con bé ấy là Miên Miên?! Là con gái của Nguyệt Bình!”

Bà trong tức khắc không cách nào bình tĩnh nổi, vung tay, đánh vào người Kinh Sở: “Con có bị sai không!Miên Miên mới bao lớn?! Ta bảo con chiếu cố con bé, con liền chiếu cố tới tận trên giường?!”

Kinh Sở bất động không nhúc nhích, nhưng Dương Miên Miên vừa ra tới thấy anh bị đánh, vội xông tới che ở trước mặt: “Bác đừng đánh anh ấy.”

Bạch Hương Tuyết hốc mắt đỏ hồng, vứt bỏ đồ ôm lấy cô rớt nước mắt: “Miên Miên, bác thật có lỗi với mẹ con, hức hức, Nguyệt Bình tôi xin lỗi, đều là bác không tốt, không nên kêu Kinh Sở tới chiếu cố con, nó có phải đã lừa con đunga không, bác giúp con đánh nó.”

Dương Miên Miên vẫn là lần đầu tiên bị trưởng bối nữ ôm lấy như vậy, cả người đều cứng đờ, quay đầu nhìn Kinh Sở, anh nắm tay đặt bên môi ho nhẹ một tiếng: “Mẹ, dọa đến cô ấy rồi đó.”


“Đều do con hết!” Bạch Hương Tuyết oán hận nói, “Lão Tần cùng Thanh Thanh ví dụ trước mắt con còn không rõ sao?”

Kinh Sở đầu hàng: “Đầu tiên, con cùng Miên Miên là nghiêm túc, con sẽ không lừa cô ấy, thứ hai, khi Miên Miên thành niên, chúng con là thật sự ở bên nhau, chờ cô ấy đủ tuổi liền kết hôn, còn có, mẹ mới là người dọa đến Miên Miên.” Hắn đem Dương Miên Miên từ ỷong lòng Bạch Hương Tuyết giải cứu ra, vuốt vuốt lưng cô, ý bảo cô không cần khẩn trương.

Dương Miên Miên vẫn là căng chặt môi: “Anh ấy không có gạt con, là con theo đuổi trước.”

Bạch Hương Tuyết vốn dĩ tâm dần bình tĩnh, lại lần nữa kinh giận: “Để con gái theo đuổi? Có lầm hay không!”

Dương Miên Miên: “……” Luôn cảm giác từ lúc bắt đầu phong cách hìn như có chỗ nào không đúng lắm, nhưng do không có đối tượng tham khảo trước nên vẫn không xác định rõ vấn đề nằm nơi đâu.

Kinh Sở lôi kéo Dương Miên Miên ngồi xuống, thở dài: “Chúng ta từ đầu có chịu không. Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút.”

“Ta rất bình tĩnh.” Bạch Hương Tuyết hít sâu hai khẩu khí, biểu tình nghiêm túc, “Thẳng thắn khai ra đi!”

Kinh Sở trước đối Dương Miên Miên giải thích: “Đây là mẹ anh, bà cùng mẹ em là bạn học thời Đại học. Lần đầu tiên anh gặp em là vì lý do này.”

Dương Miên Miên gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, nhưng Bạch Hương Tuyết trừu khăn giấy mạt nước mắt: “Bác vốn kêu nó quan tâm, chiếu cố con, không để con chịu khi dễ, ai biết nó lại là người khi dễ con, nơi nào có người chiếu cố người khác chiếu cố đến trên giường đâu.”

“Bác ơi, anh ấy thật sự quan tâm con mà.”

Dương Miên Miên cũng nghiêm túc trả lời, “Con hiện tại sống rất tốt, Kinh Sở đối với con cực tốt luôn, bác đừng mắng anh ấy, là do con theo đuổi ảnh, anh ấy còn tức giận nữa, nhưng thật sự chưa từng có người đối với con tốt như vậy bao giờ.”

Bạch Hương Tuyết càng khó chịu, nắm tay cô: “Nhiều năm như vậy để con chịu khổ, Nguyệt Bình vẫn luôn không chịu nói với bác, bác không biết nhà con lại lâm vào tình cảnh ấy.”

Trọng điểm hoàn toàn không đúng.

Bất quá Kinh Sở đã thói quen, đem đề tài sửa lại cho đúng: “Con cùng Miên Miên là nghiêm túc, con cảm thấy sẽ không lại có vấn đề.”

“Xác định?” Bạch Hương Tuyết lại rất hoài nghi, bà thấy thực lo lắng, “Con luôn đi tra mấy án tử nguy hiểm như vậy, Miên Miên có thể lo lắng hãi hùng không, vạn nhất có kẻ thù trả thù thì làm sao bây giờ? Hơn nữa nếu con vội lỡ quên mất con bé, vắng vẻ nó thời gian dài thì lại làm sao đây?”


Lịch duyệt rất nhiều TV nhịn không được xen mồm: “Tôi nói tôi nói, đây rốt cuộc là mẹ ai, tôi sao lại có cảm giác bà ấy hồ đồ rồi nè!”

Dương Miên Miên leng keng hữu lực trả lời: “Con không sợ.”

Sau đó Bạch Hương Tuyết lại cảm động muốn hỏng rồi, tiếp tục lôi kéo tay cô: “Tiểu Dương à, sao con lại hiểu chuyện như vậy chứ, Kinh Sở nhà chúng ta hẳn đã tích nhiều phúc đức lắm mới có bạn gái như vậy, Nguyệt Bình sinh ra con gái thật ngoan, ta cũng muốn có con gái như vậy, giống tiểu Dương vừa xinh vừa thông minh thật quá thỏa mãn.”

Kinh Sở: “……” Nếu giống con dâu mẹ về cả IQ thì có chút khó đó mẹ ạ.

Nếu EQ hơi cao chút thì nghe được sẽ đáp rằng: “Bác gái, con về sau sẽ như con gái người, hiếu thuận với người.”, nhưng mà Dương Miên Miên một chút cũng không có, cô rối rắm, không cẩn thận nói ra khẩu: “Việc này có chút khó quá.”

Kinh Sở buồn cười, đem cô ôm vào trong lòng ngực: “Con cũng cảm thấy rất khó, đầu tiên mẹ đến hoài thượng đi, lần này bạn trai đâu?”

Bạch Hương Tuyết ngượng ngùng: “Con đã biết a, kỳ thật lần này hắn cùng mẹ là cùng nhau tới, nói muốn chính thức cùng con gặp mặt ăn cơm, con không ngại chứ?”

“…… Không ngại, ông ấy cầu hôn mẹ?” Kinh Sở liếc mắt qua ngón tay Bạch Hương Tuyết, còn không có mang nhẫn cưới.

Bạch Hương Tuyết có điểm thẹn thùng: “Mẹ còn đang suy xét.”

“Ba con nói như thế nào?”

“Ông ấy nói lần này có thể thành, muốn mẹ hảo hảo quý trọng.”

Dương Miên Miên: “……” Từ từ, như thế nào cảm giác chỗ nào không đúng, vì cái gì vợ có bạn trai, chồng còn muốn chúc phúc? Đây là cái tình huống kỳ quái gì đây?

Bạch Hương Tuyết vừa thấy biểu tình Dương Miên Miên liền biết nàng hoàn toàn không biết sự tình, bà tương đối ngượng ngùng: “Con có phải chưa nói chuyện nhà ta cho Miên Miên.”

Kinh Sở cũng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy gặp gia trưởng, cho nên trên cơ bản chưa kịp nói hết, nếu nói cũng chỉ đôi ba câu là xong. Giữa hai người Bạch Hương Tuyết cùng Kinh Tần là cuộc hôn nhân không tình yêu, hai người đều có người yêu khác, người mà Kinh Tần thích giờ đã mất, Bạch Hương Tuyết yêu đương nhiều lần rốt cuộc lần này giống như có thể thành công tái giá, chính là như thế đơn giản.

Dương Miên Miên lại nghe đến choáng váng, cô cũng không phải chưa từng nghe qua phu thê hai bên không có cảm tình còn ở bên ngoài tìm tình nhân, nhưng không có gặp qua trường hợp cả hai vẫn có thể làm bạn bè tốt, thật sự là ra người đoán trước.

“Kỳ thật cũng không có gì không thể lý giải, ông ấy cưới ta, ta gả cho ông ấy, đều không phải chuyện cam tâm tình nguyện, cho nên ai cũng không thể trách ai, hơn nữa cùng là người thiên nhai lưu lạc, đại gia đương nhiên cùng chung kẻ địch sao.” Bạch Hương Tuyết nâng cánh tay như ngọc nâng má, tư thế giống như một thiếu nữ, “Hơn nữa lão Tần người này, ừm… chính là không có cách nào làm kẻ thù với ông ấy cả, nhưng ta lại không thể thích được, ta không rõ Sở Thanh Thanh thích ông ấy điểm nào, bọn họ như thế nào liêu được đến.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.